Transfic Dramione Noi Chon Than Thuoc Ii Cau Chuyen Cua Nha Sang Lap
XXIV.1. Lời giải thích của Don: "Draco, cậu phải hiểu cái này," Don nói. "Nó là em của anh. Anh thương nó nên anh phải bảo vệ nó." "Nói cổ biết đi!" Draco quát. Hermione nhìn Don nói, "Làm ơn đi, Don. Em tin anh, nhưng giờ, tự nhiên em lo lắng quá. Mau cho em biết Draco muốn nói gì vậy đi, làm ơn." "Paul không còn nằm trong bệnh viện Thánh Mungo nữa. Gia đình anh đã đưa nó đến một nơi ở ẩn rồi, anh cũng không biết chỗ đó, nhưng anh nghi ba mẹ anh có can thiệp lần này, vậy nên mẹ anh mới muốn em đến nhà anh, chắc Paul đang ở đó, và bà không muốn để nó một mình," Don giải thích. Draco hét, "Đó chắc là lí do tại sao bả muốn bọn tôi lại nhà bả đấy. Bả muốn hiến tế Hermione cho Slytherin, để thí nghiệm một thứ bệnh hoạn nào đó." "Cậu không biết cái gì hết, Draco!" Don quở trách. "Mẹ anh sẽ không làm hại Hermione hay cậu. Anh xin lỗi vì không cho hai đứa biết sớm, nhưng nó là em của anh, và chuyện xảy ra với nó nó cũng không có lỗi, như Hermione đây. Nick dạo này đã khống chế nó bằng lời nguyền độc đoán rồi, nhưng nó chắc chắn Salazar vẫn còn trong đó. Nó có cảm giác ông ta đang chờ đợi gì đó." "Don," Hermione lên tiếng, đứng dậy đến cạnh anh, "Em chỉ muốn cho anh biết là em vẫn tin anh, nhưng mà, em không thể đến nhà anh được, nếu có khả năng Slytherin có thể tiếp cận em. Em không thể làm vậy với Draco. Em phải ngừng việc rước nguy hiểm vào mình. Mẹ anh phải đến đây, hoặc không tụi em sẽ không gặp bà ấy." Draco cuối cùng cũng hạ đũa. Don gật đầu, nói, "Xin lỗi vì đã khiến mấy đứa thất vọng, nhưng mẹ anh sẽ không đến đây. Anh nghĩ em nên suy nghĩ lại, vì em cần phải nghe lời bà ấy nói, nhưng anh vẫn sẽ tôn trọng mong muốn của em. Anh sẽ nói lại với mẹ các em không thể đến." Anh đứng dậy nói, "Anh thật sự sẽ không để chuyện gì xảy ra với hai đứa đâu. Hai đứa có muốn anh về không?" Hermione ôm eo anh nói, "Thôi, nay Giáng Sinh mà. Anh ở lại đi." Don cũng ôm cô, gác cằm lên đầu cô. Anh nhìn sang Draco hỏi, "Vậy đây có phải sự tha thứ không?" "Anh là người bạn là con trai duy nhất của tôi, nhưng nếu anh mà còn nói dối tôi, thì tình bạn chúng ta chấm hết," Draco nghiêm túc nói. "Sự an toàn của Hermione luôn là ưu tiên hàng đầu." "Đúng vậy. Anh cũng đã dành ra gần hai năm để bảo vệ hai đứa, và anh sẽ không bao giờ nói dối cả hai đâu. Thật ra lần này cũng không phải anh nói dối, chỉ là anh chưa tiết lộ hết mọi thứ," Don nói, giơ tay qua bàn, chờ Draco bắt tay. Draco cầm lấy tay anh nói. "Được thôi." Hermione chạy khỏi phòng để nói ba mẹ mọi chuyện đã giải quyết êm xuôi. Khi cô vào lại bếp, Draco trở lên lầu. Cô gọi với phía sau và anh quay lại. "Giáng Sinh vui vẻ nha, Draco." Cô cười rạng rỡ. "Em thật sự rất yêu anh." "Anh biết rồi, và Giáng Sinh vui vẻ nhé, cô bé," anh nói vọng xuống cầu thang. Cô chạy lên chỗ anh, khi chỉ còn cách hai bậc, cô đặt hai bàn tay lên má anh để anh nhìn trực tiếp vào mắt cô. Cô hiểu mối lo lắng của anh. Cô sẽ phải cố gắng xua đi sự sợ hãi và e dè của anh mới được. Hermione rướn người, hôn nhẹ lên môi anh. Anh nói, "Cảm ơn vì đã hạ đũa. Anh cứ tưởng đâu em tính ếm luôn cả anh rồi đó." "Đó là phản ứng tự vệ mà," cô nói. "Cảm ơn vì đã đứng về phía anh, và vì nghĩ đến cảm nhận của anh," anh nói, "Nhưng mà, em biết gì không; anh nghĩ ta nên đến gặp bà Boot thử xem sao. Anh ghét phải thừa nhận, nhưng anh tin Don, thậm chí cả Nick. Anh nghĩ tụi mình sẽ ổn thôi. Anh muốn kết thúc chuyện này, và cách duy nhất đó là ta phải nghe bà Boot nói gì." "Giáng Sinh vui vẻ, Draco," cô nói lần thứ hai. Đó là câu thay cho lời 'cảm ơn' của cô đến anh. Anh nhìn cô lâu thật lâu. Anh lên tiếng đáp, "Anh mong vậy." Anh nói rồi lùi khỏi cô và tiếp tục lên lầu. Cô nhìn hình dáng của anh, rồi cũng dợm bước xuống cầu thang. Ba cô đang đứng dưới lầu. "Thằng bé đó là người tốt đấy." "Dạ đúng ạ," Hermione đồng ý. "Con cần phải ghi nhớ điều đó," ông mắng. "Con nhớ mà ba. Từ giờ trở đi, con sẽ ghi nhớ." Cô nhảy xuống bậc thang để sà vào lòng ba. XXIV.2. Ngôi nhà trên cây và cái cửa sập: Khi Draco cuối cùng cũng xuống nhà, Hermione đã tắm rửa thay đồ xong, cô tắm ở trong phòng ngủ cho khách. Mọi người đang quây quần quanh phòng khách. Sau khi mở hết số quà còn lại, Hermione rủ Draco đi dạo. Anh nghĩ dạo này đầu óc mình cũng căng thẳng quá rồi. Có lẽ đi dạo một chút cũng tốt. Anh đồng ý, cô liền chạy lên lầu lấy đồ mặc đông của họ. Họ bắt đầu dạo bước xuống đường, tay trong tay, và Hermione lên tiếng, "Nhà mới chỉ cách nhà cũ em sống hồi nhỏ có mấy căn thôi. Anh có muốn xem không?" Anh gật đầu. Thế là cô dắt anh đến một ngôi nhà gạch lớn xây theo kiểu Georgian, với cửa trắng, cùng bụi cây lớn trước nhà. "Em có nhớ nhà cũ không?" anh hỏi. "Có chứ. Em chỉ ước gì ba mẹ đừng bán nó, nhưng mọi thứ xảy ra đều có lí do, em luôn nói vậy," cô nói. "Em luôn nói vậy á? Anh có bao giờ nghe em nói đâu," anh bật cười. "Em có nói hoài nha," cô lườm anh. Hermione nắm tay anh dẫn đi qua một khu rừng nhỏ, nằm ở phía bắc căn nhà. "Em đưa anh đi đâu vậy, bộ em tính âm mưu gì đó với anh sao?" anh cười ám muội. "Tất nhiên, đó là lí do em đưa anh tới đó nè, đồ ngốc," cô đáp trả. "Không vui đâu, thằng ngốc nó cũng biết buồn chứ bộ," Draco vờ trách. Họ vòng qua khu rừng, rồi Hermione chỉ vào một cái nhà trên cây nhỏ. "Đó là nhà trên cây của em. Ba đã xây nó lúc em còn nhỏ. Thực ra gia đình em vẫn sở hữu phần đất của khu rừng này. Họ nghĩ em sẽ muốn xây một ngôi nhà trong đây ngày nào đó," cô giải thích. Cô bước đến cái thang, thứ chỉ được dựng tạm bợ, đóng đinh vào thân cây không chắc chắn, leo lên đó. "Em đi đâu vậy?" Draco hỏi. "Lên nhà trên cây của em, để em có thể làm chuyện mờ ám với anh," cô nói, mỉm cười nhìn anh. Cô đã trèo lên tới đỉnh, mở cánh cửa sập. Cô bước vào trong ngôi nhà gỗ nhỏ tăm tối. Anh ngay phía sau cô. "Chỗ này ấm ghê," anh mỉa mai, phủi vài hạt bụi tưởng tượng trên áo khoác. "Thì ấm mà," cô đáp. "Đi xuống được không?" anh hỏi. "Em tưởng chúng ta có thể chim chuột một tí chứ," cô thật lòng nói. Cô đẩy anh một cái mạnh bạo khiến anh đập bàn tọa xuống đất. Anh la toáng, "Này!" ngay khi cô quỳ trước mặt, túm cổ anh kéo vào một nụ hôn chậm rãi, ướt át và đê mê. Anh đang ngây như phỗng, hoặc cô nghĩ vậy. Thế là cô tách ra hỏi, "Sao vậy?" "Anh sẽ chết cóng ở đây mất. Với lại, vừa tối vừa ẩm lại còn bụi không nữa. Ba chữ D* luôn ấy," anh nói. "Thật ra, nó còn dơ, bẩn, cũ có mùi mốc. Còn tệ hơn ba chữ D, là bảy chữ D mới đúng." Anh phá lên cười, chắc nghĩ mình pha trò hài hước lắm. *tiếng anh là một loạt chữ D nhưng vì dịch ra tiếng việt nên hết bắt đầu bằng chữ D "Lạy trời, anh đúng là đồ khó ưa," Hermione đánh vào tay anh. Cô ngồi dậy mở cửa sập, để họ có thể về. Cô lập tức đơ người tại chỗ. Cánh cửa đã được mở ra, và gió lạnh đang ùa vào. Anh lồm cồm bò dậy đặt tay lên vai cô. "Sao vậy? Đừng nói là em sợ trèo xuống nha? Tại vì, anh không khiêng em xuống nỗi đâu," anh nói giỡn. Nhưng khi nhìn sang cô, mặt cô trắng bệch, không cảm xúc. Anh liền lay vai cô hỏi, "Chuyện gì vậy, Hermione?" "Em vừa mới nhớ ra được chuyện khác. Một thứ cực, cực kì khủng khiếp," cô nói, rồi bất ngờ òa khóc. Anh kéo cô vào vòng tay. Helga cố hết sức trèo lên dòng suối. Salazar đang cạy tay nàng khỏi bờ tường. Tại sao hắn lại muốn giết nàng chứ? Nàng khóc, nàng sắp không trụ nỗi nữa. Nàng bắt đầu chìm xuống đáy. Nàng nghe hắn nói, "Nàng sẽ không chết đâu, ta sẽ không để nàng chết. Đây là cách duy nhất để tạo Trường Sinh Linh Giá cho nàng. Để ta nhanh chóng thực hiện nghi thức, rồi ta sẽ kéo nàng lên bờ. Đừng lo." Hắn sai rồi. Nàng sẽ chết. Nàng không còn ngoi lên mặt nước được nữa. Ngực nàng đau nhức vì nín thở quá lâu. Nàng có cảm giác như lửa đốt, và đầu nàng như muốn nổ tung. Dưới nước có thứ gì đó xanh lá phát ra. Thứ đó thu hút sự chú ý của nàng. Ánh sáng đó, không hề xuất hiện lúc nàng mới rớt xuống nước, phát ra từ chỗ cái song sắt, dẫn đến căn phòng dưới nước. Nàng bơi nhanh nhất có thể, vì nàng đã gần hết ô-xy, và cái áo chùng bị thấm nước ghìm cơ thể nàng lại. Nàng thấy cánh cửa sắt đó không chạm hết đáy. Nàng luồn người qua khe cửa, và thấy mình ở giữa một hồ nước rộng lớn, giữa ánh sáng xanh. Nàng trồi mình lên mặt nước, rồi phổi nàng lập tức được lấp đầy không khí. Nàng hít thở được rồi! Nàng chật vật đứng nước hồi lâu, hít lấy lượng không khí ít ỏi. Có cánh cửa sập ngay trên hồ. Nàng không ngờ mình lại đủ sức mạnh đẩy cánh cửa đó, và hoàn toàn trèo lên bờ. Bằng cách nào đó, nàng đã được truyền sự dũng cảm, và vượt qua hết. Nàng trèo qua cánh cửa, rồi nằm dài trên đất, để cánh cửa vẫn còn mở và hồ nước bên dưới. Nàng nhìn quanh, và biết chắc căn phòng này, tất nhiên dưới lòng đất, không hề có cửa sổ lẫn đuốc hay đèn, nó tối om, chỉ có mỗi ánh sáng dưới hồ rọi khắp phòng. Nàng lôi đũa phép trong túi áo chùng. Cảm tạ bề trên là nàng vẫn còn nó. Nàng thi triển bùa chú sấy khô tóc với trang phục. Nàng di chuyển đến sát bức tường căn phòng. Nàng vừa hít thở sâu vài cái thì nghe loáng thoáng tiếng người la hét. Nàng biết đó là Salazar. Hắn nghĩ nàng đã chết đuối rồi. Tốt. Cứ để hắn nghĩ thế đi. Hắn đã cố giết nàng cơ mà. Nàng nghe tiếng hắn nhảy xuống nước ở bên kia. Khi hắn vừa làm vậy, ánh sáng xanh đột nhiên biến mất. Nàng ngồi im lặng trong bóng tối, không biết làm gì hơn. Hắn gào thét tên nàng, và quẩy đạp trong nước. Chắc hắn không thể thấy khe hở bên dưới hàng rào sắt, vậy nên hắn sẽ không phát hiện chỗ này. Nàng giữ im lặng nhất có thể, lâu nhất có thể, hai tay nàng siết chặt cơ thể. Nàng đoán có lẽ hắn đã leo lên bờ rồi, và đang than khóc vì nàng. Hắn tưởng hắn đã giết nàng. Nàng đợi một lúc lâu, rồi nàng nghe tiếng hắn lao lên cầu thang đá. Sau đó, chỉ vài phút, nàng nghe giọng Godric. Chàng cũng gào thét gọi tên nàng. Chàng nhảy xuống nước nữa. Chàng hét lên, "Làm sao nàng ấy lại đột nhiên biến mất được! Cậu đã làm gì nàng ấy hả?" Chàng cũng tìm kiếm nàng. Nàng có nên ra mặt không? Tiếng khóc đau khổ của Salazar đã suýt nữa thì khiến nàng mềm lòng mà lên tiếng, đã vậy, giờ thêm cả tiếng Godric nữa khiến nàng càng không đành lòng. Nàng đóng cửa lại bật khóc, bởi vì nàng không biết phải làm sao nữa. Hermione cứ ngồi im cho tới khi kí ức chấm dứt. Cô quay lại kể Draco những gì mới thấy. Suy nghĩ duy nhất của anh khi nghe cô kể đó là, cô càng nhớ ra nhiều bí mật càng được bật mí. Anh đề xuất, "Mình báo Don nhất định sẽ gặp mẹ anh ta ngày mai đi." Hermione gật đầu. Họ leo xuống cầu thang gỗ, về nhà. XXIV.3. Lời tiên tri về Draco Malfoy và Hermione Granger: Draco, Don, và Hermione độn thổ đến một ngôi nhà to, dài, xây dựng theo kiểu Tudor, xung quanh là một hàng cây tùng bách cổ thụ cao lớn, và một bờ tường cao nữa. Don đến cửa trước nói, "Đây là nhà gia đình anh." Họ vừa vào sảnh trước, một người phụ nữ xinh đẹp ra đón tiếp họ, bà có một mái tóc đen dài và khoác lên mình bộ áo chùng màu ban đêm. Bà mỉm cười thân thiện, nắm tay Hermione. "Ta là Helena Boot," bà giới thiệu. Bà quay sang Draco nắm cả tay anh. Bà đặt tay Draco lên tay Hermione nói, "Ừ, ta có thể thấy mình đã đúng. Hai đứa sinh ra là để dành cho nhau." Bà tiến đến một cánh cửa gỗ gụ, mở nó, dẫn vào một phòng khách rộng lớn. Một người đàn ông tóc muối tiêu, ngồi trên chiếc ghế bành gần lò sưởi, đến chào họ. "Rất vui được gặp lại hai con," ông Boot nói. "Chắc ta nên đi đây, việc này không liên quan đến ta." Ông nói rồi rời khỏi phòng. Don ghé sát vào Draco, "Ý ông ấy là đã nghe kể mọi thứ rồi thôi." Nick bước vào phòng, vỗ vào tay Draco rồi kéo Hermione vào vòng ôm ấm áp. "Anh rất vui được gặp hai em!" anh thả cô ra nói. Draco nói, "Điều trên hết, và thứ lỗi nếu tôi có không phải, nhưng Paul có ở đây không?" Bà Boot đáp, "Nó sẽ không được phép ở đây khi có hai đứa đâu. Nó đang được trông chừng cẩn thận trong phòng tận lầu bốn rồi. Mà con cũng không thể trách con trai ta được, cậu Malfoy à. Nó cũng không muốn bị thế đâu, con biết đó, và chúng ta cũng muốn nó sớm bình thường lại tới mức nào." Bà ngồi xuống trường kỉ. Hermion ngồi cạnh bà còn Draco ngồi xuối ghế. Hai anh em Boot ngồi vào những chiếc ghế sát sô pha. Bà Boot nói, "Ta muốn cho các con biết lời tiên tri về Draco Malfoy và Hermione Granger." "Hồi mẹ ta còn trẻ, bà đã được mẹ của mình tiết lộ gia đình ta đều có khả năng tiên đoán, là hậu duệ trực tiếp của Rowena Ravenclaw. Phía nhà của ta cũng là những người lưu trữ. Bọn ta giữ toàn bộ thông tin về cây gia phả của cả bốn nhà sáng lập. Các con thấy đó, bà của ta cũng là tiên tri, đó như một khả năng di truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Bởi vậy, mẹ ta cũng có khả năng tiên tri, ta cũng là tiên tri, Nick cũng vậy." Hermione xen vào, "Hai năm trước, lúc Don kể tụi con nghe ba ảnh hiện là thủ lĩnh hội ái hữu Raven, ảnh nói chỉ có hậu duệ trực tiếp của Ravenclaw mới được làm thủ lĩnh thôi, và phải là hóa thú sư nữa. Vậy chẳng phải dòng dõi Ravenclaw phải là từ ông ấy chứ ạ?" "Con cháu gia đình ta đều liên quan đến Ravenclaw ở hai phía cả. Phía chồng ta thì có nhiệm vụ bảo vệ những hậu duệ sau này, và họ đều là hậu duệ Ravenclaw lẫn Gryffindoor nữa. Còn nhớ có lần gặp kí ức, con thấy Ravenclaw đã hứa với Helga sẽ bảo vệ cả con lẫn cháu chắt đời sau của bà không. Ừ, thì đó chính là lời hứa của bà đó, rồi chồng và con ta cho tới nay vẫn thực hiện lời hứa đó," bà mỉm cười. "Nhưng phía nhà ta thì lưu trữ thông tin, kiêm luôn cả giác quan thứ sáu." "Hồi còn chiến tranh lần thứ nhất với Voldemort, ta đã có một giấc chiêm bao. Hơn cả chiêm bao, nó là lời tiên tri. Nó hiện ra rất rõ ràng với ta hằng đêm, suốt cả tuần. Lời tiên tri đó như thế này: "Những hậu duệ của bốn nhà sáng lập sẽ sớm xuất hiện, để sửa lại những sai lầm của các nhà sáng lập. Bốn nhà sẽ sớm biến mất, nhường chỗ cho một nhà duy nhất tập hợp bốn nhà còn lại. Nếu họ mà thất bại trong việc sửa chữa lỗi lầm ấy, ngôi trường sẽ bị chia rẽ. Sự bất đồng quan điểm và thù ghét sẽ dâng cao, và ngôi trường sẽ không thể tồn tại." "Đêm nào ta cũng nghe những lời đó trong mơ hết. Ta biết lí do dẫn đến cuộc chiến tranh cũng chỉ vì xung đột giữa các nhà ở Hogwarts. Hầu như những Tử Thần Thực Tử đều đến từ Slytherin, nơi mà họ đã được dạy từ thuở mới lọt lòng đó là phải ghét Muggle với máu lai. Chỉ vì lòng thù ghét đó mới dẫn đến sự chia rẽ trong trường, và bốn nhà." "Kế đó, ta còn chiêm bao thấy một trận chiến, nó không những phá hủy ngôi trường, mà còn cả thế giới. Ta đặc biệt mơ thấy cả hai con, và ta biết chắc chắn hai con là người được lời tiên tri nhắc đến. Vì lời tiên tri đầu tiên đã được hoàn thành, thế nên lời tiếp theo mới xuất hiện. Chỉ có cách duy nhất ngăn chặn việc hủy hoại trường, và thế giới của chúng ta, đó là hậu duệ của những nhà sáng lập phải hợp lại, đoàn kết cả trường. Để thực hiện chuyện đó thì các hậu duệ khác phải tìm được hậu duệ của Helga và Slytherin, những người bị thất lạc, kìm hãm người đó trước khi họ tập hợp được sức mạnh. Sức mạnh của họ sẽ là ma thuật hắc ám. Thứ phép thuật của người đó sẽ còn mạnh hơn cả Voldemort. Lời tiên tri mách bảo ta rằng những hậu duệ thật sự của cả bốn nhà sáng lập phải hợp lại, rồi cả ba cùng ngăn chặn người thứ tư trỗi dậy. Sau đó, khi chiến tranh phù thủy lần hai nổ ra, ta cũng biết hai đứa chính là hậu duệ hai nhà còn lại. Cháu chắt đời sau của con Helga và Slytherin chính là hậu duệ nhà Slytherin, và tới giờ ta vẫn chưa chắc ai là hậu duệ Gryffindor. Nó vẫn chưa được tiết lộ." "Vậy người đó là ai, hậu duệ Slytherin đó?" Draco hỏi, "Bà có chắc không phải là một trong số chúng tôi không?" "Không," Don nói, "Draco, cậu trực tiếp thuộc dòng dõi Ravenclaw, phía bà nội cậu. Hermione, chúng ta tin em liên quan đến Hufflepuff. Còn hậu duệ Slytherin, cái người được tiên đoán sẽ còn mạnh hơn Voldemort đó, chà, mẹ anh vẫn chưa biết đó là ai, nhưng bà bảo hai em sẽ là nhân tố quan trọng để áp chế người đó." "Bà thấy rằng sự độc ác của Voldemort sẽ không là gì so với người này, nếu họ mà tìm ra được thân phận của mình trước khi chúng ta hành động," Don nói. "Thế làm sao biết được họ là ai và ở đâu?" Hermione hỏi. "Bằng cách giúp Helga và Salazar thực hiện nốt tâm nguyện chưa hoàn thành của họ. Hy vọng, nó sẽ giúp ta dẫn đến người này, ít nhất, đó là thứ mẹ anh với Nick kì vọng," Don đáp. "Không có một ghi chép nào về đứa con của Helga với Salazar. Rowena đã hứa sẽ nuôi nấng đứa trẻ, đồng thời cũng hứa luôn bảo vệ nó. Bọn anh là những người lưu trữ thông tin, vậy mà, không có bất kì thông tin gì về nó." "Có khi nào đứa bé đó không còn sống không," Hermione đoán. Bà Boot trả lời, "Ta biết chắc nó còn sống. Ta có linh cảm đó. Nếu không thì, ta đã không nhìn thấy giấc chiêm bao. Ta cần phải tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với đứa nhỏ này, và ta có cảm giác chỉ có cách thực hiện điều Salazar và Helga muốn ở hai đứa thì mới khám phá được thôi." "Vậy bà nghĩ họ muốn gì ở chúng tôi?" Draco hỏi. Bà Boot đáp, "Chúng ta vẫn chưa biết, nhưng ta cần họ phải nói với chúng ta, chắc cũng sớm thôi, vì lời tiên tri còn nói: "Được khắc lên mặt đá, trước ngày sinh của họ, định mệnh của họ đã được kết nối với người khác. Mối duyên này không thể phá bỏ được. Trước khi tập hợp các hậu duệ, họ phải đánh bại được sự xấu xa còn tồn tại bên trong bức tường, hoặc mạng sống của họ sẽ vĩnh viễn biến mất." Draco sực nhớ lại giọng nói trong sương mù từng nói với anh, đêm mà Hermione ném trả nhẫn cho anh. Nó nói, "Đừng rời xa cô ấy, cũng đừng để cổ rời xa cậu. Hai người cần có nhau. Định mệnh của hai người, đã được khắc vào đá, được viết trước cả khi hai người sinh ra, không thể phá vỡ được. Về lại với cổ đi." Draco kể lại sự việc đêm hôm đó. Hermione sửng sốt. Draco thì hỏi, "Vậy nghĩ là sao?" Lần này Nick lên tiếng, "Tụi anh tin ý nó là trước khi hai đứa cưới nhau, hai đứa phải tìm hậu duệ Slytherin và giết người đó." Hermione đứng phắt dậy. "Em sẽ không giết ai nữa hết! Em đã từng giết một người hai năm trước rồi, lần đối đầu với Malkin đó, và em sẽ không làm lại việc đó!" "Vậy thì hắn sẽ lên nắm quyền, và sự kiện của Voldemort không là gì so với hắn," Nick thẳng thừng nói. "Sao ta biết được?" Draco hỏi, đứng cạnh Hermione, nhẹ chắn trước cơ thể run rẩy của cô. "Nó đã được tiên đoán rồi. Dù cậu có tin hay không, Draco, nó vẫn sẽ xảy ra," Nick đứng dậy nói. Bà Boot cũng đứng dậy đi đến cạnh Hermione, "Nếu con còn nhớ những gì Helga từng tiết lộ với con, có thể ta sẽ tra được gia phả của con bà ấy." "Không," Hermione nói. "Tôi sẽ không giết ai nữa." Bà Boot đột nhiên tức giận rồi xồng xộc khỏi phòng. Bà quay lại nói, "Vậy thì sự sụp đổ của Hogwarts, kể cả vận mệnh của thế giới, tất cả đều nằm trên vai cô đó, Granger. Ta hy vọng cô có thể ngủ yên với chuyện đó." Bà bỏ đi. "Thứ lỗi cho mẹ anh," Don đứng dậy nói, "Bà ấy lúc nào cũng phản ứng thái quá." Hermione nhìn qua Nick nói, "Anh có thất vọng về em không?" Anh bước đến chỗ cô nói, "Không, nhưng mà anh hơi bối rối. Anh tưởng em muốn biết sự thật. Không phải tự nhiên Helga lại cho em biết bí mật. Đó chính là có duyên mới thấy. Ta cần phải sửa chữa lại sai lầm của các nhà sáng lập. Ta phải tìm cách để phần hồn trong cúp của Slytherin biết Helga chưa chết hôm ở hang động. Ta cần phải điều tra Helga có Trường Sinh Linh Giá không, nếu có, mình phải tập hợp phần hồn đó của bà ấy. Ta còn phải điều tra chuyện gì đã xảy ra với con của Helga và Slytherin nữa. Có lẽ tới chính Helga và Slytherin cũng không biết. Họ có quyền được biết." Hermione ngồi xuống, cảm thấy choáng ngợp. Cô nói, "Em thậm chí còn không biết xử lí sao nữa. Chuyện này quá nhiều so với em." "Cứ tiếp tục làm những gì em đang làm, sử dụng cái mề đay anh cho em đấy," Nick nói. Hermione nhìn Draco, sau đó đến Don. "Anh tịch thu nó rồi," Don nói, "và anh không có ý định trả lại đâu. Nó quá nguy hiểm. Con bé sẽ tự nhớ lại thôi." Nick nhìn có vẻ tức giận. Anh cũng đóng sầm cửa bỏ đi. Chỉ còn Don là người duy nhất trong gia đình ở lại với Hermione và Draco. "Anh xin lỗi. Mọi chuyện diễn ra không suôn sẻ lắm nhỉ?" Don hối lỗi. "Vậy giờ bọn tôi làm gì đây?" Draco hỏi. "Anh nghĩ mình đành quay về trường và đợi mọi thứ diễn ra theo tự nhiên thôi. Anh muốn thăm Paul trước khi về. Hai đứa ở đây đợi anh nhé?" Don hỏi. Draco gật đầu. Hermione im lặng ngồi xuống ghế. "Có chuyện gì vậy em?" Draco hỏi khi chỉ còn họ. "Bà ta vẫn chưa kể hết mọi chuyện cho chúng ta, em có cảm giác bả biết nhiều hơn thế," Hermione nói. "Dựa vào đâu họ khẳng định mình là hậu duệ của những nhà sáng lập chứ, chỉ vì họ là những người lưu trữ thông tin sao? Vậy đưa ra mấy bằng chứng đó đi! Tại sao mình lại tin một lời nói suông không chứ? Lỡ họ muốn mượn tay mình giết người vì tư thù cá nhân sao." Draco quỳ xuống ôm cô. "Không sao đâu." Một câu an ủi vô ích, anh biết, nhưng anh không biết nói gì ngoài nó nữa. "Anh có tin mình thật sự là vị cứu tinh cả trường, có thể cả thế giới phù thủy không? Tin chỉ có mình mới tìm được hậu duệ nhà Slytherin?" Hermione hỏi. "Anh cũng không biết nữa," Draco thật lòng đáp. Anh kéo cô cùng đứng dậy. Anh hôn lên đỉnh đầu cô nói, "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Trên lầu, bà Boot đi đi lại lại trong phòng. Bà nói, "Mẹ biết ngay tụi nó sẽ không chịu mà. Lẽ ra mình nên kể hết cho chúng." Nick nói, "Con sẽ trở về Hogwarts. Tụi con sẽ tìm hiểu, thưa mẹ." "Nhưng ta cần chúng xác nhận nghi vấn của ta," Helena Boot tuyên bố. "Phần còn lại lời tiên tri nói hậu duệ của Hufflepuff/Slytherin chỉ có chúng mới biết, và chỉ có chúng mới giết được hắn." "Con biết mà mẹ. Tin con đi, con sẽ lo liệu mọi thứ," Nick đảm bảo. "Nhưng đừng để Don biết," bà dặn. Bà nói rồi ra khỏi phòng. Nick đến gặp Paul và Don. Don đang ngồi trên giường Paul. "Em chỉ không tin được thôi," Paul nói với Don. "Nếu Slytherin ở trong em, sao em không cảm nhận được? Sao em không nhớ được kí ức gì của ổng hết, như Hermione nhớ Helga ấy. Sao không có chuyện gì xảy ra kể từ khi em tấn công Hermione nữa?" "Anh cũng không biết, Paul à," Don trả lời. "Với lại, em nhờ Nick dùng Chiết tâm chi thuật để em nhớ lại hoài như ảnh làm với Hermione nhưng ảnh không chịu," Paul nói. "Có thể nó sợ thứ sẽ được tiết lộ," Don đáp, dù anh nghĩ đó không phải lí do thật. Tất nhiên, Nick với mẹ anh sẽ muốn liên lạc với Slytherin rồi. "Anh cũng nghĩ Nick với mẹ sẽ muốn biết Slytherin tính làm gì chứ gì," Paul lí lẽ. Đúng là Don nghĩ vậy. Nick đứng ngoài phòng Paul, và anh biết Don sẽ nghĩ thế. Nick bước vào phòng nói, "Don, anh mau về chỗ Hermione và Draco đi. Với lại, em cũng xin phép được đi theo nữa." "Anh không muốn em can thiệp vào kí ức Hermione nữa. Chuyện gì đến tự khắc nó sẽ đến," Don cảnh cáo. "Theo ý anh thôi," Nick đồng ý. Don ôm Paul tạm biệt rồi rời đi. Nick quay sang Paul nói, "Đừng lo, anh có linh cảm chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi." Anh vỗ cánh tay em trai mình rồi cũng đi. Hermione và Draco thấy Don trở lại, họ đứng dậy khi anh đến. Don nói, "Đến giờ đi về rồi. Anh muốn cho các em biết, anh sẽ ủng hộ dù cho hai đứa có làm gì. Anh sẽ hỗ trợ hai đứa." Anh mỉm cười và Hermione biết anh cũng thấy rất khó xử. Vậy có khác gì anh chống đối lại gia đình đâu. Ba người độn thổ ở cửa chính, Nick quan sát họ rời đi từ cửa sổ trên lầu. Anh phải tìm cách gặp Hermione. Anh phải khiến cô nhớ lại. Mọi chuyện này cần phải kết thúc. Anh chợt nghĩ ra một ý tưởng tuyệt hảo. Chắc chắn lần này Don sẽ không phá đám được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com