Transfic Dramione Noi Chon Than Thuoc Ii Cau Chuyen Cua Nha Sang Lap
XL.1. Trong một khoảnh khắc: Trong một khoảnh khắc, một phần của anh biến mất, và không còn thứ gì như trước nữa. Trong một khoảnh khắc, anh không nghĩ mình thuộc về hiện tại, và cuộc đời anh đầy rẫy đau thương và đau đớn. Anh có cảm tưởng như mình chỉ đang vay thời gian, và mình chỉ đang du hành năm này qua năm nọ để tìm kiếm tình yêu, hy vọng ngày nào đó nó sẽ thành sự thật. Hữu hình. Trong một khắc, hình ảnh phản chiếu của anh nhìn thật lạ lẫm, và anh thậm chí còn không nhận ra mặt mình. Trong một khắc, em cuối cùng cũng giải thoát anh khỏi xiềng xích, và anh không còn cô đơn lẫn sợ hãi nữa. Tụi mình đều sống ngày qua ngày, cô đơn, cầu cho sự yên bình, thời gian, hạnh phúc, và tình yêu. Trong một giây, toàn bộ cái gì anh từng tin đều tan biến, và em là niềm tin duy nhất của anh. Bóng tối của màn đêm dần nhường chỗ cho bình minh, và em cũng trở lại trong kí ức anh. Trong một giây, anh tưởng chừng mình không hiểu được, tại sao mình phải tồn tại làm chi để rồi có ngày cũng chết. Một lần nữa, nó xảy ra với tất cả mọi người. Trong một giây, nó cũng có thể biến mất. Cuối cùng, chúng ta sẽ cũng phải trả cái giá nào đó. Draco đang ngồi tại bàn làm việc trong góc phòng ngủ vợ sắp cưới anh. Anh cặm cụi viết gì đó vào giấy da. Lẽ ra anh phải đang viết những gì mình sẽ thề trong đám cưới, vì hôn lễ của họ sẽ diễn ra trong một tuần nữa. Hoặc không, anh cũng có thể ôn thi Chứng Chỉ Dược Sư vì lát nữa thôi anh sẽ lên đường đi thi. Thay vào đó, đầu óc anh lại cứ suy nghĩ vẩn vơ, vậy nên anh quyết định viết xuống những gì mình cảm nhận. Anh nhìn sang người con gái còn say giấc nồng bên cạnh. Đã hai tuần trôi qua kể từ sự kiện trong hang động. Cô vẫn đang dưỡng thương. Hầu hết các vết thương ngoài đã lành cả, trừ một số vết bầm và sẹo để lại thôi. Còn vết thương nội, vết thương trong tim, trong lòng, trong tâm trí cô, có lẽ chúng sẽ mãi ở đó. Cả hai người họ đều sẽ phải sống với nó. Lẽ ra đám cưới họ sẽ tổ chức cuối tuần này, nhưng họ dời lại một tuần nữa để Draco có thể đi thi. Kì thi đó rất quan trọng với anh. Khi lần đầu Hermione đề xuất thế, anh đã sợ cô muốn hủy hôn anh. Cô liền trấn an anh làm gì có chuyện đó. Họ cũng quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ hơn lúc đầu dự kiến, ở sân sau nhà cha mẹ cô. Không có gì phô trương hay hoành tráng cả. Draco gần như muốn xin lỗi cả hai người mẹ vì đã dồn hết tâm sức vào lễ cưới, nhưng anh chỉ muốn Hermione vui là được. Kể từ sau sự kiện đó, cô trở nên lầm lì và xa cách. Anh cảm thấy có một sự thay đổi nhẹ trong mối quan hệ của họ, nhưng chỉ ở phía cô. Cách cô thay đổi quan điểm về mọi thứ. Anh không thích thế, nhưng anh cũng không thể làm gì khác. Anh xếp giấy da lại rồi đứng dậy ngắm cô ngủ. Trời vẫn còn rất sớm, chỉ mới có 6 giờ thôi. Cô đang ngủ ngon lành. Cô gặp ác mộng mỗi đêm. Có đôi lúc Draco tự hỏi liệu từ giờ về sau cô có còn được ngủ một giấc yên bình không. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, đặt tay lên bụng cô. Anh rướn người, hôn lên má cô. Anh nói, gần như là thì thầm, "Anh yêu em." Anh nằm lên gối rồi cũng nhắm mắt. Cô chợt mở mắt nhìn anh. Nghe tiếng cô thở dài, anh lại mở mắt dậy. "Chào buổi sáng," anh nói. Cô mỉm cười. Anh đưa tay vuốt má cô. "Chúc mừng sinh nhật," Hermione nhẹ nói. Draco hoàn toàn quên béng mất hôm nay sinh nhật mình. "Giờ thì anh cũng bằng tuổi em rồi," anh mỉm cười nói. Anh chạm vào môi cô, rồi hôn lên đó. "Chà, vậy nghĩa là anh đã sắp già rồi đó," cô chọc. "Giờ anh đã 21 tuổi rồi. Kì lạ nhỉ?" "Không lạ lắm. Thỉnh thoảng anh cứ nghĩ mình đã 40 không," anh cười. "Đó là vì tóc anh quá bạc," cô phì cười, vuốt tóc anh. "Là màu bạch kim, cô nương ạ. Một thằng pháp sư thuần chủng đầu bạch kim chết tiệt," Draco chọc tay vào cô. Hermione ngồi dậy. Cô nhìn anh hỏi, "Anh đã thay đồ xong hết rồi á? Mấy giờ rồi vậy?" "Còn sớm, tại anh không ngủ được thôi," anh đáp. "Lo lắng cho bài thi lát nữa á hả?" cô hỏi. "Một chút," anh thừa nhận. "Anh có cần em giúp anh học một lát không?" cô đề nghị. Anh đảo mắt. "Dạ không cần đâu thưa cô, em ổn," anh đáp rồi di chuyển chân qua bên kia giường. Cô trèo qua người ôm lưng anh. "Chừng nào Don đến đón anh?" "8 giờ sẽ bắt đầu thi, cho nên ảnh bảo sẽ có mặt ở đây lúc 7:30. Mình còn nhiều thời gian, sao thay vào đó mình không làm một chuyến tàu nhanh đi?" Draco đề nghị. Hermione đang tựa cằm trên vai anh và cô khẽ cắn vào tai anh. "Vậy là đồng ý đúng không?" "Anh là đồ biến thái," cô cười khúc khích. Cô trườn lên ngồi cạnh anh. "Anh muốn làm chuyện đó với người anh yêu nhất mà kêu anh biến thái?" anh bông đùa. "Biết đâu nếu em cho anh một cuộc mây mưa tuyệt vời, lát nữa thi anh sẽ tập trung hơn thì sao, và anh sẽ đạt kết quả tốt." "Em thì không thấy vậy đâu, nghi lắm," cô đáp. Cô định đứng dậy, nhưng anh chợt ôm chầm lấy lưng cô kéo vào lòng. Anh đặt tay lên mặt cô, mân mê mấy vết sẹo nhỏ do mụ phù thủy Helena Boot đã yểm cô hôm đó. Chúng đã bắt đầu nhạt từ từ rồi. Và chúng cũng chính là bằng chứng cho thấy Draco đã không thể bảo vệ cô. "Draco, đừng," cô lên tiếng, làm như đọc được suy nghĩ anh. "Nó đang mờ dần rồi. Em cũng khỏe hơn mỗi ngày. Em không sao đâu, lẫn anh cũng vậy. Anh không có lỗi gì hết. Thực ra lỗi phần nhiều thuộc về em hơn là anh." "Anh thì không thấy vậy đâu," anh nhíu mày. Anh vòng tay ôm cô thật chặt và nói, "Anh đã tưởng đâu mình sẽ mất em, trong một khắc, một giây, anh đã tưởng em đi mất. Anh cứ la hét và la hét, lực bất tòng tâm. Anh không bao giờ muốn lặp lại trường hợp như thế nữa. Anh không thích bị mất kiểm soát, hoặc vô dụng, một lần nữa. Không đối với em. Anh không thể mất em lần nữa. Nghĩ đi, Salazar cũng phải chịu nỗi đau đó về Helga tận mười kiếp." "Em không biết phải nói gì để khiến anh khá hơn, Draco," Hermione buồn bã đáp. Cô vùi đầu vào cổ anh. Anh đung đưa cô qua lại. "Em cũng thấy vậy. Em không thể mất anh. Em không thể trở thành nguyên nhân khiến anh buồn rầu, hoặc đau đớn. Cuộc sống này vô thường lắm. Mình có thể mất tất cả chỉ trong phút chốc." Draco bất giác nhớ lại những lời mình viết, và anh biết cô nói đúng. Anh đứng dậy, mang cô lên cùng. Cô cười lên hỏi, "Anh đưa em đi đâu vậy?" "Anh không có đưa em đi đâu cả," anh làm vẻ thần bí đáp. Anh tiếp tục bế cô ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, vào phòng khách. Anh đến chỗ cửa sau và nói, "Chờ chút, để anh mở cửa." Cô đã vòng tay ôm cổ anh, cô siết chặt hơn tí lúc anh mở cửa. Anh bước ra sau vườn, và ngồi lên một chiếc ghế dài gỗ. Anh nói, "Cùng ngắm bình minh nào." Anh hôn má cô nói, "Anh yêu em." "Hôm nay lẽ ra sẽ là đám cưới chúng ta," cô nói. Chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng anh chợt không hiểu sao cô lại đột nhiên nói vậy. "Vẫn được mà. Anh sẽ thi tới buổi trưa. Mình vẫn có thể cưới nhau lúc 1 giờ chiều," anh nói. Cô lắc đầu. "Thôi, mình đã gây rắc rối đủ với mẹ tụi mình rồi. Thể nào họ cũng sẽ cằn nhằn nếu ta lại đổi ý mất," cô nói. Cô đột nhiên bật khóc. "Có chuyện gì vậy, tình yêu?" Draco hỏi. Cô vỗ nhẹ mặt anh nói, "Em nói anh rồi, anh làm em thấy ớn lạnh mỗi khi tỏ ra ngọt ngào với lãng mạn, hoặc sử dụng mấy từ gọi yêu sến súa, chả hạn như tình yêu với cục cưng đồ đó." Anh bật cười đáp, "Okay, vậy để anh hỏi lại. Cái bà khùng này lại mắc cái chứng gì nữa vậy hả?" Nước mắt Hermione tạm thời bị gián đoạn khi cô bật cười thành tiếng. "Kì quá nha," cô vừa nói vừa cười. "Anh chịu thua em luôn," anh lầm bầm. Anh cũng phì cười, "Sao vậy, Hermione?" "Rồi về sau mình sẽ làm gì tiếp đây? Hôm nay anh đi thi, nhưng em không biết sang năm mình còn xin được việc làm không nữa," cô nói. "À, anh nghĩ bà dơi già thế nào cũng cho mình quay lại làm thôi mà, miễn là mình cam kết không còn ai muốn giết mình, ám mình, tra tấn mình, hành mình suýt chết lúc ngủ, viết thư đe dọa, đánh mình sấp mặt..." Anh không nói tiếp được vì bị cô bịt miệng. Anh gỡ tay cô ra nói, "Nói chớ, làm sao bả trách mình vì một chuyện mình không muốn được. Em là một báu vật chưa từng có tại Hogwarts. Nếu bả mà cho mình thôi việc, anh sẽ nghĩ bả ghen tỵ với mình." Hermione hôn má anh. Sau đó cô đưa tay xoay mặt anh về phía mình, hôn bên má còn lại. "Nếu mình sẽ quay lại làm việc, vậy thì anh lo mà thi cho đàng hoàng đi. Vậy hãy cùng lên lầu làm chuyện đó nào, để lát anh còn có động lực thi tốt." Draco nhìn cô nghi hoặc, "Đừng đùa với cảm xúc của anh. Bụng anh nó đã nhộn nhạo vì lo lắng cho bài thi rồi. Anh không có lên nỗi đâu." Cô trèo khỏi lòng anh nói, "Đồ ngốc. Đi nào, mình không có thời gian đâu." Cô bỏ vào trong nhà, và anh liền đuổi theo túm lấy cô vác lên vai. "Anh đã đem anh xuống đây, thì anh sẽ đem em lên lại. Với lại, lỡ đâu em lại đổi ý trên đường thì sao," anh nói. Anh vào phòng cùng cô, rồi đóng cửa. Anh dùng đũa khóa cửa, rồi yểm bùa yên lặng lên đó. Cô ngồi trên giường hỏi, "Bộ anh định hét to lắm hả?" "Ồ, đó là em mới đúng, chứ không phải anh. Em chắc chắn sẽ hét banh nhà." "Anh đừng có nói trước bước không qua," cô bật cười. Anh nhảy lên giường, ghìm cô xuống nệm. "Anh đây nói được làm được. Để rồi xem." XL.2. Nghệ thuật của chuyện đó: Nụ cười duyên dáng và tiếng cười thanh thoát, đôi mắt xinh đẹp của em, cảm giác choáng ngợp, ngạc nhiên không ngớt, là những gì anh cảm thấy khi bên em. Bài hát về cái đẹp, bài hát về cuộc đời, ánh nắng ban mai xua tan đi màn đêm. Hy vọng về một tình yêu và niềm vui thuần túy, là những gì anh cảm thấy khi có em. Anh ước gì mình có một vườn hoa hồng; anh ước gì những giấc mộng sẽ thành sự thật vào ban ngày. Anh ước gì mình có thể nghe được bản nhạc từ gió với mưa hợp lại; anh ước gì em có thể nghe được tiếng lòng anh, những gì anh cầu nguyện. Trái tim của em tràn đầy tình yêu và khao khát. Anh biết em luôn lặng lẽ ngắm anh trong lúc anh ngủ. Anh ước gì sẽ có buổi sáng như thế này, niềm bất ngờ đó, ước gì cuộc đời mình sẽ ngập tràn tình yêu và yên bình. Hạnh phúc đang dần phai, có vẻ như nó muốn bỏ trốn khỏi anh, anh ước rằng nỗi đau và tuyệt vọng sẽ biến mất. Anh cũng có những mong muốn ích kỉ không ai biết, anh ước một điều, đó là em sẽ mãi yêu anh. Hermione nhìn lại chiếc giường họ vừa mới có cuộc ân ái. Draco đang đi tắm lại rồi. Cô đi đến bàn làm việc sau khi họ làm tình, và phát hiện tờ giấy da ban nãy anh viết, và cô có một thôi thúc muốn viết tiếp những hàng còn trống bên dưới. Trái tim cô đang ngập tràn tình yêu ngay lúc này, và cô chắc nó sẽ vỡ mất. Cô đọc những gì anh viết lần nữa. Câu từ của anh có vẻ tiêu cực quá. Chắc là anh đang rất sợ. Cô ngày nào cũng khẳng định với anh cô không bỏ anh, vì cô biết mình sẽ không làm vậy, không bao giờ. Cô xếp tờ giấy da lại để vào chỗ cũ, rồi quay về giường. Cô nhắm mắt. Cô ôm lấy gối anh vào lòng. Cô vẫn ngửi thấy mùi anh. Cô ngồi dậy, trở lại chỗ bàn. Cô muốn đọc lại những gì anh viết lần nữa. Ban nãy sau khi trở về phòng, Draco đứng trước giường, chỉ nhìn chằm chằm cô tận ba phút. Anh bắt đầu cởi đồ, chậm rãi, không phải cố tình khêu gợi, chỉ chậm vậy thôi, mắt anh không bao giờ rời cô. Cô cũng cởi bộ đồ ngủ, và phô bày ra cho anh. Anh làm sao bỏ qua được. Anh trèo lên giường, chậm rãi trườn lên cơ thể cô. Anh rải một loạt nụ hôn lên bắp chân, đầu gối, đùi, và hông. Anh siết eo cô trong lúc hôn lên mạn sườn, dọc bụng dưới cô. Anh đặt cả hai tay lên bầu ngực, nhẹ nắn chúng. Anh yêu cô không tả được. Anh dịu dàng hôn lên ngực trái, xung quanh đầu ngực trước, rồi mới cho hoàn toàn nụ hoa vào miệng. Anh xoay tròn đầu lưỡi. Cô bắt đầu phát ra âm thanh lí nhí trong miệng, hông cũng bắt đầu di chuyển. Hermione đặt tay lên đầu, kéo anh ngang bằng cô. "Hôn em đi," cô năn nỉ. Anh đáp ứng. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn dài, kích thích lên môi cô. Anh nằm đè trên cô, và phần thân dưới anh nhức nhối vì cô. Anh tiếp tục cuộc hành trình xuống cổ, xương quai quanh cô. Anh luồn tay vào tay cô, ghìm chúng qua đầu rồi giữ chúng chỉ bằng một tay, tay kia trườn xuống một bên ngực cô. Anh đặt môi lên bầu ngực còn lại. ANH YÊU CÔ! Anh đang tràn ngập tình yêu lẫn dục vọng khiến anh thật sự không suy nghĩ được gì nữa. Anh quan sát cô, ngay khi cô vừa mở mắt, anh liền hỏi, "Em có yêu anh nhiều như anh yêu em không?" "Tất nhiên là nhiều rồi," cô trả lời, gần như không còn hơi để nói. Anh hôn cô, chơi đùa với bờ môi cô, trong khi hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau. Bàn tay anh luồn xuống hông cô, và anh di chuyển. Anh đặt một chân lên chân cô, len nó vào giữa hai bắp đùi. Anh tiếp tục dò dẫm vào khu vực nhạy cảm. Anh đặt tay lên đó. Cảm giác vẫn cứ như lần đầu tiên anh được khám phá cơ thể cô vậy. Anh di chuyển tay qua lại, vuốt ve nhẹ nhàng. Anh tiếp tục hôn mặt cô tới tấp, trong lúc cho một ngón tay vào. Cô rên rỉ. Anh rùng mình một cái. Hai người họ gần đến rồi, nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi mà, và anh muốn kéo dài nó. Anh muốn được ở trên giường với cô cả ngày. Kì thi ngu ngốc. Anh thay thế tay bằng miệng. Tay cô đặt trên vai, kéo sát anh muốn anh gần hơn nữa. Một lần nữa, anh tuân lệnh. Lưỡi anh tiếp tục làm thay nhiệm vụ tay anh từ trước. Cô thở hổn hển, ngửa đầu quằn quại. Anh dứt khỏi khu vực mời gọi kia hôn một lượt từ dưới lên, đặc biệt dành sự chú ý cho bầu ngực lần nữa, tay anh lại len vào giữa hai chân cô. Khi đã lên đến mặt cô, anh hôn cô, nó không chỉ là một nụ hôn, mà còn là lời hứa. Anh nằm lên trên, chậm chạp tiến vào trong cô, từng chút từng chút một, sự nóng bức gần như muốn giết họ. Một khi đã ở trong cô, Draco di chuyển người, anh cong lưng, cật lực ra vào. Anh nhắm mắt hưởng thụ, và khi anh quyết định nhìn nhanh cô một cái, anh thấy cô cắn chặt môi dưới, như thường lệ. Anh sẽ phá lên cười, thế nhưng hiện tại đầu óc anh chẳng còn thông suốt nữa, vậy nên anh chỉ có thể nhắm chặt mắt lần nữa. Họ chuyển động nhịp nhàng cùng nhau. Anh rút khỏi cô khi hai chân cô bắt đầu co giật. Cô không thích thế chút nào. Anh đặt hai tay lên đùi cô, ấn xuống, xoa dịu cô. Anh chưa muốn cô lên đỉnh nhanh vậy. Anh lăn ra nằm ngửa, đặt cô lên người anh. Cô dạng hai chân, để anh tiến vào sâu bên trong nhất có thể. Dù sao thì cô cũng thích thế này hơn. Anh hiểu cô quá rõ. Cô luôn muốn mình là người nắm quyền kiểm soát, kể cả lúc đang ân ái. Với lại, anh cũng thích ngắm cô trong tư thế này hơn. Anh có thể nhìn rõ mặt lúc cô đạt cực khoái. Nó cũng giúp anh lên đỉnh theo sau đó. Nó cũng khiến khoảnh khắc ấy đặc biệt hơn hẳn. Anh đang ở rất sâu bên trong cô, lấp đầy cô, vậy nên nó chỉ còn là vấn đề thời gian. Cô đã bắt đầu la hét, tạ ơn trời vì anh đã yểm bùa im lặng trước đó. Vậy không biết mấy người Muggle thì phải làm gì để xoay sở trong tình huống giống vầy nhỉ? Đó là suy nghĩ cuối cùng của anh, vì chỉ ngay sau khi cô cất tiếng hét, dập mạnh hông liên tục lên anh, anh cũng bắt đầu giật nảy và thét lên. Cô sắp đạt cực hạn rồi, khi anh lặp lại lần nữa, chết tiệt! Anh đẩy cô khỏi người mình, rồi nhanh chóng, anh chỉnh cô xoay lưng lại, quỳ bằng hai chân và anh tiếp tục tiến vào trong cô. Cô quấn hai chân vào đùi anh, cố gắng áp sát hai cơ thể đến tuyệt vọng. Anh hét lên lần nữa, cùng lúc với cô. Xong rồi. Họ đã hoàn tất. Họ đã hòa làm một, ngay khi đó, kể cả những lần về sau. Anh đổ sụp lên cô, trong khi cơn cực khoái vẫn khiến cơ thể cô nóng hầm hập. Mỗi dây thần kinh của cô đều như lửa đốt vậy. Anh có cảm tưởng như mình sắp ngất. Anh vẫn ở trong cô, anh thường hay làm vậy lâu nhất có thể. Cuối cùng, sau một hồi lấy lại hơi thở, cô nhắc, "Anh còn phải đi thi." "Dẹp mợ bài thi đó đi," anh làu bàu. Anh lăn sang bên cạnh, tay không rời ngực cô. Anh rướn người hôn cô lần nữa. "Cảm ơn em," anh nói. "Người ta thường hay nói 'Anh yêu em' sau khi làm chuyện đó, nhưng 'Cảm ơn' cũng được," cô đáp. "Hay quá," anh nói. "Hồi mình làm chuyện đó đầu tiên, em cũng nói 'Cảm ơn' mà," anh nhắc lại. "Ừ, và rồi anh đã nói như em vừa nói, rằng người ta phải bảo là em yêu anh mới bình thường, chứ không phải cảm ơn anh. Em chỉ đang cho lời khuyên giống anh thôi mà," cô đáp. Cô lật mình nằm ngửa, co hai chân lên bụng. "Kiểu này chắc em sẽ không đi nỗi trong một tuần quá." Anh ngồi dậy nói, "Em đừng nghĩ mình sẽ trốn dễ vậy nha. Vậy thì anh sẽ khiêng em đi lúc hành lễ, và người ta thế nào cũng hỏi 'Hermione bị gì mà không đi được vậy?', lúc đó anh sẽ nói tại tui lỡ xoạc cổ mạnh quá khiến cổ không đi nỗi, và biết đâu lúc đó em sẽ còn bị hoa mắt nữa." Anh nói một tràng rồi bỏ xuống giường. Cô phá lên cười không ngớt. Cô ngồi dậy đáp, "Em sẽ không tới nỗi bị hoa mắt, nhưng mà nếu anh còn không chịu cất cây súng của anh đi, nhỡ nó chọc vào mắt em thì có khi lúc đó em sẽ mù luôn cũng nên á." "Ha, Ha, Granger lại pha trò nữa kìa. Khiếu hài hước của em thảm đến nỗi anh muốn khóc giùm em luôn ấy," anh trêu. Anh cúi xuống hôn cô cái nữa mới vào trong nhà tắm. Cô ôm gối anh, sau đó mới đứng dậy, quấn mền che chắn cơ thể, ngồi tại bàn. Đó là khi cô nhìn thấy miếng giấy da anh viết. Cô quyết định đọc nó. Cô vẫn ngồi tại bàn khi anh tắm xong. Anh bước lại, lúc cô cầm tờ giấy đã gấp đôi. "Em đã đọc những gì anh viết chưa?" anh lo lắng hỏi. "Rồi, và em cũng có đôi lời viết bên dưới. Hãy mang nó theo bên người và đọc sau khi thi xong nhé. Chúc anh may mắn, Malfoy, vì em chắc là anh sẽ cần nó," cô nói. Anh cúi xuống nhận lấy mảnh giấy từ tay cô nói, "Anh không thèm hôn tạm biệt đâu, vì em xấu tính với anh." Anh nói rồi bỏ đến cửa, vẫy tay với cô, và bỏ đi. Cô ngồi yên trên ghế khẽ cười. Chưa đầy mười giây sau, anh lại đột nhiên quay vào nói, "Đồ xấu xa. Em biết chắc là anh sẽ trở lại chứ gì," và rồi hôn cô. "Thi tốt nha," cô chúc. "Cảm ơn," anh đáp. Anh đóng cửa, lần này đi thật sự. XL.3. Lễ cưới: Lời thề của Draco: Khi tia nắng mặt trời nhảy múa trên tóc em, và trong ánh mắt em, anh thề, rằng anh có thể thấy điều bí ẩn trong tình yêu em mang lại. Nếu anh mà nghĩ mình đã yêu thế này, anh thề mình sẽ chết ngày hôm nay, tình yêu của em khiến cuộc đời anh thay đổi, bởi vì em yêu anh. Khi bóng trăng che khuất khuôn mặt em, và làm mờ đi những đặc điểm khác, vậy thì anh không còn cách nào khác ngoài thoát khỏi nó, vì tình yêu em có ý nghĩa thế nào với anh. Có cơ hội được ngắm em mỗi đêm, chắc anh sẽ hạnh phúc đến chết, và được mơ về em, bất chấp mọi hoàn cảnh, về việc em có ý nghĩa thế nào với anh. Lời thề của Hermione: Tình yêu của anh, bình yên như giấc ngủ, dữ dội như cơn bão, lúc nào cũng mới mẻ và khác biệt, chưa bao giờ lặp lại vô vị. Tình yêu của anh, vây xung quanh em như sương khói, thỉnh thoảng chúng có thể che mắt, khiến em bối rối, nhưng lại chạm đến trái tim và tâm hồn em, gắn kết em bằng những lời ca không dứt của nó. Tình yêu của anh, không phải ảo giác, và em không thể lẩn tránh. Anh có thật không, anh có thấy em không, anh có yêu em nhiều như em yêu anh chứ? Tình yêu của anh đưa em đến thiên đường, anh hy sinh vì em, khiến em cảm thấy mình được yêu thương. Tình yêu chúng ta tuy sẽ kết thúc ngày nào đó nhưng rồi sẽ được tái sinh, không bao giờ lụi tàn, mãi bất diệt. Tình yêu của anh, là một lời tiên tri tốt đẹp, dành đến em. Vị mục sư tuyên bố họ chính thức là vợ chồng. Hermione cười lần thứ một triệu ngày hôm đó. Cô đưa tay ôm mặt anh, và anh nói, "Anh yêu em nhiều lắm." Anh hôn cô. Đó là một nụ hôn chứa đầy sự ước hẹn. Ước hẹn họ sẽ không bao giờ rời bỏ nhau, không bao giờ ngừng yêu nhau, và không bao giờ quên thể thiện tình yêu mỗi ngày. Draco và Hermione cùng xoay lại nhìn bạn bè và người thân. Cả hai bà mẹ cùng bật khóc. Thậm chí ba Hermione cũng rưng rưng nước mắt. Draco liếc qua cha mình và tạ ơn Salazar, ổng không có rớt nước mắt. Draco thật sự tin nếu có một ngày cha mình khóc chắc bữa đó sẽ là tận thế. Ít nhất thì cha mẹ họ cũng vừa có một người lí trí và một người tình cảm. Ý nghĩ người đó là Lucius trong số biết bao người khiến Draco mỉm cười. Anh cầm tay cô cùng nhau bước xuống bục. Anh trộm nhìn cô lần nữa. Anh không tài nào diễn tả được niềm hạnh phúc lúc này. Nụ cười anh thật dễ lây lan. Chẳng mấy chốc họ đều cười tươi như hoa. Những cái ghế được mau chóng dọn đi, nhường lại cho bộ bàn ghế để tiếp khách. Draco và Hermione ngồi bàn trước, nhìn nhau âu yếm, nắm tay nhau thì thầm to nhỏ. Giáo sư McGonagall tiến đến họ nói, "Ta rất hạnh phúc thay cho hai đứa. Vậy hai đứa có biết mình sẽ đi tuần trăng mật ở đâu chưa?" "Don Boot cho phép tụi em ở cabin ảnh đó ạ," Draco đáp. "Chà, miễn hai đứa báo lại với trường trước đầu tháng Tám, mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi. Ta sẽ cho hai đứa căn phòng rộng nhất trong kí túc xá giáo sư." Bà nói rồi xoay người rời đi. Hermione há hốc kinh ngạc. Draco khép miệng cô lại chỉ bằng một ngón tay. "Thấy chưa, anh đã nói là mình không thất nghiệp đâu mà." Draco hôn vợ mình. Vợ anh. Hermione chính là vợ anh. "Em là vợ của anh." Cô cau mặt với anh, "Bộ anh mới biết hả?" "Chắc vậy đó," anh đáp. "Vậy anh biết anh như thế nào không?" cô hỏi. "Biết, anh là đồ đần độn," anh nói. "Không, vậy nghĩa rằng anh là chồng của em, ngốc," cô lườm anh. Rồi cô lắc đầu, sau siết nhẹ tay anh một cái. Nhạc bắt đầu nổi lên, và Ron nói, "Bây giờ cô dâu với chú rể sẽ cùng khiêu vũ điệu đầu tiên." Mọi người đều cùng nâng ly. "Thưa quý cô, tôi có thể mời cô một điệu nhảy không?" Draco nhướn mày hỏi. "Đừng có dẫm chân em đó," cô chỉ vào anh cảnh cáo. Họ bắt đầu đung đưa theo điệu nhạc. Anh yêu việc được ôm cô trong vòng tay. Anh hôn lên đỉnh đầu cô. Sau điệu nhảy của họ, Hermione tiếp tục nhảy với ba, còn Draco nhảy với mẹ anh. Sau đó, Draco nhảy cùng bà Granger. Lucius gật đầu với Hermione khi thấy cô đứng một mình trên sàn nhảy, và cô mỉm cười. Ông tiến đến chỗ cô và cô chào, "Thưa ba." Cô nói bằng tông giọng mỉa mai. Ông liền nhăn mũi. "Ta nghĩ là mình chưa sẵn sàng cho việc đó," ông nói, rồi nắm tay cô. Họ bắt đầu nhảy. "Vâng, tôi cũng nghĩ vậy," cô nói, "mặc dù ông cũng biết Draco đã gọi cha mẹ tôi bằng ba mẹ lâu rồi." "Draco là một thằng khờ dại gái," Lucius châm chọc. Cô đã suýt nữa thì vặc lại, nhưng rồi ông đã nở nụ cười sau đó. Cô bèn quay mặt đi. Ông nói tiếp, "Cô biết gì không, Hermione, ta sẽ rất vinh dự nếu được cô gọi bằng ba. Ta không ép cô, nhưng lời đề nghị vẫn còn đó, nếu cô chấp nhận." Cô mỉm cười đáp, "Cảm ơn, có lẽ ngày nào đó, khi tôi cảm thấy đủ thoái mái để thân thiết với ông. Cho tới lúc đó, chắc tôi sẽ gọi ông là Lucius." "Đó sẽ là khởi đầu tốt đấy," ông đáp. Harry Potter tiến đến chỗ hai người hỏi, "Cho phép tôi làm phiền chứ?" Lucius gật đầu, rồi trao Hermione cho cậu. Harry cười cười đáp, "Đây là một sự hy sinh rất lớn, bồ biết đó, vì mình không biết nhảy, nhưng chỉ tại mình thấy bồ có lẽ cần được giải cứu, một lần nữa." "Tin mình đi, mình biết bồ không nhảy mà, chân mình nó sẽ rất biết ơn bồ nếu bồ cho nó được nghỉ ngơi đó," Hermione bật cười. Cô nói tiếp, "Với lại cũng cảm ơn bồ vì cứu mình khỏi Lucius." Harry cúi xuống hôn vào má cô nói. Cậu nói, "Hãy nghỉ ngơi một năm nào. Rời xa drama một lát. Giữa bồ với mình, mình nghĩ có lẽ hai đứa cũng đã chứng kiến quá đủ drama suốt đời rồi." "Chính xác," cô đồng ý. Cô gục đầu lên vai cậu. Cậu ôm cô thật chặt, nhưng không có nhảy. Cậu hỏi nhỏ vào tai cô, "Bồ có yêu nó nhiều lắm không?" "Tất nhiên là có rồi," cô đáp, ngẩng đầu nhìn mặt cậu. "Vậy thì mình rất mừng cho bồ," cậu chân thành nói. Cậu hôn cô lần nữa rồi rời đi vừa lúc nhạc cũng kết thúc. Khi điệu nhạc mới nổi lên tiếp, Hermione tìm Draco. Anh đang nhảy với bà Promfey. Hermione bật cười. Cô vừa định rời khỏi sàn nhảy thì ai đó nắm tay cô. "Don Boot," Hermione nói. Anh mỉm cười. "Em đẹp lắm," anh cảm thán. Anh hôn lên má cô rồi đưa cô trở lại sàn nhảy. "Anh không thể diễn tả được hết niềm vui anh dành cho em và Draco. Sau ba và các em trai, anh yêu hai đứa nhiều lắm." "Ôi, Don, em cũng yêu anh rất nhiều," Hermione cảm động đáp. Cô quàng tay ôm chặt cổ anh. "Anh đã hy sinh cho tụi em nhiều quá. Bao nhiêu từ cũng không thể hiện được hết lòng biết ơn về mọi thứ anh làm. Em hy vọng anh cũng sẽ có được sự suôn sẻ và hạnh phúc trong cuộc sống." Anh mỉm cười với cô. "Hermione, Nick chưa từng tiết lộ nốt phần còn lại lời tiên tri của em, nhưng nếu em cho phép, giờ anh sẽ kể hết," Don nói. Cô ngừng lại. Anh dắt tay cô ra chỗ bàn. Họ ngồi xuống, tay trong tay, và anh nói, "Phần còn lại lời tiên tri nói rằng em và Draco, cùng Harry Potter và anh, sẽ đại diện cho bốn nhà sáng lập, và cùng nhau, chúng ta không những giữ gìn trường Hogwarts mà lẫn thế giới này nữa. Nick chỉ mới cho anh biết tối qua. Nó sợ để chúng ta áp lực tầm quan trọng của chúng ta thế nào." "Như anh đã nói, cả bốn chúng ta là đại diện bốn nhà sáng lập. Harry là hậu duệ trực tiếp của Gryffindor. Ta cũng đã biết nguồn gốc của các em, và anh tin Draco có một tí liên quan đến Ravenclaw. Ta cũng biết mối liên hệ giữa anh và Ravenclaw, về phía ba anh. Một điều nữa, mẹ ruột anh, người bị Helena giết, cũng là hậu duệ của Gryffindor. Harry Potter với anh là hậu duệ hiện tại của Gryffindor. Còn em chắc chắn là con cháu của Slytherin và Hufflepuff, còn các em anh, Draco với anh là những gì còn lại của Ravenclaw. Chúng ta chính là thế hệ mai sau của họ. Đó là một điều rất quan trọng ta cần phải ghi nhớ." "Đúng vậy. Vậy anh định làm gì trong năm sau? Anh có quay về Hogwarts không?" Hermione hỏi. Anh bật cười đáp, "Draco đã trở thành giáo sư Độc Dược mới rồi." "Còn anh thì sao?" cô cầm tay anh hỏi. "À, cô McGonagall có đề nghị anh một vị trí. Bộ môn bùa chú hiện đang tuyển nhân sự, vì thầy Flitwick sắp nghỉ hưu rồi. Anh sẽ là chủ nhiệm nhà Ravenclaw. Nghe cũng ổn chứ nhỉ, em nghĩ sao? Anh đã chấp nhận, tất nhiên rồi. Hy vọng sắp tới em sẽ không phát ngấy cái mặt anh," anh nói. Cô vuốt má anh đáp, "Em mến anh đến vậy thì sao phát ngấy mặt anh được." "Một điều cuối cùng nữa," anh hôn lên khớp ngón tay cô. "Xin lỗi nếu năm ngoái anh có làm hại em. Anh không biết chuyện đó, và cũng không cố ý." "Em biết, và tin em đi, chuyện qua hết rồi. Đừng cảm thấy dằn vặt vì những điều mình không thể kiểm soát," cô trấn an. Draco tiến đến chỗ hai người hỏi, "Em định bắt người yêu anh à?" Don phá lên cười đáp, "Không, em ấy vẫn là của cậu." Draco cũng bật cười và nói, "Tôi đang hỏi Hermione cơ. Hermione, em có nhận ra chưa, Don sẽ mãi yêu anh nhiều hơn yêu em, đúng không?" Hermione cũng phá lên cười và ôm tay Don. "Em nghĩ là ảnh vừa mới tuyên bố yêu em rồi, vậy nên anh đi mà xếp hàng đi. Rất tiếc, Malfoy." Draco lắc đầu, rồi nắm tay cô nói, "Don, tôi biết anh vẫn yêu tôi nhiều nhất. Nào, để tôi tách nhỏ này khỏi anh." Anh nói rồi kéo cô ra sàn nhảy. "Mà thật ra thì Don đã nói chuyện gì vậy?" Draco tò mò hỏi. Cô kể lại anh mọi thứ, về lời tiên tri, về lời xin lỗi của anh. "Anh hiểu nỗi dằn vặt đó, vì anh cũng thấy vậy mỗi ngày. Anh sẽ nói chuyện với anh ta," Draco nói. Họ tiếp tục nhảy, rồi vui đùa, rồi tiếp khách. Mọi người đều chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, họ cùng cắt bánh, (Hermione hăm dọa sẽ ếm bùa Draco nếu anh dám chơi trò ụp bánh kem vô mặt cô, vậy nên anh rất rén), và rồi họ cùng nhảy vài điệu nữa. Vào cuối ngày, chỉ còn hai người ngồi với nhau trên bàn, Hermione ngã đầu lên vai anh, và anh cầm tay cô. "Mình lên giường được chưa?" anh hỏi. "Ừ, và anh có buồn không nếu tối nay mình chỉ ngủ thôi, để mai còn đi tuần trăng mật? Em hết pin rồi," cô nói. Anh kéo cô vào lòng đáp, "Mình còn cả một đời mà, cô bé. Một đời lận đó." Cô vuốt ve mặt anh đáp, "Đúng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com