Transfic Van Hien Cay Phong Tren Nui
Chương 22: Sẽ không quên.Sau khi tuyết đầu mùa ngừng rơi, Lưu Diệu Văn chuyển về nhà, khi anh đến ký túc xá lấy đồ đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, làm sao để đối mặt với Tống Á Hiên, nói thế nào với cậu, ngộ nhớ anh sẽ không nỡ, anh sẽ mềm lòng thì phải làm sao. Tất cả những sự chuẩn bị của anh đều không có tác dụng gì bởi khi anh trở lại Tống Á Hiên không có ở ký túc xá, dù anh có cố tình dọn dẹp thật lâu, kéo dài để đợi Tống Á Hiên trở về, nhưng trời không se duyên, tất cả đồ đạc đã dọn dẹp xong, người con trai của anh vẫn chẳng trở lại.-Hiên nhi, sau này, cậu không còn là của mình nữa rồi.Lưu Diệu Văn cầm món đồ cuối cùng, là cây bon sai nhỏ, đây là chậu cây anh và Tống Á Hiên cùng trồng, cũng coi như là lưu lại kỷ niệm. Lưu Diệu văn đầy tiếc nuối khóa cửa rời đi.Khi Tống Á Hiên trở lại đồ đạc đã trống không, cậu ngơ người, vậy có nghĩa là gì? Không một lời giải thích cũng thôi đi, đồ đạc cũng mang đi hết là ý gì? Cậu thật sự không hiểu Lưu Diệu Văn làm như vậy là vì lý do gì, vậy nên gọi đến thoại cho anh.-Lưu Diệu Văn cậu như vậy là có ý gì?Lưu Diệu Văn vừa về nhà, đồ đạc còn chưa dọn dẹp xong, ngồi trong phòng nhìn chằm chằm chậu bon sai, vô thức nhận điện thoại, tâm trí lúc này trước sự chất vấn của Tống Á Hiên mới tỉnh táo hơn phần nào.-Ừm? Á Hiên.Anh căn bản không nhớ phải nói gì với Tống Á Hiên, chỉ tưởng tượng được hình ảnh cậu bây giờ.-Cậu dọn đồ đạc đi là ý gì? Còn nữa, mấy ngày nay cũng không có tin tức gì. Nếu như cậu không thích tôi, không muốn ở bên cạnh tôi, thì nói thẳng đi, tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, cậu.Nói chưa xong, liền bị bên kia gián đoạn.-Văn ca! Cái chậu bon sai của cậu mang sang ban công phòng tớ đi, bên phòng cậu lúc nào cũng kéo rèm làm gì có ánh mặt trời.Nghiêm Hạo Tường tưới cây bên phòng mình xong đi sang hỏi Lưu Diệu VănKhông đợi Nghiêm Hạo Tường nói hết câu, Tống Á Hiên đã không nghe nổi nữa, trong mắt cậu, Lưu Diệu Văn đã chọn Nghiêm Hạo Tường, bây giờ chậu cây mà hai người cùng trồng cũng cướp đi.-Được rồi không cần nói nữa, Lưu Diệu Văn, bất kể quan hệ giữa chúng ta là gì, đều kết thúc ở đây đi.Sau đó liền cúp máy-Nếu không Á Hiên nhìn thấy cây bon sai chết rồi..Nghiêm Hạo Tường bây giờ mới bước đến cửa phòng anh, nhìn thấy cảm xúc anh có gì đó không đúng, nửa câu còn lại không nói rõ âm nữa-Cậu ấy sẽ buồn lắm.-Sao đấy? Á Hiên gọi đến à?Nghiêm Hạo Tường lo lắng hỏi-Văn ca đừng có mà dọa tớ, sao cậu khóc rồi?Từ khi Nghiêm Hạo Tường quen Lưu Diệu Văn đến giờ, đây là một trong số ít lần cậu nhìn thấy Lưu Diệu Văn khóc.-Kết thúc rồi, tớ với Á Hiên, không còn tương lai nữa.Sau này Nghiêm Hạo Tường mới biết, cuộc hội thoại của bọn họ hôm ấy bị mẹ Lưu nghe thấy, rồi gây ra hàng loạt những chuyện sau này. Cậu cảm thấy mọi chuyện là lỗi của mình, cậu không nên nhắc đến chuyện này ở nhà.-Xin lỗi, tớ không biết là mẹ sẽ nghe thấy, đều trách tớ.Lưu Diệu Văn không trách cậu, vấn đề này sớm muộn đều sẽ phải đói mặt, chỉ là việc này xảy đến sớm hơn dự tính của anh quá nhiều, anh thậm chí còn chưa hẹn họ chính thức với Tống Á Hiên, vẫn còn chưa kịp yêu thương cậu, liền bị ngăn cấm rồi.Đáng tiếc, quá nhiều điều tiếc nuối. Bởi vì biết sự ấm áp của ánh mặt trời, nên khi trong cuộc sống chỉ còn lại sự âm u mới không thể nở nụ cười đón nhận. Lúc Lưu Diệu Văn ở nhà, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, giữa anh và bố mẹ cũng hình thành một bức tường vô hình, họ không để anh và người mình thích qua lại, vậy anh dứt khoát không qua lại với người khác nữa, như vậy khó liền không phải lo lắng nữa.Thế là những ngày tháng còn lại của đại học Lưu Diệu Văn luôn ở trong thế giới riêng của mình, mới đầu, hầu như ngày nào cậu cũng sẽ mơ thấy Tống Á Hiên, cười với anh hoặc ghen tuông cãi nhau với anh, cũng có lúc là làm nũng với anh, đây cũng là lý do vào những lúc không có việc gì làm, phần lớn thời gia Lưu Diệu Văn sẽ đi ngủ, bởi trong mơ có người mà anh muốn gặp. Nhưng đến năm 4 đại học, Tống Á Hiên không còn xuất hiện trong giấc mơ của anh thường xuyên nữa, thỉnh thoảng một hai lần đều là bóng lưng mơ hồ của cậu, dần dần biến mất bên cạnh anh, anh không kịp níu kéo cậu lại.Nghiêm Hạo Tường vào năm 4 cũng dọn ra khỏi nhà Lưu Diệu Văn, cậu tìm một công việc trên công ty mạng, không cần phải đến công ty, dùng máy hoàn thành công việc là được. Sau khi tích góp đủ tiền, cậu nói với mẹ nuôi muốn dọn ra ngoài, làm gì cũng tiện hơn. Lúc này mẹ nuôi mới nói với cậu, vốn dĩ căn nhà trước đây của bố mẹ cậu phải bán đi rồi nhưng bà cảm thấy sau khi Nghiệm Hạo Tường lớn có lẽ sẽ muốn dọn ra ngoài, thuê phòng bên ngoài sẽ không thoải mái bằng nhà, vậy nên bà giữ căn nhà lại, mỗi tuần đều cho người dọn dẹp, đợi Nghiêm Hạo Tường mở lời, thì sẽ chuyển vào đó. Tuy bà không mong câu chuyển đi, nhưng con trai rồi cũng phải lớn. Căn nhà cũng gần với nhà Diệu Văn, cách một tòa nhà, không muốn nấu cơm, hay nhớ nhà thì bất cứ lúc nào cũng có thể về.Không ở cùng nhau nữa nhưng cậu vẫn giữ liên lạc với Lưu Diệu Văn. Mặc dù anh không thích tiếp chuyện lắm thì Nghiêm Hạo Tường vẫn đều đặn cùng anh nói chuyện phiếm mỗi ngày. Cậu sợ Lưu Diệu Văn nghĩ không thông.Thật ra đối với Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn là một người vô cùng đặc biệt, cậu dường như thích, bởi vì mỗi khi anh cùng Tống Á Hiên đi gần nhau sẽ làm những điều kỳ quái, cũng không nhớ là làm gì nhưng lại cảm thấy, có lẽ là do lớn lên bên nhau từ nhỏ nên cậu có sự chiếm hữu nhất định, bên cạnh anh lúc nào cũng là cậu, mãi cho đến khi có sự xuất hiện của người khác, cậu mới ý thức được nguy cơ của mình, nhưng nghĩ lại cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bản thân nên học cách bao dung với cuộc sống.Từ khi Lưu Diệu Văn dọn đi, Trương Chân Nguyên dọn đến ở cùng Tống Á Hiên, anh không nỡ nhìn Á Hiên đơn độc ở một mình. Trương Chân Nguyên luôn vô điều kiện tin tưởng những lời mà cậu nói, vậy nên khi Tống Á Hiên nói với anh rằng Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường hình như đã chính thức bên nhau, Trương Chân Nguyên vô cùng tức giận, đứng dậy muốn tìm Lưu Diệu Văn nói lý, vẫn là Tống Á Hiên ngăn lại bảo anh hãy để mọi chuyện qua đi anh mới bình tĩnh lại.Mặc dù Trương Chân Nguyên không đi tìm bọn họ nữa nhưng trong lòng đã cho hai người họ vào danh sách đen.Bốn năm đại học cứ vậy mà qua đi. Lưu Diệu Văn học lên Thạc sỹ làm nghiên cứu sinh, Nghiêm Hạo Tường được công ty mạng nhận làm nhân viên chính thức, Tống Á Hiên quay về thành phố M, ứng tuyển vào một văn phòng luật sư, Trương Chân Nguyên nhận bằng tốt nghiệp kép, rồi thi lên nghiên cứu sinh của đại học M.Bất luận có vui hay không, ngày tháng cứ trôi qua. Về sau sẽ còn gặp được người như nào, sẽ nói những lời gì, đều là ẩn số. Cũng có lẽ là, thương nhớ không nguôi, rồi một ngày sẽ được hồi đáp.--------------------Đây là chap cuối cùng mà tác giả viết và cho đến bây giờ thì bạn ấy vẫn đang drop chuyện và cũng drop từ tháng 10 năm ngoái rồi. Mình cũng đã theo và dịch truyện trong 8 tháng đến bây giờ cũng hoàn thành chap cuối cùng. Nhưng mà mình mong là bạn ấy sẽ không bỏ chuyện mà sẽ viết nốt, dù sao không có cái kết thật sự thì mình cũng hơi tiếc vì theo truyện đã lâu và đây cũng là truyện đầu tiên mà mình tập trans nữa. Cảm ơn mọi người đã đi cùng mình suốt 22 chap truyện nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com