Transfic Tuong Lam Abo Nuoc Ngot Vi Dua Hau
Có lẽ do tin tức đến quá đột ngột, Hạ Tuấn Lâm sốc đến mức ngồi không vững, suýt nữa thì ngã khỏi ghế, Nghiêm Hạo Tường ngồi cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cậu.Không giúp còn ổn, được người ta đỡ lấy, Hạ Tuấn Lâm càng cảm thấy khiếp sợ hơn. Khi đã ngồi vững, cậu gấp gáp thu tay về."Xin lỗi dì, dì vừa nói gì vậy ạ? Có lẽ con nghe không rõ, dì có thể nói lại lần nữa được không?"Mẹ Nghiêm dịu dàng mỉm cười."Tiểu Hạ, dì biết hai đứa vẫn còn nhỏ nhưng không sao hết, Nghiêm thúc thúc ở nước ngoài đã thu xếp đâu vào đấy rồi, chỉ cần con đồng ý, giấy lãnh chứng trong tối nay sẽ được gửi đến, ngày mai chúng ta chỉ cần tổ chức hôn lễ thôi, con thấy sao?"Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ, Nghiêm gia đến đây là để cầu hôn. Hạ Tuấn lâm triệt để hóa đá, cậu sâu sắc nghi ngờ bản thân đang nằm mơ. Ngoại hình của cậu không có gì nổi bật, xét đến thành tích học tập thì cũng chỉ thuộc hạng bình thường, Nghiêm gia một đời gây dựng sự nghiệp, gia nghiệp hiện nay vô cùng lớn, sao người ta lại nhìn trúng một phế vật như cậu được chứ?"Dì, con có thể hỏi tại sao lại chọn con không?"Mẹ Nghiêm cười rộ lên, bà lấy từ trong túi ra một bức ảnh, đưa cho cậu, trong bức ảnh chính là cảnh hôm nay cậu tức giận đè Nghiêm Hạo Tường xuống đất mà gặm cắn."Nghiêm gia trước nay luôn lưu truyền một quy tắc, luật bất thành văn. Con cháu Nghiêm gia nếu như ra đường trêu chọc người khác, nhất định phải đứng ra chịu trách nhiệm. Nhưng nếu con không đồng ý thì cũng đáng đời tên tiểu tử này, chẳng phải chỉ là độc thân cả đời thôi sao? Đáng tiếc, Nghiêm gia chỉ có mình nó là con trai, trách thân thể ta không tốt, sớm biết thế thì ta đã cố gắng sinh thêm một đứa nữa rồi..."Vừa nói, mẹ Nghiêm vừa đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi, tựa như bà ấy đang rất đau lòng. Hạ Tuấn Lâm có hơi áy náy, dù sao hôm nay cũng là do cậu đứng không vững mới hôn trúng Nghiêm Hạo Tường, cậu không nghĩ tới một gia tộc lớn cũng có nhiều quy củ, phép tắc như thế.Hạ Tuấn Lâm lúng túng ngẩng đầu cầu cứu mẹ mình, ai ngờ mẫu hậu đại nhân nhìn thấy mẹ Nghiêm khóc, nháy mắt cũng có hơi chạnh lòng, bà rút khăn giấy trên bàn giúp mẹ Nghiêm lau nước mắt, bà còn tranh thủ trừng mắt với cậu."..."Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, thiếu niên cảm nhận được ánh mắt nóng rực, chỉ nhàn nhạt đáp lại, vẻ mặt hờ hững, giống như không hề phản đối mối hôn sự này.Hạ Tuấn Lâm vò vò góc áo, do dự một lúc mới nói."Dì, dì đừng khóc... con đồng ý là được đúng không?"Mẹ Nghiêm nghe thấy lời đồng ý, bà kích động ngẩng đầu, đôi tay nắm chặt tay áo Hạ Tuấn Lâm, bà đợi đến khi cậu khẳng định thêm lần nữa mới chịu buông tha. Đôi mắt chứa đầy sự trìu mến lập tức sáng ngời, tựa như mấy giọt nước mắt vừa rồi đã bị xóa sạch không chút dấu vết.Sao lại còn chiêu giả khóc này vậy? Đang lừa cậu kết hôn hả!...Nghiêm gia có tiếng giàu nhất nhì Trùng Khánh, nhà của bọn họ là một căn biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố nửa tiếng đi xe. Sau khi lễ cưới kết thúc, Hạ Tuấn Lâm ngồi xe Nghiêm gia về nhà chồng.Lúc đến nơi, Hạ Tuấn Lâm đã dựa vào vai Nghiêm Hạo Tường ngủ mất. Quá trình tổ chức hôn lễ vô cùng rườm rà, phức tạp, Nghiêm gia còn là một gia tộc lớn, đặc biệt kiêng kị rất nhiều thứ, Hạ Tuấn Lâm đã phải thức dậy từ sớm để chuẩn bị, bây giờ trên xe coi như thả lỏng được một chút, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.Khi quản gia mở cửa xe, ông nhìn cảnh tượng bên trong, hài lòng mỉm cười."Thiếu gia?"Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn cái đầu nhỏ đang tựa vào người mình, tuyến thể không chút phòng bị lộ ra ngoài không khí, hương dưa hấu quẩn quanh chóp mũi. Đáng tiếc, tiểu bạch thỏ này vẫn chưa ý thức được bản thân gặp nguy hiểm, da thịt mềm mại trên má bị vai Nghiêm Hạo Tường ép thành một đoàn, đáng yêu đến mức khiến tim người khác nhũn ra.Nghiêm Hạo Tường thu hồi ánh mắt, dùng tay đẩy đầu Hạ Tuấn Lâm, tự mình xuống xe trước. Vị quản gia ngưng cười, âm thầm trách anh không biết chăm sóc người khác, ngay lúc ấy, Nghiêm Hạo Tường lại cúi người, đưa tay vòng qua đầu gối Hạ Tuấn Lâm, ôm cậu ra khỏi xe.Sau một hồi bị bưng tới bưng lui, Hạ Tuấn Lâm có ngủ sâu đến đâu cũng phải tỉnh giấc. Cậu mê mang mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là quai hàm sắc bén của Nghiêm Hạo Tường.Ý thức được mình bị người ta bế, mặt Hạ Tuấn Lâm nháy mắt đỏ bừng."Cái này... ừm, anh thả tôi xuống đi"Đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, cậu nhìn Nghiêm trạch* cách đó không xa, một lúc lâu vẫn chưa rõ vì sao bản thân lại đến được nơi này. Thẳng đến khi Nghiêm Hạo Tường đi hơn nửa đoạn đường, phát hiện người đằng sau đứng im không nhúc nhích, anh liền quay đầu nhìn cậu, Hạ Tuấn Lâm mới dần tỉnh táo lại.Nghiêm trạch rất rộng, đặt ở vùng ngoại ô càng thêm bắt mắt, biệt thự mang hơi hướng cổ xưa được trang trí theo phong cách châu Âu, phòng khách treo một bức tranh sơn dầu lớn. Hạ Tuấn Lâm nghĩ cũng không dám nghĩ, có một ngày bản thân lại được sống ở nơi lộng lẫy như thế, tựa như người nằm mộng, cảm giác không hề chân thật chút nào.Phòng ngủ chính ở tầng hai, phòng Nghiêm Hạo Tường ở tầng ba, căn phòng nhìn qua rất có sức sống, không hề giống với vẻ ngoài lạnh nhạt của người sở hữu nó. Trên tường có treo một cái tủ kính, bên trong chứa đủ loại mô hình nhân vật, bên cạnh là bàn học, ở trên bày những thiết bị điện tử trông rất đắt tiền. Đương nhiên, nổi bật nhất vẫn là mấy con Pikachu ngồi ngay ngắn trên giường.Hạ Tuấn Lâm nhướng mày, cậu không nghĩ tới, chàng trai ngoài mặt nhìn lạnh lùng, khó gần kia lại thích mấy thứ đáng yêu như vậy."Cậu tắm trước đi"Nghiêm Hạo Tường cởi áo khoác, tay hơi nới lỏng cổ áo, chầm chậm ngồi xuống ghế sô pha, bắt đầu nghịch điện thoại."Nhưng tôi..."Hành lí đâu? Không lẽ muốn cậu cởi trần chạy tới chạy lui?Đợi nửa ngày cũng không nghe thấy cậu nói tiếp, Nghiêm Hạo Tường cau mày ngẩng đầu, một lúc lâu mới hiểu được ý của cậu, anh chỉ chỉ tủ quần áo."Đồ của cậu chắc là đã được sắp xếp xong hết rồi"Hạ Tuấn Lâm theo chỉ dẫn mở cửa tủ, khi nhìn thấy khoảng trống được chừa cho mình trong tủ quần áo của Nghiêm Hạo Tường, lòng cậu có chút phức tạp, giờ phút này Hạ Tuấn Lâm mới ý thức được bản thân mình thực sự đã kết hôn rồi.Phòng tắm ở đây cực kỳ rộng, lần đầu tiên được tận hưởng việc ngâm bồn, cậu liền thoải mái tắm rửa. Đồ cậu mang theo không nhiều, sữa tắm, dầu gội cũng dứt khoát dùng ké của Nghiêm Hạo Tường.Đợi khi Hạ Tuấn Lâm ra khỏi bồn tắm thì đã là chuyện của một tiếng sau.Cậu ngâm nga hát, cầm quần áo đặt bên cạnh lên, lật qua lật lại nhưng cũng không nhìn thấy thứ mình đang tìm. Tiếng ngâm nga trong cổ họng đột nhiên dừng hẳn, cậu có một loại dự cảm không lành, nghiêm túc lật tìm thêm lần nữa.Sau khi xác nhận thật sự không có, Hạ Tuấn Lâm tuyệt vọng nhắm mắt.Bên ngoài phòng, Nghiêm Hạo Tường đang nhàn nhã lướt điện thoại.【Vương Tinh Trạch: Tiệc liên hoan có đến không?】【Nghiêm: Không rảnh】【Vương Tinh Trạch: Không rảnh gì mà không rảnh, cậu còn có thể làm gì?】【Nghiêm: Đang bận động phòng, mau lăn đi】【Vương Tinh Trạch: Động phòng cái gì, cậu độc thân cả đời này rồi, ai động phòng với cậu】Nghiêm Hạo Tường đang định trả lời Vương Tinh Trạch, đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh mềm mại.Anh ngẩng đầu nhìn phòng tắm, chỉ thấy bóng người dán lên trên cửa, một giây sau lại truyền đến tiếng gọi, so với lần trước âm thanh có to hơn chút."Nghiêm Hạo Tường"Lần này, Nghiêm Hạo Tường nghe rõ, anh buông điện thoại xuống, đi về phía cửa phòng tắm, Nghiêm Hạo Tường yên lặng đợi cậu nói tiếp.Tiếng bước chân càng đến gần, vành tai Hạ Tuấn Lâm càng đỏ hơn, cậu nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường dừng lại trước cửa, lẳng lặng chờ đợi. Hạ Tuấn Lâm nhắm chặt mắt, vò đã mẻ lại sứt* vậy thì cứ làm tới thôi."Anh có thể lấy quần lót giúp tôi được không?""..."Hai bên nhất thời rơi vào im lặng, Hạ Tuấn Lâm ôm mặt suy sụp, có khi nào Nghiêm Hạo Tường nghĩ cậu đang câu dẫn anh không? Nhưng đây là việc ngoài ý muốn, cậu vừa đổi tủ quần áo, cũng không nhìn thấy quần lót để ở đâu, bản thân Hạ Tuấn Lâm cũng chưa kịp nghĩ tới chuyện này.Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng tủ bị mở ra, truyền đến âm thanh lục lọi, cuối cùng là tiếng cửa bị gõ nhẹ.Hạ Tuấn Lâm trốn sau cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, cậu chỉ thấy một cánh tay nổi đầy gân xanh duỗi ra, ngón trỏ móc vào góc vải, lặng lẽ treo trên không trung.Quá xấu hổ! Cực kỳ xấu hổ!Hạ Tuấn Lâm tóm lấy quần lót, nhanh tay đóng sập cửa lại.Nhìn cánh cửa đóng chặt, Nghiêm Hạo Tường trầm tư rũ mắt. Điện thoại đặt trên sô pha lại vang lên, chắc là Vương Tinh Trạch không thấy anh trả lời nên gửi thêm một tin nhắn khác.Nghiêm Hạo Tường nhấc điện thoại lên, đúng là Vương Tinh Trạch nhắn.【Vương Tinh Trạch: Không đúng, bên cậu có chuyện gì à? Nói xem là ai, nếu không tớ lập tức tới nhà cậu】【Nghiêm: Không định tận hưởng kỳ nghỉ cuối cùng của cậu à?】【Vương Tinh Trạch: Đừng có đánh trống lãng, cậu đang yêu đương đúng không?】【Nghiêm: Chưa tính tới】【Vương Tinh Trạch: Tớ nói mà, cậu sao có thể yêu đương được? Có phải cậu để mắt đến tiểu O nào không? Nói tớ biết đi, tớ chỉ cậu nên làm thế nào】【Nghiêm: Nói cho cậu một chuyện】【Vương Tinh Trách: Nói】【Nghiêm: Anh đây kết hôn rồi】【Vương Tinh Trạch: Lừa ai vậy, cậu mấy tuổi rồi hả? Ha ha ha ha, không buồn cười chút nào hết, nhanh nói cho tớ biết là ai đi】【Nghiêm:...】【Vương Tinh Trạch:... Cậu nghiêm túc à?】Cửa nhà vệ sinh nhẹ nhàng mở ra, từ trong phòng tắm, hương dưa hấu hòa với vị mật ong ngọt ngào thoang thoảng trôi dạt trong không khí, lan khắp phòng ngủ. Hạ Tuấn Lâm vừa mới tắm xong, cậu bị hơi lạnh của điều hòa thổi đến run cầm cập, khẽ lắc lắc tay, sau khi thân nhiệt ổn định lại liền xấu hổ ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường."Ừm... anh... anh đi tắm đi"Nghiêm Hạo Tường cũng không vội di chuyển, anh khóa màn hình điện thoại, hoàn toàn không để ý đến tên Vương Tinh Trạch đang nhiều lời truy hỏi. Nghiêm Hạo Tường nhướng mày nhìn Hạ Tuấn Lâm, ý vị sâu xa quét cậu từ đầu đến chân.Lúc này, Hạ Tuấn Lâm cũng ý thức được bản thân vừa nói cái gì, bảo một Alpha vào phòng tắm mà Omega mới sử dụng xong, chẳng khác nào cậu đang giở trò lưu manh. Nồng độ tin tức tố trong phòng tắm đang cực kỳ cao, Alpha đi vào đó rất dễ bị kích thích, dẫn đến việc mất đi lý trí."Không không không, tôi không có ý đó, tôi chỉ là..."Hạ Tuấn Lâm cuống cuồng, cậu không biết phải giải thích như thế nào, cứ vậy mắc kẹt ở chỗ đó.Nghiêm Hạo Tường nhếch môi, hất cằm vào phía chiếc giường trước mặt, ra hiệu cho Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống."Chúng ta nói chuyện chút"Hạ Tuấn Lâm mặc bộ quần áo ngủ bằng lụa, thấp thỏm đi qua, nhưng ngay khi vừa ngồi xuống cậu bỗng dưng thấy hơi hối hận, cậu không nên ngồi gần Nghiêm Hạo Tường như vậy.Gần đến mức, cậu cảm thấy bản thân giống như bị nhốt lại trong địa phận của đối phương, xung quanh tràn đầy mùi soda chanh tươi mát.Đây là muốn mạng của cậu mà, Nghiêm Hạo Tường bây giờ chỉ mặc mỗi áo sơ mi mỏng, không biết do nóng hay do áo quá chật, đối phương đã mở phanh hai cúc áo đầu. Xương quai xanh tinh xảo lộ ra không chút che giấu, cổ họng Hạ Tuấn Lâm nhất thời khô nóng, hô hấp có chút hỗn loạn."Anh muốn bàn chuyện gì?""Nghiêm gia không coi trọng cái gọi là môn đăng hộ đối, nhưng chúng tôi đối với bạn đời của mình lại đặc biệt câu nệ. Kỳ thực, tôi đối với những thứ này vốn cũng không có ham muốn, thế nên cậu không cần phải xem nó như trách nhiệm. Đợi đến ngày cậu tìm được người mình thích, cứ nói với tôi, chúng ta có thể ly hôn"Hạ Tuấn Lâm nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân cũng không có gì bất lợi, cậu liền gật đầu đáp ứng. Nhưng trong lòng vẫn còn đang nghi ngờ, dù sao thì đối với Nghiêm Hạo Tường mà nói, cậu không chỉ nằm trong nhóm bịa đặt chuyện anh đi đào tường nhà người khác, cậu còn là người cướp mất nụ hôn đầu của anh.Nhìn thế nào đi nữa, Nghiêm Hạo Tường cũng không nên đối xử với cậu tốt như vậy."Anh không tức giận sao? Không trách tôi cướp đi nụ hôn đầu của anh hả? Không sợ tôi với anh bị buộc chặt một chỗ sao?"Nghiêm Hạo Tường nghe vậy, chỉ khẽ lắc đầu."Trách cậu thì có ích gì, quy củ là do nhà tôi đặt ra mà"Nói xong, anh đứng dậy, từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ, sau đó quay người đi vào phòng tắm, kết thúc cuộc trò chuyện.Ngay khi Nghiêm Hạo Tường đóng cửa phòng tắm, tiếp sau mẹ Nghiêm liền gõ cửa phòng."Dì, có chuyện gì không ạ?"Hạ Tuấn Lâm mở cửa, có hơi khó hiểu nhìn chén canh trong tay Nghiêm mẫu. Nghe thấy xưng hô này, bà giả vờ không hài lòng, tức giận nói."Còn gọi ta là dì?""... Mẹ""Giỏi"Bà đưa chén canh trong tay cho Hạ Tuấn Lâm."Đồ tốt, con mau uống đi""Đây là cái gì vậy ạ?""Tráng dương bổ thận"-TBC-*Trạch: Nơi ở, nhà ở.*Vò đã mẻ lại sứt: Vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com