TruyenHHH.com

Transfic Yoonjin Echo Chorus







"Cậu biết không, anh Seokjin xém tí là phát hiện ra."

Jungkook quay sang nhìn sang jimin từ chiếc máy tính xách tay, ngừơi đang nửa nằm trên bàn làm việc, đầu đặt lên cánh tay và ngước lên nhìn Jungkook. Jungkook chớp mắt và mất một lúc để hình ảnh trở nên rõ nét bởi ánh sáng của căn phòng. Nhìn vào Jimin không phải là một việc dễ dàng, cậu nghĩ. Có một loại hào quang thiên thần quanh anh đã giữ Jungkook, khiến cậu thở gấp gáp hơn bình thường, tâm trí cậu làm việc lâu hơn một chút để bắt kịp.

Nghiên đầu và tạo ra âm thanh khó hiểu, cuối cùng phân tích lại những gì Jimin vừa nói.

"Anh Seokjin đã phát hiện ra lời bài hát cậu đưa tôi," Jimin nói chi tiết hơn, giãn cánh tay mình ra phía trước cho đến khi nó sắp chạm vào Jungkook, dừng lại từ từ trước khi họ chạm vào nhau. Jungkook cảm thấy bị nghẹn trong cổ họng và dồn xuống bụng khi Jimin đứng thẳng và lùi lại.

Jungkook ho vài cái để lấy lại tiếng để trả lời "Vậy anh đã nói gì với anh ấy?"

"Sự thật?.Đây là bí mật mà ." Jimin gửi cho cậu một cái nhìn nghiêm khắc. "Tôi phải nói với anh ấy mọi thứ ngay sau khi cậu hoàn thành. Tôi không thích giữ bí mật."

Jungkook gật đầu đồng ý và Jimin cười. Jungkook nghiêng đầu một lần nữa, trái tim cậu lại lỡ nhịp một lần nữa.

Jimin nghiêng người về phía trước và nhích nhẹ đầu gối của Jungkook. "Chính xác là tại sao, bài hát này phải được giữ bí mật vậy?" Anh cười, thích thú. "Đó là công việc của cậu, phải không? Một nhà sản xuất."

Nhìn nụ cười Jimin cậu cũng bất giác nở một nụ cười. Liếc nhìn bàn tay của mình, nhàn rỗi trên bàn phím máy tính, khung của bài hát trên màn hình, như một bộ xương không có sự sống. "Anh Namjoon và anh Yoongi," cậu nói, "Họ đã bên tôi từ rất lâu rồi. Họ dạy tôi mọi thứ.". Liếc nhìn Jimin, thấy Jimin nghiêng người lại gần hơn. Cậu có thể cảm thấy hơi ấm lan rộng trên cổ mình, khuôn mặt anh, một hiệu ứng thu hút sự chú ý của Jimin, giống như dưới ánh nắng trực tiếp của mặt trời. Cậu liếm môi và nói tiếp. "Và đó là vấn đề. Họ dạy tôi mọi thứ. Chỉ là tôi..." Nhúng vai. "Tôi chỉ muốn biết mình có thể làm những gì, âm nhạc của mình sẽ như thế nào. Chỉ có mình tôi, không có trợ giúp từ họ."

Jimin im lặng và từ từ gật đầu thấu hiểu.

"Nó không giống như tôi không đánh giá cao họ, hoặc không tin tưởng họ," Jungkook nói một cách nhanh chóng. "Họ có ý tốt. Và tôi thích nguồn cảm hứng của họ. Tôi ...." Cậu liếc nhìn lại màn hình của mình một lần nữa, cau mày. "Tôi chỉ muốn tìm bản thân mình, tôi đoán vậy."

Cậu không nhìn Jimin, nhưng vẫn có thể nghe tiếng ghế xoay đang tiếng lại gần, có thể cảm nhận khi mà đầu gối họ chạm vào nhau, đối diện nhau. Jungkook nén hơi thở mình lại.

"Jungkookie," Jimin nói nhẹ nhàng, và cậu thả lỏng nắm đấm của mình. "Anh nghĩ việc này thật đáng ngưỡng mộ, tìm kiếm bản chất thật của mình. Nó cũng có thể là một hành trình đáng sợ đó." Jimin tiến đến gần hơn, tay đặt lên nắm đấm của cậu. Chiếc nhẫn trên ngón tay jimin tạo nên sự phản chiếu trong mắt cậu, lấp lánh giữa ánh đèn mờ của phòng thu âm. "Anh mừng vì cậu đã mời," lại nói. "Anh cũng muốn tìm hiểu con người thật sự của em là như thế nào."

Jungkook khoá ánh nhìn với Jimin, cứ thế lặng yên, mọi thứ trong phòng dường như mờ dần đi trở nên không còn quan trọng nữa. Không còn những âm thanh xáo trộn, không có tiếng micro, không còn đồ nội thất hay cửa thâm chí là những bức tường. Chỉ còn lại đôi mắt nâu của Jimin, phần mái tóc đen rơi chạm vào chân mày, đôi má đỏ hồng. Dời khỏi đôi mắt để đi xuống đôi môi, dừng lại ở đó, bị động giống như cảm xúc cậu lúc này. Môi cậu khôc khốc và rồi cậu di chuyển, tiến gần hơn, khoảng cách càng nhỏ lại. Lạc trong suy nghĩ, theo bản năng. Những gì mà cậu biết bây giờ là khoảng cách của hai người họ, muốn kéo người đối diện lại gần, gần hơn.

Gần hơn nữa.

Cả hai đều đồng loạt giật bắn khi bông nhiên có tiếng gõ cửa. Hoảng loạn và chất adrenaline lan ra khắp huyết mạch cậu, và từ đôi mắt mở to, hoảng hốt trên khuôn mặt Jimin, anh cũng đang giống cậu. Họ luốn cuốn một vài giây trước khi Jimin cuối người trốn xuống bàn. Jungkook để tay lên ngực xoa xoa để dịu cảm xúc bản thân, và tiến đến mở cửa.

"Jimin à?" Ai đó kêu tên, chất giọng mà Jungkook quá quen thuộc để mà có thể đoán nhầm. Đó là anh Yoongi. Và đây không phải phòng thu của mình, cậu hoảng hốt. Đây là phòng thu của Jimin.

Jungkook lui lại bàn và cuối xuống lôi jimin ra. "Đây là phòng thu của anh mà," nói với một gionng thì thầm.

"Chết, xém tí thì lộ," Jimin nói,mắt lại mở to lần nữa. Jungkook thế chỗ còn bản thân thì lấy cái ghế đẩy vào trong bàn để che chắn cho cậu.

"Anh thấy đèn phòng còn mở , Jimin à," Yoongi tiếp tục, vẫn gõ vào cửa theo nhịp. Jungkook suy nghĩ, cau mày. Nữa đêm rồi. Ổng kiếm Jimin làm gì giờ này.

Jungkook nghe tiếng cửa mở. Giọng Jimin vẫn còn xen kẽ tiếng thở bởi sự hoảng loạn lúc nãy, "Ủa, anh, sao ạ, có gì à?"

Jungkook thấy chân Yoongi di chuyển trong phòng. "Em đang thu âm một mình à?" Yoongi hỏi, lộ ra chút thắc mắc.

"Em chỉ, uh, thử nghiệm vài thứ. Có gì hả anh?"

Bàn chân Yoongi dừng trước bàn, gần đến mức Jungkook có thể vươn đến chạm anh. Jimin nhanh chóng chen vô. Dừng ngay trước nơi ẩn náu của Jungkook. "Anh cần dùng laptop của em."

Bàn chân jimin bỗng di chuyển và tiếng dập laptop. Nhăn mặt lại vì tiếng va chạm. " Anh không thể, tại sao?"

Yoongi im lặng một lúc. " Có cái gì sao?"

"Không có gì cả!" Jimin trả lời một cách cẩn trọng. Jungkook thở dài và xoa thái dương mình. Jimin, có vẻ không có khả năng nói dối. "Sao, sao anh lại muốn nó? Anh có cả đống máy tính xịn ở tầng trên. Em có thấy nha."

"Việc đó không quan trọng. Đưa anh mượn cái laptop đi."

"Anh không thể!"Jungkook nghe thấy xáo trộn cho rằng Yoongi đã cố lấy cái lap. Jimin lùi lại một bước để bảo vệ thiết bị . "Nó có, uh, có porn ở trong đó!"

Jungkook mở to mắt.

"Anh mày lúc trước có coi porn rồi," Yoongi đáp với giọng mệt mỏi. "Anh sống với Namjoon cả mấy năm. Tin anh đi, anh mày coi hết rồi."

Jungkook gật đầu đồng ý. Đó là sự thật.

"Nhưng porrn này rất là xấu hổ," Jimin cố gắng nghe có vẻ nghiêm trọng. "Chỉ là họ diễn tệ lắm. Rất là tệ."

"Porn nào mà diễn không tệ."

"Máy em nhiều virus nữa" Jimin tiếp tục. Jungkook cố gắng không bật cười. "Thiệt, anh khoing muốn thấy chúng đâu."

"Đưa anh cái laptop đi Jimin," Yoongi ra lệnh, dần mất kiên nhẫn.

"Anh muốn cái gì chứ? Anh có máy của mình mà," jimin hỏi với tông giọng không thể nào gan hơn.

"Của anh thì không đăng nhập được hệ thống của Kelly Inch," Yoongi khai, thở dài.

"Tại sao anh lại muốn đăng nhập vào đấy?" Jimin hỏi, và Jungkook có thể hình dung ánh mắt đáng ngờ của Jimin.

Yoongi im lặng.

"Sao vậy anh?" Jimin tra hỏi.

Yoongi thở hắng thiệt mạnh. "Seokjin đã cover bài hát của anh và ảnh nói nó nằm trong hệ thống máy của công ty. Anh chỉ muốn nghe chúng thôi, được chưa?"

"Oh! Sao anh không nói sớm? Bài nào?"

"Dead Leaves."

"Dead Leaves là bài của anh?" Jimin hỏi, ngạc nhiên xen lẫn cái gì đó, một cái gì đó như sự ngưỡng mộ hoặc công nhận. Có một âm thanh lóe lên trong ngực của Jungkook, và một ý nghĩ thoáng qua rằng cậu muốn tạo ra một bài hát sẽ khiến Jimin nghe như thức tỉnh.

"Em biết gì à?"

"Đó là bài hát yêu thích của ảnh."

"À cái này thì anh đã nghe nói rồi," Yoongi nói, giọng tối sầm lại với những suy nghĩ.

"Em có hết những bài hát của anh ấy trong điện thoài, em gửi qua email cho," Jimin tiếp tục, dường như không để tâm đến phản ứng của Yoongi. Jungkook có thể nghe thấy tiếng động của Jimin nhấc điện thoại từ bàn làm việc. "Em sẽ đi lấy điện thoại," anh nói, nghiêm nghị và lớn tiếng, đá chân dưới bàn Jungkook đang trốn.

Jungkook nhăn mày và đánh chân Jimin để phản kháng.

"Em sẽ," Jimin nói tiếp, gằng giọng đe dọa, "lấy điện thoại mình ở đây."

Hiện thực đánh Jungkook một cú. Điên cuồng nhìn xung quanh, quơ tay trên sàn trải thảm cho đến khi chạm vào miếng kim loại lạnh ngắt, là điện thoại của Jimin, bị bỏ quên dưới bàn làm việc. Jungkook gõ nhẹ vào chân Jimin, cho biết cậu đang giữ nó.

"Em sẽ đánh mật khẩu của mình đây," Jimin nói. "một. không." Jungkook làm theo, nhấn số lên chiếc điện thoại.

"Em không cần phải cho anh biết mật khẩu của mình đâu," Yoongi nói, bối rối và đề phòng.

"Đó là cách em nhớ mật khẩu đó ạ," Jimin yếu ớt biện minh. "Một. Ba."

Điện thoại Jimin mở khóa và Jungkook được chào đón với một bức ảnh dìm của Hoseok. Jungkook mím môi lại với nhau để giữ im lặng, tiếng cười run lên trong ngực. Cậu gõ nhẹ vào chân Jimin để cho biết mình đã mở nó.

"Em sẽ ấn vào thư mục âm nhạc của mình. Tìm một người tên là Seokjinie-hyung," Jimin nói, cố tỏ ra bình thường.

"Em luôn luôn kỳ quặc vậy à?" Yoongi hỏi và Jungkook khịt mũi dưới bàn.

Jimin nhanh chóng ho để che đi âm thanh và đá liên tục vào Jungkook lần nữa. Jungkook vỗ mắt cá chân của Jimin như một lời xin lỗi.

Jungkook tìm thấy file tên Dead Leaves và đính kèm nó vào ứng dụng email mặc định. Gõ chân Jimin một lần nữa khi cậu đã gửi bài hát đến email của Yoongi.

"Được rồi, em sẽ gửi email ngay bây giờ. Địa chỉ email của anh là gì -"

Điện thoại của Yoongi kêu lên một thông báo. Im lặng một lúc trước khi Yoongi nói, "Em biết địa chỉ email của anh rồi à?"

"Biết," Jimin trả lời, gần giống như một câu hỏi. "Em đoán em đã biết." Chân anh cố gắng đánh Jungkook lần nữa. "Đó có phải là tất cả những gì anh cần không, hyung?"

Yoongi tạo ra một tiếng động bất thường trong cổ họng. "Ừ, cảm ơn." Jungkook nhìn đôi chân của Yoongi bước đi, rồi dừng lại. "Anh, uh. Anh sẽ không nói cho ai biết về nội dung khiêu dâm kỳ lạ của em đâu," anh nói, giọng anh như đang cố gắng không cười.

Jimin tạo ra một tiếng rên rỉ nhưng cố để nói, "Cảm ơn anh. Em sẽ biết ơn lắm ạ"

Chân của Yoongi biến mất và Jungkook nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại. Jimin cúi xuống, cúi đầu nhìn trừng trừng vào Jungkook. Jungkook ngã ra, bật cười ra tiếng ôm bụng.

"Cuộc đời anh chưa bao giờ xấu hổ đến vậy," Jimin nói. Jungkook lẩm bẩm, mắt ngấn lệ cười. "Yah!" Jimin bĩu môi. "Jeon Jungkook!"

Jungkook bắt lấy hơi thở của mình, nuốt một tiếng cười khúc khích. Đưa tay lên lau nước mắt. "Em xin lỗi, hyung. Để em đền bù cho."

Jimin bĩu môi sâu. "Làm sao?"

"Em bao anh một bữa?"

Jimin xem xét nó một lúc, cau mày.

"Hai bữa?" Jungkook đề nghị, mỉm cười.

"Được rồi. Hẹn vậy đi," Jimin đồng ý, mỉm cười. Anh cúi về phía trước để vỗ vào đầu gối của Jungkook. "Thôi nào, anh muốn ăn ngay bây giờ."

Jungkook vẫn ở dưới bàn một lúc khi Jimin đứng dậy. Nhìn chằm chằm vào đôi chân của Jimin đang đi lấy áo khoác, và tự hỏi liệu mình có nên hỏi anh ấy một buổi hẹn hò không. Liếm môi và trườn ra từ dưới bàn, xoa bóp sự cứng ngắc từ cơ bắp.

Jimin cười, đưa ra chiếc áo khoác cho Jungkook.

Jungkook thở đều và với lấy chiếc áo khoác, tay cậu lướt qua Jimin khi nắm lấy nó, run rẩy truyền xuống xương sống khi tiếp xúc. Cậu thực sự, thực sự, thực sự hy vọng có gan hỏi Jimin hẹn hò.

************

Seokjin cố gắng tỏ ra nghiêm túc khi anh mở cánh cửa căn hộ của mình, nhưng đứng trước một Hoseok mệt mỏi nhưng vẫn hồ hởi khiến biểu hiện của mình đang vô cùng khó khăn để duy trì. Hoseok mỉm cười khi nhìn thấy Seokjin.

"Hyung!" Y tiến về phía trước để vào trong nhà của Seokjin nhưng lại bị Seokjin chặn đường kèm cái nhướng mày.

"Em biết luật mà," anh nói.

Hoseok kéo từ sau lưng, đưa ra một túi lớn có nhãn hiệu từ một trong những nhà hàng yêu thích của Seokjin. "Tất nhiên em đã mang thức ăn." Y tiến vào không gian của Seokjin, đi sâu vào căn hộ. "Vô nhanh, ngoài đó lạnh ghê."

Seokjin mỉm cười và cho phép Hoseok tiến vào. Đóng cửa lại và để cho Hoseok tự nhiên ở nhà bếp, lấy đĩa và đồ dùng. "Anh đã nói với bảo vệ ngưng cho em vào rồi mà."

Hoseok cười. "Bác ấy cưng em lắm." Y tạo ra những âm thanh cao vút, dễ thương và tạo dáng như một bông hoa, dang hai tay dưới cằm. "Thấy không? Con người đáng yêu nhất từ trước đến nay." Y cười, một giọng điệu trầm hơn.

Seokjin bắt đầu lấy những chiếc đĩa mà Hoseok đã chuẩn bị, mang chúng đến phòng khách đặt chúng lên bàn cà phê. "Em biết không, đôi khi em cũng nên mời anh đến nhà của em."

Hoseok đi theo Seokjin và làm mặt. "Nơi của anh đẹp hơn. Với tất cả số tiền kiếm được từ các bộ phim."

Seokjin chế giễu. "Lỡ trong nhà anh có ai thì sao. Chuyện đó sẽ thật khó xử."

Hoseok khịt mũi khi ngồi xuống sàn, duỗi chân dưới bàn cà phê.

Seokjin gửi cho Y một cái lườm. "Anh có thể đó."

"Lần cuối cùng anh đi hẹn hò là khi nào vậy?" Hoseok nói, thách thức anh.

"Anh không có nhiệm vụ báo cáo với cậu mỗi khi mình hẹn hò," Seokjin nói, trượt xuống ngồi bên cạnh Hoseok, lưng anh dựa vào chiếc ghế dài.

"Anh đâu cần phải làm vậy," Hoseok đáp, huých vai anh. "Em có thể nhìn ra được."

Seokjin cãi lại. "Vậy anh phải làm gì để tiễn bản thân mình đây?"

"Ôi, không," Hoseok nói, chồm tới chỗ thức ăn. "Nếu em nói ra, anh sẽ lại giả vờ mình đã biết. Tự tìm hiểu đi."

"Bằng cách nào?"

"Bước một," Hoéok nói với mồm đầy đồ ăn. "Làm tình. Bước hai. Tiến tới."

"Anh mong là em biết em không giúp ích được gì."

Hoseok nhún vai, cười.

Seokjin cầm lấy đũa, bắt đầu ăn đồ ăn của mình. Nhắm mắt lại và rên lên bởi vị ngon của nó.

"Em không nói anh làm tình với đồ ăn, anh biết chứ," Hoseok nói.

"Im đi, Hoseok." Tiếng cười của y vang khắp căn nhà và Anh tự động cười đáp lại. "Hôm nay có vẻ em đang vui nhỉ."

"Em đã hoàn thành xong bài cuối cùng," Hoseok tự hào đáp lời. Vươn vai ra sau và thở ra hạnh phúc. "Cuối cùng cũng xong."

Seokjin nuốt nước bọt và gật. "Kết thúc của một hành trình," anh hơi đăm chiêu nói.

"Anh buồn à?"

Seokjin nhún vai. "Hoài niệm, chắc vậy. Nhưng không buồn." Anh mỉm cười với Hoseok. "Sự kết thúc của một cái gì đó chính là sự bắt đầu của một cái khác."

Hoseok trầm ngâm nhìn anh một lúc, mím môi. "Anh đã quyết định hướng đi mới cho mình chưa?"

Seokjin ngốn một muỗng đầy đồ ăn, từ chối trả lời câu hỏi .

"Anh có thể đóng phim.Mọi người luôn nói anh thuộc về màng ảnh còn gì." huých vai anh. "Nhận thêm một số bộ phim đi."

Seokjin cười, lắc đầu. Đúng là anh yêu diễn xuất, nhưng một phần của anh vẫn không muốn từ bỏ con đường ca hát, giai điệu,cách mọi người nhìn anh với tư cách là một ca sĩ. Thay vào đó, anh đùa, "Có lẽ anh sẽ giống em. Một nhà sản xuất thì sao hửm?"

Hoseok giữ ánh mắt kiên định nhìn Seokjin. "Anh có thể. Các tác phẩm của anh rất tuyệt vời. Anh nên thử sáng tác thêm."

Đột nhiên ngại ngùng trước những lời khen ngợi của Hoseok.Seokjin hắng giọng và hướng sự chú ý trở lại vào thức ăn. "Cho anh chút thời gian suy nghĩ đi," anh nói, rời khỏi chủ đề."Em sẽ cổ vũ bất cứ điều gì mà anh muốn làm," Hoseok nói. "Ngoại trừ việc tái ký hợp đồng với Kelly Inch. Anh đừng có hòng mà bị anh Jaehwan thuyết phục."

"Cậu ấy chỉ có ý tốt thôi mà."

"Tuy nhiên, anh ấy không phải lúc nào cũng tường tận mọi việc," Hoseok cảnh báo, và Seokjin biết rằng họ không chỉ đơn giản là nói về một bản hợp đồng mới gần đây.Bọn họ đã đưa ra một quyết định thiếu quyết đoán vào năm năm trước, lời cảnh cáo của Jaehwan cứ vang lên trong đầu anh, gào thét trong tâm trí của Seokjin.

Anh đặt đũa xuống và dựa vào ghế sofa. "Anh sẽ quyết định việc gì mà mình cho là đúng." Anh hít vào. "Những gì anh biết là đúng."

Hoseok im lặng một lúc, không khí xung quanh nặng trĩu với quá nhiều kỷ niệm. Y biết tất cả những gì đã xảy ra trong những năm trước. Sự tận tâm của Seokjin dành cho Yoongi, mối quan hệ của họ dường như quá tốt để có thể là sự thật, điều đó quá tốt để kéo dài. Y biết về việc đính hôn, biết sự đe dọa của công ty về việc chấm dứt hợp đồng của anh vì điều đó. Hoseok biết nhiều hơn Yoongi và Seokjin nghĩ. Y biết những gì Jaehwan nói với anh, cái ngày định mệnh mà anh đã tìm đến để được giúp đỡ và sự hướng dẫn.

Jaehwan biết về lời đề nghị làm việc của Yoong ở New York, việc thực hiện mọi ước mơ mà cậu hằng mong ước. Với những lời lẽ cẩn trọng, Jaehwan đã cảnh báo Seokjin về tất cả những gì Yoongi sắp từ bỏ, tất cả những gì Yoongi đang giấu anh.

Seokjin sẽ không bao giờ rời khỏi Yoongi như vậy, thật lạnh lùng, quá đột ngột, nếu anh không biết đó là vì lợi ích tốt nhất cho cậu. Anh cũng không phủ nhận rằng bản thân cũng được hưởng lợi, vẫn giữ được vị trí của mình trong công ty, phải phát triển sự nghiệp của mình. Đó là một thực tế đáng buồn rằng chia tay sẽ tốt cho cả hai.

Seokjin chậm rãi nói, phá vỡ sự im lặng dày đặc trong phòng, "Anh không hối hận, nếu em lo lắng về việc đó thì anh đã quyết định đúng. Chưa bao giờ anh nghi ngờ về điều đó." Anh cau mày. "Nhưng đôi khi anh ước nó không phải là quyết định mà anh phải đưa ra."

Hoseok không nói gì, nhưng Y tiến lại gần và choàng tay qua vai Seokjin, ấm áp và an ủi. "Có lẽ vậy," Y bắt đầu đưa tay xoa những vòng tròn mềm mại trên vai Seokjin, "có lẽ đã đến lúc nói chuyện với anh Yoongi về nó? Anh ấy đã quay lại. Có thể có chút hy vọng."

Seokjin cười, lặng lẽ và lắc đầu. "Nếu em ấy muốn hòa giải thì đã quay trở lại nhiều năm trước khi anh ta tự lập rồi."

"Anh ấy quay lại rồi đấy."

Seokjin thở dài. "Hiện tại thì em ấy không muốn dính dáng gì với anh đâu. Mắt em ấy không còn nhìn anh nữa." Chúng đã dành cho người khác mất rồi, anh nghĩ, xoa xoa vào ngực mình, nỗi đau ma quái đó lại xuất hiện trong lòng. "Em biết không, anh đã từng phải lòng đôi mắt ấy. Anh thực sự chỉ ... muốn biết cảm giác như thế nào khi chúng chỉ nhìn mỗi anh." Anh cười. "Anh rất vui khi phát hiện ra, ngay cả khi nó phải kết thúc."

"Hyung," Hoseok nói, và Seokjin có thể thấy cái nhíu mày trong giọng nói trước khi anh có thể nhìn qua.

Nụ cười của Seokjin nở rộng và anh huých vai của Hoseok. "Đừng lo lắng quá. Đấy là khởi đầu của một hành trình mới. Anh chỉ mới bắt đầu thôi."

Hoseok nhìn chằm chằm vào anh, làm anh bối rối, nhưng cuối cùng cũng chịu thua và mỉm cười. "Vậy giờ em cho phép anh đi ch*ch dạo đó" y nói đùa.

Seokjin cười, cảm ơn sự hài hước của Hoseok. "Chắc chắn rồi, được rồi. Anh sẽ đi kiếm đối tượng mới ."

"Hứa đó nha," Hoseok nói, cười toe toét.

"Một lời hứa," Seokjin đồng ý, tiếng cười vang thành những tiếng rít.

**************

Mãi đến tháng 11 mới kết thúc, Seoul dường như nhận ra nó đang ở giữa mùa đông. Qua một đêm, những đám mây cuộn vào và tuyết bắt đầu rơi, những vệt sáng xếp chồng lên nhau cho đến khi mọi thứ được bao phủ trong màu trắng và băng giá. Trời vẫn còn tuyết khi Seokjin lên đường đến trường quay vào buổi tối sớm, mặt trời đã lặn từ lâu nhưng tuyết phản chiếu ánh đèn đường, chiếu sáng lối đi bình thường luôn tối tăm. Anh nhét tay sâu vào túi quần, tìm kiếm những gói giữ nhiệt nóng hổi và tự mình tạo ra những âm thanh giòn tan dưới chân.

Anh rũ lớp tuyết khỏi tóc khi vào đến phòng thu, cúi xuống và đưa tay vẫy những sợi tóc trong nỗ lực đánh bật vảy trước khi chúng có cơ hội tan chảy. Đột nhiên đứng yên, đôi chân đột ngột dừng lại khi nhìn thoáng qua đôi giày thể thao và đôi chân ướt đẫm mồ hôi. Không có lý do gì để anh nghĩ đó là Yoongi. Anh không nhìn thấy đôi giày trước đó, không biết Yoongi đã mặc quần áo nào trong vài tuần kể từ khi cậu trở về. Nó có thể giống như Jimin, hoặc Hoseok, hoặc một người lạ nào đó.

Anh đứng thẳng, tay buông xuống khỏi tóc, mắt dán chặt vào Yoongi. Không có lý do gì để anh nhận ra cậu, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn có thể, một sức mạnh ma thuật không có mục đích, vô vọng, giống như họ.

Yoongi mặc một chiếc áo hoodie lỏng lẻo, và lần đầu tiên kể từ khi trở về, beanie của Yoong đã trở lại, kéo xuống tóc, những sợi tóc vàng nhô ra dọc theo lông mày. Yoongi trông giống như ngày xưa, đợi bên cạnh căn phòng cậu thường gọi là studio của mình, và trong một khoảnh khắc, Seokjin cảm thấy như mình du hành ngược thời gian, trở lại từ đầu. Trong một khoảnh khắc, Seokjin muốn lặp lại tất cả những sai lầm tương tự.

Anh hắng giọng và tiếp tục bước đến gần cửa.

Nhận ra anh, cậu vội vàng, đẩy người ra khỏi tường. "Này," cậu lúng túng nói.

Seokjin nở nụ cười lịch sự. "Xin chào," anh nói. "Nếu em đang tìm Jimin thì -"

"Tôi đang đợi anh," Yoongi nói.

Seokjin chớp mắt, ngạc nhiên, không biết phải phản ứng thế nào. Yoongi không nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Thay vào đó, ánh mắt thận trọng, hoài nghi.

"Tôi có thể vào không?" Yoongi nhắc nhở khi Seokjin im lặng.

"À, ừ, chắc chắn rồi." Seokjin mở cửa phòng thu và cho Yoongi vào, theo sau cậu. Anh bận rộn kéo tâm trí mình trở về từ quá khứ, ngoi lên từ việc chìm vào Yoongi và căn phòng này, và những cảm giác anh dại dột nghĩ rằng anh đã chôn nó thật sâu trong tim. Nhún vai cởi áo khoác và đặt chiếc túi cẩn thận lên bàn và đặt hết tất cả đồ lên bàn. Anh quay lại đối mặt với Yoongi, thấy cậu nhìn quanh, liếc nhìn khắp căn phòng trong ngỡ ngàng và nỗi nhớ.

"Trông vẫn như vậy nhỉ," Yoongi nói, đôi mắt lướt qua những bức tường, đồ đạc, thiết bị. Cuối cùng cậu cũng hướng mắt về Seokjin, giam cầm anh trong chúng. "Anh lấy phòng thu cũ của tôi," Cậu nói, một câu hỏi giữa các từ ngữ. Seokjin đã lấy phòng thu cũ của Yoongi, đắm mình trong cùng một không gian, tuyên bố đó là của riêng mình.

Seokjin đang cố sắp xếp lại hành vi của mình. "Cũng chỉ là một căn phòng thôi," anh nói dối. Đó là một sự thoải mái, một không gian luôn mang đến cho anh hạnh phúc. Một không gian gợi cho anh nhớ về những ký ức mờ dần đi tất cả. Đó là một cánh cổng đưa anh đến một thời điểm khác.

"Cây đàn của anh ở đây," Yoongi trả lời, như thể bằng cách nào đó bác bỏ câu trả lời của Seokjin.

" Em có chuyện muốn nói à?" Seokjin nói, tránh né bất cứ điều gì ẩn giấu trong lời nói của Yoongi. Anh không thể đọc được suy nghĩ của Yoongi nữa, không thể làm gián đoạn ngôn từ của cậu. Có quá nhiều khoảng cách giữa họ, quá nhiều năm và những suy nghĩ ngăn cản họ.

Yoongi mím môi lại và quay mặt đi. Nhét tay vào túi áo hoodie và mím môi. Seokjin im lặng, đợi cho đến khi Yoongi ngước lên lần nữa, hơi thở trong phổi anh bị bóp nghẹt bởi sự bối rối hiện hữu trên khuôn mặt của Yoongi, bi thương và nổi lên một sự nguy hiểm gần giống như khao khát. Yoongi hít mạnh. "Tôi nghe bảo anh đã cover Dead leaves."

Dạ dày của Seokjin rơi xuống và những ngón tay anh cuộn chặt trên mép bàn. Bất cứ câu hỏi nào lảng vảng trên đầu lưỡi của Yoongi, anh đều không muốn nghe nó. Anh bằng cách nào đó giữ vẻ mặt bình thản và nghiêng đầu. "Ồ?"

Đôi mắt của Yoongi quét qua khuôn mặt của Seokjin, kiên định và xuyên thấu. Seokjin chiến đấu với sự ửng hồng ở hai đầu lỗ tai. "Tại sao," Yoongi hỏi. "Tại sao anh thu âm nó?"

Seokjin nên nói dối. Sẽ dễ dàng hơn cho Yoongi, và cho anh, khi cả hai cùng tồn tại nếu anh từ chối mọi cảm giác còn sót lại. Nhưng ngay cả khi anh hít một hơi và tạo ra lời nói dối trên môi, nó vẫn cắt quá sâu. Anh không thể. "Bởi vì bài hát đó là về anh mà," anh trả lời trung thực, giọng anh lặng đi.

Dead Leaves là lời cầu xin của Yoongi đối với Seokjin, một lời cầu nguyện tuyệt vọng để giữ lấy, mong anh quay lại với tất cả những gì đã từng tồn tại, chỉ cần ở lại, ngay cả khi nó bấp bênh và mịt mờ. Chỉ cần ở lại.

Đôi mắt của Yoongi mở to, bước lại gần Seokjin, hai tay rút ra khỏi túi áo, trong giây lát Seokjin nghĩ rằng Yoongi muốn với lấy anh. Yoongi dừng lại, hơi thở nằm trong cổ họng, đôi mắt vẫn hoàn toàn, tập trung hoàn toàn vào Seokjin, hút anh vào. Liếm môi và nói như một lời cầu nguyện, một khao khát vang dội phản chiếu nỗi đau trong ngực của Seokjin, "Anh đã bao giờ, trong năm năm qua, anh có bao giờ hối hận không?"

Và chính là lúc này, lời nhắc nhở về lý do Seokjin nên kết thúc những việc như anh đã từng làm, với những lời nói dối và nửa sự thật, và một sự giả vờ lạnh lùng, khắc nghiệt. Seokjin không hối hận. Anh chưa bao giờ hối hận về điều đó, thậm chí là một chút, thậm chí trong giấc mơ. Đó là điều đúng đắn, điều đúng đắn đối với Yoongi, đối với anh, đối với mọi người xung quanh. Chúng là tất cả những gì tình yêu nên và có thể là, một trái tim cộng hưởng, một thứ không thể so sánh, và không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Họ đã tìm đúng người, nhưng không đúng lúc.

Seokjin biết điều này, nhưng dường như Yoongi vẫn chưa. Trong năm năm qua, anh vẫn quanh quẩn hối hận. Anh cứng đầu, những ưu tiên của anh ta bị lệch và thiết lập để phá hủy giấc mơ của chính anh. Anh vẫn không hiểu.

Hai bàn tay Seokjin siết chặt trên bàn, những ngón tay anh tê cứng vì áp lực. Anh quay mặt đi và cuối cùng trả lời, "Đừng hỏi những câu mà em sẽ không thích câu trả lời."

"Tôi cần biết."

Seokjin thở ra một hơi dài, củng cố quyết tâm của mình. Anh nhìn lại Yoongi, mắt họ khóa lại. "Anh không hối hận", anh trả lời thành thật, ngay cả khi ngực anh đau nhói. "Anh chưa bao giờ có."

Khuôn mặt của Yoongi cứng lại, tức giận và tổn thương ngay lập tức thay thế những tia hy vọng yếu ớt. Seokjin nghiến chặt hàm, một cơn giận dữ phản chiếu bắt đầu đốt cháy trong ngực anh. Anh ghét Yoongi vì đã khiến anh làm điều này một lần nữa, vì đã khiến anh tan nát trái tim lần nữa, vì đã khiến anh đặt giai đoạn kết thúc vào cuối câu chuyện của họ, năm năm sau và vẫn tan vỡ.

Sự im lặng giữa họ trở nên nặng nề và lạnh lẽo, một cuộc đụng độ thương vong vô hình trong cuộc chiến vốn là tình yêu của họ. Seokjin thậm chí không nhận ra mình đang nín thở cho đến khi Jimin xông cửa vào, vui vẻ, vô tư và không được chào đón.

"Tuyệt, cả hai anh đều ở đây! Mọi người bàn nhau cùng đi uống," Jimin nói.

Yoongi quay lại ngay lập tức với Jimin, mỉm cười rạng rỡ. "Nghe tuyệt đấy." Đưa mắt về phía Seokjin, tối và ghê tởm.

"Đi thôi, Seokjin-ssi."

Ngực của Seokjin siết chặt hơn khi anh đẩy không khí vào phổi, những ngón tay của anh nhả ra khỏi bàn và nói với chính mình rằng anh đã làm lại một lần nữa, lần thứ hai.

Một trong họ phải làm điều đúng đắn.

*******************

Seokjin ngồi ở phía đối diện bàn với Yoongi, giữa Jungkook và Hoseok. Anh ở cách Yoongi càng xa càng tốt mà không cần đứng dậy và rời khỏi vị trí của mình khi ở trong quán bar, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy từng lời Yoongi nói với Jimin, to và rõ ràng và nhắm thẳng vào tai của Seokjin. Những bình luận mỏng manh che giấu rằng chỉ Seokjin mới có thể làm gián đoạn, những lời trách móc đã được ủ trong nhiều năm, không được nói từ rất lâu, cất giấu đi và nhân lên trong sự im lặng của cả hai.

Quán bar ồn ào và náo nhiệt, đồ uống rót tự do giữa những vị khách quen. Anh không nói được gì với Hoseok hay Jungkook bên cạnh, chứ đừng nói đến cuộc trò chuyện ở đầu kia của bàn. Anh không biết có phải vì mình vẫn bị trói buộc với Yoongi hay không, vì vậy anh rất chú ý đến hơi thở, ánh mắt, sự hiện diện của cậu, hoặc nếu Yoongi cố tình lớn tiếng, quyết định lời nói động chạm Seokjin, để gây ảnh hưởng đến anh.

Seokjin làm tổn thương Yoongi, mở lại những vết thương cũ, những nơi không được che chở mà có lẽ sẽ không bao giờ lành, và Yoongi đả kích, uống quá nhanh và nói mà không suy nghĩ. Seokjin có thể có thể thoải mái với nó, trong sự hiểu biết rằng Yoongi vẫn giữ tình cảm sâu đậm, bắt nguồn từ anh , nếu những thất vọng trong vài tuần qua không bám lấy và day nghiến, đè lên cổ họng anh. Anh biết Yoongi bị tổn thương. Anh biết vì anh đã sống qua cuộc chia tay của họ. Anh biết Yoongi nghi ngờ mọi thứ đã xảy ra, từng từ, tự hỏi mọi thứ đã thay đổi từ khi nào. Seokjin ít nhất cũng có sự xa xỉ khi biết rằng Yoongi yêu anh sâu sắc thực sự với từng thứ thuộc về anh.

Điều đó không có nghĩa là anh không làm trái tim của mình tan nát.

"Em phải vượt qua được thời kỳ khó khăn," Yoongi nói lớn với Jimin, nhích lại gần nhau như thể họ đang có một cuộc trò chuyện thân mật, như thể lời nói của cậu không lọt được đến tai anh. "Đàn ông là phải trọng chữ tín."

Jimin gật đầu, và trả lời gì đó mà anh không thể nghe thấy, xoay xoay ca ly giữa hai tay.

"Nếu em đã hứa điều gì đó hoặc  cam kết với ai đó, đừng để bản thân bị người khác thuyết phục để từ bỏ điều đó." Ánh mắt của Yoongi cuối cùng cũng nhìn sang anh, một cách nhạo báng , và cậu nói tiếp, "Không có gì đáng ghét hơn là việc dễ bị chi phối"

Seokjin siết chặt tay quanh ly. Nâng cốc đầy và uống hết chúng trong một lần, cổ họng như bị đốt cháy, đôi mắt anh ngấn nước. Anh biết mình đã uống quá nhiều. Việc giữ im lặng trở nên khó khăn hơn. Quyết tâm của anh đang yếu dần. Và có lẽ anh đã dễ dàng bị thuyết phục. Có lẽ anh đã phá vỡ mọi lời hứa của mình. Có thể anh là kẻ xấu, kẻ làm người khác đau lòng, kẻ phản bội. Có lẽ anh là tất cả những gì Yoongi muốn chúng biến mất khỏi tâm trí cậu, đống đổ nát còn sót lại của một cuộc chiến mà họ không bao giờ phải chiến đấu. Nhưng anh yêu Yoongi, với tất cả bản thể mình, với tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai của anh. Anh yêu Yoongi đủ để hi sinh bản thân.

Yoongi cứng đầu và ích kỷ, hành động như thể chỉ cậu là người duy nhất phải chịu tổn thương. Lúc đó cậu đã ích kỷ, giữ bí mật và tự mình đưa ra quyết định trong khi đáng lẽ cậu phải chia sẻ chúng với Seokjin, có lẽ họ sẽ cùng nhau tìm cách. Và bây giờ cậu lại ích kỷ, bảo thủ, khó đoán, như thể cậu đã không nhận ra bất cứ điều gì trong năm năm qua, như thể bi kịch của họ không liên quan gì đến hành động của cậu.

Yoongi khóa mắt với Seokjin và nói với một vầng trán cong, "Một tình yêu mà có chút sóng gió đã không chịu được thì đó không phải là yêu đâu."

Seokjin đập ly xuống bàn, quai hàm anh nghiến lại, kiên nhẫn cháy thành tro. Jungkook dừng lại giữa chừng, mở to mắt nhìn Seokjin. Hoseok gây ra một tiếng, cố gắng xoa dịu Seokjin bằng một bàn tay áp trên lưng, nhưng vô ích. Jimin và Namjoon bối rối nhìn anh, nhưng Seokjin chỉ có đôi mắt nhìn thẳng vào cậu. Anh nhướng mày lạnh lùng nhìn vào người đàn ông mà anh từng gọi là tình yêu của đời anh. Anh say rồi, men trong người đã thúc anh tuôn ra những lời nói : "Bây giờ cậu muốn nói về sóng gió trong tình yêu đấy à."

Yoongi mím môi tựa khủy tay lên bàn. "Anh có điều gì muốn nói sao?"

Seokjin để đôi môi nhếch lên thành một nụ cười sắc sảo, không có chút duyên dáng và nhún vai.

Yoongi cau có nhích về phía trước, dựa vào bàn. "Anh có gì muốn nói về loại tình cảm nhu nhược này sao? Khi một người phá vỡ mọi lời hứa của họ khi sóng gió chỉ mới nổi lên? Tình yêu là phải dũng cảm vượt qua cơn bão."

Seokjin đảo mắt cố chống lại cơn choáng váng. "Vậy là khi cậu không còn có gì có thể níu kéo thì cậu chuyển tất cả sang chán ghét tất cả sao."

"Vậy chứ tôi phải làm gì?"

Tệ thật, Seokjin nhận ra, phần còn lại của chiếc bàn mờ dần khỏi tầm nhìn của anh. Tất cả những gì anh nhìn thấy lúc này là Yoongi, tất cả những gì anh nghe được cũng là Yoongi, tất cả những nỗi đau âm ỉ của trái tim mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ dám đối mặt, chúng lại hở ra. Anh không thể kiểm soát cái miệng mình. "Cậu đáng lẽ phải cố gắng bám chặt lấy khi mà tất cả hy vọng đều sụp đổ. Ngay cả khi cô đơn. Ngay cả khi cậu bị ghét. Khi biết có thể sẽ không có cơ hội thứ hai. Tình yêu đó vẫn còn mãi. Đó không phải là thứ tình cảm nhu nhược . "

Khuôn mặt của Yoongi đối diện giận dữ và bối rối trông như đang bị tổn thương. "Điều đó nghĩa là gì?"

Đôi mắt của Seokjin mở to và mím môi lại. Anh nói nhiều quá rồi. Nhìn sang hướng khác và thở một hơi dài. "Anh về trước đây," anh nói với Hoseok, đẩy ghế ra sau.

"Seokjin!" Yoongi la lên, to và gần như tuyệt vọng. Anh nhìn lại Yoongi, quan sát khi đôi mắt cậu phản chiếu những bóng ma trong quá khứ của họ cùng với những bóng ma của tương lai mà họ không có. "Điều đó có nghĩa là gì," cậu nói lại, nhẹ nhàng, khẩn trương và gấp gáp.

Seokjin không trả lời, túm lấy áo khoác và bước đi.

Giống như anh đã làm năm năm trước.


********************************

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com