Transfic Cung Vien Chuy X Ban Tieu Nai Cau Muon Duoc Cung Chieu 2 0
6.Kể từ ngày đó, bạn như một người khác. Cung Viễn Chủy cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nào diễn tả.Bạn vẫn cùng hắn dùng bữa, đôi lúc cùng hắn chơi cờ. Ấy vậy mà, ánh mắt bạn như ảm đạm, nụ cười cũng ít dần.Cung Viễn Chủy bắt đầu lo lắng, cảm giác như có điều gì đó đang dần phai nhạt, nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu.Hắn vụng về cố gắng làm bạn vui, một kẻ chưa từng biết nịnh nọt. Chỉ biết mang đến những món quà nhỏ, hoặc mặt đỏ tía tai rủ bạn đi dạo.Bạn vẫn nhận lấy, vẫn cùng hắn đi chơi. Khi mệt mỏi, bạn chỉ ở yên trong phòng.Dường như mọi thứ đã khác, mà cũng dường như chẳng có gì khác.Sự lo lắng của Cung Viễn Chủy không những không giảm mà còn ngày càng lớn.Cuối cùng, đến ngày thu phân, nỗi lo ấy đã đạt đến đỉnh điểm.7."Ngươi... ngươi thật sự muốn như vậy sao?"Cung Viễn Chủy cắn chặt môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào tờ giấy bạn đưa. Hắn cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim như nghẹn lại.Trên trang giấy trắng, hai chữ "Hoà ly" màu mực đen như dao cứa vào trái tim hắn."Đây chẳng phải là điều chúng ta đã thỏa thuận từ ngày thành hôn hay sao?"Bạn cúi đầu, giọng điệu lạnh nhạt, "Chỉ là hôn ước một năm."Cung Viễn Chủy sững sờ. Hắn quả thật đã từng nói như vậy. Nhưng... hắn không ngờ rằng, trong quá trình chung sống, trái tim hắn lại dần bị bạn chiếm giữ.Ngoài Cung Thượng Giác, bạn là người duy nhất đối xử tốt với hắn.Hắn từng nghĩ bạn chỉ là một tiểu thư danh giá vì lợi ích mà gả vào. Nhưng bạn không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, dịu dàng.Cung Viễn Chủy không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn, đã có một góc nhỏ dành cho bạn.8."Việc kinh doanh của Cung Môn... còn cần thêm chút thời gian. Chúng ta có thể chờ thêm được không..." Cung Viễn Chủy cố gắng tỏ ra bình tĩnh, che giấu nỗi lòng không muốn bạn rời đi."Ngài nói vậy là sao?" Bạn ngạc nhiên hỏi, "Không phải ngài đã nói với Nhị công tử là mọi việc đã ổn rồi sao?"Cung Viễn Chủy tái mặt, "Ngươi... đã nghe hết rồi sao?"Hắn nhớ rõ từng lời đã nói với Cung Thượng Giác.Bạn gật đầu, cố nén những giọt nước mắt. Nhớ lại những lời cay nghiệt của Cung Viễn Chủy, lòng bạn đau nhói."Ta biết ngài luôn cảm thấy gò bó trong mối quan hệ này.""Bây giờ, ta sẽ trả lại tự do cho ngài."Tiếng gọi "ngài" cứ văng vẳng bên tai hắn. Dù đây là điều hắn mong muốn, nhưng giờ phút này, hắn lại thấy nhớ nhung tiếng gọi "phu quân" ấm áp của bạn.Chú chó con nhìn tờ giấy mỏng manh, đôi mắt ngập nước.9.Chưa kịp định thần, tờ giấy trong tay bạn đã bị hắn giằng lấy và xé vụn. Cung Viễn Chủy trừng mắt nhìn bạn, nét mặt đầy giận dữ.Bạn ngơ ngác, không hiểu vì sao hắn lại nổi giận như vậy.Nhưng rồi, bạn đã bị hắn ôm chặt."Ta... ta sai rồi." Giọng hắn nghẹn ngào, "Những lời ta nói lúc đó đều là nói dối. Ta ngại quá nên mới nói vậy. Ta từng bảo nàng đừng mong chờ gì, nhưng rồi ta lại càng ngày càng thích nàng.""Ta không biết nàng đứng ngoài cửa, không cố ý nói những lời đó, trong lòng ta không hề nghĩ như vậy.”Cung Viễn Chủy nói rồi nghẹn ngào, dáng vẻ cao lớn của hắn lúc này lại trở nên nhỏ bé."Đều tại ta, đã nói những lời khó nghe, ngay cả lúc mới cưới cũng vậy. Ta tưởng nàng đến vì lợi ích, nhưng nàng hoàn toàn khác xa những gì ta nghĩ.”"Nàng dịu dàng, tốt bụng, thông minh, lại còn xinh đẹp nữa. Nàng là người con gái tốt nhất mà ta từng gặp."“Chúng ta đừng hòa ly có được không? Không phải vì cửa hàng, không phải vì Cung Môn, chỉ đơn giản là vì ta yêu nàng.”“Ta sẽ đi nói với họ, sẽ đi xin lỗi phụ thân nàng! Ta muốn chấm dứt mối quan hệ ràng buộc này, và chính thức ở bên nàng.”“Trước kia, ta thực sự đã rất cố gắng để làm nàng vui. Nhưng nàng vẫn luôn thờ ơ với ta, ta rất sợ, ta không biết có phải vì những lời ta đã nói không. Xin nàng tha thứ cho ta.”“Nàng có thể tha thứ cho ta không?”“Có thể gọi ta là phu quân như trước kia được không?”Đôi mắt long lanh của hắn như chú cún con, nhìn bạn đầy vẻ tội nghiệp.Hàng mi dài ướt đẫm vì nước mắt, đôi mắt trong veo như hồ thu.Tình cảm tưởng chừng như đã nguội lạnh bỗng được khơi dậy bởi những lời nói chân thành của hắn. Lúc này, bạn rất chắc chắn rằng hắn thật sự yêu bạn.Bạn nghĩ, vậy thì có gì mà không thể tha thứ cho hắn?“Ta tha thứ cho chàng, phu quân.”Cánh tay ôm eo bạn siết chặt, một nụ hôn dịu dàng chạm vào môi bạn, lời nói ngọt ngào vang vọng trong lòng.“Ta yêu nàng, phu nhân.”“Từ nay về sau, đừng bao giờ rời xa ta nữa.”“Mãi mãi.”Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com