Trich Dan Ngon Tinh
* Tiểu Hầu Tử, đừng đi có được không? Ngươi đi rồi, gia liền chịu không nổi...
* Ta nói cho hắn biết, sau khi ta mất chân, cứ nghĩ rằng cả đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, cho nên vốn không muốn sống nữa. Thế nhưng có một ngày ta chợt phát hiện, trên đời này còn có một người, chịu vì một kẻ tàn phế như ta mà ra sức. Chẳng quản người đó ngu xuẩn muốn chết, cho nên ta liền nghĩ, nếu ta cứ như vậy mà chết đi, nàng kia phải làm sao bây giờ
* Lúc trước có nàng, gia không nhìn thấy, hiện tại gia muốn nhìn, thì nàng lại muốn đi. Tiểu Hầu Tử, nàng còn muốn để gia sống sao?
* Thả ra nàng lại chạy nữa, đến khi ấy thì để gia bò đuổi theo sao?
* Ta nói cho hắn biết, sau khi ta mất chân, cứ nghĩ rằng cả đời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, cho nên vốn không muốn sống nữa. Thế nhưng có một ngày ta chợt phát hiện, trên đời này còn có một người, chịu vì một kẻ tàn phế như ta mà ra sức. Chẳng quản người đó ngu xuẩn muốn chết, cho nên ta liền nghĩ, nếu ta cứ như vậy mà chết đi, nàng kia phải làm sao bây giờ
* Lúc trước có nàng, gia không nhìn thấy, hiện tại gia muốn nhìn, thì nàng lại muốn đi. Tiểu Hầu Tử, nàng còn muốn để gia sống sao?
* Thả ra nàng lại chạy nữa, đến khi ấy thì để gia bò đuổi theo sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com