TruyenHHH.com

Transfic Hyungwonho The Glint In The Red Gems

'Ông anh chết dẫm, bao giờ anh mới định về hả?'

'Hyungwon lại đến nữa, em hết sạch lý do để bịa ra rồi.'

'Anh giai, làm ơn bét nhất cũng trả lời tin nhắn của thằng em này đi chứ.'

'Anh có còn ổn không vậy?'

"Changkyun ơi, thế này đã được chưa?" Hyungwon gọi vọng từ phòng bếp và cậu rời mắt ra khỏi màn hình điện thoại.

Cậu sải bước đi vào trong bếp, nhìn vào chiếc chảo đang rán há cảo, "Chờ thêm một chút nữa cho đến khi vỏ bánh chuyển sang màu vàng là được."

Hyungwon tiếp tục dùng spatula* chọc lên các miếng há cảo, đôi môi mím lại thành một nụ cười nhưng rõ ràng là đầu óc anh ta đang để ở đâu đâu. Và Changkyun đành phải dò hỏi, "Anh đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì..."

"Em không dễ bị lừa đâu," Changkyun tỉnh bơ đáp và con người kia thì đã quá mệt mỏi để phản ứng lại, dù chỉ với một cái thở dài.

"Anh... Nó ngu ngốc lắm, có lẽ anh chỉ đang nghĩ nhiều quá thôi," Hyungwon so vai, chuẩn bị một cái đĩa để xếp há cảo lên.

"Nói cho em nghe đi, có phải là chuyện về Wonho không? Em hiểu rõ ông anh đấy mà, biết đâu em lại có thể giúp anh," Cậu nhẹ nhàng nói, lấy há cảo ra khỏi chảo và bỏ vào cái rây** cho ráo dầu.

Cuối cùng Hyungwon cũng thở ra một hơi dài đã nín nhịn từ nãy tới giờ, "Anh chỉ... Anh ấy không quay trở lại là vì anh phải không?"

Ờ thì, anh nói đúng rồi đấy Hyungwon, nhưng em nghĩ không phải vì lý do mà anh đang nghĩ đến đâu, Changkyun cố gắng giữ cho biểu cảm khuôn mặt không thay đổi, "Điều gì khiến anh nghĩ thế?"

"Anh... Ừm," Hẳn là anh ta đang chìm trong suy nghĩ quá mức, đến nỗi các ngón tay của anh ta suýt nữa thì chạm vào chảo nóng, Changkyun kịp thời giữ được tay của anh ta.

"Cẩn thận nào, chúng ta vừa mới tắt bếp thôi, chảo còn nóng lắm đấy," Cậu chuẩn bị buông tay anh ta ra, nhưng những ngón tay thon dài của Hyungwon lại nắm lấy tay cậu. Trái tim của Changkyun lỡ mất một nhịp, bối rối và hoảng hốt.

"Có bao nhiêu... Có bao nhiêu người đã được dẫn vào... phòng của anh ấy?"

Changkyun vô thanh thở phào nhẹ nhõm, "Không có ai hết Hyungwon ạ, em đã bảo với anh là anh ấy chưa từng đưa bất kì một ai về nhà, chỉ có mình anh thôi mà."

Hyungwon ngước lên, ánh mắt của cả hai chạm nhau và khóe mi của anh ta đã ngân ngấn nước, "Anh ấy lúc nào cũng rất dịu dàng... Khi bọn anh gặp nhau lần đầu tiên, anh ấy khá thô bạo, nhưng rồi sau đó anh ấy vô cùng... dịu dàng. Buổi tối trước khi anh ấy rời đi, anh ấy lại rất thô bạo, và anh thì..." Anh ta sụt sịt, cự tuyệt việc rơi nước mắt. "Anh ấy thích như vậy hơn đúng không? Nhưng vì anh không thể chịu đựng được nên anh ấy cứ thế... bỏ đi."

"Trời đất quỷ thần ơi Hyungwon, có phải đó là những gì anh đã nghĩ không?" Changkyun thậm chí còn không cần nghe câu trả lời, chỉ cần nhìn vào vẻ yếu đuối và đau khổ của Hyungwon hiện tại là đủ hiểu. Cậu nắm chặt bàn tay đang đặt ở trong tay mình, tay còn lại chậm rãi xoa lưng của người kia, "Tin em đi Hyungwon, có lẽ em chỉ là bạn của anh ấy thôi, nhưng hãy tin em khi em nói anh ấy chưa bao giờ yêu ai nhiều như anh ấy yêu anh. Anh ấy đã đưa anh về nhà, về đây, và anh ấy không bao giờ cho phép bất cứ một ai khác bước chân vào căn nhà này. Không bao giờ. Anh ấy để anh vào trong không gian riêng tư của mình, đó là điều mà em chưa nghe đến bao giờ, em thề với anh rằng anh ấy yêu anh rất rất nhiều."

Hyungwon lại sụt sịt và đưa mắt nhìn lên với một hơi thở ra khe khẽ, để những giọt nước mắt không chảy ra thêm, nhưng Changkyun vẫn có thể nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt anh ta, "Hyungwon, lại đây và nghe em nói này. Hãy cứ cho là anh ấy đã bỏ trốn đi, dù em biết anh ấy không làm như thế, nhưng em hiểu rằng nếu như anh ấy chạy trốn, thì đó là do anh ấy hối hận vì đã làm anh bị thương. Em biết mà, được chứ? Tin em đi."

Hyungwon tiến tới ôm lấy Changkyun, khom người thu mình lại trong vòng tay cậu như thể vóc người anh ta không cao đến thế, và tựa đầu lên vai của cậu. Anh ta không nói một lời nhưng cả hai đều biết là anh ta không thật sự tin tưởng vào những gì Changkyun đã nói, không tin tưởng cho đến lúc Wonho quay trở lại và tự mình nói ra những điều ấy. Changkyun đã đúng, mặc dù Hyungwon trông có vẻ mạnh mẽ và có một phong thái ung dung, nhưng anh ta đã đóng chặt trái tim mình. Rồi khi anh ta chịu mở lòng, giống như một chiếc vòi nước bị vỡ tung, anh ta không thể ngừng trút hết tất thảy mọi suy tư tình cảm lên người đã mở nó ra. Wonho.

Và giờ Wonho đã đi mất, anh ta trở nên phiền muộn với nỗi lo âu và những suy nghĩ tồi tệ, không thể nào ngăn chúng xuất hiện dù cho chúng có vô lý đến mức nào. Lạ lùng thay, nhưng đó là cách trái tim con người ta hoạt động.

-

Hyungwon rời ra khỏi cái ôm với Changkyun, khẽ nở một nụ cười mà chẳng nhận ra nỗi lòng ngổn ngang của người đối diện, cậu muốn gạt đi phần tóc mái lòa xòa của cậu nhóc nhưng rồi lại quyết định không làm thế khi nhìn thấy một tia ngượng nghịu trong mắt Changkyun. Cậu hắng giọng, giơ điện thoại lên ra hiệu và Changkyun mỉm cười đáp lại tỏ ý đã hiểu. Thật khó xử. Nhưng cậu gạt cảm giác ấy sang một bên, đi về phía ghế sô pha và ngồi xuống, nhìn vào những tin nhắn đã gửi cho Wonho mà không được hồi âm.

Cậu lại soạn một tin nhắn nữa, các ngón tay gõ trên màn hình một cách chậm rãi với một sự quyết tâm vừa mới tìm được, nếu như cậu cần phải biết, cậu sẽ nghe từ chính miệng của Wonho.

'Trói em lại, thô bạo với em, bóp cổ em hoặc làm bất cứ điều gì anh muốn. Nếu em nói thế, anh vẫn sẽ bỏ đi chứ?'

Hyungwon buồn bực, có lẽ đây không phải cách đúng đắn để hỏi, quá sức khiêu khích. Nhưng cậu đã gửi tin đi mất rồi và chỉ có thể ngồi lại đây mà chờ đợi với một nỗi lo lắng lờ mờ hiển hiện. Nhiều phút trôi qua và vào lúc kim đồng hồ sắp quay được một vòng, điện thoại của Hyungwon rung lên làm cậu bị giật mình. Wonho đã trả lời.

'Em có ý quái quỷ gì thế hả?'

Trái tim của Hyungwon đập điên cuồng trong lồng ngực.

'Anh bỏ đi, sau khi em nói 'không'. Khi em không thể chịu được đau đớn. Đó không phải lý do khiến anh bỏ đi và không trả lời tin nhắn của em sao?'

Lần này tin hồi âm đến rất nhanh.

'Em sẽ không tin anh chút nào nếu như anh nói điều này qua tin nhắn. Anh yêu em nhiều đến mức trái tim anh đau đớn mỗi khi nghĩ đến em. Anh nhớ em, anh nhớ em nhiều lắm. Anh yêu em. Anh muốn được ngắm nhìn gương mặt em, anh muốn được nhìn thấy em cười, anh muốn được hôn em, muốn được chạm vào mái tóc em và được ở gần bên em.'

Hyungwon bước vào trong phòng của Wonho, hít một hơi thật sâu với một tiếng nức nở nghẹn ngào. Cậu nhanh chóng nhắn đáp lại, ngay cả trái tim cũng phải bật khóc vì cậu muốn Wonho quay về, để được nhìn thấy anh mỉm cười với mình, đưa tay nhẹ nắm lấy cổ áo cậu và Hyungwon sẽ cúi xuống để hai người có thể hôn nhau. Đó là tất cả những gì cậu muốn, vậy mà tại sao Wonho lại không ở đây? Cậu biết lý do không phải là vì công việc, có một chuyện gì đó khác khiến cho Wonho bỏ đi. Nhưng nó là gì?

'Vậy thì quay trở lại đi, em đang ở trong phòng của anh, chờ anh về. Em nhớ anh, hãy nói chuyện với em.'

Nửa tiếng sau có một cuộc gọi đến, là Jooheon, tin hồi âm của Wonho đến cùng lúc đó. Hyungwon nhìn chằm chằm vào tên của Jooheon và những con chữ hiện lên trên thông báo tin nhắn với cái tên của Wonho đi kèm theo.

'Anh không thể.'

Trong lúc cậu nhấc máy cuộc gọi của Jooheon, trái tim cậu run lên với câu hỏi, 'Tại sao?'

- -

Cơn mưa lạnh căm đổ rào xuống mặt đất, va đập mạnh vào thịt da khi rơi nhưng lại chảy dọc theo đường nét cơ thể một cách nhẹ nhàng. Mí mắt của Wonho dường như rất nặng nề, bởi vì nước mưa và vì cả sự trống rỗng được tạo nên bởi sự hỗn loạn trong lòng. Hắn hít thở dễ dàng hơn, đầu óc tỉnh táo hơn nhưng trái tim càng lúc càng ô uế trước quang cảnh trước mắt hắn. Có phải đây là sự hối hận không? Hay đây là cảm giác tội lỗi đang bao bọc toàn thân hắn khi chứng kiến khuôn miệng kia há ra và hớp lấy từng hơi thở hổn hển. Hắn đau đáu nhìn xuống thân xác mềm oặt đang nằm dưới chân hắn, làn da tái nhợt và hai mắt nhắm nghiền. Cơ thể đó đã từng mang hơi ấm nhưng giờ đây chỉ còn là một thân xác lạnh lẽo đang há miệng cho một tiếng hét câm lặng.

Hắn vác thân thể đó lên vai, đưa người đó đến một địa điểm khác dễ được đám đông chú ý hơn, thầm mong vào một tia hy vọng nhỏ nhoi. Sau đó hắn rời đi, để cho bóng dáng mình bị bóng tối nuốt trọn. Hắn không có một chút kí ức nào về cách mọi chuyện xảy ra, chỉ nhớ đến một mùi máu thơm ngon và rồi xung quanh tối sầm. Lần thứ hai hắn mở mắt, hắn nhìn thấy một cơ thể không còn sinh khí nằm trượt dài theo bờ tường xuống dưới chân hắn, cùng khuôn mặt quen thuộc tiều tụy và trũng sâu.

Minhyuk.

//

(*) Spatula: Một chiếc thìa với bề mặt phẳng và rộng thường dùng để trộn hoặc trải đều các nguyên liệu trong nấu ăn. Cái dùng trong bếp như Hyungwon xài thì chắc là cái giống hình bên dưới, mình cũng hay dùng để rang cơm với lật trứng, đảm bảo xịn không bị rách luôn.

(**) Bản gốc là strainer: Thường dịch là cái rây nhưng mà mình thấy không đúng trong trường hợp này lắm, nhưng vì chưa nghĩ ra nghĩa nào hợp lý hơn nên là đành để tạm cái hình minh họa cho mọi người dễ tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com