TruyenHHH.com

Transfic Longfic Nghich Luu


Tháng 9 năm 2013, tại Philadelphia, Mỹ.

Học kì mới vừa khai giảng, tôi có đi phỏng vấn một vài tòa soạn báo tài chính, cuối cùng cũng xin được một chân thực tập. Điều kiện làm việc không tốt lắm, ba mẹ khuyên tôi rằng tốt nghiệp về nước làm việc cũng được, ông nội cũng luôn nói ông không biết còn sống được đến năm nào, sớm ôm cháu về là tốt nhất. Tôi không muốn, muốn cố gắng thêm một năm, nếu thất bại thì tính tiếp.

Nhiệm vụ thứ nhất ở tòa soạn là trợ giúp phỏng vấn ông chủ mới của tập đoàn Dịch thị, nói là trợ giúp, thật ra chỉ là sửa sang lại tư liệu phỏng vấn cho tốt, chuẩn bị vài vấn đề có phân lượng, để người ta biết mình cũng có chuẩn bị mà đến, không phải là không đầu không đuôi hỏi mấy câu không rành mạch. Cuối cùng tư cách xuất hiện, cũng chỉ là một dòng dưới cùng của bản tin "Thực tập sinh Lưu Bội cũng có đóng góp cho bài viết này" mà thôi. Tổng biên tập và tôi đều tự hiểu trong lòng mà không nói, để lúc đối mặt nói chuyện nhau, thì cũng dễ dàng hơn đôi chút.

Gọi điện thoại cùng thư kí xác nhận chuyện thời gian, nhìn nhìn trong túi, thẻ công tác bản ghi chép bút ghi âm đều có, trước khi ra cửa nhìn qua lịch, nha, ngày mai là sinh nhật ông nội, phải nhớ rõ gọi điện cho ông.

Dịch thị ở Mỹ là gia đình di dân đã đến đời thứ ba, rất vững chắc. Sinh ý những năm gần đây như mặt trời ban trưa, vật liệu xây dựng, nội thất, vận chuyển đều có đặt chân vào, những lĩnh vực này đều có thể kiếm ra tiền, nói vậy thì người sáng lập đầu tiên đến Mĩ để gây dựng nên thành tựu này cũng không phải là nhân vật đơn giản. Nghĩ đến đây tôi không khỏi cười khổ, người tài năng nào là người Trung Quốc có chỗ đứng vững chắc ở Mỹ là nhân vật đơn giản? Nếu không cảnh giác, kì thực tập chấm dứt sẽ nhận giấy tốt nghiệp rồi chạy lấy người mất!

Lần nói chuyện này không phải là phỏng vấn chính thức, được tổng bộ công ty sắp xếp tiến hành ở một phòng họp nhỏ. Vẫn chưa đến giờ, tôi ngồi trong phòng họp nhìn lên tấm chân dung ở trên tường. À, người sáng lập quan trọng nhất là Dịch Dương Thiên Tỉ, chậc chậc chậc, đúng là cái tên kì quái, tuy rằng trước đó đã tra qua tư liệu, đối với quá trình làm giàu của người này cũng có nghe qua, nhưng vẫn cảm thấy cái tên này thật chói mắt. Trong ảnh chụp người kia hơi mím môi, vẻ mặt kiên nghị, ngũ quan tổ hợp lại thành tướng mạo dịu dàng, không thể nói rõ là cường thế hay ôn hòa, hoặc là cả hai đều có.

Cánh cửa thủy tinh bị đẩy ra, tôi rất nhanh đứng lên hơi khom người vươn tay phải, chủ quản truyền thông Ellie cao gầy nắm lấy, ý bảo tôi ngồi xuống.

"Đây là đề cương phỏng vấn tòa soạn đưa qua, chúng tôi xem qua thì có một vài điểm cần sửa đổi."

Lòng tôi lộp bộp một chút, tự biết không ổn.

Cô thư kí chỉ vào một ít vấn đề, nói rõ rằngviệc đưa đối thủ cạnh trạnh ngày xưa từng có thực lực ngang nhau nhưng bây giờ đã bắt đầu xuống dốc vào bài thì không tiện, hi vọng buổi phỏng vấn không nên giới thiệu đến văn hóa công ty, mà nên tập trung vào lịch sử thành lập hơn.

Mấy cái lời lẽ tầm thường gì đó các người lên mạng sợt sợt ra cũng có, độc giả còn đặc biệt đến mua tạp chí nữa à!

Tôi âm thầm thì thầm.

"Đề cương sau khi thay đổi thì lại gửi đến bên chúng tôi kiểm tra lại một chút nhé?" Âm cuối của cô thư kí kéo lên, nhưng mà không phải đang trưng cầu ý kiến của tôi.

Trên đường đáp tàu điện ngầm về nhà, tôi một mực nói bản thân mình rằng không nên viết gấp gáp làm gì, người sáng lập kia cũng từng cùng trường với tôi mà, lão học trưởng ấy trên trời cao có linh thiêng thì cấp cho tôi chút mặt mũi để thuận lợi hoàn thành bản tin này ha? Ở thư viện không phải còn có sách của Dịch thị quyên góp cho trường đó sao! Để về lại xem có thể đào móc ra được chút ý nào không vậy.

Vào thu, trời đầy mây, trên đường thật dày lớp lá rụng của hàng cây hai bên đường, dậm lên còn vang lên tiếng răng rắc. Trên tầng 5 của thư viện chính, có gần một nửa tầng là các loại sách thuộc loại đặc biệt của Đông Á, còn có tư liệu của Trung văn và Nhật văn, quy mô lưu trữ trên dưới 100 vạn sách. Khoảng cách giá sách khá hẹp, ánh đèn trên đầu vì để tiết kiệm năng lượng mà càng trắng bệch, khiến không gian càng thêm nhỏ hẹp chật chội. Muốn ở đây mà tìm tra được một ít tư liệu cũ liên quan đến Dịch thị trong khi không có chút đầu mối nào thì tôi cũng khó mà tìm được, đành phải tùy ý từ một giá sách, rút đại một quyển rồi xoay người lại, đặt trở về, lại tìm được một quyển khác.

Tài liệu này tựa như một viên gạch dày, trang sách ố vàng, bên cạnh còn có một vết lằn sâu có niên đại đã lâu —— bản trên tay này không giống với bản lúc nãy —— Không, là khác với tất cả các quyển ở đây —— ở trong trang sách khơi ra được một rãnh nhỏ, khảm một viên đạn!

Tôi <Bộp> một tiếng khép lại quyển sách, giống như nhìn được bí mật gì khiến người chột dạ, chạy nhanh ôm đến bên cửa sổ, muốn mượn ánh mặt trời nhìn cho rõ ràng. Nhưng mà hôm nay không có nắng, ánh mặt trời cũng chạng vạng mê man, tôi muốn dùng tay khui nó ra, ai ngờ nó kẹt thật chặt, chỉ chuyển động sang một góc độ nhỏ.

—— Lộ ra trên xác viên đạn, là một chữ Hán khắc rõ ràng : Hoành.

Tôi có chút luống cuống, không biết nên xử lí thế nào, cầm sách đứng bên cửa sổ, bỗng nhiên muốn nhìn xem nguồn gốc của quyển sách này, vội vàng lật lại trang tên sách.

Con dấu màu đỏ, một chữ khải (một kiểu chữ) đoan chính : Tỉ.

Tôi có lẽ là tìm được rồi, một trong những sách lưu trữ về Dịch Dương Thiên Tỉ. Chỉ là trong quyển sách này, thế mà lại có một viên đạn!

Khác với lẽ thường, phát hiện này làm tôi luống cuống tay chân, khép lại sách, lén lút quay về giá sách vừa rồi, đặt nhẹ nhàng nó về chỗ cũ. Quay đầu nhìn thoáng xung quanh mình, tốp năm tốp ba người đọc vẫn đang cúi đầu nghiền ngẫm sách, may mà không có ai phát hiện tình huống bên này. Bước nhanh ra khỏi thư viện, tôi cơ hồ là nửa chạy về phòng.

Làm sao bây giờ, điểm đáng ngờ này có thể triển khai thành một vấn đề được không? Nhưng mà lại không liên quan gì đến phương diện tài chính và kinh tế. . . . . Có thể liên hệ với Ellie không nhỉ, nhưng mà cô ấy chỉ là một người đi làm thì sao biết được nguyên do trong đó. . . . . . Tôi cầm điện thoại muốn gọi một cuộc với tổng biên tập thương lượng, chỉ là đã đến giờ tan tầm, ngày cũng đã tối rồi.

Lo lắng thật nhiều, cuối cùng không làm sao được. Cảm giác từ bụng truyền đến cơn đói, hâm nóng một cái sandwick, tối đến lại lật tư liệu tra xét thật lâu, dựa theo ý tứ của Ellie mà thay đổi chút kết cấu bài báo, bất tri bất giác đã qua mấy giờ. Đồng hồ báo thức trên bàn truyền đến một tiếng giòn vang, tôi ngẩng đầu nhìn, đã là ngày 19 tháng 09. (*)

Ai nha, sinh nhật ông nội vậy mà quên rồi! Nhanh chóng rời khỏi đống tài liệu mà nhảy lên QQ, chọn nick mẹ và yêu cầu nói chuyện video.

"Còn chưa ngủ a Bội Bội? Sao lại khuya vậy a, bên kia con lúc này chắc qua 12 giờ rồi đi." Mẹ mở miệng bắt đầu thúc giục tôi ngủ sớm.

"Ai nha, con tìm ông nội nè, mẹ đem iPad đến chỗ ông đi." Tôi nhanh chóng nói việc chính.

Hình ảnh lắc a lắc, từ phòng sách đổi đến phòng khách, mặt ông nội xuất hiện trên màn hình.

"Ông nội sinh nhật vui vẻ! Năm nay là 88 đại thuận a, ha ha ha, con là người thứ nhất nói với ông phải hông? Con vội vàng chờ 12 giờ mới nói với ông đó!"

"Nha đầu ngốc, Bắc Kinh bên này hôm nay vẫn là ngày 18 a." Ông nội nhìn vào màn hình, ở hàng ngàn dặm bên này, ánh mắt của ông không phải nhìn với camera, mà như nhìn xuống phía dước một chút, khuôn mặt tươi cười cũng có vẻ có chút khác biệt vi diệu.

"A a a a con vội đến quên mất vụ lệch giờ . . . . . Đầu óc bận rộn quá, thật là. . . . Ông nội, nhưng mà con vẫn là người nói đầu tiên với ông a ~"

"Con lại vội cái gì vậy hả, thực tập rất vất vả đi?"

"Làm phỏng vấn, viết bài nè, mấy cái đó, không mệt không mệt, con gần nhất còn làm một buổi phỏng vấn cùng tổng biên tập về tập đoàn Dịch thị đó! Tập đoàn kia rất lợi hại ông cũng biết mà phải không?" Ngữ khí của tôi khuếch đại, tinh thần liền phấn chấn.

"Coi như biết một chút. Thuận lợi chứ? Con không cần liều mạng quá, không được thì trở về. . . . "

Tôi rất nhanh cắt lời ông :"Thuận lợi thuận lợi! Ngày hôm nay con đi thư viện tra tư liệu, thiệt nhiều tư liệu sống có ích a! Dịch gia tặng sách cho thư việc trường con, con mới đi xem có gì không. . . . . thế mà chẳng đào móc được điểm nào, vậy mà nhảy ra một quyển sách, bên trong có một viên đạn! Rất đáng ngờ nha, con nghĩ có nên đem vấn đề này hỏi một tí không.. . . . "

Trên màn hình, biểu tình ông nội cứng lại, tôi nghĩ là mạng lag, chọt chọt màn hình mới phát hiện không có vấn đề gì, "Ông nội?"

"Con vừa nói là con nhìn thấy gì, trong quyển sách ấy?" Ông nội tựa như tỉnh lại, hỏi tôi.

"Một viên đạn, mặt trên còn khắc chữ, con thật sự hoảng sợ, là chữ Hoành, Hoành trong hùng vĩ."

". . . . . . .Bội Bội, con nếu tiện, đem quyển sách đó về cho ông xem xem."

"A?" Tôi không hiểu chuyện gì.

"Có thể, có thể ông biết quyển sách đó có nguồn gốc như thế nào." Ông nội nói rất chậm, ngữ khí có chút chần chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com