TruyenHHH.com

Transfic Mot Ngay

15.

"Chuẩn bị xong hết chưa? Ơ, sao đã ấn quay rồi nhỉ──"

"Xong rồi xong rồi, bắt đầu thôi."

Máy quay của điện thoại di động khiến cho mặt mũi mờ mờ ảo ảo, đôi mắt Châu Kha Vũ phát sáng, vuốt phẳng quần áo. Công trường sau lưng Tổ chim(11) truyền đến tiếng búa nện vào kim loại đinh tai nhức óc, đường phố vô cùng náo nhiệt. Châu Kha Vũ giả vờ như đang cầm micro, học theo giọng phát thanh viên thường đọc bản tin thời sự, "Hiện tại theo giờ Bắc Kinh, lúc 8 giờ tối ngày 8 tháng 8 năm 2008, Lễ Khai mạc Thế vận hội Olympic sẽ được bắt đầu!"

(11): Sân vận động Quốc gia Bắc Kinh, cũng được gọi là Tổ chim (鸟巢; Niǎocháo), là một sân vận động có sức chứa 91.000 người ở Bắc Kinh.

Đứa nhỏ đi ngang qua liếc nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, đi được một đoạn xa lại chạy về chỗ họ, túm góc áo anh, "Ca ca à, bây giờ là năm 2007."

Doãn Hạo Vũ ôm bụng, cười gập người, lưng cong lại như con tôm, run lẩy bẩy vì cười, đến mức cả khuôn mặt cậu đỏ bừng.

"Đừng làm ồn." Châu Kha Vũ nín cười, nói cảm ơn với đứa nhỏ. Em đầy nghi ngờ nhìn hai người họ một cái rồi chạy đi.

"Vẫn đang quay đấy chứ?"

"Vẫn đang quay, đang quay mà." Doãn Hạo Vũ cả người cong vẹo đỡ lấy điện thoại, tay run không thể tả.

"Đừng cười nữa." Châu Kha Vũ cố gắng nhịn cười, vẻ mặt vặn vẹo. Anh hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: "Hiện tại đang tiến về hướng chúng tôi chính là các vận động viên Trung Quốc. Họ đang mặc trang phục thể thao màu đỏ tươi, mang ý nghĩa hồng hồng hoả hoả(12), kỳ khai đắc thắng(13)."

(12): (Thành ngữ) Hình dung thịnh vượng hoặc đời sống giàu có dư giả.

(13): Thắng ngay từ trận đầu; mở cờ là đánh thắng.

Doãn Hạo Vũ cười đến mức nước mắt cũng trào ra, lấp lánh dưới ánh đèn của công trường Tổ chim, sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời Bắc Kinh. Châu Kha Vũ đang nói cũng đột nhiên dừng lại, tiến lên một bước nhỏ cầm lấy điện thoại, vỗ vỗ mặt Doãn Hạo Vũ. Doãn Hạo Vũ ngỡ ngàng hết nhìn camera rồi lại kinh ngạc nhìn Châu Kha Vũ.

"Bây giờ, chúng ta hãy phỏng vấn một bạn khán giả may mắn." Châu Kha Vũ hướng ống kính về phía mình, sau đó lại chuyển sang Doãn Hạo Vũ.

"Xin chào tiên sinh, xin hỏi tên của ngài là gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, "Xin chào, tôi tên là Châu Kha Vũ."

"Xin hỏi ngài Châu tiên sinh đây, hôm nay ngài tới đây cùng với ai thế?"

"Cùng người tôi thầm yêu."

"Tại sao lại là thầm yêu?"

"Bởi vì tôi không biết anh ấy có thích tôi hay không đó mà."

Châu Kha Vũ đột nhiên xoay điện thoại sang một bên, cả khuôn mặt đưa đến sát trước mặt Doãn Hạo Vũ. Mắt của cậu, lông mày của cậu, mọi thứ thuộc về cậu đều ngay gần kề, tất cả đều là dáng vẻ anh đã nhìn qua cả trăm ngàn lần, nhưng anh vẫn thấy không đủ. Anh thật sự muốn đem cậu hôn mấy lần cho thỏa.

"Vậy rốt cuộc anh ấy có thích ngài hay không đây? " Châu Kha Vũ hỏi cậu.

Doãn Hạo Vũ ngắm nhìn khuôn mặt anh hồi lâu, ung dung nói: "Đương nhiên, anh ấy thích tôi nhất trên đời." Thế là, Châu Kha Vũ nghe thấy tiếng pháo hoa vang vọng trên bầu trời Bắc Kinh, không ngừng bung toả.

16.

Châu Kha Vũ tỉnh lại, nghe thấy tiếng đóng cửa ầm ĩ. Anh ôm lấy trái tim đau đớn, nhảy xuống giường, mơ hồ cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Cửa vừa mở ra, mẹ Châu khuôn mặt dàn dụa nước mắt lao về phía anh, hét toáng lên, vừa mắng vừa khóc. Châu Kha Vũ ngây người nhìn cô cùng nhân viên bảo vệ đứng phía sau, còn có đám đông đang xem náo nhiệt, anh không biết phải làm sao, đứng đờ tại chỗ.

"Tiểu Vũ à, sau này trốn học cũng đừng không nghe điện thoại. Con nhìn xem con sắp hù ch ết mẹ rồi."

Châu Kha Vũ cuối cùng cũng nắm bắt được một câu từ cơn mưa giáo huấn kia, anh cảm thấy sau gáy như bị người ta hung hăng đ ánh một nhát. Anh muốn hỏi những người này vài thứ, nhưng cổ họng anh lại giống như mắc xương cá, câm lặng thật lâu, một lời cũng chẳng thể thốt ra.

"Con nói gì đi tiểu Vũ, đừng làm mẹ sợ." Người trong ngực khóc đến mức lê hoa đái vũ(13), nghẹn ngào nói một câu.

(13): Trên khuôn mặt u buồn đầm đìa nước mắt. Như cành hoa lê đọng giọt mưa xuân.

"Mẹ, hôm nay là ngày mấy?" Châu Kha Vũ ngẩn ngơ hỏi.

"Cái gì?" Mẹ Châu không phản ứng kịp, hỏi ngược lại anh.

Bảo vệ nhìn điện thoại, "Ngày 5."

Bùng nổ một tiếng, nội tâm anh sụp đổ. Châu Kha Vũ nghĩ, xong rồi rồi, mọi thứ đã kết thúc. Anh chen qua đám đông, lao ra ngoài, chạy như bay trên con đường tháng 3 lạnh thấu xương. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình chạy chậm đến vậy, hai cẳng chân liều mạng vươn ra, nhưng anh vẫn cảm thấy không đủ nhanh. Sương mù ẩm ướt kết thành tấm lưới, lưu lại vết nước trên mặt anh, gương mặt tê dại vì gió lạnh. Trong một khoảnh khắc, anh chẳng còn phân biệt được trên mặt mình là sương mù hay là nước mắt.

Anh thở dốc leo lên cầu thang, giữ chặt hai bên sườn đau đớn, từ từ tiến đến cửa nhà Doãn Hạo Vũ. Do dự một lúc, anh nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Ông trời ơi, cầu xin người... làm ơn.

Nhưng anh bấm chuông cửa, một lần, hai lần, ba lần. Anh bắt đầu khẩn trương, cấp tốc ấn chuông, như thể Doãn Hạo Vũ chỉ đang say ngủ, nghe thấy tiếng anh ấn chuông sẽ đứng dậy mở cửa. Anh gõ mạnh cửa, vẫn không có phản ứng, anh dùng sức đập cửa, vậy mà cánh cửa cứ thế bị đẩy ra, kẽo kẹt mở ra một lối nhỏ. Châu Kha Vũ do dự, đẩy cửa bước vào.

Nồi niêu bên cạnh bếp chất thành từng đống, thùng rác đã được dọn sạch sẽ, cửa sổ khóa chặt không lọt chút gió nào, một chậu ngọc lan treo bất động trên không trung. Mọi thứ đều giống hệt như lần đầu anh đến đây. Châu Kha Vũ đi đến trước tủ lạnh, mở tủ, tủ lạnh trống rỗng, bên trong chỉ có hai quả trứng nằm yên lặng.

Một tờ giấy được kẹp dưới quả trứng, Châu Kha Vũ cầm lấy, mở ra, trên mặt sau tờ giấy viết văn có viết: Giải thưởng Dũng cảm. Anh lật mặt sau tờ giấy, tấm lưới màu xanh lá cây dường như bị ướt, trong những ô vuông trên cùng, mỗi ô đều được viết một chữ. Là chữ viết tay của Doãn Hạo Vũ, nét bút tinh tế viết:

Anh chạy đi, trốn thoát khỏi cái mùa xuân này.

Anh quỳ rạp xuống sàn nhà Doãn Hạo Vũ, thở hổn hển đầy khó nhọc, nước mắt không ngừng tuôn trào như đã tích tụ rất nhiều năm. Đầu tiên là nghẹn ngào thủ thỉ, giống như loài thú nhỏ bị thương, tan nát nằm bò trên cánh đồng. Sau đó, cơn đau như bị xuyên thủng từ lồng ngực truyền đến, anh phát ra tiếng rên rỉ, đập lên bốn vách tường, lại vang dội phản lại.

Anh nghĩ, giấc mơ của Doãn Hạo Vũ có khi đã trở thành sự thật rồi.

Anh nghĩ, anh cứ ngỡ đã lâu như vậy, nhưng thật ra hai người mới chỉ quen nhau được một ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com