TruyenHHH.com

Transfic Van Hien Hoa Vinh Cuu


"Cảng không người lui tới luôn đầy hoa tươi."

\

"Hy vọng tiếng hát của Tống Á Hiên mãi luôn ngập tràn hạnh phúc."

Đây là điều ước bí mật của Lưu Diệu Văn hằng năm. Mỗi lần ước xong, cậu đều ngẩng đầu lên nhìn Tống Á Hiên ở phía đối diện.

Tống Á Hiên sẽ luôn cười rồi nhìn về phía cậu, ánh nến màu cam lay động trên bánh ngọt làm nổi bật khuôn mặt Tống Á Hiên vô cùng ôn nhu.

Tình yêu tuổi mới lớn luôn nồng nhiệt và lãng mạn.

Gặp được hai trái tim yêu nhau thật lòng lại càng khó.

Lưu Diệu Văn cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.

Lưu Diệu Văn là loại người trời sinh dũng cảm, đã yêu thì phải nói ra, sau màn tỏ tình táo bạo đã nhanh chóng kéo gần trái tim ngây ngô đẹp đẽ của hai thiếu niên vốn yêu nhau nhưng bị ngăn cách bởi một lớp giấy.

Đây là mối tình đầu của Lưu Diệu Văn, cũng chính là tình đầu của Tống Á Hiên.

Hai thiếu niên giấu cả thế giới, lén lút ở bên nhau.

Trải nghiệm cùng nhau trưởng thành đã khiến sự hiện diện của đối phương trở nên đặc biệt trong trái tim của hai người.

Lưu Diệu Văn rất trân trọng mối quan hệ này, cậu yêu Tống Á Hiên đến tận xương tủy.

"Trên thế giới này không có người nào tốt hơn Tống Á Hiên."

Từ ngày hai người họ ở bên nhau, Lưu Diệu Văn đã nghĩ như vậy, mỗi ngày ở bên nhau cậu cũng đều nghĩ vậy.

Từ lúc debut đến giờ, đã 10 năm rồi.

Hai người cũng đã ở bên nhau 10 năm.

Thất niên chi dương(*) mà người ta nói không hề ảnh hưởng đến bọn họ.

Giống như bài hát mà Tống Á Hiên luôn hát.

(*)Thất niên chi dương: xuất phát từ bộ phim “Itchy Seven Years” của Mỹ, có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “thất niên chi dương” thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long. (Cre: Bạch Trà)

"Những người yêu nhau cứ chia ly rồi lại quay về, nhưng tình yêu của chúng ta chắc chắn sẽ càng sâu đậm."

Hai người cũng giống như trong bài hát ấy.

Nghe mãi cũng không thấy chán, hát từ ban ngày đến tối muộn, mãi luôn bên nhau.

Không còn vẻ ngoài trẻ con khi mới ra mắt, cả hai đã trưởng thành rất nhiều. Nhưng ở trước mặt người kia, họ vẫn chỉ là những đứa trẻ mà thôi.

Khó tránh khỏi số lần cả nhóm hợp thể ít hơn rất nhiều. Mọi người đều bận rộn với công việc riêng, cũng đều đã thành lập studio cá nhân của riêng mình, tiếp tục tỏa sáng ở những nơi khác nhau.

Vì công việc bận rộn nên cơ hội gặp mặt của cả hai cũng ít đi. Nhưng Lưu Diệu Văn luôn dành chút thời gian trong lịch trình dày đặc của mình để gặp Tống Á Hiên.

Mỗi lần gặp nhau chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Lúc sắp phải tạm biệt, Tống Á Hiên luôn ôm chặt Lưu Diệu Văn, không nỡ để cậu rời đi.

Tống Á Hiên giờ đây luôn trầm ổn trước ống kính, cũng không còn hay cười như trước nữa.

Con người luôn phải trưởng thành, trong một cuộc phỏng vấn Tống Á Hiên đã nói như vậy.

Nhưng ở chỗ của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên vẫn luôn là một đứa trẻ, anh vẫn cười lớn, tùy ý làm nũng, khi không có ống kính có thể thoải mái ôm hôn, nắm tay.

Mỗi lần gặp mặt Lưu Diệu Văn đều mang cho Tống Á Hiên một bó hoa, có khi là hoa hồng, có khi là hoa cát cánh, có khi lại là một bó hướng dương rực rỡ.

Lưu Diệu Văn nói: "Chúng ta sẽ gặp nhau trước khi bó hoa này héo."

Lưu Diệu Văn nói được làm được. Mỗi lần trước khi hoa héo, cậu đều sẽ mang một bó mới đến cho Tống Á Hiên.

Mỗi lần Tống Á Hiên nhớ Lưu Diệu Văn đều sẽ gửi cho cậu một tin nhắn.

"Làm sao đây, hoa sắp héo rồi."

Lưu Diệu Văn liền biết rằng, Tống Á Hiên nhớ cậu rồi.

Thực sự Tống Á Hiên cũng không nhẫn tâm, anh không nhẫn tâm nhìn thấy Lưu Diệu Văn vừa xong việc liền chạy đến chỗ mình, không nhẫn tâm thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lưu Diệu Văn. Vì vậy Tống Á Hiên sẽ bí mật đến gặp Lưu Diệu Văn, bí mật ngồi trong phòng chờ đợi cậu làm xong việc. Anh thích nhìn thấy đôi mắt của Lưu Diệu Văn sáng lên vì bất ngờ.

Sau đó nắm tay Lưu Diệu Văn, cùng nhau đến cửa hàng chọn một bó hoa đẹp nhất.

Mấy năm gần đây, khi bắt đầu hoạt động cá nhân, Lưu Diệu Văn được một vài vị đạo diễn nổi tiếng trong giới nhắm tới. Cũng đã phát hành vài single rap.

Tống Á Hiên tập trung vào việc phát triển âm nhạc, nhận được lời mời hát OST điện ảnh và truyền hình, đồng thời phát hành nhiều ca khúc nổi tiếng.

Mặc dù cả nhóm rất khó tụ tập, nhưng mọi người sẽ luôn bớt chút thời gian vào ngày nghỉ, bảy người cùng nhau ăn uống vui vẻ. Hình như mọi thứ đã thay đổi, nhưng hình như cũng chẳng có gì thay đổi.

Mọi người đều đã trưởng thành nhưng vẫn như hồi nhỏ, cười cười nói nói, ồn ào náo nhiệt.

Mọi người đều biết mối quan hệ của hai người họ, Mã Gia Kỳ cũng sẽ chỉ vỗ vỗ vai Lưu Diệu Văn, nhắc nhở cậu nhớ tém tém lại, đừng để bị chụp ảnh.

Lưu Diệu Văn gật đầu, nói em biết rồi.

Sau đó lại quay sang nhìn Tống Á Hiên đang làm loạn với Hạ Tuấn Lâm trong góc.

Lưu Diệu Văn luôn nói bản thân là người rất dũng cảm, Tống Á Hiên là điểm yếu duy nhất của cậu.

Lưu Diệu Văn biết tình yêu của họ không thể quang minh chính đại. Nhưng tình yêu là như vậy, bất luận đúng sai.

Ở một nơi mà không ai biết, họ yêu nhau mãnh liệt.

Lưu Diệu Văn thề sẽ luôn bảo vệ Tống Á Hiên, ở bên cạnh anh mãi mãi.

Năm 16 tuổi, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đến Thâm Quyến. Tống Á Hiên nói muốn mua nhà ở đây, Lưu Diệu Văn đã luôn chăm chỉ làm việc tiết kiệm tiền.

Cuối cùng cũng đã mua được căn nhà ở một nơi mà giá nhà cao hơn cả huyết áp của thầy Tiểu Tống. Ngôi nhà chỉ thuộc về bọn họ.

Chỉ thiếu một chiếc du thuyền, Lưu Diệu Văn nghĩ.

Màu đen tuyền hay màu xanh dương đây? Lưu Diệu Văn nhớ lại lý tưởng thời thơ ấu của mình.

Căn nhà có tầm nhìn rất đẹp, ở gần bờ biển. Tống Á Hiên luôn thích ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bậu cửa sổ luôn có vài bó hoa của Lưu Diệu Văn tặng.

Nhìn bóng lưng của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cảm thấy khung cảnh ấy đẹp như tranh vẽ, đến mức có chút không thực tế.

Gần đó có một bến cảng bỏ hoang, không có nhiều người, phong cảnh rất tuyệt. Hai người luôn đi dạo ở đó, Tống Á Hiên luôn nói rằng ở đây trồng một ít hoa sẽ tốt hơn, bây giờ trông có chút hoang vắng.

Lưu Diệu Văn cười nói được, anh nói trồng gì thì trồng đó.

Tống Á Hiên suy nghĩ một lúc, nói hay là trồng hoa Gypsophila đi.

Trồng một khoảng lớn Gypsophila ở đây, giống như những ngôi sao đang rơi trên bờ biển.

Cuộc sống yên bình luôn đột nhiên bị phá vỡ, giống như một cái ao yên tĩnh sẽ bị ném đá bắn nước tung tóe. Một buổi sáng sớm Lưu Diệu Văn bị đánh thức bởi hàng loạt cuộc gọi từ người quản lý.

"Cmn, mau lên hotsearch."

Tiếng gầm giận dữ của người quản lý đã xua tan toàn bộ cơn buồn ngủ của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn mở weibo ra, nhìn thấy tên của mình và Tống Á Hiên đứng đầu hotsearch, sau dòng chủ đề là chữ cái màu đỏ sậm có chút chói mắt. Ấn vào liền hiện ra bức ảnh hai người ở cực gần nhau, Tống Á Hiên còn ôm một bó hoa hồng trắng trên tay, hai người hôn nhau dưới ánh trăng.

Đêm đó ánh trăng rất đẹp, Lưu Diệu Văn nhớ lại. Góc chụp thật sự rất tốt, có cậu, có hoa, có Tống Á Hiên. Hôm đó Tống Á Hiên mặc áo sơ mi trắng, cũng rất đẹp trai. Lưu Diệu Văn rất thích anh mặc như vậy.

Đến bản thân cũng khá đẹp trai, Lưu Diệu Văn cũng tự ngưỡng mộ bản thân hai giây.

Nhưng càng nhìn bức ảnh, Lưu Diệu Văn càng cảm thấy sợ hãi.

Bức ảnh đó được chụp rất rõ ràng, Lưu Diệu Văn hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ im lặng nắm chặt điện thoại.

Cậu lao đến phòng làm việc, người quản lý bình thường ôn nhu hôm nay lại vô cùng nóng nảy, gắt gỏng với cậu.

"Hai người điên rồi sao?! Có biết như vậy sẽ xảy ra chuyện gì không? Không muốn sống nữa sao?"

Ban đầu Lưu Diệu Văn sợ hãi, nhưng khi thực sự đối mặt, cậu lại chẳng thấy sợ nữa. Giống như đã quyết định gì đó, cậu ngẩng đầu nói:

"Em yêu anh ấy."

"Em thấy không có gì mất mặt cả."

Người quản lý gần như muốn xông lên xé xác Lưu Diệu Văn.

"Công việc thì sao? Fans thì sao? Đều không muốn nữa sao?"

Lưu Diệu Văn luôn như vậy, một khi đã quyết định thì không sợ bất cứ điều gì. Cậu bình tĩnh nói:

"Là em theo đuổi anh ấy trước. Bọn em ở bên nhau lâu rồi, em cũng không có ý muốn giấu nữa. Em không muốn lừa dối fans của mình."

Người quản lý cười lạnh một tiếng.

"Lưu Diệu Văn, em vẫn còn quá ngây thơ. Em như vậy sẽ chỉ hủy hoại bản thân lẫn em ấy."

"Em có biết công ty đã chi bao nhiêu tiền để đè hotsearch xuống không? Em có biết chỉ trong có mấy tiếng đồng hồ mà bao nhiêu tài nguyên ban đầu của hai đứa thương lượng được đã bị hủy không?"

"Em có biết không? Nếu như thật sự công khai, có thể Tống Á Hiên sẽ không bao giờ được đứng hát trên sân khấu nữa."

Lời nói của người quản lý như những viên đạn bay tới, khiến Lưu Diệu Văn chết lặng.

Thời gian quá ngắn, cậu thật sự không nghĩ được nhiều như vậy.

Chỉ là dũng cảm quyết định phải đối mặt với hiện thực khốc liệt.

Những gì người quản lý nói cũng không phải là hoàn toàn vô lý.

Từ rất lâu, rất lâu cậu đã hiểu rõ điều này. Tình yêu của họ đã định sẵn là không được mọi người chúc phúc.

Cậu có đủ dũng khí đảm nhận mọi thứ, bởi vì cậu thực sự rất yêu Tống Á Hiên.

Cậu chỉ muốn yêu anh, Lưu Diệu Văn cảm thấy bản thân không làm gì sai cả.

Nhưng cậu lại không có can đảm hủy hoại tương lai của Tống Á Hiên.

"Hy vọng tiếng hát của Tống Á Hiên mãi luôn ngập tràn hạnh phúc."

Đây là lời ước nguyện sinh nhật mà Lưu Diệu Văn đã ước rất nhiều lần, cậu không thể tưởng tượng được rằng nếu Tống Á Hiên không thể đứng trên sân khấu hát cho mọi người nghe thì anh sẽ buồn đến thế nào. Bản thân chỉ mới nghĩ đến thôi mà đã thấy vô cùng khó chịu, nói gì đến bản thân Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên là ca sĩ trời sinh, Lưu Diệu Văn luôn nghĩ như vậy.

Tống Á Hiên thích nhất là ca hát.

Lưu Diệu Văn nhớ Tống Á Hiên từng nói rằng anh muốn hát cho cả thế giới nghe.

Lưu Diệu Văn cũng luôn tin rằng Tống Á Hiên sẽ đứng trên sân khấu lớn nhất, hát bài hát hay nhất.

Nhưng bây giờ, chỉ vì mình mà có thể anh ấy sẽ không bao giờ được đứng trên sân khấu hát cho mọi người nghe nữa.

Cũng rất lâu, rất lâu sau này, Lưu Diệu Văn mới biết. Khi công ty tìm đến Tống Á Hiên, Tống Á Hiên đã không chút do dự mà nói ra câu nói:

"Vậy em sẽ không hát nữa, em chỉ cần Lưu Diệu Văn."

Lưu Diệu Văn cảm thấy đây là câu hỏi khó nhất trên thế giới.

Cậu im lặng một lúc lâu.

Người quản lý cáu kỉnh hỏi Lưu Diệu Văn sao không nói gì cả, thúc giục Lưu Diệu Văn nhanh chóng quyết định. Lúc này mới thấy đôi vai của Lưu Diệu Văn hơi run run.

Lưu Diệu Văn khóc rồi.

"Vậy em phải làm sao đây?"

Lưu Diệu Văn run rẩy hỏi, bất lực lại bi thương, giống như một đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích của mình.

Người quản lý cũng ổn định lại cảm xúc, an ủi Lưu Diệu Văn rằng công ty sẽ cố hết sức để giải quyết mọi việc. Chỉ cần hai người tách nhau ra là được.

Chỉ cần tách nhau ra là được, giọng điệu của người quản lý cực kỳ nhẹ nhàng. Nhưng từng câu từng chữ lại đánh mạnh vào trong lòng Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nói được.

Em hy vọng anh sẽ mãi hạnh phúc mà ca hát.

Nhưng em không muốn chỉ mình em nghe thấy.

Như vậy quá ích kỷ, Tống Á Hiên. Em không thể làm vậy.

Anh phải cất tiếng hát cho cả thế giới nghe!

Từ trước đến nay Lưu Diệu Văn chưa từng hút thuốc, vì Tống Á Hiên nói rằng anh không thích mùi khói thuốc.

Nhưng hôm đó, ở dưới công ty, Lưu Diệu Văn đã hút hết cả một bao thuốc.

Trời trở tối. Gió thổi khiến Lưu Diệu Văn tê dại, nước mắt đã sớm cạn khô.

Lưu Diệu Văn lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Màn hình sáng lên, hiển thị vô số cuộc gọi nhỡ cùng vô số tin nhắn wechat chưa đọc từ Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn không đọc tin nhắn.

Cậu bấm số của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhận điện thoại ngay lập tức, giọng của anh đã khàn đi rồi. Chắc hẳn đã khóc rất lâu.

Trước khi Lưu Diệu Văn kịp mở miệng, cậu đã nghe thấy Tống Á Hiên nói:

"Lưu Diệu Văn, xin em đừng bỏ anh lại."

Tuyến phòng thủ tâm lý mà Lưu Diệu Văn dùng cả một ngày để xây dựng lập tức sụp đổ, nước mắt không ngừng chảy ra. Nhưng cậu vẫn cố gắng bày ra giọng điệu thoải mái:

"Tống Á Hiên Nhi, em mệt rồi."

"Cứ vậy đi, chúng ta cũng đừng kéo nhau xuống nước nữa."

"Em không muốn hủy hoại tương lai của mình, anh cũng đừng như vậy."

"Em thật sự không có đủ dũng khí đối mặt, em sợ rồi. Cứ vậy đi."

"Chia tay đi. Cũng không còn nhỏ nữa rồi, đừng cứ trẻ con mãi như thế."

"Cứ vậy đi."

Lưu Diệu Văn cúp máy.

Cứ vậy đi.

Anh phải mãi luôn là ngôi sao sáng nhất nhé, Tống Á Hiên.

Cứ vậy đi.

Lưu Diệu Văn từng đọc được trong sách.

Thiên văn học có một định nghĩa, tên là giới hạn Roche.

(*)Giới hạn Roche: Giới hạn Roche là một khoảng cách gần nhất mà hai thiên thể có được. Nếu vượt qua khoảng cách đó, thiên thể nhỏ hơn trong hai thiên thể sẽ bị vỡ vụn. (Cre: Wikipedia)

Các hành tinh và vệ tinh đến gần nhau do lực hấp dẫn, nhưng chúng phải giữ một khoảng cách nhất định để duy trì an toàn. Một khi vượt quá Giới hạn Roche, lực thủy triều sẽ xé nát vệ tinh thành trăm mảnh.

Sau đó vệ tinh bị vỡ tan sẽ biến thành bụi vũ trụ, dần dần tụ lại bên cạnh hành tinh, phát triển thành một vòng bao quanh hành tinh đó.

"Dùng một lần thịt nát xương tan, đổi lấy một cái ôm vĩnh viễn."

Có lẽ chúng ta không nên quá thân thiết, chỉ trách lực hấp dẫn của tình yêu quá mạnh.

Đáng tiếc, em chỉ có thể âm thầm yêu anh thôi.

Vẫn may, còn có thể tiếp tục yêu anh.

Ít nhất tình yêu này sẽ không chết.

Lưu Diệu Văn mở điện thoại, ấn vào bức ảnh đã chụp đó.

Ánh trăng đêm đó thật đẹp, Lưu Diệu Văn nghĩ.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, vầng trăng vẫn treo trên cao, lạnh lẽo lại mê người.

Ít nhất thì chúng ta vẫn nhìn thấy cùng một ánh trăng, em cũng không bỏ lỡ tất cả.

Công ty rất nhanh chóng phát ra tuyên bố. Đút tiền cho paparazzi, mua đứt lại bức ảnh.

Nói rằng bức ảnh chỉ là sản phẩm do photoshop, hai người chỉ là bạn bè. Xin mọi người chú ý vào sân khấu và các tác phẩm điện ảnh, truyền hình của nghệ sĩ.

Lời nói dối chính thức lại vô cùng lố bịch.

Đoàn phim đưa cho Lưu Diệu Văn một bộ phim được chuyển thể từ một bộ IP(*) nổi tiếng, nữ chính hiện là tiểu hoa đán được nhiều người yêu thích. Vì tăng nhiệt độ cho phim mới, quản lý đề nghị hai người xào cp.

(*)IP: xuất phát từ thuật ngữ "Intellectual Property" (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết.

Vốn dĩ Lưu Diệu Văn đã từ chối. Nhưng người quản lý nói có thể giải quyết chuyện của cậu và Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn liền đồng ý.

Lưu Diệu Văn cố ý để bị chụp ảnh cảnh hẹn hò trong quán cà phê. Tống Á Hiên nhìn thấy bức ảnh đó rồi.

Cô gái mặc váy đen, mái tóc đen dài ngang vai, nở nụ cười rạng rỡ. Lưu Diệu Văn cũng mỉm cười hạnh phúc, lâu lắm rồi chưa nhìn thấy cậu cười như vậy. Nụ cười khiến Tống Á Hiên cảm thấy chói mắt.

Tống Á Hiên nhìn bức ảnh của hai người, mở ra xem lại mấy cuộc phỏng vấn của họ.

Lưu Diệu Văn mỉm cười gọi cô gái ấy là Tiểu Hàn.

Hai người họ cười đùa vui vẻ.

Lưu Diệu Văn dạy cô ấy nói tiếng Trùng Khánh.

Lưu Diệu Văn cười hỏi đùa cô ấy: "Cậu kiếm chuyện à?"

Cảnh tượng nào cũng cực kỳ quen thuộc, ngực Tống Á Hiên đau đến thắt lại.

Cảm giác như mới đây không lâu, lại cảm giác như đã rất lâu rồi, Lưu Diệu Văn cũng từng mỉm cười sửa lại câu ấy cho anh:

"Anh muốn ăn chùy à?"

Lưu Diệu Văn, thật sự không yêu nữa sao?

Đều là lừa anh sao?

"Còn có thể gặp mặt không?"

"Anh trả lại chìa khóa nhà cho em."

Tống Á Hiên gửi cho Lưu Diệu Văn tin nhắn đầu tiên sau một tháng chia tay.

Lưu Diệu Văn trả lời đúng một từ.

Được.

Nhìn thấy gương mặt gầy gò của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn thấy lòng mình đau nhói. Bình thường Tống Á Hiên không ăn cơm hẳn hoi, toàn để Lưu Diệu Văn phải nghĩ cách lừa anh ăn.

Nhất định anh rất buồn, Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn không dám nhìn vào mắt anh.

Tống Á Hiên không nói gì, đưa chìa khóa trả lại cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

"Quà chia tay, dễ hợp dễ tan."

Tống Á Hiên nhận lấy.

"Nhẫn tâm vậy sao? Em thật sự không yêu anh nữa sao? Lời em nói hôm đó là thật sao? Scandal em với cô ấy hẹn hò là giả đúng không?"

Tống Á Hiên có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói nên lời.

Tống Á Hiên cũng không biết làm thế nào mà mình lại cầm hộp đi ra được.

Đến tận khi lên máy bay, anh mới mở chiếc hộp ra.

Tống Á Hiên khóc trên máy bay, cực kỳ thương tâm.

Cuối cùng anh cũng nhận ra, bọn họ thật sự xa nhau rồi.

Sẽ không còn ai ôm anh từ đằng sau trên bãi biển, không còn ai đi dạo cùng anh, không còn ai mê cà phê, trong túi luôn mang theo gói men tiêu hóa cho anh, không còn ai siết chặt anh, cùng anh đan mười ngón tay vào nhau khi xem phim ma, không còn ai mỉm cười gọi anh là Tống Á Hiên Nhi, cũng sẽ không còn ai mang theo hoa tới ôm anh nữa.

Bọn họ thật sự bỏ lỡ nhau rồi.

Ngồi trên máy bay, Tống Á Hiên khóc rất lâu, khóc đến khi mệt rồi thiếp đi.

Anh mơ đến lúc còn nhỏ.

Dáng vẻ của Lưu Diệu Văn khi lần đầu gặp anh.

Lưu Diệu Văn lúc nhỏ hỏi anh:

"Tống Á Hiên Nhi, sao anh lại khóc rồi? Ai bắt nạt anh? Em giúp anh trả đũa lại."

"Tống Á Hiên Nhi, anh phải ôm chặt lấy em. Đừng để bị lạc."

Trong mơ, anh dùng hết sức ôm chặt lấy Lưu Diệu Văn, nhưng sau đó Lưu Diệu Văn đột nhiên lớn lên, chạy về phía trước, chỉ để lại bóng lưng của cậu.

Tống Á Hiên liều mạng chạy theo, nhưng làm thế nào cũng không thể đuổi kịp cậu.

Tống Á Hiên choàng tỉnh.

Chúng ta vẫn lạc nhau rồi.

Hoa sắp héo rồi, Lưu Diệu Văn. Không phải là anh nhắc đến hoa đâu.

Ý của anh là, anh nhớ em rất nhiều.

Công ty luôn cố gắng tránh để hai người đứng chung sân khấu, tránh để hai người gặp nhau.

Lần gặp lại là buổi concert kỷ niệm sau đó một năm.

Lần hoạt động nhóm hiếm hoi, mọi người lại quây quần bên nhau. Hai người gặp lại cũng chỉ mỉm cười, sau đó cùng ngầm hiểu mà đứng xa đối phương.

Trên sân khấu cũng không có bất kỳ tương tác gì.

Sau buổi biểu diễn, mọi người cùng tụ tập đi ăn.

Mã Gia Kỳ hỏi Tống Á Hiên có ổn không.

Tống Á Hiên lắc đầu để Mã Gia Kỳ yên tâm.

Suốt quá trình cả hai người không hề có bất kỳ giao tiếp nào, mọi người biết chuyện đã xảy ra, cũng đều ngầm hiểu, giả vờ như không biết.

Trùng hợp là buổi concert diễn ra ở Thâm Quyến.

Ăn xong Tống Á Hiên không trở về khách sạn.

Anh đi bộ một mình, đi rất lâu rất lâu, đi đến bến cảng bỏ hoang đó.

Tống Á Hiên phát hiện bến cảng đã được trồng đầy Gypsophila xanh.

Là Lưu Diệu Văn trồng.

Nhìn giống như những ngôi sao rơi xuống bờ biển.

Từng cụm từng cụm nở rất đẹp, đung đưa trong gió.

Ý nghĩa của Gypsophila là: Anh nguyện làm vai phụ, giấu tất cả mọi người, âm thầm yêu em. Anh mang Gypsophila đến cho em, cảm thấy Gypsophila vẫn không bằng em.

Nguyện làm vai phụ trong tình yêu.

Em làm vai phụ trong cuộc sống của anh là được. Anh không thể chỉ có mình em, anh nên có sân khấu, có tiền đồ của mình, Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhìn những bông hoa, đáy mắt có chút chua xót, muốn khóc.

"Tống Á Hiên Nhi."

Một giọng nói không thể quen thuộc hơn, đã lâu rồi không có ai gọi anh như vậy.

Tống Á Hiên quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Diệu Văn đứng đằng sau.

Lâu rồi không gặp. Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không thể nói ra.

Tống Á Hiên im lặng rất lâu rất lâu rồi mới lên tiếng.

"Làm sao đây, hoa sắp héo hết rồi."

Ý của anh là, anh nhớ em rồi.

\

Hoa sẽ héo, nhưng tình yêu thì vĩnh viễn bất diệt.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com