Trans Zsww Huong Ve Mat Troi Moc
Lão đại quả nhiên không tầm thường!Đi vào nhà hàng, Vương Nhất Bác bước đến bàn lễ tân lấy thẻ VIP của nhà hàng ra, Vương Nhất Bác phát hiện nhà hàng hôm nay đặc biệt yên tĩnh, nhìn không thấy một bàn khách nào.Lễ tân xem qua thẻ, khó xử nhìn Vương Nhất Bác, bộ dáng nói không nên lời.“Ngươi nói đi!” Nhìn thấy bộ dạng của lễ tân, Vương Nhất Bác cảm thấy không có chuyện gì tốt."Là như vầy, Vương tiên sinh, tối nay ở đây đã đặt chỗ hết rồi, là một vị khách hàng VIP khác, rất xin lỗi, Vương tiên sinh." Nhân viên run rẩy trả lại thẻ cho Vương Nhất Bác, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn Vương Nhất Bác, nhất định hôm nay cậu ra ngoài không xem lịch, gặp phải hai đại lão.“Tôi đã gọi điện trước cho các ngươi, các ngươi cũng không nói với tôi có người đặt trước.” Lễ tân nghe xong, mặc dù giọng điệu của Vương Nhất Bác không thay đổi, nhưng lễ tân vẫn cảm thấy lông tơ sau lưng dựng lên.“Thật xin lỗi, vị khách kia đặt phòng sau khi ngài gọi xong.” Nhân viên lễ tân run rẩy nói, mắt nhìn xuống đất."Người kia đặt bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi!" Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, hôm nay hiếm khi đưa Tiêu Chiến đi ăn cơm, tâm trạng tốt của Vương Nhất Bác đều bị phá hủy.Lễ tân ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, bộ dáng thập phần khó xử, vừa nhìn đã biết, vị này là người của Tập đoàn Hào Lệ, nhưng vị kia cũng là nhân vật có tiếng tăm, cả hai người hắn không dám xúc phạm.Đang ở bàn lễ tân do dự không biết nên nói gì, sau lưng Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác truyền đến tiếng bước chân.Người đến là một gã đàn ông mặc âu phục đi giày Tây, theo sau là mấy người cũng đồng dạng như vậy, nhưng thoạt nhìn tuổi tác đều lớn hơn anh ta. Tóc của người đàn ông được xịt keo cố định, từng sợi tóc dán chặt, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, nhưng kết hợp với đôi mắt hồng đào kia lại như một làn gió xuân, một thân âu phục được ủi phẳng phiu, như công tử nho nhã.Vương Nhất Bác nhìn người tới, trong lòng thầm ngạc nhiên, đây là Hàn Thiếu Công, tương lai là người đứng đầu của Tập đoàn Hoa Đông, anh ta khác với Vương Nhất Bác, từ nhỏ đã tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình, cho nên hiện tại công ty cơ bản đều do Hàn Thiếu Công quản lý, người phụ trách công ty, cha của anh ta xem như lui về sau.Hàn Thiếu Công đến bàn lễ tân, sau khi tìm hiểu tình hình cụ thể, rồi trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, có lẽ là trợ lý của anh ta.Hàn Thiếu Công đến trước mặt Vương Nhất Bác, thân thiện nói: "Thật xin lỗi, là trợ lý của tôi chuyện bé xé ra to rồi! Hy vọng ngài bỏ qua cho."Vương Nhất Bác nhìn bàn tay trước mặt, lại nhìn Hàn Thiếu Công, Hàn Thiếu Công cười khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, rất chân thành, Vương Nhất Bác cũng mỉm cười, bắt tay, trả lời: “Không sao!”Hàn Thiếu Công không nhận ra Vương Nhất Bác, bởi vì Vương Nhất Bác rất ít khi tham gia họp mặt kinh doanh, huống chi là lần đầu tiên về nước sau nhiều năm như vậy, nhưng nhìn nam hài tử trước mặt, anh ta vậy mà không kìm lòng được muốn đến gần cậu, nếu không loại chuyện nhỏ nhặt này, anh ta căn bản không cần tự mình xin lỗi.Nam hài tử này thoạt nhìn còn rất trẻ, mặc áo len rộng, quần thể thao, rõ ràng là trang phục rất bình thường, nhưng nam hài tử này mặc vào, trông rất cao cấp, rất thời thượng.Nhưng nhìn vào ánh mắt của nam hài tử này, Hàn Thiếu Công dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh của mình, anh ta biết biết nam hài tử này không đơn giản, giống như một con báo nhỏ sẵn sàng tấn công con mồi, hoang dã vô cùng, nếu như hắn bị vẻ ngoài của cậu mê hoặc, rất có thể thua mình đầy thương tích.Tiêu Chiến nhìn Hàn Thiếu Công đến đây, hắn không quan tâm lắm, nghĩ là Vương Nhất Bác biết người này, nhưng hiện tại vừa nhìn, anh ta và Vương Nhất Bác không biết nhau, nhìn ánh mắt của Hàn Thiếu Công, Tiêu Chiến nheo mắt nguy hiểm, người đàn ông này, nhìn trúng bạn nhỏ nhà anh rồi?Sau khi Vương Nhất Bác và Hàn Thiếu Công bắt tay, liền kéo Tiêu Chiến đi vào phòng kế bên.Vừa ngồi xuống, Tiêu Chiến đã chua ngoa hỏi: "Người đàn ông vừa rồi là ai?"Vương Nhất Bác nhìn menu, thờ ơ nói: "Hàn Thiếu Công của Tập đoàn Hoa Đông, hiện tại là lãnh đạo thực tế của công ty."Tiêu Chiến gật đầu, hắn cũng biết rõ, nếu như Vương Nhất Bác muốn tiếp quản công ty, nhất định phải biết hết các đại lão trong giới kinh doanh, mặc dù Vương Nhất Bác vì công việc, trong lòng Tiêu Chiến vẫn có chút không thoải mái.Cảm nhận được Tiêu Chiến suy sụp, Vương Nhất Bác đặt menu xuống, khoác tay lên tay Tiêu Chiến, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"“Ánh mắt Hàn Thiếu Công vừa rồi khiến anh rất khó chịu.” Tiêu Chiến nói thật."Anh yên tâm! Hàn Thiếu Công đã có vị hôn thê. Hơn nữa, em sẽ không xằng bậy sau lưng anh." Vương Nhất Bác cười đùa, suy tính trong lòng Tiêu Chiến, cậu còn không biết sao? Toàn bộ chính là một hũ dấm lớn.Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến không nói được gì, hắn cũng không phải là người không hiểu, chẳng qua trong lòng có chút không được tự nhiên mà thôi, không phải hắn không yên tâm bạn nhỏ nhà hắn, mà lo lắng những người khác, dù sao bạn nhỏ nhà hắn lớn lên đẹp mắt như vậy, chói mắt như vậy, hắn không tin trong số những người này không sinh ra ý nghĩ tà ác.
Ăn cơm xong, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến trở lại Cục thành phố, Tiêu Chiến không cho cậu thức khuya, nên để cậu về nhà trước.Tuy đồng ý ở cùng phòng với Tiêu Chiến, nhưng hôm đó về nhà cũng không còn sớm, Vương Nhất Bác cũng lười thu dọn đồ đạc, đành phải trở về phòng cũ.Đến hai ba giờ sáng, Vương Nhất Bác cảm giác có người vén chăn bông của cậu lên, sau đó rón rén bò lên giường, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.Ngửi được mùi quen thuộc, Vương Nhất Bác thả lỏng cảnh giác, vòng tay của Tiêu Chiến rất ấm áp, Vương Nhất Bác không mở mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong ngực Tiêu Chiến.Bảy giờ sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên, Vương Nhất Bác mơ màng tắt báo thức, thấy Tiêu Chiến vẫn ôm cậu trong ngực.Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn còn ngủ rất say, hẳn là tối hôm qua đã thức khuya kiểm tra manh mối. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhấc tay Tiêu Chiến đặt xuống giường, sau đó từ từ đứng dậy, giúp Tiêu Chiến nhét lại chăn bông, Vương Nhất Bác không định đánh thức Tiêu Chiến, muốn để hắn nghỉ ngơi nhiều chút.Vương Nhất Bác đi vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt, nhìn mình trong gương, Vương Nhất Bác mới chú ý tới, hàng cúc dưới bộ đồ ngủ của mình đã bị cởi ra, khó trách khi cậu vừa đi đã cảm thấy bụng mát lạnh.Vương Nhất Bác im lặng đánh răng, dạo gần đây Tiêu Chiến có tiết ra quá nhiều hoocmon nam không? Vẫn là quá lâu chưa ăn mặn? Tại sao thích động thủ với cậu trước.Vương Nhất Bác tắm rửa xong, nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng, thay bộ đồ hôm nay sẽ mặc đi làm.Vương Nhất Bác vừa mở tủ, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhìn sang thấy Tiêu Chiến không có dấu hiệu thức dậy.Vương Nhất Bác vừa định nghe điện thoại, sau đó phát hiện điện thoại đã im lặng, giây tiếp theo di động của cậu lại vang lên, là Ngô Hải Lâm gọi.“Alo!” Vương Nhất Bác tìm thấy điện thoại, trả lời cuộc gọi, Ngô Hải Lâm tìm cậu có chuyện gì không?"Vương cố vấn, anh gọi lão đại giúp tôi! Tôi vừa mới gọi cho hắn nhưng không ai trả lời. Chúng tôi đã tìm ra manh mối mới! Còn rất quan trọng." Giọng của Ngô Hải Lâm vang lên qua điện thoại.“Được!” Vương Nhất Bác sững sờ cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra.Không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, Vương Nhất Bác cúi xuống, nhẹ nhàng lay cánh tay Tiêu Chiến, "Chiến ca, thức dậy đi! Đám Ngô Hải Lâm đã tìm ra manh mối mới!"Tiêu Chiến mở một mắt, khẽ ậm ừ, thấy Vương Nhất Bác, tay nhanh hơn não, vươn tay ôm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác liền ngã trên người hắn.Vương Nhất Bác muốn chống đỡ đứng lên, nhưng Tiêu Chiến không chịu buông ra, Vương Nhất Bác nhéo cánh tay Tiêu Chiến, "Vừa sáng sớm đừng làm loạn, dậy đi!"“Anh muốn Nhất Bác hôn mới dậy được.” Tiêu Chiến vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có chút khàn khàn, lại càng tăng thêm chút từ tính, nghe rất rõ ràng.“Còn chưa đánh răng!” Vương Nhất Bác vùng vẫy đứng dậy, bắt đầu cởi cúc áo ngủ.Vương Nhất Bác cởi đến một nửa, thấy Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn trên giường nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược, Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, nói với Tiêu Chiến: "Nhìn cái gì! Tại sao còn chưa rời giường!"Tiêu Chiến hậm hực thu hồi ánh mắt, sờ lên mũi của mình, hôm qua hắn bận đến nửa đêm, vốn là rất mệt, nhưng vẫn lê cơ thể mệt mỏi về nhà, muốn dành nhiều thời gian hơn cho Vương Nhất Bác, kết quả mới sáng thức dậy, không có được lời ngọt ngào buổi sáng tốt lành, còn bị vợ mình dữ tợn.Đội trưởng Tiêu ủy khuất, nhưng đội trưởng Tiêu không dám nói.Vương Nhất Bác mặc xong âu phục, đã ngồi ăn sáng trên bàn, bữa sáng do Thư ký Ngô mang đến, sáng nay cậu có hai cuộc họp, cho nên bữa sáng phải xong sớm một chút.Lúc Tiêu Chiến tắm xong, Vương Nhất Bác đã gần kết thúc trận chiến bữa sáng, thấy Tiêu Chiến không quá hào hứng, bước tới bên cạnh Tiêu Chiến, nói với Tiêu Chiến: “Em phải đi làm rồi!” Sau đó, nhanh chóng hôn lên môi Tiêu Chiến một cái.Không đợi Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác vội vàng rời đi, có lẽ là ngại. Tiêu Chiến sờ lên môi mình, bạn nhỏ nhà hắn thật đáng yêu.
Bên Cục thành phố, Ngô Hải Lâm vừa kết thúc cuộc gọi, Triệu Tuyết đi tới hỏi: "Lão đại nói khi nào tới?"Ngô Hải Lâm để điện thoại xuống, cầm mì gói lên, cắn một miếng, phát âm không rõ nói: "Chắc nhanh thôi, tôi gọi cho Vương cố vấn."Nghe Ngô Hải Lâm nói, Triệu Tuyết ngây người hai ba giây, sau đó kinh ngạc hỏi: "Cậu nói ai, hỏi Vương cố vấn? Tại sao cậu lại gọi cho Vương cố vấn?""Lão đại không nghe điện thoại của tôi, tôi chỉ có thể gọi cho Vương cố vấn hỏi, dựa vào kinh nghiệm buôn chuyện của tôi, lão đại chắc chắn sẽ trả lời cuộc gọi của Vương cố vấn, nếu không đánh cược đi, xem hôm nay lão đại có đến không!" Ngô Hải Lâm gắp một thìa mì tôm đưa lên miệng, sau đó cắn đứt sợi mì, nháy mắt với Triệu Tuyết, vẻ mặt đắc ý nói."Cược thì cược, ai sợ ai! Ai thua, mời ăn cơm!" Triệu Tuyết cũng không chịu thua nói, lão đại của bọn họ bất hòa với Vương cố vấn, khó ở chung, Vương cố vấn cũng chỉ có thể gọi điện thoại, làm sao lão đại lại nhạy cảm với điện thoại của Vương cố vấn được?“Một lời đã định!” Ngô Hải Lâm đứng dậy đập tay với Triệu Tuyết, cậu có thể có một cái cuối tuần không ăn mì gói......Tiêu Chiến đến văn phòng, thời điểm hắn bước vào cửa, Ngô Hải Lâm và Triệu Tuyết rạng rỡ nhìn ra cửa, thiếu chút nữa Tiêu Chiến cho rằng có thứ gì đó vô hình sau lưng."A! Tôi đã nói mà! Một tuần ăn cơm!" Ngô Hải Lâm làm động tác cổ vũ, dương dương đắc ý vặn vẹo trước mặt Triệu Tuyết.“Hai người đang làm gì vậy!” Tiêu Chiến ghét bỏ nhìn Ngô Hải Lâm, đây là đội viên của hắn? Tám phần không phải là kẻ ngốc?"Lão đại, anh bất hòa với Vương cố vấn, khó sống chung, tại sao anh ta có thể đánh thức anh..., anh sẽ không đặc biệt nhạy cảm với chuông điện thoại của Vương cố vấn a!" Triệu Tuyết chán nản nói, cô vậy mà thua cá cược, lão đại của bọn họ cũng không quá hăng hái tranh giành đi à nha, thỏa thỏa phu quản nghiêm thật.“Ai mà không biết chúng tôi sống chung.” Tiêu Chiến nhìn qua hai người bọn họ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn biết hôm nay Ngô Hải Lâm gọi điện cho Vương Nhất Bác, đoán chừng hai người này lấy chuyện kia ra đánh cược, hắn hời hợt nói một câu, sau đó lướt qua bọn họ đi vào trong."Cái gì! Anh sống chung với Vương cố vấn!" Lần này đến lượt Ngô Hải Lâm kinh ngạc, cậu ta lớn tiếng hét lên, đừng nói toàn bộ văn phòng đội hình sự, cả tầng này đều nghe được, cậu vốn cảm thấy chỉ cần là cuộc gọi của Vương cố vấn, lão đại bọn hắn chắc chắn sẽ trả lời, khả năng cài đặt chuông riêng, hay thật, ai biết lão đại của bọn hắn và Vương cố vấn ở chung."Nói nhỏ một chút! Đừng cho thiên hạ biết! Tai tôi sắp điếc rồi." Tiêu Chiến xoa xoa tai giả vờ đau nhứt.“Chúc mừng lão đại thoát ế thành công!” Các đội viên đội Hình sự cũng chỉ sững sốt một chút, sau đó dưới sự chỉ huy của Ngô Hải Lâm, đội viên đội Hình sự đồng loạt hô lớn với Tiêu Chiến, âm thanh lớn đến mức cả tòa nhà đều nghe, mọi người ở phòng khác thò đầu ra tò mò nhìn về phía văn phòng đội Hình sự.Kỳ thật, đội viên đội Hình sự rất thích Vương Nhất Bác, không chỉ mua bữa tối cho bọn họ, chủ yếu là bọn họ rất bội phục Vương Nhất Bác, năng lực chuyên môn siêu phàm, chỉ có người như vậy, ở bên cạnh lão đại bọn hắn, mới làm cho người ta cảm thấy xứng đôi, cho nên hai người bọn họ thực sự ở bên nhau, đội viên đội Hình sự so với khiếp sợ, càng chúc phúc nhiều hơn.Tiêu Chiến vội vàng đóng cửa phòng làm việc, cái mặt này của hắn không gánh nổi, cũng may hôm nay Vương Nhất Bác đi làm ở công ty, nếu nhìn thấy trận chiến này, nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó lại phải dỗ dành cậu.Tiêu Chiến nhận đám người này đều là huynh đệ vào sinh ra tử, cho nên hắn không có ý định giấu giếm đội viên.“Đợi vụ án này giải quyết xong, tôi mời các cậu một chầu.” Tiêu Chiến hắng giọng nói tiếp, “Vương cố vấn da mặt mỏng, đừng nói càn trước mặt cậu ấy!"Nghe Tiêu Chiến sắp mời cơm, các đội viên càng có động lực, bọn hắn đương nhiên không dám đi tới trước mặt Vương cố vấn, chỉ dám núp ở trước mặt đội trưởng nhà mình, cho nên nguyên một đám trả lời rất thoải mái, "YES, SIR!"Tiêu Chiến để bọn họ rời đi, mình cũng trở về văn phòng xem manh mối mới.Hiện tại bọn họ nghi ngờ vụ án lần này là nhắm vào công ty bảo hiểm Thụy Hoa, dù sao hai nạn nhân đều là nhân viên của công ty bảo hiểm, Tiêu Chiến yêu cầu Triệu Tuyết đi thăm dò những khách hàng mà hai nạn nhân đã từng tiếp xúc, quả thật tìm được một người tình nghi.Người này tên Lý Chí Cường, mấy năm trước hắn và vợ mua bảo hiểm nhân thọ của Tập đoàn Thụy Hoa, nhưng trước đó không lâu vợ hắn bị tai nạn giao thông qua đời, Lý Chí Cường muốn đòi tiền bồi thường, nhưng Dương Giác lấy lý do lừa đảo đã từ chối, dù cho Lý Chí Cường đưa ra rất nhiều bằng chứng, chứng minh vợ hắn chết ngoài ý muốn.Tiêu Chiến cũng đã đọc chính sách bảo hiểm, vợ của Lý Chí Cường người được lợi chính là Lý Chí Cường, mức bảo hiểm của vợ rất cao, có thể nhận được ba trăm vạn tiền bồi thường, hơn nữa sắp tới Lý Chí Cường và vợ ly hôn, cửa hàng quần áo của Lý Chí Cường cũng bị thua lỗ nặng, đổi lại ai nhìn, Lý Chí Cường giống như đang gian lận tiền bảo hiểm.Sở dĩ nghi ngờ Lý Chí Cường, bởi vì trong camera giám sát của công ty bảo hiểm Thụy Hoa, bọn họ nhìn thấy Lý Chí Cường thường vô ý đi ngang qua công ty của bọn họ, thậm chí còn theo dõi Dương Giác một đoạn thời gian, mặc dù cuối cùng không theo Dương Giác về nhà.Trước mắt chưa biết mối quan hệ giữa Lý Chí Cường và Bạch Khiết, nhưng hiện tại đây là người khả nghi nhất, Tiêu Chiến đã cử Tôn Hầu theo dõi.Bọn họ còn đi kiểm tra camera giám sát gần nhà của Dương Giác và Bạch Khiết, cả hai đều biến mất trên đường về nhà vào ban đêm, bọn họ đột ngột biến mất trong một điểm mù của camera, cho thấy hung thủ đã quan sát bọn họ từ rất lâu, biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ, thậm chí đã theo dõi bọn họ một khoảng thời gian, cho nên biết điểm mù của camera trên đường bọn họ về nhà ở đâu.Tiêu Chiến phái Triệu Tuyết xem camera giám sát nhiều ngày, đều không phát hiện người đàn ông nào liên tục xuất hiện bên cạnh Dương Giác và Bạch Khiết, Tiêu Chiến cảm thấy, cho dù người đàn ông này thật sự cẩn thận như vậy, camera giám sát nhiều ngày như vậy cũng không ghi lại được hình ảnh nào.......Vài ngày tới, Tiêu Chiến bận rộn với vụ án, ít có thời gian về nhà, cơ bản sau khi Vương Nhất Bác ngủ say rồi mới về nhà, thậm chí buổi sáng Vương Nhất Bác chưa tỉnh dậy đã rời đi.Hôm nay là tiệc tối của Tập đoàn Hoa Đông, Vương Nhất Bác ăn mặc đặc biệt một chút, chải kiểu tóc ngược, vẫn mặc một thân tây trang màu đen, bất quá, trên chiếc áo khoác nhung đen đeo một cái khuy, thậm chí còn không thắt cà vạt, chẳng qua là đeo một sợi dây chuyền châu báu màu trắng, mở ra toàn bộ khí tràng. Sợi dây chuyền này là phong cách chủ đạo của nhà cậu, muốn bàn bạc hợp tác, phải để người khác nhìn sản phẩm của nhà mình một chút.Vương Nhất Bác ngồi trên xe, gửi một tin nhắn cho Tiêu Chiến, nói đêm nay cậu phải tham gia tiệc tối. Nhắc tới cũng kỳ lạ, Vương Nhất Bác cũng thuộc kiểu người kiểm soát rất mạnh, cậu thích người khác báo cáo hành trình cho cậu, nhưng đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác luôn báo cáo hành trình của mình cho Tiêu Chiến, chẳng lẽ cái này là song hướng yêu nhau?Tiêu Chiến không lập tức trả lời tin nhắn của cậu, đoán chừng là vẫn còn bận. Tiệc tối của Tập đoàn Hoa Đông được tổ chức tại khuôn viên trong nhà, cảnh vật rất tốt, trang trí vô cùng ưu nhã, sang trọng.Vương Nhất Bác sửa sang âu phục một chút, xuống xe, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi vào bên trong, Vương Nhất Bác lễ phép gật đầu cảm ơn người phục vụ, cầm ly sâm panh nhấp một ngụm, kỳ thật ánh mắt cậu đã quét qua tất cả những người trong sân một lượt.Vương Nhất Bác có mục tiêu rõ ràng, cậu thầm nghĩ phát triển Tập đoàn Hoa Đông, nhưng trước mắt chưa thấy thân ảnh Hàn Thiếu Công, cậu giơ ly đế cao, rượu trong ly dường như chưa uống hết, mỗi lần chạm ly đều không uống nhiều, đối với những công ty khác đưa tới, cậu đều uyển chuyển từ chối.Đặc biệt là đối với một số người đụng phải cái đinh Vương Thiên Hạo, Vương Nhất Bác từ chối liền rõ một điểm, những người này thấy hôm nay Vương Nhất Bác tới, trong lòng đại khái đoán được, đây là Tổng giám đốc sắp lui về tuyến thứ hai, muốn giúp đỡ Thái tử thượng vị, cho nên từng người đến lôi kéo làm quen Vương Nhất Bác, không ngờ tiểu Thái tử này dầu muối không tiến, còn khó lừa hơn cha cậu ta.Mặc dù Vương Nhất Bác không biết lý do vì sao Vương Thiên Hạo từ chối, nhưng Vương Thiên Hạo ở Hào Lệ nhiều năm, luôn suy tính như vậy.Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào cầu thang xoắn ốc ở giữa sân, đây là phòng ốc của Hàn gia, đoán chừng người Hàn gia đều xuất hiện ở tầng hai.Đột nhiên, đèn trên cầu thang bật sáng, Vương Nhất Bác nhìn thấy ba người đi xuống cầu thang, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đã lớn tuổi một chút, bộ dạng nho nhã, hẳn là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoa Đông --- Hàn Thụy, Hàn Thiếu Công không hổ là con của ông ta, quả thật cùng cha của anh ta như khuôn đúc.Hàn Thiếu Công đi sau cha mình, bên cạnh có một người phụ nữ mặc váy lụa màu hồng, đoán chừng là vị hôn thê của Hàn Thiếu Công, nhưng nhìn hai người bọn họ không giao tiếp bằng mắt trong suốt quá trình, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng nhắc, có lẽ là hôn nhân thương mại.Hàn Thụy bước lên sân khấu nói vài lời lịch sự, không bao lâu liền tuyên bố tiệc tối bắt đầu.Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn về phía Hàn Thụy, nếu cậu muốn có được cơ hội hợp tác, phải được Hàn Thụy công nhận, tuy Hàn Thụy lui về sau, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta vẫn còn, rất nhiều quyết định Hàn Thiếu Công đều nghe Hàn Thụy.Đột nhiên, Vương Nhất Bác nhìn thấy người phục vụ bên cạnh cầm ly rượu đi qua, Vương Nhất Bác cố ý đưa chân ra một chút, nhân viên phục vụ vốn đi rất nhanh, không chú ý tới chân Vương Nhất Bác, bị trượt chân một phát, vừa vặn rượu tràn vào tay áo cỉa Vương Nhất Bác.Nhân viên phục vụ thấy mình làm đổ rượu lên người khách, vội vàng cầm khăn giấy, liên tục nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không thấy ngài ở đây, thực xin lỗi, rất xin lỗi!"Bởi vì đây là lúc Hàn Thụy vừa mới phát biểu xong, mọi người hầu như đều tập trung ở khu vực này, động tĩnh ở đây lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đương nhiên bao gồm cả Hàn Thiếu Công, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người nọ, mắt Hàn Thiếu Công sáng rực..."Không sao, là tôi vừa mới thất thần, không nhìn thấy anh đi qua, anh đừng tự trách." Vương Nhất Bác muốn chính là kết quả này, cậu lấy khăn giấy từ người phục vụ, bắt đầu tự lau, còn rất ôn nhu nói với nhân viên phục vụ."Thực sự xin lỗi, tiên sinh, bộ đồ của ngài, tôi... tôi..." Nhân viên phục vụ liên tục cúi đầu xin lỗi Vương Nhất Bác, vốn muốn nói bồi thường bộ vest cho người ta, nhưng ngẫm lại, người tới bữa tiệc này không phú cũng quý, một kiện âu phục đều trị giá không nhỏ, chút ít tiền kiếm được bồi thường làm sao đủ.Nghe giọng nói sắp khóc của nhân viên phục vụ, trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy có chút áy náy, cậu không phải cố ý đi sinh sự với nhân viên phục vụ, cậu vỗ vỗ vai nhân viên phục vụ, "Rượu không đổ tới người của tôi, anh không cần tự trách."Nhân viên phục vụ cúi đầu xuống, Vương Nhất Bác có thể thấy nhân viên phục vụ hơi run lên.“Thế nhưng, anh làm rượu văng trên tay tôi, phạt tất nhiên là phải phạt.” Vương Nhất Bác đột nhiên chậm rãi nói.Nghe Vương Nhất Bác nói, nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn Vương Nhất Bác, sau đó nặng nề gật đầu, chuyện hắn làm sai, nhất định phải phạt, tính cách của vị tiên sinh này đã rất tốt, không mắng hắn, cho dù vị tiên sinh này không phạt hắn, quản đốc cũng sẽ phạt hắn.“Quản đốc của anh đâu?” Vương Nhất Bác quét mắt một vòng, thấy một nhân viên phục vụ khác chạy đến, lần này chắc là quản đốc."Anh ta làm văng rượu trên tay tôi, liền phạt anh ta đi lấy cho tôi một ly rượu mới, tôi muốn hảo tỉnh." Vương Nhất Bác cười nói.Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, vậy mà chỉ phạt anh ta đi lấy một ly rượu mới? Đây là phạt sao? Anh ta nghĩ gọi quản đốc đến là để phạt anh ta, nhưng không ngờ lại là giải vây thay anh ta, miễn phạt của quản đốc."Thất thần làm gì? Còn không mau đi!" Vương Nhất Bác vỗ vỗ nhân viên phục vụ đang sững sốt, cười nói.Nhân viên phục vụ cảm kích nhìn Vương Nhất Bác, lập tức đi lấy rượu cho Vương Nhất Bác.Trò khôi hài này kết thúc hài hòa như vậy, người xung quanh không thấy náo nhiệt, tự nhiên cũng giải tán, có người bàn luận Vương Nhất Bác mềm lòng, sau này làm sao tung hoành trong giới kinh doanh.“Tôi thấy cậu rất lạ mặt?” Vương Nhất Bác nhìn lại, phát hiện là Hàn Thụy, đằng sau còn có Hàn Thiếu Công.“Tôi là Vương Nhất Bác của Hào Lệ, vừa về nước cách đây không lâu.” Vương Nhất Bác lễ phép cúi đầu chào Hàn Thụy, lịch sự bắt tay với Hàn Thiếu Công.Ở góc Hàn Thụy không nhìn thấy Vương Nhất Bác mỉm cười, ly rượu này cũng không uổng phí làm đổ, mấy ngày trước cậu đọc thông tin của Tập đoàn Hoa Đông, phát hiện mấy đời trước Hàn gia là gia tộc thư hương, đến thế hệ của Hàn Thụy mới bắt đầu kinh doanh, ngày đó nhìn thấy ngôn hành cử chỉ của Hàn Thiếu Công rất có lễ độ.Hàn Thiếu Công bình thường là một đứa trẻ nghe lời, người khác đánh giá Hàn Thiếu Công khiêm tốn hữu lễ, không có bất kỳ hành vi xấu nào, trong giới kinh doanh có thể nói là thanh lưu, không ra ngoài sau mười một giờ tối, cho nên trong lòng Vương Nhất Bác đại khái suy đoán, có thể chịu ảnh hưởng của trưởng bối, Hàn Thụy giáo dục Hàn Thiếu Công rất nghiêm khắc, nhìn Hàn Thụy, Vương Nhất Bác càng xác nhận phỏng đoán của mình, Hàn Thùy rất trọng lễ nghi và phẩm chất đạo đức.Cho nên Vương Nhất Bác ý định thử một lần, ít nhất để lại ấn tượng ban đầu tốt cho Hàn Thụy, cậu mới có cơ hội tiếp xúc với Hàn Thiếu Công.“Con trai của lão Vương đều lớn như vậy rồi!” Hàn Thụy vui mừng nhìn Vương Nhất Bác, ông và Vương Thiên Hạo đã gặp nhau mấy lần, bình thường giao thiệp không nhiều lắm, lần trước ông nhìn thấy Vương Nhất Bác là khi cậu hai ba tuổi, nhìn ảnh chụp, không ngờ bé con trắng trắng mềm mềm lúc trước, còn rất cao, rất ngay thẳng, không những ưa nhìn, phẩm hạnh đúng mực, bên trong phú nhị đại bọn hắn cũng không thấy nhiều.“Lúc trước cha cũng từng nhắc đến ngài với tôi.” Lúc nói chuyện với Hàn Thụy, Vương Nhất Bác còn cố ý cúi người một chút, chỉ cần Vương Nhất Bác nguyện ý thu hồi gai góc, trông cậu ngoan hơn bất cứ ai, giống như một con mèo nhỏ.Dù sao Vương Nhất Bác cũng học tâm lý học, cho dù Hàn Thụy có nhiều kinh nghiệm, Vương Nhất Bác vẫn có thể đoán ra tâm tình của Hàn Thụy từ biểu hiện của Hàn Thụy, chỉ cần thấy Hàn Thụy có chút không vui, Vương Nhất Bác lập tức nói sang chuyện khác. Cho nên Hàn Thụy và Vương Nhất Bác nói chuyện rất vui vẻ, càng nhìn càng thích đứa nhỏ Vương Nhất Bác này.Trong tiệc tối, Hàn Thụy còn lôi kéo Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, tiếp tục trò chuyện với Vương Nhất Bác, ông phát hiện đứa nhỏ này không chỉ hiểu lễ phép, có giáo dục, học thức còn uyên bác, mặc kệ ngươi hỏi cái gì, cậu cũng có thể trả lời một vài câu, Vương Thiên Hạo thật có phúc.Tiệc tối vô cùng nhiều người đều chú ý đến tình cảnh của Hàn Thụy và Vương Nhất Bác, ấn tượng đầu tiên của nhiều người về Vương Nhất Bác, cũng giống với hội con nhà giàu, nhiều nhất là không có điểm nào dễ nhìn, nhưng hiện tại vừa nhìn, người ta đã ở trên cầu với Hàn Thụy, cho thấy chàng trai trẻ này cũng không phải bình hoa, chắc chắn có thực lực, bọn họ muốn định nghĩa ấn tượng với Vương Nhất Bác một lần nữa.Hàn Thiếu Công ngồi ở bên kia của cha, nghe Vương Nhất Bác cùng phụ thân nói chuyện, lúc phụ thân nói chuyện, anh ta không có tư cách xen vào.Anh ta không ngờ, ngày đó vội vàng gặp mặt trong nhà hàng, anh ta khó có thể quên được thiếu niên này, rất tiếc nuối không hỏi tên của thiếu niên, tiếc nuối rất lâu, không ngờ tối nay lại gặp lần nữa, dù anh ta và thiếu niên không nói một lời, trao đổi ánh mắt cũng không có, trong lòng Hàn Thiếu Công cũng rất vui mừng, hơn nữa thiếu niên này lại là người của Tập đoàn Hào Lệ, gần đây anh ta cũng nghe nói công tử của Tập đoàn Hào Lệ muốn tiếp quản công ty con trong nước, không ngờ người này chính là Vương Nhất Bác, vậy sau này có phải anh ta có thể thường xuyên gặp Vương Nhất Bác không?Tiệc tối, Vương Nhất Bác cơ bản không ăn nhiều, đều cùng Hàn Thụy nói chuyện phiếm. Hàn Thụy giống như trưởng bối, đối với cậu mang theo yêu thích tiểu bối, Vương Nhất Bác rất may mắn, cố gắng của cậu tối nay không uổng phí.Bởi vì Hàn Thụy sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi sớm, thời điểm rời khỏi trang viên, Hàn Thụy gọi Hàn Thiếu Công lại, không biết nói gì, quay đầu về phía sau nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hiểu chuyện tiến lên, đi theo Hàn Thiếu Công đưa Hàn Thụy ra cửa, nhìn Hàn Thụy lên xe, Vương Nhất Bác mới định xoay người rời đi.Hàn Thiếu Công nhìn thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi, anh ta vội vàng gọi Vương Nhất Bác lại, "Tiểu Vương tổng, sau khi tiệc tối kết thúc, tôi phải đến câu lạc bộ Lam Thiên với vài người bạn, cậu có đi không?" Hàn Thiếu Công thận trọng hỏi.Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Hàn Thiếu Công, ngọt ngào nói với Hàn Thiếu Công, "Được! Rất hân hạnh được biết anh, sau này gọi tôi Nhất Bác được rồi!"Vương Nhất Bác bước tới bắt tay Hàn Thiếu Công, không có gì bất ngờ xảy ra, vừa rồi Hàn Thụy gọi Hàn Thiếu Công đến để nói chuyện hợp tác.Mặc dù thời điểm nói chuyện phiếm với Hàn Thụy, Vương Nhất Bác không đề cập đến việc hợp tác, nhưng dù sao Hàn Thụy cũng ở trong giới kinh doanh vài thập niên, làm sao có thể không biết tâm tư của Vương Nhất Bác, hơn nữa Tập đoàn Hào Lệ lại có thực lực, ông ta còn rất thích tiểu bối Vương Nhất Bác này, hợp tác đôi bên cùng có lợi chắc chắn là tốt!Hàn Thiếu Công nhẹ gật đầu, đối với Vương Nhất Bác hô một tiếng, "Nhất Bác!" Thời điểm nói ra hai chữ này, tim của anh ta đập rất nhanh, nai con đi loạn, anh ta cảm giác đầu ngón tay còn vương nhiệt độ của Vương Nhất Bác, nhìn nam hài tử trước mắt cười ngọt ngào, Hàn Thiếu Công cảm thấy trái tim anh ta không thuộc về anh ta nữa.
Ăn cơm xong, Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến trở lại Cục thành phố, Tiêu Chiến không cho cậu thức khuya, nên để cậu về nhà trước.Tuy đồng ý ở cùng phòng với Tiêu Chiến, nhưng hôm đó về nhà cũng không còn sớm, Vương Nhất Bác cũng lười thu dọn đồ đạc, đành phải trở về phòng cũ.Đến hai ba giờ sáng, Vương Nhất Bác cảm giác có người vén chăn bông của cậu lên, sau đó rón rén bò lên giường, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.Ngửi được mùi quen thuộc, Vương Nhất Bác thả lỏng cảnh giác, vòng tay của Tiêu Chiến rất ấm áp, Vương Nhất Bác không mở mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ say trong ngực Tiêu Chiến.Bảy giờ sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên, Vương Nhất Bác mơ màng tắt báo thức, thấy Tiêu Chiến vẫn ôm cậu trong ngực.Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vẫn còn ngủ rất say, hẳn là tối hôm qua đã thức khuya kiểm tra manh mối. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nhấc tay Tiêu Chiến đặt xuống giường, sau đó từ từ đứng dậy, giúp Tiêu Chiến nhét lại chăn bông, Vương Nhất Bác không định đánh thức Tiêu Chiến, muốn để hắn nghỉ ngơi nhiều chút.Vương Nhất Bác đi vào phòng tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt, nhìn mình trong gương, Vương Nhất Bác mới chú ý tới, hàng cúc dưới bộ đồ ngủ của mình đã bị cởi ra, khó trách khi cậu vừa đi đã cảm thấy bụng mát lạnh.Vương Nhất Bác im lặng đánh răng, dạo gần đây Tiêu Chiến có tiết ra quá nhiều hoocmon nam không? Vẫn là quá lâu chưa ăn mặn? Tại sao thích động thủ với cậu trước.Vương Nhất Bác tắm rửa xong, nhẹ chân nhẹ tay trở lại phòng, thay bộ đồ hôm nay sẽ mặc đi làm.Vương Nhất Bác vừa mở tủ, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhìn sang thấy Tiêu Chiến không có dấu hiệu thức dậy.Vương Nhất Bác vừa định nghe điện thoại, sau đó phát hiện điện thoại đã im lặng, giây tiếp theo di động của cậu lại vang lên, là Ngô Hải Lâm gọi.“Alo!” Vương Nhất Bác tìm thấy điện thoại, trả lời cuộc gọi, Ngô Hải Lâm tìm cậu có chuyện gì không?"Vương cố vấn, anh gọi lão đại giúp tôi! Tôi vừa mới gọi cho hắn nhưng không ai trả lời. Chúng tôi đã tìm ra manh mối mới! Còn rất quan trọng." Giọng của Ngô Hải Lâm vang lên qua điện thoại.“Được!” Vương Nhất Bác sững sờ cúp điện thoại, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra.Không có thời gian để suy nghĩ nhiều như vậy, Vương Nhất Bác cúi xuống, nhẹ nhàng lay cánh tay Tiêu Chiến, "Chiến ca, thức dậy đi! Đám Ngô Hải Lâm đã tìm ra manh mối mới!"Tiêu Chiến mở một mắt, khẽ ậm ừ, thấy Vương Nhất Bác, tay nhanh hơn não, vươn tay ôm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác liền ngã trên người hắn.Vương Nhất Bác muốn chống đỡ đứng lên, nhưng Tiêu Chiến không chịu buông ra, Vương Nhất Bác nhéo cánh tay Tiêu Chiến, "Vừa sáng sớm đừng làm loạn, dậy đi!"“Anh muốn Nhất Bác hôn mới dậy được.” Tiêu Chiến vừa mới tỉnh dậy, giọng nói có chút khàn khàn, lại càng tăng thêm chút từ tính, nghe rất rõ ràng.“Còn chưa đánh răng!” Vương Nhất Bác vùng vẫy đứng dậy, bắt đầu cởi cúc áo ngủ.Vương Nhất Bác cởi đến một nửa, thấy Tiêu Chiến ngồi ngay ngắn trên giường nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược, Vương Nhất Bác nuốt nước miếng, nói với Tiêu Chiến: "Nhìn cái gì! Tại sao còn chưa rời giường!"Tiêu Chiến hậm hực thu hồi ánh mắt, sờ lên mũi của mình, hôm qua hắn bận đến nửa đêm, vốn là rất mệt, nhưng vẫn lê cơ thể mệt mỏi về nhà, muốn dành nhiều thời gian hơn cho Vương Nhất Bác, kết quả mới sáng thức dậy, không có được lời ngọt ngào buổi sáng tốt lành, còn bị vợ mình dữ tợn.Đội trưởng Tiêu ủy khuất, nhưng đội trưởng Tiêu không dám nói.Vương Nhất Bác mặc xong âu phục, đã ngồi ăn sáng trên bàn, bữa sáng do Thư ký Ngô mang đến, sáng nay cậu có hai cuộc họp, cho nên bữa sáng phải xong sớm một chút.Lúc Tiêu Chiến tắm xong, Vương Nhất Bác đã gần kết thúc trận chiến bữa sáng, thấy Tiêu Chiến không quá hào hứng, bước tới bên cạnh Tiêu Chiến, nói với Tiêu Chiến: “Em phải đi làm rồi!” Sau đó, nhanh chóng hôn lên môi Tiêu Chiến một cái.Không đợi Tiêu Chiến kịp phản ứng, Vương Nhất Bác vội vàng rời đi, có lẽ là ngại. Tiêu Chiến sờ lên môi mình, bạn nhỏ nhà hắn thật đáng yêu.
Bên Cục thành phố, Ngô Hải Lâm vừa kết thúc cuộc gọi, Triệu Tuyết đi tới hỏi: "Lão đại nói khi nào tới?"Ngô Hải Lâm để điện thoại xuống, cầm mì gói lên, cắn một miếng, phát âm không rõ nói: "Chắc nhanh thôi, tôi gọi cho Vương cố vấn."Nghe Ngô Hải Lâm nói, Triệu Tuyết ngây người hai ba giây, sau đó kinh ngạc hỏi: "Cậu nói ai, hỏi Vương cố vấn? Tại sao cậu lại gọi cho Vương cố vấn?""Lão đại không nghe điện thoại của tôi, tôi chỉ có thể gọi cho Vương cố vấn hỏi, dựa vào kinh nghiệm buôn chuyện của tôi, lão đại chắc chắn sẽ trả lời cuộc gọi của Vương cố vấn, nếu không đánh cược đi, xem hôm nay lão đại có đến không!" Ngô Hải Lâm gắp một thìa mì tôm đưa lên miệng, sau đó cắn đứt sợi mì, nháy mắt với Triệu Tuyết, vẻ mặt đắc ý nói."Cược thì cược, ai sợ ai! Ai thua, mời ăn cơm!" Triệu Tuyết cũng không chịu thua nói, lão đại của bọn họ bất hòa với Vương cố vấn, khó ở chung, Vương cố vấn cũng chỉ có thể gọi điện thoại, làm sao lão đại lại nhạy cảm với điện thoại của Vương cố vấn được?“Một lời đã định!” Ngô Hải Lâm đứng dậy đập tay với Triệu Tuyết, cậu có thể có một cái cuối tuần không ăn mì gói......Tiêu Chiến đến văn phòng, thời điểm hắn bước vào cửa, Ngô Hải Lâm và Triệu Tuyết rạng rỡ nhìn ra cửa, thiếu chút nữa Tiêu Chiến cho rằng có thứ gì đó vô hình sau lưng."A! Tôi đã nói mà! Một tuần ăn cơm!" Ngô Hải Lâm làm động tác cổ vũ, dương dương đắc ý vặn vẹo trước mặt Triệu Tuyết.“Hai người đang làm gì vậy!” Tiêu Chiến ghét bỏ nhìn Ngô Hải Lâm, đây là đội viên của hắn? Tám phần không phải là kẻ ngốc?"Lão đại, anh bất hòa với Vương cố vấn, khó sống chung, tại sao anh ta có thể đánh thức anh..., anh sẽ không đặc biệt nhạy cảm với chuông điện thoại của Vương cố vấn a!" Triệu Tuyết chán nản nói, cô vậy mà thua cá cược, lão đại của bọn họ cũng không quá hăng hái tranh giành đi à nha, thỏa thỏa phu quản nghiêm thật.“Ai mà không biết chúng tôi sống chung.” Tiêu Chiến nhìn qua hai người bọn họ, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn biết hôm nay Ngô Hải Lâm gọi điện cho Vương Nhất Bác, đoán chừng hai người này lấy chuyện kia ra đánh cược, hắn hời hợt nói một câu, sau đó lướt qua bọn họ đi vào trong."Cái gì! Anh sống chung với Vương cố vấn!" Lần này đến lượt Ngô Hải Lâm kinh ngạc, cậu ta lớn tiếng hét lên, đừng nói toàn bộ văn phòng đội hình sự, cả tầng này đều nghe được, cậu vốn cảm thấy chỉ cần là cuộc gọi của Vương cố vấn, lão đại bọn hắn chắc chắn sẽ trả lời, khả năng cài đặt chuông riêng, hay thật, ai biết lão đại của bọn hắn và Vương cố vấn ở chung."Nói nhỏ một chút! Đừng cho thiên hạ biết! Tai tôi sắp điếc rồi." Tiêu Chiến xoa xoa tai giả vờ đau nhứt.“Chúc mừng lão đại thoát ế thành công!” Các đội viên đội Hình sự cũng chỉ sững sốt một chút, sau đó dưới sự chỉ huy của Ngô Hải Lâm, đội viên đội Hình sự đồng loạt hô lớn với Tiêu Chiến, âm thanh lớn đến mức cả tòa nhà đều nghe, mọi người ở phòng khác thò đầu ra tò mò nhìn về phía văn phòng đội Hình sự.Kỳ thật, đội viên đội Hình sự rất thích Vương Nhất Bác, không chỉ mua bữa tối cho bọn họ, chủ yếu là bọn họ rất bội phục Vương Nhất Bác, năng lực chuyên môn siêu phàm, chỉ có người như vậy, ở bên cạnh lão đại bọn hắn, mới làm cho người ta cảm thấy xứng đôi, cho nên hai người bọn họ thực sự ở bên nhau, đội viên đội Hình sự so với khiếp sợ, càng chúc phúc nhiều hơn.Tiêu Chiến vội vàng đóng cửa phòng làm việc, cái mặt này của hắn không gánh nổi, cũng may hôm nay Vương Nhất Bác đi làm ở công ty, nếu nhìn thấy trận chiến này, nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó lại phải dỗ dành cậu.Tiêu Chiến nhận đám người này đều là huynh đệ vào sinh ra tử, cho nên hắn không có ý định giấu giếm đội viên.“Đợi vụ án này giải quyết xong, tôi mời các cậu một chầu.” Tiêu Chiến hắng giọng nói tiếp, “Vương cố vấn da mặt mỏng, đừng nói càn trước mặt cậu ấy!"Nghe Tiêu Chiến sắp mời cơm, các đội viên càng có động lực, bọn hắn đương nhiên không dám đi tới trước mặt Vương cố vấn, chỉ dám núp ở trước mặt đội trưởng nhà mình, cho nên nguyên một đám trả lời rất thoải mái, "YES, SIR!"Tiêu Chiến để bọn họ rời đi, mình cũng trở về văn phòng xem manh mối mới.Hiện tại bọn họ nghi ngờ vụ án lần này là nhắm vào công ty bảo hiểm Thụy Hoa, dù sao hai nạn nhân đều là nhân viên của công ty bảo hiểm, Tiêu Chiến yêu cầu Triệu Tuyết đi thăm dò những khách hàng mà hai nạn nhân đã từng tiếp xúc, quả thật tìm được một người tình nghi.Người này tên Lý Chí Cường, mấy năm trước hắn và vợ mua bảo hiểm nhân thọ của Tập đoàn Thụy Hoa, nhưng trước đó không lâu vợ hắn bị tai nạn giao thông qua đời, Lý Chí Cường muốn đòi tiền bồi thường, nhưng Dương Giác lấy lý do lừa đảo đã từ chối, dù cho Lý Chí Cường đưa ra rất nhiều bằng chứng, chứng minh vợ hắn chết ngoài ý muốn.Tiêu Chiến cũng đã đọc chính sách bảo hiểm, vợ của Lý Chí Cường người được lợi chính là Lý Chí Cường, mức bảo hiểm của vợ rất cao, có thể nhận được ba trăm vạn tiền bồi thường, hơn nữa sắp tới Lý Chí Cường và vợ ly hôn, cửa hàng quần áo của Lý Chí Cường cũng bị thua lỗ nặng, đổi lại ai nhìn, Lý Chí Cường giống như đang gian lận tiền bảo hiểm.Sở dĩ nghi ngờ Lý Chí Cường, bởi vì trong camera giám sát của công ty bảo hiểm Thụy Hoa, bọn họ nhìn thấy Lý Chí Cường thường vô ý đi ngang qua công ty của bọn họ, thậm chí còn theo dõi Dương Giác một đoạn thời gian, mặc dù cuối cùng không theo Dương Giác về nhà.Trước mắt chưa biết mối quan hệ giữa Lý Chí Cường và Bạch Khiết, nhưng hiện tại đây là người khả nghi nhất, Tiêu Chiến đã cử Tôn Hầu theo dõi.Bọn họ còn đi kiểm tra camera giám sát gần nhà của Dương Giác và Bạch Khiết, cả hai đều biến mất trên đường về nhà vào ban đêm, bọn họ đột ngột biến mất trong một điểm mù của camera, cho thấy hung thủ đã quan sát bọn họ từ rất lâu, biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của bọn họ, thậm chí đã theo dõi bọn họ một khoảng thời gian, cho nên biết điểm mù của camera trên đường bọn họ về nhà ở đâu.Tiêu Chiến phái Triệu Tuyết xem camera giám sát nhiều ngày, đều không phát hiện người đàn ông nào liên tục xuất hiện bên cạnh Dương Giác và Bạch Khiết, Tiêu Chiến cảm thấy, cho dù người đàn ông này thật sự cẩn thận như vậy, camera giám sát nhiều ngày như vậy cũng không ghi lại được hình ảnh nào.......Vài ngày tới, Tiêu Chiến bận rộn với vụ án, ít có thời gian về nhà, cơ bản sau khi Vương Nhất Bác ngủ say rồi mới về nhà, thậm chí buổi sáng Vương Nhất Bác chưa tỉnh dậy đã rời đi.Hôm nay là tiệc tối của Tập đoàn Hoa Đông, Vương Nhất Bác ăn mặc đặc biệt một chút, chải kiểu tóc ngược, vẫn mặc một thân tây trang màu đen, bất quá, trên chiếc áo khoác nhung đen đeo một cái khuy, thậm chí còn không thắt cà vạt, chẳng qua là đeo một sợi dây chuyền châu báu màu trắng, mở ra toàn bộ khí tràng. Sợi dây chuyền này là phong cách chủ đạo của nhà cậu, muốn bàn bạc hợp tác, phải để người khác nhìn sản phẩm của nhà mình một chút.Vương Nhất Bác ngồi trên xe, gửi một tin nhắn cho Tiêu Chiến, nói đêm nay cậu phải tham gia tiệc tối. Nhắc tới cũng kỳ lạ, Vương Nhất Bác cũng thuộc kiểu người kiểm soát rất mạnh, cậu thích người khác báo cáo hành trình cho cậu, nhưng đối với Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác luôn báo cáo hành trình của mình cho Tiêu Chiến, chẳng lẽ cái này là song hướng yêu nhau?Tiêu Chiến không lập tức trả lời tin nhắn của cậu, đoán chừng là vẫn còn bận. Tiệc tối của Tập đoàn Hoa Đông được tổ chức tại khuôn viên trong nhà, cảnh vật rất tốt, trang trí vô cùng ưu nhã, sang trọng.Vương Nhất Bác sửa sang âu phục một chút, xuống xe, dưới sự hướng dẫn của người phục vụ đi vào bên trong, Vương Nhất Bác lễ phép gật đầu cảm ơn người phục vụ, cầm ly sâm panh nhấp một ngụm, kỳ thật ánh mắt cậu đã quét qua tất cả những người trong sân một lượt.Vương Nhất Bác có mục tiêu rõ ràng, cậu thầm nghĩ phát triển Tập đoàn Hoa Đông, nhưng trước mắt chưa thấy thân ảnh Hàn Thiếu Công, cậu giơ ly đế cao, rượu trong ly dường như chưa uống hết, mỗi lần chạm ly đều không uống nhiều, đối với những công ty khác đưa tới, cậu đều uyển chuyển từ chối.Đặc biệt là đối với một số người đụng phải cái đinh Vương Thiên Hạo, Vương Nhất Bác từ chối liền rõ một điểm, những người này thấy hôm nay Vương Nhất Bác tới, trong lòng đại khái đoán được, đây là Tổng giám đốc sắp lui về tuyến thứ hai, muốn giúp đỡ Thái tử thượng vị, cho nên từng người đến lôi kéo làm quen Vương Nhất Bác, không ngờ tiểu Thái tử này dầu muối không tiến, còn khó lừa hơn cha cậu ta.Mặc dù Vương Nhất Bác không biết lý do vì sao Vương Thiên Hạo từ chối, nhưng Vương Thiên Hạo ở Hào Lệ nhiều năm, luôn suy tính như vậy.Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào cầu thang xoắn ốc ở giữa sân, đây là phòng ốc của Hàn gia, đoán chừng người Hàn gia đều xuất hiện ở tầng hai.Đột nhiên, đèn trên cầu thang bật sáng, Vương Nhất Bác nhìn thấy ba người đi xuống cầu thang, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đã lớn tuổi một chút, bộ dạng nho nhã, hẳn là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoa Đông --- Hàn Thụy, Hàn Thiếu Công không hổ là con của ông ta, quả thật cùng cha của anh ta như khuôn đúc.Hàn Thiếu Công đi sau cha mình, bên cạnh có một người phụ nữ mặc váy lụa màu hồng, đoán chừng là vị hôn thê của Hàn Thiếu Công, nhưng nhìn hai người bọn họ không giao tiếp bằng mắt trong suốt quá trình, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng nhắc, có lẽ là hôn nhân thương mại.Hàn Thụy bước lên sân khấu nói vài lời lịch sự, không bao lâu liền tuyên bố tiệc tối bắt đầu.Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn về phía Hàn Thụy, nếu cậu muốn có được cơ hội hợp tác, phải được Hàn Thụy công nhận, tuy Hàn Thụy lui về sau, nhưng sức ảnh hưởng của ông ta vẫn còn, rất nhiều quyết định Hàn Thiếu Công đều nghe Hàn Thụy.Đột nhiên, Vương Nhất Bác nhìn thấy người phục vụ bên cạnh cầm ly rượu đi qua, Vương Nhất Bác cố ý đưa chân ra một chút, nhân viên phục vụ vốn đi rất nhanh, không chú ý tới chân Vương Nhất Bác, bị trượt chân một phát, vừa vặn rượu tràn vào tay áo cỉa Vương Nhất Bác.Nhân viên phục vụ thấy mình làm đổ rượu lên người khách, vội vàng cầm khăn giấy, liên tục nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không thấy ngài ở đây, thực xin lỗi, rất xin lỗi!"Bởi vì đây là lúc Hàn Thụy vừa mới phát biểu xong, mọi người hầu như đều tập trung ở khu vực này, động tĩnh ở đây lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đương nhiên bao gồm cả Hàn Thiếu Công, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người nọ, mắt Hàn Thiếu Công sáng rực..."Không sao, là tôi vừa mới thất thần, không nhìn thấy anh đi qua, anh đừng tự trách." Vương Nhất Bác muốn chính là kết quả này, cậu lấy khăn giấy từ người phục vụ, bắt đầu tự lau, còn rất ôn nhu nói với nhân viên phục vụ."Thực sự xin lỗi, tiên sinh, bộ đồ của ngài, tôi... tôi..." Nhân viên phục vụ liên tục cúi đầu xin lỗi Vương Nhất Bác, vốn muốn nói bồi thường bộ vest cho người ta, nhưng ngẫm lại, người tới bữa tiệc này không phú cũng quý, một kiện âu phục đều trị giá không nhỏ, chút ít tiền kiếm được bồi thường làm sao đủ.Nghe giọng nói sắp khóc của nhân viên phục vụ, trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy có chút áy náy, cậu không phải cố ý đi sinh sự với nhân viên phục vụ, cậu vỗ vỗ vai nhân viên phục vụ, "Rượu không đổ tới người của tôi, anh không cần tự trách."Nhân viên phục vụ cúi đầu xuống, Vương Nhất Bác có thể thấy nhân viên phục vụ hơi run lên.“Thế nhưng, anh làm rượu văng trên tay tôi, phạt tất nhiên là phải phạt.” Vương Nhất Bác đột nhiên chậm rãi nói.Nghe Vương Nhất Bác nói, nhân viên phục vụ ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn Vương Nhất Bác, sau đó nặng nề gật đầu, chuyện hắn làm sai, nhất định phải phạt, tính cách của vị tiên sinh này đã rất tốt, không mắng hắn, cho dù vị tiên sinh này không phạt hắn, quản đốc cũng sẽ phạt hắn.“Quản đốc của anh đâu?” Vương Nhất Bác quét mắt một vòng, thấy một nhân viên phục vụ khác chạy đến, lần này chắc là quản đốc."Anh ta làm văng rượu trên tay tôi, liền phạt anh ta đi lấy cho tôi một ly rượu mới, tôi muốn hảo tỉnh." Vương Nhất Bác cười nói.Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, vậy mà chỉ phạt anh ta đi lấy một ly rượu mới? Đây là phạt sao? Anh ta nghĩ gọi quản đốc đến là để phạt anh ta, nhưng không ngờ lại là giải vây thay anh ta, miễn phạt của quản đốc."Thất thần làm gì? Còn không mau đi!" Vương Nhất Bác vỗ vỗ nhân viên phục vụ đang sững sốt, cười nói.Nhân viên phục vụ cảm kích nhìn Vương Nhất Bác, lập tức đi lấy rượu cho Vương Nhất Bác.Trò khôi hài này kết thúc hài hòa như vậy, người xung quanh không thấy náo nhiệt, tự nhiên cũng giải tán, có người bàn luận Vương Nhất Bác mềm lòng, sau này làm sao tung hoành trong giới kinh doanh.“Tôi thấy cậu rất lạ mặt?” Vương Nhất Bác nhìn lại, phát hiện là Hàn Thụy, đằng sau còn có Hàn Thiếu Công.“Tôi là Vương Nhất Bác của Hào Lệ, vừa về nước cách đây không lâu.” Vương Nhất Bác lễ phép cúi đầu chào Hàn Thụy, lịch sự bắt tay với Hàn Thiếu Công.Ở góc Hàn Thụy không nhìn thấy Vương Nhất Bác mỉm cười, ly rượu này cũng không uổng phí làm đổ, mấy ngày trước cậu đọc thông tin của Tập đoàn Hoa Đông, phát hiện mấy đời trước Hàn gia là gia tộc thư hương, đến thế hệ của Hàn Thụy mới bắt đầu kinh doanh, ngày đó nhìn thấy ngôn hành cử chỉ của Hàn Thiếu Công rất có lễ độ.Hàn Thiếu Công bình thường là một đứa trẻ nghe lời, người khác đánh giá Hàn Thiếu Công khiêm tốn hữu lễ, không có bất kỳ hành vi xấu nào, trong giới kinh doanh có thể nói là thanh lưu, không ra ngoài sau mười một giờ tối, cho nên trong lòng Vương Nhất Bác đại khái suy đoán, có thể chịu ảnh hưởng của trưởng bối, Hàn Thụy giáo dục Hàn Thiếu Công rất nghiêm khắc, nhìn Hàn Thụy, Vương Nhất Bác càng xác nhận phỏng đoán của mình, Hàn Thùy rất trọng lễ nghi và phẩm chất đạo đức.Cho nên Vương Nhất Bác ý định thử một lần, ít nhất để lại ấn tượng ban đầu tốt cho Hàn Thụy, cậu mới có cơ hội tiếp xúc với Hàn Thiếu Công.“Con trai của lão Vương đều lớn như vậy rồi!” Hàn Thụy vui mừng nhìn Vương Nhất Bác, ông và Vương Thiên Hạo đã gặp nhau mấy lần, bình thường giao thiệp không nhiều lắm, lần trước ông nhìn thấy Vương Nhất Bác là khi cậu hai ba tuổi, nhìn ảnh chụp, không ngờ bé con trắng trắng mềm mềm lúc trước, còn rất cao, rất ngay thẳng, không những ưa nhìn, phẩm hạnh đúng mực, bên trong phú nhị đại bọn hắn cũng không thấy nhiều.“Lúc trước cha cũng từng nhắc đến ngài với tôi.” Lúc nói chuyện với Hàn Thụy, Vương Nhất Bác còn cố ý cúi người một chút, chỉ cần Vương Nhất Bác nguyện ý thu hồi gai góc, trông cậu ngoan hơn bất cứ ai, giống như một con mèo nhỏ.Dù sao Vương Nhất Bác cũng học tâm lý học, cho dù Hàn Thụy có nhiều kinh nghiệm, Vương Nhất Bác vẫn có thể đoán ra tâm tình của Hàn Thụy từ biểu hiện của Hàn Thụy, chỉ cần thấy Hàn Thụy có chút không vui, Vương Nhất Bác lập tức nói sang chuyện khác. Cho nên Hàn Thụy và Vương Nhất Bác nói chuyện rất vui vẻ, càng nhìn càng thích đứa nhỏ Vương Nhất Bác này.Trong tiệc tối, Hàn Thụy còn lôi kéo Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh, tiếp tục trò chuyện với Vương Nhất Bác, ông phát hiện đứa nhỏ này không chỉ hiểu lễ phép, có giáo dục, học thức còn uyên bác, mặc kệ ngươi hỏi cái gì, cậu cũng có thể trả lời một vài câu, Vương Thiên Hạo thật có phúc.Tiệc tối vô cùng nhiều người đều chú ý đến tình cảnh của Hàn Thụy và Vương Nhất Bác, ấn tượng đầu tiên của nhiều người về Vương Nhất Bác, cũng giống với hội con nhà giàu, nhiều nhất là không có điểm nào dễ nhìn, nhưng hiện tại vừa nhìn, người ta đã ở trên cầu với Hàn Thụy, cho thấy chàng trai trẻ này cũng không phải bình hoa, chắc chắn có thực lực, bọn họ muốn định nghĩa ấn tượng với Vương Nhất Bác một lần nữa.Hàn Thiếu Công ngồi ở bên kia của cha, nghe Vương Nhất Bác cùng phụ thân nói chuyện, lúc phụ thân nói chuyện, anh ta không có tư cách xen vào.Anh ta không ngờ, ngày đó vội vàng gặp mặt trong nhà hàng, anh ta khó có thể quên được thiếu niên này, rất tiếc nuối không hỏi tên của thiếu niên, tiếc nuối rất lâu, không ngờ tối nay lại gặp lần nữa, dù anh ta và thiếu niên không nói một lời, trao đổi ánh mắt cũng không có, trong lòng Hàn Thiếu Công cũng rất vui mừng, hơn nữa thiếu niên này lại là người của Tập đoàn Hào Lệ, gần đây anh ta cũng nghe nói công tử của Tập đoàn Hào Lệ muốn tiếp quản công ty con trong nước, không ngờ người này chính là Vương Nhất Bác, vậy sau này có phải anh ta có thể thường xuyên gặp Vương Nhất Bác không?Tiệc tối, Vương Nhất Bác cơ bản không ăn nhiều, đều cùng Hàn Thụy nói chuyện phiếm. Hàn Thụy giống như trưởng bối, đối với cậu mang theo yêu thích tiểu bối, Vương Nhất Bác rất may mắn, cố gắng của cậu tối nay không uổng phí.Bởi vì Hàn Thụy sức khỏe không tốt, cần nghỉ ngơi sớm, thời điểm rời khỏi trang viên, Hàn Thụy gọi Hàn Thiếu Công lại, không biết nói gì, quay đầu về phía sau nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hiểu chuyện tiến lên, đi theo Hàn Thiếu Công đưa Hàn Thụy ra cửa, nhìn Hàn Thụy lên xe, Vương Nhất Bác mới định xoay người rời đi.Hàn Thiếu Công nhìn thấy Vương Nhất Bác chuẩn bị rời đi, anh ta vội vàng gọi Vương Nhất Bác lại, "Tiểu Vương tổng, sau khi tiệc tối kết thúc, tôi phải đến câu lạc bộ Lam Thiên với vài người bạn, cậu có đi không?" Hàn Thiếu Công thận trọng hỏi.Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Hàn Thiếu Công, ngọt ngào nói với Hàn Thiếu Công, "Được! Rất hân hạnh được biết anh, sau này gọi tôi Nhất Bác được rồi!"Vương Nhất Bác bước tới bắt tay Hàn Thiếu Công, không có gì bất ngờ xảy ra, vừa rồi Hàn Thụy gọi Hàn Thiếu Công đến để nói chuyện hợp tác.Mặc dù thời điểm nói chuyện phiếm với Hàn Thụy, Vương Nhất Bác không đề cập đến việc hợp tác, nhưng dù sao Hàn Thụy cũng ở trong giới kinh doanh vài thập niên, làm sao có thể không biết tâm tư của Vương Nhất Bác, hơn nữa Tập đoàn Hào Lệ lại có thực lực, ông ta còn rất thích tiểu bối Vương Nhất Bác này, hợp tác đôi bên cùng có lợi chắc chắn là tốt!Hàn Thiếu Công nhẹ gật đầu, đối với Vương Nhất Bác hô một tiếng, "Nhất Bác!" Thời điểm nói ra hai chữ này, tim của anh ta đập rất nhanh, nai con đi loạn, anh ta cảm giác đầu ngón tay còn vương nhiệt độ của Vương Nhất Bác, nhìn nam hài tử trước mắt cười ngọt ngào, Hàn Thiếu Công cảm thấy trái tim anh ta không thuộc về anh ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com