TruyenHHH.com

Transfic Jeongcheol You Are My Moonlight My Sunshine


Seungcheol không biết rằng anh đang run rẩy dữ dội đến cỡ nào khi những tiếng nức nở đang bào mòn phá nát cơ thể anh. Anh không nhận ra mình đang bị khó thở cho đến khi vô thức ôm chặt lồng ngực vì nỗi đau vô cùng, anh thở hổn hển và nước mắt không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt.

Seungcheol đã không biết.

Anh không biết Jeonghan đã vất vả như thế nào, Jeonghan đã khóc bao nhiêu đêm không ngủ được, Jeonghan cảm thấy thế nào trong suốt thời gian qua, Jeonghan buộc mình phải sống như thế nào, Jeonghan đã làm những điều đó như thế nào.

Và những cảm giác đó của Jeonghan cũng giống như anh vậy.

Nhưng đồng thời, Jeonghan cũng đã không biết.

Cậu không biết nỗi đau mà Seungcheol đã trải qua, không biết trái tim Seungcheol vẫn luôn đập vì cậu, không biết Seungcheol đã vượt qua bao nhiêu đại dương và đất liền vì cậu, không biết Seungcheol đã làm tất cả những điều đó. cho Jeonghan.

Seungcheol cắn chặt vào cánh môi đang chảy máu của mình để cố gắng giảm tiếng nấc nhưng vô ích. Toàn thân anh run lên dữ dội, những tiếng nức nở lớn thoát ra từ môi cùng những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống đôi mắt hằn đỏ những vệt máu.

Anh buộc đôi tay run rẩy của mình cầm lấy một lá thư khác, nắm chặt.

-

Ngày 28 tháng 9 năm 2023

Gửi ánh trăng của em, Choi Seungcheol.

Đây là bức thư cuối cùng em có thể viết cho anh. Bức thư cuối cùng sẽ không bao giờ đến tay anh. Nhưng em hy vọng tình yêu của em dành cho anh có thể đến với anh. Có thể em sẽ ra đi nhưng làm ơn,

Xin đừng quên em và tất cả những điều chúng ta đã làm.

Em yêu anh.

♡ Jeonghan 

-

Seungcheol không còn kiềm chế được cảm xúc nữa. Anh ôm chặt lá thư vào ngực, toàn thân run lên dữ dội cùng tiếng nức nở đến xé lòng. Anh khóc to và gọi tên Jeonghan cho đến khi thở hổn hển, nước mắt không ngừng rơi xuống ướt đẫm hai má.

Nỗi đau đớn tột cùng. Thật không thể chịu nổi.

Phổi anh như bị đốt cháy, hai mắt cay xè, anh có thể cảm thấy một thứ gì đó đau đớn đang bóp chặt trái tim anh, vết thương và cổ họng đau rát, đầu như bị nứt ra.

Đau quá.

Đau hơn cả cái ngày anh chứng kiến soulmate của mình qua đời.

Nhưng cũng như trước đây, anh không thể làm được gì.

Anh không thể làm gì khi Jeonghan nhảy khỏi vách đá, khi Jeonghan rơi xuống ngay trước mắt anh, khi Jeonghan dần tuột khỏi tay anh.

Tất cả những gì anh ấy có thể làm là nhìn nó diễn ra như thế.

Seungcheol run rẩy buông lá thư và nhẹ nhàng nắm lấy tay Jeonghan bằng cả hai bàn tay run rẩy của mình; coi nó rất đỗi thân thương và mỏng manh, sợ Jeonghan có thể vỡ ra nhưng lại giữ thật chặt, sợ rằng nếu không làm vậy thì sẽ tuột mất Jeonghan. 

"J-Jeonghan,"

"H-Hannie," Anh khẽ gọi, nghẹn ngào trong tiếng nấc. "Anh xin lỗi. A-anh rất xin lỗi. Xin lỗi vì anh- anh đã không thể tìm thấy em. Anh đã cố gắng, thật đấy. Nhưng anh không thể. Jeonghan, a-anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi. "

Anh khóc nức nở, những giọt nước mắt ấm áp không ngừng rơi xuống bàn tay lạnh giá của Jeonghan.

"Anh xin lỗi." Anh yếu ớt thì thầm qua tiếng nấc, giọng đứt quãng. "Xin lỗi vì em đã phải- trải qua điều đó. Xin lỗi vì anh đã không ở đó khi em cần anh. Xin lỗi vì... vì tất cả nỗi đau của em."

"Jeonghan," Anh thở khó nhọc, nắm chặt tay Jeonghan hơn. "Anh rất xin lỗi. "

Seungcheol đưa tay Jeonghan lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ qua tiếng nức nở của mình. Anh nắm tay Jeonghan thật dịu dàng và sát vào người anh, mặc cho những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống làn da lạnh giá mà anh đang ôm.

"Anh... xin lỗi em."

Seungcheol chỉ tiếp tục thổn thức với những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, toàn thân run rẩy dữ dội. Anh nhẹ nhàng nắm tay Jeonghan lại gần mình, nắm thật chặt. Bất cứ khi nào anh định mở miệng nói, không có từ nào phát ra; chỉ có những tiếng nức nở đau lòng.

Trong một lúc lâu, Seungcheol vẫn như vậy. Anh tiếp tục nấc lên từng hồi không nói nên lời trên tay Jeonghan cho đến khi tiếng nức nở lớn của anh trở nên dịu lại. Anh đặt lên tay Jeonghan một nụ hôn nhẹ nhàng, cơ thể vẫn còn run rẩy. 

"Hannie-ya,"

"Em đã nói cho anh bí mật của em trong lá thư của em đó, phải không?" Anh nhắm mắt lại, yếu ớt thì thầm, đưa tay ôm má Jeonghan, nước mắt vẫn không ngừng trào ra. "A-anh cũng có một bí mật muốn nói với em." 

Seungcheol im lặng một lúc, run rẩy hít một hơi dài.

"Jeonghan, em còn nhớ cái đêm mà chúng ta gặp nhau lần đầu không?" Anh thì thầm đứt quãng, giọng nói trở nên mờ nhạt hơn theo từng từ. "Em nói với anh là anh đã cứu mạng em. Nhưng Hannie, không phải chỉ có mạng sống của em mới được cứu."

Seungcheol nuốt khan, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Em cũng đã cứu mạng anh."

"Đêm đó," Giọng Seungcheol yếu ớt dao động. "Cái đêm chúng ta gặp nhau- lẽ ra anh đã kết thúc cuộc sống của mình. Nhưng thay vào đó anh đã tìm thấy em. Anh thấy em lấp lánh dưới ánh trăng, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhưng bất chấp điều đó, em vẫn mỉm cười."

Anh cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc.

"Yoon Jeonghan," anh gọi đứt quãng. "Em đã cứu mạng anh."

Seungcheol thở ra một cách nặng nhọc, đặt tay Jeonghan xuống khi anh đưa một tay lên má Jeonghan, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

"Giống như cách anh trở thành ánh trăng của em, Jeonghan, em là ánh nắng duy nhất của anh."

Seungcheol cúi xuống và đặt lên trán Jeonghan một nụ hôn nhẹ nhàng khi tay anh nắm chặt tay Jeonghan còn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve má Jeonghan.

"Em đã rất cô đơn, phải không?" Anh khẽ thều thào, nước mắt trào ra. "Anh xin lỗi, Hannie."

"Anh hứa sẽ không bao giờ rời xa em." Anh khẽ thì thầm, đặt lên chóp mũi Jeonghan một nụ hôn nhẹ. "Không bao giờ."

Anh lặng lẽ vuốt ve má Jeonghan và siết nhẹ tay cậu, khẽ mỉm cười với nước mắt.

"Anh sẽ đi tìm gặp em ngay bây giờ."


**

Sáng hôm đó, một vài phút trước khi nguyệt thực, Jihoon quay lại phòng của họ để kiểm tra hai người.

Nhưng Jihoon chỉ thấy Jeonghan yên bình đang ngủ trên giường của mình trong khi Seungcheol thì không thấy đâu nữa. Giường của anh ấy là một mớ hỗn độn và bình truyền dịch của anh ấy ở đó nhưng Seungcheol thì không..?

Mẹ kiếp.

11 giờ 30 phút.

Sau khi lê mình ra khỏi giường và rời khỏi bệnh viện, Seungcheol buộc mình phải đi về phía nơi mọi chuyện bắt đầu; hướng tới nơi mà tất cả sẽ kết thúc.

Anh lặng lẽ đứng trên vách đá, mặc kệ cơn đau đang hoành hành khắp cơ thể.

Seungcheol hít một hơi thật sâu và đối mặt với mặt trời trên cao rồi nhắm mắt lại, tắm mình dưới sự ấm áp của ánh nắng.

Anh nắm chặt tay lại, cảm thấy đầu và tim mình đập mạnh đến mức cơ thể anh run lên và dấu ấn của anh nóng hơn dưới ánh mặt trời trực tiếp.

"Anh sẽ không để em một mình nữa." Seungcheol khẽ thì thầm trong gió. "Không bao giờ nữa, anh hứa."

Anh mở mắt, một giọt nước mắt chảy dài trên má khi anh nhìn chằm chằm vào bầu trời sáng rộng lớn phía trên. Anh nhấc tay lên và chặn ánh mặt trời khỏi tầm nhìn của mình.

Như muốn nắm lấy ánh mặt trời, anh nắm chặt tay, những tia nắng bao quanh bàn tay đang khép chặt của anh.

"Jeonghan, ánh nắng duy nhất của anh." Anh khẽ thì thầm, những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống nhờ làn gió thổi qua. "Anh sẽ không để em phải trải qua một sinh nhật khác ở một nơi nào đó khiến em cô đơn hoặc buồn bã nữa."

"Khi mặt trăng hôn mặt trời và đường đi của chúng thẳng hàng," Anh nhẹ cười, đưa tay xuống nhìn thẳng vào mặt trời chói chang. "Anh sẽ đến với em."

Seungcheol đưa mắt nhìn về phía đại dương và đường chân trời của nó, lặng lẽ nhìn từ xa với vẻ mặt vô hồn.

"Chờ anh nhé, ánh nắng của anh."


--

Trong khi đó, tại bệnh viện.

"Cái gì- ý cậu là Cheol đã biến mất?" Jun tròn mắt nhìn Jihoon hỏi.

"Cậu ấy không có ở đây–" Jihoon nghẹn ngào, đứng đơ ra với hàng nước mắt giàn giụa. "Tớ-tớ đến đây và chỉ thấy Jeonghan ở một mình và– "

"CHẾT TIỆT!" Jun cáu kỉnh.

"Bình tĩnh, tớ đã gọi y tá rồi–" Soonyoung bắt đầu nhưng bị cắt ngang khi cánh cửa nhanh chóng mở ra để lộ một bác sĩ và một y tá.

"Cậu ta đang ở đâu?" Jun thở ra, nghiến răng khi nước mắt tràn ngập tầm nhìn. "SEUNGCHEOL ĐANG Ở ĐÂU? LÀM THẾ NÀO CÁC NGƯỜI CÓ THỂ ĐỂ ĐIỀU NÀY XẢY RA–"

"Jun, bình tĩnh đi–" Minghao cố gắng khuyên bảo.

"CÁC NGƯỜI CON MẸ NÓ LÀ BÁC SĨ CƠ MÀ, CÁC  NGƯỜI LÀM VIỆC TẠI BỆNH VIỆN, HÃY LÀM CÔNG VIỆC CỦA CÁC NGƯỜI CHO TỬ TẾ VÀO!" Jun hét lên, không kìm được nước mắt. "ĐIỀU GÌ SẼ XẢY RA VỚI CẬU ẤY? MẸ KIẾP, NẾU CÓ CHUYỆN GÌ XẢY ĐẾN, THÌ ĐÓ LÀ VIỆC CẬU TA KHÔNG NGHĨ NGỢI THEO HƯỚNG TÍCH CỰC MÀ-"

Jun khựng lại khi thấy Jihoon đột ngột ngã xuống đất, ôm chặt lấy lồng ngực và thở gấp gáp, không kiềm được toàn thân run lên dữ dội.

"J-JIHOON!" Soonyoung lập tức cúi xuống bên cạnh Jihoon, ôm lấy cậu không biết phải làm sao.

Cô y tá ngay lập tức chạy về phía Jihoon và quỳ xuống trước mặt cậu, dặn dò cậu phải làm gì và thở như thế nào cho hợp lý. Soonyoung chỉ ở bên cạnh Jihoon, nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống vì mọi chuyện đang diễn ra.

"Cậu Kwon, cậu có nghe thấy tôi nói không? Hãy hít thở sâu -"

Jun gắt gao nắm chặt tóc, cúi gằm mặt khi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi. Y khóc nức nở một mình trong khi Minghao cứ đứng đơ ra, nắm chặt tay và cắn chặt môi, để nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Tất cả thật hỗn loạn đến mệt mỏi.

Nhưng giữa không khí hỗn loạn ấy, họ đã tìm thấy sự an ủi.

Với một giọng nói thốt ra một cái tên rất nhỏ và yếu đến mức họ hầu như không nghe thấy, mọi người đều im lặng.

"Seungcheol?"

Mọi thứ đã được thay thế bằng sự bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com