trẻ em như búp trên cành [SEVENTEEN]
2. Một câu chuyện, một giấc mơ
''Ba nhỏ, ba kể chuyện cho em nghe đi''Min Jo mò mẫm trèo lên giường, làm nũng chui vào lòng Jisoo. Mắt con bé long lanh, bàn tay nhỏ xíu giơ lên ba bốn quyển truyện cổ tích to oạch mà ba lớn mới mua cho. ''Khồng, đứa nào hôm nọ khen ba lớn kể chuyện hay hơn tui? Ba không kể cho em nữa đâu, em với Soo tự ngủ đi''Jisoo khoanh tay, giả vờ nghiêm mặt. Mọi hôm vị trí kể chuyện cho con ngủ toàn là anh. Chỉ là hôm nọ đi làm về mệt quá, ngủ li bì quên trời đất làm Seokmin phải sang phòng con thay anh dỗ chúng nó đi ngủ. Ai có dè đâu hôm sau thất sủng ngay được luôn mới ghê chứ? Con nít quỷ, giờ tui dỗi rồi thì tha hồ dỗ nhé.''Về phòng ngủ với Soo đi. Ba lớn của chị đang xem TV ở ngoài kia đấy, chị ra mà bảo ba chị kể cho nghe''''Hongg, em thích ba nhỏ kể mà. Ba kể cho em với Soo nghe đi, ba kể đi màaaa''''...''''Ba hết thương em rồi à?''Min Jo lăn lộn trên đống chăn mềm. Khuôn mặt phụng phịu chỉ chực trào nước mắt. Ôi giời, cái kiểu năn nỉ không thành xong bắt đầu nước mắt lưng tròng này anh còn lạ gì. Đúng là giống tên kia như đúc, không sai một li, biết Jisoo dễ mủi lòng xong toàn xài chiêu hiểm như này đây.''Thế giờ thích ai kể''''Ba''''Tui với ông ngoài kia đều là ba em cả''''Ba nhỏ''Min Jo giọng điệu chảy nước, nghe thấy Jisoo có vẻ chuẩn bị đổi ý liền bật dậy trèo lên ôm cổ ba, lại còn thì thầm mùa xuân mấy câu nịnh hót em yêu ba nhỏ nhất trên đời nữa cơ chứ.''Ròi ròi, tôi thua tôi thua. Ra gọi em Soo vào đây-''''Không cần gọi, Soo đây neè''Seokmin cười tươi đẩy cửa vào phòng, trên tay bồng một em bé khác giống y sì đúc em bé đang ngồi trong lòng Jisoo. Chỉ khác là Min Soo mặc váy xanh còn Min Jo mặc váy hồng.''Hiệu quả lắm ba ạ! Thành công mỹ mãn''''Thấy chưa ba bảo rồi! Cứ nghe ba đi rồi thể nào ba nhỏ cũng hết giận''''Ba lớn giỏi nhất !!! ''Jisoo đen mặt, khoanh tay nhìn hai ba con nhà kia đằng đằng sát khí. Ghê thiệt chứ, mới tí tuổi đầu đã như này rồi khéo mai sau 3 ba con nhà nó lại thành lập bang phái chống lại Hong Jisoo mất.''Ăn ý quá nhể? Có biết tôi còn ngồi đây không?''''Nàoooo, ba bảo hết giận rồi mà. Không được dỗi nữa''Min Soo lúc này mới lên tiếng. Con bé mau chóng tụt xuống khỏi người ba lớn, lăn vài vòng trên giường tới chỗ Jisoo đang ngồi. Bàn tay nhỏ xíu kéo miệng anh lên trông như Joker.''Ba nhỏ cười rồi nha. Chị Jo, đưa em quyển truyện''
.''Thế là nàng công chúa và chàng hoàng tử của chúng ta sống với nhau hạnh phúc đến cuối đời.''Jisoo gấp quyển truyện, để lên tủ đầu giường, thoải mái vươn vai một cái rồi nằm xuống bên cạnh con. Hai em bé ngủ mất tiêu rồi, cái má phúng phính trông ghét quá.''Mình ơi''''Aishhh- ... hú hồn hú vía''Jisoo giật mình, quay ngoắt sang bên cạnh đánh cho Seokmin một cái bốp đau điếng vào bắp tay. Hốt cả hển, tí nữa thì tim nó thòng xuống tận chân rồi. Người gì đâu mà thiếu tinh tế, đêm rồi thì thầm vào tai cứ như ma ấy?''Anh kể chuyện cho em nghe đi! Em chưa ngủ được''''Kệ ông''''Kể đi mà, em sẽ trả phí''''Hai tỉ won''Jisoo nghe thấy hai chữ ''trả phí'' liền quay mặt lại, nhướn mày tỏ ý thách thức Seokmin.''Ơ kìa, em không có hai tỉ won, em trả anh bằng hai đứa nhóc kia rồi còn gì''''Chê! Phí này toàn hùa với ông bắt nạt tôi là giỏi.''Seokmin bật cười lắc đầu chịu thua, vòng tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy Jisoo lẫn hai em bé vào lòng:''Không kể thì không kể. Chỉ cần có anh và con cũng đủ khiến em ngủ ngon những đêm dài. Cần gì một câu chuyện kết thúc có hậu khi gia đình ta còn hạnh phúc hơn thế nhỉ?''
.''Thế là nàng công chúa và chàng hoàng tử của chúng ta sống với nhau hạnh phúc đến cuối đời.''Jisoo gấp quyển truyện, để lên tủ đầu giường, thoải mái vươn vai một cái rồi nằm xuống bên cạnh con. Hai em bé ngủ mất tiêu rồi, cái má phúng phính trông ghét quá.''Mình ơi''''Aishhh- ... hú hồn hú vía''Jisoo giật mình, quay ngoắt sang bên cạnh đánh cho Seokmin một cái bốp đau điếng vào bắp tay. Hốt cả hển, tí nữa thì tim nó thòng xuống tận chân rồi. Người gì đâu mà thiếu tinh tế, đêm rồi thì thầm vào tai cứ như ma ấy?''Anh kể chuyện cho em nghe đi! Em chưa ngủ được''''Kệ ông''''Kể đi mà, em sẽ trả phí''''Hai tỉ won''Jisoo nghe thấy hai chữ ''trả phí'' liền quay mặt lại, nhướn mày tỏ ý thách thức Seokmin.''Ơ kìa, em không có hai tỉ won, em trả anh bằng hai đứa nhóc kia rồi còn gì''''Chê! Phí này toàn hùa với ông bắt nạt tôi là giỏi.''Seokmin bật cười lắc đầu chịu thua, vòng tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy Jisoo lẫn hai em bé vào lòng:''Không kể thì không kể. Chỉ cần có anh và con cũng đủ khiến em ngủ ngon những đêm dài. Cần gì một câu chuyện kết thúc có hậu khi gia đình ta còn hạnh phúc hơn thế nhỉ?''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com