TruyenHHH.com

Tren Troi Co Vet May Trang

Thiếu niên quan sát bộ dạng lúng túng của cô, chợt bật cười, nắm cổ tay cô kéo lại.

"Cậu làm gì vậy?" Cô hoảng hốt.

"Haizz, hôm nay tâm trạng tôi rất tệ, muốn đánh nhau với bọn chúng nhưng tự dưng cậu từ đâu xuất hiện đuổi người xả stress của tôi đi, cậu tính như nào?"

Chuyện này phải quay về gần một tiếng trước khi Nhật An đang ở tiệm net. Cậu gánh team còng lưng nhưng vẫn không cứu vãn được tình thế. Chơi đến năm ván liên tiếp thì ngửa mặt lên trần nhà cảm thán một câu: "Đúng là không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo."

Vậy nên lý do tên này bực mình chính là vì thua game, đi về giữa đường lại còn bị chặn cướp.

Nhật An không biết câu hỏi của cậu lọt vào tai Cẩm Anh có nghĩa là: Chẳng lẽ tên này trên lớp làm học sinh ba tốt, chiều về lại lang bạt đầu đường xó chợ làm côn đồ đánh nhau? Cô nghĩ chuyện này mà để toàn trường biết thì sao nhỉ? Đám fandom nữ kia của cậu ta biết thì sao nhỉ, có sụp đổ hình tượng thiên tài bóng rổ trong mộng của bao thiếu nữ không? Tuy nhiên chưa được bao lâu cô đã mường tượng ra kết quả, chắc chắn đám fan cuồng đó sẽ...

"Nhật An không những học giỏi mà còn biết đánh nhau nữa đấy."

"Cậu ấy ngầu ghê."

"Làm đại ca của lòng tớ đi..."

Đại loại tình hình sẽ là như vậy. Người ta nói trứng không chọi được đá, cô đành phải xuất chiêu cuối cùng. Mắt hạnh mở to, chớp chớp vài cái: "Tớ đã có lòng tốt giúp cậu mà cậu còn nỡ so đo với tớ?"

Thiếu niên "côn đồ" trong mắt Cẩm Anh khẽ giật mình, quả nhiên con gái đúng là đáng sợ. Cậu luống cuống buông lỏng tay, mặt cứng đờ. Cẩm Anh cũng không tính là dạng xinh đẹp sắc sảo nhưng cô có một khuôn mặt vô hại, hoàn toàn có thể khiến người khác thương cảm. Chỉ cần cô ấy mở to mắt nhìn thẳng vào mắt bạn, bạn sẽ không thể nào cưỡng lại được sức hút ấy.

Nhật An vội vàng thả tay cô ra, nhìn sang phía khác: "Xin lỗi, cậu mau về đi."

Cậu nghĩ hôm nay mình sao vậy, có chút không giống tác phong thường ngày của cậu, phàm là những vấn đề gì liên quan đến con gái đều trực tiếp bị ngó lơ.

Cẩm Anh thấy thế liền bỏ chạy, ai biết được trước khi cậu ta nổi tính côn đồ sẽ làm ra chuyện gì. Nhưng trọng điểm chính là... xe đạp của cô đâu? Gì vậy chứ, cô xả thân cứu giúp người bị hại mà còn bị cướp xe đạp nữa, ông trời có công bằng không?

Cô ôm một bụng ấm ức quay lại, nhìn thấy Nhật An định đạp xe đi liền vội vàng đứng phía trước dang tay chặn xe cậu. Cẩm Anh cắn môi, vì trừng lâu quá nên hốc mắt hồng hồng như sắp khóc đến nơi.

Nhật An: "..." Cậu có để cho tôi yên không?

"Haizz, cậu có chuyện gì thì nói ra, nếu có tâm sự kể tôi sẽ nghe, đừng cứ nhìn tôi như thế." Tôi cũng khó xử lắm chứ bộ.

Cẩm Anh khịt mũi, nhỏ giọng đáp: "Xe đạp của tớ... mất rồi."

Cô cũng đâu muốn đi đến bước nhờ vả thế này đâu, tất cả tại mình tự làm tự chịu, giá như biết trước cô sẽ đi thẳng một mạch về nhà bằng đường khác, không chạm trán với cậu. Tuy vậy trên đời này chẳng có giá như, một khi bạn đã làm gì thì phải chịu trách nhiệm với việc bạn làm, khóc lóc kêu than đều vô ích, muốn cũng chẳng thể quay ngược thời gian.

Nhật An nghe vậy thì ồ một tiếng: "Nếu thế cậu bảo bố mẹ mua xe mới là được mà."

Cẩm Anh: "..." Tên này có phải là con trai không vậy? Chẳng ga lăng chút nào cả. Người ta là đang nhờ cậu chở về đấy nghe rõ không?

Nếu không phải gặp cậu thì tớ có bị xui xẻo như thế này?

"Nhưng bây giờ tớ lấy đâu ra xe đạp để về nhà?"

Bấy giờ Nhật An mới ngộ ra, người trước mặt là đang muốn nhờ cậu chở về. Gì vậy chứ, người anh em thân thiết còn chưa từng được ngồi sau xe cậu, nói gì đến cô bạn vừa mới gặp xong.

Thực ra đã gặp được một học kì, chẳng qua cậu không để ý mà thôi.

Tóm lại đó chính là suy nghĩ trong đầu Nhật An, nhưng đến khi cậu ngước lên thì... Không được, cậu phải giữ cái đầu lạnh, tự nhủ không được nhìn vào mắt đối phương. Tuy vậy cuối cùng ai đó vẫn phải thoả hiệp: "Lên xe đi, nói địa chỉ nhà tôi chở cậu về."

Nhật An cảm thấy lần sau đi ra ngoài đường cậu phải mang theo tỏi phòng thân, đang tháng cô hồn cậu cứ như bị ma quỷ nhập vậy.

So với bộ dạng thở dài thườn thượt của cậu, Cẩm Anh tươi cười vì đã đạt được mục đích. Cô vòng ra sau ngồi lên xe Nhật An: "Nhà tớ ở đường X, ngõ Y, chỗ khu chung cư cũ ấy, cậu biết đúng không?"

Tất nhiên cậu biết, khoan đã... không phải đó cũng là chỗ cậu đang ở hay sao? Nhật An bỗng cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, vậy mà cũng có duyên đến thế.

"Ngồi chắc, tôi chưa đèo ai bao giờ đâu."

Cẩm Anh vô thức bám lấy cặp cậu. Bây giờ cô biết về nhà ăn nói với bố mẹ sao, chẳng nhẽ lại nói con đi vào cửa hàng rồi quên không khoá xe nên bị trộm mất? Vấn đề nan giải nhất là ở chỗ đó, tự dưng thấy ghét người đang chở cô quá đi. Từ từ, trước giờ cô với cậu ta vẫn là đối thủ một mất một còn tranh giành ngôi vị đầu bảng mà, cô vẫn luôn ghét cậu ta mà?

Sao tự nhiên đang nghĩ về chuyện xe đạp lại lái sang cậu ta vậy không biết? Thôi không nghĩ nữa, càng nghĩ Cẩm Anh càng thấy rối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com