TruyenHHH.com

Transfic Khai Nguyen Thay The Ai Tinh



Thời điểm cuối tuần, Vương Tuấn Khải rất không tình nguyện trèo lên giường, hắn ngày hôm qua đồng ý với Vương Nguyên, phải cùng cậu đi du lịch ngắn ngày tới một địa điểm cách thành phố không xa, thời gian hai ngày, vừa kịp trở về lên lớp vào thứ hai.

Vương Nguyên vô cùng hăng hái thu dọn hành lý, bọn họ muốn đi leo núi, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, lần này điểm địch là Vương Tuấn Khải chọn, hắn nói, nếu cậu thích du ngoạn tứ phương, ngắm phong cảnh, vậy chọn địa điểm gần một chút, đợi đến khi bọn họ tố nghiệp, sẽ đi du lịch xa một chuyến thật đã đời. Nằm sấp trên giường, cùng nhau lựa chọn địa điểm du lịch, phải gần, phong cảnh đẹp, còn phải có tính mạo hiểm, còn phải là nơi hai người chưa đi bao giờ, chọn chọn lựa lựa, cuối cùng quyết định đi leo núi.

Hý hoáy với máy ảnh Vương Tuấn Khải mới tặng, thật muốn ôm hắn hôn hôn, đây là thứ cậu ước mơ từ lâu lắm rồi, rất quý giá, cậu mua không nổi, cho dù cậu rất thích chụp ảnh, muốn lưu lại tất cả ảnh đẹp vào sau ống kính, nhưng không thể mua nổi, tiền công làm thêm của cậu phần lớn để chữa bệnh cho mẹ, còn dư lại một chút đều dùng để mua quà cho Vương Tuấn Khải, tiền giữ lại để mua đồ cho mình, cậu tựa hồ không có.

Vương Tuấn Khải đã đem món quà này khảm sâu vào tim cậu, cậu thật sự rất thích, hơ nữa lại là quà Vương Tuấn Khải tặng cho cậu.

Vương Tuấn Khải uể oải ngồi trên sofa, không ngừng ngáp dài, dậy sớm quá, hắn vẫn còn muốn ngủ nữa, bình thường, hắn đề ngủ đến mười giờ, hôm nay thì hay rồi, còn chưa đến bảy giờ đâu, an vị ở chỗ này, hắn thấy Vương Nguyên hào hứng vô cùng, hắn có chút sùng bái tinh thần của Vương Nguyên thật tốt.

"Nhanh một chút, mặc áo khoác rồi chúng ta đi luôn. Còn buồn ngủ sao? Em đi lấy chó anh nước trái cây,tỉnh táo một chút, không thì anh không thể lái xe được."

Vương Tuấn Khải lắc đầu cười, Vương Nguyên đem áo khoác vắt lên vai hắn, muốn kéo hắn đứng dậy, nhưng vừa động vào tay Vương Tuấn Khải, đã bị hắn kéo vào trong lòng.

"Cho anh một nụ hôn chào buổi sáng, anh sẽ hoàn toàn tỉnh táo."

Chu chu môi ra, muốn hôn một cái, Vương Nguyên khẽ đẩy hắn ra, bọn họ phải xuất phát rồi, làm gì còn thời gian làm càn, nếu hôn hắn một cái, thú tính của hắn lại nổi lên thì làm sao? Thật vất vả mới có một cuối tuần rảnh rỗi, Vương Tuấn Khải thật sự còn muốn kéo cậu lên giường vận động, đem lời hứa cùng cậu đi leo núi ngày hôm qua ném ra sau đầu.

"Không còn sớm nữa, xuất phát sớm một chút, nếu không mười giờ sẽ không đến được núi Vận Sơn, phong cảnh ngọn núi kia, giữa trưa là đẹp nhất."

Cũng không phải khu du lịch nổi tiếng, nhưng nơi đó có sương mù rất đẹp, ánh mặt trời và sương mù sinh ra khúc xạ, sẽ có cảnh sắc vô cùng đặc sắc, giống như ảo ảnh, xinh đẹp lạ kì, ánh mặt trời xuyên thấu qua sương mù, khiến cho sương mù như được mạ một lớp vàng, lộng lẫy.

Vương Tuấn Khải không thèm để ý đến sự kháng cự của Vương Nguyên, giữ chặt eo cậu, nhào tới hung hăng hôn lên môi Vương Nguyên, lúc này mới thỏa mãn mặc áo khoác vào, kéo Vương Nguyên ra cửa.

Vương Nguyên đội mũ, lưng đeo balo, trên cổ thì đeo máy ảnh, cầm bản đồ chỉ huy Vương Tuấn Khải phải đi bên nào, Vương Tuấn Khải theo lệnh của Vương Nguyên, tăng tốc độ, lái xe ra khỏi thành phố.

Lái xe sắp được ba giờ đồng hồ, bọn họ giảm tốc độ, từng dãy từng dãy núi c sừng sững hiện ra trước mắt, cũng may hôm nay bọn họ lái xe việt dã đi, cho dù đường nhỏ gập ghềnh cũng không vấn đề gì.

Đường càng lúc càng khó đi, Vương Nguyên nắm chặt lấy lưng ghế, nhìn về phía trước.

"Xem tình hình này, chúng ta đã tiến vào phạm vi núi Vận Sơn rồi, chú ý một chút tìm nhà nghỉ sâu bên trong núi chúng ta nghỉ lại. Cơm nước xong buổi chiều lại lên núi, sương mù ngày càng dày, em sợ lên núi sẽ có nguy hiểm."

"Không sao, bây giờ mới mười giờ, giữa trưa là chúng ta có thể lên đỉnh núi rồi, dậy thật sớm để ngắm cảnh lạ trên Vận Sơn, không thể lãng phí cơ hội tốt này. Nơi này phong cảnh đẹp, nhưng lại chưa được khai phá, trên bản đồ không phải nói nơi này có nhà nghỉ sao, chắc cũng sắp tới rồi."

Vương Nguyên một lần nữa xem lại bản đồ, bên trên không ghi rõ khách sạn ở chỗ nào, nhưng có thể khẳng định, trong núi có người, nếu không đường sẽ không được sửa chữa xa như vậy, xe còn có thể chạy được, nếu như không có người, sẽ chỉ có đường mòn thôi.

Đường bắt đầu phân nhánh, một đường rẽ trái, một đường rẽ phải, đường bên trái trở nên rất rộng, Vương Tuấn Khải lái xe rẽ sang bên trái, đường bên trái rộng, chứng tỏ có người, có lẽ là nhà nghỉ.

Quả nhiên lái xe chưa đầy hai trăm mét, thấy có một ngôi nhà thấp thoáng sau rặng cây, ngôi nhà rất lớn, sân cũng rất rộng, xem ra, không giống như nhà nghỉ, có lẽ là biệt thự của ai đó, nơi này phong cảnh tú lệ, không khí trong lành, chắc là chủ nhân cũng là người yêu thích sự yên tĩnh, mới xây nhà ở đây, làm nơi an dưỡng.

Xuống xe, Vương Nguyên hít một hơi thật sâu, mới phát hiện không khí ở đây rất ẩm ướt, còn thoang thoảng mùi thơm của cây cỏ, nơi này thật yên tĩnh, chỉ có gió lùa qua tán cây, để lại tiếng xào xạc, không có âm thanh của chim chóc, tất cả đều gợi lên cảm giác an nhàn đến lạ.

"Tĩnh dưỡng giữa lòng Vụ Sơn, Vương Nguyên, hình nhưa đây không phải nhà nghỉ, mà là một nơi an dưỡng."

Nơi để an dưỡng? Vương Nguyên có chút hiếu kì, xây dững nơi nghỉ dưỡng giữa một ngọt núi không một bóng người? Cho dù là người thích một mình cũng tẻ nhạt chết mất, nói gì đến nghỉ dưỡng, có điều không khí ở đây không tồi, rất thích hợp với những người hay lo lắng và dễ nóng nảy.

"Chúng ta vào hỏi thử đi, xem nơi này, đến cùng là như thế nào."

Kéo Vương Nguyên đẩy cửa đi vào. Vương Nguyên vừa mới vào đến sân, liền thấy một người mặc quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt đang ngồi đào đất, không biết làm gì, ở bụi hoa cách đó không xa, một cô gái đang đứng nói chuyện vui vẻ với khóm hoa.

Nơi này rốt cục là nơi nào vậy, bọn họ sẽ không đến nhầm bệnh viện tâm thần chứ?

"Tiểu Cương, đang tìm gì vậy?"

Một âm thanh dịu dàng mang theo ý cười vang lên, từ xa đến gần, bọn họ dừng bước, nhìn về phía xa sau bụi hoa, một hộ sĩ mặc quần áo màu hồng, trên mặt là nụ cười dịu dàng.

"Con giun, hôm qua tôi nhìn thấy nó, nó nói hôm nay sẽ tới tìm tôi cùng chơi, tôi tìm khắp rồi mà vẫn không thấy nó đâu."

Người kia vừa đào đất vừa nghi hoặc nói.

"Nó đi du lịch rồi, cậu chơi với Vi Kì đi, hôm nay bạn thân nhất của cô ấy héo rồi, tâm tình không tốt lắm."

Không ngại bẩn kéo tay người kia qua, lau đi bùn đất trên tay người nọ, cười đến thực dịu dàng, giống như một thiên sứ.

Người kia luôn miệng đáp ứng, đi tìm cô gái đang nói chuyện với hoa.

Hộ sĩ xoay người thấy hai nam nhân, trên người bọc kín, giống như người đi du lịch.

"Hai người......"

"Chúng tôi là khách du lịch, đường xá không thông thuộc cho lắm, nên mới đi nhầm tới đây. Tôi có thể nói chuyện với viện trưởng của các vị không?"

Đối mặt với một cô gái như vậy, Vương Nguyên cười từ trong tim, cô gái này thật lương thiện, vô cùng đoan trang, giống như một cô con gái được cưng chiều trong nhà ôn hòa như ngọc.

"Vẫn thường có người lạc đường tới đây, không sao cả, lên lầu ba, rẽ trái, phòng thứ ba chính là phòng viện trưởng."

Nói cảm ơn, Vương Tuấn Khải thấy tóc gáy mình đều dựng cả lên, nơi này thật quỷ dị, mọi người đều không bình thường, bọn họ không phải là vô tình đến nhầm một bệnh viện tâm thần chứ, nơi thế này, có thể tránh xa nên tránh xa, vạn nhất bị kẻ điên vây đánh, hắn và Vương Nguyên phải thoát thân thế nào? Hiện tại kéo Vương Nguyên rời đi có được không nhỉ?

Nhìn Vương Nguyên thật hào hứng, cậu rất có hững thú với nơi này nha. Bị Vương Tuấn Khải kéo, nhìn khắp xung quanh, chỉ sợ có kẻ điên thoát ra, tập kích bọn họ.

"Vương Nguyên, nơi này chẳng có gì thú vị hết, chúng ta mau đi thôi."

"Gần đây hình như không có nơi nào để chúng ta nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện với viện trưởng một chút, ở đây đi, chúng ta trả tiền phòng, ở tạm hai ngày, chắc không sao đâu."

"Ở cùng một đám người điên á?"

"Trên thế gới này có ai không điên cơ chứ, trong mắt bọn họ, chúng ta mới là người điên đó, đều là người bình thường, đừng kích thích bọn họ, đừng nhắc tới thương tổn của bọn họ."

"Suy nghĩ của em thật kì lạ, em đã nói như vậy, anh cũng không thể lâm trận bỏ chạy, hy vọng viện trưởng là một người bình thường."

Viện trưởng là một người rất hiền hòa, nghe nói bọn họ là khách du lịch, luôn nói vo cùng hoan nghênh, phòng có rất nhiều, không cần trả phí, nơi này trừ bỏ viện điều dưỡng, không có nhà nghỉ nào cả. Ở lại đây hai ngày, ban ngày bọn họ có thể lên núi, tối hoàn toàn có thể trở về nghỉ ngơi.

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, như thế này đi, tôi và anh ấy đều làm tình nguyên viên, hai ngày này, chúng tôi ngoài lên núi, sẽ giúp đỡ công việc trong viện, làm một chút việcđủ khả năng."

Tình nguyện? Vương Tuấn Khải có chút không tiếp thu được mở to mắt, hắn từ trước tới nay nào có phải người tử tế gì cho cam, lấy đâu ra tình thương lớn như vậy mà làm tình nguyện, chẳng lẽ bảo hắn chơi với một đám người điên? Hắn vẫn là người bình thường, không thể để trong hai ngày này bị kẻ điên đồng hóa được.

"Vậy cảm ơn hai người, nhân viên trong viện vốn rất ít, người bênh lạ nhiều, có đôi khi cực kì bận rộn, cảm ơn sự giúp đỡ của hai người, hai người nếu có việc gì không hiểu thì hỏi Tiểu Vũ, cô ấy đang ở bên ngoài trông Vi Kì."

Ông ấy nói Tiểu Vũ, chính là cô gái vừa gặp lúc nãy, Vương Nguyên cười với cô gái kia, Vương Tuấn Khải thấy lửa trong lòng từ từ bị nhóm lên, sao cậu lại cười ngọt ngào như vậy với một cô gái chứ.

-Hoàn chương 44-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com