Transfic Van Hien Cua Hang Diem Tam Khong Ten
x Tất cả chỉ là hư cấu, đừng quá khích!Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên xảy ra chiến tranh lạnh.Nguyên nhân là vì trong buổi phỏng vấn vừa rồi, các anh em đã tố cáo rằng hai người bọn họ rất dính nhau. Ban đầu, việc cũng chẳng có gì nhưng không rõ vì sao hai bạn nhỏ này lại bắt đầu tranh cãi việc ai dính ai nhiều hơn.Lưu Diệu Văn nói, Tống Á Hiên ngày nào cũng bám lấy cậu, treo trên người cậu mà nài nỉ, còn yêu cầu phải mặt đối mặt mà đi ngủ.Tống Á Hiên lại nói, Lưu Diệu Văn ngày nào cũng nắm tay anh, còn hay véo má anh, không chịu để cho gương mặt này yên ổn.Khi cuộc tranh cãi kết thúc, ai cũng không chịu thừa nhận là bản thân bám người, vậy nên cả hai đều tức giận đòi chia phòng ngủ.Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên bắt đầu ngó lơ nhau, ngay cả khi luyện tập mà tay lỡ chạm vào nhau, hai người cũng phải ngẩng đầu, khịt mũi nhìn mặt đối phương rồi mới bực bội bỏ đi.Việc Tống Á Hiên tức giận, bọn họ ít nhiều đều có thể chấp nhận được, một người đáng yêu như vậy, đến khi giận lên vẫn rất đáng yêu.Nhưng Lưu Diệu Văn thì lại không giống như thế, thái độ ngang bướng của cậu chỉ tổ kích thích mấy anh em trong nhóm muốn đến đánh người."Sao hai đứa lại phải tức giận vậy? Em không nhường Hiên nhi được sao?"Mặc dù Mã Gia Kỳ đang không hài lòng vì ôn hương nhuyễn ngọc* bị bắt mất nhưng khi thấy Lưu (zuo: tìm) Diệu (si: chết) Văn ôm gối bước vào với gương mặt ngây thơ vô tội, A Kỳ vẫn hôn chúc ngủ ngon Đinh Trình Hâm rồi nhìn người từ từ đi vào phòng bên cạnh, khi bóng dáng đã khuất, Mã Gia Kỳ mới trèo lên giường bắt đầu dạy dỗ em (con) trai (er zi)."Chúng ta không qua nổi hôm nay đâu!"Bị Mã Gia khai thông tư tưởng hơn chục lần, Lưu Diệu Văn chán nản không muốn nhận thua, bây giờ đi tìm Tống Á Hiên không phải thừa nhận bản thân thua rồi sao?Mặt mũi Lưu Diệu Văn này biết để ở đâu nữa??!Mã Gia Kỳ đặt lại chiếc gối bên cạnh vào lòng Lưu Diệu Văn."Qua đó đi! phòng nhỏ như này có hơi đông quá rồi không?""A a a! Nhìn xem! Hiện trường quá sức thiên vị! Nếu là Tống Á Hiên qua đây, anh nhất định sẽ không đuổi anh ấy đi!"Lưu Diệu Văn nhanh chóng nằm xuống, cuộn chặt người trong chăn, chỉ kịp để lộ ra đôi mắt, trực tiếp phẫn nộ tố cáo."Em có đáng yêu như Hiên nhi không?"Mã Gia Kỳ nhướng mày, cuối cùng vẫn thoả hiệp nằm xuống, giọng nói dinh dính có chút buồn ngủ.Không bao lâu sau, tiếng thở đều đều bên cạnh truyền đến.Lưu Diệu Văn kì thực mắc chứng khó ngủ, ngày trước ôm Tống Á Hiên, mùi sữa sộc vào mũi hệt như thuốc ngủ vậy, không phải nó gây nghiện đó chứ?Cậu lật qua lật lại, có nằm như thế nào thì cả người đều cảm thấy không ổn.Hôm qua vì tức giận đến đại não choáng váng, thế nên chỉ một chút là ngủ quên.Nhưng bây giờ đầu óc tỉnh táo lại rồi, như thế nào cũng không thể ngủ được.Không biết, anh ấy có ngủ được không.Lưu Diệu Văn một bên âm thầm nằm đến số lông mi của Tống Á Hiên, một bên lại im lặng suy nghĩ.Thực tế thì Tống Á Hiên cũng chẳng khá khẩm hơn.Anh cũng không tài nào ngủ được, đầu óc cứ miên man suy nghĩ về việc bản thân có thật sự dính Lưu Diệu Văn hay không.Tống Á Hiên cúi đầu, tay tóm chặt búp bê hình cá nhỏ mà mỗi tối Lưu Diệu Văn đều đặt ở đầu giường, vừa hỏi Đinh Trình Hâm rằng: có phải anh thật sự quá dính Lưu Diệu Văn rồi không.Đinh Trình Hâm dịu dàng xoa đầu anh, suy nghĩ một lúc rồi nói."Bởi vì khi thích một người thì không có cách nào che giấu được điều ấy cả"Khi Đinh ca bên cạnh đã ngủ say, Tống Á Hiên lại nằm trằn trọc mãi, cuối cùng, anh quyết định ôm lấy búp bê hình cá nhỏ, nhẹ tay nhẹ chân đi đến trước cánh cửa có treo bảng: phòng của Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm.Tống Á Hiên đứng đó, nhìn chằm chằm vào chân mình hồi lâu, đang do dự không biết có nên quay đầu tháo chạy hay không, ngay lúc đó cánh cửa phòng lại bật mở."Anh lại không đi dép"Thật ra, Lưu Diệu Văn cũng đang định lẻn về phòng để gặp Tống Á Hiên, bản thân lại không nghĩ đến, hoá ra Tống Á Hiên so với cậu cũng sắp chịu không nổi nữa rồi."Nào, ôm một cái"Lưu Diệu Văn dang rộng vòng tay, tuy rằng mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, tự mãn, thế nhưng khoé miệng không khống chế được mà nâng lên, điều này khiến Tống Á Hiên cảm thấy an tâm hơn phần nào, nhất là khi cả hai đang đứng trong bóng tối."Ôm"
Giọng nói mang theo vài phần tủi thân của Tống Á Hiên khiến Lưu Diệu Văn chợt nhận ra rằng: bản thân cậu đúng là một tên hỗn đản mà.Người đáng yêu như thế này, ngộ nhỡ bị người khác cướp mất thì phải làm sao đây?"Đi ngủ thôi"Lưu Diệu Văn để Tống Á Hiên giẫm lên chân mình, chậm rãi đem theo chú gấu túi đang đu trên người mình đi về phía căn phòng trống."Anh vẫn cảm thấy là em dính anh hơn..."Tống Á Hiên xoay người, như bạch tuột quấn chặt lấy Lưu Diệu Văn, anh đã buồn ngủ tới mức mơ hồ nói không rõ rồi."Chúng ta dính nhau""Ngoan, ngủ đi"Lưu Diệu Văn đặt một nụ hôn lên trán Tống Á Hiên, lại hít một hơi thật sâu, mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi, sau đó bản thân mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.Ngủ ngon---END-
Giọng nói mang theo vài phần tủi thân của Tống Á Hiên khiến Lưu Diệu Văn chợt nhận ra rằng: bản thân cậu đúng là một tên hỗn đản mà.Người đáng yêu như thế này, ngộ nhỡ bị người khác cướp mất thì phải làm sao đây?"Đi ngủ thôi"Lưu Diệu Văn để Tống Á Hiên giẫm lên chân mình, chậm rãi đem theo chú gấu túi đang đu trên người mình đi về phía căn phòng trống."Anh vẫn cảm thấy là em dính anh hơn..."Tống Á Hiên xoay người, như bạch tuột quấn chặt lấy Lưu Diệu Văn, anh đã buồn ngủ tới mức mơ hồ nói không rõ rồi."Chúng ta dính nhau""Ngoan, ngủ đi"Lưu Diệu Văn đặt một nụ hôn lên trán Tống Á Hiên, lại hít một hơi thật sâu, mùi hương quen thuộc tràn ngập khoang mũi, sau đó bản thân mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.Ngủ ngon---END-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com