TruyenHHH.com

Transformers Quyen 1 Van Su Khoi Dau Nan

Hiện tại đã là 2 giờ chiều của ngày hôm sau.

Sam lúc này đang ở nhà một mình, trong căn phòng ngủ nhỏ chật chội nhưng ấm áp. Cậu nằm dài ra trên giường như một con sâu lười mệt mỏi, hai mắt vô thần nhìn vào nơi xa xăm, tay mân mê quả bóng rổ cũ nát và lắng nghe bản tin thời sự trên TV.

Anh chàng phóng viên kia bình như đang nói gì đó về việc bốn mươi chiếc máy bay của quân đội vừa mới cất cánh khỏi căn cứ không quân và chuẩn bị tiến hành một chiến dịch bí mật, họ dự đoán có thể chúng đang hướng tới Bắc Triều Tiên.

Nhưng dù tới đâu đi nữa thì cũng chẳng phải việc của Sam.

Toàn thân cậu lúc này đều mệt mỏi rã rời, hai chân như muốn gãy làm đôi, cột sống thì đau nhức ê ẩm. Cảm giác như thể toàn bộ sức lực trong người chỉ qua một đêm đều đã bị rút cạn, khiến cho Sam vừa uể oải vừa khó chịu, chỉ muốn nằm đây đánh một giấc cho đến mai.

Tất cả đều bắt nguồn từ sự việc kinh khủng ngày hôm qua.

Bây giờ hồi tưởng lại, Sam cảm thấy nó đúng thật là một cơn ác mộng.

Ngay khi bị cảnh sát bắt giữ, họ đã trực tiếp đem Sam về đồn để lấy lời khai cho tội danh đột nhập gia cư bất hợp pháp vào khu vực tư nhân. Ron cũng được thông báo về chuyện này và bị gọi đến ngay giữa đêm khuya, trong khi vẫn đang mặc trên người bộ áo trùm ngủ màu be. Bởi Sam hiện tại vẫn chưa đủ tuổi để chịu án hình sự, nên cần phải có phụ huynh hoặc người giám hộ đến bảo lãnh.

Thế là hai cha con đành ngồi lại trên đồn đến tận 5 giờ sáng chỉ để trả lời vài ba câu hỏi lằn nhằn ngớ ngẩn của mấy tay cớm dỏm. Đấy là còn chưa nói đến việc, cảnh sát gì mà ăn mặc chẳng khác nào phường xã hội đen. Bên ngoài khoác áo da bò, dưới chân mặc quần jean lủng lỗ, đã thế trên người còn nồng nặc mùi thuốc và rượu nữa chứ.

Một gã râu ria trong số họ thậm chí còn đem súng ngắn ra để dọa Sam, tưởng làm thế sẽ bắt cậu khai ra được sự thật, còn nói rằng lọ thuốc giảm đau cho chó mà Sam mang theo trong túi là chất cấm nữa chứ. Nếu không phải bọn họ đang ở đồn cảnh sát ngay lúc này, Sam nhất định sẽ tin rằng mình vừa lạc vào hang ổ hay sào huyệt của một băng nhóm xã hội đen nào đó.

Nói tóm lại, đến cuối cùng mấy tay cảnh sát đó vẫn không tin lời Sam nói về chuyện chiếc Camaro của cậu thực sự bị mất trộm, và cả chuyện nó có thể tự biến hình thành một robot khổng lồ cao 17ft. Chẳng những thế, đám người này còn thẳng tay tịch thu luôn cả điện thoại của Sam, với lý do là bảo quản vật chứng quan trọng tại hiện trường. Thậm chí bọn họ còn cười nhạo cậu, bảo rằng Sam nên sớm về gặp bác sĩ tâm lý để kiểm tra đầu óc.

Nhưng may mắn thay,  Sam cuối cùng vẫn không bị tạm giam hay buộc tội hình sự và được phóng thích tại đồn. Tất nhiên, chỉ sau khi Ron phải đóng một khoảng chi phí lớn để bảo lãnh cho thằng con trời đánh.

Khi về tới nhà, chẳng cần nói Sam cũng bị ông già mình giáo huống cho một trận nên thân, nhưng mẹ của cậu - bà Judy Witwicky, vốn là một người mẹ rất tuyệt vời. Bà đã đứng ra ngăn cản Ron và nói với chồng rằng con trai yêu quý của họ đang ở tuổi dậy thì, ban đêm hay lẻn ra ngoài đi tìm thú vui là chuyện bình thường, chỉ cần nó biết giữ mình giữ mẩy, đừng rơi vào mấy thứ tệ nạn là được.

Chà, Sam cũng không chắc bản thân có nên biết ơn mẹ trong những tình huống như thế này không, hay cậu nên cảm thấy bị tổn hại danh dự một cách sâu sắc. Nhưng cũng nhờ có mẹ mà cậu mới thoát được một trận đòn roi, nên tạm thời cứ xem như lời bà nói là đúng vậy.

Dù thật lòng thì, Sam hi vọng ba mẹ sẽ tin vào những gì mà cậu đã kể ở đồn cảnh sát hơn, nhưng nếu họ không tin thì cũng dễ hiểu. Làm gì có ai trên đời sẽ dễ dàng tin vào câu chuyện về một chiếc xe thể thao có khả năng biến hình thành robot khổng lồ chứ, làm như đây là phim điện ảnh Hollywood chắc!

-----

Cứ suy nghĩ mãi về những thứ không đâu cũng chẳng giúp được gì, Sam quyết định ngồi dậy và đi cho Mojo uống thuốc. Nhân tiện, đây là con chó thuộc giống Chihuahua lông ngắn mà nhà cậu đang nuôi, nó vừa bị gãy chân trái do cắn nhau với chó nhà hàng xóm nên bây giờ phải bó bột một khúc.

Còn nhớ tay cảnh sát râu ria bờm xòm mà cậu đã kể chứ? Phải, hắn cho rằng lọ thuốc giảm đau ghi từ "Mojo" mà Sam đem theo trong túi áo chính là thuốc phiện đấy, trông khi nó chỉ là thuốc dành cho thú cưng bình thường thôi. Đã thế lại còn giờ giọng hỏi: "Dạo này lứa trẻ thích dùng mấy thứ này quá nhỉ? Một chút "Mojo" à?"

Nghĩ đến cảnh đó, Sam thật sự không khỏi buồn cười khi nhớ lại bản mặt khó xử cùng biểu cảm quê độ của tay cảnh sát khi biết thứ mình đang cầm trên tay chỉ là lọ thuốc dành cho chó. Đến nỗi hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố tình đem hàng nóng ra để dọa Sam, còn nói như kiểu cậu đã để ý đến khẩu súng ngắn được giắt trong lưng quần không bằng.

Mà mỗi lần gã đó dí sát khuôn mặt râu ria của hắn vào người Sam, thì y như rằng một mùi rượu nồng nặc kèm theo chút hương cần sa liền xộc thẳng vào mũi cậu, khiến Sam phải nhanh chóng quay mặt đi. Chẳng biết ai ở đây mới là người dùng thuốc nữa!

-----

Quay trở lại chuyện chính.

Sam lúc này đã chịu thay đồ cho đàng hoàng và bước xuống khỏi giường. Cậu liền đi ra phòng ăn để kiếm chút gì đó bỏ bụng, sẵn tiện thư giãn gân cốt cho khuây khỏa đầu óc luôn. Sau tất cả những lùm xùm vừa rồi, tốt hơn hết là Sam hãy mau quên chúng đi và coi như chưa có gì xảy ra. Chiếc xe của cậu hiện cũng đã được trả về nguyên vẹn như cũ, và nó vẫn đang nằm im trong sân như một chiếc xe bình thường.

Những chuyện ngày hôm qua, tưởng chừng chỉ là một cơn ác mộng nhỏ.

"Chào mày Mojo." Nghe tiếng Sam gọi, con Chihuahua nhỏ với bộ lông suôn mượt màu vàng sậm liền sủa lên háo hức. Đôi mắt nó đen láy như hột nhãn, đôi tai dài và nhọn cứ liên tục ngoe nguẩy, bên chân trái bị bó bột khiến cho bước đi trông rất khập khiễng. Trên cổ nó còn đeo một sợi dây chuyền đính hột cường lấp lánh, chẳng biết đây là sáng kiến của ai trong nhà.

"Mojo, mojo..." Sam vừa mở tủ lạnh vừa ngân nga theo giai điệu thì bỗng nhiên, con chó Chihuahua nhỏ của cậu liền bất ngờ chòm lên bệ cửa sổ và sủa lớn vài tiếng, như thể nó vừa nhìn thấy điều gì đó bất thường đang diễn ra bên ngoài.

"Thôi đừng sủa nữa Mojo, trời vẫn còn sớm mà. Làm ơn đi!" Sam vừa cầm can sữa trên tay, vừa thở dài nói. Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị rót sữa vào ly để uống thì bất ngờ, một tiếng động cơ quen thuộc chợt vang lên khiến Sam bất động tại chỗ. Cậu có thể nghe rõ được, chúng phát ra từ trong chính sân vườn nhà mình, nơi cậu đã đặt "thứ đó".

Nỗi kinh hoàng lúc này chợt bùng phát như núi lửa phun trào, khiến các mạch máu và dây thần kinh trong người Sam bị kéo căng đến cực độ. Ngay lập tức, cậu liền chạy về phía cửa sổ và  bắt gặp một cảnh tượng mà có lẽ cả đời cũng không thể quên được.

Chiếc Camaro vàng vài phút trước vẫn còn nằm im ngay ngắn, giờ đây lại tự động di chuyển... một lần nữa. Nó đậu lại ngay trước cửa sổ phòng bếp nơi Sam đang đứng và âm thầm chờ đợi, như muốn cố tình theo dõi cậu từ xa.

Đến lúc này, Sam mới nhận ra rằng những gì bản thân chứng kiến tối hôm đó đều không phải là mơ, tất cả đều không phải do cậu ảo tưởng.

Mọi thứ đều là hiện thực 100%.

Sam lúc này đã hoảng hốt đến rụng rời, can sữa cầm trên tay cũng rơi xuống đất từ lúc nào. Cậu tức tốc chạy đến hộp điện thoại trong nhà và ấn nút gọi cho Miles, giọng điệu run rẩy như sắp chết:

"Miles, nghe này! Chiếc xe của tớ, tự nó chôm nó, được chứ? Tớ... tớ không biết tại sao lại như vậy, nhưng nó không phải là một chiếc xe bình thường. Nó... nó là..."

"Cậu đang nói cái quái gì vậy anh bạn?" Miles ở đầu dây bên kia đang ngồi ngoài sân tắm cho chó, nghe Sam nói vậy thì liền bật cười khó hiểu.

"Là chiếc Camaro của quỷ Satan!" Sam nghiến răng nói. "Nó đang ở trong sân kìa! Nó muốn truy sát tớ!!! Tớ... tớ phải trốn đây!"

Dứt lời, cậu chàng liền nhanh chóng cúp máy rồi chạy đi mượn tạm xe đạp của mẹ, sau đó ba chân bốn cẳng vọt ra khỏi nhà như một cơn gió, thậm chí còn chẳng dám quay đầu nhìn lại. Từ phía sau, chiếc Camaro vàng cũng tức tốc đuổi theo.

Hai bên lúc này cứ như đang tham gia một cuộc đua chạy nước rút vậy, nhưng Sam thì lại cảm thấy nó giống như trò mèo vờn chuột hơn. Và thật không may, cậu chính là con chuột xấu số đó!

"Dừng lại đi!!!" Sam hét lớn. "Rốt cuộc ông muốn gì ở tôi hả?!" Nhưng chẳng có lời hồi đáp nào được nghe thấy. Chiếc Camaro vàng vẫn tiếp tục bám theo Sam từ phía sau với một tốc độ không nhanh cũng không chậm, dường như như chỉ muốn giữ khoảng cách nhất định với đối phương.

-----

Bọn họ lúc này đã đuổi ra đến tận khu dân cư ngoài thị trấn. Chiếc Camaro vàng vẫn tiếp tục đeo bám lấy Sam qua mọi nẻo đường. Cậu rẽ hướng nào thì nó cũng rẽ hướng đó, giống như mấy con ma thích đi ám người trong phim kinh dị vậy. Chỉ có điều, con ma này thay vì bay lơ lửng thì lại có bốn bánh xe và bộ điều khí siêu mượt thôi.

Do quá tập trung vào việc cắm đầu cắm cổ chạy, Sam đã không hề chú ý đường xá phía trước. Kết quả, cậu vô tình vấp phải một mảnh đá to trên vỉa hè, khiến bánh xe bậc thẳng lên khỏi mặt đường, cả người lẫn xe đều lộn mèo giữa không trung.

Chỉ là bình thường mèo đáp đất bằng chân, còn Sam lại đáp đất bằng lưng thôi.

Nhưng chẳng biết may rủi thế nào, vừa hay lúc đó Mikaela cũng có mặt và nhìn thấy toàn bộ sự việc. Cô đang ngồi tám chuyện cùng với hội bạn thân của mình thì Sam bỗng từ đâu lao đến rồi trình diễn màn lộn người ngoạn mục, sau đó đáp xuống cái "rầm" trước mặt cô.

Nhưng dù sao, trông cậu ta có vẻ vẫn ổn, vì Mikaela hãy còn nghe được tiếng rên rỉ phát ra từ miệng đối phương.

"Sam?" Mikaela nhướng mày hỏi.

"Hơ... Chào... Chào cậu!" Sam cố gắng đáp lại bằng chút hơi thở mỏng manh. Cũng may cú ngã trời giáng đó vẫn chưa dập nát phổi cậu, nếu không chắc giờ Sam phải sớm về đoàn tụ với ông bà cụ cố nơi chín suối rồi.

"Chuyện này thật là... thật là hay đấy!" Mikaela gượng cười, biểu cảm có vẻ không được thoải mái cho lắm. Có vẻ cô đang nghĩ rằng, Sam cố tình làm như vậy là để gây sự chú ý với mình.

"Ờ phải..." Sam vừa nói vừa thở hổn hển, hoàn toàn không để ý giọng điệu bực dọc của Mikaela. "Tớ cũng... cảm thấy tuyệt lắm."

Mikaela hỏi lại lần nữa: "Cậu ổn thật chứ?"

"Ừm... tớ nghĩ không ổn cho lắm! Tớ... tớ đang hơi mất trí một chút." Sam luống cuống ngồi dậy rồi nhanh chóng dựng xe lên. "Tớ đang bị chính chiếc Camaro của mình đuổi theo. Tớ phải đi thôi!"

Dứt lời, cậu ta liền ba chân bốn cẳng bỏ chạy như bị ma đuổi. Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, Mikaela liền quyết định bám theo xem sao.

"Này, hôm khác chúng ta nói tiếp nhé!" Cô nhanh chóng tạm biệt hội bạn của mình rồi chạy đi lấy xe.

-----

Cuộc truy đuổi giữa Sam và chiếc Camaro vẫn chưa có dấu hiệu sẽ hạ nhiệt. 

Cậu đã cố tình chạy vòng quanh khu phố, rẽ trái đánh phải, băng qua nhiều đoạn đường quanh cua khác nhau nhằm mục đích cắt đuôi đối phương. 

Tuy nhiên, kẻ tám lạng thì người nửa cân, chiếc xe quỷ quái kia vẫn không có vẻ gì sẽ bỏ cuộc ngay lúc này. Nó cứ tiếp tục tăng tốc về phía trước, cố gắng bám theo Sam bằng mọi giá.

Ánh mặt trời chói chang rọi xuống từ đỉnh đầu, như cơn mưa lửa thiêu cháy cả da thịt. Từng lớp nhiệt nóng bốc lên che mờ đi tầm nhìn, khiến việc xác định phương hướng càng thêm khó khăn.

Mồ hôi lấm tấm chảy xuống vai chàng thiếu niên trẻ, nhưng bước chân của cậu vẫn không hề ngừng nghỉ. Sam không dám để bản thân lơ là dù chỉ một phút, bởi điều đó có thể khiến cậu trả giá bằng cả mạng sống.

-----

Mikaela lúc này đã leo lên con xe Vespa màu xanh lơ của mình để đuổi theo Sam. Trên đường đi qua ngã tư, cô thiếu chút nữa đã bị một chiếc xe cảnh sát tông trúng. Nó bất thình lình lao đến từ ngã rẽ bên phải, khiến Mikaela được một phen hú hồn, suýt nữa thì gây tai nạn.

Cũng may, đôi bên đều dừng lại kịp thời. Vì không muốn tự chuốc thêm rắc rối vào thân, Mikaela chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Dù sao những việc liên quan tới chính quyền thường rất phiền phức, nên tốt nhất là cô đừng dây vào.

Viên sĩ quan ngồi bên trong xe dường như không có ý định ăn vạ hay bắt bẽ gì. Điệu bộ của anh ta trông rất gấp gáp, chỉ dừng lại một cái rồi lập tức chạy vù đi, hoàn toàn chẳng mảy may bận tâm đến sự hiện diện của Mikaela, như thể cô chỉ là không khí phảng phất bên đường.

Nhìn thấy bản thân vừa bị bơ đẹp, Mikaela cũng không quá để bụng làm gì, dù sao, nỗi lo lớn nhất hiện tại của cô chính là về cậu bạn cùng lớp kia.

-----

Ở một hướng khác.

Sam và chiếc Camaro lúc này đã chạy đến một khu phế liệu bỏ hoang dưới gầm cầu. Xung quanh chất toàn đồ đạc hỏng hóc phải vứt đi, nào là bàn ghế, tủ lạnh rồi sofa, còn có vài ba chiếc xe cũ nát bị bỏ xó như những khối sắt vô dụng hết thời, chẳng một ai thèm ngó ngàng tới chúng. Nhìn từ bên ngoài, trông nơi này rất giống nghĩa địa dành cho các phương tiện bốn bánh, vừa âm u thiếu sáng, vừa bụi bặm và lộn xộn.

Phải liên tục đạp xe suốt cả quãng đường dài khiến Sam gần như kiệt sức. Hai chân cậu mềm nhũn ra như thạch, bờ mông căng cứng vì phải ngồi quá lâu, mồ hồi lấm tấm chảy dọc theo thái dương, rơi xuống mu bàn ta gân guốt của chàng thiếu niên trẻ. 

Chiếc Camaro vàng vẫn ở ngay sau lưng, vẫn tiếp tục bám theo Sam không rời. Nó tăng tốc về phía trước, cố gắng rút gọn khoảng cách với cậu. Nhưng nhờ vào sự nhạy bén của mình, cộng thêm lợi thế từ địa hình xung quanh. Sam liền nhanh chóng tận dụng góc khuất được tạo ra giữa những phương tiện, sau đó cúi thấp người xuống, cố gắng tránh khỏi tầm nhìn của đối phương. 

Vừa hay lúc đó, một chiếc xe cảnh sát không biết từ đâu liền bất ngờ xuất hiện. Tiếng còi hú vang vọng từng hồi, kết hợp cùng ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy liên tục, khiến mọi người dễ dàng nhận ra sự hiện diện của nó ở bất cứ đâu. 

Nhìn thấy vị cứu tinh cuối cùng đã đến, Sam liền mừng rỡ nói: "Hay quá, cảnh sát!"

Cậu ta lập tức phóng thẳng về phía trước, không chần chừ mà ra giọng cầu cứu: "Ngài sĩ quan, ngài sĩ quan! Nghe này, tôi..." Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, cánh cửa bên ghế lái của chiếc xe cảnh sát đã bất ngờ mở tung rồi đập thẳng vào người Sam, khiến cậu chàng mất thăng bằng và ngã nhào ra đất, mặt tiếp xúc một góc chín mươi độ với nền xi-măng lạnh cóng. 

Cú đập đó khiến Sam muốn méo cả quai hàm, cậu than thở kêu lên: "Trời, đau đấy!" 

Cố gắng kìm nén cơn nhức buốt dữ dội đang truyền đến từ sống lưng, Sam lập tức cầu cứu viên cảnh sát: "Nghe tôi này! Tạ ơn trời là anh xuất hiện. Tôi đã có một ngày rất tồi tệ. Tôi đi xe đẹp của mẹ và bị truy đuổi tới tận đây. Chiếc Camaro của tôi ngoài đó, nó... nó đang cố bám theo tôi. Vậy nên anh hãy mau ra ngoài và...!"

Nhưng Sam còn chưa kịp nói hết câu thì chiếc xe cảnh sát bỗng nhiên giật mạnh về phía trước, khiến cậu được một phen hú vía và bật ngửa ra sau, ngã sõng soài xuống đất như ngựa chổng vó.

"Không không, dừng lại!!!" Sam hoảng hốt kêu lên khi thấy viên sĩ quan bên trong vẫn tiếp tục hịn ga về phía trước, bánh xa càng lúc càng áp sát người cậu, khiến cho Sam phải mau chóng lùi lại để né tránh. Hành động mang đầy tính đe dọa và hung hãn như thế, chẳng giống tác phong của một sĩ quan cảnh sát chút nào.

Đến lúc này, Sam mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

"Chúa ơi, được rồi được rồi!" Cậu cố gắng gào thét để xin tha, nhưng đối phương hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa. "Rồi rồi, tôi xin lỗi! Tôi... tôi không cố ý đụng vào xe anh đâu, được chứ? Tôi xin lỗi!!!"

Nhưng cũng chẳng giúp ít được gì. Lốp bánh xe trước mặt vẫn liên tục sấn về phía Sam như hổ vồ, khiến cậu phải lăng lê bò lết một cách thảm hại để né tránh. Sam lúc này đã bị dọa đến sắp phải thay quần rồi. Cần gì làm quá lên như vậy chứ? Chỉ là lỡ tay đập vào mui xe một chút thôi mà!

Nhưng nói chuyện với tên sĩ quan này chỉ như nước đổ đầu vịt. Hắn vờ như không nghe thấy lời Sam nói, cứ liên tục vít ga tới trước. Âm thanh két két vang vọng đến chói tai khi bánh xe ma sát với mặt đường, tạo thành một bản giao hưởng rợn tóc gáy. Khói bụi xung quanh bay mù mịt, khiến Sam hốc phải một ngụm lớn và ho sù sụ.

"Nghe này, dừng lại! Dừng lại đi!!!" Cậu cố gắng thuyết phục đối phương khi thấy đầu xe lúc này chỉ còn cách mặt mình chưa đầy nửa tấc.

Và rồi bỗng nhiên, chiếc xe ấy thực sự đã chịu dừng lại sau màn cầu khẩn thảm thiết của Sam. Ánh đèn vàng lập tức rọi thẳng vào mặt cậu, tiếp sau đó là hàng loạt những điều kỳ quái xuất hiện.

Bóng đèn pha ở hai bên đầu xe bất ngờ di chuyển và trồi ra trước, những mũi kim nhọn gắn xung quanh xoay vòng và tạo thành vài tiếng động nhỏ, trông chẳng khác nào mấy cái xúc tu uốn éo của bạch tuộc. Thứ đó nhìn thẳng vào mặt Sam như đang cẩn trọng quan sát cậu, ánh đèn vàng chói lóa khiến nó trông chẳng khác gì một đôi con ngươi to bự khổng lồ.

"Làm ơn đi, được rồi! Anh muốn gì ở tôi hả?" Sam giơ tay đầu hàng.

Cậu thực sự không hiểu nổi chuyện quái gì đang xảy ra với mình những ngày gần đây nữa. Hết bị chiếc Camaro quỷ quái kia bám theo giờ lại còn đụng trúng tay cảnh sát điên loạn này. Có vẻ số cậu sinh ra đã phải dính với mấy thứ xui xẻo không tốt lành rồi.

Nhưng bỗng nhiên, Sam còn chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe tuần tra trước mặt liền biến đổi.

Thân hình của nó nhanh chóng hóa lớn, kèm theo đó là nỗi kinh hoàng bên trong Sam lúc này. Cậu có thể nghe rõ được âm thanh cơ khí cùng tiếng kim loại va chạm nhau, các khớp nối bắt đầu di chuyển và đổi chỗ, từng bộ phận tách rời rồi sắp xếp lại theo một cách có trình tự. 

Phần trước của xe tạo thành đôi chân, các bánh xe nhanh chóng gập vào. Cửa xe cũng thay hình đổi dạng, tạo thành hai cánh tay và vai. Phần thân sau cùng với mui xe dịch chuyển, tạo thành ngực và đầu của sinh vật này.

Cuối cùng, một khuôn mặt dữ tợn liền xuất hiện sau đó, kèm theo đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn đang nhìn chằm chằm về phía Sam. Khi các bộ phận đều đã vào đúng vị trí, sinh vật này liền nhanh chóng đứng thẳng dậy, hoàn thành quá trình biến đổi.

Sam biết rõ những âm thanh đặc trưng quen thuộc đó, bởi cậu đã từng nghe thấy chúng vào cái đêm hôm trước, cái đêm mà cậu đã bắt gặp chiếc Camaro yêu quý của mình có thể biến thành một siêu robot khổng lồ. 

Và ngày hôm nay, ngay chính tại nơi này, cơn ác mộng đó lại một lần nữa tái diễn.

-----

Trước mặt Sam hiện ra sừng sững hình dạng của một sinh vật cao lớn hung bạo, toàn thân nó đều làm từ kim loại sáng bóng, khuôn mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nước sơn có màu đen trắng đặc trưng của xe cảnh sát, thậm chí còn có một số chi tiết bất thường mà Sam đáng lẽ nên để ý ngay từ đầu. Đó chính là dòng chữ "Punish and Enslave" (Trừng trị và nô dịch) được in trên cửa thay vì câu khẩu hiệu "To Protect and Serve" (bảo vệ và phục vụ) mà các sĩ quan tuần tra hay dùng.

Rõ ràng ngay từ đầu, nó đã không phải là một chiếc xe cảnh sát bình thường.

Sau khi chứng kiến quá trình biến đổi và nhìn thấy hình dạng thực sự của sinh vật này, những kí ức đêm hôm đó lập tức ùa về trong đầu Sam như sóng trào biển động.

Cậu ngây người ra tại chỗ, miệng há hốc không nói nên lời. Và rồi chỉ 2 giây tiếp theo...

"CHÚA ƠI! KHÔNG!!!" Trước khi để não kịp nhận thức chuyện quái gì đang xảy ra, bản năng sinh tồn mãnh liệt bên trong Sam đã thôi thúc cậu phải bỏ chạy.

Nhận thấy mục tiêu đang tìm cách tẩu thoát, Barricade lập tức truy đuổi. Tiếng bước chân của hắn vang vọng sau lưng như sấm rền. Chúng vừa mạnh bạo vừa hung hãn, cũng vừa nặng nề và dồn dập, đủ để làm rung chuyển cả mặt đất bên dưới. 

Đôi mắt đỏ ngầu dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Vài tiếng gầm gừ phát ra từ khoang miệng kim loại, tựa hồ một con quái vật vừa nhìn thấy mồi ngon.

"Chết tiệt!!! Chết tiệt!!!" Sam gào thét trong vô vọng. Dù cho bây giờ cậu có gồng hết cơ chân, dùng hết số tuổi thọ còn lại của mình để chạy trốn đi chăng nữa thì cơ hội thoát được vẫn là quá thấp. Bởi chỉ với sức của một con người bé nhỏ, sao có thể đọ nổi với robot khổng lồ chứ?

Rất nhanh, Sam đã bị Barricade đuổi kịp chỉ trong vài bước chân. Hắn lập tức vung tay, hất văng cậu nhóc về phía một chiếc xe cũ gần đó. Sam bị ném thẳng lên trời rồi đáp xuống bằng lưng, khiến tấm kính chắn gió của chiếc xe vỡ tan tành. Cũng may cú rơi không quá mạnh, nếu không chắc cậu đã phải về đoạn tụ với ông bà tổ tiên rồi.

Sam liền rên rỉ kêu đau một tiếng. Sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, miệng lẩm bẩm nói: "Mơ thôi! Chỉ là một giấc mơ tồi tệ thôi!"

Nhưng sinh vật robot kia thì lại trông rất thật, hoàn toàn chẳng giống với sản phẩm của trí tưởng tượng chút nào. Sam ước gì lúc này mình thực sự giống như lời của tay cảnh sát râu ria ở đồn nói, có thể do cậu đã dùng quá nhiều thuốc nên mới dẫn đến ảo giác giữa ban ngày.

Barricade lập tức lao về phía Sam như hổ vồ mồi ngon. Hắn dùng bàn tay to lớn sắc nhọn của mình, liên tục đập xuống đất để ra vẻ thị uy, hành động này khiến Sam sợ đến mất mật. Cậu ta chỉ đành nằm yên tại chỗ, không dám nhúc nhích thêm gì nữa. 

Sau đó, Barricade bắt đầu đặt ra cho Sam những câu hỏi rất kỳ quặc. Nhưng ngạc nhiên thay, cậu có thể dễ dàng nghe và hiểu được chúng một cách rất lưu loát. 

Rõ ràng, sinh vật này đang dùng tiếng anh bản địa để giao tiếp với cậu.

"Ngươi có phải người dùng tên Ladiesman217 không?"

Sam đơ ra vài giây rồi đáp: "Tôi không biết ông đang nói cái quái..."

"Ngươi có phải người dùng tên Ladiesman217 không???"  Barricade lặp lại câu hỏi, giọng điệu nghe có vẻ mất kiên nhẫn.

Sam chỉ còn nước thành thật: "Phải"

"Món đồ mã 21153 trên Ebay đâu? Cặp kính đâu rồi hả?" Vừa nói, tên robot hung hãn này vừa lấy tay đập mạnh xuống mui xe phía trước, khiến nó bị bóp méo thành một mảng lớn.

Sam thực sự không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Tâm trí cậu đang vô cùng hỗn loạn và sợ hãi, mọi thứ trước mắt tựa như một cơn ác mộng chân thật, khiến cậu ước gì bản thân chỉ đang nằm mơ.

Bây giờ đường nào thì cũng là đường chết thôi. Sam hoàn toàn không giữ được tự chủ nữa, cậu lập tức xoay người và nhảy vọt ra phía sau, tiếp tục cắm đầu bỏ chạy.

Barricade thấy thế thì liền hất tung chiếc xe trước mặt rồi nhanh chóng đuổi theo, tiếng gầm gừ càng lúc càng dữ dội. Hắn điên cuồng đập nát mọi vật cản trên đường đi, cố gắng truy bắt Sam bằng mọi giá.

Sam lúc này mới thầm nhớ lại trong đầu: khi nãy tên robot kia vừa nhắc đến một cặp kính? Mà kính gì mới được chứ? Chẳng lẽ là cặp kính của cụ cố Archibald mà Sam đã đem rao bán trên Ebay mấy hôm trước? Nhưng nó chỉ là một món đồ trang trí bình thường thôi, hoàn toàn không có giá trị gì đặc biệt!

Vật dụng được truyền lại nhiều đời trong gia đình cậu... tại sao lại có liên quan đến robot ngoài hành tinh chứ?

Rốt cuộc sự thật là gì đây?

-----

Mikaela cùng chiếc Vespa nhỏ xinh lúc này đã tới rất gần địa điểm nơi cuộc rượt đuổi giữa Sam và Barricade đang diễn ra. Cô vừa ung dung lái xe trên phố, vừa ngân nga theo điệu nhạc trong đầu, hoàn toàn không hề biết chuyện kinh khủng gì đang chờ đợi mình phía trước. 

Từ nãy đến giờ cô đã tìm cách để bám theo Sam, nhưng cuối cùng lại mất dấu cậu ta giữa chừng. Đoán rằng có thể đối phương đã rẽ vào bãi phế liệu xe bên dưới gầm cầu, Mikaela cũng không chần chừ mà nhanh chóng chạy theo, 

Hành động và thái độ của người bạn cùng lớp này thực sự khiến cô cảm thấy lo lắng. Nhớ lại khuôn mặt hốt hoảng cùng điệu bộ gấp gáp như bị ma đuổi kia, chắc hẳn đã có chuyện kinh khủng gì đó xảy ra với Sam. 

Nếu như cậu ấy đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng liên quan đến an toàn của bản thân, tốt nhất Mikaela cũng nên tìm cách để giúp đỡ. Dù sao bọn họ đã có thể xem là bạn bè rồi. Lỡ đối phương không may xảy ra chuyện gì, chắc cô sẽ ân hận cả đời mất.

-----

Ngay khi Mikaela vừa rẽ vào khu phế liệu, Sam cũng bất thình lình chạy ra từ bên trong với một vẻ mặt hớt ha hớt hãi. Người cậu ta nhem nhuốc đầy cát bụi, toàn thân lấm tấm mồ hôi, biểu cảm vừa hoảng sợ vừa gấp gáp, như thể đang bị truy đuổi bởi thứ gì đó rất kinh khủng.

Nhìn thấy Mikaela đang từ xa chạy đến, Sam lập tức hét lớn để cảnh báo: "MAU QUAY LẠI ĐI!!!"

Còn chưa để cho đối phương kịp trả lời, cậu đã lập tức lao lên và chặn đầu xe lại, hoặc chính xác hơn, Sam đã xông thẳng tới trước rồi kéo phăng Mikaela từ trên chiếc Vespa của cô xuống, hành động cực kỳ quyết đoán và nhanh gọn.

Cả hai cùng ngã sõng soài ra mặt đường lạnh cóng, toàn thân đau nhức ê ẩm, chiếc Vespa thì mất đà rồi trượt dài một đoạn, sau đó nằm lăn ra đất bất động. Cũng may Mikaela vẫn còn đội mũ bảo hiểm đấy, nếu không người bị chấn thương sọ não nhất định sẽ là cô.

"Chúa ơi! Có chuyện gì với cậu vậy hả Sam???" Mikaela bực dọc hỏi.

"Có một con quái vật ngay kia và nó vừa tấn công tớ!!!" Nói rồi, cậu ta lập tức chỉ tay về phía Barricade, kẻ lúc này cũng đã đuổi tới nơi. Hắn hất tung mọi vật cản trên đường đi bằng đôi tay dài chắc khoẻ, cứ thế nhắm thẳng vào Sam mà lao đến như một con quái thú đói khát. 

Ngay khi vừa tận mắt nhìn thấy sinh vật dữ tợn đó, Mikaela đã hoàn toàn bị làm cho bất động. Toàn thân cô dường như hóa đá, đôi con ngươi trợn tròn, biểu cảm sốc đến không nói nên lời. Đôi chân cũng mềm nhũn và mất đi cảm giác, khiến cô chỉ đành ngây người ra tại chỗ như một pho tượng, hoảng sợ đến cùng cực.

Thấy thế, Sam lập tức chạy đến kéo tay Mikaela, miệng liên tục hối thúc: "Nó kìa! Đứng dậy đi! Đứng dậy và chạy đi! Cậu phải chạy khỏi đây ngay!!!"

Nhưng Mikaela biết rõ, việc chạy trốn lúc này cũng chẳng giúp ít được gì. Chỉ với đôi chân dài  bằng kim loại của nó, sinh vật robot kia hoàn toàn có thể bắt kịp hai người một cách dễ dàng. 

Ngay khi mọi hi vọng tưởng chừng đều bị dập tắt, thì từ phía sau bỗng truyền đến những âm thanh "brừm brừm"mạnh mẽ, nghe như tiếng động cơ và bánh xe. Vào thời khắc quan trọng nhất, Chiếc Camaro của Sam không biết từ đâu liền bất ngờ xuất hiện. Nó nhanh chóng lao tới chỗ hai người họ như vị anh hùng thực thụ, sau đó làm một cú drift bánh 360 độ cực ngoại mục. Phần đuôi xe tông thẳng vào chân Barricade, khiến hắn mất thăng bằng và ngã ngửa ra đất, tạo nên những tiếng động vang trời. 

Chiếc Camaro lập tức mở cửa xe, liên tục bóp kèn như muốn hối thúc Sam và Mikaela hãy mau vào trong. Nhận thấy có lẽ đối phương chỉ đang cố giúp mình, Sam không dám chần chừ thêm một giây phút nào. Cậu lập tức kéo tay Mikaela đứng dậy, nhưng cô nàng lại hoài nghi hỏi: "Sam, nó... nó là thứ gì???" 

Sam không có thời gian để giải thích, chỉ đành nói ngắn gọn: "Cậu phải vào trong xe ngay!"

"Không, tớ... tớ không muốn đâu!!!" Mikaela nhanh chóng cự tuyệt. 

"Sẽ ổn cả thôi! Tin tớ đi! Một lần này thôi!" Dứt lời, Sam lập tức xoay người và chui toạt vào trong xe. Mikaela ở phía sau dù không tình nguyện cho lắm, nhưng cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ làm theo, ngoan ngoãn yên vị ở ghế phụ bên cạnh Sam.

Giờ phút này, bọn họ chỉ có thể giao phó mạng sống của mình cho chiếc Camaro mà thôi.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com