Transfic Nguoi Bao Ho Jark
Cách đây không lâu nơi Jackson đứng cũng là tại chính sân bay này, lúc đó hắn còn chưa tưởng tượng sẽ có điều gì đợi mình ở phía trước. Có thể trái tim hắn từng ngày sẽ giằng xé vì khát vọng, cũng có thể phát điên mà cũng có thể là hối tiếc vì cái chết của người cha duy nhất. Nhưng điều hắn không cần thiết lại là sự thương hại. Thứ duy nhất mà lúc đó hắn cần - là có hậu phương vững chắc từ bạn bè, căn hộ quen thuộc còn vương vấn lại hơi ấm của cha và những nơi quen thuộc mà họ đã đến hàng bao nhiêu lần. Nhưng hắn lại bị tách khỏi những thứ đó mà chuyển đến sống trong một gia đình xa lạ. Đó như thể là hai mũi tên cắm sâu vào tim hắn. Hắn muốn mình có thể giống một đứa trẻ nhỏ, hoảng loạn, gào khóc mà làm theo ý mình, nhưng điều gì đã cản trở hắn? Cảm thấy tội lỗi trước mặt người cha quá cố sao? Cũng phải, bởi nếu hắn hành động như thế chắc hẳn ông cũng sẽ không thấy vui vẻ gì. Jackson tin là trên đời này có thiên đường và có khi nào ông đang theo dõi hắn từ trên cao không? Tuy trước đó hắn hoàn toàn cự tuyệt những điều nghe có vẻ hoang đường ấy nhưng sau cái chết của cha hắn lại bắt đầu tin vào những thứ mà trước đó hắn cho rằng là vớ vẩn. Không những thế, mỗi khi hắn cảm thấy chán nản hay tuyệt vọng thì vẫn cảm nhận được là có cha đang bên cạnh vỗ về và an ủi hắn. Đó là lý do hắn không phản kháng mà ngoan ngoãn chuyển đến Los Angeles.Hiện tại đứng tại nơi này hắn nhớ lại ngày cuối cùng đó, những lời chào tạm biệt của người bạn thân và vòng tay ôm chắc chắn. Những ký ức đó như thể mới là của ngày hôm qua đó thôi. Nhưng lại cũng đủ thời gian để hắn thay đổi, cũng vì thế mà hắn lo sợ liệu chúng có ảnh hưởng tới tình bạn của hắn không. Nhưng chúng lại chẳng là gì khi so sánh với mối quan hệ hiện giờ của hắn với Mark. Sau cuộc đối thoại với bác Tuan, hắn dường như đã biết rốt cuộc trong lòng hắn là như thế nào nhưng nó lại không khiến hắn thấy nhẹ nhàng hơn. Ngược lại hắn không biết mình nên làm thế nào để che giấu tình cảm của mình, hay có thể nào cố thử không thích cậu ấy một lần nữa?Quay lại về phía Mark thì thấy cậu đang tiến về phía mình rồi ngẩn ngơ nhìn lên phía tầng hai. Không, không có cách gì khiến hắn ghét cậu được rồi. Vậy phải làm sao đây?- Đừng đi xa quá, sân bay này khá lớn nên cậu sẽ dễ bị lạc hơn đó,- Jackson nói.- Vậy giờ cậu sẽ chăm sóc, quan tâm tôi chứ?- Mark mỉm cười, đứng phía sau lưng Jackson.- Chứ gì nữa,- hắn trả lời rồi nhếch miệng cười mà tiến lên phía trước.Mới bước được một bước thì hắn cảm nhận được có ai đó đang nắm lấy balo của mình, quay mặt lại thì đụng ngay Mark ở đằng sau. Đôi mắt cậu đang nhìn hắn chăm chú khiến hơi thở của Jackson như ngưng lại, tim thì đập thình thịch trong lồng ngực.- Cậu...cậu đang làm cái gì đó?- hắn ngần ngừ hỏi.- Thì bám lấy cậu để khỏi bị lạc chứ sao,- Mark trả lời rồi còn nhấn mạnh lại bằng cách túm chặt lấy balo của hắn hơn.-Bỏ ra!-Không!- cậu từ chối lời đề nghị.Hắn thở ra nặng nề rồi mặc kệ, không thèm tranh cãi với Mark nữa khi thừa biết cậu thuộc dạng cực bướng, đành bước như thế về phía cổng ra vào.Trời đã tối nhưng người thì vẫn đông không kém gì ban ngày. Ở đâu cũng bật đèn đường soi sáng cả khu vực sân bay, Jackson tự tin sải bước chen qua đám người khiến Mark phải vất vả lắm mới theo được bước chân hắn. Mark thừa hiểu, hắn vội vàng là vì cái gì, chính bản thân cậu cũng rốt ruột muốn được nhìn thấy bạn hắn, qua người đó cậu có thể biết nhiều về Jackson hơn. Hắn cũng không thích nói về quá khứ, nói cách khác khi nhắc đến vấn đề này hắn cũng khá là khổ tâm. Vì thế Mark thấy khó chịu với Jackson nhưng cảm giác này sau lại biến mất khi nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt hắn.Cuối cùng thì họ cũng ra bên ngoài, chỗ người nhà ra đón người. Jackson dừng lại, Mark lẽo đẽo theo hắn đến quay cuồng đầu óc cũng nheo nheo mắt lại tìm người.- Jackson,- có tiếng của người thanh niên nào đó vang lên từ đằng sau.Quay lại, Mark nhìn thấy khuôn mặt ngăm đen của cậu bé kia. Cậu ta có mái tóc màu đen nhưng phần mái phía trước được nhuộm hồng. Hai má bầu bĩnh như của con sóc cùng đôi môi dày khiến cho gương mặt thoạt nhìn rất dễ thương khiến người khác thật chỉ muốn tới âu yếm. Bề ngoài không giống người Trung cho lắm, giống với người Thái hơn.-Bam,- Jackson mỉm cười như lần đó khi hắn cười với Leila rồi tiến tới phía cậu ta. Jackson không thể diễn tả bằng lời sự hạnh phúc khi được gặp lại người bạn thân, cậu bé Bam kia cũng mỉm cười mà ôm lại hắn. Mark vẫn đứng ẩn nấp đằng sau balo của hắn mà chờ đợi cảnh ôm nhau thắm thiết kết thúc. Cuối cùng thì họ cũng gỡ nhau ra và Bam giờ mới để ý tới sự hiện diện của Mark.-Xin chào,- cậu chào bằng tiếng anh.- Tên tiếng thái của em khá dài nên anh cứ gọi em là Bambam thôi.- Xin chào,- cậu cũng mỉm cười.- Anh là Mark Tuan.- Bam, em đến một mình sao?-Jackson quan tâm hỏi.-Không, em đến cùng mẹ, bà ấy đang đợi chúng ta đó. Đi thôi!- cậu ta nắm lấy tay Jackson kéo hắn ra ngoài cửa, Jackson cũng nghe theo bạn mà bỏ Mark ở một bên. Mark mệt mỏi thở dài rồi cúi đầu lẽo đẽo đi theo sau bọn họ. Có vẻ như cả quãng thời gian đi nghỉ ở Hồng Kông cậu cứ sẽ phải đi theo sau bọn họ thế này. Nghĩ tới điều này làm cậu thấy thất vọng không ít."Đây chính là quả báo cho việc trước đó mình đối xử không tốt với hắn ta mà"- cậu đang tự nhủ với mình thì bị một bàn tay nắm lấy cổ tay mình, còn nghe tiếng hắn khẽ lẩm bẩm kiểu "Tôi đã nói đừng đi cách tôi xa cơ mà" rồi bị dắt đi.Mark lúc đó chỉ gắng giấu niềm hạnh phúc và vui vẻ đang ngập tràn trong lòng, vì ít nhất Jackson vẫn còn nhớ tới cậu mà cậu cũng không phải im lặng đi theo sau bọn họ như cái đuôi nữa.Bọn họ bước ra ngoài, không khí rất trong lành thoáng mát rồi tản bộ ra bãi đỗ xe. Cách đó không xa có đậu một chiếc xe con màu đỏ, bên cạnh là một người phụ nữ đang đứng. Cậu đã có thể nhanh chóng nhận ra vì thoạt nhìn hai mẹ con họ rất giống nhau. Cũng là mái tóc màu đen đó, cũng kiểu nét đôi mắt đó và nụ cười cũng rất giống. Khi nhìn thấy Jackson, bà nhanh chóng ôm chầm lấy hắn, đối với hắn bà như người mẹ thứ 2. Từ nhỏ, mẹ Bam đã luôn chăm sóc, bảo vệ và hay an ủi hắn. Nên khi ôm bà, hắn cảm nhận được hơi ấm của gia đình mà đã từ lâu hắn không nhận được.- Cô rất vui khi được gặp lại con, Jackson,- buông "con trai" ra, bà phấn khởi nói.Sau nhìn qua Mark thì bà tự giới thiệu bản thân và cũng nói rất vui khi được gặp cậu.- Giờ chúng ta về nhà thôi. Đã muộn rồi, chắc hai đứa ngồi máy bay cũng mệt lắm nhỉ!- Vâng ạ,- Jackson đồng tình. Để hành lý ra sau cốp xe, Mark và Jackson ngồi ở hàng ghế dưới rồi di chuyển đến nơi cần tới.Trên đường về nhà, mẹ Bam luôn miệng hỏi thăm sức khỏe của Jackson, hắn sống bên đó thế nào rồi cả hàng loạt những câu hỏi như của mẹ dành cho con mình. Mark chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồng Kông thực sự là khác xa so với Los Angeles, ở California mọi thứ đều đơn điệu hơn, đâu đâu cũng là cây cối hay cọ dừa, những căn nhà riêng lẻ, dân cư cũng không đông đúc cho lắm. Ở đây thì toàn là những căn hộ chung cư, những tòa nhà cao chọc trời. Đường phố thì hẹp, chỉ riêng việc có thể chứa đủ chỗ cho đường ray, những xe bus hai tầng và những chiếc xe taxi trên con đường này thì đã là điều đáng ngạc nhiên rồi. Mark không thể tin được là tại chính nơi này Jackson đã sinh ra và lớn lên. Một đất nước ồn ào, nhiều màu sắc và luôn luôn chuyển động không có hợp chút nào với tính cách của Jackson. Mà cũng có thể là do Mark chưa thực sự hiểu rõ hắn. Khi mà lúc này nhìn hắn đang phấn khích nói chuyện thì Mark cảm thấy bản thân thực không quen hắn. Hắn trước đó chưa bao giờ nói chuyện nhiều như thế này, cũng đồng nghĩa với việc con người đang ngồi cạnh cậu đây không phải là người mà cậu quen biết trước đó. Và các bạn có biết không, tại vì sao mà cậu lại thấy có chút thất vọng thế này.Xe dừng trước một ngôi nhà màu xám. Gỡ bỏ hành lý xuống, bọn họ lên tầng rồi mở cửa căn hộ. Bọn họ cởi giày ở hành lang khuôn hình chữ nhật sáng lóa, nơi chỉ đủ để tủ quần áo rồi mới vào căn phòng to nhất. Nhìn qua thì nó rất là ấm cúng, ghế sô pha màu trắng bên góc tường, tủ kính thì chiếm gọn bên tường đối diện và nhiều tủ gỗ có tầng chứa cả một bộ sưu tầm với đủ loại thiên thần: búp bê bằng len, bằng sứ hay bằng thủy tinh. Khi nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Mark thì Jackson mới giải thích:- Mẹ của Bam tin vào những thiên thần và bà cho rằng bọn họ ở khắp nơi để bảo vệ chúng ta.- Mmm, tôi hiểu rồi,- Mark gật đầu rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Bambam.Sau 5 phút thì chiếc bàn trong phòng đã được trải đầy tất cả những gì có thể ăn được trong tủ lạnh ra, bọn họ bắt đầu dùng bữa.- Mark,- sau một thời gian im lặng, thì bà chủ căn hộ mới quay sang Mark mà nói bằng tiếng anh.- Con kể chút về bản thân mình đi. Chứ cô cũng không biết trong thời gian ở bên kia Jackson đã sống như thế nào, với ai nữa.- Thì,- Mark nghĩ ngợi.- Con rất đẹp trai này, thông minh, biết trượt skateboard và...- mẹ Bam bật cười và thêm:- Và cũng rất không khiêm tốn nữa.- Đúng vậy đó ạ,- Jackson bán đứng.- Hai đứa chắc cũng thân nhau chứ?- người phụ nữ vẫn tiếp tục những câu hỏi của mình.- Con cũng nghĩ thế,- Bam cắt ngang.- Anh Jackson ai cũng có thể kết thân mà.- Em nói gì vậy?!- Mark thốt lên, cậu không thể kiềm chế nối bản thân.- Tuần đầu tiên cậu ấy chỉ im lặng! Tuần sau thì có thêm từ "có" hoặc "không" và chỉ nói khi có người hỏi thôi.Jackson bật cười khi bị kể tội khiến Mark hoàn toàn bị shock. Sao hắn ta lại có thái độ như vậy chứ? Sao hắn ta lại không như thế này khi ở Los Angeles?- Trong vòng hai tuần con nhìn thấy cậu ấy cười được MỘT lần. Mà còn là cười với một em gái nhỏ.- Jackson, sao không giống với con chút nào hết vậy,- người phụ nữ quay sang "con trai" mình.- Vâng ạ,- Jackson đồng ý.- Ở Mỹ con có hơi khác, cũng không nói chuyện nhiều, không cười cũng chẳng đùa, hành xử cứ như thằng ngốc vậy thôi...- Nhưng kể cả có thế thì mọi người vẫn sẽ thích anh,- Bam chen vào.- Anh không muốn ai thích mình hết, chỉ giấu mọi thứ cho riêng mình.- hắn nhìn Mark thì nhận thấy cậu đang cúi đầu xuống nghĩ ngợi gì đó rồi mới tiếp tục.- Xin lỗi nếu khiến cậu thấy khó chịu.Ngẩng đầu lên, Mark nhìn chăm chăm hắn."Giờ thì cậu định ngửa bài cho tôi xem hết sao? Cậu làm thế làm gì trong khi cậu vẫn có thể chơi tiếp chứ?! Vậy mà tôi lại ngu ngốc khi đã bắt đầu thử tin cậu, Jackson Wang, vậy mà cậu lại hoàn toàn khác so với suy nghĩ của tôi".- Tôi không có khó chịu,- Mark nói dối. Đã bao nhiêu đêm nằm thao thức vì muốn biết được những bí mật của hắn, cũng đã bao nhiêu lần chờ đợi thời cơ để hỏi chuyện hắn.- Tôi thế nào cũng được, hiện giờ cũng vậy,- Mark cắn lưỡi mình, không muốn nói dối thêm nữa.Tức giận, à mà cũng không hẳn, mà là bực tức vì trò đùa quá đáng. Đáng lẽ ra nên im lặng hoặc đơn giản vỗ vỗ vai hắn mà cười nói "Cậu lại nói cái gì vậy?" nhưng không...Jackson chỉ gật nhẹ đầu rồi lại chúi mũi vào đĩa. Sao hắn lại bắt đầu những chuyện này? Sao lại nói với cậu chuyện này? Hắn thừa hiểu sẽ khiến cậu bực tức thế nào mà. Chẳng phải cậu rất ghét những ai nói dối mình, những ai giả tạo với mình. Đó là lý do khiến cậu luôn tạo khoảng cách với mọi thứ bên ngoài. Cho nên hắn phải đợi đến một thời gian sau. Chính là lúc này.Mẹ Bam biết là mình đã hỏi một vấn đề tế nhị nên cũng im lặng, không nói gì nữa. Vì thế bọn họ cứ ngồi như thế đến hết bữa tối.- Hai đứa đêm nay ngủ ở đây chứ?- bà mở miệng, tay bận rộn dọn chén đĩa. - Ở đây vẫn còn một căn phòng trống, con gái cô giờ cũng chuyển ra riêng rồi vì thế hai đứa có thể ngủ bên phòng đó.Jackson quay sang nhìn Mark rồi ngước lên nhìn đồng hồ, suy tính có nên hay không rồi sau cũng đồng ý. Đây đúng kiểu phòng dành cho con gái, giấy tường màu hồng nhạt, trên tường là ảnh, báo rồi hình của những ca sĩ thần tượng, gối cũng mềm mại hơn nhiều. Có điều, giường có hai chiếc nhưng lại được ghép chung vào với nhau. Tách hai giường ra một chút, Mark nằm bẹp ở một bên còn Jackson đi tắm. Trong lúc không có ai trong phòng, Mark quyết định gọi điện thoại cho cha mình.- Chào con trai,- cha cậu nói ngay khi vừa nhấc máy.- Con chào cha.- Bọn con ổn cả chứ? Hai đứa đã đến nơi rồi sao?- ông lo lắng hỏi.-Vâng ạ.- Vậy con gọi điện để ép cung cha như đã hứa hả?-Không. Con không có tâm trạng để chơi trò hỏi đáp đâu,- Mark mệt mỏi thều thào, đầu chúi xuống gối, nơi vẫn còn phảng phất mùi nước hoa của con gái.- Thế mà ta đã chuẩn bị đã buổi rồi đó,- ông u uất báo.- Có chuyện gì sao?Mark ngập ngừng không nói. Cậu đang tính có nên nói chuyện của Jackson với ông không.- Không có gì đâu. Con chỉ là hơi mệt sau chuyến bay dài thôi,- cậu luồn tay vào tóc rồi nhắm mắt lại, Mark làu bàu:- Gía như bây giờ được đi uống thì tốt.- Con nói gì đó, Markie?- Không có gì. Chúc cha ngủ ngon nhé!- Ngủ ngon, con yêu!Kết thúc cuộc gọi, Mark vẫn cứ nằm nhắm mắt như cũ, cậu đang cố gắng hiểu Jackson. Từ khi sinh ra đã mất mẹ, cha thì mới mất nên hắn khát khao tình thương từ bè bạn. Đây là thời điểm tốt để có thể bắt đầu lại từ đầu."Nhưng cũng không đến mức quên đi quá khứ rồi xa lánh mọi người chứ! Đã thế còn giả vờ trở thành con người khác nữa!"- Mark chửi thầm trong đầu.Bỗng nhiên, cả cơ thể của cậu được một tấm chăn ấm choàng lên người. Có vẻ như Jackson đã trở lại và nghĩ là cậu đã ngủ. Mở mắt, Mark nhìn hắn. Không còn snappack quen thuộc nữa, mái tóc ẩm ướt vẫn còn đang nhỏ giọt, trên gương mặt còn sót lại những vệt nước chưa khô, nhìn qua như những giọt nước mắt. Khi nhận thấy cậu chưa ngủ mà nhìn mình thì hắn mỉm cười. Trước đó thì có làm gì cũng không thể nhìn thấy được nụ cười này. Sau một phút thì hắn mở miệng:- Xin chào. Anh tên là Jackson Wang, anh sinh ra và lớn lên ở Hông Kông. Cách đây không lâu thì cha mất nên giờ anh chỉ còn có một mình...- Jackson,- Mark sửng sốt nhưng ngón tay hắn đã chặn trước môi, không cho nói.- Cha anh để anh lại cho một người bạn thân xa lâu năm. Lúc đầu anh còn hơi mù mờ cho đến khi bác Tuan gọi điện...Lúc đó anh không muốn làm quen với ai hết, cũng không muốn lúc nào cũng cố nặn nụ cười trước mặt người khác. Anh chỉ muốn ở bên những người thân thiết của mình, những người luôn dạy bảo anh về mọi thứ. Nhưng vì không còn ai chăm nom nữa nên căn hộ riêng cũng bị niêm phong vì không có khả năng trả. Lúc đó anh mới quyết định sang Mỹ nhưng lại tự nhủ với bản thân là sẽ không mở lòng với ai cả, cũng không bao giờ muốn kể quá khứ của mình cho ai nhưng...Mark...Vậy mà mỗi ngày qua đi anh lại muốn phá bỏ lời đã hứa của mình mà kể cho em nghe tất cả...- Vậy sao anh không làm như thế đi?- Mark không nhịn nổi mà lên tiếng. Jackson cúi đầu khiến một vài sợi tóc ẩm rũ xuống trước trán, hít một hơi sâu, hắn mới nói:- Anh sợ em sẽ không chấp nhận con người đó của anh...- Anh là đồ khốn!- Mark hét lên, đấm nhẹ lên bên hàm của hắn."Anh có thế nào thì tôi cũng vẫn chấp nhận"- cậu tự hét lên trong lòng.Jackson chỉ mỉm cười rồi gật đầu. Hắn thích một Mark như thế này, một Mark luôn thể hiện thái độ và cảm xúc của mình ra bên ngoài chứ không như những người khác mà theo một cách rất riêng của mình.END PHẦN 7*Mình định ngâm lâu một chút vì đây là post mới nhất nhưng hôm qua lại có phần 8 rồi nên mình dịch vội phần này, phần 8 thì đợi khi nào có phần 9 thì mình mới dịch nhé. Ai mong chờ fic LĐCS thì mình bt làm sao bh, au ko post chap mới nào cả. Hay là sang đọc sad fic Tứ mạng của mình hả, cái đó au viết end rồi, mình chỉ mất công dịch thôi ???)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com