Transfic Dramione Noi Chon Than Thuoc Ii Cau Chuyen Cua Nha Sang Lap
XXXII.1. Có phải thật không? "Draco, là anh thật hả?" Hermione hỏi trong lúc Draco đưa cô đến giường. "Ừ, anh đây, Hermione, là anh," anh đáp, cởi bộ quần áo ướt khỏi người cô. Răng cô đánh bò cạp, và cô đang run lẩy bẩy. Anh cởi chiếc áo len rồi đến áo thun của cô, sau đó cởi chiếc áo khoác của mình. Cô nhìn chằm chằm anh. Anh là thật sao? Cô chạm má anh. Anh nhìn vào mắt cô. Anh kéo cô đứng dậy cởi quần jeans. "Em không có hứng đâu," cô giỡn. Anh mỉm cười, rồi tụt chiếc quần ướt của cô xuống, sau lấy chiếc chăn bông trên giường bọc cô lại. Anh kéo cô đến chiếc ghế dựa lưng trước lò sưởi, kéo cô vào lòng. Anh vùi mặt vào mái tóc ướt của cô. "Sao anh tìm được em vậy?" cô hỏi. "Anh nghe tiếng em gọi tên anh," anh nói. "Nhưng sao anh biết em ở đây?" cô thắc mắc. "Đây là nhà của anh," anh đáp. Hai người họ cùng bối rối. "Nhà anh?" cô lặp lại. "Chờ đã, anh nhớ ra em rồi hả?" Cô sực nhớ. "Ừ," anh trả lời. Anh sẽ tạm chưa thú nhận anh nhớ từ lâu rồi. "Anh đưa em đến đây hả?" cô tức giận nhảy khỏi người anh hỏi. "Tất nhiên là không rồi. Anh còn không biết em ở đây cho tới khi nghe tiếng em la hét!" anh nói. Anh ôm cô chặt hơn đáp, "Anh còn tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại em. Anh vừa mới để em trong phòng, vậy mà em lại biến mất. Chuyện gì xảy ra vậy?" anh dịu dàng hỏi cô khiến cô thút thít. Anh nhẹ vỗ về cô. "Sau khi anh đi kiểm tra Nick Boot, em đã lén vào khu khai quật," cô thú nhận. "Tại sao vậy? Chết tiệt, Granger, em muốn chết hả?" anh hỏi. "Không," cô mỉa mai đáp, hơi cựa mình trong lòng anh, "Em tìm Salazar. Ổng đã đến gặp em." "Ý em là sao? Ý em là ổng lại gặp em vào ban đêm á hả? Em có bị thương không?" Draco lo lắng hỏi. "Không, ổng không bao giờ làm hại em. Ổng chính là người đã cứu em hôm em suýt chết đuối, cũng là người cảnh báo Nick tính hạ độc em. Ông ấy nói nghi lễ mà Nick tính thực hiện chẳng những sẽ hủy diệt linh hồn ông và Helga, mà còn cả của Nick với em nữa. Ông kêu em đến khu khai quật và khi tới đó em đã có một kí ức khác." "Con của Helga đã được sinh ra, một bé gái, nhưng bị Ravenclaw đưa đi giữa đêm, vì một bà dì bà ấy nói đứa bé đó sẽ làm dòng họ bà đoạn tử tuyệt tôn. Bà ta không thể giết em bé, nên đành giấu nó đi, và bảo Helga nó đã chết." Draco thốt lên, "Merlin, thật bi thảm." "Em biết. Trong kí ức, Helga đã vì buồn mà sinh tâm bệnh, bà chết vì nhớ con lẫn người yêu. Sau đó kí ức kết thúc, và em bị yểm bùa phía sau, rồi bị đưa đến một hầm ngục tối hù. Thứ tiếp theo em biết, đó là em tỉnh dậy trong phòng này. Em còn không biết mình đã mất tích bao lâu nữa." "Em đã mất tích được hai tuần, cho tới nay," Draco nói. "Nếu không phải anh đưa em đến đây, vậy thì ai?" cô hỏi. Anh nhấc cô ra đứng dậy. Cô ngồi lại lên ghế. Anh bắt đầu đi lại, và nói, "Anh nghĩ mẹ anh chắc không biết em ở đây, vì anh không nghĩ bà ấy sẽ đành lòng nhìn anh đau đớn khi tưởng em mất tích vậy, nhưng ai lại có thể mang em vào đây mà bà không biết chứ?" Draco nhìn Hermione. "Chuyện này thật vô lý." "Anh nhớ lại được bao lâu rồi?" cô hỏi. "Tại sao em phải quan tâm nó? Giờ mình còn thứ quan trọng hơn cần giải quyết nè." Anh không muốn nói với cô. "Draco?" cô trầm giọng hỏi lại. "Được một lúc rồi," anh đáp. "Bao lâu?" "Chuyện đó không quan trọng!" anh cãi. "Làm ơn, cho em biết đi," cô đứng dậy nói, kéo chiếc mền quấn trên vai. "Từ hôm mình hẹn hò. Anh đã xài cái mề đay và nó khiến anh nhớ lại," anh nói nhanh, hy vọng mình càng trả lời lẹ, cô sẽ không kịp thất vọng. "Hôm hẹn hò? Nhưng, sau hôm đó anh xa lánh em mà. Anh nói anh chỉ muốn ngủ với em, đó là lí do tại sao anh nói yêu em. Tại sao, Draco? Tại sao?" Hermione buồn bã ngồi xuống. Sau cô nói, "Sao anh có được cái mề đay? Nó mất rồi mà." Anh quỳ xuống trước mặt, nắm tay cô. "Anh đã trộm nó, và anh là thằng khốn dối trá, mà lí do anh nói dối chắc cũng sẽ khiến em thấy chói tai. Anh sợ mình sẽ làm hại em, và nếu anh cứ giả vờ quên mất em, em sẽ không đòi ngủ với anh mỗi đêm nữa, vậy thì anh sẽ không thấy ác mộng, rồi làm hại em." "Anh hết thấy ác mộng rồi hả?" cô hỏi. "Ừ, vậy nên nó cũng đáng mà," anh lí lẽ. "Vậy lúc nhớ lại, anh có thấy ác mộng nữa không?" cô hỏi. Anh lặng đi một lúc. "Không." Hermione đoán, "Vậy có lẽ ai đó bắt anh phải gặp những cơn ác mộng đó, và họ ngừng lại khi tưởng anh mất trí nhớ. Không phải Salazar, ổng nói mình chưa từng ám ai cả. Nhà Boot lừa chúng ta rồi." Draco bối rối. "Ai lại muốn anh phải làm hại em chứ?" "Em không biết, và cũng không biết lí do, nhưng em biết một điều là mình đừng tin ai nữa. Sự thật chỉ có một, mình phải tìm xem chuyện gì đã xảy ra với con Helga, giúp Helga và Salazar tái hợp, để họ siêu thoát. Không còn gì quan trọng nữa hết. Em nghĩ nhà Boot không muốn ta biết sự thật đó, nên mới tìm mọi cách cản mình, và em thật sự muốn biết tại sao. Nhân tiện, Don Boot đâu rồi?" Hermione hỏi. "Không biết. Nick thì đã bị bắt, nhưng kết quả điều tra thấy anh ta bị lời nguyền độc đoán khống chế," Draco nói. "Có thể," Hermione nói, "Chứ không tại sao anh ta phải tự vẫn chứ? Anh ta cũng sẽ chết sau nghi lễ đó như em vậy." "Hôm nay em như ngọn núi giác ngộ vậy," Draco trêu. Hermione nhếch mép, Draco kéo cô đứng cạnh anh. Anh vòng tay ôm chặt cô nói, "Anh không quan tâm ai làm hay tại sao nữa, anh chỉ mừng vì cuối cùng đã tìm được em thôi." "Có lẽ anh nên giữ bí mật nhỏ này lại," cô nói. "Tại sao?" anh hôn trán cô hỏi. "Tại vì, mình sẽ dễ điều tra hơn nếu vờ như không có gì xảy ra," cô đáp. "Được, anh sẽ chưa nhớ ra em, và em vẫn còn mất tích, nhưng thực ra mọi chuyện đã trở về bình thường trong thế giới riêng chúng ta," anh nói. "Có vẻ là kế hoạch hay đó," cô đáp. XXXII.2. Ở đâu đó, có hai người đàn ông nói chuyện: Don Boot dợm bước trên con đường mòn dẫn thẳng vào Thái ấp Malfoy. Anh còn không ấn chuông; anh cũng không gõ cửa. Anh vào thẳng bên trong như thể nó là nhà mình vậy. Anh bước qua tiền sảnh, sảnh chính, rẽ vào cửa bên trái. Ngồi trên chiếc ghế bành êm ái không ai khác là Lucius Malfoy. "Cậu Boot," Lucius đứng dậy chào, bắt tay người đàn ông trẻ tuổi. "Ông Malfoy," anh chào lại. "Ta đã sợ vợ ta không chịu bỏ con lại một mình, thế thì ta đành phải dời hẹn gặp ngày khác." "Vâng ạ, tôi thừa nhận là tôi cũng sợ điều đó," Don nói. "Vậy, tôi nghĩ chắc là ông đã biết mọi chuyện rồi?" "Ừ, ta đã nghe cha cậu kể mọi thứ. Ông bạn đó cũng có khiếu ăn nói khi giúp ta được rời khỏi nhà giam đấy," Lucius nói. "Ta hy vọng rằng mình có thể sớm thông báo cho vợ con ta biết mình đã ra tù." "Vâng, nhưng việc tạm thời giấu họ hiện tại rất quan trọng, ông cũng nghĩ vậy chứ?" Don nói. Lucius ngồi lại xuống ghế, ra hiệu anh cùng ngồi. "Ừ, ta đồng ý," ông Malfoy đáp. "Nhưng mà, tới hồi thằng con ta mà biết mình giấu vợ sắp cưới nó ở đây, thế nào nó cũng làm một trận cho coi. Nhân tiện, ta muốn cảm ơn cậu vì trước đây đã bảo vệ con ta. Không thể nào cậu cứ lặng lẽ làm không công được." "Ông không cần khách sáo đâu ạ," Don đáp. "Em ấy vẫn ổn chứ?" "Đương nhiên. Cậu nghĩ ta sẽ làm hại vợ nó sao?" Ông Malfoy đáp. "Thật ra cô con dâu ấy là Máu bùn, nếu ông không ngại," Don hắng giọng. "Cậu nghĩ xấu cho ta quá rồi, cậu Boot. Ta yêu con trai ta nhiều hơn cả mấy định kiến đó. Nhất là từ khi nó viết thư cho ta, kể ta nghe nó yêu con bé ấy tới mức nào. Giờ khi biết lời tiên tri kia bắt đầu ứng nghiệm, và con trai ta cũng có liên quan, ta thậm chí càng quyết tâm bảo vệ hai đứa nó." "Tôi rất mừng khi nghe ông nói vậy. Ông đã sẵn sàng đi chưa?" Don hỏi. "Nguy hiểm lắm, vì đã có hai người phải bỏ mạng khi điều tra sự thật. Davina McWhorter đã rất nhiệt tình. Cô ấy muốn bảo vệ họ, và tìm hiểu sự việc, nhưng lại quá dại dột khi tự mình hành động, cùng với đúng một học sinh." "Điều gì khiến cậu nghĩ ta sẽ làm được?" Malfoy hỏi. "Tôi không biết, nhưng mình cứ thử xem sao đã," anh nói. "Phải kết thúc chuyện này, và giờ mình đã biết lời tiên tri thực sự, chứ không phải thứ mẹ tôi gạt mọi người, mình nhất định phải thử." "Lẽ ra phải là Draco và Hermione làm chứ, cậu biết đấy?" Lucius nói. "Được thôi, vậy thì gọi bọn họ xuống đi. Họ đều ở đây cả đấy. Ông muốn mạo hiểm mạng sống con mình à?" Don hỏi. "Đừng có ngớ ngẩn vậy. Ta thà chết chứ không để con trai ta gặp nguy hiểm," Lucius phật ý. "Vậy thì đi thôi, giải quyết sớm, để họ còn quay về cuộc sống bình thường," Don nói. Anh thêm vào, "Ông có mang cái ống thiếc và chiếc cúp không?" "Có, sau cùng ta vẫn có cách nói chuyện với Bộ, họ liền giao chúng cho ta không do dự. Cậu có mang mề đay của con ta không?" Lucius hỏi. Don giơ nó ra cho ông. "Còn mẹ kế cậu thì sao? Bà ta có biết là cậu biết sự thật chưa?" ông hỏi. "Chưa, tôi sẽ toi nếu bả phát hiện mất," Don nói. "Dù sao tất cả cũng là kế hoạch của bả. Bả muốn Draco và Hermione nghĩ họ phải giết tôi. Bả sẽ từ từ tiết lộ tôi chính là người hậu duệ ấy, sau đó gieo nghi ngờ trong lòng họ, và lợi dụng họ để làm việc xấu xa. Bả đã phát điên lúc phát hiện Nick tính thực hiện nghi lễ thanh tẩy linh hồn lên Hermione. Bả xúi giục nó dụ Draco và Hermione thực hiện, tất nhiên, bả lại không nói nghi lễ đó sẽ giết chết tất cả. Lúc nhận ra bả suýt mất một đứa con nữa của mình, bả mới dừng lại." "Con mụ đó đúng là ngu ngốc. Bả tính làm gì với người hậu duệ thật sự chứ?" Malfoy hỏi. "Tôi không biết. Phần đó khiến tôi sợ hãi. Bả điên rồi, và ba tôi đang cố gắng kéo Hội Ái Hữu Raven về phía ông, để họ có thể để ý bả mà không dính dáng tới Bộ. Tôi mong là sẽ hiệu quả." "Ta cũng vậy. Nếu không, ta sẽ tự mình chăm sóc bả," Lucius thản nhiên tuyên bố. Don chỉ gật đầu, và rồi hai người đàn ông rời khỏi Thái ấp Malfoy, độn thổ mất. Lúc rời đi, họ không hay biết có ai đó đang nấp sau bức tường ngoài hành lang. Người đó chậm chạp lên lầu. XXXII.3. Khoảnh khắc đặc biệt biến thành địa ngục: Draco kéo mặt cô ngang bằng anh, đặt lên môi nụ hôn lưu luyến mà anh cứ ngỡ đã thiếu nó một đời người. "Mỗi khi nhìn thấy em, anh thấy đó là tình yêu," anh ngọt ngào nói. Anh hôn cô tiếp. Cô choàng tay ôm cổ anh, chiếc chăn bông tụt xuống đất. Anh vòng tay ôm eo cô, nhấc cô khỏi mặt đất, tiếp tục nụ hôn đầy khao khát. Anh tạm thả cô xuống đất, để lột chiếc áo len mình. Anh kéo cô áp vào anh, hôn lên vai, xương quai xanh cô, và hõm ngực. Anh quỳ gối để hôn lên bụng cô. Tay anh đặt trên hông cô, rồi anh di đôi môi xuống phần đùi trắng mịn, đến đầu gối. Anh nhấc một chân, cô đặt tay lên vai anh để đứng vững. Anh đặt một chân lên vai anh rồi rải một loạt nụ hôn dọc theo phần trong đùi. Anh hôn nhẹ lên xương chậu, ngay phía trên quần lót. Anh để chân cô xuống đất rồi xoay cô lại, hôn lên hông, đùi, và lưng rồi lại từ từ xoay lại. Anh đối mặt lưng cô, và bàn tay anh chu du khắp phần chân, anh hôn lên những nốt ruồi trên mép quần lót. Anh để mặt mình ngang mông cô nói, "Đừng bao giờ bỏ anh nữa." Cô xoay lại, định trấn an anh, nhưng anh không cho cô di chuyển. Anh đứng dậy và cô dựa lưng vào ngực anh. Quần anh đã biến mất. Anh cởi nó từ lúc nào vậy? Cô có thể nghe thấy phần thân dưới cứng ngắc đang áp vào lưng cô, và anh ghé sát vào, hôn lên vai cô. Một tay đưa lên bóp nhẹ phần ngực vẫn còn mặc áo lót. Tay kia trườn xuống bụng cô, lần mò vào quần lót. Anh luồn qua lớp vải, nhẹ xoa bóp, trong lúc cởi áo lót. Cô khe khẽ rên, đầu ngón chân co rúm, lưng anh hoàn toàn trở thành điểm tựa cho cô. Bàn tay nãy giờ chăm sóc phần ngực giờ chuyển xuống giữ eo cô, trong khi tay kia vẫn tiếp tục ve vuốt. Đầu ngón cái anh chà sát điểm nhạy cảm, rồi anh cho một ngón vào bên trong. "Ôi," cô hụt hơi. Anh xoay cô lại tụt quần lót chỉ bằng một tay. Anh chiêm ngưỡng cơ thể xinh đẹp trước mặt. Anh muốn ghi nhớ từng phần của cô và lưu nó vào đầu mình. Để anh luôn có thể tái hiện cô một cách rõ ràng, kể cả cô có không có mặt. Anh rút ngắn khoảng cách giữa họ, hôn lên môi cô, đầu lưỡi khai phá khuôn miệng. Tay phải anh đặt bên hông cô, xoa nhẹ lên làn da, lướt nhẹ qua ngực, eo, hông, rồi đùi. Anh nắm chân cô quấn nó qua chân mình. Anh lại bế cô lên, để chân cô vòng qua eo anh. Anh đưa cô đến giường, dịu dàng đặt cô nằm lên. Cô muốn di chuyển, nhưng anh giữ chặt chân cô. Anh quỳ gối, kê chỗ đó của cô ngay cạnh giường. Anh từ tốn chỉ cô nằm xuống, một tay anh đặt trên bụng cô, và rồi miệng anh đặt lên cô, bắt đầu thưởng thức chốn thiên đường trước mặt. Khi hơi thở cô đứt quãng, chân cô bắt đầu có dấu hiệu co giật, anh dừng lại. Anh đẩy cô lên, mút lấy một bên ngực, tay phải nhào nặn bên còn lại. Cô mò mẫm vật đàn ông của anh, chèn một tay giữa cơ thể họ, hết kéo rồi vuốt ve anh. Anh phải dừng lại mất một lúc vì hành động đó, và khi tỉnh lại, anh thấy mình đã nằm ngửa từ lúc nào, và cô đang ngồi trên người anh, hai tay vuốt ngực anh từ trên xuống. Cô cúi đầu, hôn lên vật nam tính của anh, tay cô giữ chặt phần trụ, miệng cô chăm sóc phần đỉnh. Cô sẽ giết anh mất. Cô cứ hết mút, rồi lại hôn, liếm hết chiều dọc. Thật ra anh không mong chờ chuyện đó. Anh không định họ sẽ có qua có lại vậy. À thì, anh chấp nhận lời thách đấu của cô. Anh vẫn còn trẻ và họ còn nhiều thời gian mà. Anh phải nằm mất lúc mới lấy lại được ý thức, lúc đó cô đã chuyển sang nằm cạnh, vuốt ngực, hôn tới tấp lên cổ, vai, mặt. Anh đè cô nằm xuống, mút mạnh cổ cô, trong khi tay lại lần mò xuống nơi tư mật. Cô đã ướt và sẵn sàng lắm rồi. Anh không cần phải tiếp tục dạo đầu nữa, vì cô sắp tới cực hạn rồi. Anh nằm lên người cô, chậm rãi vào trong cô, chỉ ngay sau đó, cô đột nhiên siết chặt. "Thư giãn đi, em yêu," anh vỗ về. Tại sao cô tự nhiên lại căng thẳng vậy? "Dừng lại!" cô hoảng hốt nói. "Không, sao vậy?" anh thắc mắc, rồi anh cắn môi, rướn người thúc sâu hơn. "Chúa ơi, Draco, ngừng lại mau!" Cô đấm vào ngực và tay anh túi bụi, cố thoát khỏi anh. "Phải đấy, Draco ạ, vì Merlin, khi một người phụ nữ bảo không, thì tức là không đó," một giọng đàn ông đột nhiên cất lên từ cuối chân giường. Draco nhanh chóng lăn khỏi cô, che chắn cô khỏi kẻ lạ vừa xuất hiện trong phòng. Hermione kéo chăn quấn cơ thể hai người họ, còn Draco tìm đũa. Người đàn ông đó xoay cây đũa anh trong tay đắc ý, "Tìm thứ này hả?" "Anh làm cái quái gì ở đây?" Draco hỏi. "Tận hưởng cảnh đẹp, tôi nghĩ hai người nên tiếp tục đi chứ. Sắp tới khúc cao trào mà lại," anh ta đáp. Người đứng dưới chân giường khiến Hermione và Draco không ngờ đến. Paul Boot. "Tôi biết ngay bên dưới lớp áo chùng kín cổng cao tường đó là một cơ thể mê hoặc đàn ông mà," anh ta cười nham nhở. Draco muốn giết anh ta, nhưng anh phải bình tĩnh. Anh đứng dậy, từ từ trườn xuống chân giường mặc quần. Paul để yên anh mặc. Tuy nhiên, vào lúc anh định ném nội y cho Hermione, Paul giật chúng lại. Anh ta nói, "Tôi thích để cổ yên vậy. Đẹp tuyệt trần." "Con mẹ nó đồ chó chết," Draco chửi. "Sao anh trốn khỏi nhà anh được?" "Tôi bị yểm lời nguyền độc đoán, cậu đã nghe chưa? Nhưng giờ thì hết rồi," Paul phá lên cười. "Tôi vẫn muốn biết anh làm cái quái gì ở đây?" Draco hỏi. Paul ngồi lên mép giường. Draco nói, "Hermione, qua đây với anh." Paul giơ tay giật chiếc mền khỏi cô. Draco lập tức nhào lại nhưng bị Paul yểm lời nguyền tra tấn. Anh ta giữ yên nó hành hạ Draco, nhìn anh lăn lộn đau đớn dưới sàn. Hermione quỳ gối trên giường, la hét vì Draco. Cô hoàn toàn quên mất mình còn khỏa thân. Paul nhìn cô hỏi, "Tôi có nên dừng lại không, Hermione? Hay tôi nên tiếp tục? Tôi cũng không biết nữa." Anh ta nhìn lại Draco, rồi tạm dừng lại. Anh nằm bất động dưới sàn, thở hổn hển, cố lấy sức bình sinh. Paul rướn người chụp tay Hermione. Anh ta kéo cô về phía mình. Anh vẫn đứng cuối giường, ghìm chặt cô trong tay, bàn tay anh ta sờ soạng ngực cô. Draco nằm dưới sàn mắng nhiếc, "Thả cô ra, khốn nạn." "Như vậy không được lịch sự đâu," Paul lại nguyền Draco tiếp. Hermione cố vùng mình vì anh ta chỉ ôm cô bằng một tay, nhưng anh quá mạnh. Anh thì thầm vào tai cô, "Suỵt, em yêu, đừng lo lắng. Tôi sẽ không bắt nó phải chịu đựng lâu trước khi giết nó đâu." Gương mặt Hermione giàn giụa nước mắt. Cô nhớ lại nỗi đau của lời nguyền đó, vì cô cũng đã từng nếm mùi nó. Sự kiện đó xảy ra trong chính căn nhà này, chỉ vài năm về trước. Hermione cầu xin, "Xin anh, Paul, dừng lại đi!" Và anh ta dừng thật. Draco đã ngất xỉu vì đau đớn, nằm bất động trên sàn. Paul quay lại với Hermione trong tay, cưỡng hôn cô. Sau đó anh ta mạnh bạo hất cô xuống giường. "Miệng cô toàn mùi nó." Anh ta nhăn mặt kinh tởm rồi nhổ nước bọt xuống sàn. Anh ta bước đến bên tủ, lôi ra bộ đồ cho cô. "Thay đồ đi, tình yêu ạ, tụi mình sẽ còn hành trình dài đó." "Anh định đưa tôi đi đâu?" cô cảnh giác. "Từ từ rồi em sẽ biết," anh ta đáp. "Sao anh vào đây được?" cô mặc đồ hỏi. "Anh trai tôi, Don đưa em đến đây, là anh ta chỉ tôi cách đến," anh đáp. "Vậy là chính anh ta sắp đặt sao?", cô sửng sốt. "Tất nhiên là không rồi, cô nàng trinh sát ạ. Anh ta không hề biết là tôi nghe thấy, vì tưởng tôi còn bất tỉnh, cho nên ảnh cứ nói huỵch toẹt hết mọi thứ. Ôi trời, cuộc đời anh ta khốn khổ làm sao. Anh ta giấu em ở đây, định nhờ Nick trông chừng em. Nhưng anh ta nào có biết Nick mới là người bị lời nguyền độc đoán, không phải tôi. Tôi đã đi theo ảnh đến đây tối nay. Đúng, ảnh mới vừa tới đây đó. Tệ quá, ảnh lại rời đi trước khi có thể đến giải cứu em, lần nữa. Giờ thì, nhanh lên nào, mình còn cả chặng đường dài đó." Anh ta nhặt đôi giày ném vào cô. Hermione nhìn Draco, người đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cô thấy anh nháy mắt ra hiệu với mình xong lại giả vờ ngất tiếp. Cô hỏi, "Anh muốn gì ở tôi?" "Giết chết em. Nhưng trước tiên, tôi phải khiến em có thai đã, và một khi em sinh con cho tôi, em phải chết. Vì vậy, em sẽ còn cỡ chín mười tháng gì đấy của cuộc đời đó. Còn thằng Draco đằng kia, nó phải chết trước khi mình đi," Paul nói. "Tại sao?" Hermione hỏi. "Tất nhiên là em đâu muốn tôi tiết lộ hết phần còn lại câu chuyện làm phá hỏng cái kết câu chuyện đúng không?" anh hỏi. Anh ta nói rồi đưa cô áo khoác với mũ. "Nhanh lên nào, em yêu, ngoài trời lạnh lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com