Transfic Longfic Nghich Luu
Lưu Chí Hoành lắc lư đến thư phòng lầu hai, bắt gặp Thiên Tỉ đang chau mày luyện chữ trong phòng, liền rón ra rón rén bước vào.Thiên Tỉ ngẩng đầu, thì ra là tiểu tử đã gặp qua vài lần, bút cũng không dừng, tiếp tục viết xuống, "Nghe nói cậu xuống Hán Khẩu à? Bảo sao nhiều ngày rồi không gặp cậu đến ăn cơm.""Cũng đâu phải lần đầu chạy thuyền. Trước đây tôi còn dỡ hàng ở Nghi Xương kìa! Anh chắc không biết nhỉ, chỗ đó là ghềnh á! Nguy hiểm vô cùng! Hai bên bờ sông đều là núi a, mùa xuân đến hoa đỗ quyên nở nhìn đẹp lắm! Tôi nói với anh, có đôi khi thuyền gần đến nơi, chạy nhanh ghê gớm! Đứng ở đầu thuyền mà nhìn. . . . " Lưu Chí Hoành được gãi đúng chỗ ngứa, nói đến là sướng."Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn.""Gì cơ?""Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn." Thiên Tỉ lặp lại lần nữa, nghĩ chắc cậu chưa nghe qua, "Chính là một câu thơ, ý nói bên bờ sông vượn kêu không ngừng, con thuyền nhỏ nhẹ nhàng mà đi nhanh.""A đúng đúng! Chính là cái cảm giác đó! Anh đúng là người có học nha! Về sau tôi với dượng có xuống ghềnh Trường Giang thì mang anh theo chơi ha! Thấy sao?" Lưu Chí Hoành vỗ vỗ bàn tay nhỏ lên ngực, một bộ đại ca đây cho cậu mở mang tầm mắt.Thiên Tỉ cười ra tiếng, "Tôi cũng không có thời gian mà đi.""Vậy mỗi ngày anh bận chuyện gì? Tôi xem anh học hành nhiều quá ha, còn có thầy dạy tiếng Tây nữa." Cậu rướn rướn nhìn vào bàn học, thầm thì :"Cái gì, Vương, cái gì cái gì.""《 Đằng Vương Các Tự 》." Dừng một giây, hắn phản ứng lại :"Cậu không biết chữ?""Tôi biết nha, anh xem tôi biết chữ Vương nè." Lưu Chí Hoành lấp liếm."Vậy cậu biết tên mình như thế nào không?" Thiên Tỉ cảm thấy người trước mắt này da mặt đúng là không tầm thường."Không. . . . .không biết lắm." Vẻ mặt Lưu Chí Hoành khó xử.Không chính là không, cái gì mà không biết lắm. Dân quốc năm bao nhiều rồi, sao còn có người đến cả tên mình cũng không nhận ra chứ! Thiên Tỉ hỏi :"Vậy cậu tên gì?""Lưu Chí Hoành, anh gọi tôi là Hoành ca được rồi, mấy tiểu đệ ở bến tàu đều gọi tôi như thế!" Lưu Chí Hoành rõ ràng là hiểu sai ý tứ của Thiên Tỉ.Lưu, Chí, Hoành. Hắn vung bút viết xuống mặt giấy Tuyền Thành ba chữ, gọi Lưu Chí Hoành lại xem, "Là <Chí> này, <Hoành> này phải không?""Chắc thế!" Lưu Chí Hoành cười ha ha, lần đầu tiên thấy tên mình được viết trên mặt giấy đẹp đến vậy.À quên mất, cậu ấy căn bản là không biết chữ a! Hỏi cũng không có lợi gì. Thiên Tỉ nói :"Vậy xem như hai chữ này đi. Cậu lại đây viết thử xem?""Ai quên đi quên đi, ngay cả bút tôi còn chưa nắm được bao nhiêu lần." Lưu Chí Hoành ung dung tìm hiểu cái ấm in tranh và mấy cái chén nhỏ in hình hoa đào, "Mấy thứ này sao không lấy ra dùng a?""Đồ cổ, lấy ra ăn cơm uống nước à?" —— Tiểu ca này thật sự không biết hay là ngây thơ a.Lưu Chí Hoành tự biết bản thân mình nói một câu ngu ngốc bao nhiêu, vội vàng chữa cháy :"Tôi thấy anh đến Trùng Khánh lâu như vậy, còn chưa ra ngoài chơi lần nào cả! Đừng có cả ngày ở nhà mãi thế.""Cha tôi không cho phép tôi đi lung tung. Hơn nữa, dễ lạc đường, đường Trùng Khánh kì quái lắm.""Cho nên anh chưa ra cửa bao giờ đúng không? Nhàm chán quá. Bên ngoài so với ở nhà thì vui hơn chứ, chúng ta là dân Thượng Giang(*) a, có chỗ nào mà không rõ! Muốn Hoành ca mang anh đi nhìn không?"(*): Thượng Giang là tên cũ của An Huy.. . . . . . Tiểu tử này đúng là nhiệt tình a, nhưng thật ra rất chân thành, tựa như một thiếu niên mang khí chất hoang dã vậy.Thiên Tỉ khách khí cười cười, nói :"Cậu nếu không xuống nhà, cô cậu lại tìm.""Tôi không sợ cô đâu." Tuy nói là vậy, nhưng Lưu Chí Hoành vẫn bước ra cửa, quay đầu phất phất tay với Thiên Tỉ, "Lại đến tìm anh chơi sau a!"Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, Thiên Tỉ nghe tiếng bước chân cậu nhảy từng bậc xuống lầu, giống như bị tâm trạng vui vẻ đó ảnh hưởng. Nhìn ra vườn hoa nơi sân nhà, một bụi hoa hồng tươi tốt sát tường, gió nhẹ phất qua, lung lay đẹp mắt.Thiên Tỉ ngây người nhìn trong chốc lát, quay đầu phát hiện nghiên mực đã khô từ lúc nào, không xong, vừa mới tán gẫu đã quên chính sự, hắn vội vàng lấy thêm nước pha lại mực, tiếp tục viết xuống.Thiên Tỉ không kiên trì được bao lâu, cuối cùng dưới thịnh tình mời mọc năm lần bảy lượt của Lưu Chí Hoành, lặng lẽ cùng cậu chuồn ra ngoài.Trên sạp nhỏ bên đường, Thiên Tỉ lần đầu tiên ăn cơm rang và bánh đường mật, hương vị thanh thanh, làm hắn hoài niệm đến điểm tâm nhà mình ở Bắc Kinh trước đây, ngày đó là Ngô mụ thường mua về cho hắn ăn, về sau, đại khái không có cơ hội thưởng thức lại.Thiên Tỉ yên lặng cắn bánh, Lưu Chí Hoành khảng khái xin chủ quán thêm một dĩa nữa:"Cái này nhất định phải ăn! Bằng không không tính đã đến Trùng Khánh."Dầu ớt loang lổ trên mặt chén, thêm lạc giã nhỏ, Thiên Tỉ vừa mới thử đũa một chút đã bị cay đến đau lưỡi, nhưng sĩ diện cau mày nuốt xuống, mới ngửa đầu liền thở lấy thở để, bưng bát canh nóng lên uống, uống một lúc lại bị phỏng đến nơi, liền híp mắt xoay người, bàn tay nắm chặt để trên bàn."Ha ha ha nhìn bộ dáng anh kìa, cay thì đừng có cậy mạnh, không được thì để tôi ăn giúp anh ha!""Tôi đây. . . . là lần đầu tiên thôi, quen rồi thì. . . . . được hết." Thiên Tỉ ngẩng đầu, lấy lại dũng khí.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com