Trich Da N
Tình duyên cũng như một đời cây cỏ, khô héo tươi tốt đều đã có số phận. Bạn từng có hạnh phúc của hoa nở, thì sẽ phải chấp nhận sự lạnh lẽo của hoa tàn.Thời gian vẫn vậy, chỉ tăng không giảm, cỏ cây vẫn xanh tốt như xưa, chỉ là chúng ta không còn trẻ nữa. Hương khói xoay vòng, như có như không, giải nghĩa nhân sinh, như hư như thực.Tôi muốn ẩn cư Giang Nam, có non có nước, còn có từng cội từng cội mai gầy.
Tôi muốn ẩn cư Giang Nam, trồng hoa khắp sân, pha ấm trà mới, chỉ ngửi mùi hương của nó chứ không uống.
Tôi muốn ẩn cư Giang Nam, cùng một người đương độ tuổi hoa yêu nhau. Sau đó, lại cùng nhau sống hoài năm tháng.
Tôi muốn sớm dậy cùng người đi dạo, hứng vài chén sương đọng giữa lá sen, nhấm nháp trà thơm trên con thuyền nhỏ. Trà chỉ ghi nhớ chúng mình gặp gỡ, quên lãng biệt ly.
Tôi muốn cùng người nghe gió lướt qua hành lang dài buổi chiều, chậm rãi thong thả, như sen nở giữa hạ trong Kinh Thi vào ba nghìn năm trước.
Tôi muốn cùng người ngắm trăng, Ngân Hà mênh mang vời vợi, tinh tú đầy trời, một ngôi là người, một ngôi là tôi.
Tôi muốn ẩn cư Giang Nam, cùng người viết lách bên bàn. Nhìn làn khói từ lư đồng thổi ra ngoài cửa sổ, cùng mây trước sân ước hẹn bạc đầu.
Tôi ở Giang Nam, cùng người chờ một cơn mưa mông lung sương khói, dưới chiếc ô giấy dầu, có thời gian mà chúng mình từng yêu, cũng từng phụ rẫy.
Tôi ở Giang Nam, chỉ để đợi người.Tôi chỉ muốn ở một khoảnh sân thuộc về riêng mình, an tĩnh sinh trưởng, tươi héo tuỳ duyên.Trường đình mười dặm nhớ áo mỏng của chàng buông trên tuấn mã, mưa dầm một trận biết bao lời tương tư.Chúng ta đều là du khách đi ngang qua hồng trần, lưng đeo tay nải vị đời, nặng đến không cách nào đi thẳng.Tin rằng có rất nhiều người đều có một mối tình khó chia cắt với sông nước Giang Nam. Cho dù là sống ở Giang Nam, hay là chưa từng đặt chân đến Giang Nam, đều có một nỗi quyến luyến nhớ nhung gần như là định mệnh đối với con người và cảnh vật của Giang Nam. Thời gian lâu dần, Giang Nam trở thành một giấc mộng trong tim rất nhiều người, một giấc mộng thường xuyên nhớ đến nhưng lại không dám chạm đến.Nếu như tình cảm và năm tháng có thể cắt vụn một cách nhẹ nhàng, vứt xuống biển, vậy thì, tôi nguyện từ đây chìm sâu trong đó. Những lời của anh, tôi thích nghe, nhưng không hiểu; sự chìm đắm của tôi, anh bằng lòng nhìn nó, nhưng lại không cảm thông.Không phải cô yêu đến mù quáng, mà bởi cô cần một mối tình không tầm thường để điểm tô cho năm tháng thanh xuân.Khi còn trẻ, tôi từng yêu một người, cho rằng không có anh, ngày tháng rực rỡ đến mấy cũng đều tẻ nhạt vô vị. Đến khi duyên phận đã hết, tôi mới tỉnh ngộ, bản thân thật ra không nặng tình đến thế.Đời này kiếp này, chỉ mong cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên. Đời này kiếp này, cũng chỉ nguyện cho người ấy tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình anCó những tình yêu, có thể chìm đắm nhưng không thể có được. Có những người, có thể thay thế. Nhưng lại chẳng thể lãng quên. Khi còn trẻ, nếu đã yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử dịu dàng với người đó.Năm đó, Ban Tiệp Dư là hậu phi được sủng ái nhất của Hán Thành đế, nhưng một điệu múa khuynh thành của Triệu Phi Yến, đã biến nàng thành chiếc quạt sau mùa thu, không còn được Hán Thành đế yêu mến nữa. Nàng rất rõ, một khi lòng người đã đổi thay, thì sẽ không thể quay lại lúc ban đầu. Thế nên vứt hết những vẻ vang của quá khứ, một mình trong lãnh cung, sống hết những năm tháng còn lại. Duyên phận là chuyện giữa hai người, đôi đàng tình nguyện, người hoan kẻ ái, mới là có phận có duyên. Nếu chỉ một người động lòng thì không sao đi đến được lúc hoa nở, cũng không sao đi đến tột cùng, dù có đem tình sâu nhường nào vun xới che chở, nó vẫn sẽ chết yểu.Nếu trên đời này có ai đó khiến bạn không từ bỏ được, có việc gì khiến bạn phiền não khổ sở, nên học cách dửng dưng quên đi, chọn lựa kề cận một cảnh đẹp, làm một người yên tịnh từ bi.Mỗi con người đều có một tòa thành của chính mình, cho dù tòa thành đó rộng lớn hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một đoạn kí ức, một khoảng không gian mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện ở lại nơi đó.Hoa nở có mùa, hoa rụng có lúc, tôi chính là người đi qua rừng hoa, không một chiếc lá vương trên áo.Cùng người mình yêu ẩn cư ở Giang Nam, không cầu trường tồn với trời đất, chỉ mong sớm sớm chiều chiều.Tháng ngày như nước, không cần vì ai mà điểm trang hoa lệ, cũng chẳng cần vì ai mà gợn sóng lòng. Giang Nam trong mộng, vẫn dáng vẻ đó, mông lung đẹp đẽ, ẩm ướt đa tình. Trời đất mênh mang, người qua lại vội vã, đều là khách qua đường. Chỉ có ánh trăng trong đình viện sâu thẳm đó, trước sau chưa từng thay đổi, khi hoa rơi nó giống như tàn khuyết, khi hoa nở nó lại tròn đầy.Ngói đen tường trắng trong mưa bụi, mang sắc thái tình cảm Giang Nam nhất, giống như đã khóa chặt linh hồn của Giang Nam, đẹp đến kinh tâm động phách cũng tổn thương thần trí. Tôi chính là cô gái bước ra từ ngõ dài mưa bụi, mang theo phong cảnh Giang Nam, vẻ diễm lệ dịu dàng của Giang Nam, sự dịu dàng đẹp đẽ của Giang Nam.Rượu trong chén chưa cạn, chuyện cũ đã thành tro.
Tôi muốn ẩn cư Giang Nam, trồng hoa khắp sân, pha ấm trà mới, chỉ ngửi mùi hương của nó chứ không uống.
Tôi muốn ẩn cư Giang Nam, cùng một người đương độ tuổi hoa yêu nhau. Sau đó, lại cùng nhau sống hoài năm tháng.
Tôi muốn sớm dậy cùng người đi dạo, hứng vài chén sương đọng giữa lá sen, nhấm nháp trà thơm trên con thuyền nhỏ. Trà chỉ ghi nhớ chúng mình gặp gỡ, quên lãng biệt ly.
Tôi muốn cùng người nghe gió lướt qua hành lang dài buổi chiều, chậm rãi thong thả, như sen nở giữa hạ trong Kinh Thi vào ba nghìn năm trước.
Tôi muốn cùng người ngắm trăng, Ngân Hà mênh mang vời vợi, tinh tú đầy trời, một ngôi là người, một ngôi là tôi.
Tôi muốn ẩn cư Giang Nam, cùng người viết lách bên bàn. Nhìn làn khói từ lư đồng thổi ra ngoài cửa sổ, cùng mây trước sân ước hẹn bạc đầu.
Tôi ở Giang Nam, cùng người chờ một cơn mưa mông lung sương khói, dưới chiếc ô giấy dầu, có thời gian mà chúng mình từng yêu, cũng từng phụ rẫy.
Tôi ở Giang Nam, chỉ để đợi người.Tôi chỉ muốn ở một khoảnh sân thuộc về riêng mình, an tĩnh sinh trưởng, tươi héo tuỳ duyên.Trường đình mười dặm nhớ áo mỏng của chàng buông trên tuấn mã, mưa dầm một trận biết bao lời tương tư.Chúng ta đều là du khách đi ngang qua hồng trần, lưng đeo tay nải vị đời, nặng đến không cách nào đi thẳng.Tin rằng có rất nhiều người đều có một mối tình khó chia cắt với sông nước Giang Nam. Cho dù là sống ở Giang Nam, hay là chưa từng đặt chân đến Giang Nam, đều có một nỗi quyến luyến nhớ nhung gần như là định mệnh đối với con người và cảnh vật của Giang Nam. Thời gian lâu dần, Giang Nam trở thành một giấc mộng trong tim rất nhiều người, một giấc mộng thường xuyên nhớ đến nhưng lại không dám chạm đến.Nếu như tình cảm và năm tháng có thể cắt vụn một cách nhẹ nhàng, vứt xuống biển, vậy thì, tôi nguyện từ đây chìm sâu trong đó. Những lời của anh, tôi thích nghe, nhưng không hiểu; sự chìm đắm của tôi, anh bằng lòng nhìn nó, nhưng lại không cảm thông.Không phải cô yêu đến mù quáng, mà bởi cô cần một mối tình không tầm thường để điểm tô cho năm tháng thanh xuân.Khi còn trẻ, tôi từng yêu một người, cho rằng không có anh, ngày tháng rực rỡ đến mấy cũng đều tẻ nhạt vô vị. Đến khi duyên phận đã hết, tôi mới tỉnh ngộ, bản thân thật ra không nặng tình đến thế.Đời này kiếp này, chỉ mong cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên. Đời này kiếp này, cũng chỉ nguyện cho người ấy tháng năm tĩnh lặng, kiếp này bình anCó những tình yêu, có thể chìm đắm nhưng không thể có được. Có những người, có thể thay thế. Nhưng lại chẳng thể lãng quên. Khi còn trẻ, nếu đã yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử dịu dàng với người đó.Năm đó, Ban Tiệp Dư là hậu phi được sủng ái nhất của Hán Thành đế, nhưng một điệu múa khuynh thành của Triệu Phi Yến, đã biến nàng thành chiếc quạt sau mùa thu, không còn được Hán Thành đế yêu mến nữa. Nàng rất rõ, một khi lòng người đã đổi thay, thì sẽ không thể quay lại lúc ban đầu. Thế nên vứt hết những vẻ vang của quá khứ, một mình trong lãnh cung, sống hết những năm tháng còn lại. Duyên phận là chuyện giữa hai người, đôi đàng tình nguyện, người hoan kẻ ái, mới là có phận có duyên. Nếu chỉ một người động lòng thì không sao đi đến được lúc hoa nở, cũng không sao đi đến tột cùng, dù có đem tình sâu nhường nào vun xới che chở, nó vẫn sẽ chết yểu.Nếu trên đời này có ai đó khiến bạn không từ bỏ được, có việc gì khiến bạn phiền não khổ sở, nên học cách dửng dưng quên đi, chọn lựa kề cận một cảnh đẹp, làm một người yên tịnh từ bi.Mỗi con người đều có một tòa thành của chính mình, cho dù tòa thành đó rộng lớn hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một đoạn kí ức, một khoảng không gian mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện ở lại nơi đó.Hoa nở có mùa, hoa rụng có lúc, tôi chính là người đi qua rừng hoa, không một chiếc lá vương trên áo.Cùng người mình yêu ẩn cư ở Giang Nam, không cầu trường tồn với trời đất, chỉ mong sớm sớm chiều chiều.Tháng ngày như nước, không cần vì ai mà điểm trang hoa lệ, cũng chẳng cần vì ai mà gợn sóng lòng. Giang Nam trong mộng, vẫn dáng vẻ đó, mông lung đẹp đẽ, ẩm ướt đa tình. Trời đất mênh mang, người qua lại vội vã, đều là khách qua đường. Chỉ có ánh trăng trong đình viện sâu thẳm đó, trước sau chưa từng thay đổi, khi hoa rơi nó giống như tàn khuyết, khi hoa nở nó lại tròn đầy.Ngói đen tường trắng trong mưa bụi, mang sắc thái tình cảm Giang Nam nhất, giống như đã khóa chặt linh hồn của Giang Nam, đẹp đến kinh tâm động phách cũng tổn thương thần trí. Tôi chính là cô gái bước ra từ ngõ dài mưa bụi, mang theo phong cảnh Giang Nam, vẻ diễm lệ dịu dàng của Giang Nam, sự dịu dàng đẹp đẽ của Giang Nam.Rượu trong chén chưa cạn, chuyện cũ đã thành tro.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com