TruyenHHH.com

Transfic Dramione Noi Chon Than Thuoc Ii Cau Chuyen Cua Nha Sang Lap

III.1. Một tuần mất ngủ:

Trong khi Hermione còn đang bị khó ngủ đã được ba tuần, đến lượt Draco cũng mất ngủ cả tuần. Anh không ngủ được vì anh ở cùng Hermione hàng đêm, mà cô thì luôn đánh thức anh dậy vào cỡ 2:15 sáng. Anh cuối cùng cũng đem chuyện này cho Don Boot biết. Don cũng rất lo lắng. Vì Hermione không muốn cho ai biết, vậy nên Don cũng không kể với ai.

Hermione vẫn đều đặn tham gia khai quật cùng Paul và Davina mỗi ngày. Từ ngày cô Hiệu Trưởng tuyên bố đây chính là một dự án quan trọng, nên bà sẽ tiếp tục dạy môn Biến cho các lớp của học sinh năm năm với năm bảy, (các lớp luyện thi Pháp Thuật Thường Đẳng và Pháp Thuật Tận Sức), và để Hermione dạy các lớp còn lại. Như vậy, Hermione sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn để chuyên tâm khai quật. Hiệu Trưởng ngoài ra cũng quyết định một khi năm học bắt đầu, học sinh năm sáu và bảy của Cổ ngữ Runes cũng sẽ được phép tham gia dự án khảo cổ.

Cho đến hiện tại, họ đã tìm thấy phần móng của tòa lâu đài lúc đầu. Kiến trúc lâu đài ban đầu có vẻ không lớn bằng kiến trúc hiện tại, nhưng nó vẫn rất rộng. Các nhà khảo cổ học làm việc với giáo sư trong trường bắt đầu sử dụng cọc gỗ và dây thừng để xác định vị trí của các lớp học và phòng chứa, bằng cách đó, khi bắt đầu đào, họ sẽ biết mấy món cổ vật đến từ đâu.

Hermione đang làm việc trong một căn lều gần nơi khảo cổ, vẫn cố gắng dịch những dòng cổ tự trên chiếc ống thiếc. Cô đã chạy ra khỏi lều trưa hôm đó, vừa phấn khởi và vui sướng. "Paul, em nghĩ là mình đã dịch được rồi!" Anh chạy vào lều cùng cô. Cô nói, "Cái kí hiệu này nè, nó là cái khiến em đau đầu nhất, nhưng em hiểu ý nghĩa nó. Nó là kí hiệu của Helga Hufflepuff. Em biết chắc chắn. Tại vì trên chiếc cúp của bà ấy cũng có kí hiệu tương tự. Lúc trước em cứ tưởng đó là hoa văn trang trí thôi, hóa ra nó lại có nghĩa." Anh nhìn tờ giấy da của cô, cô đã sao chép lại toàn bộ các kí tự và ghi chú nghĩa bên dưới, rồi anh chuyển hướng đến chiếc cúp đặt trên bàn. "Em nghĩ các nhà sáng lập đều có kí tự trên đồ của họ, bằng những cổ ngữ ta biết, như vậy Muggle sẽ không thể dịch được nghĩa của họ, từ đó không thể biết bí mật," Hermione suy luận.

"Anh nghĩ em nói đúng, Hermione. Giờ ta đã có bằng chứng cụ thể chứng minh nó là đồ thuộc về một trong những nhà sáng lập rồi, dù anh không nghĩ nó dùng để đựng viết lông, em có nghĩ thế không?" Paul hỏi.

"Ừm, em cũng không nghĩ vậy. Nó có những cái lỗ nhỏ, cỡ sợi dây da có thể luồn qua được. Em nghĩ nó được dùng để đựng cái gì đó thật, nhưng không phải bút lông bởi vì chúng quá lớn," Hermione kết luận.

     "Để anh ghi kết quả nghiên cứu của em vào sổ, anh ngồi ké chỗ em được không?" Paul hỏi.

"Được, em cũng tính đi ra ngoài chút đây, trong này nóng nực quá," cô vui vẻ nhường chỗ anh. Cô vừa bước khỏi lều cùng lúc Draco đang từ trên đồi xuống. Anh vẫy tay và cô liền chạy đến chỗ anh.

"Draco, em vừa mới giải mã được các kí tự cổ trên cái ống rồi. Nó thuộc về Hufflepuff," cô vui vẻ nói.

Anh lại có vẻ không vui như cô, và nói, "Vậy là từ giờ em không cần mang nó vào phòng mỗi đêm nữa."

"Ừ, chắc vậy. Paul định sẽ mang nó vào trong lâu đài cất cùng với cái cúp, sao vậy?" cô hỏi.

Anh không muốn nói ra với cô nghi vấn những cơn ác mộng của cô đều bắt nguồn từ món vật đó, bởi thế nào cô cũng sẽ bác bỏ, vậy nên anh chỉ nhún vai thay lời đáp. Anh hỏi, "Vậy em còn định ở đây bao lâu nữa?"

     "Cả ngày, chắc vậy. Họ nghĩ mình đã tìm thấy sảnh chính lâu đài, và họ cũng đã tìm thấy một vài đồ nữa trong đó. Em muốn giúp," cô nói. "Có chuyện gì hả? Hay giờ vầy em hứa em sẽ thuộc về anh nguyên ngày mai được không. Cả ngày thứ bảy, chỉ anh và em," cô mỉm cười.

Anh đáp, "Được thôi," một cách miễn cưỡng. Anh không thích cô ngày nào cũng ở chỗ đó. Anh càng không vui khi biết cô sẽ càng dành thời gian ngoài đó nhiều hơn một khi năm học mới bắt đầu, bởi vì mụ Hiệu Trưởng dơi già ngu ngốc kia đã giảm bớt hai lớp học của cô. "Vậy thôi anh về trường đây, vì em cũng chẳng có thì giờ với anh," anh càu nhàu, rồi bỏ về hướng ngược lại.

Hermione đứng ngây người nhìn anh bắt đầu bỏ đi, cô gọi với, "Draco, đợi đã, anh giận em hả?"

"Không, anh mệt, Hermione!" anh gắt. "Cũng như em, anh cũng bị mất ngủ!"

"Ai bắt anh hằng đêm phải tới ngủ với em đâu. Vậy tối nay đi mà về ngủ giường anh đi, đừng có mà nổi cáu với em, quát em như vậy." Cô bực tức đáp rồi cũng quay gót bỏ về lều.

Anh đuổi theo nắm tay cô, "Phải làm sao thì em mới chịu rút khỏi dự án này đây hả? Anh không thích cách em lúc nào cũng dành thời gian cho nó, chưa kể anh thấy nó cũng dính dáng đến nghệ thuật hắc ám, đó là nguyên nhân em gặp ác mộng hàng đêm," anh chợt hét lớn. Nhanh chóng, mọi người bên dưới cũng chạy đến chỗ phát ra tiếng quát.

Cô đáp trả, "Đừng có la hét, Draco! Với lại, lời anh nói thật ngớ ngẩn. Làm gì có nghệ thuật hắc ám. Em đã stress hổm rày thì chứ, anh lại còn không đỡ đần cái gì. Vậy thì cứ về lại trường và tiếp tục cư xử như một đứa hư hỏng đi," cô nói rồi bỏ về chỗ nghiên cứu. Anh ngồi bệt xuống đất, quyết định không đi đâu cho tới khi cô chịu xin lỗi.

"Anh sẽ ngồi yên ở đây cho tới chừng nào em chịu xin lỗi vì đã gọi anh là đứa con nít hư hỏng, Granger!" Draco lớn tiếng.

Cô chỉ lắc đầu không đáp, tuy nhiên, một khi đã khuất khỏi tầm nghe của anh, cô bực bội quát, "Đồ ấu trĩ."

Sau chừng một tiếng, Draco đã ngủ quên luôn trên đồi. Anh buồn ngủ quá. Anh tỉnh dậy khi có ai đó lay tay mình. Anh ngẩng mặt, nhận ra đó là Hermione, đang quỳ xuống cạnh mình, đưa cho anh cốc bia bơ và sandwich. Cô nói, "Em đã phù phép bóng râm quanh chỗ anh rồi, để anh không bị cháy nắng."

"Anh sẽ không nói 'Cảm ơn' trừ khi nào em chịu xin lỗi anh vì đã nói anh là thằng nhóc hư hỏng đâu," tuy giận, nhưng anh vẫn giận đồ ăn từ tay cô.

"Anh làm vậy chỉ càng chứng tỏ anh đúng là hư thôi," cô vặc lại. Cô ngồi xuống cạnh anh. Cô nhất quyết không xin lỗi. Họ ngồi ăn trong im lặng. Khi đã ăn xong, anh làm biến mất ly uống nước và giấy ăn của họ.

Hắn ngắt một nắm cỏ rồi vò nó bằng đầu ngón tay. Cô nhìn anh chăm chú. Anh cầm lấy ngọn cỏ chọt má cô. Cô không nhịn được mà nở nụ cười. Anh liền dựa vào hôn má cô, tại chỗ vừa chọt ngọn cỏ. Cô giật lấy cọng cỏ vứt qua một bên. Cô thở dài một cái thật lớn rồi nằm ngửa ra trên thảm cỏ mềm mại. Anh cúi xuống nhìn vào mắt cô. "Em có mệt không? Có phải em đã ôm đồm quá nhiều việc rồi không?" anh hỏi, ngón tay vô thức mân mê cúc áo chiếc sơ mi trắng tay ngắn của cô.

"Em ổn mà. Em biết anh cũng kiệt sức rồi. Anh cần phải ngủ, Draco," cô nói, nhẹ chạm mặt anh.

Anh rướn người một lần nữa, và nói, "Anh yêu em. Giờ thì mau xin lỗi vì đã gọi anh là đứa con nít đi."

Cô lập tức ngồi dậy và anh cũng vậy. "Nguyên văn em gọi anh là đứa hư hỏng, không phải đứa con nít. Thêm nữa, anh không thể vừa mới bảo yêu em liền đã bắt em xin lỗi ngay lập tức," cô nói.

"Dù gì anh cũng lỡ nói rồi," anh nói, sờ vào phần đùi nhẵn mịn, ngay mép quần short của cô.

Cô ngồi cạnh, định xin lỗi anh thì Giáo sư McWhorter đột nhiên hô to kêu mọi người tới xem họ đã kiếm được thứ gì.

Hermione lập tức đứng dậy chạy xuống đồi. Draco vì tò mò nên cũng theo cô. Cả đội đã đào được một cái bàn đá to tướng, trên bề mặt khắc rất nhiều chữ viết với kí tự, giống như các cổ ngữ trên ống thiếc và cái cúp. Nó vẫn còn chưa được đưa hẳn lên mặt đất, nhưng vẫn đủ cho mọi người phấn khích trước phát hiện mới này. Paul nói, "Hermione, cũng là cái kí tự đó ở cuối mặt bàn kìa. Anh tự hỏi vậy những kí tự khắc ở ba cạnh bàn còn lại có phải là của các nhà sáng lập khác không."

     Hermione nhảy xuống hố gia nhập nhóm khai quật. Draco cũng xuống theo. Hermione đến bên cái bàn, chăm chú quan sát. Cô giơ tay chạm vào kí hiệu, và rồi cô đột nhiên ngất xỉu.

     Draco đã nhanh chân chạy lại đỡ trước khi cô ngã xuống đất. Giáo sư McWhorter lập tức cảnh báo mọi người còn lại trong nhóm tránh xa cái bàn, không một ai được chạm vào nó. Paul thì giúp Draco đưa Hermione khỏi chỗ khai quật, và đặt cô nằm trên mặt đất. Sau một lúc, cô vẫn chưa tỉnh lại, nên họ đã đưa cô vào bệnh thất.

III.2. Điều Hermione nhìn thấy:

     Một người phụ nữ tóc vàng hoe cùng cặp mắt xanh lá chạy vào căn phòng mái vòm bằng đá. Cô ấy khoác lên mình chiếc áo chùng màu sáng, được thêu bằng chỉ vàng nổi bật. Cô đang hướng đến chỗ người đàn ông có mái tóc sẫm màu, gần như nghiêng về màu đen, anh ta quay lại. Người đàn ông ấy có ria mép và bộ râu cũng đen, mặc áo chùng đen, nhìn rất điển trai. Người phụ nữ đang tức giận cái gì đó. Cô ấy hét lên với anh ta. Anh ta túm lấy hai cánh tay cô và lắc mạnh, hét trả gì đó. Cô thoát khỏi bàn tay anh rồi bắt đầu chạy khỏi phòng. Anh đuổi theo phía sau bắt cô lại. Lần này, ánh mắt anh có phần dịu dàng hơn. Anh không còn giận nữa. Người phụ nữ ngã quỵ dưới chân người đàn ông mà khóc lớn. Anh nắm tay đỡ cô đứng dậy. Đó là toàn bộ những gì Hermione nhớ trước khi tỉnh dậy.

     Khi thức dậy, cô thấy mình đã nằm trong bệnh thất. Draco và Paul đều đang nhìn xuống cô. Cô cất tiếng, "Sao em lại ở đây?"

     "Em bị ngất. Em xỉu ngay khi đụng vô cái bàn đá đó," Draco đáp, tiến đến giường ngồi xuống cạnh cô, "Em có nhớ gì không?"

     "Em đã bị ảo giác, hoặc đó là giấc mơ. Nó lạ lắm. Em chỉ nhìn được mọi thứ diễn ra, chứ chả nghe được. Như kiểu em không phải là một phần của cảnh đó, chỉ là em được chứng kiến nó từ không gian khác thôi. Có một người đàn ông và phụ nữ, có vẻ như họ đến từ thời trung cổ, và họ đang cãi nhau, sau đó người phụ nữ bắt đầu bật khóc, người đàn ông thì cố gắng an ủi cô ấy. Em thấy nhiêu đó tới lúc tỉnh dậy ấy," cô ngồi dậy kể.

     Paul hỏi, "Em đã bao giờ thấy như vậy trước đây chưa?"

     "Kì lạ là em có cảm giác mình từng thấy, nhưng lại không nhớ mình đã thấy thiệt chưa." Cô nhìn hai người đàn ông nói, "À, em biết nghe nó vô lí ra sao. Tới em còn không giải thích được mà." Nhìn cô có vẻ bực bội.

     "Hermione, sao em không nghỉ tham gia vào dự án đi, chỉ hôm nay thôi được không? Có khi tại ngày nay trời nắng gắt làm em bị sốc nhiệt thì sao," Paul nói rồi đứng dậy. "Nếu bọn anh mà tìm thấy gì nữa, anh sẽ báo em."

     Hermione gật đầu đồng ý. Trước khi anh rời đi, cô nói, "Paul, mình có tranh của các nhà sáng lập không? Em từ nào giờ đã cảm thấy lạ vì ở Hogwarts không có lấy một bức chân dung của họ rồi, kể cả hầu hết mấy cuốn sách em đọc, tính luôn quyển Draco cho em, chỉ là tranh mô phỏng, và chả có bức nào thật sự chính xác là họ."

     "Đó là bởi vì chưa một ai khám phá được dung mạo thật sự của họ ấy. Tranh vẽ động vào thời đó chưa có, nên mình không thể biết được chính xác họ trông như thế nào, mà em hỏi có gì không vậy?" Paul hỏi.

     Cô chưa muốn kể cho anh nghe giả thuyết của mình, nhưng linh tính cô mách bảo người đàn ông với phụ nữ cô mơ thấy đó là Helga Hufflepuff và Salazar Slytherin. "Tự nhiên em thắc mắc thôi," cô đáp.

     Anh vẫy tay chào rồi rời đi. Hermione quay lại nhìn Draco, người vẫn còn nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, "Sao tự nhiên em lại hỏi vậy thế?" anh hỏi.

     Cô kể anh nghe nghi vấn của mình. Anh đã bác bỏ ý tưởng đó, bởi vì anh sợ việc đồng ý với giả thuyết của cô, mặc dù phần trong anh cũng tin cô nói đúng. "Sao em không ngủ tí nữa đi, anh sẽ quay lại với em tầm một tiếng nữa. Bà Promfey nói em không cần phải ở đây một đêm đâu," anh nói, cúi xuống hôn lên trán cô. Cô ừ rồi lại nằm xuống. Sau cùng, cô cũng kiệt sức rồi.

     Draco muốn đến một nơi. Anh cần phải quay về Thái ấp Malfoy, và anh muốn trở về đó ngay bây giờ. Anh không chờ được nữa. Có một món đồ mà anh vô cùng muốn 'ăn cắp'.

     Khi trở về bệnh thất, anh không thấy Hermione đâu nữa. Draco đi tìm và thấy cô đang ở trong phòng mình, cặm cụi soạn giáo án cho lớp. Anh rất mừng vì cô không ra chỗ khai quật kia. Anh ngồi lên trường kỉ cạnh cô, và cô giơ lên một ngón tay, ý bảo anh im lặng trước cả khi anh kịp nói gì. Sau một vài phút, cô hạ tay và nói, "Giờ, cho em biết anh đã ở đâu đi."

     Anh ngồi đó nhìn cô không đáp cho tới khi cô gọi, "Draco?"

     "Ủa, giờ anh nói được rồi hả?" anh trêu chọc, sau đó lại lầm bầm, "Thề luôn, thật thô lỗ." Sau đó, anh nói tiếp, "Anh có thứ này muốn cho em thấy, nhưng em đừng kể với Paul nha, bởi vì nó là thứ nếu Bộ mà biết gia đình anh có, họ sẽ tịch thu nó ngay lập tức."

     Cô ngẩng mặt. "Cái gì vậy?"

     "Đến phòng anh đi," anh nói. Cô theo anh vào phòng, anh chỉ cô đến giường mình. Anh hô bùa khóa lên cửa phòng, mặc dù nó cũng đã vốn dĩ có đặt mật khẩu, rồi đến ngồi cạnh cô. Anh lấy ra một cái hộp gỗ từ chiếc túi vải, nó chỉ bằng kích cỡ một cái phong thư. Bên trong có hai cái mề đay. Một cái bằng vàng được khắc bằng kí tự cổ Celtic, cái còn lại bằng bạc cũng tương tự.

     Draco nói, "Hai thứ anh đang cầm này đã được gia tộc Malfoy cất giữ khoảng 500 năm hay hơn gì đó. Anh đã phải về nhà, xuống tận dưới hầm mới lấy được. Anh thậm chí còn không chắc chúng có ở đó không nữa. Anh chỉ thấy nó đúng có một lần trong đời."

     "Đây là gì vậy," Hermione hỏi, giơ tay tính chạm vào một trong hai chiếc mề đay nhưng rồi rụt tay lại.

     "Em cứ chạm đi, không sao đâu," anh nói, đưa cô cái bằng bạc, trong khi anh thì cầm cái bằng vàng. "Em mở ra đi," anh hướng dẫn.

     Cô làm theo lời chỉ, trong chiếc mề đay bạc có hai bức hình. Bức hình bên trái mề đay có người đàn ông tóc đen mang ria mép và râu. Bức hình bên phải là người phụ nữ tóc vàng. Cô hít một cái kinh hô, "Draco, mấy người này em nhìn thấy trong mơ nè!"

     "Đó là hình của Helga Hufflepuff và Salazar Slytherin thật sự đấy," anh điềm nhiên xác nhận. Anh sau đó cũng mở tiếp mề đay bằng vàng cho cô xem hình Godric Gryffindor và Rowena Ravenclaw.

     "Sao gia đình anh sỡ hữu thứ này được?" cô hỏi, "Anh có chắc là họ thiệt không? Nó có phải đồ thật không?"

     "Đúng, chúng là hàng thật đó, và anh cũng không biết nhà anh làm sao mà có được nó. Anh nghĩ chắc nhà Malfoy hàng trăm năm trước có người đã lấy trộm nó. Có thể, người đó lấy trộm từ trong trường. Cho tới nay thì không còn ai biết đến sự hiện diện của chúng nữa," anh nói.

     Hermione cầm chiếc mề đay bạc trong tay và đứng dậy nhìn ra cửa sổ phòng anh. Cô mở ra lần nữa nhìn ngắm bức chân dung. Cô không biết nói gì nữa. Cô thật sự không giải thích được hiện tượng này. Cô đó giờ là người không bao giờ tin chuyện tâm linh, hay bói toán. Tuy nhiên, vậy mấy giấc mơ của cô là sao đây? Draco bước đến cạnh đặt tay lên tay cô đang để trên bệ cửa sổ.

     "Em nghĩ mình phải kể với Paul," Hermione quay lại nói Draco.

     "Không, không phải lúc này, xin em hãy làm theo yêu cầu lần này của anh đi," anh nói. Cô gật đầu và trả chiếc mề đay cho anh. Nhưng anh lại lắc đầu nói, "Giữ đi. Em giữ cả hai luôn đi," rồi anh đưa cô luôn cái còn lại. Anh đến bên giường nhặt chiếc hộp gỗ. Cô cất chúng vào hộp, một cái bên trái, cái bên phải.

     "Em không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng em phải thú thật là, nó khá là khêu gợi sự tò mò đó," cô nói.

III.3. Chúc ngủ ngon và mơ đẹp:

     Đêm đó, Hermione ngồi trên giường nhìn chiếc mề đay lần nữa. Lạ quá. Cô không những hồi sinh lại 'cảnh tượng' hồi sáng, mà trong lòng cô còn biết những gì cô thấy ngày hôm nay liên quan tới những giấc mơ của cô. Đó là đêm đầu tiên cô ngủ mà không có cái ống thiếc bên cạnh. Đó cũng là đêm đầu tiên trong cả tuần cô ngủ mà không có Draco.

     Anh đã quyết định chiều theo ý cô, đó là tối nay về phòng riêng của anh ngủ. Anh còn phải chuẩn bị đứng lớp, họ chỉ còn có một tuần nữa thôi. Với lại, họ cũng sẽ dành thời gian bên nhau nguyên ngày mai, cho nên anh cũng muốn nghỉ ngơi cho khỏe. Tối nay anh không còn lo lắng về cô nữa, vì cô chả để cái cúp hay cái ống trong phòng, nên nghĩ cô sẽ bình yên mà ngủ tối nay thôi. Anh rất mong chờ được ở cạnh cô ngày mai. Thực ra thì, cô muốn ngày mai ra chỗ khai quật tiếp tục hơn nhưng chỉ tại đã lỡ hứa với anh mất rồi.

     Cô cởi dép, vùi mình trong lớp chăn ấm áp. Đêm nay trời khá nóng, nên cô mở cửa sổ cho thoáng. Gió đêm từ bên ngoài thổi vào mát lạnh, lướt nhẹ qua làn da cô như một nụ hôn phớt. Cô nhắm mắt, không sợ mình sẽ nằm mơ thấy gì nữa. Cô mong tối nay mình sẽ nằm mơ tiếp. Cô muốn được thấy lại những cảnh đó. Cô cần phải xác nhận những suy đoán của mình có đúng không, vậy nên cô nhắm nghiền mắt rồi chìm vào giấc ngủ.

     Don và Paul Boot đang ở chỗ khai quật. Đã muộn lắm rồi, tầm 2:00 sáng, nhưng Paul vẫn rất phấn khởi về những gì tìm được ngày hôm qua, cho nên anh quyết định sẽ dành cả tối nay để nghiên cứu nó trong lều. Anh trai anh cũng ở cùng với em mình. Lúc đó, họ đang đứng trước cái bàn. Hầu hết những nhà khảo cổ học khác, bao gồm cả giáo sư McWhorter đều đã ngủ hết trong lều của họ, nhưng Paul thì vẫn còn mải mê sao chép các kí tự khắc trên bàn đá, thứ mà hiện đã được mọi người đưa lên khỏi mặt đất, vào một tờ giấy da. Anh của anh thì chỉ đứng đó quan sát, cứ một lúc lại ngáp ngắn ngáp dài. Don chợt nghe có tiếng gì đó trong rừng, khoảng cách khá xa nơi đây. Anh gọi, "Paul, ngừng viết lại chút đã. Anh nghe có tiếng gì đó."

     Paul cũng đặt viết lông xuống lắng nghe. Một vài phút trôi qua, không nghe thấy gì nữa, anh cầm bút lên lại và nói, "Anh chỉ đang tưởng tượng thôi. Chỗ này vốn dĩ về khuya là xảy ra nhiều hiện tượng kì quái lắm mà. Như kiểu anh có thể cảm nhận được phép thuật ở trong không khí luôn ấy." Sau một hồi lâu, Don tiến đến gần em trai và giật cây bút khỏi tay em mình.

     "Ngừng viết đi. Anh đã nói là nghe có tiếng gì đó mà," Don gắt rồi lấy đũa phép. Em trai anh cũng đành đứng dậy và cầm đũa phép. Cuối cùng, họ đã tìm ra được chỗ phát ra tiếng ồn. Là Hermione. Cô đang đi bộ xuyên qua khu rừng. Họ thậm chí còn không nhìn ra đó là cô lúc đầu. Don nói, "Kìa, có người đang đứng trong rừng." Hai anh em liền rời khỏi chỗ nghiên cứu vào tiến vô rừng.

     "Là Hermione," Paul nhận ra cô trước.

     Hermione đang lững thững đi trước họ, trong chiếc đầm dài màu trắng. Mái tóc cô xõa dài, và đang bị những cơn gió đêm thổi bay phấp phới sau lưng. Cô đi chân đất. "Hermione, em ra đây giờ này chi vậy?" Paul cất tiếng hỏi, nhưng bị anh mình ngăn lại.

     "Đừng gọi em ấy," Don khuyên, "và cũng đừng cất đũa em đi."

     "Tại sao?" Paul hỏi.

     "Suỵt, im lặng," Don cảnh báo cậu em. Hermione ngày càng vào sâu trong rừng. Don nói, "Mình sẽ đi theo em ấy, nhưng dưới hình dạng sói của chúng ta, vì lí do an toàn cho cả bọn." Nói rồi hai người đàn ông liền hóa thành sói để đi theo Hermione vẫn bước tiếp vào rừng sâu.

     Cô dừng lại trước vách đá nhìn qua một hẻm núi. Cô đứng ngay mép vực. Cả hai con sói nhìn nhau lo lắng. Ngay sau đó, một vầng sáng, hoặc một hồn ma, cũng xuất hiện ngay bên vực cạnh Hermione. Hai anh em cùng nép vào góc tối. Con ma chỉ đứng cạnh cô. Họ hình như đang nói chuyện, mặc dù cả hai không ai thấy họ nhép miệng như đang nói. Rồi bất chợt, vầng sáng biến mất, ngay khi nó vừa đi, Hermione cũng ngã quỵ xuống mặt đá cứng ngắc.

     Don và Paul nhanh chóng biến lại hình người và chạy đến chỗ cô. Cô nhìn như mới bị đâm vậy, bởi vì có máu xuất hiện ở bụng cô, một màu đỏ nổi bật trên chiếc đầm trắng. Nhưng trước khi họ kịp với tới, cô đột nhiên biến mất. Paul hét gọi tên cô, còn Don lập tức trở lại hình sói. Paul cũng làm theo rồi cả hai phi về lâu đài.

     Đồng hồ đã chỉ 2:16 sáng. Hermione nằm trên giường, mồ hôi nhễ nhại. Cô tỉnh dậy cùng người đầy mồ hôi lạnh, tim thì đập thình thịch. Cô vừa có một cơn đau bụng khủng khiếp. Cô định nhờ Draco tìm cho cô thuốc nhưng nhìn quanh mới chợt nhớ ra tối nay anh không ngủ với cô. Cô ngồi dậy bật chiếc đèn ngủ trên bàn. Vừa lúc đó cũng có tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy, nhưng còn bị choáng váng. "Tới đây," cô lớn tiếng trả lời người bên ngoài. Cô ngồi bên mép giường, tự trấn an mình lại.

     Don hét bảo em mình đi gọi Draco. Có thể anh biết mật khẩu phòng cô. Paul chạy xuống đầu hành lang kia đập cửa phòng Draco. Anh ra mở cửa hỏi cùng giọng khó chịu, "Gì vậy?", thật sự rất khó chịu, vì bị đánh thức lúc đang ngủ ngon. Anh biết không phải Granger, vì nếu là cô thì cô đã tự vào rồi. Anh gặp Paul Boot, người trông mặt có vẻ rất sợ hãi gì đó. Trước khi Paul kịp nói gì, anh đã đẩy anh ta ra mà phi đến phòng Hermione.

     Don đang đứng trước cửa phòng cô, anh hỏi Draco, "Mật khẩu phòng em ấy là gì?" Draco đọc mật khẩu, rồi cả ba người đàn ông cùng xông vô phòng.

     Hermione vẫn còn ngồi bên mép giường, cô nhìn thấy ba người cùng vô phòng mình qua cánh cửa mở bèn hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

     Cô đang mặc quần pyjama, với áo thun đen. Don và Paul nhìn nhau, cả hai cùng sửng sốt. Mới nãy họ tận mắt thấy cô bận cái đầm trắng mà. Draco nói với cô, "Anh cũng chả hiểu gì hết giống em nè."

     Don lên tiếng, "Hermione, hơi kì một chút, nhưng anh muốn xem bụng em."

     "Sao vậy?" cô hơi xấu hổ hỏi.

     "Đi mà, cứ cho anh xem đi. Cả em anh và anh cũng đều mới bị ảo giác lúc nãy, hoặc đúng là có chuyện gì đó không bình thường đang thật sự xảy ra," Don kể.

     Hermione bước vào phòng khách cùng ba người. Cô giở áo thun lên, đúng là có một vết thương nhỏ trên bụng, kích thước chỉ bằng một đồng xu, nhưng lại đang chảy máu liên tục. Draco vội vã sà vào chỗ cô, sờ lên bụng, rồi quay lại hai anh em hỏi, "Chuyện này là sao?" Anh nhìn hết Don và Paul rồi tới Hermione, "Ai đó mau cho tôi biết chuyện quái gì đã xảy ra với."

     Paul vào phòng tắm Hermione, giặt khăn và đưa cho cô. Cô lau vết máu, và trước khi mọi người kịp giải thích, Paul đã thi triển bùa chú chữa lành lên đó, nhưng vẫn để lại thẹo. Don kể lại mọi chuyện mình chứng kiến. Họ thấy Hermione, mặc đầm trắng, đi bộ xuyên khu rừng. Họ đã biến thành sói đi theo cô. Cô đã gặp một người đàn ông, nhìn như một linh hồn, họ nói với nhau mấy lời, rồi cô ngã xuống mặt đất. Họ kể mình đã chạy lại chỗ cô ngã, còn thấy có một vết thương trên bụng cô, nhưng khi gần chạm được cô, cô lại đột ngột biến mất.

     "Nãy giờ em có đi khỏi phòng đâu. Em dám khẳng định vậy. Lúc đó là mấy giờ?" Hermione hỏi.

     "Anh không có coi giờ lúc đó," Don đáp, "nhưng nó chỉ vừa mới xảy ra thôi. Bọn anh đã chạy tới đây ngay tức thì."

     "Làm sao cổ có thể chạy từ chỗ vách đá về trường nhanh vậy được, trong khi mình không thể độn thổ trong trường? Các anh thậm chí còn không độn thổ được ở sân trường nữa," Draco nói.

     "Anh không biết cái quái gì đã xảy ra hết, nhưng chính mắt anh thấy vậy," Don nói.

     "Hermione, em có còn nhớ gì không?" Paul hỏi Hermione.

     Hermione đã sắp khóc rồi. Cô kể, "Em vừa mới tỉnh dậy, tại em bị đau bụng, em còn đổ mồ hôi lạnh nữa, với lại hơi chóng mặt. Em định ráng dậy tới phòng Draco, để xem ảnh có thuốc đau bụng cho em uống không, đúng lúc đó thì các anh cũng gõ cửa."

     Đột nhiên, Draco đứng dậy vào phòng ngủ Hermione. Anh nhìn đồng hồ treo trên tủ quần áo. Anh trở lại phòng hỏi, "Lúc xảy ra việc đó là mấy giờ?"

     "Em tưởng anh biết rồi mà," Hermione đáp.

     Draco nói, "Anh không nghĩ mình bây giờ còn biết cái gì nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com