TruyenHHH.com

Transfic Cung Vien Chuy X Ban Tieu Nai Cau Muon Duoc Cung Chieu 2 0

5.

Cung Viễn Chủy nằm trằn trọc trên giường, bên giường là một đống đồ đạc lộn xộn.

Chính là thứ bạn ném ra khỏi phủ đệ hôm đó, hắn đã nhặt lại từng thứ, không thiếu thứ gì.

Mái tóc trước trán thường ngày được hắn chải chuốt gọn gàng giờ đây hơi rối, hốc mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc.

Trong tay hắn nắm chặt một thứ gì đó, nhìn kỹ thì thấy đó là một chiếc nhẫn ngón út bằng bạc Tây Tạng.

Chiếc nhẫn rất giản dị, không có bất kỳ họa tiết xa hoa lộng lẫy nào, thậm chí còn có phần thô ráp.

Nhưng Cung Viễn Chủy lại biết, chiếc nhẫn này vừa vặn với ngón tay hắn, không chênh lệch một ly.

Bởi vì đó là vật định tình mà đêm tân hôn bạn mặt đỏ đưa cho hắn.

Đúng vậy, chiếc nhẫn này do chính tay bạn làm ra, là tình yêu chân thành nhất của bạn, sau ba tháng học hỏi những nghệ nhân khéo tay trong sơn cốc, từng chút một chạm khắc nên.

Bạn làm cho người đàn ông bạn yêu nhất trên đời, và người đó, chính là hắn, lại nhẫn tâm làm tổn thương bạn.

Cung Viễn Chủy khẽ nức nở, co người lại chặt hơn một chút.

Lúc này một trong những thị vệ Lục Ngọc được hắn phái đi tìm hiểu tung tích của bạn gõ cửa gấp gáp, dường như có chuyện quan trọng cần báo cáo.

Cung Viễn Chủy lau mặt, đứng dậy mở cửa nghe người đó nói gì, sắc mặt trong phút chốc trở nên tái nhợt.

Hắn vội vàng ra lệnh cho người chuẩn bị xe ngựa, tự mình dựa vào khung cửa từ từ ngồi xuống, lòng như lửa đốt.

Phải làm sao đây, ngay cả nơi này, nàng cũng không muốn ở lại.

6.

Bạn như ý nguyện mở một tiệm trang sức ở Giang Nam.

Từ nhỏ bạn đã thích những thứ lấp lánh này, huyện lệnh huyện nhỏ lại là bạn cũ của phụ thân bạn, nhờ tiền bạc và một số quà cáp mà phụ thân bạn đưa, trong quá trình này cũng không gặp nhiều trắc trở.

Bạn thông minh, những mẫu trâm cài, trang sức bạn chọn đều mới lạ, đẹp mắt và giá cả cũng không đắt.

Rất được các cô gái trẻ trong huyện ưa chuộng, tuy không thể nói là kiếm được tiền đầy túi, nhưng dần dần cũng có thể tự nuôi sống bản thân.

Đợi đến khi công việc kinh doanh ổn định, thỉnh thoảng bạn cũng đi ra ngoài dạo chơi, cửa hàng cũng có người hầu từ nhà đi theo giúp trông coi.

Chỉ là...không biết có phải là ảo giác của bạn không, hôm nay bạn luôn cảm thấy có người theo dõi mình.

Đi đến một khúc quanh, bạn cố tình không đi tiếp, mà trốn ở đó đợi người đó xuất hiện.

Một bóng người từ từ tiến lại gần, bạn giơ con dao găm luôn mang theo người lên phía trước, khẽ mở miệng: "Ngươi là ai? Theo dõi ta làm gì?"

Nhưng không ngờ ngay khi bạn ra tay, cổ tay đã bị giữ chặt, và một hơi thở quen thuộc phả vào mặt.

Bạn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người mà bạn không ngờ tới lại xuất hiện.

Cung Viễn Chủy.

Con dao găm của bạn trong phút chốc rơi xuống đất.

Trong ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng mà bạn không hiểu, bạn chỉ ngẩn người một thoáng rồi vội vàng vùng vẫy.

"Buông ta ra." Sức hắn rất lớn, bạn giãy không ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt hắn, những ký ức quen thuộc lại ùa về trong đầu.

Bạn thực sự không muốn gặp lại hắn nữa.

Nhưng không hiểu sao người này lại phát điên, bất chấp sự giãy dụa của bạn, cúi xuống ôm chặt bạn vào lòng, sức lực kinh người.

Bạn hít một hơi thật sâu, không biết hắn đang định làm trò gì, "Ngài nhìn rõ xem, Cung Viễn Chủy. Ta không phải người ngài đang tìm."

Cơ thể hắn dường như run lên, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai bạn, "Ta tìm chính là nàng."

7.

"Là ta sao?" Bạn như nghe được một câu chuyện cười lớn, nỗi hận thù đã cố tình quên lãng bấy lâu nay lại ùa về.

Bạn dùng hết sức đẩy hắn ra, để hắn nhìn rõ mặt bạn.

Bạn và hắn cứ thế đối mặt nhau trong con hẻm chật hẹp này, đôi mắt hắn phản chiếu rõ ràng hình bóng bạn, quầng mắt vẫn còn đỏ.

Nhưng bạn không hề có ý định thương hại hắn, chỉ lạnh lùng hỏi một câu bạn vẫn luôn muốn hỏi hắn.

"Ngài có phân biệt được ta và nàng ta không? Cung Viễn Chủy?"

Biểu cảm của hắn trong phút chốc trở nên hoảng loạn, đôi tay đang ôm chặt bạn cũng buông lỏng trong chốc lát, đôi môi run rẩy muốn giải thích.

Nhưng bạn không muốn nghe người này nói thêm nữa, dùng sức đẩy hắn ra rồi chạy về nhà.

Cung Viễn Chủy không giữ vững được thân hình, lưng đập mạnh vào tường.

Nhưng điều này hẳn sẽ không đau bằng một nửa trái tim nàng, hắn nghĩ.

Bạn vốn tưởng rằng sau ngày hôm đó sẽ không còn chuyện gì phi lý nữa, nhưng không ngờ Cung Viễn Chủy lại trực tiếp bám theo bạn.

Đầu tiên là sáng hôm đó thức dậy đột nhiên phát hiện ra căn phòng trống bên cạnh có người ở, người đẩy cửa bước ra lại là Cung Viễn Chủy.

Tiếp theo là người này đi theo bạn đến tiệm trang sức của bạn, cũng không đến quá gần bạn, chỉ giả vờ là khách hàng ngoan ngoãn đi loanh quanh trong tiệm.

Tuy nhiên, khuôn mặt đó của hắn vẫn như trước, rất dễ thu hút người khác, rất nhanh đã có rất nhiều cô gái trẻ kéo đến.

Lượng khách trong tiệm đột nhiên tăng gấp đôi so với ngày thường, trong phút chốc bạn có chút không kịp trở tay.

Nhìn bóng dáng bạn bận rộn tiếp khách, Cung Viễn Chủy đảo mắt, đột nhiên nở một nụ cười xã giao, tự nhiên bắt đầu giúp bạn tiếp khách.

Hôm nay những vị khách đến đều rất dễ tính, thậm chí còn không cần mặc cả, có khí thế vung tiền như nước.

Ngay cả bà Lý khó tính nhất ở đầu phố, dưới sự tấn công của Cung Viễn Chủy cũng phải mua ngay.

Bạn vốn định đuổi Cung Viễn Chủy đi, nhưng vì bận tiếp khách nên cũng không để ý.

8.

Cứ như vậy, ngày trôi qua nhanh chóng, sắc trời dần tối, nhóm khách cuối cùng cũng miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Cung Viễn Chủy.

Bạn nhìn những món hàng trên kệ đã bị quét sạch, há hốc mồm kinh ngạc.

Được rồi, ngày mai không cần mở cửa hàng, trực tiếp đi nhập hàng luôn.

Mặc dù, không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt của Cung Viễn Chủy thực sự rất hữu dụng, có thể giúp bạn kiếm tiền.

Nói thế thì thật thô tục.

Bạn lắc đầu, khóa cửa, quay lại thì thấy người sau lưng đang nhìn bạn với nụ cười rạng rỡ.

"Thế nào? Ta làm tốt chứ, có phần thưởng không?" Bạn như thấy phía sau Cung Viễn Chủy có một cái đuôi đang vẫy.

"Phần thưởng?" Bạn cười khẩy. "Ngài đã lừa dối tình cảm của ta hai năm còn chưa đền bù, bây giờ còn muốn phần thưởng? Ta chỉ lấy chút lãi thôi."

Có lẽ là không khí bán hàng hôm nay và không khí đùa giỡn giữa bạn và Cung Viễn Chủy ngày trước quá giống nhau, nhất thời bạn lại đùa giỡn với hắn.

Tuy nhiên, sau khi nghe bạn nói câu nói đó, hắn im lặng hồi lâu, bạn cứ thế đi trước hắn một bước.

Khi gần đến nhà, cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

"Nếu ta nói rằng, thực ra người ta thích là nàng, thì nàng có tin ta không?"

Bạn lắc đầu, "Nếu thực sự thích ta, thì sẽ không giữ bức họa đó."

"Nhưng bây giờ ta cuối cùng cũng biết tại sao lúc đó thái độ của ngài đột nhiên thay đổi và đồng ý lấy ta, ta còn tưởng là do ta quá xinh đẹp, thật nực cười."

Bạn bước vào cửa định khóa lại, nhưng hắn đã chặn cửa lại, hai người cứ thế nhìn nhau qua khe cửa, đôi mắt hắn sáng lấp lánh.

9.

"Ta sẽ chứng minh, ta sẽ đợi...đợi đến ngày nàng sẵn sàng nghe ta nói, ta sẽ kể hết mọi chuyện cho nàng."

Không đợi bạn trả lời, hắn đã buông tay, bóng dáng biến mất ở cửa. Bạn thở dài, trái tim vốn chẳng gợn sóng bấy lâu nay, vậy mà vì một câu nói của hắn mà lại xao động.

Thật sao... có khả năng đó không?

Nhưng nhanh hơn lời giải thích của Cung Viễn Chủy, là một toán sơn tặc đã đợi sẵn trên đường bạn đi nhập hàng.

Quần áo bạn xộc xệch, trước mặt là một thanh đao sáng loáng, ánh sáng phản chiếu từ trên thân đao chiếu lên mặt bạn, bạn không kiểm soát được mà run rẩy.

Những người đi cùng đều bị trói lại, còn có một người không nghe lời đã bị chém đầu.

Trong lòng bạn dần tuyệt vọng, những người này nhìn là biết đã chuẩn bị từ trước...Đều tại bạn bất cẩn, nhất quyết đòi đi đường tắt để về nhanh.

Phải làm sao đây, chẳng lẽ thực sự phải bỏ mạng ở đây sao?

Tuy nhiên, đúng lúc này, hai mũi tên ngắn bay tới, vừa vặn bắn trúng tay cầm đao của tên thổ phỉ trước mặt.

Tên thổ phỉ kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt, thanh đao rơi khỏi tay, eo bạn siết chặt, liền bị ôm vào một cái ôm thơm ngát.

Giọng nói như sau cơn hoạn nạn vang lên bên tai bạn, "Cuối cùng cũng tìm thấy rồi...thật là lo chết mất."

Là Cung Viễn Chủy.

Lý trí mách bảo bạn rằng đây là người đã làm tổn thương bạn, bạn nên nhanh chóng trốn thoát. Nhưng cái ôm này lại khiến bạn theo bản năng cảm thấy an tâm.

Bạn thầm mắng bản thân phản ứng theo bản năng thật vô dụng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.

Tình hình này thực sự không còn cách nào khác, Cung Viễn Chủy dù có đáng ghét đến đâu thì cũng tốt hơn sơn tặc.

Người phía sau bạn được đà ôm bạn chặt hơn, thổi một tiếng huýt sáo, bên cạnh rừng núi lập tức xuất hiện một đội thị vệ mặc đồ xanh ngọc.

Đám người ngựa đông đúc dần dần bao vây bọn cướp, bạn thở phào nhẹ nhõm.

Báo động tạm thời được giải trừ, thần kinh vừa căng thẳng vừa thả lỏng khiến đáy lòng bạn dâng lên một cỗ mệt mỏi, thế mà lại mất đi ý thức trong vòng tay của Cung Viễn Chủy.

10.

Bạn mơ màng tỉnh lại, thấy mình đã trở về phòng ngủ của mình.

Ánh mắt chuyển sang bên giường, một cái đầu đen thui nằm bên chăn của bạn, hơi thở đều đều.

Bạn cảm thấy cổ họng hơi khô, muốn dậy lấy một cốc nước.

Động tác nhỏ bé này đã đánh thức người bên giường, Cung Viễn Chủy trong nháy mắt ngồi dậy, thấy bạn đã tỉnh, thở phào nhẹ nhõm.

Đợi đến khi bạn uống từng ngụm nước hắn đưa tới, thấy vẻ mặt hắn lo lắng, liền biết người này sợ bạn không vui vì hắn tự ý vào phòng ngủ.

"Không sao đâu, tình huống đặc biệt."

Hắn như được đại xá, bạn do dự một chút, rồi lại tiếp tục nói.

"Nếu chàng có gì muốn giải thích, bây giờ có thể nói...có lẽ ta sẽ sẵn sàng lắng nghe."

Ánh mắt Cung Viễn Chủy trong nháy mắt sáng lên, nhưng dường như có chút lo lắng, bạn không khỏi nheo mắt.

"Nói nhanh đi, qua thời gian này thì không còn cơ hội nữa đâu." Bạn cố ý đe dọa hắn một cách hung dữ.

Hắn sốt ruột cũng không còn màng đến nhiều như vậy nữa, vội vàng mở lời.

"Ta biết nàng cho rằng ta coi nàng như thế thân, rất tức giận. Lời giải thích của ta có thể có một số chỗ khiến nàng không vui, nhưng nàng đừng đuổi ta đi vội, nghe ta nói xong rồi hãy quyết định, được không?"

Sau khi nhận được sự đồng ý của bạn, hắn tiếp tục nói, "Ta thừa nhận rằng ban đầu ta để ý đến nàng đúng là vì ngoại hình của nàng có vài phần giống nàng ta, nhưng khi đó ta nghĩ rằng còn vài tháng nữa mới đến ngày cưới, chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước, nếu không hợp thì chúng ta cũng có thể hủy hôn ước."

"Ta không hề muốn biến nàng thành thế thân của nàng ta, và trong suốt những tháng chúng ta tìm hiểu nhau, ta dần dần thích nàng."

"Sự hoạt bát, dịu dàng, thông minh và chu đáo của nàng, đó là những điểm ta thích ở nàng. Ta không tìm thấy bóng dáng của nàng ta trong nàng, người ta thích và muốn cưới chính là con người thật của nàng."

Cung Viễn Chủy nhìn vào mắt bạn, từng từng chữ một nói một cách nghiêm túc.

"Hai năm ở bên nàng, ta thực sự rất vui, nàng rất hiểu ta, ta cũng rất hiểu nàng, tính cách của chúng ta rất hợp nhau, suy nghĩ cũng giống nhau. Người ta yêu không phải là khuôn mặt này, mà là con người của nàng."

Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói thêm một câu, "Ngay cả khi nàng không có ngoại hình này, ta cũng sẽ thích nàng."

"Còn nàng ta đối với ta thì đã là quá khứ, khi gặp nàng, ta đã buông bỏ tình cảm với nàng ta, khi ở bên nàng, ta càng không nghĩ đến nàng ta."

"Lúc đó nàng giận dỗi bỏ về, không tìm nàng là vì ta sợ nàng thực sự sẽ không tha thứ cho ta...Điều tại ta suy nghĩ quá nhiều! Ta nên đến tìm nàng giải thích sớm hơn."

11.

"Còn bức chân dung đó..." Cung Viễn Chủy bực bội gãi đầu. "Ta suýt quên mất ở đó còn có một ngăn bí mật...không phải vì luyến tiếc tình cũ mới để thứ đó ở đó, phòng ta có quá nhiều cơ quan, thực sự không nhớ nổi."

Hắn giơ tay thề thốt, "Nếu ta nói dối dù chỉ nửa câu, cả đời này ta sẽ mắc bệnh hiểm nghèo, không được chết tử tế...Ư!"

Hắn nói được nửa câu thì bị bạn bịt miệng, không cần phải thề như vậy, bạn hiểu hắn, bạn biết hắn nói thật.

"Được rồi" Bạn nhẹ nhàng nói, ánh mắt dần dịu dàng.

Hắn cũng dịu giọng, cẩn thận nắm tay bạn, "Nàng đồng ý tha thứ cho ta rồi sao?"

"Ta thực sự rất muốn ở bên nàng, cả đời này. Muốn cùng nàng sinh một đứa con đáng yêu, rồi đưa nàng đến tất cả những nơi nàng muốn đến." Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng tâm sự với bạn, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn bạn, như muốn khắc sâu hình ảnh của bạn vào trong tim hắn.

"Ừ" Bạn nhẹ nhàng áp trán mình vào trán hắn, đây là câu trả lời của bạn.

"Không đúng." Bạn đột nhiên nói, "Ta chỉ thu tiền lãi, còn lại còn chưa trả hết."

"Cái gì?" Cung Viễn Chủy có chút bối rối trước sự thay đổi đột ngột của bạn, ngơ ngác nhìn bạn.

Bạn cười xấu xa, "Thế thì giúp ta kiếm thêm chút tiền, ta sẽ tha thứ cho chàng."

Hậu kỳ

Sau ba tháng Cung Tam công tử tận tụy làm mèo thần tài cho cửa hàng của phu nhân, cuối cùng phu nhân cũng đầy túi trở về Cung Môn cùng công tử!!!

Thật đáng mừng, đáng mừng!!!

--Trích nhật ký của một thị vệ Lục Ngọc nào đó bên cạnh Cung Viễn Chủy.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com