Transfic Longfic Nghich Luu
Tường bệnh viện trắng bệch, hành lang tản ra vị thuốc khó ngửi, Lưu Chí Hoành sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, bác sĩ y tá đến đến đi đi, tầm nhìn đều là một màu trắng hỗn độn.Trên cằm được bôi thuốc đỏ, vạt áo trước loang một mảng máu, miệng vết thương ở khuỷu tay rách da, mẹ thì đang không ngừng vừa khóc vừa kể, trong thế giới màu trắng hỗn loạn lại pha cả màu đỏ ghê người.Thiên Tỉ chỉ bị trầy da nhẹ, kiểm tra không có vấn đề gì đáng lo thì được sĩ quan Trần phụ tá trở về dinh thự Dịch, một đường không nói chuyện, vẫn còn đang ở trong tình trạng khiếp sợ. Cẳng chân Lưu Chí Hoành trúng đạn, buổi tối an bài xong xuôi, lấy viên đạn ra xong còn nằm ở bệnh viện để quan sát. Dịch mẹ ở vũ trường không ngờ rằng hai đứa nhỏ ra ngoài sẽ xảy ra sự tình lớn đến vậy, áy náy không ngừng rơi lệ, ở lại thu xếp ổn thỏa cho Lưu Chí Hoành, lại phái người gác đêm thay Quế Anh, mới cùng ông Dịch trở lại phủ đệ.Chị Tiểu Tĩnh bưng một ly sữa bò đứng ở ngoài phòng Thiên Tỉ, gõ hai tiếng không có trả lời, thật cẩn thận đẩy ra một chút, liền thầy Thiên Tỉ nằm trên giường, đầu chôn vào gối."Thiếu gia. . . . Hôm nay còn chưa uống sữa." Chị Tiểu Tĩnh nhẹ nhàng nói thử, như sợ dọa đến hắn.Thanh âm Thiên Tỉ rầu rĩ :"Để đó đi." Hắn ngửi thầy mùi sữa bò, lại giống như mùi màu tươi quấn quanh thân, nổi lên một trận buồn nôn.Tiếng thét chói tai, tiếng kêu gào thảm thiết, tay người lạ đẩy ở sau lưng. . . . . Hắn cố gắng không nhớ đến nó nhưng trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.Còn có người kia bây giờ đang nằm trong bệnh viện. . . . Là do chính mình liên lụy, nếu không phải cậu ấy ngã ở sau lưng, thì người trúng đạn. . . . .Hắn đem chăn trùm kín đầu, nghiêng người cuộn tròn, nhắm chặt mắt, ép bản thân mình không cần nghĩ nữa.Lưu Chí Hoành được đón về dinh thự Dịch dưỡng thương, là ý tứ của bà Dịch. Dù sao thay con mình cản viên đạn, này là ơn phải báo, Quế Anh cũng không thể nào thường xuyên về nhà chăm sóc đứa nhỏ, thật sự rất đáng thương.Thiên Tỉ tạm thời bị cấm, học đường không đi, ông Dịch nhờ quan hệ liên lạc với giáo viên dạy tại nhà. Nên học cũng học xong rồi, hắn liền đi xuống dưới lầu thăm người bệnh.Chỉ là Lưu Chí Hoành nằm trên giường bệnh cũng không có tí tự giác, cứ cằn nhằn muốn xuống giường chống gậy.Thiên Tỉ cũng đủ tốt, xin làm một bộ trượng, lúc thử thấy không thoải mái, lại xin Ngô Mụ quấn vỏ bông ở trên chỗ nắm tay, lúc này mới yên tâm đưa Lưu Chí Hoành dùng.Nhàn rỗi liền dạy cậu tập viết, việc này đã thành một trong những chính sự của Thiên Tỉ. Cũng may học trò đầu óc nhanh nhạy, cũng không có gì khó khăn lắm."Tên của anh. . . thật khó viết a, chữ <Thiên> còn dễ một chút, mấy chữ khác, chậc chậc." Lưu Chí Hoành gác bút bãi công, chỉ lên mấy con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo <Dịch Dương Thiên Tỉ>, giống như cách viết của mấy đứa trẻ con."A không được không được, cậu phải học được cái này trước tôi mới dạy tiếp!" Thiên Tỉ dưới tình thế cấp bách liền đè lại cổ tay Lưu Chí Hoành.Lưu Chí Hoành thấy hắn xắn tay áo lộ ra khuỷu tay, lo lắng hỏi :"Trên tay trái anh sao có vết sẹo lớn vậy? Là ngày đó bị thương sao?""Không phải đâu, là bớt đó, sinh ra đã có.""Anh tốt thật, còn có ấn ký mẹ lưu lại, tôi ngay cả cái muốn nhớ cũng chẳng có." Lưu Chí Hoành nhàn nhạt nói.Thiên Tỉ bỗng nhớ tới cậu là được cô nuôi dưỡng, vậy cha mẹ cậu ấy đâu? Vì sao chưa từng nghe cậu ấy nhắc qua, tựa như không tồn tại vậy. Không có cách nào mở miệng tiếp, Thiên Tỉ yên lặng nhìn cậu, ánh mắt yên tĩnh như mặt hồ."Mẹ sinh tôi ra thì cũng mất, cho nên tôi không có mẹ.""Vậy. . . . . ""Trước kia nhà của tôi ở phía đông Trùng Khánh, tại vùng quê nhỏ gọi là Bách Khê Hà, mấy con suối hay kênh rạch đều đổ về sông Hoàng Hà, cho nên mới có tên như thế.""Cha tôi là. . . người sửa nồi, chính là người suốt ngày hô sửa nồi gang a đấy, trong nhà có mảnh ruộng với một ngọn núi nhỏ, không có mẹ nên cũng không khó khăn lắm. Sau đó ông ấy bắt đầu nghiện ngập, ngọn núi kia liền gán cho người khác, trong nhà càng ngày càng bần, tính tình ông cũng ngày càng nóng nảy. Hai người anh cưới vợ, đều là đi ở rể.""Khi tôi 9 tuổi, ông bảo để ông trông nhà, nói tôi dắt mấy con dê lên trấn trên bán, bảo tôi lấy được tiền rồi thì về nhà gấp. Tôi rủ mấy đứa bạn đi cùng, đến trấn trên lấy tiền rồi, lại cùng bọn họ mua kẹo đường ăn, đi chơi một hồi, đến chiều mới về nhà.""Cha tôi nghiện rồi, giống như có ma chướng, đem tay tôi cột trên thành giường, tức giận lấy cành cây bắt đầu quất tôi. . . . .""Ông đánh mệt rồi, mới cởi trói, tôi nằm phịch ở trên đất một hồi lâu, nghĩ rằng phải chạy trốn đi, đến Trùng Khánh tìm cô. Tối hôm đó, tôi bỏ chạy, sau đó. . . . cũng chưa từng gặp qua ông nữa. Không biết đã chết hay còn sống, mấy người nghiện ngập thường sống không lâu, có lẽ chết rồi.""Cậu một người như thế làm sao đến được Trùng Khánh?" Thiên Tỉ hỏi ra mới cảm thấy hơi tàn nhẫn, nhưng vẫn nhịn không được muốn biết chuyện này."Trên đường đến đâu tôi lại làm thuê đến đó a, sau đó đưa cho người khác giúp đỡ một chút. Tôi biết dượng làm việc ở bến tàu, nghĩ đến được Trùng Khánh là ổn rồi, chỉ cần không ở bên cạnh cha để bị đánh đập mỗi ngày, thì trên đường có bao nhiêu khổ tôi cũng chịu được."Thiên Tỉ bỗng nhiên có chút đau lòng, tiểu thiếu niên trước mắt cả ngày chỉ hi hi ha ha, vậy mà khi còn nhỏ, trên thân đã mang toàn vết roi, ăn nhờ ở đậu, nay đây mai đó? Đêm xuống rồi, cậu nghe tiếng chó hoang thì có sợ hay không? Khi cậu làm công cho người ta, được ông chủ cho bát cơm thừa lạnh lẽo trái tim có dần nguội lạnh hay không? Tới Trùng Khánh lại nương nhờ tìm kiếm ở những bến tàu to to nhỏ nhỏ khác nhau, rốt cuộc cậu đã trải qua những vất vả này như thế nào?Những chi tiết đó Lưu Chí Hoành không nói, Thiên Tỉ cũng không thể nào tưởng tượng được.Cuộc sống cực khổ của cậu khác xa với cuộc sống của tiểu thiếu gia nơi kinh đô là hắn, dù cho có tưởng tượng cũng không thể nào chạm được đến thế giới của nhau. Không liên hệ gì với cuộc sống an ổn phú quý, ngay cả ăn no mặc ấm cũng đều là hi vọng xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com