Transfic Leon Tan Chay
Taekwoon khoanh chân ngồi trên tuyết, đầu ngẩng lên trời ngắm nhìn những bông tuyết rơi, mắt tròn xoe sáng bừng với sự ngạc nhiên không chút che giấu. Thấy anh thế này, Hakyeon mừng là cậu đã rời bàn nghiên cứu một chút để đưa chàng trai người mèo ra vườn chơi – mà sao cậu có thể không làm thế chứ một khi đã thấy Taekwoon đứng cạnh cửa sổ, dõi theo màn tuyết trắng với vẻ hoài niệm."Ở chỗ trung tâm bảo trợ, tôi chỉ có thể ngắm nó qua cửa sổ thôi. Họ không bao giờ để chúng tôi ra ngoài nghịch tuyết cả," Taekwoon nhẹ giọng kể lại khi nghe Hakyeon hỏi, và cậu chịu thua – tim nhói lên trước vẻ buồn bã trong giọng nói của Taekwoon, cậu lập tức quyết định đưa chàng trai nửa người nửa thú ra ngoài chơi. Cậu đưa anh một đôi bịt tai để bảo vệ đôi tai loài người của anh, cùng với găng tay dày và một cái khăn quàng ấm áp dài thượt. Taekwoon bảo áo khoác sẽ hạn chế cử động của anh nên nhất định không mặc, nhưng áo len dày và ấm thì không sao nên để đề phòng, Hakyeon bắt anh mặc đến hai cái.Thế này trông anh quá sức đáng yêu, có vẻ hoàn toàn hài lòng với việc được nhìn ngắm tuyết rơi và cảm nhận nó tan chảy trên gò má ấm áp của mình, đuôi cuộn lại vì phấn khích. Nhưng họ ra ngoài này để chơi cơ mà, và Hakyeon muốn anh được tận hưởng nhiều hơn thế."Cậu muốn đắp người tuyết không?" cậu ngồi xổm bên cạnh anh mà hỏi.Taekwoon khẽ kêu 'oh' và quay sang chớp mắt nhìn cậu, hàng mi đẫm nước vì bị hoa tuyết dính vào."Do you want to build a snowman? Come on let's go and play~" anh khe khẽ hát. Anh thích xem phim Disney mà, nên chẳng có gì lạ là câu hỏi đó khiến anh nhớ đến phim Frozen. Điều đó thật đáng yêu, và giọng hát khe khẽ của anh dễ thương đến mức Hakyeon không nhịn được mà cười toe toét. Thấy vậy, Taekwoon ngừng lại ngay, mặt đỏ lên quay đi chỗ khác, tự làm mình bận bịu với việc thò tay vào tuyết vốc lên một nắm. "Nó mềm quá," anh thì thầm. "Và lấp lánh nữa. Đẹp thật đó."Cuối cùng họ ngồi đắp một người tuyết nhỏ, và có lẽ do di chuyển nhiều mà Taekwoon cũng trở nên hoạt bát hơn, mắt ánh lên tia tinh nghịch, môi nhoẻn cười. Suốt hai tháng kể từ khi Hakyeon đưa anh từ trung tâm bảo trợ về, cậu chưa bao giờ thấy anh háo hức đến thế, và cảnh tượng ấy khiến cậu thấy trong lòng rộn lên ấm áp. Có lẽ đó là lý do cậu hầu như không để tâm đến cái lạnh, và không nhịn được mà ở lại bên ngoài lâu hơn dự kiến.Khi đã đắp xong người tuyết, Taekwoon nghiêng đầu sang một bên ngắm nhìn nó, chân mày cau lại."Hakyeon à," anh ngập ngừng cất tiếng, mắt e dè liếc qua Hakyeon trước khi nhìn lại người tuyết. "Cậu nghĩ... nó có thể có đôi tai giống tôi không?""Tai mèo sao?" Hakyeon không nén nổi nụ cười. Dễ thương quá. "Tất nhiên rồi~"Cậu cẩn thận đắp thêm một ít tuyết lên đầu người tuyết và nắn nó thành hình tam giác y chang một cái tai mèo."Ôi," Taekwoon thở hắt ra, mắt mở to thích thú. Anh làm theo Hakyeon và đắp một cái tai mèo thứ hai lên đầu người tuyết."Hợp ghê á," Hakyeon nghiêm túc nhận xét. "Nhất định là một người mèo tuyết rồi."Taekwoon gật đầu, ngắm thành quả của họ với một nụ cười vui vẻ. Hakyeon thay vào đó lại ngắm Taekwoon, và cậu đột nhiên bị thôi thúc chạm vào đôi má đỏ ửng của anh, thậm chí có thể là cọ mũi với Taekwoon xem mũi anh có lạnh hơn của cậu không–Chỉ là một suy nghĩ vớ vẩn thôi, và cậu đã cố xua nó đi, nhưng rồi Taekwoon quay đầu sang nhìn cậu thắc mắc, có lẽ tự hỏi sao anh lại bị săm soi dữ vậy – và rồi cậu không kiềm được, đưa tay ra ôm lấy má Taekwoon và ngả người lại gần hơn, đủ gần để đếm được những bông tuyết dính trên mi mắt anh, nhìn thấy chúng tan chảy bởi chính hơi thở ấm nóng của cậu– Nụ hôn lạnh toát và khô khan, chỉ là hai đôi môi tê cứng lướt qua nhau thôi, nhưng cũng đủ làm tim cậu đập nhanh, và cậu bối rối – lúc đưa Taekwoon đi khỏi trung tâm bảo trợ cậu đâu có ý định này, cậu chỉ muốn có người bầu bạn thôi mà, không gì khác cả, nhưng giờ thì...Khi cậu rời khỏi, Taekwoon run rấy thở ra, một làn hơi trắng thoát ra khỏi đôi môi hé mở, và anh dán mắt nhìn xuống đất. Hakyeon thật sự lo lắng rằng cậu vừa phá tan sự tin tưởng cậu đã vất vả gây dựng nên giữa họ. Nhưng rồi Taekwoon liếm môi và nhìn lên cậu với một vẻ mặt rất giống với vẻ mặt lúc anh đang ngắm tuyết ban nãy."Có vị ngọt," anh thì thầm, mắt mở to hiếu kỳ, và rồi Hakyeon thấy mình nằm ngửa trên mặt đất, bị Taekwoon đẩy xuống rồi ngồi đè lên. Cậu còn không kịp biểu lộ sự ngạc nhiên thì Taekwoon đã cúi xuống hôn cậu lần nữa.Lần này nụ hôn kéo dài hơn, lưỡi Taekwoon vươn ra có lẽ chỉ để nếm thử vị trên môi cậu thôi, nhưng Hakyeon không kiềm lòng được nên hé miệng để nụ hôn sâu hơn. Từ chỗ lạnh toát và khô khan, nó chuyển thành ấm nóng và ẩm ướt, và Taekwoon khẽ rên nho nhỏ trong họng rồi áp lại gần cậu hơn, đưa tay ôm lấy gương mặt cậu để giữ cậu nằm yên trong khi anh cuồng nhiệt khám phá triệt để khoang miệng cậu, như thể không bao giờ là đủ vậy. Nụ hôn làm Hakyeon thấy choáng váng và hụt hơi, cậu chỉ có thể khẽ thở dốc khi Taekwoon cuối cùng cũng dứt ra."Ngọt thật," Taekwoon lặp lại, liếm đôi môi đã sưng lên vì nụ hôn và Hakyeon bật cười – cậu khá chắc là cái vị ngọt đó không phải từ cậu ra đâu. Đột nhiên thấy ngượng, Taekwoon giấu mặt vào khăn quàng của Hakyeon, cái đuôi lười biếng vung vẩy trong khi Hakyeon nhẹ nhàng xoa tóc anh."Chúng ta về nhà thôi," cậu cất tiếng. Cậu không bận tâm sức nặng của Taekwoon đang đè lên mình, cũng không phiền cái tai mèo đang làm nhột mũi mình, hay là nền tuyết lạnh giá dưới lưng. Nhưng đã muộn rồi và cậu vẫn còn vài thứ phải tìm hiểu.Taekwoon ngẩng đầu lên nhìn cậu, mắt sáng rực đong đầy cảm xúc."N-nhà," anh lặp lại, áp chặt cánh tay quanh hông cậu như một cái ôm vụng về. Hakyeon cười khúc khích – ngay từ lúc đầu, Taekwoon đã rất thích từ đó, và có vẻ niềm yêu thích ấy sẽ không nguôi đâu. Dễ thương thật, Hakyeon nghĩ thầm, cảm giác cậu yêu đến không còn lối thoát mất rồi."Ừ." Cậu đẩy vai anh và cả hai ngồi dậy có chút chật vật vì Taekwoon nhất quyết ôm chặt lấy eo cậu như thể không bao giờ muốn rời ra nữa. (Hakyeon nghĩ cậu cũng không bận tâm mấy.) Cậu rướn người tới và cụng trán với Taekwoon; mũi họ lướt qua nhau lạnh toát nhưng hơi thở của họ hoà vào nhau thì ấm áp vô cùng. "Nhà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com