Trans Zsww Huong Ve Mat Troi Moc
"Cậu đến gặp Trương cục trước! Phòng làm việc cuối cùng lầu bảy, coi như hôm nay cậu chính thức báo cáo." Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến cửa thang máy, sắc mặt không tốt lắm, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện lỗ tai của Tiêu Chiến có một chút đỏ.Vương Nhất Bác ấn số lầu bảy, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, hiện tại cậu vô cùng xấu hổ, mỗi ngày đều gặp phải chuyện gì a...? Còn chưa chính thức đi làm đã bị đồng nghiệp gọi là chị dâu? Hơn nữa bọn họ từ đâu nhìn ra cậu và Tiêu Chiến là một cặp?Bên kia, Tiêu Chiến cũng ngẩn ra, hắn đã làm gì hay Vương Nhất Bác đã làm gì, để đội viên của mình hiểu lầm, trời ạ! Vừa rồi thật là lúng túng, thậm chí Tiêu Chiến nghĩ muốn khâu miệng Ngô Hải Lâm.“Ngô Hải Lâm, đến phòng làm việc của tôi.” Tiêu Chiến quay trở lại phòng làm việc, liếc nhìn đội viên của mình, biểu hiện rất nghiêm túc, các đội viên bị dọa sợ không dám ngẩng đầu, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Ngô Hải Lâm, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.Ngô Hải Lâm sợ tới mức mất hồn, vẻ mặt thống khổ, liếc nhìn những người khác, tất cả họ dành cho cậu ánh mắt đồng cảm, Triệu Tuyết cũng làm động tác cố lên cổ vũ cho cậu ta.Ngô Hải Lâm cam chịu số phận, dè dặt đến phòng làm việc của Tiêu Chiến, cung kính đứng đó, "Lão đại, anh tìm tôi..."“Giải thích một chút, chuyện gì xảy ra.” Tiêu Chiến đã ngồi xuống ghế xoay, trong tay cầm bút, gõ lọc cọc lên mặt bàn."Lão đại, tất cả chỉ là hiểu lầm, là tôi suy nghĩ hảo huyền, lão đại, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi không nên đoán mò quan hệ giữa anh và chị... bác sĩ tiểu Vương....” Ngô Hải Lâm kinh sợ thừa nhận, lão đại nhà cậu đang nổi giận, rất đáng sợ, thà rằng ngay từ đầu thừa nhận sai lầm, cho tới bây giờ Tiêu Chiến đều ăn mềm không ăn cứng."Tôi biết Nhất Bác vì cha mẹ chúng tôi là bạn bè, hiện tại cậu ta là cố vấn cho đội Hình sự chúng ta, tôi không muốn nghe những lời bàn tán này nữa, cậu có hiểu không? Ngô Hải Lâm?" Tiêu Chiến xoay ghế sang trái sang phải, quan sát Ngô Hải Lâm, còn cười với cậu ta.Ngô Hải Lâm cảm thấy nụ cười của đội trưởng nhà mình quá kinh người, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách cậu, ai bảo lúc ấy đội trưởng không giải thích rõ ràng, trí tưởng tượng của cậu ta rất phong phú, tất nhiên rất dễ dàng nghĩ sai. Trong lòng Ngô Hải Lâm cảm thấy chua xót, nhưng cũng không dám nói: "Được được, lão đại, tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm rõ tin đồn của mình ngay lập tức, tất cả đều là do tôi tưởng tượng ra!""Ừ, đi đi! Ngày mai nhớ nộp bản kiểm điểm năm nghìn chữ!" Tiêu Chiến đặt bút xuống, dùng ánh mắt biểu thị Ngô Hải Lâm có thể đi ra ngoài."Đừng a..., lão đại! Chạy bộ được không? Tôi chạy bộ a! Hoặc là mang vũ trang chạy có được không, đừng để tôi viết..." Ngô Hải Lâm nghe đến viết kiểm điểm liền đau đầu, còn không bằng để cậu mang vác nặng chạy năm ki-lo-met."Viết tay! Hơn nữa chữ phải ngay ngắn, không được mắc lỗi chính tả, nếu không ngày mai viết lại, giao cho tôi kiểm tra! Đi đi Pikachu!" Tiêu Chiến không để Ngô Hải Lâm nói xong đã cắt ngang, hắn còn không biết trong đầu Ngô Hải Lâm đang nghĩ gì sao? Vậy chức vụ đội trưởng đội Hình sự hắn cũng liền làm không công.Ngô Hải Lâm không còn cách nào khác chỉ có thể cam chịu số phận đi ra ngoài, không những không có dưa ăn mà còn viết kiểm điểm năm nghìn chữ, trời ạ! Cậu ghét nhất là viết kiểm điểm và tổng kết!Qua hơn mười phút, Vương Nhất Bác và Trương cục gặp mặt rồi trở lại phòng làm việc đội Hình sự, mọi người cung kính gọi cậu là Vương cố vấn, cậu có chút kinh ngạc, hơn mười phút vừa rồi, Tiêu Chiến đã làm gì với đội viên của mình.Bởi vì Vương Nhất Bác chỉ biết một mình Ngô Hải Lâm, cậu đi đến bàn làm việc của Ngô Hải Lâm, thấy cậu ta đang cầm bút viết bản nháp trên giấy, "Cảnh sát Ngô, Đội trưởng Tiêu có trong phòng làm việc không?" Vương Nhất Bác gõ bàn của Ngô Hải Lâm hỏi.“Có! Vương cố vấn!” Ngô Hải Lâm lập tức đứng dậy, còn đứng tư thế quân nhân tiêu chuẩn, đây là thế nào? Vương Nhất Bác càng thêm bối rối, cậu đáng sợ như vậy sao?Vương Nhất Bác quay lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đứng phía sau, im lặng không một tiếng động, chỉ cách cậu một bước, cậu càng hoảng sợ, cơ thể theo thói quen ngả về phía sau, mắt thấy cậu sắp ngã, Tiêu Chiến nhanh tay lẹ mắt nắm cánh tay Vương Nhất Bác, kéo lại.“Đi theo tôi!” Thấy Vương Nhất Bác đã đứng vững, Tiêu Chiến buông tay ra, nhân tiện nhìn về phía Ngô Hải Lâm.Nhìn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến rời đi, Ngô Hải Lâm mới thư giãn, lão đại nhà cậu quá mức đáng sợ, lại rất giống mèo a, đi không phát ra tiếng động.Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến căn phòng nhỏ bên trong, "Đây là bàn làm việc của cậu, bởi vì chỗ của chúng tôi đã đủ người, cho nên chỉ có thể ủy khuất cậu một chút."Vương Nhất Bác nhìn căn phòng rất đơn giản, một giá sách nhỏ, một bàn làm việc, một bình nước nóng lạnh, một chiếc ghế sô pha, một cửa sổ nhỏ, ánh sáng tốt, cậu rất hài lòng.Trên tường còn treo một bức tranh, vẽ một nam sinh đứng ở bờ biển, bên cạnh có một chiếc xe đạp, trên biển có những cánh buồm, xa xa có những bé gái đi trên bờ cát, bầu trời trong xanh bát ngát. Vương Nhất Bác nhìn lướt qua chữ ký, là Sean.Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, "Bức tranh này là anh vẽ sao?"Tiêu Chiến đỡ trán, hắn biết Ngô Hải Lâm làm việc rất không đáng tin cậy mà, lại treo bức tranh này lên!Từ nhỏ Tiêu Chiến đã thích vẽ tranh, nếu không làm cảnh sát, hắn nhất định sẽ chọn làm họa sĩ.Nhưng từ khi trở thành cảnh sát, công việc quá bận rộn, thời gian vẽ tranh ngày càng ít, cho nên hắn đã đem dụng cụ vẽ và một số bức tranh trước đó cất đi, nếu hôm nay không nhìn thấy thì chắc hắn đã quên mất, hắn còn có một bức tranh đặt ở phòng trong đã tích tụ bụi, càng không nghĩ tới, tiểu tử thối Ngô Hải Lâm sẽ treo nó lên.“Ừ, tôi vẽ.” Tiêu Chiến thấy xấu hổ sờ sờ mũi, “Lúc trước mò mẫm vẽ, để tôi gỡ xuống!” Sau đó, Tiêu Chiến chuẩn bị lấy bức tranh."Không cần, bức tường trống cũng khó nhìn, cứ đặt ở đó đi! Bức tranh này của anh có ngụ ý gì?" Vương Nhất Bác ngăn Tiêu Chiến lại, cậu vẫn nhớ lúc nhỏ Tiêu Chiến rất thích vẽ tranh, một khi bắt đầu vẽ tranh, càng không muốn để ý đến Vương Nhất Bác, không ngờ tranh của Tiêu Chiến lại có thể kiên trì lâu như vậy, hơn nữa vẽ rất tốt.“Bức tranh là cuộc sống lý tưởng của tôi.” Tiêu Chiến nhìn bức tranh, bức vẽ này được vẽ cách đây khá lâu, có lần hắn đến vùng duyên hải chấp hành nhiệm vụ trở về, liền vẽ bức tranh này, xem như cuộc sống lý tưởng sau này. Rất bình thường, nhưng rất an nhàn.Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến rồi nhìn bức tranh này, dường như cậu hiểu được cuộc sống lý tưởng trong lời nói của Tiêu Chiến là gì, một thế giới không có tội ác, một thế giới tươi sáng, giống như bức tranh này, rất sảng khoái, rất trị dũ, ôn hòa nhân tâm.“Nếu không còn việc gì khác tôi về trước.” Buổi sáng mới chuyển nhà, buổi trưa cùng Tiêu Chiên chạy khắp nơi, Vương Nhất Bác thực sự cảm thấy có chút mệt.“Tôi mời cậu ăn cơm, xong sẽ đưa cậu về!” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm, làm cho người ta không thể từ chối.“Không cần, không phải anh còn bận việc sao? Tôi có thể tự về.” Kỳ thật Vương Nhất Bác có chút dao động, nhưng cậu vẫn cự tuyệt."Người là sắt, cơm là thép, không ăn no bụng thì sao còn sức phá án. Đi thôi! Coi như hôm nay tôi khao cậu, đã cùng tôi ra ngoài làm việc." Không đợi Vương Nhất Bác nói lời nào, Tiêu Chiến liền kéo tay Vương Nhất Bác rời đi.Nhìn Tiêu Chiến kéo tay mình, Vương Nhất Bác cảm thấy rất kỳ diệu, cậu không bài xích, ngược lại cảm thấy tay của Tiêu Chiến thật ấm áp, bao phủ đôi bàn tay quanh năm lạnh như băng của cậu, dòng nước ấm áp lưu chuyển trong lòng cậu, dường như trái tim cũng được sưởi ấm.Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến một nhà hàng Trung Quốc gần Cục Cảnh sát thành phố, bây giờ đã gần hai mươi giờ, trong nhà hàng chỉ thưa thớt mấy vị khách đang ngồi. Bọn họ chọn một bàn bên cửa sổ, người phục vụ mang thực đơn đến.“Cậu muốn ăn gì?” Tiêu Chiến đưa thực đơn cho Vương Nhất Bác. “Nhà hàng này chủ yếu là ẩm thực Hà Nam, cậu có thể nếm thử.” Tiêu Chiến nhớ, nguyên quán của Vương Nhất Bác là tỉnh H thành phố L, bình thường cũng thường xuyên trở về nhà nội ở thành phố L, tỉnh H dùng những món nổi danh, cậu nhiều năm ở nước ngoài, có lẽ nhớ hương vị quê nhà.Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, không ngờ Tiêu Chiến lại chu đáo như vậy, thật sự đã nhiều năm không ăn món quê nhà, ở nước ngoài rất muốn ăn. "Tôi sao cũng được, không kén ăn, anh gọi món đi!” Vương Nhất Bác đưa lại thực đơn cho Tiêu Chiến, không phải khách khí, mà thực sự cậu không biết ăn gì."Vậy tôi chọn món! Nếu cậu không thích có thể gọi món khác." Tiêu Chiến cầm thực đơn, chọn một vài món ăn đặc trưng trong nhà hàng.Bởi vì trong nhà hàng không có người, đồ ăn rất nhanh được dọn ra. Vốn dĩ Vương Nhất Bác không đói lắm, nhưng bị mùi thơm kích thích, cậu lập tức cảm thấy đói. Trên bàn là một số món ăn kinh điển, bánh bao hấp, tịch thủy, sườn xào chua ngọt, đây đều là những món mà Vương Nhất Bác thường ăn khi còn nhỏ.(Mấy món ăn là tui bịa đại á, trong bản raw dịch ra không hiểu😅)Tiêu Chiến thấy đồ ăn của Vương Nhất Bác rất ngon, trong lòng không khỏi vui mừng, xem ra đưa Vương Nhất Bác đi ăn mấy món này là đúng rồi. Lúc Vương Nhất Bác ăn, giống như một người bạn nhỏ, phồng má mắt mở to, như một con sóc nhỏ, rất đáng yêu.Lúc Tiêu Chiến ăn cơm, hầu hết thời gian ánh mắt đều đặt trên người Vương Nhất Bác, hôm nay hắn mới biết cái gì gọi là "xinh đẹp có thể ăn được". Thấy Vương Nhất Bác rất thích ăn sườn xào chua ngọt, Tiêu Chiến đem miếng thịt lợn giòn đưa đến cho Vương Nhất Bác, "Tôi đã nói hương vị của nhà hàng này rất ngon!"“Thực sự rất ngon, cũng rất chính thống.” Bữa cơm này Vương Nhất Bác ăn rất vui vẻ, cậu đặc biệt thích món thịt kia, hương vị giống như của bà nội.“Tôi ăn no rồi.” Vương Nhất Bác đặt bát đĩa xuống, cầm giấy lau miệng."Ăn no rồi? Không ăn nữa sao? Cậu gầy quá, ăn nhiều một chút đi!" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cậu chỉ ăn một chén cơm, ăn cũng quá ít đi, chẳng trách lại gầy như vậy. Vừa lúc hắn đang giúp đỡ Vương Nhất Bác ở Cục Cảnh sát thành phố, Tiêu Chiến cảm thấy cánh tay cũng quá mảnh nha, hắn còn không dám dùng sức kéo tay Vương Nhất Bác.Tiêu Chiến gọi người phục vụ đến, yêu cầu thêm một chén cơm, “Ăn nhiều một chút, đừng vội.” Mắt thấy Vương Nhất Bác định mở miệng từ chối, Tiêu Chiến nói như dỗ một đứa trẻ, “Không cần ăn hết, ăn một nửa thôi, ăn nửa chén được không? Ngoan."Vương Nhất Bác do dự, nhận lấy chén cơm, yên lặng bắt đầu ăn. Bây giờ tâm trạng của cậu có chút phức tạp.Rất lâu rồi không có ai dụ dỗ cậu ăn cơm, trí nhớ dừng lại khi còn nhỏ, trong sân bà nội đuổi theo cậu đút cơm, ăn một muỗng cho năm mao tiền. Sau khi ra nước ngoài, bố mẹ không quan tâm đến cậu, chỉ cho tiền sinh hoạt, không bao giờ quan tâm đến việc cậu có ăn đúng giờ không, có no hay không. Theo thời gian, cậu ăn cơm ngày càng thất thường, cũng rất tùy tiện, mì gói hoặc đồ ăn bán bên ngoài, còn đem dạ dày ăn hư mất.Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cúi đầu, hắn không biết phải làm sao, sợ hành động của mình có chút vượt quá giới hạn, nhưng hắn không nhịn được muốn quan tâm đến Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác gầy như tờ giấy, thậm chí hắn còn cảm thấy đau lòng.Nhưng ngay sau đó, Tiêu Chiến đã tìm được một cái cớ cho mình, hắn sợ Vương Nhất Bác ra ngoài làm việc cơ thể không tốt, a, nhất định là như vậy! Đây không phải là cố vấn, là con trai nuôi của hắn! Tiêu Chiến cười lắc đầu.Vương Nhất Bác thật sự đã ăn hết nửa chén cơm dưới ánh nhìn của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hài lòng đi thanh toán."Đi thôi! Tôi đưa cậu về nhà! Tôi nhớ cậu đã từng nói là chuyển nhà, ở tiểu khu nào?" Tiêu Chiến bước đến xe của mình, giúp Vương Nhất Bác mở cửa xe phía ghế lái phụ.“Chung cư Thanh Thủy.” Vương Nhất Bác không cảm thấy có gì bất ổn, yên tâm thoải mái chấp nhận chăm sóc của Tiêu Chiến.“Chung cư Thanh Thủy?” Lần này đến lượt Tiêu Chiến sững sờ, hắn chợt nhớ ra, kỳ thật hôm nay Lâm nữ sĩ có gọi điện cho hắn, nói Vương Nhất Bác đã chuyển nhà, nhờ hắn chăm sóc một chút gì đó, vì đang trong cuộc họp, thuận miệng đáp ứng vài câu rồi cúp máy.“Thật là trùng hợp, tôi cũng ở chung cư Thanh Thủy.” Tiêu Chiến khởi động xe, mỉm cười xấu hổ.Tay thắt dây an toàn của Vương Nhất Bác dừng lại, cậu không ngờ Tiêu Chiến cũng sống ở chung cư Thanh Thủy. Hôm nay thật sự rất kỳ diệu, cậu muốn tránh xa Tiêu Chiến, bởi vì cảm thấy xấu hổ khi ở chung với hắn, kết quả chỉ trong nháy mắt, cậu đã trở thành đồng sự của Tiêu Chiến, sống chung một tiểu khu với Tiêu Chiến, đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.Suốt đường đi họ cũng không nói gì, bởi vì Tiêu Chiến cũng sống ở chung cư Thanh Thủy, cậu không cần đăng ký với bảo vệ trực cổng, cho nên hắn định đưa Vương Nhất Bác đến tầng dưới nhà, "Cậu ở tòa nhà nào, tôi đưa cậu đến đó!"“Tòa nhà trong cùng dựa vào ngọn núi kia.” Tiêu Chiến lén nhìn Vương Nhất Bác, hiện tại hắn đột nhiên có chút khẩn trương, hình như hắn sống cùng tòa nhà với Vương Nhất Bác!Duyên phận là cái gì đó rất kỳ diệu, bọn họ thực sự ở cùng một tòa nhà! Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nhìn tòa nhà trước mặt, lại nhìn nhau chằm chằm, “Haha, thật trùng hợp!” Cả hai đồng thanh.“Anh… anh muốn lên nhà ngồi chơi một chút không?” Vương Nhất Bác không muốn ở ngoài cửa đợi nữa, nhìn bọn họ giống như kẻ ngốc vậy.“Tôi… tôi về nhà lấy một ít đồ!” Tiêu Chiến gãi đầu.Khi họ đến thang máy, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đồng thời duỗi tay ra, "A..." Cả hai đều cười xấu hổ.Tiêu Chiến nhấn tầng 15, sau đó cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, cũng không để ý Vương Nhất Bác hoàn toàn không nhấn số tầng.Thang máy lập tức đến, Tiêu Chiến bước ra khỏi thang máy, vừa định quay đầu lại nói với Vương Nhất Bác ngày mai gặp, liền nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng hắn đi ra, trong nháy mắt đó Tiêu Chiến mới cảm thấy mình ngu ngốc, đây là nghiệt duyên gì vậy? Hắn và Vương Nhất Bác sống cùng một tiểu khu! Cùng một tòa nhà! Còn ở trên cùng một tầng!!!Khoảnh khắc ấy, thời gian như đứng yên.“Ừ… ngày mai gặp!” Tiêu Chiến phá vỡ sự im lặng, thật ra ngoài kinh ngạc còn có chút hưng phấn, vừa nghĩ sống cùng tầng với Vương Nhất Bác, hắn lại có chút chờ mong cuộc sống sau này.Vương Nhất Bác đáp lại một tiếng ngày mai gặp, chạy vào nhà đóng sầm cửa lại.Thật là một đoạn nghiệt duyên!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com