TruyenHHH.com

Transfic Van Hien Cay Phong Tren Nui

Chương 3: Quen thuộc

" Coi như tớ phục cậu rồi, cậu cũng không phải mới đến sân bóng, chỉ vì muốn chỉnh tớ mà chân cũng không cần nữa rồi à?" Tống Á Hiên thu dọn xong hành lí, trải giường xong xuôi, nằm trên giường nghĩ xem tối nay nên ăn gì liền nghe thấy giọng nói quen thuộc đang ngày một rõ hơn "Cũng may chỉ bị trẹo một chút, nếu không xem ngày mai cậu lên lớp kiểu gì!"

Vừa nghe xong cửa phòng đã mở, Tống Á Hiên cảm thấy cậu nên dậy đỡ người ta, không chỉ đỡ mà còn nên hỏi thăm một chút, thế là Lưu Diệu Văn ngồi xuống giường dưới sự " nâng đỡ" của hai người, Nghiêm Hạo Tường thuần thục lấy thuốc trong túi Lưu Diệu Văn, ngồi xổm xuống từ từ nhấc chân Lưu Diệu Văn, nhưng miệng vẫn không ngừng, lúc trách cậu không cẩn thận, lúc lại cười cậu ngốc, Lưu Diệu Văn không nghe tiếp nổi, mong miệng cậu có thể dừng lại một lúc, " Cậu không thể trật tự một lúc à?"

Tống Á Hiên nghe xong không cẩn thận phì cười, thật sự không cố ý, ngay từ lúc đầu, Tống Á Hiên đã thấy hai người họ quả là oan gia, không giống cậu với Trương Chân Nguyên, dù sao Trương Chân Nguyên cũng là mẫu người ấm áp, cậu không đấu võ mồm với anh bao giờ. Đúng lúc đó, Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường cùng lúc ngẩng đầu nhìn cậu,

"À..hai cậu quan hệ tốt nhỉ."

" Tất nhiên, tôi với Văn ca là thanh mai trúc mã đó nha, từ hồi mẫu giáo đã quen nhau rồi" Nghiêm Hạo Tường đóng lọ thuốc lại, thuận thế ngồi lên giường cạnh Lưu Diệu Văn liền bị cậu huých xuống. " Ấy, quan hệ chúng ta lại làm sao rồi, tớ ngồi nhờ giường cậu chút cũng không được?"Mặc dù miệng đang trách cứ Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường vẫn ngoan ngoãn kéo ghế ở bàn học ra ngồi. Tống Á Hiên cũng quay về giường mình ngồi.

"Cái người này, nói năng cũng chả ra làm sao, đừng nghe cậu ấy nói bậy."

Mặc dù Lưu Diệu Văn đã quen việc Nghiêm Hạo Tường nói như này, nhưng cũng sợ Tống Á Hiên hiểu nhầm điều gì, nhìn thấy Tống Á Hiên không bày ra bộ dạng " nhìn thấu hồng trần" mà chỉ gật gù, Lưu Diệu Văn cũng không nghĩ nhiều nữa, bỗng nhận ra mình còn chưa biết tên cậu, " Tôi là Lưu Diệu Văn, cậu ta là Nghiêm Hạo Tường"

Tống Á Hiên còn đang nghĩ liệu Lưu Diệu Văn có mắc bệnh sạch sẽ không, nếu không bạn tốt như vậy mà còn không cho ngồi nhờ trên giường, chuyên tâm đến mức Lưu Diệu Văn vừa nói gì cũng không để ý đến, nghe thấy lời tự giới thiệu mới bừng tỉnh, tức khắc mặt lại bày ra một nụ cười, " Tôi là Tống Á Hiên."

Đó là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn gặp Tống Á Hiên, giống như những người bạn cùng phòng năm nhất gặp nhau, có phần ngại ngùng, cũng có sự tò mò dành cho đối phương, theo nguyên tắc ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, đôi bên cố gắng thể hiện những mặt tốt nhất trái lại chữa tốt thành xấu, cuộc gặp hôm nay của hai người, nhiều năm sau hồi tưởng lại, có lẽ sẽ khiến hai người bật cười.

Tống Á Hiên và Trương Chân Nguyên không giống Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường. Mặc dù đều là cùng nhau lớn lên, bây giờ học cùng một trường đại học, nhưng bản chất không giống nhau. Tống Á Hiên ngay từ ngày hôm nay liền cảm nhận được, Nghiêm Hạo Tường là thích Lưu Diệu Văn, trạng thái này của Nghiêm Hạo Tường cậu quá đỗi quen thuộc, Nghiêm Hạo Tường hiện tại so với cậu của trước đây không khác là bao.

Cậu đối với Mã Gia Kỳ cũng giống như vậy, ngày ngày ở cạnh anh,kiên trì không mệt mỏi, thích trêu đùa, hận không thể cho tất cả mọi người biết rằng quan hệ hai người rất tốt. Nhưng không giống ở chỗ, Mã Gia Kỳ của hiện tại, đã thuộc về người khác, cậu đến cả tư cách nói chuyện cùng anh cũng không còn, chỉ còn lại thân phận người cũ. Vậy nên, cậu rất ngưỡng mộ Nghiêm Hạo Tường, cậu có thể quang minh chính đại ở cạnh Lưu Diệu Văn, có thể Lưu Diệu Văn cũng thích Nghiêm Hạo Tường, hoặc ít nhất không ghét cậu ấy.

Sau khi Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ chia tay, rất lâu mới đến với Đinh Trình Hâm, cậu nam sinh ấy cũng có nụ cười mê người như Tống Á Hiên, nhưng so với cậu trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn,kỳ thực Tống Á Hiên hiểu, lúc ấy cậu quá trẻ con, được voi đòi tiên, lúc nào cũng muốn Mã Gia Kỳ ở bên cạnh, không cho Mã Gia Kỳ được đi đâu một mình, tự mình từng chút từng chút đẩy Mã Gia Kỳ đi xa, không thể trách người ta được.Có lẽ trong lòng Mã Gia Kỳ lúc ấy chắc hẳn vẫn có cậu...

Đây cũng chính là nút thắt trong lòng Tống Á Hiên, khiến cho cậu không thể dễ dàng mở lòng với người khác, lần nữa nhìn con tim vỡ vụn như thủy tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com