Tro Bui Ashes To Ashes End
Khi cậu ấy đề nghị việc trình báo, tôi lại gạt nó đi. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy sự khinh bỉ, khiến lòng tôi lập tức chạm đáy.
"Thôi bỏ đi, nạn nhân còn từ chối thì tôi nói tiếp làm gì."
Không phải, Hàn Ca. Ông ta còn đang nắm giữ rất nhiều đoạn phim của nhiều nạn nhân khác nữa. Không những thế, ông ta còn có thể làm hại đến cậu, tôi không muốn cậu cũng gặp chuyện dơ bẩn như tôi.
Khi Hàn Ca trở về, tôi ôm mặt khóc vì bất lực, nhưng cũng dấy lên quyết tâm cao độ hơn, không thể để gã tùy hứng hành hạ thêm ai được nữa.
.
Bắt đầu từ ngày Hàn Ca tránh mặt tôi, gã càng được đà làm tới hơn.
Mỗi buổi chiều đều phải tới phòng gã để khẩu giao, mỗi khi có học sinh hay giáo viên khác vào tìm, tôi cũng chỉ mong họ phát hiện ra, nhưng gã đã đoán được, nắm chặt tóc tôi dí sát vào cuống họng không cho phát ra tiếng động nào.
"Bị ăn đòn nhiều như thế mà em chẳng ngoan hơn chút nào nhỉ?"
"Dạo này thằng bạn của em cũng thật phiền, cứ bày trò làm gián đoạn chuyện vui của chúng ta, sắp tới chắc không làm nhiều ở văn phòng được rồi."
Tôi không trả lời lại. Tuy Hàn Ca trách móc, nhưng cậu ấy đều nghĩ cách để gã không có cơ hội tới gần tôi nhiều nhất có thể. Chúng tôi không thể làm gì khác được, phải tìm bằng chứng, ít nhất là vậy.
"Tối mai tới nhà tôi, đến càng sớm càng tốt, hiểu chứ? Tôi có mấy thứ mới muốn cho em thử đấy."
.
Kết thúc giờ học, gã đã nóng lòng muốn tôi tới nhà gã ngay. Vừa giảng bài vừa gửi gắm một đống thông điệp bẩn thỉu, không cần gã nhắc, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
"Tôi bảo em học xong phải di chuyển ngay cơ mà?"
Gã nhăn nhó mở cửa, một đạp vào bụng làm tôi ngã lăn ra đất. Gã nắm tóc tôi lôi lôi kéo kéo đi, bước chân tôi cũng phải nhanh hơn nếu không muốn đau đớn.
"Đưa hai tay ra sau."
Gã trói tay tôi lại bằng băng dính để tránh lưu lại dấu vết quá rõ ràng, mấy máy quay nhỏ đã đặt sẵn những vị trí đẹp để phô ra cơ thể tôi. Gã bóp miệng tôi, đổ vào thứ nước gì đó. Tôi sợ hãi vùng vẫy, gã lại càng bạo lực đánh đấm hơn.
"Khụ, khụ...!"
Gã biến thái đó...cho tôi uống thuốc kích dục.
Gã buộc dương vật tôi bằng ruy băng đỏ, thắt nơ lại như quà tặng, còn lấy một chiếc bút máy muốn đút vào niệu đạo tôi. Mặc cho tôi cầu xin thế nào, gã vẫn nhấn sâu vào, thực sự rất đau, đến mức phải quặn mình lại, không thể tìm được tư thế nào giảm bớt đi được.
Gã được bên bán đồ chơi tình dục gửi rất nhiều sản phẩm để quảng bá, nếu chỉ dùng từng cái một sẽ không có vấn đề gì, nhưng gã một lúc đâm vào rất nhiều, còn trêu chọc rằng, mông tôi như bông hoa hướng dương nở rộ rồi.
"Không phải ở lớp đều gọi em là mặt trời sao? Cho lỗ hậu em thành hoa hướng dương là đúng rồi còn gì? Ấy, sao bông hoa này lại chảy ra màu đỏ nhỉ?"
"Lớp trưởng thân mến, banh lỗ l*n ra cho thầy đi vệ sinh nào ~"
Đó là lần đầu tiên, gã lấy kẹp mỏ vịt banh rộng lỗ hậu tôi rồi tiểu vào trong. Ngay giây phút ấy, gã đã thực sự muốn phá nát tôi rồi.
.Đêm hôm ấy, gã ôm tôi vào lòng ngủ say. Tôi thì vừa tỉnh lại sau khi đã ngất đi, bờ môi run rẩy cố mím chặt không gây ra tiếng động. Lỗ hậu đã bị gã bịt lại để không chảy tinh dịch ra, niệu đạo sưng tấy vì không được bắn. Tôi nhịn đau cố ngồi dậy, gã được phát tiết nên ngủ rất say rồi.
'Cố lên nào, mày làm được mà.'
Tôi lê lết thân mình ra chỗ cặp sách để lấy chiếc usb ra, nhẹ nhàng hết mức mở máy gã để sao chép dữ liệu. Bàng hoàng khi số video gã quay lén nhiều thế nào, nếu chúng bị phát tán, những nạn nhân này sẽ đau lòng đến nhường nào chứ?
Gã thừa nhận rằng, tôi là người khiến gã muốn hành hạ nhiều nhất. Những nạn nhân trước đều muốn lấy lòng gã mong được tha thứ, còn tôi đều nghĩ cách phản nghịch, nên tính bạo dâm của gã bộc lộ ngày càng rõ.
.Tôi sao chép nó thành mấy bản, một bản đã gửi đến cho cục cảnh sát, một bản giữ lại, một bản...
"Hàn Ca, mau cầm lấy cái này."
Tôi sợ mình xảy ra bất trắc, nên đã để lại một bản trong cặp cậu ấy. Hàn Ca không biết có phải vì thấy khuôn mặt tấy bầm của tôi nên xót thương hay không, đã kéo tôi lại tránh vòng tay bẩn thỉu của gã.
Tối đó, Hàn Ca đã đưa tôi về nhà cậu ấy. Điều ấy khiến tôi càng thêm an tâm hơn khi đã dốc hết sức bảo vệ người tôi yêu. Cậu ấy có bố mẹ quan tâm, dù gia đình có hơi phức tạp, nhưng ít nhất sẽ không cô đơn như tôi.
Thật may...tôi là người bị gã nhắm trúng, không phải Hàn Ca.
Nằm trên giường của Hàn Ca, nhìn bóng lưng cậu ấy quay về phía mình. Tôi lấy hết can đảm xuống nằm cạnh cậu, có lẽ sau này tôi sẽ không thể ở cạnh cậu nữa rồi, học xong...tôi sẽ rời đi thật xa. Thật ra ngay việc nằm cạnh thế này cũng thấy rất tự ti, liệu tôi có bốc mùi dơ bẩn không nữa?
"Cậu đã thấy tôi kinh tởm lắm đúng không?"
"Hàn Ca, thực ra tôi..."
Thực ra tôi rất thích cậu.
Tôi bỏ ngỏ lời nói làm Hàn Ca phát cáu, kéo tôi vào lòng rồi ghì cổ bắt nói, tôi bật cười, tạm quên đi những đau đớn thời gian vừa rồi.
.Ngày hôm sau, chúng tôi trốn học.
Hàn Ca có đề nghị mua pháo hoa đốt, dù tôi rất sợ, nhưng không nói gì cả. Khi bé đã từng một lần bị bỏng, nên những thứ gì liên quan đến lửa tôi đều sợ hết.
"Tôi còn coi cậu là mặt trời nhỏ đấy."
Hàn Ca đã nói vậy.
"Xin lỗi cậu."
Hàn Ca cũng nói vậy, nâng cằm tôi lên rồi hôn môi. Cậu ấy hóa ra cũng có tình cảm với tôi, thế này tôi có còn gì tiếc nuối nữa đâu?
.
"Lên nhà đi, đèn phòng sáng rồi anh sẽ về."
Trước khi lên phòng, anh đã ôm tôi vào lòng thật lâu, tôi chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút, một vài phút nhỏ thôi cũng được.
Ngay lúc đèn phòng được bật lên, tôi đã bị liền một lúc mấy cú bạt tai liên tiếp tới hộc máu do cắn trúng lưỡi. Gã đã chờ trong nhà tôi cả buổi, kéo tôi trong tình trạng mê man vào phòng vệ sinh, nhấn đầu vào bồn cầu rồi xả nước liên tục. Nước tràn ngập khắp khoang mũi, khoang họng khiến tôi thanh tỉnh, vùng vẫy tìm sự sống theo bản năng.
"Mẹ nó! Giỏi lắm! Dĩ Hiên, em đã gửi cái usb bằng chứng tới cho cục cảnh sát đúng không? Xin chia buồn với em, người bạn của tôi vốn ở bên tiếp nhận báo án đã gửi về lại cho tôi này!"
Gã bẻ gãy cán chổi rồi đánh tôi một trận ra trò trước khi vứt tôi vào cốp xe mang về nhà gã, gã biết tôi bị bố mẹ không để ý tới, nên mặc sức coi tôi như rác rưởi thế này.
.Năm ngày địa ngục của tôi bắt đầu từ đây.
Ngày thứ nhất, gã đánh tôi bằng dây da, nhưng có vẻ vẫn không đủ, chuyển qua dùng xích sắt đánh đập. Lấy chày cán bột phá hỏng lỗ hậu, rồi đêm đó treo người lên cao, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của chính mình trong vô thức, cùng những giọt máu nặng nề rơi xuống, không biết là máu mũi, hay máu từ lỗ hậu nữa.
Ngày thứ hai, tôi liều chết bỏ trốn khi được thả xuống. Gã túm được khi tôi mới chạy ra đến cửa, dùng chính cái chày cán ấy đập vỡ hai mắt cá chân, đến mức chày đã gãy làm đôi, gã lại lấy đồ cứng khác đập tiếp.
Ngày thứ ba không được ăn uống, cộng thêm việc chân gãy đã khiến tôi kiệt quệ hoàn toàn. Gã lại lấy kẹp mỏ vịt để dùng lỗ hậu tôi thay cho nhà vệ sinh, nói miệng trên không được uống, thì để miệng dưới uống thay.
Ngày thứ tư, gã nhét vào lỗ hậu tôi mấy quả trứng. Mỗi lần tôi làm rơi vỡ một quả, gã sẽ đâm kim vào những vị trí nhạy cảm trên cơ thể để đeo thành khuyên. Quả thứ nhất, một chiếc khuyên bên ngực trái, và tương tự với quả thứ hai.
Quả thứ ba, gã nắm dương vật tôi để đeo khuyên đã gây ra nhiễm trùng do không vệ sinh kĩ. Sau đó gã quay lại video bắt tôi thừa nhận có tình cảm với Hàn Ca, tôi còn gì để sợ nữa sao?
Sau mấy ngày tra tấn, gã đã lôi tôi về phòng trói lại một tư thế. Hai tay trên đầu giường, hai chân treo cao để dễ bề ra vào. Tôi khi này đã yếu lắm rồi, nhưng vẫn có một niềm tin mãnh liệt. Tôi đã gửi thêm một bản cho cánh nhà báo điều tra, chỉ không ngờ tới việc gửi đến đồn cảnh sát đầu tiên, đã khiến tôi thành ra thế này thôi.
Gã sẽ sớm thả tôi, gã sẽ phải ngồi tù vì những tội lỗi ấy. Còn tôi sẽ cố gắng điều trị, nếu Hàn Ca không chê tôi bẩn, chúng tôi còn có thể bắt đầu lại.
Chiều tối ngày thứ năm, tôi phát sốt vì nhiễm trùng, miệng khô khốc vì thiếu nước. Gã thấy tôi không cương cứng, cũng không rên rỉ lấy một câu, phát điên rồi bóp nghiến cổ tôi. Giây phút ấy tôi không thể ngừng khóc được, vì đó là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời tôi rồi.
Trải qua năm ngày giam cầm tra tấn, tôi đã không chờ thêm được đến lúc Hàn Ca tìm đến cùng ngày, cứ thế trút bỏ hết đau đớn.
Gã kiểm tra qua loa thấy tôi không thở liền hoảng sợ, mặc vội quần áo lại cho tôi để đưa tới bệnh viện, tôi nghĩ rằng khi ấy có thể có cơ hội sống sót, nhưng đi được nửa đường, gã đã chuyển địa điểm.
Gã lột bỏ y phục tôi, chầm chậm bế vào trong lò đốt rác đang bừng cháy. Đến ngay cả việc được còn là cái xác nguyên vẹn...cũng không thể nữa rồi.
.Thượng đế đã hỏi tôi, có phải còn nhiều nuối tiếc lắm không?
Đúng vậy, tôi vẫn muốn sống, còn sống là còn cơ hội, tôi trân trọng cuộc sống này, trân trọng mỗi phút giây trên cõi đời này, chỉ là số tôi tận rồi.
Nhìn thấy người tôi yêu đang hấp hối vì bảo vệ tôi, khi ấy...tôi nguyện không đầu thai, chỉ cần anh còn sống là được.
Những việc phía sau, tôi không còn biết thêm gì nữa.
Kiếp sống này với tôi chưa hề trọn vẹn, nếu có thể còn có kiếp sau, tôi chắc chắn...sẽ lại yêu anh lần nữa.
END.
___
Thiếu niên cầm theo bóng rổ đi dọc hàng lang, mở cửa cúi chào người trông coi thư viện. Bây giờ đã đến lúc tan học, thư viện trường sẽ chỉ mở thêm 30 phút nữa thôi.
Thiếu niên ấy ngó nghiêng tìm người xung quanh, cho tới khi đã thấy được. Nhẹ nhàng đặt trái bóng sang một bên, kéo ghế rồi ngồi đối diện. Mỉm cười ngắm nhìn bạn học đang say ngủ, thỉnh thoảng lại nhíu mày vì ánh hoàng hôn chiếu vào. Thiếu niên đưa bàn tay to lớn ra che chắn, nhưng hành động ấy làm bạn học tỉnh giấc rồi.
"Ưm, cậu đến đây từ lúc nào vậy?"
"Đến đón cậu đấy, về nhà thôi Dĩ Hiên."
Dĩ Hiên vẫn còn ngái ngủ nên được thiếu niên cõng trên vai đến chỗ gửi xe, vừa đạp xe vừa cẩn thận trông coi người phía sau, mỉm cười hạnh phúc.
"Hôm nay mẹ sẽ nấu món gì thế? Tớ thèm cá rán sốt cà chua của mẹ cậu."
"Bà ấy còn coi cậu là con ruột hơn cả tôi ấy chứ, ôm tôi đi không ngã bây giờ."
Dĩ Hiên quàng tay ôm lấy thiếu niên, dựa vào lưng mà vẫn nhắm nghiền mắt.
"Hàn Ca, không hiểu sao tôi rất thích dựa vào lưng cậu, dựa vào lưng người khác không hề có cảm giác như vậy được. Cái lưng này là của tôi!"
"Được được, lưng tôi là của cậu, còn cậu là của tôi, được chưa?"
"Thôi bỏ đi, nạn nhân còn từ chối thì tôi nói tiếp làm gì."
Không phải, Hàn Ca. Ông ta còn đang nắm giữ rất nhiều đoạn phim của nhiều nạn nhân khác nữa. Không những thế, ông ta còn có thể làm hại đến cậu, tôi không muốn cậu cũng gặp chuyện dơ bẩn như tôi.
Khi Hàn Ca trở về, tôi ôm mặt khóc vì bất lực, nhưng cũng dấy lên quyết tâm cao độ hơn, không thể để gã tùy hứng hành hạ thêm ai được nữa.
.
Bắt đầu từ ngày Hàn Ca tránh mặt tôi, gã càng được đà làm tới hơn.
Mỗi buổi chiều đều phải tới phòng gã để khẩu giao, mỗi khi có học sinh hay giáo viên khác vào tìm, tôi cũng chỉ mong họ phát hiện ra, nhưng gã đã đoán được, nắm chặt tóc tôi dí sát vào cuống họng không cho phát ra tiếng động nào.
"Bị ăn đòn nhiều như thế mà em chẳng ngoan hơn chút nào nhỉ?"
"Dạo này thằng bạn của em cũng thật phiền, cứ bày trò làm gián đoạn chuyện vui của chúng ta, sắp tới chắc không làm nhiều ở văn phòng được rồi."
Tôi không trả lời lại. Tuy Hàn Ca trách móc, nhưng cậu ấy đều nghĩ cách để gã không có cơ hội tới gần tôi nhiều nhất có thể. Chúng tôi không thể làm gì khác được, phải tìm bằng chứng, ít nhất là vậy.
"Tối mai tới nhà tôi, đến càng sớm càng tốt, hiểu chứ? Tôi có mấy thứ mới muốn cho em thử đấy."
.
Kết thúc giờ học, gã đã nóng lòng muốn tôi tới nhà gã ngay. Vừa giảng bài vừa gửi gắm một đống thông điệp bẩn thỉu, không cần gã nhắc, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn rồi.
"Tôi bảo em học xong phải di chuyển ngay cơ mà?"
Gã nhăn nhó mở cửa, một đạp vào bụng làm tôi ngã lăn ra đất. Gã nắm tóc tôi lôi lôi kéo kéo đi, bước chân tôi cũng phải nhanh hơn nếu không muốn đau đớn.
"Đưa hai tay ra sau."
Gã trói tay tôi lại bằng băng dính để tránh lưu lại dấu vết quá rõ ràng, mấy máy quay nhỏ đã đặt sẵn những vị trí đẹp để phô ra cơ thể tôi. Gã bóp miệng tôi, đổ vào thứ nước gì đó. Tôi sợ hãi vùng vẫy, gã lại càng bạo lực đánh đấm hơn.
"Khụ, khụ...!"
Gã biến thái đó...cho tôi uống thuốc kích dục.
Gã buộc dương vật tôi bằng ruy băng đỏ, thắt nơ lại như quà tặng, còn lấy một chiếc bút máy muốn đút vào niệu đạo tôi. Mặc cho tôi cầu xin thế nào, gã vẫn nhấn sâu vào, thực sự rất đau, đến mức phải quặn mình lại, không thể tìm được tư thế nào giảm bớt đi được.
Gã được bên bán đồ chơi tình dục gửi rất nhiều sản phẩm để quảng bá, nếu chỉ dùng từng cái một sẽ không có vấn đề gì, nhưng gã một lúc đâm vào rất nhiều, còn trêu chọc rằng, mông tôi như bông hoa hướng dương nở rộ rồi.
"Không phải ở lớp đều gọi em là mặt trời sao? Cho lỗ hậu em thành hoa hướng dương là đúng rồi còn gì? Ấy, sao bông hoa này lại chảy ra màu đỏ nhỉ?"
"Lớp trưởng thân mến, banh lỗ l*n ra cho thầy đi vệ sinh nào ~"
Đó là lần đầu tiên, gã lấy kẹp mỏ vịt banh rộng lỗ hậu tôi rồi tiểu vào trong. Ngay giây phút ấy, gã đã thực sự muốn phá nát tôi rồi.
.Đêm hôm ấy, gã ôm tôi vào lòng ngủ say. Tôi thì vừa tỉnh lại sau khi đã ngất đi, bờ môi run rẩy cố mím chặt không gây ra tiếng động. Lỗ hậu đã bị gã bịt lại để không chảy tinh dịch ra, niệu đạo sưng tấy vì không được bắn. Tôi nhịn đau cố ngồi dậy, gã được phát tiết nên ngủ rất say rồi.
'Cố lên nào, mày làm được mà.'
Tôi lê lết thân mình ra chỗ cặp sách để lấy chiếc usb ra, nhẹ nhàng hết mức mở máy gã để sao chép dữ liệu. Bàng hoàng khi số video gã quay lén nhiều thế nào, nếu chúng bị phát tán, những nạn nhân này sẽ đau lòng đến nhường nào chứ?
Gã thừa nhận rằng, tôi là người khiến gã muốn hành hạ nhiều nhất. Những nạn nhân trước đều muốn lấy lòng gã mong được tha thứ, còn tôi đều nghĩ cách phản nghịch, nên tính bạo dâm của gã bộc lộ ngày càng rõ.
.Tôi sao chép nó thành mấy bản, một bản đã gửi đến cho cục cảnh sát, một bản giữ lại, một bản...
"Hàn Ca, mau cầm lấy cái này."
Tôi sợ mình xảy ra bất trắc, nên đã để lại một bản trong cặp cậu ấy. Hàn Ca không biết có phải vì thấy khuôn mặt tấy bầm của tôi nên xót thương hay không, đã kéo tôi lại tránh vòng tay bẩn thỉu của gã.
Tối đó, Hàn Ca đã đưa tôi về nhà cậu ấy. Điều ấy khiến tôi càng thêm an tâm hơn khi đã dốc hết sức bảo vệ người tôi yêu. Cậu ấy có bố mẹ quan tâm, dù gia đình có hơi phức tạp, nhưng ít nhất sẽ không cô đơn như tôi.
Thật may...tôi là người bị gã nhắm trúng, không phải Hàn Ca.
Nằm trên giường của Hàn Ca, nhìn bóng lưng cậu ấy quay về phía mình. Tôi lấy hết can đảm xuống nằm cạnh cậu, có lẽ sau này tôi sẽ không thể ở cạnh cậu nữa rồi, học xong...tôi sẽ rời đi thật xa. Thật ra ngay việc nằm cạnh thế này cũng thấy rất tự ti, liệu tôi có bốc mùi dơ bẩn không nữa?
"Cậu đã thấy tôi kinh tởm lắm đúng không?"
"Hàn Ca, thực ra tôi..."
Thực ra tôi rất thích cậu.
Tôi bỏ ngỏ lời nói làm Hàn Ca phát cáu, kéo tôi vào lòng rồi ghì cổ bắt nói, tôi bật cười, tạm quên đi những đau đớn thời gian vừa rồi.
.Ngày hôm sau, chúng tôi trốn học.
Hàn Ca có đề nghị mua pháo hoa đốt, dù tôi rất sợ, nhưng không nói gì cả. Khi bé đã từng một lần bị bỏng, nên những thứ gì liên quan đến lửa tôi đều sợ hết.
"Tôi còn coi cậu là mặt trời nhỏ đấy."
Hàn Ca đã nói vậy.
"Xin lỗi cậu."
Hàn Ca cũng nói vậy, nâng cằm tôi lên rồi hôn môi. Cậu ấy hóa ra cũng có tình cảm với tôi, thế này tôi có còn gì tiếc nuối nữa đâu?
.
"Lên nhà đi, đèn phòng sáng rồi anh sẽ về."
Trước khi lên phòng, anh đã ôm tôi vào lòng thật lâu, tôi chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài thêm một chút, một vài phút nhỏ thôi cũng được.
Ngay lúc đèn phòng được bật lên, tôi đã bị liền một lúc mấy cú bạt tai liên tiếp tới hộc máu do cắn trúng lưỡi. Gã đã chờ trong nhà tôi cả buổi, kéo tôi trong tình trạng mê man vào phòng vệ sinh, nhấn đầu vào bồn cầu rồi xả nước liên tục. Nước tràn ngập khắp khoang mũi, khoang họng khiến tôi thanh tỉnh, vùng vẫy tìm sự sống theo bản năng.
"Mẹ nó! Giỏi lắm! Dĩ Hiên, em đã gửi cái usb bằng chứng tới cho cục cảnh sát đúng không? Xin chia buồn với em, người bạn của tôi vốn ở bên tiếp nhận báo án đã gửi về lại cho tôi này!"
Gã bẻ gãy cán chổi rồi đánh tôi một trận ra trò trước khi vứt tôi vào cốp xe mang về nhà gã, gã biết tôi bị bố mẹ không để ý tới, nên mặc sức coi tôi như rác rưởi thế này.
.Năm ngày địa ngục của tôi bắt đầu từ đây.
Ngày thứ nhất, gã đánh tôi bằng dây da, nhưng có vẻ vẫn không đủ, chuyển qua dùng xích sắt đánh đập. Lấy chày cán bột phá hỏng lỗ hậu, rồi đêm đó treo người lên cao, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của chính mình trong vô thức, cùng những giọt máu nặng nề rơi xuống, không biết là máu mũi, hay máu từ lỗ hậu nữa.
Ngày thứ hai, tôi liều chết bỏ trốn khi được thả xuống. Gã túm được khi tôi mới chạy ra đến cửa, dùng chính cái chày cán ấy đập vỡ hai mắt cá chân, đến mức chày đã gãy làm đôi, gã lại lấy đồ cứng khác đập tiếp.
Ngày thứ ba không được ăn uống, cộng thêm việc chân gãy đã khiến tôi kiệt quệ hoàn toàn. Gã lại lấy kẹp mỏ vịt để dùng lỗ hậu tôi thay cho nhà vệ sinh, nói miệng trên không được uống, thì để miệng dưới uống thay.
Ngày thứ tư, gã nhét vào lỗ hậu tôi mấy quả trứng. Mỗi lần tôi làm rơi vỡ một quả, gã sẽ đâm kim vào những vị trí nhạy cảm trên cơ thể để đeo thành khuyên. Quả thứ nhất, một chiếc khuyên bên ngực trái, và tương tự với quả thứ hai.
Quả thứ ba, gã nắm dương vật tôi để đeo khuyên đã gây ra nhiễm trùng do không vệ sinh kĩ. Sau đó gã quay lại video bắt tôi thừa nhận có tình cảm với Hàn Ca, tôi còn gì để sợ nữa sao?
Sau mấy ngày tra tấn, gã đã lôi tôi về phòng trói lại một tư thế. Hai tay trên đầu giường, hai chân treo cao để dễ bề ra vào. Tôi khi này đã yếu lắm rồi, nhưng vẫn có một niềm tin mãnh liệt. Tôi đã gửi thêm một bản cho cánh nhà báo điều tra, chỉ không ngờ tới việc gửi đến đồn cảnh sát đầu tiên, đã khiến tôi thành ra thế này thôi.
Gã sẽ sớm thả tôi, gã sẽ phải ngồi tù vì những tội lỗi ấy. Còn tôi sẽ cố gắng điều trị, nếu Hàn Ca không chê tôi bẩn, chúng tôi còn có thể bắt đầu lại.
Chiều tối ngày thứ năm, tôi phát sốt vì nhiễm trùng, miệng khô khốc vì thiếu nước. Gã thấy tôi không cương cứng, cũng không rên rỉ lấy một câu, phát điên rồi bóp nghiến cổ tôi. Giây phút ấy tôi không thể ngừng khóc được, vì đó là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời tôi rồi.
Trải qua năm ngày giam cầm tra tấn, tôi đã không chờ thêm được đến lúc Hàn Ca tìm đến cùng ngày, cứ thế trút bỏ hết đau đớn.
Gã kiểm tra qua loa thấy tôi không thở liền hoảng sợ, mặc vội quần áo lại cho tôi để đưa tới bệnh viện, tôi nghĩ rằng khi ấy có thể có cơ hội sống sót, nhưng đi được nửa đường, gã đã chuyển địa điểm.
Gã lột bỏ y phục tôi, chầm chậm bế vào trong lò đốt rác đang bừng cháy. Đến ngay cả việc được còn là cái xác nguyên vẹn...cũng không thể nữa rồi.
.Thượng đế đã hỏi tôi, có phải còn nhiều nuối tiếc lắm không?
Đúng vậy, tôi vẫn muốn sống, còn sống là còn cơ hội, tôi trân trọng cuộc sống này, trân trọng mỗi phút giây trên cõi đời này, chỉ là số tôi tận rồi.
Nhìn thấy người tôi yêu đang hấp hối vì bảo vệ tôi, khi ấy...tôi nguyện không đầu thai, chỉ cần anh còn sống là được.
Những việc phía sau, tôi không còn biết thêm gì nữa.
Kiếp sống này với tôi chưa hề trọn vẹn, nếu có thể còn có kiếp sau, tôi chắc chắn...sẽ lại yêu anh lần nữa.
END.
___
Thiếu niên cầm theo bóng rổ đi dọc hàng lang, mở cửa cúi chào người trông coi thư viện. Bây giờ đã đến lúc tan học, thư viện trường sẽ chỉ mở thêm 30 phút nữa thôi.
Thiếu niên ấy ngó nghiêng tìm người xung quanh, cho tới khi đã thấy được. Nhẹ nhàng đặt trái bóng sang một bên, kéo ghế rồi ngồi đối diện. Mỉm cười ngắm nhìn bạn học đang say ngủ, thỉnh thoảng lại nhíu mày vì ánh hoàng hôn chiếu vào. Thiếu niên đưa bàn tay to lớn ra che chắn, nhưng hành động ấy làm bạn học tỉnh giấc rồi.
"Ưm, cậu đến đây từ lúc nào vậy?"
"Đến đón cậu đấy, về nhà thôi Dĩ Hiên."
Dĩ Hiên vẫn còn ngái ngủ nên được thiếu niên cõng trên vai đến chỗ gửi xe, vừa đạp xe vừa cẩn thận trông coi người phía sau, mỉm cười hạnh phúc.
"Hôm nay mẹ sẽ nấu món gì thế? Tớ thèm cá rán sốt cà chua của mẹ cậu."
"Bà ấy còn coi cậu là con ruột hơn cả tôi ấy chứ, ôm tôi đi không ngã bây giờ."
Dĩ Hiên quàng tay ôm lấy thiếu niên, dựa vào lưng mà vẫn nhắm nghiền mắt.
"Hàn Ca, không hiểu sao tôi rất thích dựa vào lưng cậu, dựa vào lưng người khác không hề có cảm giác như vậy được. Cái lưng này là của tôi!"
"Được được, lưng tôi là của cậu, còn cậu là của tôi, được chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com