Do you think we'll be in love forever?
Do you think we'll be in love?
(Diet Mountain Dew - Lana Del Rey)
Kỳ nghỉ Fifa days đến đúng thời điểm. Đối với Arnold đó giống như một lối thoát khỏi sự hỗn loạn hiện tại. Chiến thắng 3-0 vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn những vấn đề tiềm ẩn của đội bóng. Trận đấu với Manchester City sắp tới và thái độ lạnh lùng khó hiểu của Szoboszlai.Một trận đấu quốc tế vừa diễn ra, anh và Bellingham cùng ra sân.Bên ngoài trời đã tối, Bellingham duỗi người xoay cổ, bàn tay muốn chạm vào vùng da đùi không được quần short che phủ của Arnold. Đôi chân cử động, hất văng bàn tay một cách vô thức."Tại sao hắn không tìm anh trong hai ngày qua?" Họ đều biết người đang được nhắc đến mà không cần nêu tên. Bellingham vẫn nhớ lần cuối cùng họ gặp nhau. Arnold liên tục nhắn tin cho Szoboszlai.Chàng trai Liverpool tắt TV, màn hình đột nhiên tối đen phản chiếu hình ảnh hai người ngồi trước giường."Đội trưởng của đội tuyển Hungary, chắc chắn rất bận."Bellingham cười khẩy, tay trái nắm lấy cổ tay Arnold, kéo anh ngồi lên đùi, tay phải vòng qua eo, ôm chặt anh vào lòng. Không có cách nào trốn tránh, Arnold chỉ có thể thở dài, vùi mình vào trong lòng thiếu niên. Bellingham xoa xoa mái tóc dài của anh, phả vào tai."Em thì không bận." Cậu quay mặt về phía người ngồi trên mình đang không dám nhìn thẳng, tư thế quá quen thuộc này, không thể rời mắt. Như thường lệ, Bellingham làm điều mình đã làm vô số lần. Hôn môi, cháo lưỡi. Đôi môi đỏ mọng chiếm lấy tâm hồn cậu như trái cấm. Nhưng thay vì chờ đợi phản ứng như mong đợi, Arnold đơ người như thể họ đang hôn nhau lần đầu tiên. Vài giây sau anh đẩy vai cậu ra, loạng choạng đứng dậy cách xa cả mét.Nhiệt độ nóng bỏng trong vòng tay Bellingham nhanh chóng biến mất, như thể đang ở trong hầm băng, điều khiến cậu bực bội hơn cả việc không được giải quyết ham muốn là sự xấu hổ khi bị từ chối, như thể bản thân là một loại bệnh dịch nào đó."Bây giờ tôi đã có người yêu. Cậu không thể làm điều đó" "Tôi và Dom ở cùng nhau." Giọng nói rất nhẹ nhàng như sóng hạ âm nhưng có thể làm thủng màng nhĩ. Bellingham cảm thấy mình rơi vào một giấc mơ không thể tỉnh lại, không biết đã vào tầng nào, đi lòng vòng không tìm được lối ra.Còn phải giải thích về từ "cùng nhau" nữa sao?Họ gọi nhau là bạn trai và người yêu, họ sẽ có một ngôi nhà chung, một tương lai bên nhau, một mối quan hệ duy nhất, một mối quan hệ không có Jude Bellingham.Cậu không nhịn được cũng đứng dậy. "Anh có yêu hắn không?" Hương đào ngọt từ son dưỡng môi của Arnold vẫn còn vương trên lưỡi. Nhưng giọng anh lại sắc như dao.Anh dường như không nghe thấy câu hỏi."Chúng ta không thể tiếp tục như thế này và tôi không muốn bị coi như một món đồ chơi chung. Vì cậu không nói gì nên ...""Tôi đã bảo anh đừng ở bên hắn mà!""Nhưng cậu ta nói rằng muốn ở bên tôi!" Đơn giản là Bellingham có nhiều lựa chọn hơn. Liệu Arnold có đáng để cậu từ bỏ tất cả hay không?Không khí yên tĩnh tràn ngập những tia lửa vô hình do cãi vã, cũng như tình yêu nhỏ bé còn sót lại giữa hai người. Khi tàn thuốc rơi xuống quần áo sẽ trở thành vết cháy, làm sao chúng ta có thể giả vờ như những va chạm mấy năm qua chưa từng tồn tại? Cho dù có nói lời chia tay thì cũng phải có nghi thức.Arnold bước tới, ôm lấy chàng trai Birmingham. Đã quen những cái ôm với mục đích khiêu dâm, Bellingham thậm chí còn không biết cách ôm anh một cách bình thường. Cậu vụng về đưa tay ra sau lưng, vỗ nhẹ."Tốt nhất anh nên trả thù tôi. Tôi không nói yêu anh, không hứa hẹn với anh một mối quan hệ bền vững, lại khiến anh thất vọng. ""Là một người bạn, tôi cũng muốn cậu được hạnh phúc."Arnold dựa vào vai Bellingham lau nước mắt lên quần áo cậu, rồi bật cười."Đã lâu rồi cậu ấy không ôm tôi như thế này, cảm ơn cậu."Có lẽ thật ích kỷ khi nói điều này, nhưng Bellingham đã trở thành Kế hoạch B, phương án dự phòng của Arnold.Ngọn đèn đường không tắt trong bóng tối và tấm lưới đánh cá được giăng sẵn. Ngày xửa ngày xưa, Trent Alexander-Arnold đem lòng yêu Jude Bellingham sâu đậm. Điểm khác biệt giữa Bellingham và Szoboszlai là một người ghét thua cuộc nhưng có thể chấp nhận thua cuộc, trong khi người kia không bao giờ muốn thừa nhận thất bại và không thể chịu việc bản thân trở thành lựa chọn thứ hai.Arnold trông có vẻ không hạnh phúc, như thể Szoboszlai đã không tử tế với anh và nếu có bất kỳ cơ hội nào thì Bellingham đã đấm vào mặt người Hungary. Nhưng không. Điều duy nhất cậu có thể làm là ôm anh chặt hơn. Cho dù người kia chỉ lợi dụng mình.Bị từ chối có vẻ không đau đớn lắm, Bellingham đã biết mình không xứng. Nhưng cậu đau lòng khi phát hiện ra anh đã yêu một người như vậy. Arnold không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật. Một lần nữa anh lại trao sự chân thành của mình nhầm chỗ.Arnold để điện thoại di động trong phòng và không ai nhận ra điều đó cho đến khi chuông báo tin nhắn rung lên. Nếu không phải vì cái tên Szoboszlai thô tục và chói lóa, Bellingham đã không vượt quá giới hạn và bấm vào. Arnold thậm chí còn không thay đổi mật khẩu, vẫn là mật khẩu mà anh đã nói với cậu một năm trước. Người Hungary hỏi chủ nhân chiếc điện thoại đang làm gì.Có thể là do ganh tị hoặc ham muốn trả thù, Bellingham có thể học cách chấp nhận thua cuộc nhưng sẽ không để đối thủ chiến thắng thoải mái như vậy. Cậu dùng đầu ngón tay tạo vài vết đỏ trên cổ có thể gọi nhầm là dấu hickey, chụp ảnh selfie bằng camera trước rồi gửi cho Szoboszlai kèm theo tin nhắn "Chúng tôi đang rất bận."Xóa hộp thư thoại, gõ cửa phòng bên cạnh và trả lại điện thoại.Họ không cãi nhau. Arnold không biết tại sao thái độ của Szoboszlai đối với mình lại hoàn toàn quay ngoắt 180 độ. Đối thủ trên sân và anh có thể bắt tay nhau sau khi thua trận đấu ở vòng loại EURO. Nhưng Szoboszlai lạnh lùng với mình như một người xa lạ. Thậm chí không có một cuộc gọi hoặc tin nhắn nào trong vài ngày qua. Tuy rằng Arnold không muốn tỏ ra đeo bám nhưng nó đã trở thành chiến tranh lạnh nên anh không ngại một lần hạ thấp cái tôi của mình.Nhạc chờ điện thoại dài đến mức tưởng chừng như không bao giờ kết thúc. Đúng lúc Arnold định cúp máy, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, quen đến mức có thể dùng nhịp thở để xác định người kia vừa mới chạy bộ hay đang làm tình.Đặc biệt là khi Arnold nhận ra rõ ràng sự hiện diện của một người khác bên kia đầu dây. Anh biết họ đang nói về điều gì, anh có thể hiểu được một ít tiếng Hungary. Szoboszlai dạy Arnold nhớ rõ những gì đã nói khi lên giường. Những tiếng rên rỉ dai dẳng và tục tĩu. Lẽ ra Arnold nên ngắt kết nối ngay lập tức, nhưng dây thần kinh tê liệt khiến anh bất động."Có nghe thấy không?" Szoboszlai đang nói chuyện với anh.Điều nực cười nhất là tiếng thở hổn hển của Arnold còn lớn hơn cả âm thanh của hai người đối diện."Không phải anh và Jude đang làm điều tương tự sao?" Căn phòng quá yên tĩnh. Tiếng cười xen lẫn tiếng da thịt va vào nhau. Arnold hình dung ra bộ dạng của họ trong đầu. Chỉ chửi "chết tiệt" rồi cúp máy.Đó chỉ là một cuộc nói chuyện hoàn toàn trong sáng. Arnold trở thành bạn của Bellingham để giữ lời hứa với Szoboszlai. Nhưng hắn lại công khai quan hệ tình dục với người khác.Đây không phải là khung cảnh mà anh đã tưởng tượng trong vô số giấc mơ. Không phải những màn hình nhấp nháy ở Quảng trường Thời đại, không phải bữa tối dưới ánh nến và tiếng violin, không phải tiếng chuông nhà thờ hay chìa khóa biệt thự. Arnold thậm chí còn không mặc quần áo tử tế. Vào đêm Szoboszlai từ Hungary trở về Anh, hắn đã đẩy anh xuống tấm ga trải giường trong phòng ngủ và vuốt ve những vết thương nơi Bellingham đã véo vào.Hắn cúi người hôn lên thái dương của Arnold, môi áp vào làn da đẫm mồ hôi, dùng giọng điệu không chút cảm xúc nói."Trent, chúng ta cùng ở bên nhau nhé."Không nghe thấy tiếng trả lời, Szoboszlai càng đẩy mạnh hơn. Vết thương trên đùi vẫn chưa đóng vảy hoàn toàn, đang bị chạm vào, cào xước không thương tiếc. Arnold nhanh chóng đồng ý, gần như cầu xin sự thương xót.Lỗ nhỏ chật hẹp chứa đầy tinh dịch sau những cú đâm liên tục. Szoboszlai ngã mạnh vào người Arnold. Khuỷu tay anh bị ép vào hai bên cơ thể. Người Hungary vẫn giữ chặt cổ tay, cắm móng tay vào mu bàn tay anh. "Tôi thắng rồi, anh là của tôi..."Điều duy nhất Szoboszlai chắc chắn đánh bại Bellingham là biết Arnold muốn gì. Hắn sẽ không keo kiệt những lời bày tỏ tình cảm phù phiếm, chỉ muốn giành chiến thắng, không liên quan gì đến tình yêu. Điều Arnold thật sự chấp nhận không phải là những lời yêu đương mà là một sự cam kết.Anh nhìn vào mu bàn tay của mình, hàng trăng lưỡi liềm do răng cắm vào da thịt vẽ nên đã mờ đi từ lâu, không để lại dấu vết. Giấc mơ về mối quan hệ nơi mình được yêu thương cũng tan biến. Anh đã chặn số Szoboszlai trước khi quá muộn, ít nhất trước khi quay lại câu lạc bộ, không thể cho người đó có cơ hội làm tổn thương mình lần nữa.Lại một đợt thi đấu quốc tế nữa đã kết thúc, đợt tập trung tiếp theo dự kiến là vào tháng 3 năm sau. Cho đến lúc đó Arnold vẫn không biết phải đối mặt với Szoboszlai như thế nào. Anh thở dài và mở khóa cửa trong cơn gió lạnh buốt giá của cuối tháng 11 ở Cheshire. Trong bóng tối, Arnold mò mẫm tìm công tắc trên tường. Bỗng có một bàn tay từ phía sau nắm lấy cánh tay, anh không khỏi sợ hãi. Trong lúc hoang mang, Arnold theo bản năng muốn lấy điện thoại ra. Nhưng anh lại bị kéo vào một cái ôm, được bế lên từ phía sau, như muốn bẻ gãy từng chiếc xương.Cằm của người đàn ông chạm vào vai anh, vòng qua cổ áo khoác dày và cọ xát vào làn da mềm mại trên cổ. Sau khi hít một hơi thật sâu, mũi Arnold tràn ngập mùi bạc hà sảng khoái từ nước hoa của Szoboszlai.Arnold không còn sợ hãi nữa mà cố gắng để thoát ra. Anh gỡ bàn tay đang nắm chặt của Szoboszlai ra như một lớp da, một dấu móng tay hình lưỡi liềm in lên đó. Hắn đẩy mạnh anh xuống chiếc giường lạnh lẽo, dựa vào mép giường cúi đầu nhìn anh."Tôi không biết bạn trai tôi là kẻ hiếp dâm, đột nhập vào nhà người ta mà không được phép.""Vậy nói cho tôi biết, sau khi bị chặn có cách nào khác để liên lạc không? Tại sao anh không nhớ tôi là bạn trai của anh khi anh lên giường với Jude? Anh không phải là bạn trai của tôi khi anh ngủ với Jude." "Cậu không nghĩ việc lấy Jude ra làm cái cớ để quan hệ tình dục với người khác là điều nực cười sao?"Szoboszlai nhéo cổ tay anh, kéo anh lại gần, rút điện thoại ra mở bức ảnh selfie Bellingham gửi cho mình. Arnold sững sờ trong hai giây, ném điện thoại lại và mở cửa phòng ngủ. Ánh sáng trắng chói lóa từ chiếc đèn trên cao kéo dài trong mắt Szoboszlai. Arnold cởi khóa áo khoác ngoài, cởi áo len, cởi quần thể thao, chưa đầy nửa phút anh đã trần trụi. Người ngồi trên giường vẫn ngơ ngác nhìn màn trình diễn thoát y không khiêu dâm trước mặt, Arnold quay lại hỏi."Cậu có tìm ra dấu vết nào cho thấy Jude đã ngủ với tôi không?"Đã quen với làn da đầy vết bầm tím khác nhau, cơ thể sạch sẽ không dấu vết tình dục này giống như một bộ sưu tập quý giá trong tủ trưng bày ở viện bảo tàng, được trang bị cảm biến hồng ngoại để chống trộm, quý hiếm và đẹp đến mức không nên để bất cứ ai chạm vào. Nhưng đó là vì sự chiếm hữu bệnh hoạn, ham muốn và ngờ vực bị bóc tách từng lớp một để lộ ra danh tính thực sự.Szoboszlai muộn màng nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Bellingham.Arnold vẫn trần truồng đứng cạnh giường. Máy điều hòa vừa mới bật không đủ sưởi ấm, cánh tay anh nổi da gà. Người Hungary đứng dậy ôm lấy anh. Arnold khẽ rùng mình trong vòng tay, cái lạnh chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân.Mất đi ý chí vùng vẫy, anh đành rúc vào vòng tay người đàn ông, như cây nho dại mọc trên vách đá, sự bám víu là sức mạnh duy nhất của mình. Arnold ngã vào chiếc chăn bông mềm mại, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Szoboszlai bao bọc lấy anh và một chút ửng hồng hiện trên má. Tình dục không phải là câu trả lời cho mọi vấn đề nhưng đó là điều Szoboszlai làm tốt nhất.Lòng bàn tay ấm áp lướt dọc xuống lưng, bàn tay to khỏe và khéo léo nhéo sau eo và cơ bụng, để lại dấu tay trên làn da mịn màng không tì vết màu mật ong. Nghiêng đầu mút một bên tai của Liverpudlian, ngậm vào miệng, dùng răng nanh cắn nhẹ. Cảm giác ướt át và nhớp nháp đã đốt cháy ham muốn của anh. Anh bất lực quằn quại bên dưới, muốn quay đầu sang một bên, nhưng lực kéo bị hiểu lầm là lực cản nên Szoboszlai tăng sức mạnh và cắn xuống hoàn toàn. Arnold không khỏi rên rỉ đau đớn, vết răng hằn rõ ràng trên dái tai mỏng, vành tai đỏ tươi trông như sắp rỉ ra vài giọt máu.Đau đến mức Arnold cắn chặt môi dưới, từ môi chảy ra một vệt máu nhỏ. Szoboszlai nghiêng người định hôn nhưng bị quay đi. Dù bản năng cơ thể không thể cưỡng lại ham muốn, nhưng cũng không muốn làm tổn thương anh. Szoboszlai biết mình đã sai, nhưng cái tôi cao ngút đã khiến anh không thể cúi đầu thừa nhận. Szoboszlai dùng ngón cái lướt qua vết thương trên môi. Arnold đột nhiên há miệng cắn ngón tay. Hắn đau đớn buông tay ra, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt nâu sẫm hóa thành ngọn lửa đầy oán hận.Sự giả vờ kiên định trong lòng Szoboszlai đã hoàn toàn bị tan vỡ trong ngọn lửa cuồng nộ. Lần đầu tiên trong đời, hắn sợ rằng mình sẽ không thể nắm bắt được thứ mình muốn. Vào đêm nhận được ảnh của Bellingham trên giao diện trò chuyện của bạn trai, hắn đã làm vỡ chiếc gương trong phòng khách sạn, những mảnh kính vỡ xuyên qua lòng bàn tay.Bước đi trên lớp băng mỏng để duy trì tình yêu chung vừa tách biệt khỏi mối quan hệ threesome bất thường nhưng lại dùng ham muốn chiến thắng trẻ con đến mức đánh mất chính mình. Kết quả là không ai tin rằng đối phương thực sự yêu mình đủ nhiều.Szoboszlai không nói gì thêm, thả tay ra và hôn dọc xương đòn. Hắn giảm đi nhiều sự mãnh liệt, lực mút núm vú cực kỳ nhẹ nhàng, Arnold cảm thấy một cảm giác nhột nhột như không khí. Đầu lưỡi của hắn vòng quanh bộ ngực nhỏ theo chiều kim đồng hồ, nơi đó nhanh chóng sưng lên. Môi anh không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ đứt quãng.Szoboszlai cảm thấy thoải mái hơn một chút nên tiếp tục đi xuống, dùng lưỡi quét qua các cơ bụng thon gọn và rãnh nhân ngư, để lại nước bọt ẩm ướt trên bề mặt da. Ngón tay véo vào đầu dương vật đang cương cứng được kích thích bởi niềm đam mê xuyên qua quần lót, lột lớp vải cuối cùng ra giữa tiếng thở hổn hển của Arnold.Tấm vải cotton nguyên chất đã được thấm đẫm nước. Szoboszlai lại nảy ra ý tưởng tồi, móc nó lên và lủng lẳng trước mắt Arnold. "Chắc hẳn anh nhớ tôi lắm phải không?"Arnold không đáp lại lời tán tỉnh thô tục mà hơi dạng chân ra, đầu gối linh hoạt đến gấp mở hai bên, dọc theo cặp đùi đầy đặn là một bông hoa thịt ẩm ướt ở nơi sâu thẳm nhất, lặng lẽ nở rộ.Không chút do dự, Szoboszlai mở cặp mông săn chắc, để lộ bông hoa đang chớm nở giữa các nếp gấp, đưa mặt lại gần để nhìn kỹ khung cảnh xung quanh vốn mỏng manh như làn da của trẻ sơ sinh. Hơi thở ấm áp phả vào cái lỗ nhạy cảm, Arnold không khỏi run lên, cái lỗ nhỏ chật hẹp cũng run rẩy dưới cơ thể vặn vẹo bất lực của anh. Anh tưởng Szoboszlai vẫn đang trêu chọc ác ý, cho đến khi chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông này đột nhiên quấn quanh.Như thể cơ thể chưa đủ phát triển, Szoboszlai luôn có thể mang đến cho anh những bất ngờ mới. Chiếc lưỡi khéo léo của gã người Hungary liếm quanh lỗ nhỏ, đẩy đầu lưỡi vào mô phỏng tần suất giao hợp và đẩy mạnh, nước bọt chảy xuống đùi Arnold, làm bẩn tấm ga trải giường trắng tinh.Arnold chưa bao giờ chịu đựng được cảm giác kích thích ngắn ngủi như vậy. Trong cơn tuyệt vọng, anh phải túm tóc người đang liếm mình, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Szoboszlai không ngừng di chuyển, ngước mắt lên, góc độ này dường như lại tăng thêm một loại hương vị. Miệng hắn tràn đầy dục vọng ngọt ngào, tay dùng sức nắm lấy mắt cá chân nhạy cảm của Arnold, tiến vào.Đầu lưỡi còn lâu mới đủ, màn dạo đầu kéo dài không thể thỏa mãn trọn vẹn chính là một cực hình đau đớn. Arnold bị bắt nạt đến mức muốn khóc, Szoboszlai luôn biến lỗi lầm của hắn thành hình phạt cho anh.Nó ướt đến nỗi không cần bôi trơn nữa, Szoboszlai chỉ cần thọc vài ngón tay vào đó khuấy đảo, đỡ Liverpudlian mềm nhũn bên dưới, đưa dương vật vốn đã cương cứng của mình tiến vào. Không cho anh thời gian thích nghi, hắn ôm eo đẩy lên, hoàn toàn đắm chìm vào trong. Arnold nức nở và xuất tinh, đám dịch trắng đục lan khắp cơ bụng Szoboszlai. Khoái cảm sau khi lên đỉnh nhanh chóng bị lấn át bởi cơn đau do vật thể khổng lồ đột ngột tiến vào, cộng thêm cơn đau dữ dội. Arnold cảm thấy thân thể sắp bị xé làm đôi."Domi...đau quá, chậm lại..." Anh lại một lần nữa hạ lòng kiêu hãnh của mình xuống và cầu xin sự thương xót, đôi tay run rẩy trong không trung như con bướm gãy cánh, cố gắng thoát khỏi người đàn ông cánh tay đầy hình xăm đang cầm vợt lưới. Szoboszlai không biết đang cố tình giả điếc và coi những lời cầu xin đau đớn của Arnold như gió thoảng qua tai, hay chỉ ích kỷ hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm của bản thân và thờ ơ với đối phương. Không hề giảm bớt cường độ và tốc độ của những cú thúc.Mọi sự chịu đựng đều có giới hạn của nó. Arnold duỗi tay ra và kéo cổ Szoboszlai, dùng sức để kéo người đàn ông phía trên xuống, há miệng cắn xuống trên quả táo Adam của đối phương.Một cảnh tượng đã diễn ra hàng vạn lần trong trí tưởng tượng của Arnold, phản ứng của người kia đúng như anh tưởng tượng, với những tiếng hét chói tai. Anh chỉ cắn vài giây rồi nhanh chóng chuyển sang mút. Họ đang chiến đấu trên chiếc giường này như hai con thú dữ bị nhốt trong lồng. Tuân theo định luật bảo toàn đau, Szoboszlai sẽ thả Arnold ra nếu bị đau. Cuối cùng, hắn cũng chịu rút dương vật ra, thoát khỏi miệng anh, tay chạm vào dấu răng tròn rõ ràng trên cổ.Arnold vùi đầu vào đôi vai trần của người bên cạnh."Tôi ghét cậu quá".Szoboszlai xoa gáy, anh ngước mặt lên. Hóa ra Arnold đang khóc thật, đôi mắt to long lanh. Không phải trước đây anh chưa từng đau khổ nhưng đây là lần đầu tiên bị tổn thương bởi người chính bạn trai của mình. Tất cả những bất bình và bất đắc dĩ đều tan thành giọt nước mắt lăn trên má.Szoboszlai chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế này, cẩn thận hôn những giọt nước mắt. Không bị đẩy ra, hắn ôm chặt lấy cơ thể Arnold. Anh nhớ cảm giác sung sướng khi được ôm, khoảng trống trong lòng mấy ngày nay cuối cùng cũng được lấp đầy. "Trent, tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi." Nhưng Szoboszlai hiểu rằng hai từ "xin lỗi" không phải là điều Arnold muốn nghe nhất."Tôi yêu anh, thật sự yêu anh ..."Giống như một con chó khốn khổ sợ bị chủ bỏ rơi, cố ý tỏ ra yếu đuối để cầu xin sự tha thứ. Arnold hôn lên sống mũi cao."Vậy sau này cậu đừng như vậy nữa."Szoboszlai lại ấn anh xuống tấm trải giường, từ từ tiến vào và cái lỗ vẫn còn ấm áp lại tiếp nhận hắn một lần nữa. Hắn nhắm vào điểm nhạy cảm đã quá quen thuộc. Bạn không cần bắt được con bướm đẹp nhất, bạn có thể là bầu trời để nó bay tự do.Chuyện xảy ra tiếp theo thật mờ mịt. Arnold dường như rơi vào một giấc mơ. Trong mơ chỉ có giọng nói của Szoboszlai. Khi thì thầm nhẹ nhàng, khi trêu chọc thô tục. Khi bên trong chứa đầy tinh dịch nóng hổi, Arnold không còn biết trời đất gì nữa.Khi tỉnh dậy lần nữa, anh thấy phía dưới vẫn còn đau nhưng mớ hỗn độn bên dưới đã được dọn sạch. Arnold lưỡng lự rồi cuối cùng bày tỏ thắc mắc bấy lâu nay."Tôi chỉ tò mò thôi, tại sao trước đây cậu lại lạnh lùng với tôi như vậy, trong đợt triệu tập đội tuyển quốc gia?"Người Hungary hiếm khi lộ ra vẻ mặt xấu hổ."Khi tâm trạng không tốt, tôi có xu hướng mất bình tĩnh với những người xung quanh, chỉ là không muốn vô ý làm tổn thương anh nên giữ khoảng cách. .."Thì ra là như vậy, Arnold mỉm cười vỗ mạnh vào vai người bên cạnh. "Đôi khi nhận sai cũng không sao đâu."Đảm nhận vị trí đội phó, việc huấn luyện các cầu thủ trẻ là kỹ năng đặc biệt của Arnold. Szoboszlai ăn một đòn nên thay đổi sắc mặt, dụi dụi vào tay anh, vờ là chú cún con mới hai tuổi không biết sủa. Cuối cùng, trước khi cơn buồn ngủ ập đến, Szoboszlai quay lại những lời dạy tha thiết. "Tôi không thể thừa nhận thất bại, ngoại trừ thua anh."Tinh thần và thể chất được thỏa mãn, hắn tự nhiên ngủ ngon lành. Mãi đến giữa trưa nghe mùi thơm của bít tết, Szoboszlai mới tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy, thấy bạn trai mình đang đi loanh quanh trong bếp với một chiếc nơ lỏng buộc phía sau tạp dề, Szoboszlai ngồi trên chiếc ghế cao ở quầy bar và mở điện thoại. Hắn đã không nói chuyện với Bellingham một thời gian và cũng không mong nhận được tin nhắn từ cậu ta."Chúc mừng! Người chiến thắng, tôi thua cũng không sao, nhưng đừng để Trent thua."Szoboszlai chỉ đọc nó một lần rồi khóa màn hình và cười khinh thường, hắn vẫn tức giận với trò đùa ác ý suýt dẫn đến thảm họa của Bellingham.Arnold đặt đĩa ăn trước mặt hắn, dùng đầu ngón tay xoắn lá hương thảo và trang trí chúng trên miếng bít tết. Szoboszlai đột nhiên nắm lấy bàn tay anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh từ dưới lên trên."Chúng ta sẽ cùng nhau chiến thắng, anh có tin tôi không?"Nghĩ rằng người trước mặt đang nói về đội bóng, Arnold đảo mắt, kéo một chiếc ghế khác và ngồi xuống."Tôi biết cậu muốn giành được tất cả các danh hiệu. Cậu đã nói điều đó 10000 lần trong các cuộc phỏng vấn."Szoboszlai dùng ngón út móc ngoéo."Hơn cả những chiếc cúp, anh chỉ cần tin tưởng tôi sẽ không để anh thua."Scouser vẫn không hiểu lời nói đó có ý gì. Nhưng anh cũng không muốn hỏi gì cả và giơ ngón út lên móc vào."Tôi sẽ luôn tin tưởng cậu"
You're no good for me
Baby you're no good for me
You're no good for me
But baby I want you, I want
(Diet Mountain Dew - Lana Del Rey)
Ghi chú của tác giả:
Thực ra chọn ai trong hai người đều là sai lầm vì cả hai đều không phải là người tốt. Điểm khác biệt duy nhất là Jude yêu anh nhẹ nhàng hơn anh nghĩ, Domi yêu anh sâu đậm hơn anh nghĩ. Trent chọn người yêu mình nhiều hơn. Có thể đã lựa chọn sai nhưng làm sao biết được nếu không thử?