TruyenHHH.com

Trapped

Chapter 5

Không biết đến lúc nào Furihata cũng thiếp đi bên cạnh Akashi. Trong mơ, cậu thấy mình đang đứng trên miệng núi lửa, phía dưới là nham thạch đỏ hỏn. Nóng quá đi mất.


Ánh sáng lọt qua khe cửa sổ báo hiệu buổi sáng đã đến, Furihata nheo mắt tỉnh dậy vì cơn nóng vốn đã như lửa nay lại thêm ánh nắng tiếp thêm.

Nghe tiếng hừ hừ phía dưới, cậu mới hoảng hốt nhớ ra cái nóng đó là từ thân nhiệt Akashi mà ra. Hắn khàn khàn rên trong cơn mê, mồ hôi tuôn ra như suối nước nóng.

"Cô mau mang thuốc hạ sốt tới, làm ơn!" Cậu khẽ gọi với ra cửa khi thấy bóng dáng cô hầu đứng lấp ló đang chờ phục vụ.

Cô gái hơi lúng túng gật đầu rồi chạy đi, hai phút sau đã liền quay lại.

"Nhưng cậu chủ chưa ăn gì cả..." Cô ái ngại lên tiếng, "Có lẽ cậu nên cho cậu ấy ăn gì trước lúc uống thuốc."

"Vậy cô mang tới một chút cháo hoặc súp nóng nhé."

"Vâng, tôi đi ngay đây!"

Mấy cô hầu gái này, được việc quá thể. Các cô đều dậy từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn sáng nên lúc này chẳng cần đợi lâu đã có ngay một bát súp nóng hổi ngon lành.

"Akashi-san, cậu mau tỉnh dậy ăn nào!"

Akashi khẽ mở mắt, "Kouki, đã sáng rồi sao?"

"Hôm nay đừng đi học, cậu sốt nặng lắm." Furihata vừa lo lắng nói, vừa bưng khay đồ ăn tới trước mặt Akashi.

Akashi trầm ngâm suy nghĩ. Bấy lâu nay, hắn chưa nghỉ buổi học nào bao giờ dù có bận bịu tới đâu hay ốm mệt. Hắn cũng rất muốn được nghỉ, thật sự hắn cảm thấy không có sức lực để làm gì... hoặc còn có lý do khác níu kéo hắn ở nhà dưỡng bệnh.

"Tôi không thể nghỉ..." Trong lời nói có chút phân vân.

"Nghỉ đi mà!" Furihata thốt lên, "Với tình trạng thế này có đi cũng không vào được chút kiến thức nào."

Furihata nghĩ Akashi là ai cơ chứ, hắn cười trong lòng. Nhưng hắn không giận mà ngược lại còn rất vui là đằng khác.

"Tôi chẳng đủ sức mà cầm nổi cái muỗng nữa..."

"Cậu chủ, hay để tôi giúp cậu ăn--" Cô hầu im bặt khi nhận được cái nhìn toé lửa từ đôi mắt "nồng cháy" của cậu chủ.

"Vậy mà ban nãy còn đòi đi học..." Furihata chỉ nói vậy, rồi múc một thìa súp đưa lên miệng hắn, "Mau ăn đi."

Hắn còn chần chừ gì mà không ăn ngay. Thôi, việc học là chuyện lâu dài.

Uống xong thuốc, hắn thấy người nhẹ nhõm hẳn. Thực ra từ lúc Furihata đút cho hắn ăn hắn đã thấy người khỏe lên bao nhiêu rồi. Nhưng hắn vẫn để cậu làm cho hắn hết cái này đến cái kia. Dù không khỏe như thường ngày, nhưng chưa bao giờ hắn lại thấy được thư giãn như hôm nay. Nghĩ tới việc sau hôm nay hắn sẽ trở lại cuộc sống như thường lệ, Kouki của hắn sẽ lại thờ ơ với hắn, Akashi không khỏi khá lo âu.

"Kouki, mau lại đây."

"Có chuyện gì thế?" Furihata đang chuẩn bị quần áo để đi tắm. Giờ đã là buổi chiều- thời điểm cậu đi tắm theo thói quen.

"Ngồi đây." Hắn đập nhẹ tay xuống chỗ giường bên cạnh hắn. Akashi không muốn phí phạm một phút quan tâm chăm sóc nào của Furihata hết.

Hơi lưỡng lự, nhưng niệm tình Akashi đang lúc ốm đau bệnh tật, Furihata cũng ngồi đến chỗ hắn chỉ định.

"Sao?"

"Ngồi đây một chút." Hắn vừa nói, vừa ôm cậu, cho mình cái quyền gác cằm lên vai cậu mà sung sướng tận hưởng cảm giác thoải mái.

Furihata thở dài bất lực đỏ mặt, "Cậu khỏe rồi đấy nhé!"

Nói vậy nhưng Furihata cũng dễ tính một hôm, lần sau tuyệt đối sẽ không để Akashi lấn tới như vậy.

Chưa ôm ấp được bao lâu thì cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông đi trước theo sau là mấy cô hầu gái đang toát mồ hôi ái ngại chạy theo.

Người đàn ông trung niên có một cặp mắt quen thuộc đến lạ. Gương mặt nghiêm nghị toát lên vẻ sang trọng và quyền lực.

"Cha..." Giọng nói pha chút ngạc nhiên của Akashi khiến Furihata bừng tỉnh, nhảy vội xuống giường suýt trẹo cả cổ chân.

Cậu lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo, cứng đơ người xoắn xoắn tà áo trong tay.

"Hôm nay con không đến trường hả?" Giọng nói trầm nhưng vang của Masaomi khiến Furihata sợ hãi vô cớ. Thì ra đây là bố của Akashi ư? Cậu có nên chào một tiếng không? Nhưng có vẻ ông ấy chẳng đoái hoài gì đến sự hiện diện của cậu.

"Vâng. Con xin lỗi, thưa cha." Akashi lúc này cũng bước ra khỏi giường cúi đầu trước cha mình.

Thấy Akashi đang ốm mà phải đứng nghiêm túc xin lỗi cha mình, Furihata thấy có chút thương sót.

Masaomi thở dài, phẩy tay, "Được rồi. Dù sao hôm nay con cũng ốm khá nặng." Nói rồi ông đi đến chiếc ghế gần đó và ngồi xuống.

"Hình như lần cuối ta đến phòng của con không phải phòng này." Lúc này, ông mới đảo mắt nhìn Furihata- vẫn đang trong bộ đồ ngủ giống như Akashi.

"Cháu...cháu xin chào ngài ạ!" Furihata gần như kêu toáng lên khi bị nhìn đến.

"Cậu này là ai vậy?"

"Dạ...dạ..." Furihata khẩn trương nhìn sang bên Akashi.

"Cậu ấy là...bạn của con, tên Furihata Kouki."

"Cháu xin lỗi vì đã làm phiền quá nhiều..."

"Cậu rất thân với Seijuro, phải không? Hai đứa thậm chí còn ngủ chung giường."

Tim cậu đánh cái thịch, sợ hãi trả lời một cách thành thật nhất, "Akashi-san đã giúp đỡ cháu ạ... Cậu ấy cho cháu ở nhờ vì cháu không còn nơi nào để đi..." Chẳng hiểu sao nói đến đây khoé mắt cậu cay cay. Furihata cố kiềm nén bản thân không được chảy nước mắt vào lúc này.

Đôi mắt hai màu của Masaomi mở hơi to khi biết được con trai mình lại giúp đỡ bạn bè một cách tận tuỵ như vậy.

"Thưa cha, chúng ta có thể nói chuyện sau được không ạ?" Akashi không muốn cha mình sẽ làm khó Furihata, hắn liền ngắt mạch cuộc thẩm vấn.

Masaomi đứng dậy chỉnh lại áo vest, đi ra đến cửa.

"Mai ta sẽ đến nói chuyện với con. Con làm gì thì làm, đừng quên mình là người của dòng họ Akashi."

Tiếng đóng cửa cũng làm Furihata giật mình. Cậu ngồi phịch xuống giường thở gấp.

"Akashi-san... cha của cậu có vẻ không thích tớ."

Akashi đi đến bên cậu trấn an, "Không đâu. Cha với ai cũng vậy em đừng suy nghĩ."

Có khi nào cậu sẽ bị đuổi đi không. Phải là "được" đuổi chứ! Nhẽ ra cậu phải vui chết đi được mới phải, nhưng sao cậu lại thấy bất an lo lắng thế này...

"Kouki, em không được đi khỏi đây! Em sẽ luôn ở đây cùng tôi." Hắn ôm trầm lấy cậu tìm kiếm một lời hứa từ cậu.

Furihata không hề trả lời, lòng bề bộn giữa một rừng câu hỏi. Đi hay ở?
...

Đúng như đã nói từ trước, hôm sau Akashi Masaomi trở lại căn biệt thự.

Akashi đã chỉnh tề để đón cha hắn cùng dùng bữa sáng. Lần này còn có thêm Furihata- lo lắng, sợ hãi.

Trong suốt quãng thời gian qua, Akashi như bóng ma ám ảnh cậu khiến cậu cố gắng thoát khỏi, thì lần này hắn lại là cái phao cứu sinh của cậu vì Masaomi còn có phần đáng sợ hơn.

Furihata có lẽ đã quá lâu không gặp ai khác ngoài Akashi và mấy cô hầu gái quen thuộc, nên có người lạ khiến cậu rất căng cứng, chưa kể người lạ này lại là cha của Akashi.

Furihata cố gắng cắm cúi ăn để không phải ngẩng mặt lên. Có vẻ Masaomi cũng không quan tâm mấy đến cậu, thật may mắn.

"Con còn nhớ Atsuko chứ?"

"Vâng." Nhắc tới cái tên này, Akashi liền ho khan không tự nhiên.

"Hồi nhỏ con và con bé còn chơi trò đám cưới giả mà." Masaomi hiếm hoi nở một nụ cười.

Cái gì?

Furihata không tin vào tai mình nữa. Akashi chơi trò đám cưới giả? Với một cô nhóc nào đó.

Miếng thịt trên đĩa bị giằng xéo không thương tiếc.

Akashi uống một ngụm nước thấm giọng, "Đó là chuyện của quá khứ rồi, thưa cha."

"Shiori cũng rất yêu quý con bé." Masaomi im lặng trong vài giây, Akashi cũng vậy.

Shiori là ai? Sao cả hai người lại có vẻ ưu tư khi nhắc tới người này? Furihata nhận ra bản thân mình chẳng biết chút gì về Akashi. Điều này, không hiểu sao, khiến cậu thấy dấm dứt.

"Vâng." Akashi chỉ nhẹ trả lời, không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện.

Masaomi nhìn đồng hồ, thấy cũng đã tới giờ phải tới công ty.

"Chuẩn bị cùng ta tới công ty đi."

Ông kéo ghế đứng dậy. Furihata cũng vội vã đứng lên, cúi đầu chào cho tới khi ông đi khỏi.

"Kouki, em đừng quá căng thẳng." Hắn mỉm cười, "Không có chuyện gì đâu."

"Nhỡ ngài ấy ghét tớ thì sao?"

Hắn bật cười, "Không ai ghét nổi em đâu."

Đây là những lời Akashi nói rất nhiều, nhưng tự nhiên Furihata thấy thật hãnh diện và an tâm... Nhưng mà cha của Akashi vẫn sẽ thích "Atsuko" hơn-- Đang nghĩ cái quái gì vậy?!

"Ở nhà ngoan nhé em yêu của tôi."

Sau lời chào ngọt hơn mật ấy, hắn cũng tiếc nuối đi theo cha mình vào ô tô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com