[Transfic | Cung Viễn Chủy x Bạn] Tiểu Nải Cẩu Muốn Được Cưng Chiều 2.0
OS 11
Bạn có chút kinh ngạc khi hắn chủ động tìm đến bạn, lại thấy hắn hôm nay tâm trạng có phần kỳ lạ, trong lòng lo lắng."Chủy ca ca?" Bạn bước đến gần muốn hỏi han, chợt nhớ ra đã quá giờ giới nghiêm, áy náy cất lời: "Xin lỗi, hôm nay ta chơi quá đà, quên mất thời gian..."Hắn cúi đầu, che khuất gương mặt, khiến bạn không thể nhìn rõ. Sau bao nhiêu ngày, bạn tưởng rằng tình cảm dành cho hắn đã nguội lạnh phần nào, nhưng khi ở gần hắn, tim bạn vẫn đập nhanh bất thường. Bạn khẽ ấn vào ngực, cố gắng bình ổn tâm trí.Bỗng nhiên, hắn túm lấy tay bạn, dùng lực mạnh khiến bạn mất đi trọng tâm, ngã nhào vào lòng hắn.8."Á!" Bạn hoảng hốt, không hiểu ý hắn, vội vã muốn đứng dậy, nhưng eo lại bị hắn ôm chặt.Vừa nhìn lên, đã đối diện với đôi mắt lờ đờ, ngập đầy hơi men.Trong đó phản chiếu hình bóng của bạn."Chủy ca ca?" Bầu không khí kỳ lạ bao trùm giữa hai bạn, bạn khẽ nuốt nước bọt vì lo lắng. Đột nhiên, hắn nâng mặt bạn lên, chăm chú nhìn ngắm."Muội thực sự thích... tiểu tử nhà Nam Sơn đến vậy sao?" Hắn bất ngờ cất tiếng, không biết do ảo giác hay sao mà bạn lại nghe ra một tia ghen tuông."Muội vô lương tâm, mới mấy ngày trước còn tỏ tình với ta mà giờ đã vội vàng tìm người mới." Hắn cười khổ, hàng mi dài rủ xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hào của bạn."Nhưng, nhưng Chủy ca ca đã từ chối ta..." Khoảng cách quá gần, bạn cảm thấy đầu óc choáng váng, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.Nhưng hắn không cho bạn cơ hội phản kháng, cúi đầu chôn sâu vào cổ bạn, mái tóc mượt mà cọ vào xương quai xanh của bạn, khiến bạn run rẩy.Như bị kích thích, hắn ôm bạn chặt hơn, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào tai bạn."Đúng vậy, ta đã từ chối...""Nhưng, phải làm sao đây...? Ta... hình như ta đã hối hận rồi..."Mắt bạn mở to, còn chưa kịp lên tiếng, đôi môi mềm mại đã áp xuống, mang theo hương rượu nồng nàn.Hắn trực tiếp dùng nụ hôn để phong ấn.Một tay bóp chặt cằm của bạn, tay kia từ từ phủ lên vạt áo ngoài của bạn...9.Trong vòng tay ấm áp của Cung Viễn Chủy, bạn tỉnh giấc.Hôm qua ở hiên nhà... sau đó, hắn như kẻ đã nếm được vị ngon, ôm bạn vào trong nhà...Cho đến khi bạn khóc lóc van xin, hắn mới luyến tiếc ngừng lại, nâng niu khuôn mặt bạn rồi lại hôn bạn say đắm một hồi lâu.Hắn muốn nuốt trọn lấy bạn, khiến cả người bạn nhuộm mùi hương của hắn, cho đến khi không còn sót lại một chút nào. Ham muốn chiếm hữu của hắn mãnh liệt đến mức không ngờ.Ngay cả khi chìm trong giấc mơ, bàn tay hắn vẫn siết chặt lấy eo bạn. Hắn không muốn buông ra, muốn giữ bạn bên mình mãi mãi.Lần đầu tiên trải qua chuyện ấy, bạn không khỏi đỏ mặt, muốn vùng dậy thay quần áo.Bạn vừa cử động, hắn đã mở mắt.Đôi mắt long lanh như nước hồ thu lại trong veo như ngày xưa, nhưng dục vọng chiếm hữu đối với bạn không hề giảm đi chút nào, thậm chí còn có xu hướng mãnh liệt hơn.Hắn kéo bạn đang muốn ngồi dậy trở lại, tay còn lại cũng vòng qua ôm chặt bạn vào lòng, giọng khàn khàn thì thầm bên tai bạn: "Nàng muốn đi đâu? Nàng là của ta...""Từ nay về sau, không được đi tìm thằng nhóc nhà Nam Sơn nữa," hắn lại im lặng một lúc, "người khác cũng không được đi tìm."Bỗng nhiên, lòng bạn cảm thấy có chút tủi thân, dựa vào đâu mà hắn muốn làm gì thì làm, rõ ràng bạn vì bị hắn từ chối mà đau buồn đến thế.Nghe vậy, bạn cố tình nói lời cay nghiệt: "Rõ ràng là Chủy ca ca đã từ chối ta trước, rồi còn né tránh ta. Ta đã cầu xin người rất lâu mà người cũng không chịu mở cửa."Nói đến đây, những uất ức trước đây dâng trào, giọng nói của bạn nghẹn ngào, "... Ta đã vất vả lắm mới muốn buông bỏ tình cảm dành cho người, thế mà người lại..."10.Lời còn chưa dứt, Cung Viễn Chủy vội vã ôm chặt bạn, thì thầm bên tai giải thích:"Là lỗi của ta, ngày ấy khi nàng thú nhận tình cảm... ta nghĩ nàng chưa hiểu rõ tình yêu là gì, chỉ vì dựa dẫm vào ta mới nói vậy.""Thực ra, lòng ta đã sớm... chỉ là sợ hãi, sợ rằng nàng không đủ tỉnh táo, sợ rằng nàng chỉ là nhất thời cao hứng rồi sẽ rời bỏ ta..."Cung Viễn Chủy cất tiếng run rẩy, giọng nói đượm buồn và hối hận: "Rồi... Hôm đó, khi nàng mang bánh đậu đỏ đến tìm ta, ta nghe thấy tiếng nức nở của nàng bên ngoài. Tim ta như muốn nát tan. Ta cố gắng kiềm chế bản thân, không mở cửa cho nàng, nhưng lại vô tình làm tổn thương nàng.""Ta thật ngu ngốc, tưởng rằng như vậy là tốt cho nàng, nào ngờ ta lại là kẻ khiến nàng buồn nhất.""Từ khi nàng không còn đến tìm ta, ta đã hối hận, càng hối hận hơn khi thấy nàng tiếp xúc với những công tử khác." Giọng hắn run run, như có chút nghẹn ngào.Bạn ngước nhìn lên muốn xem biểu cảm của hắn, nhưng hắn lại kéo đầu bạn áp vào lòng."Ta hối hận vì đã không đồng ý nàng, hối hận vì đã khiến nàng buồn, khiến nàng phải chịu đựng sự buồn bã này lâu như vậy.""Nếu... nếu nàng yêu người khác," Hắn cười khổ, "Thì ta e rằng ta sẽ thật sự phát điên."Bạn lặng lẽ lắng nghe Cung Viễn Chủy thổ lộ tất cả những điều này, bạn biết những gì hắn nói đều là thật.Đêm qua, hắn đã có biểu hiện sắp mất kiểm soát. May mắn thay, vào khoảnh khắc cuối cùng, bạn đã cất tiếng gọi tên hắn."Thật may... nàng vẫn chưa ghét ta. Là lỗi của ta, tha thứ cho ta nhé.""Vẫn còn muốn làm tân nương của ta không?" Cung Viễn Chủy cuối cùng cũng buông tay ra, bạn nhìn thấy vẻ mặt dè dặt và đôi mắt đỏ hoe của hắn.Nước mắt cuối cùng cũng nhịn không nổi trào ra, bạn gật đầu thật mạnh.Hắn âu yếm hôn lên má bạn, những giọt nước mắt lăn dài cũng bị hắn nhẹ nhàng lau đi. Hắn như muốn nói với bạn rằng, từ nay về sau, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ sẽ đồng hành cùng bạn.11.(Góc nhìn của Cung Viễn Chủy)Như ý nguyện của ta, từ sau ngày hôm ấy, nàng ấy không bao giờ đến tìm ta nữa.Nếu nàng ấy lại đến tìm ta... ta thực sự không biết bản thân có thể nhẫn tâm hay không.Ngày hôm ấy khi nàng ấy tỏ tình với ta, ta suýt không khống chế được mà đồng ý, đã dùng hết ý chí mới ngăn chặn được lời nói.Nàng ấy còn quá nhỏ, nàng ấy có biết thế nào là yêu không? Có phân biệt được yêu và dựa dẫm hay không?Nếu chỉ là một phút bốc đồng... thì ta phải làm sao đây?Tuy nhiên, hai lần từ chối nàng ấy là điều hối hận nhất trong đời ta.Nghe tin nàng ấy du ngoạn cùng các công tử thế gia khác, ta tức giận đến mức suýt bóp nát tách trà trong tay.Trong lòng lại có một giọng nói không ngừng chế giễu ta: "Đây chẳng phải là điều mà ngươi mong muốn sao? Ngươi còn giả vờ thanh cao cái gì?"Như ý ngươi, nàng đã đi yêu người khác rồi, ngươi hài lòng chưa?Ta không hài lòng, ta ghen tị đến mức muốn phát điên.Lúc này ta mới nhận ra tình cảm của ta dành cho nàng ấy mãnh liệt đến mức nào, nếu nàng ấy thực sự thích người khác... ta không biết mình sẽ làm gì.Lòng ta thầm quyết định, nếu nàng ấy lại tỏ tình, nhất định sẽ không cự tuyệt.Nhưng, ta không đợi được đến lúc nàng ấy đến tìm, mà chỉ đợi được nàng ấy cùng Nam Sơn Nguyệt du ngoạn về khuya.Đã quá giờ giới nghiêm rồi, mà nàng vẫn còn lưu luyến bên hắn như vậy sao?Lòng ta không thể kiềm nén ngọn lửa ghen tuông hừng hực, nỗi nhớ nhung chất chứa bấy lâu nay cuối cùng khiến ta không thể tiếp tục trốn tránh nàng ấy.Ta lấy ra chai rượu quý cất giữ trong hầm rượu, uống từng ngụm từng ngụm trước hiên nhà nàng, chờ đợi nàng ấy trở về.Khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc tiến đến gần, ta cúi đầu, che giấu đi sự chiếm hữu cuồng nhiệt trong mắt, sợ làm nàng ấy hoảng sợ.Lúc ôm nàng ấy vào lòng, nhìn thấy sự tin tưởng vô điều kiện của nàng ấy dành cho mình, ham muốn sâu thẳm trong lòng ta bỗng dâng trào đến đỉnh điểm.Ta sẽ không bao giờ để nàng ấy đi theo bất kỳ ai khác nữa."Muội thực sự thích... tiểu tử nhà Nam Sơn đến vậy sao?"Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com