TruyenHHH.com

Trent Alexander Arnold X Dominik Szoboszlai

Lời tác giả: Không thể không viết 3p sau khi xem bức ảnh này

He hit me and it felt like a kiss
He hurt me but it felt like true love
Loving him was never enough
With his ultraviolence
(Ultraviolence - Lana Del Rey)

Tháng 6 năm 2022

Bellingham rủ Arnold đến Đức để dự tiệc sinh nhật của mình, nhưng khi anh nghĩ về mùi rượu hỗn loạn, ánh sáng mờ ảo, tiếng nhạc ồn ào và sự bất an khi bị bao quanh bởi những người lạ... cảm thấy đau đầu.

Tuy nhiên, Bellingham dường như không để ý lắm đến sự vắng mặt của Arnold, cậu đột nhiên cười khúc khích ở đầu bên kia điện thoại. "Vậy anh có thể đợi ở khách sạn đến khi tôi về."

Với giọng điệu đó, biết ngay cậu ấy đang ám chỉ điều gì, Arnold im lặng.

Chương trình truyền hình Đức đang phát trong phòng khách sạn mà anh xem không hiểu gì đã trở thành một âm thanh thôi miên, tiếng bíp quẹt thẻ phòng để mở cửa giống như một chiếc phao cứu sinh, anh phấn khởi chạy tới. Bellingham dùng trái tay đóng lại cửa, dang rộng vòng tay chờ đợi anh nhảy vào.

Arnold cảm thấy hình như mình đã cao thêm một chút, nhưng không đủ bù đắp cho chênh lệch giữa hai người, anh kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên một bên mặt đối phương.

"Chúc mừng sinh nhật, Jude!"

Bellingham cười say sưa rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa cạnh giường, sau đó kéo người đang đứng ngồi lên đùi mình. Tay luồn qua gấu áo sơ mi của Arnold, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa vòng eo mịn màng, hơi thở ấm nóng nồng nặc mùi rượu phả vào tai, cảm nhận được người Liverpool trong lòng đang dần tan thành nước khi chạm vào.

Thật tuyệt khi được ôm như thế này, đó là tất cả những gì Arnold mong muốn.

Bellingham hắng giọng, tay vẫn không rời khỏi làn da mật ong.
"Hôm nay là sinh nhật của tôi, nên anh sẽ đồng ý với bất cứ điều gì tôi yêu cầu, được chứ?"

Arnold tựa vào vai cậu, không suy nghĩ gật đầu, rồi bất giác cọ vào người bên cạnh.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, anh cũng biết Bellingham sắp nói gì, không có cuộc gặp gỡ nào giữa họ mà không bắt đầu và kết thúc bằng tình dục.

"Tôi sẽ rủ một người bạn sang chơi chung, được không?"

Não bộ uể oải đã ngủ suốt đêm của Arnold đột nhiên tỉnh lại, anh đứng bật dậy bằng cách lùi lên ghế sofa phía sau. Muốn tìm các dấu hiệu rằng đây chỉ là một trò đùa, nhưng trên mặt của Bellingham không có gì ngoài dục vọng.

Trong lòng Arnold có một giọng nói đang gào thét điên cuồng.

Đây là một yêu cầu nực cười và không thể chấp nhận được, nhưng anh thậm chí không thể lắc đầu mà chỉ có thể nghẹn ngào từng tiếng "Nhưng mà ... nhưng ..."

Bàn tay đặt của Bellingham siết chặt eo anh, nhưng trên mặt lại lộ vẻ ủy khuất.

"Anh đã nói sẽ hứa với em mà! Không phải ngày nào cũng là ngày đầu tiên bước sang tuổi 19!"

Cậu bĩu môi, khịt mũi, đôi mắt tròn xoe giống như một chú cún con và tính tình trẻ con một cách vô lý giống như một đứa bé.

19 tuổi đối với Arnold đã là cách đây 5 năm.

Anh không biết tại sao mình lại cho phép một chàng trai 19 tuổi kiểm soát mối quan hệ của họ.

Trên sân, trước mặt bất kỳ ai, dù họ cao lớn hay hung dữ đến mấy, Trent cũng dám khiêu khích, đánh bại họ, nhìn đối thủ dần rút lui dưới ánh mắt sắc bén của mình.

Arnold thậm chí còn không tin tưởng Bellingham, anh biết sẽ là một canh bạc lớn nếu trao thân cho cậu ta.

Nhưng cũng giống như lúc này, anh không cơ hội từ chối.

"Tôi chưa từng ..."

Bellingham nghe thấy liền đáp.
"Yên tâm, em sẽ không để hắn làm tổn thương anh, hơn nữa hắn cũng không phải người xấu, được không?"

Sự chấp nhận yếu ớt nhanh chóng bị nuốt chửng bởi nụ hôn, có vẻ như Bellingham đã tước đi không khí của anh.

Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa lần thứ hai trong đêm nay.

Trent vẫn đang ngồi trên đùi Jude, cố đứng dậy nhưng bị giữ lại.

Người đàn ông từ cửa bước vào, chìa khóa thẻ từ ném lên kệ, ngồi xuống tấm ga trải giường chưa ai động vào, đầy hứng thú nhìn chằm chằm hai người còn lại trong phòng.

Arnold nhìn vào mắt người đàn ông, tóc rối bù, một khuôn mặt hoàn hảo, rực rỡ và nguy hiểm. Như có một tia sáng chiếu vào mắt anh, chói đến mức phải quay đầu lại để tránh để không bị thiêu đốt.

Anh đã quên mất trước đây họ từng gặp nhau, họ đã thi đấu với nhau nhiều lần và lướt qua nhau.

Ánh mắt của người đàn ông vẫn dán chặt vào Arnold từ đầu đến cuối
"Anh có thể gọi tôi là ..."

Bellingham ngắt lời "Dominik."

Szoboszlai mỉa mai và tiếp tục nhìn vào đôi má đỏ bừng của Trent, dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói với Jude: "Có phải cậu bảo tôi đến đây làm khán giả không?"

Bellingham vỗ vỗ đùi Arnold, hất cằm hướng về phía giường nói: "Anh qua hôn hắn đi."

Không biết là vì ngồi quá lâu hay là lo lắng mà chỉ mới đi được mấy bước, hai chân Arnold đã yếu ớt. Khi trọng tâm không ổn định và sắp ngã, anh hoảng sợ nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Szoboszlai, nhưng người đàn ông này không muốn đỡ mà kéo Arnold nằm xuống ngay trên người mình, cánh tay đặt quanh eo anh.

Mọi thứ đều xa lạ, những mùi lạ, những cái chạm lạ, những âm thanh lạ.

Cơ thể Arnold theo bản năng từ chối, anh đá chân lên không trung nhằm thoát khỏi xiềng xích nhưng bị người đàn ông nhẹ nhàng kéo lọn tóc dreadlock buộc phải dừng lại.
"Đừng làm như tôi đang ép buộc anh. Thư giãn đi."

Những gì không thể diễn đạt bằng lời nói, có thể diễn đạt bằng cơ thể.

Đầu lưỡi Szoboszlai xuyên vào giữa môi Arnold, rượu và bạc hà, lạnh buốt và nóng rát lần lượt xâm chiếm các giác quan.

Như muốn vắt nước trái cây, răng nanh cắn vào môi dưới đỏ mọng đầy đặn. Sau đó di chuyển sang ngang rồi hướng xuống, hôn từ dái tai đến cằm rồi đến xương quai xanh, chẳng bao lâu cơ thể cứng ngắc trở nên mềm nhũn dán chặt vào người hắn, khẽ rên.

Đột nhiên tất cả sự thân mật vừa thiết lập đều biến mất, người Hungary đẩy anh ra, bắt anh quỳ ở cuối giường, quay đầu lại nghiêm túc nhìn Bellingham

"Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu."

Họ không cần ý kiến ​​của anh.
Họ nói với anh rằng đó chỉ là trò chơi chứ không phải anh là đồ chơi.

Arnold thậm chí còn không nhận thấy Bellingham đến gần, nhưng anh biết hơi ấm này.

Jude đưa tay vuốt ve làn da màu mật ong, cởi bỏ quần áo của Trent, để lại chiếc quần jean trên thảm và quần lót quanh mắt cá chân.

Arnold hoàn toàn khỏa thân và bị kẹp giữa hai người đàn ông mặc quần áo đầy đủ, giống như một cảnh kinh điển trong một bộ phim khiêu dâm.

"A..."
Một ngón tay bôi trơn đưa vào lỗ mà không có lời giải thích nào, buộc anh phải hét lên.

Szoboszlai đã nắm lấy cổ tay anh, ấn vào người mình, qua một lớp vải cảm nhận dương vật đang cương cứng.

Cái chạm nóng bỏng khiến Arnold hơi run lên, lúc này Bellingham đưa thêm ngón thứ hai và thứ ba. Khoái cảm lan tỏa. Vách thịt lại siết chặt hơn.

Szoboszlai mỉm cười, kéo khóa quần xuống, thứ đó nhô ra, cọ xát vào khóe miệng Arnold, thậm chí còn cọ vào đôi má nóng bừng của anh.

Trong khi khuấy động, Bellingham tiếp tục dùng ngón tay mở rộng và bôi trơn, những ngón tay mảnh khảnh của cậu được bao bọc bởi những vệt nước lấp lánh, tỏa sáng dưới ánh sáng mờ ảo của khách sạn.

Chẳng bao lâu sau, Jude đã thay thế những ngón tay bằng dương vật cương cứng của chính mình. Cậu quỳ một bên gối lên mép giường, một tay ôm lấy vòng eo mềm nhũn của Trent, tiến vào.

Hậu huyệt ấm áp quấn quanh và hút lấy phần trục, khiến da đầu Bellingham tê dại. Cậu đã ngủ với rất nhiều người, nhưng chưa có ai khiến mình nghiện như anh, làm sao có thể bằng lòng từ bỏ thứ thuốc độc hấp dẫn như vậy?

Arnold bị đẩy về phía trước, bị dương vật của Szoboszlai liên tục tát vào má, nhưng dường như anh đang chủ động cầu xin thứ nóng bỏng đó.

"Anh rất muốn sao? Vậy thì há miệng ra đi."
Giọng nói của người đàn ông như có ma lực quyến rũ, trầm thấp và nguy hiểm, dễ dàng biến Arnold thành một chú cún được thuần hóa không biết làm gì vâng lời chủ.

Bellingham nhéo eo anh thật mạnh, Arnold không nhịn được há miệng hét lên, Soboszlai lợi dụng tình thế, không chút thương tiếc tiến vào miệng anh, đâm thẳng vào cổ họng. Khuôn miệng đáng thương bị lấp đầy không thể nói được mà chỉ có thể rên rỉ.

Dương vật phía sau đang vận hành như một chiếc máy đóng cọc, đôi bàn tay khỏe khoắn ấn vào hai huyệt đạo trũng sâu của Arnold, nâng hông anh lên, xuyên vào hoàn toàn, lướt qua vùng nhạy cảm một cách bừa bãi và chính xác.

Các quân domino lần lượt rơi xuống.

Hai bàn tay có màu da khác nhau lần lượt sờ soạn khắp người anh, những lọn tóc xoăn từ lâu đẫm mồ hôi.

"Lát nữa tôi đụ anh ta được không?"
Trent ngẩng đầu nhìn người đàn ông chăm chỉ trước mặt, mồ hôi chảy ra từ thái dương, vẻ mặt bình tĩnh khi nãy dần dần mất kiểm soát.

Không khí yên tĩnh một lúc, không có gì ngoài tiếng va chạm và thở dốc.

Arnold giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển với những cơn bão mạnh ập vào nhưng vẫn bám chặt vào bánh lái, cố gắng không chệch hướng.

Anh miễn cưỡng mở mắt ra, hy vọng nghe được câu trả lời mình muốn từ Bellingham.

Chỉ cần một chút chiếm hữu, một chút đáp trả cũng có thể chứng tỏ cậu quan tâm anh.

"Tôi không quan tâm, cậu cứ hỏi anh ấy đi."

Thôi không có gì đâu.

Anh nhắm chặt mắt lại, để những giọt nước không thể kìm nén được rơi xuống, nghĩ dù sao chúng cũng là nước mắt sinh lý.

Szoboszlai rút ra khỏi miệng, nắm lấy cằm anh nâng lên để anh nhìn mình, dùng tay kia lau nước mắt. Có một hình xăm con sói ở bên trong cánh tay của hắn, dường như nó đang hú lên với Arnold.

"Tôi có thể đụ anh được không?"

Đôi mắt màu nâu sẫm đó chứa đầy những thứ mà Szoboszlai không thể đọc được, hàng lông mi dày và cong của anh ấy rung lên run rẩy trong không khí.
Arnold gật đầu.

Người Hungary ngửa đầu ra sau cười lớn, quả táo Adam trên cổ lộ ra ngoài không khí. Cúi đầu chạm vào đôi môi đỏ mọng sưng tấy của Arnold, cắn một lúc mới buông ra.
"Tôi yêu anh nhiều lắm, Trent."

Khuôn mặt anh tuấn sắc bén hung hãn, những lời yêu thương sến súa kèm theo nụ cười xuyên thấu màng nhĩ.

Vật cứng trong cơ thể Arnold bắt đầu giảm động, những cú thúc thuần túy theo đuổi khoái cảm của Bellingham dần mất đi nhịp điệu, anh theo bản năng siết chặt lỗ, dương vật đi thẳng vào phần sâu nhất và xuất tinh.

Jude nghiêng người về phía trước và áp vào tấm lưng ấm áp của Trent, hôn nhẹ nhàng vào gáy anh, nơi Szoboszlai đã để lại vài vết hôn đỏ tươi.

Đầu óc của người Liverpool vẫn còn trống rỗng vì bị kích thích, bộ phận sinh dục chưa được chạm vào của anh cảm thấy đau đớn ở vùng bụng dưới.

Arnold thậm chí không biết hai người kia đã đổi chỗ cho nhau từ khi nào.

Cái lỗ vừa được lấp đầy co lại với sự trống rỗng, chất đục màu trắng vừa được bơm vào chảy xuống cặp đùi mịn màng màu mật ong của anh.

Szoboszlai vòng tay quanh eo Arnold, kéo anh lên, ấn lưng anh vào ngực mình và dễ dàng đưa dương vật tiến vào dưới sự bôi trơn của tinh dịch từ Bellingham.

Thật chặt! Tại sao nó có thể chặt như vậy sau khi vừa mời bị đụ một lần?

Szoboszlai chân thành thở dài với Bellingham.

"Không trách gần đây Jude không thích những cô gái. Hóa ra cậu đã có được thứ tốt nhất."

Bellingham vừa mới hồi phục sau cơn cực khoái, tựa người lên giường và trợn mắt.

Nghe cuộc trò chuyện này, Trent dường như cảm thấy chính mình không hề tồn tại ở đây, không phải là một người sống mà là một đồ vật hoặc một món đồ chơi hai người họ có thể chia sẻ, trao đổi và chơi đùa.

Szoboszlai đụ anh mạnh hơn Bellingham, và Arnold gần như ngã gục trong vòng tay hắn, đầu gối và hai chân dang rộng.

Sự tiếp xúc da thịt mạnh mẽ sẽ để lại dấu vết vào ngày hôm sau, giống như một cây thánh giá hiến tế, đóng đinh anh vì những ham muốn trái với ý muốn của mình.

Với mỗi cú thưc, mặt dây chuyền đầu lâu Szoboszlai đeo trên ngực sẽ đập vào xương bướm của Arnold, để lại vết đỏ. Những sợi lông rậm rạp trên đùi hắn cù vào cặp mông của anh, buộc anh phải thở dốc một cách tục tĩu.

Dương vật cương cứng của Arnold hiện ra trước mắt Bellingham, chàng trai trẻ nhất nghiêng người về phía trước và đặt những nụ hôn nhẹ nhàng lên làn da nhạy cảm của anh, từ hai đường nhân ngư cho đến cơ ngực mềm mại. Hàm răng cắn vào một bên vú, các ngón tay vặn mạnh bên còn lại.

Arnold rên rỉ bất lực khi bị tấn công cả trước và sau.

Szoboszlai không quan tâm đến cảm xúc của hai người kia, dành thời gian để khám phá những điểm nhạy cảm trên cơ thể xa lạ lần đầu tiên tiến vào này.

Hắn ta cười tà ác và nói vào tai Arnold.
"Anh có cảm nhận được sự khác biệt không? Ai làm anh sướng hơn, tôi hay Jude?"

Thần kinh bị kích thích quá mức của Arnold gần như không thể suy nghĩ được, đỏ mặt nhìn Bellingham, cậu cũng nhìn anh.

Anh liều mạng lắc đầu thay lời nói, không biết trả lời cũng không muốn trả lời.

May mắn thay, Szoboszlai không quan tâm đến câu trả lời, câu hỏi quan trọng này không ai nhắc đến nữa.

Szoboszlai điều chỉnh góc độ, điểm nhạy cảm bên trong lập tức bị chạm vào, khiến Arnold hét lên ở mức dcB cao hơn, "Domi...đau quá...chậm lại đi..."

Szoboszlai tặc lưỡi, ôm chặt người đàn ông đang vùng vẫy, nhìn Bellingham và hỏi: "Anh ta ồn ào quá phải không?"

Bàn tay phải đang véo ngực trượt ra khỏi ngực, lòng bàn tay đặt lên xương đòn, năm ngón tay quấn quanh cổ anh. Trent kinh hãi nhìn đôi mắt ngày càng đen của Jude, cảm thấy bàn tay trên cổ mình đang dần siết chặt lại. Nguồn cung cấp oxy cho dần bị lấy đi, mọi giác quan đều được khuếch đại gấp mười lần, anh trợn mắt bất lực, run rẩy kịch liệt, dương vật tội nghiệp của anh phóng ra một sợi dây mỏng manh tinh dịch.

Szoboszlai tiếp tục đâm vào điểm nhạy cảm đã xác định với tần suất và cường độ cao.

Bellingham vẫn không buông tay ra, vùng da phía trên cổ đã xuất hiện vết bầm.

Arnold dù có muốn cũng không thể hét lên, không thể rên rỉ, hay thốt ra bất kì âm thanh nào, chỉ có tiếng thở nặng nề, lơ lửng trong không trung.

Sau đó Arnold dường như không cảm thấy gì nữa. Szoboszlai đổ đầy vào phía sau của mình, tinh dịch của hai người đàn ông hòa vào nhau trong cơ thể anh, nóng đến mức gần như thiêu cháy chính mình. Áp lực trên cổ biến mất, anh mất thăng bằng, rơi vào vòng tay ấm áp của Bellingham.

Arnold bị kẹp giữa hai người họ trong một đống chăn ga gối đệm.

Bellingham hôn lên mí mắt đang nhắm chặt vì mệt mỏi của anh. Giọng nói Birmingham nhẹ nhàng thì thầm vào tai.
"Trent, cảm ơn anh, anh là món quà tuyệt vời nhất trong ngày sinh nhật thứ 19 của tôi."

Szoboszlai nằm ở phía bên kia, dùng ngón tay nghịch lọn tóc xoăn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trầm lặng của anh không chớp mắt.
"Anh thực sự rất đẹp, anh biết không?"

Arnold cố gắng mở mắt nhưng không thể. Cơn bão tình dục vừa qua đã rút cạn sức lực anh. Vì vậy anh đã ngừng đấu tranh, luôn như vậy. Hai cơ thể cao lớn ở hai bên như thể dựng nên một bức tường vững chắc để cách ly anh với thế giới bên ngoài.

Đêm đó, giấc ngủ yên bình nhất trong hai mươi năm qua.

Tháng 7 năm 2023

Robertson quàng tay qua vai Arnold, vẫn đang thao thao bất tuyệt về việc hài lòng như thế nào với mái tóc mới gọn gàng của anh.

Sau khi đi đến phòng thay đồ, giữa hai cánh cửa hé mở có một luồng ánh sáng chiếu vào, anh đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông đang đứng trước tủ đồ số 8, bán khỏa thân và quay lại khi nghe thấy có người.

Mặt dây chuyền hình đầu lâu trên ngực như tập hợp tất cả ánh sáng trong phòng, phản chiếu những tia sáng chói lóa qua từng bề mặt kim cương thẳng đến nhãn cầu của Arnold, giống như một tử thần cầm liềm gõ cửa đến để mang lại sự chết chóc.

Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc chuyển nhượng này từ khi vẫn còn là tin đồn, suốt một năm qua anh tưởng mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông này, tất cả ký ức về đêm đó lại ùa về, nếu không phải đang ngậm chặt miệng, chắc chắn anh sẽ nôn ngay tại chỗ.

Robertson ồn ào thanh âm phá vỡ yên tĩnh.
"Này! Chúng ta phải chào hỏi đồng đội mới!"

Robbo mỉm cười và đập tay với Szoboszlai.

Arnold đứng sang một bên, hít một hơi thật sâu và đưa tay ra nhưng lại bị người đàn ông thô bạo kéo tay.

Mặt dây chuyền đầu lâu lạnh lẽo chạm vào trái tim đang loạn nhịp của anh.

Arnold không tự chủ được gợi nhớ đến cảm xúc của đêm đó. Quen mà lạ. Giống như một tên nghiện đã cai nhiều năm lại ngửi thấy mùi ma túy, vừa đáng sợ vừa hấp dẫn.

Anh muốn rút ra nhưng bị giữ chặt hơn, tiếng Anh của Szoboszlai đã lưu loát hơn một năm trước, hắn thì thầm, chỉ Arnold mới nghe được.

"Jude yêu cầu tôi chăm sóc tốt cho anh ở đây và tôi sẽ làm như vậy."

Sau đó đột nhiên buông tay, Arnold loạng choạng trở về chỗ cũ, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.

Sự việc phát triển giống như một chiếc ô tô hỏng phanh đang lao nhanh trên đường cao tốc, trừ khi xe bị tông và tất cả mọi người đều thiệt mạng, ngoài ra không có cách nào khác để ngăn chặn.

Nhưng liệu anh có thực sự muốn nó dừng lại?

Robertson tò mò nhìn họ.
"Sao tôi có cảm giác như hai người quen nhau vậy?"

"Tôi không quen cậu ta." Arnold trả lời gần như theo phản xạ.

Szoboszlai ngửa đầu ra sau cười lớn, đó là nụ cười tự phụ và kiêu ngạo chuẩn mực chỉ thuộc về người Hungary này.
Hắn không nhìn vào vẻ mặt hoảng sợ của Arnold mà cười nói với Robertson.

"Không sao đâu, sau này chúng tôi sẽ tìm hiểu nhau, mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi."

Chỉ mới bắt đầu thôi.

I can hear sirens, sirens
I can hear violins, violins
Give me all of that ultraviolence

(Ultraviolence - Lana Del Rey)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com