Trans Yoonmin Kumamon
"Không thể tin được - ta đã làm việc trong cùng một công ty cả tháng rồi và giờ chúng mình mới gặp nhau ạ?" Jimin nói với vẻ nửa tin nửa ngờ và nở một nụ cười phấn khích."Có lẽ bởi vì tôi không đến công ty quá thường xuyên nên họ vẫn chưa sắp xếp xong studio cho tôi. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu làm việc ở công ty nhiều hơn vào tuần tới – hay đó là những gì họ đã nói."Lòng tràn ngập vui sướng sau khi nhận ra rằng họ sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc nhau hơn, Jimin chỉ nở một nụ cười rạng rỡ, chăm chú nhìn vào đôi mắt Yoongi - đôi mắt cũng đang chăm chú nhìn vào cậu."Thật mừng khi được nhìn thấy anh, mặt đối mặt," Jimin buột miệng, rồi má cậu ửng hồng khi nhận ra mình vừa nói gì. "Vì anh biết đấy- t -tầm mắt của em không bị che mờ bởi cái đầu thú nữa.""Ừ," Yoongi đáp, kèm theo đó là một tràng cười. "Nhưng, tôi chắc chắn là đối với tôi bây giờ tốt hơn nhiều; lần này tôi thực sự có thể nhìn em thật rõ."Bọn họ đang trong một quán cà phê gần đó, ngồi đối diện nhau. Cả hai người đều có trước mặt ly cà phê ưa thích, nhưng những món đồ uống đó thậm chí còn chưa được nhấp lấy một lần, sự chú ý của họ đều bận đặt lên người đối phương mất rồi."Tôi..." Yoongi mở lời trước, niềm vui rạo rực trong lòng anh không hề nguôi đi khi anh tiếp tục chăm chú vào từng đường nét của Jimin - điều mà cuối cùng anh cũng được vinh dự chứng kiến."Hm?" Jimin hỏi, đôi mắt như tỏa sáng khi ngước nhìn Yoongi."Tôi thực sự rất vui khi thấy em ở đây, ngay trước mắt tôi - thực sự ngay trước mắt tôi. Điều này thật ảo quá mức." Khẽ nói, mặt Yoongi ửng hồng, đôi mắt đảo đi trong giây lát trước khi nhìn lại vào mắt Jimin. Anh chẳng thể nào ngưng được; anh chỉ muốn đắm chìm vào chúng mãi mãi.Tiếng cười mềm mại của Jimin vang lên, trái tim Yoongi đập cuồng loạn khi nhìn thấy nụ cười của cậu – hàm như sắp rớt ra đến nơi rồi."Em cũng vui lắm, hyung."Cái cách mà lưỡi Jimin nhấn nhá đáng yêu đến mức làm cho lồng ngực anh như có dòng điện xẹt qua đến tê dại.Nở một nụ cười toe toét trên môi, Yoongi hỏi, "Bây giờ em đang sống ở đâu? Nếu được thì... lần trước... tôi không biết, và nếu tôi biết, thì tôi đã đến thăm và đưa cho em thông tin liên lạc của tôi rồi."Sau đó, Jimin chỉ cười, khiến Yoongi hơi bối rối. Nhưng dù sao thì anh cũng không nhịn được mà cười theo. Tiếng cười của Jimin thật có sức cám dỗ mà."Em vừa mới nhận ra rằng chúng ta thật ngốc quá – rõ ràng chúng mình đã có thể trao đổi SDT với nhau mà."Khẽ bĩu môi, Yoongi nói với giọng điệu cảnh giác, nụ cười trên khuôn mặt anh không hề có chút nao núng. "Nhưng mà em định ghi nhớ nó như thế nào cho đến khi về nhà chứ?"Bật cười to hơn, Jimin tiếp tục. "Nếu không vậy thì chúng ta làm gì còn cách nào khác chứ!"Yoongi khẳng định, "Nhưng, không có thật mà. Em đã từng nói với tôi rằng em thậm chí còn chẳng nhớ số điện thoại ở Nhật của mình bởi vì nó hãy còn mới, nên tôi cũng chẳng thể nhắn tin cho em được. Còn nữa, tôi cũng quên béng mất việc mang theo một mảnh giấy để đưa cho em... Vì vậy, cũng có một phần là lỗi của tôi.""Không đâu, hyung," Jimin nói, nhẹ lắc đầu, nụ cười hãy còn treo trên môi. "Thực ra thì anh cũng có ý đúng... Vì nếu như anh chỉ đưa cho em một mảnh giấy, có lẽ em sẽ làm đánh rơi nó mất...""Yeah...! Thấy chưa! Tôi đã nói rồi mà!" Yoongi bắt lấy trọng điểm, một nụ cười hài lòng hiện lên trên khuôn mặt anh – kèm theo một chút hả hê.Và, giống như từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Jimin lại một lần nữa bật cười, đôi má ửng hồng và đôi mắt cong lên một cách đáng yêu muốn trụy tim."Vậy, bây giờ em đang sống ở đâu? Đó vẫn là điều tôi đang hỏi," Yoongi nói sau một lúc im lặng, nhớ lại chủ đề ban đầu của mình. Sau đó, anh nhanh chóng nói thêm, "À, và ý tôi không phải là địa chỉ thực tế... Tôi không muốn thành một tên quái gở đâu. Ý tôi là tên đường hoặc khu vực chung ấy."Jimin nói với giọng đầy thích thú, "Không sao đâu ạ. Em còn chẳng bận tâm nhiều về chuyện đó đâu. Em đang sống ở Khu chung cư Tulips."Yoongi cười toe, "Vậy thì chúng ta có thể đi về ở cùng một bến xe buýt đó."Đầy Tò mò, Jimin hỏi lại, "Anh sống ở đâu vậy ạ?""Thực ra thì cũng không xa chỗ của em cho lắm, chỉ cách một trạm dừng, nhưng hôm nay lại không có chuyến xe buýt nào đưa bọn mình đến điểm dừng cả. Thật tiếc vì chúng ta phải đi các chuyến khác nhau rồi."Ậm ừ như đã hiểu, sự chú ý Jimin cuối cùng cũng rơi xuống món đồ uống của mình và nhấp một ngụm.Yoongi sau đó cũng nhớ đến ly cà phê của mình, có chút ngại ngùng vì đã quên béng mất nó vì quá mải chú ý đến Jimin."Em..." Jimin chợt nói, khiến sự chú ý của Yoongi ngay lập tức đổ dồn vào cậu."Hm?""Em thực sự không biết nên nói cái gì nữa... Em đã định hỏi anh về mấy thứ bình thường như màu sắc hoặc bộ phim yêu thích nhưng em vốn đã biết cái đó rồi."Những lời này làm Yoongi bật cười. Anh thấy vui khi biết rằng Jimin đã nghiêm túc như thế nào cho buổi chuyện trò giữa hai người như thế này."Không sao đâu. Chúng ta có thể nói về bất cứ điều gì mà em thích. Hồi trước thường chỉ có mình tôi là người nói, nhưng bây giờ người chủ trì sẽ là em, Jimin à," Yoongi trêu chọc khiến Jimin bật cười khúc khích."Chẳng đúng tí nào! Em đã nói chuyện với anh rất nhiều mà", Jimin nói với vẻ ngoan cố.Nheo mắt, Yoongi nói một cách đùa giỡn, "Ồ, tệ quá. Giờ thì em đang nói về bản thân em đó. Tôi muốn lắng nghe em - mà không có bộ trang phục bóp nghẹn. Giọng của em nghe hay hơn nhiều."Sực nhận ra điều mình vừa nói, Yoongi quay mặt đi mất một lúc, rõ ràng là đã thiếu cảnh giác với cảm xúc và hành động của chính mình.Khi quay mặt lại, anh nhìn thấy một cảnh tượng làm cho tâm trí anh trở nên hỗn loạn và trái tim như bị mũi tên Cupid bắn trúng: Đôi má Jimin đỏ bừng và cậu cũng đang ngoảnh mặt đi, quả là cảnh sắc đáng yêu nhất mà anh từng thấy. _"Đã muộn thế này rồi... Làm sao mà chúng mình nói chuyện lâu đến thế nhỉ...?" Yoongi nghe thấy tiếng Jimin thắc mắc."Tôi không biết, nhưng tôi quả thực đã rất vui."Cuối cùng họ cùng nhau đi về phía bến xe buýt; dù gì thì trời cũng đã tối rồi.Họ bước đi trong im lặng, thình thoảng lại bàn tán với nhau về những khung cảnh ngẫu nhiên mà họ nhìn thấy xung quanh.Cảm giác thật dễ chịu - thực sự rất dễ chịu - đến nỗi mà Yoongi cảm thấy rằng bản thân có thể gọi khoảnh khắc này là nhà.Cuối cùng khi mà họ đã đến bến xe, cả hai đều im lặng. Nhưng đối với họ điều đó chẳng đáng để bận tâm, ngay cả sự yên lặng cũng thấy dễ chịu."Ồ-! Có xe đến rồi kìa..." Jimin kêu lên, nhón chân về phía trước để nhìn biển số xe buýt đằng xa. "Đó là xe em phải lên..." cậu buồn bã nói, liếc nhìn Yoongi đầy nuối tiếc. "Hẹn gặp lại nha?"Mỉm cười toe toét, Yoongi chọt vào má Jimin - chết mê chết mệt trong cảm giác phúng phính đó. "Đừng quên nhắn tin nhé. Và tất nhiên, hẹn gặp lại sau, Jimin à."Đôi mắt Jimin biến mất khi cậu mỉm cười, cảm xúc vui vẻ đơn thuần trên khuôn mặt Jimin khiến trái tim Yoongi loạn nhịp. "Sẽ không đâu, Yoongi hyung."Không hề báo trước, Jimin bước lại gần Yoongi, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua người anh và kéo anh lại gần hơn một chút.Cứng đơ cả người, Yoongi chẳng kịp phản ứng trong vài giây trước khi nhẹ nhàng ôm lại Jimin.Giọng nói ngèn nghẹt trong lớp áo khoác, Yoongi nghe thấy Jimin nói."Em vẫn chẳng thể tin được rằng em thực sự được nhìn thấy anh một lần nữa, hyung. Em thực sự rất vui vì chúng ta đã được gặp lại nhau."Không cho Yoongi thời gian kịp phản ứng, cái ôm nhẹ nhàng siết chặt trong một giây. Sau đó, Jimin buông tay ra, lùi lại để nhìn Yoongi, mỉm cười với anh trước khi vẫy tay và chạy nhanh về phía xe buýt."Gặp lại anh sau nhé, hyung!"Dõi theo bóng Jimin bước lên xe, Yoongi chẳng thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim đập thình thịch, đôi tai nóng rực trong khi đầu anh cố load lại những gì vừa mới xảy ra."... Hẹn gặp lại, Jimin."___________________________________________Shimizu: Thật sự xin lỗi mấy bồ vì sủi mất mấy hôm mà không báo trước. Công việc học tập lu bù quá mà cộng thêm việc chỗ tôi đang có bão nên bị cắt điện, chẳng thể update chương cho mấy ní đọc được :,)))(Chứ không phải là do cứ ngồi vào máy là bị đủ thứ sao nhãng nên quên béng cả việc gõ chữ edit 🙃)Đợt này tôi cố gắng edit ngày/chương, còn hôm nào không có chương mới thì thôi ha (○` 3′○)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com