TruyenHHH.com

Translate Fic Not So Imaginary

Kết bạn với Naruto có lẽ là lựa chọn tốt nhất mà Sakura từng làm xuyên suốt 5 năm cuộc đời. Cô nhanh chóng biết rằng cậu bé tóc vàng thích chơi khăm và cực kỳ sáng tạo khi trong việc tạo ra chúng. 

Tuy nhiên, lập kế hoạch cho chúng không phải là điểm mạnh của Uzumaki. Và đối với Sakura mà nói, Naruto trông giống như muốn bị bắt. 

"Luôn có những hậu quả với những đứa trẻ nghịch ngợm, Naruto!" Hoa thị rít lên với cậu một cách lặng lẽ hết sức có thể khi Naruto đề nghị vẽ những bức tranh của chính mình trên núi Hokage. Cô không thể hiểu rõ hình phạt sẽ như thế nào nếu họ bị bắt. Nó sẽ là đi tù? Liệu họ có bị gán cho tội danh là kẻ phản bội? Liệu cảnh sát Uchiha đáng sợ có đuổi theo cô không? 

"Nhưng, Sa'kra-chan, tớ không bao giờ bị lừa. Jiji không bao giờ giận tớ" Naruto hờn dỗi và Sakura bối rối. Sakura biết Naruto là một kẻ thích chơi khăm nên đây không phải là lần đầu tiên của cậu. Nhưng chắc chắn, phải có một số hậu quả với cậu phải không? Sakura nhớ lại lần cô từ chối ăn bông cải xanh của mình và sau đó bị đưa ra ngoài nơi cô không thể chơi cho đến khi ăn xong chúng. Nó quá tệ! Thực sự jiji của Naruto đã nói như vậy? Đợi đã.... 

Jiji? 

 "Naruto, jiji của cậu là ai?" 

"Đó là ông già với chiếc mũ trắng lớn. Ya rồi một ngày nào đó tớ sẽ lên thay thế" Naruto như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới này. Trong đầu của cô, khi Uzumaki đề cập đến jiji, Sakura đã nghĩ rằng đó là một ông già yếu ớt đang sống một mình và cháu trai, và Naruto sẽ đến thăm ông thường. 

Sakura tái mặt. Jiji của cậu ấy ... là Hokage đệ tam? 

"Naruto, nãy giờ, jiji mà cậu đang nói đến là Hokage-sama?" 

"Chà, đúng vậy. Ông ta không phải là jiji thực sự của tớ, chỉ là người mà tớ đến thăm mỗi tuần hoặc lâu hơn," Naruto nhún vai và bộ não của Sakura tạm thời ngừng hoạt động. 

 "Gì." 

 "Còn ai nữa không?" hoa thị như muốn xé toạc mái tóc mình ra. 'Còn ai khác nữa chứ?' Uzumaki hỏi. 'Còn ai nữa—' 

"Naruto, tớ mong rằng đó là một ông già nào đó, không phải Sarutobi Hiruzen, người giống như Thần Shinobi!" Cô kinh ngạc thốt lên 

"Tôi không hiểu, jiji là một ông già, Sak'ra-chan," Naruto gãi đầu và hờn dỗi. Đó không phải là bí mật, anh cho rằng cô biết! Sakura thở dài, nhưng rồi cuối cùng não mình cũng bắt kịp cô. 

Sarutobi Hiruzen là Hokage đệ tam của Konoha và ông có biệt danh là Thần Shinobi. Họ đang gây chuyện với Thần Shinobi. 

Sakura càng xanh xao hơn. 

Họ sẽ chết nếu bị bắt. Cô sẽ chết nếu bị bắt. Cô sẽ phải nói lời tạm biệt với Tobi, với Shisui, người gọi cô là dễ thương, với Naruto tội nghiệp vì bằng cách nào đó cậu ấy là cháu của ngài Đệ Tam nên sẽ không bị xử phạt, và tạm biệt cha mẹ mình.

Đó là nếu họ bị bắt. 

"Naruto, nghe này, chúng ta sẽ chơi khăm," Naruto cổ vũ, nhưng Sakura nhanh chóng đẩy cậu xuống vì sợ hãi những đôi tai tọc mạch khác. Sau khi chắc chắn rằng không có ai ở gần với sự giúp đỡ của một Tobi rất miễn cưỡng, Sakura kéo cậu bé lại, bắt tay và đưa mặt lại gần cậu. 

 "Nhưng, chúng ta sẽ làm theo cách của tớ." Cô thì thầm. Có một tia phấn khích trong mắt cô. 

:: 

Tobirama thở dài trong thất bại. Anh không biết nên làm thế nào, nhưng ngài Đệ Nhị cao cao tại thượng đã bị bắt phải giúp hai đứa trẻ tinh nghịch thực hiện một trò đùa. Anh vọng việc dạy cho Sakura một trong những nhẫn thuật đặc biệt của mình sẽ không phải là một sai lầm. 

"Sơn?" 

Sakura xem xét danh sách dài các thứ cần trong trò chơi khăm sắp tới. Nếu họ thực hiện đúng kế hoạch, cô tin chắc rằng cả hai có thể "vô tội" trong khi vẫn thực hiện được trò chơi khăm. Họ sẽ có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, một mớ hỗn độn mà cô và Uzumaki không cần phải dọn dẹp và một Tobi kiêu hãnh - bởi vì anh rất tinh quái một cách bí mật nhưng anh sẽ không thừa nhận điều đó. 

 "Đã có!" 

"Dây thừng?" 

 "Đã có!" 

 "Bom khói?" 

"Đắt nhưng có, yeah!" 

"Ooh, cái này cần phải có này. Kim tuyến?" 

"Có luôn!" 

"Con dấu" 

"Sẵn sàng để sử dụng! Hừm, ấn thuật này có vẻ rất đắt và đặc biệt, Sakura-chan." Chàng trai tóc vàng chăm chú xem những dòng viết quái đản trên mảnh giấy. Nó không giống như những gì đã dạy trong Học viện. 

"Bởi vì nó là một con dấu độc nhất vô nhị, Naruto! Một người bạn của tớ đã tạo ra nó cho chúng ta chỉ vì mục đích này! Không có gì ngài ấy không thể làm được! Dù sao thì, mục tiêu của chúng ta như thế nào rồi?" 

Lúc này, Tobirama nhếch môi và anh cảm thấy ngực mình ưỡn lên vì tự hào. Tất nhiên, có những điều anh không thể làm, nhưng Sakura không cần thiết biết điều đó. 

"Mục tiêu đã bị đánh lạc hướng thành công. Thầy ấy sẽ không thấy điều  sắp tới đâu, dattebayo!" 

"Vậy thì lăn đi!" 

"Yosh, Sak'ra-chan, tớ rất vui vì có cậu bên cạnh!" 

"Được rồi, chúng ta còn khoảng 5 phút trước khi thầy ấy trở về! Naruto, nhanh lên!" 

:: 

"Uzumaki Naruto, Haruno Sakura, tôi biết hai em là người đã làm điều này!" Mizuki-sensei bước  đến chỗ họ, nơi được sơn màu hồng lấp lánh ở khắp mọi nơi. Đôi mắt anh mở to đầy tức giận và phẫn nộ. 

Im lặng, Tobirama tiến lại gần Sakura một quãng. Chắc chắn một chút nghịch ngợm như thế sẽ không khiến bọn trẻ bị căm thù đến thế. 

Hoa thị thở hổn hển. "Chúng em? Sensei, chúng em đã học trong lớp từ 7 giờ sáng. Thầy có thể hỏi Fuki-san để xác nhận, sensei."

Bằng chứng ngoại phạm? Đã có!

Bên cạnh cô, Naruto hào hứng gật đầu đồng ý với người bạn của mình. Mizuki gầm gừ và quay sang người khác trong lớp. Đôi mắt anh bắt gặp cậu bé và nụ cười mở rộng hơn. "Sasuke-kun, điều này có đúng không?"

Sakura và Naruto nhìn nhau và hoảng sợ. Uchiha Sasuke được biết đến là cậu bé nổi tiếng nhất lớp, xuất thân từ một gia tộc lớn. Mọi người đều muốn trở thành bạn cậu nhưng không giống họ, cậu ấy không có chung cảm giác như thế. Uchiha chỉ nói chuyện với những đứa trẻ trong tộc của mình và hầu như không giao tiếp với những đứa trẻ ở tộc khác.

Làm sao cả hai có thể quên được cậu bé đơn độc này chứ? Mọi thứ sẽ đổ nát nếu Sasuke nói với Mizuki-sensei toàn bộ sự thật!

"Họ đã ở đây khi em đến, Mizuki-sensei," Sasuke nhún vai và Naruto và Sakura thở phào nhẹ nhõm. Cô sẽ ghi nhớ để cảm ơn cậu sau này. Có thể, những tin đồn về Uchiha toàn không đúng.

Nhưng những gì Sasuke nói không phải sự thật, nhưng cũng không hoàn toàn là một lời nói dối. Về mặt kỹ thuật, đồ đạc của họ đã được chuẩn bị sẵn sàng cho việc trở về. Tuy nhiên, cơ thể lại lẻn vào phòng nghỉ của Giáo viên để chuẩn bị một trò đùa với con dấu mà Tobirama đã làm cho Sakura. Phong ấn sẽ được kích hoạt ngay khi Mizuki mở ngăn kéo của mình, phun những tia sáng lấp lánh và sơn màu hồng nóng lên khắp người.

"Tôi hiểu rồi," Mizuki-sensei trả lời một cách khô khan, rốt cuộc thì việc chọc giận một gia tộc không phải là sở thích của anh. Siết chặt nắm tay - vẫn là một mớ hỗn độn lấp lánh màu hồng - Anh ngay lập tức quay ngoắt sang Naruto, 

"Naruto, hãy chắc chắn rằng em tập trung vào lớp. Một vài lần nữa thất bại và em có thể sẽ bị buộc thôi học." Mizuki nhếch mép khi khuôn mặt cậu bé trở nên xanh xao. Hài lòng với biểu hiện đó, anh quay lại lần nữa, lần này là để rời khỏi lớp học.

Đó không phải là lời khuyên, đó là một lời cảnh báo, Tobirama im lặng với đôi lông mày nhíu lại.

"Ne, Mizuki-sensei, thật tốt khi thầy lo lắng cho Naruto-kun," Giọng nói líu lo đột ngột khiến Mizuki dừng bước và hướng sự chú ý vào Haruno Sakura trông rất là ngây thơ. Ah, người bạn mới của thằng nhóc, "nhưng thầy không cần phải lo lắng nữa, sensei, em đảm bảo cậu ấy sẽ vượt qua."

Sự quyết tâm rực lửa đó trong đôi mắt xanh lục của cô gần như khiến Mizuki nuốt nước bọt và anh sẽ làm nếu anh không quá tức giận về mớ hỗn độn mà bản thân biết chúng đã gây ra.

"Chúng ta sẽ biết về điều đó, Sakura-chan," Mizuki-sensei thích thú trả lời trước khi rời lớp học.

Cả ba học sinh cuối cùng cũng thư giãn trong tư thế ngồi, sự căng thẳng giảm đi đáng kể.

"Yeesh, thầy ấy chỉ đơn giản ghét tớ, Sakura-chan!" Naruto phàn nàn và Sakura sẽ phải đồng ý.

Sensei có vẻ như là kiểu người lạ mà mẹ cô luôn giảng phải cẩn thận. Loại người lạ thích lợi dụng trẻ nhỏ. Mặc dù vậy, anh không thường như thế này. Ngày đầu tiên của họ trong Học viện đầy ắp những đứa trẻ khóc không muốn chia tay cha mẹ. Thật ngạc nhiên là Mizuki-sensei đã cố gắng làm trò và ngăn chặn những hành động khóc lóc. Thầy ấy ấm áp và tốt bụng. Sakura thậm chí sẽ nói rằng cô thực sự thích sensei từ lúc đầu.

Nhưng rồi tất cả những điều đó hoàn toàn đổ bể khi anh nhìn thấy Naruto, và đó là lúc tất cả sự ấm áp và lòng tốt của anh biến mất. Thay vào đấy, sự giận dữ ăn sâu vào lòng thù hận đã thay thế nó. Ông nghiêm khắc và tàn nhẫn với Naruto. Luôn phớt lờ những câu hỏi của Naruto, giao cho cậu nhiều bài tập về nhà hơn bình thường và dạy Naruto những điều sai trái. Nếu không phải vì Tobi đã khăng khăng chỉ ra cho cô rằng Naruto cầm nhầm Kunai, thì cô cũng sẽ không nhận ra điều đó!

"Cậu rốt cuộc đã làm cái gì khiến sensei chán ghét cậu thế?" Sakura tò mò quay sang cậu bé và nhướng mày.

Naruto gãi đầu, "Tớ không biết, Sakura-chan. Dù sao thì tất cả những người lớn đều không thực sự thích tớ," 

Bên cạnh Sakura, Tobirama lại cau có.

"Cậu là đồ ngốc, đương nhiên sẽ không có ai thích cậu." Một giọng nói ngẫu nhiên cắt ngang và Sakura phải nghẹo cổ để nhìn thấy cậu học sinh đơn độc khác, Uchiha Sasuke. Chính với những lời này, suy nghĩ cảm ơn anh trước đây của Sakura đã bị hủy bỏ. Naruto gầm gừ và sẽ lao vào cậu bé — cậu bé có trong đại gia tộc hay không, cậu không quan tâm — nếu không có bàn tay dịu dàng của Sakura ngăn lại.

"Tớ thích cậu ấy và tớ không nghĩ cậu ấy là một tên ngốc." tộc nhân Haruno nói và bên cạnh cô, Naruto rạng rỡ hẳn lên.

"Cậu? Ai sẽ quan tâm đến những gì cậu nghĩ? Cậu chỉ là một thường dân." Sasuke chế giễu khiến Sakura cau có. Có vẻ như những tin đồn về gia tộc Uchiha hợm hĩnh và kiêu ngạo rốt cuộc là sự thật. Suy nghĩ của cô về việc Uchiha Shisui là một Uchiha bất thường cũng đúng. Có lẽ anh ấy đã bị đánh rơi khi còn bé?

"Và? Có gì sai khi trở thành một dân thường?" Cô bắt chéo tay và bảo Uchiha đáp lại. Cậu bé đã làm chính xác điều đó. Tobirama thở dài. Ngay cả khi là một con ma, anh vẫn có thể cảm thấy đau đầu.

"Các người thật yếu đuối, luôn dựa vào gia tộc và các shinobi. Hôm trước tôi đã nhìn thấy các ngươi trong lúc luyện tập, thậm chí không thể tung ra một cú đấm thích hợp! Dân thường không xứng đáng có mặt ở đây." Uchiha Sasuke chỉ ra, nhếch mép cười và sự nóng nảy của Sakura dâng lên đến đỉnh điểm. 

Tobirama nhanh chóng quay sang phía cô gái.

"Cháu biết điều đó không đúng mà. Chúng ta đã trải qua nó trước đây. Dân thường rất quan trọng trong việc phát triển Konoha. Cháu cũng đã 5 tuổi, cháu có thể tiến bộ theo thời gian, cháu biết điều này." Tobirama ngỏ lời với Sakura, nhưng cô gái tóc hồng chỉ liếc qua anh một lần trước khi trừng mắt nhìn cậu bé Uchiha. 

Tobirama thở dài thườn thượt, lần này là thất bại. Anh biết điều này sẽ đi đến đâu. Nhìn lại, nếu ai đó đã nói với Tobirama rằng anh đang dần ảnh hưởng đến Sakura bằng vẻ mặt cau có và nóng nảy của mình, thì điều này có thể đã được ngăn chặn. Bởi vì Sakura đang dần trở nên giống anh hơn (Tất cả đều cau có, tăng tính giận dữ với mẹ vì bà ấy liên tục tranh luận với cô) - ngoại trừ lần này, hoa thị nóng nảy hơn nhiều so với Tobirama. 

"Cậu muốn xem một cú đấm thích hợp? Tôi sẽ chỉ cho cậu một cú đấm."

Và đó là cách mà cô bé Haruno Sakura, năm tuổi, đã làm gãy mũi của một Uchiha Sasuke, cũng năm tuổi, con trai thứ hai của trưởng tộc Uchiha, Uchiha Fugaku.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com