Trapped
Chapter 1Bên kia bức tường có gì...?Cậu tự hỏi, liệu nơi đó có khác gì bên trong này không. Cậu ngồi đó, bên chiếc giường thênh thang phủ ga trắng muốt, êm ái, tuyệt vời. Cậu ngắm nhìn cổ tay mình: những vệt xanh đỏ kéo dài phía dưới làn da trắng nhợt nhạt yếu ớt không có dấu hiệu của ánh nắng mặt trời. Rồi, cậu đảo mắt tới chiếc bàn phủ khăn nhung, màu đỏ như máu: phía trên bàn là một quả táo, một ly sữa đã nguội lạnh và một con dao nhỏ gọt hoa quả. Một lần nữa, đôi mắt mật ong trở về những vệt xanh đỏ phía dưới da mình. Cậu tự hỏi, nếu dùng con dao kia cắt một nhát ở đây, ở kia nữa, thì những vệt xanh đỏ ấy có ứa ra chất lỏng đẹp đẽ như cái khăn trải bàn kia không nhỉ? Thử xem sao..."Kouki!"Cánh cửa bật mở, kế đến là giọng nói dễ nghe pha chút hoảng hốt vang lên. "Em làm gì vậy? Em bị chảy máu rồi."Akashi nhăn mày, ánh mắt lóe lên đau đớn, không hề mất thời gian đi tìm dụng cụ cứu thương mà xé toạc tà áo sơ mi trắng sang trọng đang mặc băng bó cho cậu."Tớ chỉ muốn gọt táo..." Furihata nhìn cổ tay mới chỉ rơm rớm chút máu đã được băng dày xụ."Akashi-sama! Tôi nghe tiếng cậu--" Cô gái giúp việc hốt hoảng chạy vào, bàn tay còn ướt- rõ ràng đang làm dở dang công việc- chùi nhanh vào tạp dề trắng tinh."Cô là người phục vụ đồ ăn cho Kouki, hay ai?""D-dạ, là tôi.""Đồ vô dụng, mau thu xếp hành ly đi khỏi đây ngay." "Dạ?" Cô gái sững sờ, nhưng không hỏi gì thêm, nắm chặt tạp dề đến trắng bệch cả tay, "Vâng.""Em có đau không? Tại sao cô ta dám để em tự gọt táo chứ." Akashi đau đớn ôm lấy Furihata.Trong vòng tay ấm áp của Akashi, Furihata nhăn mày, khẽ đẩy hắn ra, "Tớ ổn, tớ không thấy đau chút nào, Akashi-san."Hắn thở dài bất lực, lia ánh mắt về phía cánh cửa mở toang hoang, gọi, "Mang đồ sơ cứu vào đây."Rất nhanh, một cô hầu khác cẩn trọng mang chiếc hộp nhỏ nhắn màu trắng có dấu thập đỏ vào, đưa cho hắn bằng hai tay.Akashi tháo miếng vải cầm máu ban nãy ra, dịu dàng sát trùng, băng vết thương lại cho cậu như thể vết thương nặng tới mức có thể lấy mạng Furihata."Từ nay em không được tự mình làm gì, biết chưa?""Tự mình"? Từ này quả thực là xa hoa với cậu. Ăn uống, giặt đồ, dọn dẹp, thậm chí là sắp xếp giường, cũng đều có người làm cho, có muốn tắm rửa cũng có nước nóng pha sẵn, quần áo được chuẩn bị sẵn, tinh dầu hảo hạng, và đủ loại đồ đắt tiền bày đầy trong gian phòng tắm sang trọng. Nhưng Furihata chẳng bao giờ dùng đến, cậu không phải con gái, dầu gội đầu là quá đủ."Akashi-san...tớ và cậu bằng tuổi, tớ đã mười chín tuổi rồi." Furihata không nhìn Akashi, buồn rầu nói, còn có chút giận.Akashi mỉm cười, Kouki thật đáng yêu. Hắn kéo cậu vào lòng mình để hai người yên vị trên chiếc giường êm ái."Tôi biết." Lại câu trả lời đó, nhưng kết quả không bao giờ thay đổi, Akashi chẳng bao giờ để Furihata được tự mình làm gì."Akashi-san.""Hm?""C-cậu có thể--" Furihata bối rối, mắt chớp liên hồi và đôi con ngươi không thể đứng yên, màu đỏ lan dần trên má cậu khi cậu run rẩy đưa hai bàn tay chạm vào lưng Akashi, cậu có thể cảm thấy Akashi hơi run nhẹ người, rất nhẹ, khi cậu chạm vào hắn, đôi tay hắn siết cậu chặt hơn trong sự thỏa mãn. Cậu nắm lấy lưng áo hắn."Cậu có thể--cho tớ ra khỏi phòng vào hôm nay không?"Ngay lập tức, cái ôm bao bọc cậu nãy giờ trở nên nguội lạnh. Akashi buông cậu ra, tóm lấy vai cậu, "Đó là cách em xin xỏ à?"Nhìn nỗi thất vọng thoáng qua trong đôi mắt đỏ thắm, Furihata chợt thấy có lỗi. Nhưng cậu vẫn cố gắng, "Chỉ đi lại trong biệt thự cũng được, không cần phải ra ngoài vườn--""Tôi để em ở trong phòng em còn bị thương, nữa là đi ra ngoài?""Không!" Cậu dứt khoát kêu lên, nỗi đau là không thể che giấu, "Tại sao?!"Akashi một lần nữa tóm lấy cậu, ôm cậu thật chặt, chặt đến khó thở, "Kouki, bình tĩnh nào, bình tĩnh...em không được tức giận, hại cho sức khỏe của em em biết không?""Akashi-san...thật sự cậu có coi tớ...là con người...không?" Furihata nói đứt quãng trong nước mắt, tất cả như bị vỡ òa."Kouki...Đừng khóc." Akashi vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ dành một đứa trẻ con, "Tôi đương nhiên không coi em là con người...vì em là thiên thần của tôi."Nghe được câu trả lời của Akashi, Furihata chỉ còn biết khóc nức nở, khóc to hơn, khiến hắn mất cả buổi ôm cậu mà dỗ.
...Bọn họ là bạn từ cuối năm lớp Mười, Akashi là người dịu dàng và không hề đáng sợ như Furihata cữ ngỡ. Cậu trở nên không còn quá e dè với Akashi, bọn họ thân thiết đến mức bạn bè của Furihata đều ngạc nhiên tột độ. Tuy vậy, Furihata vẫn có một cảm giác không đúng khi nhìn vào đôi mắt hồng ngọc của Akashi, khi bọn họ chỉ có một mình trong phòng cậu chơi điện tử hoặc chơi cờ- dù Akashi thắng tất cả các ván.Bi kịch xảy ra khi Furihata lên lớp Mười Hai, cả gia đình cậu đã tử nạn trong chuyến bay sang nước ngoài- lần đầu tiên họ có cơ hội đi du lịch đến châu Âu. Furihata chỉ muốn đi theo gia đình mình, cậu như một xác chết biết đi, không biết phải làm gì khi mất đi những người thân yêu nhất, cậu không hề biết rồi sẽ xoay sở thế nào trong cuộc đời này, kỳ thi đại học trước mắt, tương lai mịt mờ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cậu chỉ kịp òa khóc điên dại khi nghe tin báo tử của họ. Rồi Akashi chạy đến nhà cậu ngay trong đêm đó, trong cơn mưa tầm tã, từ tận Kyoto. Akashi ôm lấy cậu, hắn là một nhà hùng biện tài tình tới nỗi cậu chịu ăn bữa đầu tiên trong ngày.Những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng khi ấy giờ đây cậu cũng không còn nhớ rõ. Cậu chỉ nhớ loáng thoáng về lời đề nghị sống chung "căn hộ".Ngày đầu tiên bước chân vào "căn hộ" của hắn, Furihata kinh hãi khi mở tủ để xếp quần áo vào: bên trong tủ đã treo đầy những bộ đồ đắt tiền và, không thể tin được khi Akashi tuyên bố chúng là của Furihata. Càng không thể tưởng tượng nổi khi chúng vừa với Furihata đến đáng sợ- rõ ràng chúng được thiết kế riêng cho cậu.Furihata bỗng chốc muốn ra khỏi đây ngay lập tức, sự đáng ngờ quanh quẩn khắp nơi. Nhưng Akashi luôn có mặt đúng lúc để giải thích, và những đêm đầu tiên, Akashi luôn yêu cầu ngủ chung phòng với Furihata- dưới đất. Không một ai sẽ cảm thấy thoải mái khi để chủ nhà ngủ dưới đất còn mình trên giường, nhưng dù Furihata có nài nỉ Akashi trở về phòng như thế nào, thì hắn vẫn chỉ mỉm cười mà trải nệm, cho đến khi Furihata đề nghị hai người hãy ngủ chung giường, vì giường thực sự quá rộng, thì Akashi mới đồng ý.Không phải Furihata đòi hỏi, nhưng cậu không thể hiểu tại sao căn phòng xa xỉ đến vậy, lại không hề có điện thoại, hay vô tuyến, hay máy tính- không có bất cứ thứ gì liên quan đến thế giới bên ngoài. Chiếc điện thoại di động- thứ duy nhất để cậu liên lạc với mọi người- cũng bị hỏng. Cậu muốn mua một chiếc mới, nhưng luôn bị những người làm ở đây ngăn không cho ra ngoài, và họ luôn dùng một lý do rằng "Akashi-sama không cho phép". Sự ngờ vực trong lòng Furihata ngày một dâng cao, đến mức cậu sợ hãi khi ở trong ngôi biệt thự lộng lẫy này. Cậu nói với Akashi cậu muốn ra ngoài, và lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu thực sự rùng mình với Akashi, không phải giống như những lần đầu họ gặp mặt, mà là một cảm giác khó tả hơn nhiều. Hắn chỉ đơn giản trả lời "Kouki, ở yên trong này đi, em không được ra ngoài.". Và đó cũng là lần đầu tiên Akashi gọi cậu bằng tên. Ánh mắt ấy rất quen thuộc...là ánh mắt mà hắn dùng để nhìn cậu khi bọn họ thường ở cùng nhau trong phòng cậu- tại căn nhà cũ của cậu. Furihata nhận ra mình đã không thể quay trở về cuộc sống ban đầu được nữa rồi... Cậu muốn đi theo gia đình, nhưng không thể... Sự sống trong cậu chưa hẳn đã tắt, và những lần như thế, dù suy nghĩ về cái chết dày vò cậu bao nhiêu, nhưng vẫn không đủ để cậu dám kết liễu đời mình.
...Cậu nhăn mày, khó khăn mở mắt, chớp chớp, cậu buồn bã nhìn chằm chằm trần nhà trắng bệch, cái trần nhà đã quen thuộc với cậu một năm nay. Giấc mơ về những ngày đầu tiên cơn ác mộng này bắt đầu hiện về như mới đây, khiến thân thể Furihata rã rời mệt mỏi.Cậu khẽ cựa mình sang bên trái."Ối!"Akashi- đang nằm nghiêng trên giường- mỉm cười trìu mến xoa nhẹ mặt cậu, "Em tỉnh dậy rồi sao? Bữa tối đã chuẩn bị--"Cậu nhăn mày hơn nữa, gạt tay Akashi ra khỏi khuôn mặt mình, "Akashi-san! Cậu không gõ cửa trước khi vào phòng tớ sao?""Ôi Kouki, Kouki của tôi." Nhìn cái cách hắn xử sự, cũng đủ thấy con người này đã quen với hành động của Furihata. Và hắn nhân lúc cậu đang quay mặt đi hướng khác, trườn lại gần và kéo cậu vào một cái ôm từ phía sau. "Akashi-san..." Furihata mếu máo, khuôn miệng méo xẹo, "Hành động của cậu là không đúng...""Không đúng ở chỗ nào?" Hắn nhanh tay hôn nhẹ lên má cậu khiến Furihata giật thót. Nhưng vì Akashi ôm quá chặt, lại ôm từ phía sau khiến Furihata không cách nào thoát ra."Cậu không cảm thấy rất kỳ cục khi mà...khi mà hai...hai người con trai làm những hành động này? M-mà Akashi-san, cậu càng ngày càng lấn tới, trước đây cậu luôn gõ cửa..." Furihata bỏ lửng câu nói, cảm thấy mình nói những thứ thật thừa thãi, đây là lần bao nhiêu cậu nói, cậu chẳng nhớ nổi."Em không cần lo lắng." Akashi thì thầm bên tai cậu, vùi mặt vào mái tóc cậu mà tận hưởng hương thơm giống với của hắn, "Đây là thế giới riêng của chúng ta, em không cần quan tâm tới ai khác, tới cái gì khác, ngoài tôi."Cậu đột ngột quay đầu lại nhìn Akashi với đôi mắt vỡ vụn tang thương, "Cậu điên rồi--""Tôi rất thích gương mặt này của em." Hắn say mê nhìn cậu. Trong sự ngạc nhiên tột độ của Furihata, Akashi hôn nhẹ lên môi cậu."Cậu làm gì vậy!?" Dùng hết sức lực bình sinh, Furihata đẩy Akashi khỏi người mình. Mặt cậu nóng lên vì giận dữ. Phải, là giận."Kouki, chỉ là hôn thôi mà." Akashi giải thích."N-nhưng chúng ta là con trai! Và chúng ta còn là--" bạn bè!"Cả một năm nay em không cho tôi làm gì, ôm em, em cũng khó chịu." Làm gì là làm gì? Furihata kinh hãi khi ý nghĩ của mình bay nhảy đến một miền xa lạ. "Akashi-san..."Akashi từng bước một tiến về phía Furihata, hắn tiến một, cậu lùi một, trong lòng phập phồng lo sợ."Kouki, lại đây nào. Tôi đâu có ăn thịt em." Akashi chìa bàn tay thuôn dài ra trước mắt cậu. Furihata đương nhiên chẳng đời nào nắm lấy nó."Akashi-san... Cậu có thể ra khỏi phòng tớ được không?""Sao vậy? Em quên mất ngày trước chúng ta còn ngủ chung một giường à, Kouki?"Ánh mắt dã thú của hắn khiến cậu gai người, Akashi thi thoảng luôn thế này, khi cậu kháng cự lại ôm ấp âu yếm của hắn, nhưng hôm nay hắn lại dám hôn lên môi cậu. Thật kinh khủng, Furihata không ngờ Akashi là "như vậy". Akashi thích con trai, cậu không kỳ thị nhưng Akashi muốn ân ái với cậu ư? Với điều kiện của hắn, hắn muốn ai cũng được cả, tại sao lại là Furihata?"Cậu muốn ai cũng được, cậu đâu cần tốn sức với tớ, tớ rất bình thường--""Kouki, em không được phép hạ thấp mình, em là tuyệt vời, là đáng yêu nhất với tôi, em là thiên thần của riêng tôi--""Đủ rồi! Akashi-san!" Furihata kêu lên, "Tớ không phải người như thế, tớ cũng không muốn là của cậu và tớ cũng không hợp với cậu đâu. Cậu có tất cả, còn tớ, chẳng có gì. Cậu có biết sống như thế này với tớ rất đau khổ? Tớ...nhiều lúc chỉ muốn chết đi..."Cậu quỳ trên sàn, tay nắm chặt lấy tấm thảm lông đỏ sậm. Chết tiệt! Cậu lại chảy nước mắt nữa rồi. "Kouki!" Akashi đau lòng gọi tên cậu, quỳ xuống bên cậu và ôm lấy thân hình gầy guộc, "Em lại nói những điều vô lý nữa rồi." Hắn hôn lên tóc cậu rồi nhẹ nhàng đỡ cậu đứng dậy, "Chúng ta đi ăn tối thôi, đồ nguội mất."Furihata chua xót mà bước đi bên hắn. Có đôi khi cậu muốn giết con người này thật...
------------------------------
...Bọn họ là bạn từ cuối năm lớp Mười, Akashi là người dịu dàng và không hề đáng sợ như Furihata cữ ngỡ. Cậu trở nên không còn quá e dè với Akashi, bọn họ thân thiết đến mức bạn bè của Furihata đều ngạc nhiên tột độ. Tuy vậy, Furihata vẫn có một cảm giác không đúng khi nhìn vào đôi mắt hồng ngọc của Akashi, khi bọn họ chỉ có một mình trong phòng cậu chơi điện tử hoặc chơi cờ- dù Akashi thắng tất cả các ván.Bi kịch xảy ra khi Furihata lên lớp Mười Hai, cả gia đình cậu đã tử nạn trong chuyến bay sang nước ngoài- lần đầu tiên họ có cơ hội đi du lịch đến châu Âu. Furihata chỉ muốn đi theo gia đình mình, cậu như một xác chết biết đi, không biết phải làm gì khi mất đi những người thân yêu nhất, cậu không hề biết rồi sẽ xoay sở thế nào trong cuộc đời này, kỳ thi đại học trước mắt, tương lai mịt mờ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cậu chỉ kịp òa khóc điên dại khi nghe tin báo tử của họ. Rồi Akashi chạy đến nhà cậu ngay trong đêm đó, trong cơn mưa tầm tã, từ tận Kyoto. Akashi ôm lấy cậu, hắn là một nhà hùng biện tài tình tới nỗi cậu chịu ăn bữa đầu tiên trong ngày.Những lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng khi ấy giờ đây cậu cũng không còn nhớ rõ. Cậu chỉ nhớ loáng thoáng về lời đề nghị sống chung "căn hộ".Ngày đầu tiên bước chân vào "căn hộ" của hắn, Furihata kinh hãi khi mở tủ để xếp quần áo vào: bên trong tủ đã treo đầy những bộ đồ đắt tiền và, không thể tin được khi Akashi tuyên bố chúng là của Furihata. Càng không thể tưởng tượng nổi khi chúng vừa với Furihata đến đáng sợ- rõ ràng chúng được thiết kế riêng cho cậu.Furihata bỗng chốc muốn ra khỏi đây ngay lập tức, sự đáng ngờ quanh quẩn khắp nơi. Nhưng Akashi luôn có mặt đúng lúc để giải thích, và những đêm đầu tiên, Akashi luôn yêu cầu ngủ chung phòng với Furihata- dưới đất. Không một ai sẽ cảm thấy thoải mái khi để chủ nhà ngủ dưới đất còn mình trên giường, nhưng dù Furihata có nài nỉ Akashi trở về phòng như thế nào, thì hắn vẫn chỉ mỉm cười mà trải nệm, cho đến khi Furihata đề nghị hai người hãy ngủ chung giường, vì giường thực sự quá rộng, thì Akashi mới đồng ý.Không phải Furihata đòi hỏi, nhưng cậu không thể hiểu tại sao căn phòng xa xỉ đến vậy, lại không hề có điện thoại, hay vô tuyến, hay máy tính- không có bất cứ thứ gì liên quan đến thế giới bên ngoài. Chiếc điện thoại di động- thứ duy nhất để cậu liên lạc với mọi người- cũng bị hỏng. Cậu muốn mua một chiếc mới, nhưng luôn bị những người làm ở đây ngăn không cho ra ngoài, và họ luôn dùng một lý do rằng "Akashi-sama không cho phép". Sự ngờ vực trong lòng Furihata ngày một dâng cao, đến mức cậu sợ hãi khi ở trong ngôi biệt thự lộng lẫy này. Cậu nói với Akashi cậu muốn ra ngoài, và lần đầu tiên, lần đầu tiên cậu thực sự rùng mình với Akashi, không phải giống như những lần đầu họ gặp mặt, mà là một cảm giác khó tả hơn nhiều. Hắn chỉ đơn giản trả lời "Kouki, ở yên trong này đi, em không được ra ngoài.". Và đó cũng là lần đầu tiên Akashi gọi cậu bằng tên. Ánh mắt ấy rất quen thuộc...là ánh mắt mà hắn dùng để nhìn cậu khi bọn họ thường ở cùng nhau trong phòng cậu- tại căn nhà cũ của cậu. Furihata nhận ra mình đã không thể quay trở về cuộc sống ban đầu được nữa rồi... Cậu muốn đi theo gia đình, nhưng không thể... Sự sống trong cậu chưa hẳn đã tắt, và những lần như thế, dù suy nghĩ về cái chết dày vò cậu bao nhiêu, nhưng vẫn không đủ để cậu dám kết liễu đời mình.
...Cậu nhăn mày, khó khăn mở mắt, chớp chớp, cậu buồn bã nhìn chằm chằm trần nhà trắng bệch, cái trần nhà đã quen thuộc với cậu một năm nay. Giấc mơ về những ngày đầu tiên cơn ác mộng này bắt đầu hiện về như mới đây, khiến thân thể Furihata rã rời mệt mỏi.Cậu khẽ cựa mình sang bên trái."Ối!"Akashi- đang nằm nghiêng trên giường- mỉm cười trìu mến xoa nhẹ mặt cậu, "Em tỉnh dậy rồi sao? Bữa tối đã chuẩn bị--"Cậu nhăn mày hơn nữa, gạt tay Akashi ra khỏi khuôn mặt mình, "Akashi-san! Cậu không gõ cửa trước khi vào phòng tớ sao?""Ôi Kouki, Kouki của tôi." Nhìn cái cách hắn xử sự, cũng đủ thấy con người này đã quen với hành động của Furihata. Và hắn nhân lúc cậu đang quay mặt đi hướng khác, trườn lại gần và kéo cậu vào một cái ôm từ phía sau. "Akashi-san..." Furihata mếu máo, khuôn miệng méo xẹo, "Hành động của cậu là không đúng...""Không đúng ở chỗ nào?" Hắn nhanh tay hôn nhẹ lên má cậu khiến Furihata giật thót. Nhưng vì Akashi ôm quá chặt, lại ôm từ phía sau khiến Furihata không cách nào thoát ra."Cậu không cảm thấy rất kỳ cục khi mà...khi mà hai...hai người con trai làm những hành động này? M-mà Akashi-san, cậu càng ngày càng lấn tới, trước đây cậu luôn gõ cửa..." Furihata bỏ lửng câu nói, cảm thấy mình nói những thứ thật thừa thãi, đây là lần bao nhiêu cậu nói, cậu chẳng nhớ nổi."Em không cần lo lắng." Akashi thì thầm bên tai cậu, vùi mặt vào mái tóc cậu mà tận hưởng hương thơm giống với của hắn, "Đây là thế giới riêng của chúng ta, em không cần quan tâm tới ai khác, tới cái gì khác, ngoài tôi."Cậu đột ngột quay đầu lại nhìn Akashi với đôi mắt vỡ vụn tang thương, "Cậu điên rồi--""Tôi rất thích gương mặt này của em." Hắn say mê nhìn cậu. Trong sự ngạc nhiên tột độ của Furihata, Akashi hôn nhẹ lên môi cậu."Cậu làm gì vậy!?" Dùng hết sức lực bình sinh, Furihata đẩy Akashi khỏi người mình. Mặt cậu nóng lên vì giận dữ. Phải, là giận."Kouki, chỉ là hôn thôi mà." Akashi giải thích."N-nhưng chúng ta là con trai! Và chúng ta còn là--" bạn bè!"Cả một năm nay em không cho tôi làm gì, ôm em, em cũng khó chịu." Làm gì là làm gì? Furihata kinh hãi khi ý nghĩ của mình bay nhảy đến một miền xa lạ. "Akashi-san..."Akashi từng bước một tiến về phía Furihata, hắn tiến một, cậu lùi một, trong lòng phập phồng lo sợ."Kouki, lại đây nào. Tôi đâu có ăn thịt em." Akashi chìa bàn tay thuôn dài ra trước mắt cậu. Furihata đương nhiên chẳng đời nào nắm lấy nó."Akashi-san... Cậu có thể ra khỏi phòng tớ được không?""Sao vậy? Em quên mất ngày trước chúng ta còn ngủ chung một giường à, Kouki?"Ánh mắt dã thú của hắn khiến cậu gai người, Akashi thi thoảng luôn thế này, khi cậu kháng cự lại ôm ấp âu yếm của hắn, nhưng hôm nay hắn lại dám hôn lên môi cậu. Thật kinh khủng, Furihata không ngờ Akashi là "như vậy". Akashi thích con trai, cậu không kỳ thị nhưng Akashi muốn ân ái với cậu ư? Với điều kiện của hắn, hắn muốn ai cũng được cả, tại sao lại là Furihata?"Cậu muốn ai cũng được, cậu đâu cần tốn sức với tớ, tớ rất bình thường--""Kouki, em không được phép hạ thấp mình, em là tuyệt vời, là đáng yêu nhất với tôi, em là thiên thần của riêng tôi--""Đủ rồi! Akashi-san!" Furihata kêu lên, "Tớ không phải người như thế, tớ cũng không muốn là của cậu và tớ cũng không hợp với cậu đâu. Cậu có tất cả, còn tớ, chẳng có gì. Cậu có biết sống như thế này với tớ rất đau khổ? Tớ...nhiều lúc chỉ muốn chết đi..."Cậu quỳ trên sàn, tay nắm chặt lấy tấm thảm lông đỏ sậm. Chết tiệt! Cậu lại chảy nước mắt nữa rồi. "Kouki!" Akashi đau lòng gọi tên cậu, quỳ xuống bên cậu và ôm lấy thân hình gầy guộc, "Em lại nói những điều vô lý nữa rồi." Hắn hôn lên tóc cậu rồi nhẹ nhàng đỡ cậu đứng dậy, "Chúng ta đi ăn tối thôi, đồ nguội mất."Furihata chua xót mà bước đi bên hắn. Có đôi khi cậu muốn giết con người này thật...
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com