Transfic Cung Thuong Giac X Ban Hua Nhu So
“Đối phương không xuống tay quá nặng, nên tỷ tỷ cũng chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng. Chỉ là tâm bệnh...”Lời của Cung Viễn Chủy chưa kịp nói hết, Cung Thượng Thượng Giác đã hiểu rõ. Tâm bệnh, là khó chữa nhất.Từ khi Hứa Như Sơ tỉnh lại, nàng trầm tư ít nói. Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy trong suốt khoảng thời gian này đều không dám nhắc đến việc nàng bị mất tích, sợ rằng sẽ khiến nàng nhớ lại những chuyện không vui.Hiện tại, người đã trở về, dưỡng sức khoẻ mới là điều quan trọng nhất.“Giác công tử, Chủy công tử.” Kim Phục từ ngoài tiến vào, cung kính chắp tay: “Thương Cung và Vũ Cung có người đến, nói là muốn thăm cô nương.”“Bọn họ cũng dám đến ư? Tỷ tỷ trở nên thế này là do bọn họ mà ra.” Cung Viễn Chủy hừ lạnh, vẻ mặt lộ rõ sự bực bội.“Để bọn họ vào đi.”“Ca!”Cung Thượng Giác giơ tay ngăn lời Cung Viễn Chủy, thấy rằng để tiểu cô nương nói chuyện cũng tốt hơn là giam mình mãi trong phòng.Hứa Như Sơ nghe bẩm báo, ngồi dậy sửa sang qua loa, rồi lại nằm tựa vào giường.“A Sơ.” Chưa thấy người đã nghe tiếng.“Tử Thương tỷ tỷ, tỷ đến rồi.”Cung Tử Thương bước vội vào phòng, tiến đến ngồi bên giường Hứa Như Sơ, chăm chú nhìn nàng.“A Sơ, muội thế nào rồi? Vết thương ở đâu? Có đau lắm không? Tất cả đều do ta, để bọn gian tặc có cơ hội.""Cung Tử Thương, tỷ hỏi nhiều như vậy, sao nàng ta có thể trả lời hết được."Hứa Như Sơ nhìn về phía giọng nói, không khỏi ngạc nhiên. Cung Tử Vũ, Kim Phồn, cùng Vân Vi Sam đều đã đến.“Tử Thương tỷ tỷ, muội không sao. Vết thương đã bôi thuốc, Viễn Chủy cũng nói không có gì nghiêm trọng.” Hứa Như Sơ nhẹ nhàng vỗ lên tay Cung Tử Thương, tỏ ý an ủi.Người vốn tính tình phóng khoáng, lúc này lại cẩn thận như vậy, thật chẳng giống Cung Tử Thương chút nào.Cung Tử Vũ đột nhiên cúi đầu, khom lưng nói: "Hứa cô nương, đêm Thượng Nguyên ngươi bị bắt cóc, là lỗi của ta. Ta thành thật xin lỗi.”"Không phải lỗi của Chấp Nhận đại nhân, là tại ta..." Kim Phồn, đứng phía sau Cung Tử Vũ, vội bước lên một bước, chọn lựa lời lẽ trong đầu một lượt, cuối cùng chỉ có thể chắp tay cúi đầu nói: "Cô nương, thuộc hạ cũng có lỗi, xin được tạ tội."“Không sao, đừng để trong lòng.” Hứa Như Sơ nghĩ, có hay không có chuyện lần này, Phong vẫn sẽ tìm nàng, không liên quan đến người khác."Hứa cô nương, đây là một ít thuốc bổ và điểm tâm ta tự làm, rất có ích cho việc hồi phục sức khỏe." Vân Vi Sam nhận hộp điểm tâm từ tay Cung Tử Vũ, đặt bên giường.Lúc ấy, từ cổ áo Vân Vi Sam rơi ra một sợi dây đỏ có chiếc nhẫn, Hứa Như Sơ vô tình nhìn qua, cảm thấy có chút quen thuộc."Cảm tạ Vân cô nương.""A Sơ, muội có biết ai đã bắt cóc muội không? Có phải là Vô Phong không? Làm sao muội có thể thoát ra được?"Cung Tử Thương nhìn Hứa Như Sơ với ánh mắt đầy lo lắng, khuôn mặt nàng giờ đây so với trước càng thêm gầy gò và tái nhợt: "A Sơ đáng thương, chắc chắn đã chịu nhiều khổ sở."Hứa Như Sơ gượng cười, nhẹ nhàng lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Cung Tử Thương.Vân Vi Sam nhìn nàng chăm chú, lòng không khỏi dấy lên sự hiếu kỳ.Nếu thật là Vô Phong, có kẻ nào thoát nổi tay chúng?.......Khi Cung Thượng Giác vào thăm Hứa Như Sơ, mọi người đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng. Nàng ngồi trên giường, ngắm nhìn cây mai bên ngoài cửa sổ, dường như tâm trí đã lạc về cõi xa xăm."A Sơ.""Thượng Giác, ngài đến rồi.""Hoa mai tuy đẹp, nhưng gió lạnh cắt da, đừng để bản thân nhiễm phong hàn." Cung Thượng Giác đóng cửa sổ lại, đảo mắt nhìn quanh, thấy than lửa trong bồn vẫn còn cháy đỏ mới yên lòng đôi chút.Lũ hạ nhân này chăm sóc người như thế sao? Cung Thượng Giác định gọi người hỏi tội thì Hứa Như Sơ ngăn lại. “Không trách họ, là ta muốn ngắm hoa mai, nhất định bắt họ mở cửa sổ.” Vừa nói xong, nàng đã ho vài tiếng.Cung Thượng Giác vội lấy áo choàng lông hồ ly treo trên giá, đắp lên người nàng. "Còn lạnh không?""Chắc là ta bị sặc thôi. Thượng Giác, thân thể ta thật sự không sao cả.""Nhưng ta vẫn không yên tâm."Trong phòng lúc này, rốt cuộc cũng ấm áp thêm chút ít."Thượng Giác, sao ngài và Viễn Chủy không hỏi ta mấy ngày qua đã ở đâu, gặp những ai, đã xảy ra chuyện gì?"“A Sơ, ngươi muốn nói thì nhất định sẽ nói với chúng ta thôi.” Cung Thượng Giác giả bộ thờ ơ, ngồi trên ghế gỗ bên giường, liếc mắt nhìn hộp thức ăn vẫn chưa được mở trên bàn.Hứa Như Sơ đan chặt hai bàn tay vào nhau, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào Cung Thượng Giác.“Ta không phải không muốn nói, chỉ là không biết phải nói thế nào. Nếu như..Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống, rồi không thể ngừng lại: "Thượng Giác, nếu Hứa gia không phải như ngài nghĩ, ngài sẽ làm thế nào?""Hứa gia là Hứa gia, còn ngươi là ngươi.""Không, Hứa gia là ta, và bây giờ ta cũng là Hứa gia. Nhưng những gì hắn nói ta không tin, một chữ cũng không tin.”Hứa Như Sơ suy nghĩ rất nhiều, nàng không tin lời của Phong, nhưng chiêu kiếm trông thấy trước mắt, cùng với ánh mắt căm hận của Phong, khiến lòng nàng rối bời.Sự thật năm xưa rốt cuộc là gì?“A Sơ.” Cung Thượng Giác thấy Hứa Như Sơ chìm vào hồi ức mà không trả lời, gọi mấy lần vẫn không có hồi đáp, lo lắng kéo nàng vào lòng.Người mà tiểu cô nương nhắc đến là ai?“A Sơ, đừng để tâm. Bất kể người khác có nói gì với ngươi, ngươi chỉ cần nhớ rằng ngươi là Hứa Như Sơ, là A Sơ của ta, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”“Thượng Giác.” Hứa Như Sơ ôm chặt lấy Cung Thượng Giác, gọi tên hắn, không thốt nên lời.“Ngươi không cần tin người khác, chỉ cần tin ta.”Một lúc lâu sau, Hứa Như Sơ cuối cùng cũng khóc mệt, thiếp đi trong vòng tay của Cung Thượng Giác.Cung Thượng Giác ôm nàng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Hắn định đặt nàng nằm xuống cho thoải mái, nhưng nàng lại siết chặt vạt áo hắn không buông.Cung Thượng Giác mỉm cười bất lực, giữ nguyên tư thế, chỉ kéo chăn lên sợ nàng bị lạnh.Hạ nhân khẽ khàng bước vào, đốt hương an thần rồi nhanh chóng rời đi. Những điều không nên thấy thì không thấy, những điều không nên nói cũng không nói.Đêm dần về khuya, dưới mái hiên treo đầy những chiếc đèn lồng như thường lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com