TruyenHHH.com

Trapped


Chapter 6

Vậy mà Furihata đã tưởng cả đời này từng ngày của cậu sẽ lặp đi lặp lại trong bốn bức tường như thế, sẽ nhàm chán mãi mãi cho tới lúc xuống mồ cũng là lại ở trong bốn thành gỗ im lìm không có ánh sáng. Nhưng sự xuất hiện của Akashi Masaomi đã khiến mọi thứ khác đi, rất nhiều. Akashi và Masaomi không ở chung một ngôi nhà, Masaomi không thường trực ở bên con trai mình, nhưng từ khi ông ấy trở về nước, Furihata cảm thấy như căn biệt thự của Akashi có hai con mắt theo dõi vậy. Và Akashi cũng chẳng còn có thể kè kè bên cậu nữa. Rõ ràng Masaomi đã giao rất nhiều việc trọng đại cho Akashi trong thời gian này, hắn đâu có phân thân được mà lúc nào cũng đặt hết sự chú ý của mình lên người Kouki yêu dấu của hắn.

Có một điều không thay đổi- nhàm chán- nhưng là nhàm chán trong sự khấp khởi lo lắng. Tại sao Furihata cứ cảm thấy như Masaomi sắp đuổi mình ra khỏi nhà, rồi thế chỗ mình bằng cô gái Atsuko nào đó. Cậu cũng không biết cái mình lo là vế đầu, hay vế sau, hay cả hai!

"Này Kouki, em đang lo lắng gì sao?"

"Em? Không có!"

Cô hầu gái mỉm cười cắm hoa, trong khi Furihata quanh quẩn trong nhà bếp tìm xem có thứ gì có thể cho vào bụng được không.

"Em đang lo lắng về ông chủ phải không? Hay do cậu chủ dạo này về nhà ít?"

Phải, đúng là cậu chủ của cô không có ở nhà, nên cô mới dám cùng Furihata trò chuyện. Cô thấy Furihata thật dễ mến, nhưng cô chỉ là người làm, Akashi thì rất nghiêm khắc không cho ai thân cận Furihata cả. Nếu không phải cậu chủ động làm quen và muốn nói chuyện cùng cô, thì cô chẳng bao giờ dám. Có lẽ Furihata quá cô đơn?

"Đương nhiên là...không! Cậu ta đi nhiều như thế em thấy thoải mái hơn nhiều!"

Furihata chớp chớp mắt, không nhìn thẳng vào mặt người đối diện.

"Cậu chủ thích em nhiều thật." Cô thở dài, chỉnh lại mấy nhành hoa, "Thực ra tối, à không, là đêm qua, cậu chủ có về đấy."

Cậu ngạc nhiên, nhưng hạ tông giọng xuống kịp thời, "T-thì sao?"

Sao mình không biết, cậu tự hỏi.

"Cậu chủ không muốn em bị tỉnh, nên chỉ... ừm... chắc từ này không xúc phạm... ừm cậu ấy... lén lút vào phòng em rồi, chị thấy lâu lâu sau, tầm gần nửa tiếng sau thì cậu ấy ra khỏi. Em thật sự không biết cậu ấy ở trong đó hả?"

"Không...!" Cậu thốt lên. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

"Dù sao...chị vẫn tin cậu Akashi là người đường hoàng... có lẽ cậu chủ nhớ em lắm đến mức về nhà chỉ để gặp em, dù em không hay biết."

"Nhưng..." Cậu thấy tim mình rạo rực, "Cậu ta khiến em..."

"Sợ hãi?" Cô hầu che miệng nói nhỏ, cô cũng không muốn người hầu khác biết cô "nói xấu" cậu chủ.

"Cũng...đại loại vậy."

"Có lẽ cách thể hiện tình cảm của cậu chủ khiến người ta rùng mình thật, nhưng cậu chủ dành nhiều tâm huyết cho em lắm đấy."

"Em cũng không biết Akashi muốn đùa giỡn với em hay coi em là đồ chơi cho cậu ta thích làm gì thì làm nữa..." Cậu cụp mắt.

"Chắc chỉ có em thấy vậy thôi." Cô bật cười.

"Sao chị lại nói vậy?"

"Cậu chủ thật sự thích em nhiều lắm. Chị thậm chí đã biết em khá lâu trước khi em chuyển tới căn biệt thự này đấy."

Furihata không hiểu cô gái đang nói gì nữa.

"Em biết không, cậu chủ để ảnh của em trên bàn làm việc đó. Có một người làm trước đây không may trong lúc dọn dẹp làm vỡ tấm ảnh nên đã bị xa thải. Tấm ảnh của em được đặt làm công phu lắm đó."

Furihata không thốt ra được tiếng nào.

"Nhưng... sự thật là em với Akashi chưa chụp ảnh với nhau bao giờ..."

"Ừm... tấm ảnh lúc em đang ngủ mà." Cô ái ngại nói.

Furihata không khỏi rùng mình cùng tim đập mạnh vì những thông tin vừa tiếp nhận.

"Akashi luôn luôn... kỳ quái như thế sao? Ý em là... cậu ấy thích làm những việc... lén lút...?"

Cô hầu im lặng, không muốn, không dám trả lời câu hỏi.

"À... chị cũng không rõ đâu. Phải rồi, tuần trước em đón Giáng Sinh có vui không? Chắc thú vị lắm đúng chứ? Hôm đó chị nghỉ phép nên không biết."

"Cũng như mọi khi thôi ạ, đâu có gì đặc biệt."

"Lạ nhỉ?"

"Akashi từ đâu xông vào phòng mà không gõ cửa, em có tức giận vì khi đó em đang... thay đồ, và em có nói mấy câu. Sau đó cậu ta cũng giận luôn và bỏ đi."

"Thật ư?! Ôi trời... Cậu chủ đã gọi người tới chuẩn bị tiệc cho em vui đó."

"Chị nói sao...?"

"Thôi chị phải đi làm việc rồi. Gặp em sau nhé." Cô nhanh chóng rời đi sau khi có người gọi.

Furihata ngồi đó, ngẩn ngơ. Sự ân hận và tội lỗi dâng trào. Gương mặt giận dỗi của Akashi hiện lên trong đầu cậu, khiến cậu càng thêm mặc cảm tội lỗi.

Cậu vò nát tà áo, chẳng biết phải làm gì. Có cái gì đó thôi thúc cậu đi gặp Akashi ngay lập tức, nhưng hắn thì không có nhà. Và cậu không được phép đi tới nơi làm việc của hắn. Phải rồi, điện thoại! Cậu có thể gọi cho Akashi mà. Nhưng... chủ động gọi điện thế này khiến cậu không quen. Đã rất lâu rồi cậu không gọi điện cho Akashi. Cũng phải thôi, cậu muốn thoát ra khỏi vòng tay ngột ngạt của hắn còn không được, nữa là.

Tại sao khi cậu rất cần gặp Akashi thì hắn lại không có mặt? Nhưng dù hắn có thì Furihata cũng không dám đối diện để xin lỗi hắn.

Giày vò một hồi Furihata cũng bước xuống phòng khách và đi tới bàn điện thoại. Thật may mắn chẳng có ai ở đó để kiểm soát cậu, cậu có thể dùng điện thoại được rồi. Nhưng đó không phải thứ cần lo lắng lúc này, quan trọng là Furihata không đủ dũng khí để chủ động gọi điện cho Akashi.

Số của hắn cậu vẫn nhớ trong đầu. Loay hoay một hồi cũng nhấn xong cả dãy số. Hồi chuông đầu tiên vừa đổ cũng là lúc trống ngực Furihata đập dồn.

Hồi chuông thứ hai vang lên thì cậu cũng từ bỏ ý muốn của mình. Vội lấy tay gác máy thì một giọng nói từ tính vang lên.

"Có chuyện gì không?" Giọng nói lạnh nhạt và bình tĩnh, không có tình cảm đều đều vang lên từ đầu dây bên kia.

Furihata không nói được gì, chỉ thở vào ống nghe.

"Mau nói đi." Giọng nói vô cảm dễ nghe đã pha chút mất kiên nhẫn và ra lệnh.

"Akashi-san..."

"...Kouki?" Hắn không khỏi ngạc nhiên.

"Vâng, là tớ đây..."

"Có chuyện gì mà...gọi vậy?" Akashi cũng nhất thời không biết phải làm gì, giọng nói đôi lúc bị ngập ngừng.

"Tớ... tớ muốn..." - muốn xin lỗi, " Akashi-san... làm việc có vui không...?"

Đầu bên kia không khỏi phì cười vì câu hỏi của cậu, "Làm việc thì làm sao vui được chứ."

Nhận ra bản thân thật ngớ ngẩn, Furihata xấu hổ, "X-xin lỗi vì... "- vì đã lớn tiếng với cậu, "vì...đã hỏi thật ngốc nghếch..."

Akashi không nói gì, không biết nói gì, im lặng thở đều đều chờ Furihata nói tiếp.

"Akashi..."

"Sao vậy?"

"Cậu...cậu..." Furihata bối rối, chỉ nghe thấy hơi thở của Akashi cũng khiến tim cậu loạn nhịp, "Tối nay... cậu...có về không?"

"Nếu... về thì sao?"

"Không có gì! Chỉ là... trời rất lạnh, cậu nhớ mặc ấm và... về sớm một chút sẽ đỡ lạnh hơn..." Đang nói cái quái gì vậy, cậu tự muốn chửi mình.

"...Cảm ơn em.... Tôi sẽ cố gắng về thật sớm."

"Vậy... vậy tớ cúp máy nhé?"

"À phải rồi,"

"Sao vậy?!"

"Xin lỗi vì đã không gõ cửa khi vào phòng..."

"À chuyện đó..." Furihata ngập ngừng, bối rối, "Tớ cúp máy đây!"

Kể cả khi dập điện thoại, Furihata vẫn có thể nghe thấy tim mình đập liên hồi. Cậu đặt tay lên lồng ngực để tự trấn an mình khỏi cơn đau.

Và ngay khi vừa đứng dậy thì tiếng mở cửa lại một lần nữa khiến trái tim yếu ớt của cậu rung rẩy.

Furihata suýt nữa thì kêu lên- là thét lên- khi thân ảnh quen thuộc của ai đấy xuất hiện ngay khi cánh cửa mở ra.

Bảo hắn ta về sớm nhưng không có nghĩa là xuất hiện ngay tức thì chứ. Furihata chỉ muốn mặt đất nứt toác ra làm đôi để chui xuống và không bao giờ trở lại trái đất thêm lần nào nữa.

"Chào em." Hắn cười thầm trong cổ họng, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt đã đỏ bừng bừng của đối phương.

"S-sao cậu về sớm vậy?"

Tiếng cười của hắn rất nhẹ nhưng vẫn có thể cảm thấy, "Chân tôi đứng đợi cửa đến mỏi nhừ rồi đấy."

Sự xấu hổ lan khắp người Furihata, lại một lần nữa, cậu bị đùa giỡn.

"N-nếu cậu đã về tận cửa rồi sao còn bắt máy chứ?!" Không lẽ cậu giàu tới mức muốn đốt tiền điện thoại đi cho nghèo bớt?

"Trùng hợp thôi, do em nói lâu quá đến mức tôi từ ô tô bước xuống mà em vẫn đã kết thúc cuộc gọi đâu." Hắn thỏa mãn ngắm nhìn gương mặt vừa bực vừa thẹn của Furihata.

Chẳng còn lời nào để cãi lại, Furihata quay người muốn bỏ đi nhưng Akashi, rất nhanh chân, đã kịp chạy tới chỗ cậu và kéo tay cậu lại.

"Đừng giận."

Cậu im lặng, giật giật cánh tay khỏi tay Akashi một cách vô lực.

"Đã mấy ngày không được gặp em rồi." Hắn đan những ngón tay mình vào tay Furihata, và hôn lên mu bàn tay cậu thật nhẹ và nhanh.

Akashi luôn dịu dàng như thế, luôn ngọt ngào như thế, luôn là ánh mắt khao khát như thế. Những điều đó thật khó tìm thấy ở ai khác. Những điều đó như chiếc cũi chật hẹp giam lỏng cậu, là chiếc cũi không có khóa, vì vốn dĩ không hề có cửa. Thật chật hẹp, thật tăm tối, nhưng lại không bao giờ- không một lần nào, trong thâm tâm cậu- khiến cậu ghê sợ.

"Xin lỗi..." Cậu lý nhí, cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng vào Akashi, "Xin lỗi...vì đã tỏ thái độ khó chịu với cậu, trong khi cậu đã chuẩn bị tiệc cho tớ..."

"Kouki!" Akashi ngạc nhiên, rất nhiều.

"Chuyện đó khiến em buồn phiền ư? Đừng chứ. Chưa bao giờ em làm tôi giận cả."

Xin hắn đừng nói như vậy, lời nói đó càng khiến cậu thấy mình thật tệ, thật có lỗi.

"Akashi-san... ừm, cậu đã ăn tối chưa?"

"Chưa."

"V-vâỵ chúng ta cùng ăn cơm chiên trứng, nhé? Tớ không biết làm gì khác ngoài món này... vậy nên..." Cậu nhìn đi chỗ khác, gãi đầu lúng túng.

Akashi chỉ muốn ôm lấy cậu, hôn cậu thật mạnh như không có ngày mai, muốn... nhưng hắn biết mình phải kiềm chế, nếu không Furihata sẽ tiếp tục sợ hãi và chẳng bao giờ nữa hắn có cơ hội được cậu nấu đồ ăn cho nữa.

Kiềm chế những ham muốn của bản thân, Akashi gật đầu và vẫn không chịu buông bàn tay Furihata, cho tới tận khi đi vào bếp thì hắn mới nuối tiếc để cậu làm cơm cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com