TruyenHHH.com

Tre Em Nhu Bup Tren Canh Seventeen

Tòa án nhân dân tối cao

Lee Chan cùng tất cả mọi người trong phiên tòa đứng dậy, lặng im nghe phán quyết cuối cùng của thẩm phán. Hai bàn tay cậu nắm hờ đầy nghiêm trang, khuôn mày cương nghị nhìn thẳng về phía trước, duy chỉ có nhịp đập trái tim là chưa yên một giây nào cả.

Bị cáo Baek Kyung Ho nhận phán quyết hai mươi năm tù giam về tội cố ý gây chết người, mọi bằng chứng xin miễn giảm án từ luật sư bào chữa đều bị từ chối. Trái với sự vui mừng hân hoan vì đại thắng của Cheonsan thì đây có lẽ là đả kích lớn nhất mà Park Seol Ji phải nhận từ khi vào nghề cho tới bây giờ. Suốt khoảng thời gian thẩm phán đọc phán quyết, cô luật sư trẻ cứ cúi gằm xuống như một người phải tội. Người ta thấy viền mắt cô đỏ hoe, Seol Ji không cố gắng che đậy sự buồn khổ, một mình băng qua rừng phóng viên truyền thông áp sát khi kết thúc phiên tòa.

Lee Chan nhìn dòng người lũ lượt lướt qua mình rời khỏi phiên tòa, đưa mắt nhìn về phía hàng ghế cuối cùng nhưng không còn thấy bóng dáng nhỏ xíu quen thuộc đâu nữa. Có lẽ con bé đã về, con bé vì thất vọng người chú tệ hại này quá nên đã về mất rồi.

''Chú không muốn làm luật sư đến thế đâu, chú chỉ muốn thắng người khác thôi.''

Trong đầu cậu vẫn còn văng vẳng lời nói của Ji Ji khi gặp cô bé lúc kết thúc giờ nghỉ giải lao. Khuôn mặt dễ thương lúc nào cũng tươi cười hóm hỉnh của bé con giờ đây đã đầm đìa nước mắt, nó đòi trả bằng được hai viên kẹo trong túi áo của chú nó, chỉ quẳng lại một câu mà khiến trái tim cậu đau đớn lạ thường.

Cậu không xứng với hai chiếc kẹo của Ji Ji, càng không xứng với niềm tự tôn cậu luôn tự hào bấy lâu nữa. Người làm cái nghề đi bảo vệ công lý cho người khác, giờ đây lại khiến họ không thể tin vào nghề của mình thì thật sự không gì có thể dằn vặt khổ đau hơn.

''Tốt lắm! Chúc mừng chiến thắng của luật sư Gong và luật sư Lee nhé, Cheonsan vô cùng hãnh diện về hai người.''

Lee Chan cúi đầu cảm ơn mấy lời chúc mừng rỗng tuếch của ban lãnh đạo Cheonsan, trực tiếp cởi bỏ áo luật sư đưa cho trợ lý rồi một mình đi thẳng ra xe không buồn quay đầu lại. Cậu bần thần úp mặt lên vô lăng, tự dưng cảm thấy khóe mắt cay khó tả. Ngoài cửa sổ, bầu trời trên cao giờ đây cũng mang một màu ảm đạm như chất chứa u buồn thầm kín, gió gọi mây về hóa thành cơn mưa cuốn trôi đi tất thảy những gì yếu mềm nhất của con người nơi đây.

Cậu sẽ không bao giờ quên được cuộc điện thoại của công tố viên tối ngày hôm đó. Cuộc điện thoại chỉ kéo dài dăm phút nhưng đã thay đổi cả cuộc đời làm nghề của Lee Chan.

Cậu trai trẻ tuổi hết ngồi xuống lại đứng lên chúc rượu với ban lãnh đạo Cheonsan, cả buổi tối hôm ấy Lee Chan không bỏ bụng được gì ngoài vài lời tán dương qua đường lẫn lời hứa hẹn bay bổng của các ông lớn nếu vụ kiện lần này đại thắng. Tốt nghiệp với tấm bằng cử nhân xuất sắc trường Đại học Luật Seoul, cầm trong tay chứng chỉ hành nghề loại giỏi, thêm cả việc được lên tòa làm trợ lý luật sư ngay khi chỉ là thực tập sinh... mọi thứ quá hoàn hảo để Lee Chan có thể mơ về một tương lai tươi sáng, khi giấc mơ của cậu thành sự thật, trở thành một trong những luật sư giỏi của Cheonsan - công ty Luật hàng đầu cả nước.

Ước mơ ấy đã luôn nhen nhóm trong trái tim Lee Chan từ những ngày cậu vẫn chỉ là chàng sinh viên tay ôm tập sách, mài mông ở thư viện đến đêm trước mỗi kì thi kết thúc học phần. Lúc đó cậu không có gì ngoài một trái tim yêu nghề da diết. Họ hàng ở quê cậu chỉ biết nôm na luật sư là những người cãi giỏi, còn đối với Lee Chan cậu có cách để hình tượng hóa cái nghề mà bản thân vẫn luôn khao khát: đó là những người tử tế, công bằng và hiểu rõ được vuông tròn trắng đen.

Những đứa trẻ của cậu khi đến trường vẫn luôn tự hào vì ở nhà mình có chú Chan làm luật sư rất giỏi. Đó cũng là một yếu tố khiến cậu càng thêm yêu nghề, bởi trong mắt đám trẻ cậu luôn yêu thương, chú của nó sẽ là người thay siêu nhân đi trừng trị cái ác.

Đương lúc còn đang mải miết với những suy nghĩ vô tận trong đầu, bỗng nhiên tiếng chuông tin nhắn trong điện thoại làm Lee Chan tỉnh thức. Cậu cúi đầu xin phép các anh chị tiền bối khác trên bàn ăn ra ngoài, vừa đi vừa xem qua những bức ảnh trong hộp tin nhắn mà Kwon Soonyoung gửi đến mà không tin vào mắt mình nữa.

Đây là những dòng bút ký của chú Kwon Tae Hwan trong vụ cướp tiệm vàng hai mươi tám năm về trước. Lee Chan đã từng nghe qua về vụ án này từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, ngặt nỗi nó đã bị đình chỉ điều tra không lý do nên lời giải thực sự cho vụ này vẫn còn là một bí ẩn. Cái tên Baek Areum này thực sự quen quá, hình như cậu đã từng nghe thấy nó ở đâu rồi.

Bỗng nhiên, trong óc Lee Chan hiện về ký ức ở trại giam sáng ngày hôm đó. Những hạt vòng rơi tung tóe, tiếng kêu gào đau đớn của Baek Kyung Ho, cơn mưa, còng số tám... mọi thứ vẫn vô cùng rõ nét.

''Không lẽ động cơ thật sự của Baek Kyung Ho là...''

Lời nói chưa kịp bật ra khỏi cổ họng hết câu, tự dưng có tiếng chuông điện thoại xen ngang khiến cậu giật mình. Là số điện thoại của công tố viên Yoo, phụ trách pháp lý trong vụ án lần này, cũng là một đàn anh rất thân thiết với Lee Chan hồi còn đi học.

''Tiền bối Yoo, muộn rồi anh gọi em có việc gì thế ạ?''

''Chan à, hôm nay anh mới qua trại giam gặp Baek Kyung Ho lần cuối trước khi ra tòa ngày mai.'' Phía bên kia đầu dây vang lên một giọng nói vô cùng từ tốn. ''Anh nghĩ có thứ này em cần phải xem qua...''

''Là tài liệu liên quan đến vụ án ư?''

''Không! Nhưng anh tin nó sẽ thay đổi cục diện vụ án.''

Công tố viên Yoo ấn nút giữ cuộc gọi, vài giây sau liền gửi qua mail cho cậu một đoạn ghi âm ngắn. Lee Chan ban đầu còn ậm ờ chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy tiêu đề trên file được anh đánh dấu đỏ tuyệt mật liền ngay lập tức đi tìm một chỗ kín để mở chúng.

Cậu thu mình ở một góc khuất ngay lối hành lang thoát hiểm, bình tĩnh cắm tai nghe mà trong lòng vẫn vô vàn thắc mắc.

''Luật sư Lee, là tôi, Baek Kyung Ho đây!''

Một giọng nói trầm khàn của người đàn ông đứng tuổi lặng lẽ vang lên, xen vào đó là những tiếng thở dài bi ai tủi hổ.

''Tôi biết một kẻ tù tội như tôi thật chẳng có quyền mở miệng ra đòi hỏi điều gì, tôi chỉ cúi xin cậu một điều duy nhất này thôi... Phiên tòa ngày mai dù con gái tôi có cứng rắn đến đâu, có đưa ra bất kì bằng chứng nào giảm án cho tôi, dù hợp tình hợp lý cũng chỉ xin cậu đừng bỏ cuộc.

Phải, Park Seol Ji chính là con gái tôi. Nó là đứa trẻ đáng thương bị người cha tồi tệ này bỏ rơi hai mươi tám năm về trước. Tôi chỉ vì hận thù che mờ con mắt mà làm khổ nó, suốt bao nhiêu năm qua dù có nhớ mong cách mấy tôi cũng không dám quay về đối diện với con bé. Seol Ji là một đứa trẻ ngoan, tôi biết nó hận tôi nhiều lắm nhưng nó vẫn chọn cứu cái người đã bỏ rơi nó, đúng là ông trời thật biết đùa...

Tôi xấu hổ nhiều lắm, bởi phận làm cha mà ngay cả việc bảo ban, nuôi nấng con mình mà tôi cũng không làm được. Nhưng nhìn con được nhận vào gia đình đàng hoàng tử tế, tôi lại thấy an ủi phần nào. Ít ra người ta cho con gái tôi một chỗ dựa để đời nó không phiêu dạt, người ta cho con gái tôi một mái nhà để có thể trở về mỗi lúc đớn đau...

Người có tội là tôi, tôi không muốn con gái tôi mang tiếng là luật sư tài giỏi mà có người cha tù tội. Đó là điều tốt đẹp cuối cùng tôi có thể làm cho con bé, tôi chỉ xin cậu một điều duy nhất đó thôi.

Thật tiếc vì tôi đã không nói những lời này với cậu sớm hơn ở buổi thẩm vấn hôm trước. Lúc ấy, là do tôi chưa đủ can đảm... một người luôn sống trong bóng tối hơn hai mươi tám năm qua lần đầu tìm lại được tia sáng của cuộc đời mình như tôi thật sự không nỡ để giã từ nó. Rồi một ngày cậu sẽ làm cha, cậu sẽ hiểu được những gì tôi đang nói bây giờ.

Cuộc đời tôi đã xác định ở trong gông cùm ngục sắt đến lúc ra đi, nhưng con gái tôi nhất định phải được nhìn thấy ánh sáng. Con bé còn nhiều ước mơ hoài bão, nó phải được bay đi thật xa.

Xin cậu đừng để nó cứu tôi... ''

Lee Chan gục đầu lên vô lăng, bờ vai khẽ run lên vì thổn thức. Nước mắt cậu không ngừng chảy ra từ khóe mi, nóng bừng hai gò má, không thể hít thở một cách bình thường. Hai mươi tám năm, có những con người đã phải chịu một nỗi đau dai dẳng suốt quãng thời gian dài hơn cả tuổi đời của cậu.

Cậu trai trẻ nắm lấy chiếc huy hiệu sáng lòa trên ngực áo, là chiếc huy hiệu có hình cán cân biểu tượng cho công lý mà cậu luôn tự hào.

''Hãy trở thành người đúng, đừng trở thành người ít sai hơn.''

Có lẽ Lee Chan sẽ không bao giờ biết được, khi tia nắng hừng đông ngoài kia ló rạng sau cơn mưa, giọt nước mắt cậu đã rơi vì đạo đức làm nghề ngày hôm đó mới là thứ chói sáng nhất.

Bởi giữa những gian dối, tréo ngoeo của thế gian, chỉ có nỗi đau mới là thứ thành thật nhất. Còn biết đau, là còn biết nâng niu những nhân đạo của cuộc đời. Còn biết đau, thì mới biết mình vẫn còn đang sống. Đau để nhìn rõ con đường mình đang đi, đau để không hổ thẹn với những chân lý mình luôn theo đuổi, đau để làm người tốt đẹp hơn.

Thì ra nỗi đau không đáng sợ, phải đau thì mới nhớ trái tim mình vẫn còn.




.

Vài tháng sau đó...

Park Seol Ji khoá trái cánh cửa căn hộ mình đã ở suốt ba năm, kéo chiếc vali nặng trịch cùng những đồ dùng cần thiết ra cửa thang máy. Cô ngắm nhìn những khung cửa sổ quen thuộc mình vẫn thường dậy sớm đón nắng mai, những chậu cây nhỏ xinh cô vẫn hay tưới nước trước khi đi làm.

Sau hôm nay thôi, mọi thứ sẽ thành kỉ niệm.

"Cô Seol Ji?"

Seol Ji quay đầu lại, nụ cười trên môi vô thức vẽ lên khi nhìn thấy cô bé đáng yêu mình gặp ở phiên toà của ba ngày nào. Hôm nay em còn đi cùng hai bạn nhỏ khác nữa, trông ba đứa cứ lít nhít yêu ơi là yêu.

"Cô chào Ji Ji! Hôm nay mấy đứa lại lên chơi với ba à?"

"Dạ!" Ji Ji nói, chỉ vào chiếc vali mà thắc mắc. "Còn cô đang định đi đâu sao? Trông có vẻ nhiều đồ thế ạ?"

Park Seol Ji nhìn quanh quất đống túi xách liểng khiểng đeo trên vai, có chút ngại ngùng nói.

"Ừ! Hôm nay cô chuyển nhà rồi, cô đi xa lắm, Ji Ji ở lại ngoan nhé?"

Đám trẻ con nhận được thông tin sốc ngay sáng đầu ngày thì mắt chữ a mồm chữ o. Chấn động tinh thần nhất vẫn là Ji Ji, chưa gì cô đã thấy đôi mắt to tròn long lanh kia ngấn lệ rồi.

"Không có việc gì phải khóc." Cô phẩy tay cười oà. "Ji Ji của cô mạnh mẽ lắm cơ mà, con đừng khóc, phải cười mới xinh chứ?"

"Nhưng... nhưng mà cô đi có lâu không?" Ji Ji nấc cụt như chú ếch con, nước mắt ngắn dài trông đến thảm. "Mấy chậu hoa bìm bìm sẽ chết khô mất, rồi lúc con bị kẹt thang máy lần nữa thì ai cứu đây?"

Park Seol Ji cười khổ, ngón tay thon dài đưa lên khẽ gạt đi giọt nước đọng trên chiếc má phính của em. Cô bỗng nhớ lại ký ức cuối cùng ở phiên toà định mệnh vài tháng trước, lúc ấy Park Seol Ji đã khóc rất nhiều, viền mă ta đỏ hoen nhoè đi tầm nhìn khiến cô không thể nhận diện được ai với ai.

Duy chỉ có hơi ấm từ bàn tay bé xíu chạm lên vai cô khi ấy là thứ rõ ràng nhất. Trước khi rời đi, Ji Ji đã đặt vào lòng cô một tờ giấy ăn, nhỏ xíu như bàn tay cô bé. Park Seol Ji nhìn tờ giấy một lúc lâu, áp nó lên hốc mắt, rồi nước mắt cứ thế trào ra không dừng được.

Hơn ai hết, Park Seol Ji hiểu chính em cũng đang cảm thấy rất đau, một niềm tin bị phá vỡ, một lời hứa bị bỏ quên, quá sớm để một đứa trẻ trải qua cảm giác như bị rơi xuống đáy vực sâu vậy. Hôm ấy cô cũng thấy con bé khóc nức nở, cảm giác còn suýt nôn cả bữa sáng vừa ăn ra ngoài nhưng cô bé vẫn quyết định nhường tờ giấy còn lại cho cô.

Một đứa trẻ sinh ra vào mùa đông nhưng lại mang trong mình trái tim ấm áp hơn bất kì thứ gì trên đời này.

Park Seol Ji nhớ lại chuyện cũ, ngồi xuống trước mặt em dỗ dành.

"Ji Ji còn giận chú Chan không?"

Vừa nghe thấy tên chú, cô bé liền khựng lại. Trong một giây không biết phải trả lời như nào thì Choi Woo ở phía sau đã nhanh nhẹn nói giúp.

"Bạn ý hết giận lâu rồi cô ạ! Nhưng tại điệu nên chưa thèm nói chuyện lại với chú thôi."

"Thế hả?" Park Seol Ji cười. "Dạo này cô không thấy chú Chan của các con lên toà mấy. Để khi nào cô gặp, cô bảo chú là Ji Ji hết giận chú rồi nhé?"

"Chú Chan không lên toà nữa đâu cô!" Minwon nghe vậy liền lên tiếng, "Chú xin thôi việc quay về đi học tiếp từ lâu rồi ạ."

Park Seol Ji sững sờ trong một khoảnh khắc, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe. Mới vài tuần trước cô đọc trên báo viết luật sư Lee Chan xin rút khỏi Cheonsan sau khi hết kì thực tập, thông tin này khiến tất cả mọi người đều vô cùng tiếc nuối vì cậu được đánh giá là tân binh khủng long. Bản thân Park Seol Ji cũng cảm thấy tiếc vô cùng, tuy mới chỉ đối diện với cậu qua phiên toà ngắn ngủi, cô đã cảm nhận được cậu chàng này là một người vô cùng tài giỏi. Chính cậu đã gửi file ghi âm của ba trong trại giam cho cô khi phiên toà kết thúc được hai ngày. Khi ấy cô đã hiểu vì sao cậu lại hành động như thế.

Lee Chan thực sự là một viên ngọc sáng, bởi cậu không chỉ tài giỏi mà còn có trái tim thiện lương, nếu được mài dũa tốt ắt hẳn sẽ vang danh hơn nhiều người khác.

Chỉ là sau thông tin rút khỏi Cheonsan, mọi người đều nghĩ cậu sẽ tìm một bến đỗ mới thấp hơn như bảy năm trước Parl Seol Ji đã từng chọn Juwon. Chỉ là không ai ngờ, còn trẻ vậy mà cậu ấy đã rút lui sớm.

"Tại sao thế? Các con có biết lý do vì sao không?"

"Chú Chan bảo với ba con là tâm chú chưa vững, để tự tin đứng trước toà đại diện cho cuộc đời người khác thì còn nhiều thiếu sót lắm ạ." Minwon trả lời. "Chú nói sẽ quay lại trường học hỏi, làm trợ giảng cho các thầy. Chú muốn rằng sinh viên Luật trước khi ra đời thứ cầm trong tay không chỉ là bằng cử nhân mà còn là một trái tim cứng cỏi, không suy chuyển trước cái sai cái xấu nữa."

"Giờ chú Chan của tụi con không lên toà nữa, chú bảo không biết bao giờ chú mới quay lại. Chú vẫn thích làm luật sư, nhưng giờ chưa phải thời điểm thích hợp lắm..."

Park Seol Ji ừm một cái thật nhẹ, dường như hiểu được hết những tâm tư khó cất thành lời của hậu bối thông qua lời cậu bé con.

"Chú Chan của các con là một người rất giỏi, cô chưa từng thấy ai nhiệt huyết và yêu nghề của mình đến như vậy."

"Sau này, các con hãy cổ vũ động viên chú nhé? Đừng giận chú, chú cũng đã cố gắng hết sức rồi mà."

Mấy đứa nhóc dạ ran, cô biết mấy lời dặn này là quá thừa vì nhìn qua ánh mắt ấy vẫn thấy bọn trẻ yêu chú của mình nhiều lắm. Bản thân cô cũng phải gác lại sự nghiệp để học thêm, bởi thế giới bao la ngoài kia là vô tận, nếu không chăm chỉ trau dồi thì chúng ta sẽ trở nên nhỏ bé.

Park Seol Ji nhìn theo ba bóng lưng nhỏ xíu cầm túi kẹo chia tay mà cô vừa phát tung tăng chạy trên cầu thang, cảm thấy năng lượng của bọn trẻ con thật kì diệu. Chúng không chờ mong hạnh phúc sẽ đến như người lớn, chúng tự tìm thấy hạnh phúc ở những điều nhỏ bé xung quanh mình.

Cô mỉm cười thật hiền, tự dưng những kí ức hồi còn bé thơ hiện về trong tâm thức cô rõ ràng như ngày hôm qua. Trước khi rời khỏi nơi đây, còn một người cô cần phải gặp nữa...




Park Seol Ji ngồi bên kia tấm kính, nhìn cánh cửa sắt trước mặt từ từ mở ra. Hai anh cảnh sát quân trang nghiêm chỉnh bước vào trước, theo sau là người đàn ông đứng tuổi, tóc đã điểm thêm nhiều sợi bạc so với lần cuối cùng gặp cô.

Baek Kyung Ho được cán bộ chỉ dẫn ngồi xuống chiếc ghế nhựa, khuôn mặt đờ đẫn vô cảm như người vừa từ trong giấc mơ đi ra. Ông nhìn quanh quất một lúc lâu rồi dừng lại trước khuôn mặt người con gái bên kia tấm kính, ánh mắt mơ hồ, không nhận ra.

"Dạ thưa..." Park Seol Ji ngơ ngác hỏi, trong tâm dấy lên nỗi bất an khi ba không nhận ra mình.

"Phạm nhân Baek dạo gần đây bị ngã trong lúc đi lao động công ích, chấn thương nhẹ phần đầu nên lúc mê lúc tỉnh. Nhiều lúc ông ấy không nhớ tên mình là ai, cũng không biết tại sao lại vào đây, cả ngày chỉ ngồi lẩm nhẩm hát mấy bài thiếu nhi."

"Ông ấy chỉ tươi sáng được như vậy lúc mê, chứ lúc ông ấy tỉnh là chúng tôi lại thấy ông ấy ngồi khóc một mình. Bác sĩ bảo sức khoẻ tâm thần của phạm nhân Baek có vấn đề, không nên buồn phiền nhiều quá sẽ ảnh hưởng xấu đến cơ thể. Nhưng cô đừng lo, bởi vì hiếm khi ông ấy tỉnh lắm..."

Park Seol Ji thẫn thờ nghe anh cảnh vệ nói một tràng dài, tai này bay qua tai kia. Cô quay mặt nhìn người đàn ông trung niên cách mình một tấm kính, đôi mắt vô hồn ấy đã không còn nhận ra đứa con gái bé bỏng ngày nào nữa.

"Ba ơi.."

"..."

"Ba có biết tôi là ai không?"

"..."

"Hai mươi tám năm qua rồi ba còn nhận ra tôi cơ mà.." Seol Ji cắn răng, một giọt nước mắt nghẹn ngào lăn xuống. "Sao mới có mấy tháng mà ba đã không nhớ gì vậy..."

Baek Kyung Ho ngơ ngác nhìn cô, cảm tưởng như người trước mặt đang nói thứ ngôn ngữ của hành tinh khác nên không thể hiểu. Park Seol Ji nhìn chiếc vòng hạt quen thuộc vẫn được trên cổ tay ba, rõ là không nhớ gì nhưng ba của cô vẫn rất nâng niu nó như ngày nào. Kể cả khi cô đã từng ném nó xuống đất, kể cả khi nó đã bị người khác làm đứt tung ra.

Có lẽ đấy là điều duy nhất còn đậm sâu trong kí ức nhỏ bé của người cha già. Và điều đó khiến trái tim đứa con gái duy nhất của ông còn trên thế gian này đau đớn.

"Sau hôm nay tôi sẽ bay sang Thuỵ Điển du học. Xa lắm, ba có biết Thuỵ Điển xa nước mình cỡ nào không?" Park Seol Ji nói trong tiếng nấc nghẹn. "Nó xa gấp vạn lần từ dưới thung lên thị trấn, xa hơn cả quãng đường chị Areum đi gánh nước, xa hơn cả quãng đường mẹ lên thành phố lấy chồng nữa..."

"Xa cỡ đó đó, ba thấy sợ chưa? Ba sợ rồi thì mau nhớ ra tôi là ai nhanh lên..."

"Ba thương tôi thì ba nhận ra tôi đi.."

Park Seol Ji gục đầu xuống bàn, nước mắt thấm đầy hai ống tay áo. Cô không còn đủ can đảm đối diện với đôi mắt vô hồn ấy nữa, nó thậm chí còn lạnh lùng hơn cả khi cô đối diện với ông trong phòng thẩm vấn hay lên trước toà.

Suốt hai mươi tám năm trời, chẳng có cơn đau nào nhẹ nhàng đến với cô cả. Nhưng Park Seol Ji vẫn chịu được hết, bởi cô biết ba của cô vẫn còn đó, gia đình thật sự của cô vẫn còn đó. Thà ghét bỏ chứ đừng quên mất nhau.

Bỗng nhiên, mu bàn tay của cô chợt truyền về cảm giác ấm áp lạ lẫm. Park Seol Ji giật mình ngẩng đầu dậy, nhận ra có một bàn tay to lớn hơn đã lách qua khe kính hẹp đặt lên bàn tay cô từ lúc nào.

Bàn tay ông nhịp nhịp lên mu bàn tay lạnh ngắt của cô, như đang dỗ dành đứa trẻ con quấy khóc không chịu ngủ.

"Ba.."

"Đừng khóc nữa..." Người đàn ông trung niên vụng về an ủi. "Baek Seol Ji xinh đẹp của ba, trời sắp sáng rồi, để ba hát cho con nghe."

Park Seol Ji nhìn ba cố nhét hay bàn tay qua khe cửa hẹp, miếng nhọn từ tấm thuỷ tinh thít chặt vào cổ tay ông đỏ rộp lên như màu máu nhưng cử chỉ vẫn dịu dàng như ngày xưa.

Cô lặng im nghe ba hát ru mình ngủ, trong lòng dậy sóng trào. Giọng ông chua lè, sai tông điếc nhịp hết cả nhưng lại khiến cô xúc động không kìm được nước mắt.

Một ngôi sao trên bầu trời xa thẳm

Một ngôi sao xanh

Ngôi sao mải đi chơi

Nên giờ chưa chịu ngủ

Con nằm trước hiên nhà, ngẩng đầu nhìn sao sáng

Con hỏi ba, sao ngôi sao chưa ngủ?

Vạn vật nghe hiểu lời, liền nói hộ lòng ba.

Ba nhờ áng mây ngàn, "Ngủ mau đi sao nhé!"

Ba nhờ đồi gió hú, "Mai mình lại đi chơi."

Ba nhờ ông mặt trời

Ở bên kia thế giới

"Sao xanh sao xanh ơi, trời sắp sáng mất rồi."

Hãy viết tiếp những giấc mơ

Còn dang dở

Ru con

À ơi, à ơi

Dang đôi cánh tay, bay về miền cổ tích

À ơi, à ơi

Sau này con lớn, con theo cánh sao xanh

Bay đi thật xa

Nhưng trái tim vẫn ở trước hiên nhà.

Park Seol Ji bật khóc, nắm chặt lấy bàn tay ba. Những câu hát thân thương vẫn được nghe trước khi đi ngủ hồi còn bé tí, giờ sau hai mươi tám năm trời, vẫn luôn đi vào trong những giấc mơ cô.

Nước mắt nóng hổi khẽ rơi lên mu bàn tay lấm chấm vết đồi mồi. Baek Kyung Ho nhìn cô gái trẻ gục đầu lên bàn tay ông,  ánh mắt bỗng dịu đi còn ý cười thân thương phảng phất trong đó dần hiện rõ.

"Park Seol Ji..."

"Mặt trời của con không ở dưới đất, đừng cúi đầu!"

Park Seol Ji từ từ ngẩng đầu dậy, cảm thấy như có phép màu xảy ra khi ba đã nhận ra mình. Đột nhiên cô nức nở không dừng được, những giây phút cuối cùng ở lại bầu trời Đại Hàn thân thương, cuối cùng bầu trời của cô cũng đã nhận ra cô rồi.

"Con đi nghe ba..." Park Seol Ji áp mặt lên bàn tay ấm áp của ba, thổn thức nói. "Con xin lỗi, con xin lỗi ba nhiều."

Baek Kyung Ho nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của con, trong lòng âm ỉ từng gợn sóng. Bàn tay ông sưng phồng lên vì cố lách qua tấm kính hẹp, những đầu ngón tay đen xì vì bùn đất trồng cây cố lau đi những giọt lệ buồn trên khóe mi con.

"Đừng khóc!"

"Ba cho con nụ cười xinh nên con hãy cười thật nhiều!"

Park Seol Ji nhắm mắt, áp mặt vào bàn tay ba đến khi tiếng nấc trong cổ họng dứt hẳn. Hơi ấm từ bàn tay ba theo cô lên tận máy bay, khi những giọt nước mắt đã khô, khi thổn thức không còn, nhưng tình yêu thì sống mãi.

Bên tai văng vẳng tiếng thông báo chuyến bay của tiếp viên hàng không, Park Seol Ji cố ép mình ngủ vì phải rất lâu nữa cô mới đặt chân được đến miền đất hứa của bản thân mình.

Bỗng nhiên trong óc cô dội về những câu hát ngây ngô ngày nào, khi vẫn là đứa trẻ bé xíu nằm trong vòng tay ba. Suốt cả chặng đường bay dài hơn từ thung lên thị trấn, duy chỉ có câu hát ngày ấy mới đủ sức vang xa.

Một ngôi sao trên bầu trời xa thẳm

Một ngôi sao xanh

Ru con

À ơi, à ơi

Sau này con lớn, con theo cánh sao xanh

Bay đi thật xa

Nhưng trái tim vẫn ở trước hiên nhà.

Park Seol Ji nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ngôi sao xanh nào cả, nhưng bầu trời Stockholm đằng xa xa kia đã sắp sáng rồi.




.

Ý tưởng chương truyện bắt nguồn từ dòng tin nhắn của tớ với cô bạn thân, cũng là một cô bạn nhỏ có người bố vô cùng ấm áp.

Bố thương yêu chúng ta hơn tất thảy những gì bố có, vậy nên mong những bạn nhỏ hãy cười thật nhiều, vì bố chỉ hạnh phúc khi con của bố được hạnh phúc mà thôi ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com