Transfic Van Hien Cay Phong Tren Nui
Chương 11: TuyếtTrận tuyết đầu năm mới lặng lẽ đến vào sáng sớm tinh mơ ngày mùng 5 Tết. Khi Tống Á Hiên thức giấc chui ra khỏi tổ chăn ấm, cảm thấy hình như bên ngoài vô cùng lạnh, thảm sưởi còn không đủ ấm. Em trai vẫn đang say giấc, Tống Á Hiên nhẹ nhàng bước xuống kéo hờ rèm cửa, tầng tuyết bên ngoài có lẽ phải dày hơn 10cm, cành cây lớn nhỏ đều đã bị màu tuyết trắng ngần che phủ, lấp ló màu đỏ của mái ngói, khung cảnh như trong truyện cổ tích ngài xưa, dường như tuyết vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tống Á Hiên cố gắng điều chỉnh cảm xúc, nhưng khó nén lại sự kích động trong lòng. Từ tiểu học, rất ít khi được nhìn tuyết rơi nhiều như vậy, thành phố C lại không bao giờ có tuyết rơi, nên trận tuyết này của thành phố M khiến cậu hưng phấn không thôi.-Bên ngoài tuyết rơi rồi, em có muốn ra ngoài chơi không.Tống Á Hiên quyết định gọi em trai dậy, cậu cảm thấy bé con sẽ thích tuyết rơi, liền ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng lay người em trai, nhỏ giọng đến mức có lẽ chỉ mình cậu nghe thấy, chắc hẳn cậu vẫn còn e dè tính khí khi ngủ dậy của em trai.Sự thật chứng minh, dù còn đang trong mơ, nghe thấy có thú vui sẽ lập tức tỉnh dậy ngay. Em trai nghe thấy bên ngoài có tuyết rơi, bật dậy lao ra ngoài. Vậy nên cả hai anh em chỉ cắn mẩu bánh mỳ, uống một cốc sữa nóng rồi ra khỏi nhà.Khi Tống Á Hiên nhìn thấy cảnh tuyết bên ngoài, cậu còn nghĩ đến Nghiêm Hạo Tường, hình như cậu ấy cũng rất quan tâm đến việc tuyết rơi, từ khi trời bắt đầu trở lạnh, cậu ấy ngày nào cũng chăm chỉ xem dự báo thời tiết, còn nhất định phải xem dự báo thời tiết của 15 ngày tới, nhưng dường như cũng không phải kỳ vọng tuyết rơi. Vì không biết chắc chắn Nghiêm Hạo Tường có thích tuyết rơi hay không, Tống Á Hiên không trực tiếp nói với nhóm rằng thành phố M có tuyết rơi, cậu chỉ liên lạc với Trương Chân Nguyên, nhân cơ hội mọi người chưa ngủ dậy cùng ra ngoài chơi.Ba người chơi ném tuyết ở công viên, vì tuyết vẫn chưa ngừng rơi, bọn họ quyết định đợi khi nào tuyết ngừng rơi sẽ đắp một người tuyết thật lớn. Tống Á Hiên thì thầm với em trai nhỏ, hai người bày mưu "chôn" Trương Chân Nguyên dưới tuyết, việc vui như vậy, đương nhiên phải quay video lại đăng lên vòng bạn bè.Thế là video quay lại khuôn mặt ngơ ngác của Trương Chân Nguyên trên nền tuyết chễm trệ trên vòng bạn bè của Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn đã quen dậy sớm, đang phát sầu vì không có gì làm, nhìn thấy video của Tống Á Hiên, liền gọi video cho cậu.-Á Hiên, bên cậu đang có tuyết rơi? Tống Á Hiên vừa bắt máy đã thấy Lưu Diệu Văn đang dùng tay chỉnh tóc.-Đúng đó, lần này tuyết rơi khá dày, tôi với em trai, còn có Trương ca đang ở bên ngoài đây, tôi cho cậu xem.Tống Á Hiên quay máy điện thoại lại, đối diện với em trai và Trương Chân Nguyên đang nô đùa, tiếng cười đùa của hai người, sáng sớm tinh mơ vang vọng hơn cả, may là công viên không có một bóng người.-Hahaha bên đó vui thế, cũng không có gì, chỉ muốn nhắc các cậu chú ý an toàn, đặc biệt là khi đi đường, xe đi rất trơn, nhất định phải cẩn thận.Lưu Diệu Văn nhìn thấy mấy thiếu niên đùa nghịch bắt đầu không yên tâm, dặn dò khi đi trên đường đừng nô đùa.-Tôi biết rồi Văn ca, hy vọng khi quay lại trường ở thành phố C cũng sẽ có một trận tuyết rơi, như vậy chúng ta có thể cùng chơi, cùng "chôn" Trương ca xuống tuyết.Câu cuối cùng của Tống Á Hiên, giọng cậu vô cùng nhỏ, tất nhiên không thể để Trương ca nghe thấy, solo thì không ai bì đuợc với sức mạnh của Trương ca.Trên đường về ba người từ công viên, Tống Á Hiên cực kỳ cẩn thận, sau khi nghe Lưu Diệu Văn dặn dò một hồi, Tống Á Hiên liên tục ngó đông nhìn tây, để cho em trai đi giữa mình và Trương Chân Nguyên. Cậu cùng em trai đưa Trương Chân Nguyên đến nhà dưới nhà rồi mới cùng về nhà, thật ra hai nhà là hàng xóm, chẳng qua Trương Chân Nguyên đến nhà trước mà thôi.Có người thích tuyết, nhưng cũng có người không hề thích. Lưu Diệu Văn nhân cơ hội Nghiêm Hạo Tường chưa tỉnh, lấy điện thoại của Nghiêm Hạo Tường, tạm thời ẩn tài khoản của Tống Á Hiên, đợi vài ngày nữa lại thiết lập lại. Nghiêm Hạo Tường không thích tuyết, thậm chí rất sợ tuyết. Mỗi lần có tuyết rơi, Lưu Diệu Văn đều sẽ ở bên cạnh cậu, để tránh Nghiêm Hạo Tường lướt thấy video đó, anh mới quyết định làm vậy.Một người thích trời mưa, bởi tiếng mưa khiến con người ta cảm thấy an lòng, có người không thích trời mưa, có lẽ là do nước mưa sẽ làm ướt quần áo và giày. Bất cứ chuyện gì trên đời, đều có lý do riêng của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com