Transfic Tuong Lam Abo Nuoc Ngot Vi Dua Hau
Hạ Tuấn Lâm siết chặt đôi đũa trong tay, cậu nhớ Lâm Thần Nghị đã từng nói, Nghiêm Hạo Tường và Tôn Dịch Nhiên là kẻ thù không đội trời chung. Cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường trước mặt đang mải mê ăn uống, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Tôn Dịch Nhiên làm ơn đừng qua đây kiếm chuyện, Nghiêm Hạo Tường cũng đừng có ngẩng đầu lên.Bất ngờ là Tôn Dịch Nhiên chỉ nheo mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường đang ngồi đối diện cậu, hắn mỉm cười không rõ ý, sau đó đi về phía bọn họ.Người đang vùi đầu ăn uống cũng cử động, mơ hồ có khuynh hướng ngẩng đầu lên, tim Hạ Tuấn Lâm lộp bộp đáp đất, vô thức muốn ấn cái đầu đang ngẩng lên của Nghiêm Hạo Tường vào lại trong bát.Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu tránh đi cái tay đang đưa tới của Hạ Tuấn Lâm, anh khó hiểu hỏi."Cậu lại sao nữa vậy?"Hạ Tuấn Lâm một bên nhìn anh, một bên lại dùng dư quang nhìn động tĩnh của Tôn Dịch Nhiên. Không ngờ, Tôn Dịch Nhiên không đến tìm phiền toái như cậu nghĩ mà hắn lại ngồi xuống chỗ bên cạnh bọn họ."Không... không có gì, nhìn thấy trên đầu anh có con muỗi"Đương nhiên, Nghiêm Hạo Tường sẽ không dễ bị lừa bởi một lý do vụng về như vậy, anh thuận theo tầm mắt của Hạ Tuấn Lâm nhìn qua, chỉ thấy một Tôn Dịch Nhiên đang ngồi ở bàn bên cạnh nhướng mày nhìn anh.Đầy ý khiêu khích.Hạ Tuấn Lâm căng thẳng nhìn Nghiêm Hạo Tường, vậy mà anh lại chẳng có biểu tình gì, quay đầu tiếp tục ăn. Tôn Dịch Nhiên đằng kia cũng cầm lấy thực đơn, điềm nhiên gọi món.Ngay khi Hạ Tuấn Lâm tưởng trằng hai người sẽ chung sống hòa bình thì đột nhiên, bên chân truyền đến một cơn đau dữ dội, Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn, là Tôn Dịch Nhiên đang dùng ghế nện vào chân cậu.Ghế ở quán ăn Tứ Xuyên này thuộc loại ghế gỗ dài, khi ngồi lệch sang một bên, bên còn lại sẽ rất dễ bị nâng lên, Tôn Dịch Nhiên lúc này đang ngồi sát một đầu ghế, dùng bên còn lại của ghế gỗ, từng chút nện vào cẳng chân của Hạ Tuấn Lâm.Cậu co chân lại, nhích vào bên trong, không muốn gây rắc rối, vô thức dùng sự khoan nhượng để loại bỏ hành vi của Tôn Dịch Nhiên.Ai biết Tôn Dịch Nhiên không những không buông tha cậu, còn theo sát chân cậu mà nện, thậm chí lực còn mạnh hơn khi nãy. Bỗng dưng, Tôn Dịch Nhiên ngừng đánh, Hạ Tuấn Lâm liếc mắt nhìn hắn, không biết rốt cuộc tên này có ý đồ gì.Nhưng cậu phát hiện ra Nghiêm Hạo Tường đang dùng chân mình cản trước chân cậu, giúp cậu đỡ lấy đòn tấn công của Tôn Dịch Nhiên."Thử đánh một cái nữa xem?"Nghiêm hạo Tường đặt đũa xuống, anh nhìn thẳng vào Tôn Dịch Nhiên, lạnh mặt cảnh cáo.Nghe vậy, Tôn Dịch Nhiên dừng lại, không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu về phía Nghiêm Hạo Tường, ý vị sâu xa cười trừ, giống như đang nói: Nhìn xem tao phát hiện được cái gì? Hình như là nhược điểm của mày đó.Nghiêm Hạo Tường phớt lờ hắn, anh đứng dậy, nắm lấy tay Hạ Tuấn lâm, đi thanh toán rồi rời khỏi quán ăn.Bầu trời bên ngoài cũng đang dần ảm đạm, đèn đường hai bên đã được bật từ bao giờ. Nghiêm Hạo Tường vẫn cứ im lặng nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm đi về phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.Hạ Tuấn Lâm nhìn phía sau gáy anh, cảm thấy nơi cổ tay bị nắm chặt có hơi ngứa ngáy, đường mắt thuận theo gáy trượt xuống, nhìn thấy tuyến thể bị miếng dán ức chế che phủ.Gió đêm mang theo mùi hương từ sau cổ Nghiêm Hạo Tường thổi đến chóp mũi của Hạ Tuấn Lâm, mùi soda chanh ngọt ngào, thơm mát khiến tâm tình cậu thoải mái hơn hẳn. Tin tức tố của Nghiêm Hạo Tường rất đậm, đậm đến nỗi một miếng dán ức chế vốn không giữ được lâu, vậy nên lúc nào cũng có thể ngửi thấy ít hương thơm trên người anh. Nhưng Hạ Tuấn Lam lại không hề bài xích hương vị này, thậm chí còn có lúc, cậu cảm thấy rất nhớ, rất lưu luyến nó.Hai người cứ đi như thế, không biết đã đi bao lâu, Nghiêm Hạo Tường mới phản ứng lại, anh xấu hổ dừng bước, buông tay Hạ Tuấn Lâm ra, mắt chớp chớp, khô khốc nói."Để tôi nói tài xế đến đón chúng ta""Ừm"Điện thoại xong, bọn họ đứng bên đường đợi xe đến, Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nói."Người mới vừa nãy, cậu đừng để ý đến cậu ta, là một tên điên, sau này gặp phải thì nhớ đi đường vòng""Người vừa nãy có xích mích gì với anh sao?""Không có""Vậy tôi yên tâm rồi, tôi còn sợ cậu ta là kẻ thù của anh, muốn tìm người để trả thù""... Cậu ta chắc sẽ không làm loại chuyện đó đâu""Sao lại không phải là: tôi hẳn sẽ không có kẻ thù đâu?""..."Nghiêm Hạo Tường nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hạ Tuấn Lâm, biểu tình như đang cố gắng tránh né mối quan hệ này, nó lần nữa khiến hai người rơi vào im lặng....Cuối tuần trôi qua rất nhanh, ngày đầu tiên Hạ Tuấn Lâm vẫn có thể im lặng cùng Nghiêm Hạo Tường đọc sách, đến ngày thứ hai thì việc cũng đã hỏng hết, thế nên cậu dứt khoát tự mình ra sô pha, xách remote xem phim cả ngày.Khát thì tự rót nước uống, đói thì đi vòng quanh Nghiêm Hạo Tường đang ở bên cạnh, ám chỉ đến giờ cơm rồi, gọi anh ra ngoài ăn cơm. Sau hai ngày, Hạ Tuấn Lâm vậy mà trông còn mệt hơn Nghiêm Hạo Tường vẫn đang ngồi học.Nhìn Hạ Tuấn Lâm thường ngày vui vẻ cười nói, hôm nay lại như quả cà tím nằm sấp trên bàn, Trần Cảnh Triết cảm thấy rất mới lạ."Hạ nhi, hai ngày nay cậu viên phòng* hả?"Hạ Tuấn Lâm sợ tới mức bật dậy khỏi bàn, lấy tay che miệng Trần Cảnh Triết."Trần bì chết tiệt, cậu mẹ kiếp đang nói cái quái gì vậy?""Bộ dáng của cậu trông cứ như... dục cầu bất mãn* vậy"Trần Cảnh Triết cúi đầu hạ giọng, lời vừa nói ra khiến gân xanh trên trán Hạ Tuấn Lâm giật giật mấy cái."Không phải cậu ghét Thành Hoa nhất sao, bây giờ sao lại trông như đang ủng hộ bọn tớ vậy?""Cái này cũng không còn cách nào, con trai lấy chồng như bát nước đổ đi, tớ cũng không thể khiến hai người các cậu ly hôn được""Cái này thì không có khả năng, tại vì tớ mới là bố của cậu này""Sao vậy, cậu còn chưa viên phòng mà bộ dạng đã mệt mỏi như vậy rồi""Đại ca, tớ đây là mệt tâm, cậu có dám tin, tiểu tử kia học suốt hai ngày nay không?""Vậy mà cậu cũng không đi chơi với chúng tớ""Ồ, cũng đâu có thấy cậu hẹn tớ đi chơi!""Khụ khụ, tuần trước không phải tớ cũng có việc sao"Trần Cảnh Triết ho một tiếng, dường như nghĩ tới cái gì, vành tai đỏ lên, cậu ta liếc thấy ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm, có hơi giật mình, liền vội vã dỗ dành."Thôi mà, giờ tớ hẹn giờ tớ hẹn, cuối tuần này đi leo núi không?""Hai người chúng ta?""Sao có thể chứ, cậu đồng ý thì tớ đi rủ thêm vài người""Được"Hạ Tuấn Lâm đáp ứng, cậu dựa người vào bàn, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng thấy Trần Cảnh Triết vẫn tiếp tục đứng trước bàn của mình, ánh mắt Hạ Tuấn Lâm lộ ra vẻ khó hiểu.Trần Cảnh Triết chần chừ, bộ dạng muốn nói lại thôi một hồi lâu, cuối cùng trước mặt Hạ Tuấn Lâm đang bùng nổ hỏi một câu."Vị kia nhà cậu, cậu ta có đến không?""Không có đến!"Đọc sách không phải tốt hơn sao? Vậy cứ để anh hảo hảo đọc sách đi.Trần Cảnh Triết rời đi không lâu, Lâm Thần Nghị đã ngáp ngắn ngáp dài đi tới, quầng thâm mắt sắp chạm đến cằm rồi, nhìn bộ dạng này, chắc hôm qua lại đi làm thêm."Sớm"Lâm Thần Nghị đặt cặp sách xuống ghế, ném thứ trong tay lên bàn Hạ Tuấn Lâm."Của cậu""Đồ gì vậy?"Hạ Tuấn Lâm bị tò mò kích thích, cậu hào hứng mở chiếc túi ra, bên trong là một hộp bưu kiện rất đẹp."Không biết, Tôn Dịch Nhiên bảo tớ đưa cho cậu""???"Tay đang mở hộp bưu kiện của cậu khựng lại, nhanh chóng đẩy gói đồ trên bàn ra xa, vẻ mặt phức tạp, cau mày hỏi."Này không phải bom đó chứ!"Lâm Thần Nghị ngồi xuống, cả người cứ như không có xương nằm sấp lên bàn, mắt nhắm lại như chuẩn bị ngủ, rì rầm trả lời."Cứ nổ chết tớ đi"Mặt Lâm Thần Nghị cứ như đưa tang vậy, Hạ Tuấn Lâm rũ mắt, không muốn để ý đến trò đùa của Lâm Thần Nghị, cậu thành thục mở hộp bưu kiện ra, xã hội này có pháp trị, cậu không tin Tôn Dịch Nhiên thật sự dám làm càn.Bao bì bên ngoài đã được gỡ bỏ, bên trong là mấy thanh socola đóng gói rất tinh xảo. Hạ Tuấn Lâm cau mày, có chút không rõ trong lòng Tôn Dịch Nhiên này đang tính toán cái gì, không lẽ trong socola có thuốc xổ?Hạ Tuấn Lâm khẳng định không dám ăn, cậu chỉ thể nuốt nước bọt nhịn xuống, bọc lại nguyên xi gói kẹo, dự định tìm cơ hội trả nó cho Tôn Dịch Nhiên.Điều mà Hạ Tuấn Lâm không nghĩ tới, lần tiếp theo gặp lại Tôn Dịch Nhiên lại sớm như vậy.Giờ nghỉ trưa, Hạ Tuấn Lâm, Lâm Thần Nghị đi cùng Trần Cảnh Triết, ba người tìm chỗ trong canteen, nhanh chóng giải quyết bữa ăn. Hạ Tuấn Lâm cầm tập vẽ chạy đến ngọn núi giả phía sau trường, muốn tìm một nơi để lấy cảm hứng, vừa mới đặt tập vẽ xuống, cậu liền cảm thấy bị cái gì đó đập vào sau đầu.Theo đó là tiếng đá rơi xuống, một khắc Hạ Tuấn Lâm quay đầu, ngay cả di ngôn cậu cũng nghĩ sẵn cho đối phương rồi.Nhưng cậu không nghĩ tới, vậy mà là Tôn Dịch Nhiên - người vốn không nên xuất hiện ở Nhất Trung. Hạ Tuấn Lâm nhìn nụ cười bỉ ổi của hắn, kích động kiềm chế ý nghĩa muốn vung bảng vẽ trong tay."Cậu làm cái gì vậy!""Đang làm gì?"Hạ Tuấn Lâm bối rối trước câu hỏi đảo khách thành chủ."Tôi đang vẽ tranh""Ồ, vậy để tôi làm mẫu cho cậu"Ánh mắt Hạ Tuấn Lâm hiện ra vẻ quan tâm đến người có vấn đề về thần kinh."Tôi không có mời cậu""Cậu nợ tôi""Tôi nợ cậu khi nào?""Cậu nhận socola của tôi, đổi lại cậu phải vẽ cho tôi một bức tranh"Nói xong, Tôn Dịch Nhiên thuận tiện ngồi xuống trước bản vẽ của Hạ Tuấn Lâm, bộ dạng đã chuẩn bị sẵn sàng."Vậy tôi trả lại cho cậu"Hạ Tuấn Lâm bày tỏ một thanh cậu cũng chưa ăn, còn xua xua tay, ý bảo Tôn Dịch Nhiên mau lăn đi."Vậy thì không được, cậu nhận rồi, dù thế nào cậu cũng phải vẽ, vẽ cho tôi một bức có gì không được sao, cậu không vẽ tôi cứ tiếp tục làm phiền cậu""..."Lần đầu tiên cậu thấy một người còn mặt dày hơn cả cậu, Hạ Tuấn Lâm không nói nên lời, mắt nhìn thời gian, thấy Tôn Dịch Nhiên đã lãng phí không ít thì giờ, Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể thoả hiệp nhưng trong lòng lại muốn chơi xấu.Cậu nhất định bắt tôi vẽ, vậy thì cậu cũng không được trách tôi.-TBC-*Viên phòng: Động phòng *Dục cầu bất mãn: Mong muốn của bản thân không được thỏa mãn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com