TruyenHHH.com

Trans Wenclair A Raven S Dream Of Wolf

Không giống như mẹ mình, Wednesday là một con quạ ngay trong máu.

Trong khi Morticia nhìn thấy sự sinh sôi và thịnh vượng, cô ấy nhìn thấy cái chết và sự hủy diệt. Khi Morticia quay lại thực tại sau một tầm nhìn, gia đình cô ấy sẽ ăn mừng. Nhưng khi Wednesday làm điều tương tự, mọi người chỉ cần mài dao và chuẩn bị cho hành động.

Đó là cách mọi thứ luôn diễn ra.

Hoặc đó là những gì cô ấy tin cho đến sinh nhật thứ 18 của mình.

Ban đầu, ngày hôm đó thật tồi tệ như Wednesday đã mong đợi. Cô ấy đang uống trà đen trong khi hoàn thành bài viết ngắn về lịch sử châu Âu. Mặc dù nó khá nhàm chán đối với cô ấy (cô ấy đã học tất cả từ khi lên 5), nhưng việc đọc lại một phần về máy chém luôn khiến máu cô ấy lạnh hơn. Khi đồng hồ điểm 4 giờ chiều, cô ngừng viết và chuẩn bị đi tập đấu kiếm như thường lệ với cha mình.

Thư viện của nhà Addams rất lớn - thậm chí có thể gọi là khổng lồ - chứa hơn hàng nghìn cuốn sách, thánh thư cổ, và tất nhiên, có cả những cuốn sách thần chú hắc ám mà cô và Pugsley đang chạy đua để thông thạo. Quan trọng hơn, nó yên bình và tĩnh lặng. Lần đầu tiên, cô vui mừng vì bố mẹ cho phép cô học tại nhà. Cô không thể chịu đựng được ý nghĩ ở cùng một không gian với hàng trăm sinh vật vô tri được gọi là thanh thiếu niên. Wednesday chắc chắn rằng nếu cô ấy bị buộc phải tham gia một 'trường học bình thường', cô ấy sẽ giết ai đó trong vòng một tháng.

Nghĩ lại thì đó sẽ là một cơ hội tuyệt vời để cô ấy thử nghiệm một số vũ khí từ kho vũ khí của mình.

Tuy nhiên, trên đường đến phòng đấu kiếm, Wednesday nhận thấy một điều kỳ lạ. Ngôi nhà của gia đình cô - lạ lùng như thường lệ - chưa bao giờ im lặng như thế này, luôn đầy những âm thanh đồ đạc bị nứt, những tiếng thì thầm ma quái và tiếng cười man rợ khe khẽ. Nhưng hôm nay, không có gì cả, thậm chí không có tiếng hét của ai đó bị sát hại khi cô đi ngang qua phòng ngủ của bà cô.

Cô ấy đã đến đích ngay lập tức. Nhưng khi chạm vào tay nắm cửa, cô ấy ngửi thấy mùi gì đó... bốc cháy?

Mùi hương rất nhẹ giống như ai đó đang cố gắng che đậy nó. Nhưng là một omega, khứu giác của cô ấy nhạy bén hơn cả beta. Mặc dù không giỏi bằng alpha, nhưng cô ấy có thể phát hiện khi có điều gì đó không ổn hoặc khi ai đó cố gắng theo dõi cô ấy. Đó là một kỹ năng hữu ích cần có, đặc biệt là khi cô ấy và em trai đang cố gắng giết nhau.

Bây giờ, có vẻ như ai đó đang vui vẻ mà không có cô ấy. Tay phải cô nắm chặt con dao găm giấu trong ống tay áo, trong khi tay trái xoay nắm đấm cửa. Bản năng của cô bùng lên chuẩn bị lao vào bất kỳ hình thức tấn công nào.

"Ngạc nhiên chưa!!!"

Nhưng thay vào đó, cô gặp phải vô số hoa giấy, bóng bay và biểu ngữ, tất cả đều có màu đen và trắng. Mùi của thứ gì đó đang cháy thuộc về một ngọn nến đen duy nhất trên một chiếc bánh đỏ (thứ mà cô hy vọng được nhỏ bằng máu thật), không được cầm bởi ai ngoài bác Fester của cô. Wednesday vung dao găm trong tay, nhắm ngay cây nến, tất nhiên bác cô đã kịp thời né tránh. Và giờ thì con dao găm đã cắm phập vào trán Pugsley. Cô cười đầy đe dọa trong khi cha cô bình tĩnh rút con dao găm ra và Lurch rên rỉ với tất cả máu chảy ra từ đầu em trai cô.

Nụ cười điên cuồng của Wednesday biến thành một cái cau mày khi mẹ cô xuất hiện. Morticia ôm và hôn cô ấy trong không khí, sau đó là ánh mắt buồn nôn của một người mẹ và cô ấy biết ai đứng đằng sau tất cả những chuyện này.

"Mẹ ơi, con tin rằng con đã cấm bất kỳ hình thức ăn mừng nào liên quan đến ngày sinh của mình kể từ khi con 4 tuổi."

Đúng như dự đoán, trong khi những người khác có thể bỏ chạy vì sợ hãi, thì mẫu hệ Addams không hề nản lòng trước cái nhìn xuyên thấu của cô. "Xin thứ lỗi cho mẹ, đám mây bão nhỏ. Nhưng mẹ không thể ngăn bản thân mình vì cuối cùng con đã bước sang tuổi 18 vào năm nay."

"Chuyện gì khiến nó đặc biệt như vậy?" Wednesday không thể không đặt câu hỏi và cô nhận ra rằng mình đã rơi vào một cái bẫy khác mà mẹ cô đã cẩn thận giăng ra. Nụ cười dịu dàng của Morticia nở rộng hơn.

"Đó là một thời điểm quan trọng đối với chúng ta."

"Chúng ta?" Qua khóe mắt, cô nhìn thấy cha mình đang cố gắng băng bó vết thương cho em trai cô trong khi cậu bé tập trung chạy theo bác của họ, với lấy chiếc bánh. Cô tự nhắc mình sau này phải rèn luyện kỹ năng phi dao. Có vẻ như cô ấy phải sử dụng nhiều lực hơn để đảm bảo rằng cô ấy có thể đâm xuyên qua hộp sọ của con người.

"Là một trong những nhà tiên tri của gia đình Addams," Morticia thì thầm như thể bà ấy đang nắm giữ một bí mật. Wednesday khoanh tay trước ngực, sẵn sàng lắng nghe bất kỳ điều vô nghĩa nào mà mẹ cô sẽ ném vào cô.

"Vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của chúng ta, dù chúng ta là quạ hay bồ câu, chúng ta sẽ mơ."

"Về cái gì?"

Điều đó khiến mẹ cô mỉm cười hồi tưởng. "Tùy. Một số mơ về cái chết hoặc ngày tận thế, nhưng một số mơ về tình yêu. Mẹ đã mơ về khoảnh khắc mẹ gặp cha của con. Mẹ tin rằng đó sẽ là khoảnh khắc thay đổi cuộc đời con mãi mãi hoặc là khoảnh khắc con trân trọng nhất."

"Hoàn hảo. Con luôn muốn biết mình sẽ chết như thế nào." Wednesday chế nhạo, ném ra một vũ khí khác mà không cần nhìn, lần này là một con dao khi Pugsley đốt một quả tên lửa mừng sinh nhật về phía cô.

"Hãy cẩn thận với những gì con ước, con yêu." Đôi mắt đen nhìn xuống người tương tự. Cô nheo mắt, không phá vỡ bất kỳ giao tiếp bằng mắt nào.

"Con chưa bao giờ gặp vấn đề với bất kỳ tầm nhìn nào kể từ khi lên 5. Con tin rằng lần này sẽ không khác."

"Cái này không giống bất cứ thứ gì con từng thấy trước đây, mon chéri. Nó có thể dữ dội và... ảm ảnh. Con phải chuẩn bị sẵn sàng." Giọng Morticia lúc này gần như lo lắng. Bàn tay lơ lửng trên vai cô gần như chạm vào nhau.

Wednesday chế giễu. Mẹ cô không có lý do gì để lo lắng. Chắc chắn, cô ấy là một con quạ. Những hình ảnh của cô ấy chứa đầy bất cứ thứ rùng rợn và cô ấy thích chúng như vậy hơn. Cô ấy từng nhìn thấy mình bị chết đuối trong một vũng lầy gần khu rừng của gia đình, vì vậy cô ấy đã tránh sang một bên khi Pugsley cố gắng đẩy cô ấy xuống. Sau đó, cô ấy kéo một sợi dây điện vào trong nước để đảm bảo cái chết của em trai mình (không may là con quỷ đó đã trốn thoát được).

Một lần khác là khi cô đến thị trấn với bác Fester và thấy trước một sát thủ sẽ bắn vào ngực cả hai. Vì vậy, cô đề nghị bác mình đợi trong một con hẻm nhỏ để cùng nhau phục kích đối thủ của họ.

Những tầm nhìn không bao giờ trở thành sự thật. Và cô không có lý do gì để sợ hãi.

"Con có khả năng tự chăm sóc bản thân mà mẹ."

"Mẹ không nghi ngờ gì, bọ cạp nhỏ." Morticia tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô ấy và Wednesday sẽ không để bà ấy thắng. Lớn và cao hơn cô ấy không trao bất kỳ quyền hạn nào cho mẹ cô ấy. Wednesday nheo mắt lại và chuẩn bị châm biếm thì cha cô đã chọn thời điểm đó để bước vào hiện trường.

"Người hành hạ bé nhỏ của cha! Hãy để cha mẹ tận hưởng bữa tiệc!"

Và rồi cô bị kéo vào trong phòng có hàng rào, nơi những tấm nệm đều được sơn màu đỏ và đen. Một số điểm dường như là máu thực sự từ đầu của Pugsley. Bác Fester nắm lấy một tay cô và xoay cô một vòng. Thing đáp xuống vai phải của cô ấy và nhảy theo giai điệu trong khi Lurch càu nhàu và đi lấy một chiếc bánh khác cho em trai cô ấy.

Sau đó, tất cả họ đã có một buổi đấu vật (với nhiều loại vũ khí khác nhau) và những đốm đỏ trên đệm cứ tăng dần cho đến khi cô ấy đổ mồ hôi và gọi đó là một ngày.

Cô ấy trở về phòng vào khoảng 7 giờ tối, rửa sạch vết máu (không phải của cô ấy) hoặc mồ hôi. Cô thay bộ đồ ngủ và sấy khô tóc, buộc nó thành hai bím như thường lệ. Đó là khi cô ấy đọc xong bài viếy thường lệ và leo lên giường lúc 10 giờ tối, cô ấy nghĩ về những gì mẹ cô ấy đã nói.

Một giấc mơ về một thứ gì đó ám ảnh và một cái nhìn thoáng qua về tương lai của cô ấy.

Cô đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Mẹ cô ấy có xu hướng... kịch tính quá mức. Bất cứ tần nhìn nào cô nhìn thấy tối nay, cô ấy chắc chắn bản thân có thể xử lý được. Không có gì làm cô ấy sợ sau tất cả.

Wednesday nhắm mắt lại, khoanh tay trước ngực và từ từ để giấc ngủ bao trùm lấy mình.

Và cô ấy đã mơ.

***

"Mở mắt ra." Một tiếng thì thầm thở dài bên tai cô.

Khi Wednesday làm điều đó, cô ấy đã bắt gặp một cảnh tượng quen thuộc. Đó là phòng của cô ấy, cũng chính là căn phòng mà cô ấy đang ngủ. Vẫn còn bối rối về việc điều gì đã thực sự đánh thức cô ấy, Wednesday đưa tay ra, định bật chiếc đèn ngủ.

Nhưng cô ấy đã đứng chôn chân tại chỗ với cái giật tay khi tiếng kim loại lanh canh vang lên trong phòng. Cô nhìn lên và thấy cả hai cánh tay của mình đang duỗi thẳng qua đầu và cổ tay cô bị trói bằng thứ gì đó—chính xác là một chiếc còng tay—vào đầu giường bằng gỗ. Cô không thể di chuyển chứ đừng nói đến việc thoát khỏi sự kiềm chế.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Một làn gió lạnh chọn thời điểm đó để thổi qua căn phòng. Cô cảm thấy nổi da gà dọc theo thân mình, sau đó là toàn thân rùng mình. Thật kỳ lạ vì Wednesday không bao giờ sợ lạnh. Rốt cuộc thì nhiệt độ của cô ấy đã thấp hơn nhiệt độ của người bình thường ít nhất 5 độ. Và mặc dù trang viên của gia đình Addams được coi là đóng băng quanh năm so với những nơi khác, tháng 10 mới chỉ là thời điểm bắt đầu của mùa đông.

Đó là khi cô biết có điều gì đó không ổn.

Không phải là cô ấy bị ốm hay thời tiết lạnh hơn. Mà là cô ấy đang trần truồng trên chiếc giường của chính mình mà không có một mảnh quần áo nào trên người.

Cô nghĩ, bệnh tật có thể được hoan nghênh hơn thế này. Wednesday không ngờ rằng mình sẽ phát điên với chứng suy giảm tinh thần hiện đang hành hạ não bộ và khiến cô nghĩ rằng mơ thấy bản thân khỏa thân và bị xích vào giường của chính mình là một ý kiến ​​hay.

Như một con mồi chờ bị nuốt chửng.

Đây có phải là giấc mơ mà mẹ cô đã rất quan tâm? Có phải cô ấy đang nhìn thấy một cảnh trong tương lai của chính mình?

Nhưng tại sao cô ấy phải khỏa thân?

"Xin chào, όμορφη (xinh đẹp)."

Cái quái gì vậy—

Một âm thanh đột ngột gần như khiến cô nhảy ra khỏi giường, nếu không nhờ sợi xích kim loại ngăn cô di chuyển. Cô quay đầu thật nhanh về phía nguồn cơn. Bóng hình từ từ xuất hiện, để lộ ra một người lạ, có thể là một kẻ giết người hàng loạt, kẻ đứng sau tất cả những thứ kỳ lạ này.

"Cậu có nhớ tớ không?"

Âm thanh khàn khàn đó thuộc về một người phụ nữ. Nhìn thoáng qua, Wednesday ước tính kẻ đột nhập trạc tuổi cô, hoặc có thể trẻ hơn 20 tuổi dựa trên tuổi não của mình với lượng màu sắc lấp lánh trên ngọn tóc vàng. Thân hình gầy gò với những cơ bắp lộ rõ ​​quá đà qua chiếc áo ba lỗ mỏng tang và chiếc quần đùi bó sát. Một nụ cười tuyệt vời (cái gì) nở trên khuôn mặt dễ hôn đó (một lần nữa, cái gì?), cho thấy những chiếc răng nanh mà Wednesday không muốn gì hơn là làm rách da cô ấy.

Cô ấy vừa nghĩ về cái gì vậy?

(Và cô ấy vừa gọi ai đó là tuyệt vời trong đầu?)

"αγάπη μου (tình yêu của tớ)?"

Và đó là gì? Người Hy Lạp? Tại sao và làm thế nào mà tên tâm thần này có thể nói tiếng Hy Lạp? Ngôn ngữ thứ ba có phải là yêu cầu đối với một tên trộm nghiệp dư bây giờ không? Và tại sao nó lại khiến máu cô dồn lên mặt và nhiệt độ của cô tăng lên cùng với sự thôi thúc được thì thầm những lời đó trực tiếp vào tai cô?

Ý nghĩ đó thực sự là cái quái gì vậy?

Trước khi cô có thể tự hỏi bản thân thêm nữa, cô cảm thấy môi mình tự động cử động. "Tôi đã nghĩ là cậu sẽ không bao giờ đến." Giọng nói của cô ấy là bất cứ điều gì, ngoại trừ bình thường. Cô ấy không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình, chỉ một lần duy nhất khi con bọ cạp cưng của cô ấy chết, nhưng không phải với cha mẹ, em trai của cô ấy hay thậm chí là Thing.

Vì vậy, tại sao giọng nói của cô ấy lại quá hấp dẫn và... khêu gợi?

Sau đó, người lạ mỉm cười, tiến lại gần cho đến khi đứng cạnh giường cô. Một bàn tay với những móng vuốt dài - một người sói? - khẽ chạm vào má cô như muốn làm cô gãy lìa. Wednesday dự kiến ​​​​bản thân sẽ giật mình khỏi sự tiếp xúc vì cô ấy không bao giờ cho phép bất kỳ ai chạm vào mình, nhưng thay vào đó, cô ấy dựa vào nó với ánh mắt kinh ngạc.

"Hôn tôi đi, mi cachorro (con chó con của tôi)."

Ngay khi cô thốt ra những từ xa lạ đó, Wednesday cảm thấy một đôi môi áp xuống môi cô. Trước khi cô kịp ngăn mình lại, cô mở miệng và một chiếc lưỡi luồn vào cướp lấy hơi thở của cô. Lưỡi của họ tranh giành quyền thống trị và khi cô ấy chạm đến đầu chiếc răng nanh sắc nhọn của kẻ lạ mặt, cô ấy rên rỉ the thé.

Có phải cô ấy vừa rên rỉ?

Cô ấy dường như không thể kiểm soát cơ thể của mình như thể cô ấy chỉ là một khán giả trong tất cả sự điên rồ này. Mọi thứ bây giờ gần như là một vệt mờ. Một bàn tay mạnh mẽ đưa xuống để nâng đầu cô lên cho một nụ hôn bẩn thỉu hơn trước khi cắn xuống môi dưới của cô. Wednesday hoàn toàn rên rỉ vì đau, siết chặt cổ tay với hy vọng nụ hôn sẽ sâu hơn. Cô nghe thấy một tiếng cười khúc khích và mở mắt ra thì thấy người lạ đã đè lên người cô trên chiếc giường cỡ lớn.

"Cậu thật xinh đẹp khi như vậy, trải rộng và tuyệt vọng vì tớ."

Wednesday nổi giận. Cô ấy không bao giờ tuyệt vọng, không tuyệt vọng với bất cứ thứ gì và tuyệt đối không với bất kỳ ai. Với hai tay bị còng, cô phải tìm bằng cách nào đó với được con dao găm của mình dưới gối. Cô ấy có thể cố gắng bẻ gãy cổ tay của chính mình, nhưng điều đó sẽ khiến cô ấy gặp bất lợi rất lớn khi thoát ra ngoài và chiến đấu với kẻ đột nhập. Hoặc có lẽ sẽ tốt hơn nếu vung người phụ nữ ra khỏi giường và dùng chân bóp nghẹt cái cổ họng xinh đẹp đó (cô ấy có thể ngừng khen ngợi được không?)

Nhưng thay vì làm bất cứ điều gì trong số đó, Wednesday rên rỉ và ngồi dậy khi một đôi tay chạm vào bộ ngực trần của cô.

Chết tiệt, tại sao lại cảm thấy tốt như vậy?

Hông cô đập dữ dội nhưng không thể di chuyển trước sức nặng đè lên cơ thể. Phần lõi của cô ấy nhói lên (trời ơi, chuyện gì đang xảy ra với cô ấy vậy?) và cô ấy gần như hét lên khi các ngón tay lăn cả hai núm vú của cô ấy cùng một lúc.

Cô cảm thấy như mình sắp chết.

Hay đây là cách cô ấy sẽ chết?

"Thật nhạy cảm, κορίτσι μου (cô gái của tớ)."

Wednesday đã khóc nức nở vì điều đó. Cô không thể không khóc trước những lời đó và cách mà đôi mắt xanh nhìn cô mãnh liệt như vậy. Cô đã cố gắng để có được thứ mình muốn nhưng bị từ chối khi người lạ cúi xuống để hút núm vú của cô ấy.

Wednesday có thể chịu đựng một chiếc lưỡi dài và thô ráp xoáy vào đỉnh ngực của cô ấy (được thôi, vậy chắc chắn là một người sói) và mút không thương tiếc. Nhưng khi cô ấy cảm thấy một vết cắn, cô ấy hét lên.

"Chết tiệt!"

Cô bị tấn công bởi một loạt các cảm giác. Hông của cô ấy giật mạnh đến nỗi bây giờ cô ấy phải bị những cánh tay mạnh mẽ ghì chặt xuống. Một đôi mắt xanh ngước lên nhìn cô trong khi không ngừng bóp ngực cô. Cô muốn đánh bay cái vẻ tinh nghịch ra khỏi khuôn mặt đó nhưng không hiểu sao tim cô lại đập loạn nhịp khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Enid, cứ đ-đụ tôi đi."

Vì vậy, tên kẻ lạ mặt là Enid.

Khi nghe thấy cái tên ghê tởm đó, người phụ nữ—Enid—trải những nụ hôn dọc theo bụng cô, để lại những vết cắn và đốm đỏ trên đó. Mặt cô gái ngày càng thấp hơn cho đến khi nó ngang tầm với lồn cô ấy.

Wednesday nín thở. Cô biết điều gì sẽ xảy ra nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể tưởng tượng điều này sẽ thực sự xảy ra. Trong suốt 18 năm cuộc đời, cô ấy chưa bao giờ có bất kỳ kinh nghiệm hay bất kỳ quan hệ tình dục nào với người khác, chỉ với chính mình (dù sao thì cô ấy cũng vẫn là con người) nhưng rất hiếm và chỉ để khuất phục sự thôi thúc không thể chịu đựng được trong cơn nóng nảy của mình. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể thân thiết với ai chứ đừng nói là thân mật và thực sự buông thả bản thân.

Cô sẽ không bao giờ tin bất cứ ai như thế.

Nhưng hôm nay cô đã được chứng minh là đã sai hết lần này đến lần khác khi cơ thể cô ngân nga đầy sức sống và rùng mình dữ dội khi có thứ gì đó ướt át áp vào người cô.

"Enid! Ah!"

Cô ấy rên rỉ thành tiếng—ôi chúa ơi—khi chiếc lưỡi quỷ quái đó lướt nhẹ nhàng qua nếp gấp của cô ấy. Wednesday nhỏ giọt một cách đáng xấu hổ, hoàn toàn không có sự kháng cự nào và là một bữa tiệc thịnh soạn cho người sói ngấu nghiến.

Những bàn tay mạnh mẽ nắm lấy đùi cô, buộc chúng tách ra khi cô cố gắng thoát ra nhưng đồng thời cũng lao vào cái chạm đó. Enid không phải là một người ăn uống tao nhã. Cô ấy liếm vào âm vật của Wednesday một cách tham lam, nuốt từng chút khoái cảm và khi cô ấy muốn nhiều hơn, cô ấy ấn vào âm vật của Wednesday một cách không thương tiếc.

Bên cạnh việc cố gắng không hét toáng lên, Wednesday buộc mình phải phớt lờ thứ gì đó đang đốt cháy trong bụng. Giống như lửa nóng chảy, nó lan từ đầu đến chân cô và cắm rễ vào trung tâm cô.

Cô không muốn gì hơn là cho nó nổ tung.

Enid nhìn sâu vào mắt cô. Và như biết trước, kẻ lạ mặt di chuyển lưỡi của mình lên âm vật và thay hai ngón tay thọc sâu vào trong lồn. Wednesday cắn mạnh vào môi dưới của chính mình, đủ để bật máu, nhưng điều đó tốt hơn là để Enid nghe thấy giọng nói đáng xấu hổ của cô ấy. Những ngón tay dài di chuyển bên trong cô mà không gặp trở ngại, tạm dừng nhịp độ của chúng chỉ để ấn mạnh vào bức tường phía trước của cô.

"Enid, c-chậm lại." Wednesday cảm thấy nó đang đến gần, đỉnh điểm khoái cảm của cô. Nhưng một cái gì đó đã tắt. Đầu cô nhẹ bẫng và nướu đau như muốn cắn phải thứ gì đó. Và khi Enid trượt lên trên cơ thể cô, cô nhận ra mình cần gì.

Có rất nhiều vết cắn trên làn da trắng sứ đó, nhưng chỉ có một vết nổi bật nhất. Một vết sẹo vĩnh viễn nằm chính xác trên mạch của cô gái tóc vàng.

Một vết cắn giao phối.

Nước bọt đọng lại trong miệng cô. Ý nghĩ đòi lại những gì thuộc về mình một lần nữa khiến Wednesday thôi thúc Enid và hít một hơi thật sâu khi cô vùi mặt vào mùi hương mật ong và chanh quen thuộc. Cô cảm thấy người phụ nữ kia cũng làm như vậy, rúc vào cổ họng và cắn vào phần thịt mềm.

Người phụ nữ này là bạn đời của cô ấy và Wednesday cũng là của cô gái.

Họ mang dấu ấn của nhau.

Những ngón tay của Enid bắt đầu di chuyển với tốc độ điên cuồng. Mùi ngọt ngào đánh thức các giác quan của Wednesday. Và khi Enid cắm những chiếc răng nanh kỳ diệu đó vào dấu ấn của cô ấy, Wednesday đồng thời cũng cắn vào lớp da trước mặt cô ấy và để ngọn lửa tiếp quản.

Cô rên rỉ trong cổ họng Enid, hông đuổi theo khoái cảm, nâng lên và di chuyển vào người bạn đời của mình. Bên trong cô rung động và cô cảm thấy chất lỏng của chính mình tràn ngập trong lõi. Enid gầm gừ tán thành, để cô ấy vượt qua đỉnh cao của mình. Âm thanh đó càng làm cho cái lồn của Wednesday co thắt lại nhiều hơn. Cô ấy không thể tự giúp mình trước sự thù địch và sức mạnh thô sơ của người sói.

Nhiều phút (hoặc nhiều giờ, cô không biết nữa) hẳn đã trôi qua. Wednesday thút thít (thật sao?) khi Enid rút ngón tay ra để nhẹ nhàng ôm lấy cô. Răng nanh của Enid rút ra, khiến cổ cô bị bỏng, bầm tím và chảy máu. Đôi môi ấm áp hôn cô dịu dàng và cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vời như vậy. Wednesday đã cố gắng hôn lại nhưng chỉ có thể theo tốc độ của người bạn đời của cô ấy.

Nụ hôn trở nên nhẹ nhàng và thuần khiết cho đến khi chỉ mũi họ chạm vào nhau và Wednesday được phép có một chút thời gian nghỉ ngơi để thu mình lại. Hơi thở và nhịp tim của cô ấy đã chậm lại so với tốc độ đáng báo động trước đó. Đôi mắt cô ấy hơi mở nhưng cô ấy có thể nhìn rõ mọi thứ.

Người bạn đời của cô ấy (Wednesday có thực sự sẽ gọi cô gái như vậy không?) thật xinh đẹp, đang đắm mình dưới ánh trăng. Mùi hương của cô ấy gây nghiện, với mật ong và chanh (và một chút mưa?) tràn vào mũi Wednesday. Cơ thể khỏe mạnh với sức mạnh của một kẻ săn mồi, hoàn toàn phù hợp với Wednesday, lơ lửng phía trên và cẩn thận để không đè bẹp cô ấy với tất cả trọng lượng đó.

"Cậu có mùi thơm quá, Wednesday." Người sói cứ ngoáy mũi khắp nơi, từ tai đến cổ họng. Những tiếng rên nhỏ phát ra cùng với từng hơi thở nóng hổi. Enid cựa quậy trên người cô như một con sói định vồ lấy một con cừu và cô không thể chờ đợi để bị ăn tươi nuốt sống.

Cô không biết chính xác giấc mơ này là gì nhưng mẹ cô đã đúng. Điều này không giống như bất kỳ tầm nhìn nào cô có trước đây. Cô ấy chỉ nhìn thấy một điều gì đó bệnh hoạn sắp xảy ra chứ không sống trong đó. Mặc dù đáng sợ không kém (hoặc hơn), đây không phải là một tầm nhìn. Nó giống như một giấc mơ đang thức giấc hơn, cuốn lấy cô hoàn toàn cho đến khi cô không nhận ra mình đến từ đâu. Cơ thể cô có cảm giác như nó không phải của mình nhưng nó chứa đựng chính linh hồn của cô. Suy nghĩ của cô đang trôi vào ý thức của một người khác mà không thể là của chính cô.

Đây không thể là tương lai của cô ấy.

Đây chỉ là một giấc mơ và không có gì hơn. Cô tự nhủ khi cảm thấy hơi nóng đang bò lên người mình. Những nụ hôn của Enid ngày càng sâu hơn, bắt lấy lưỡi cô và cắn xuống một cách trêu chọc. Cô thở ra một hơi dài khi một bàn tay phía dưới bắt đầu xoa bóp đôi gò bồng đảo của cô.

"Mệt chưa, μικρός μου θάνατος (cái chết bé nhỏ của tớ)?"

"Chưa từng." Cô ấy đáp lại, và không thể ngăn mình kịp thời (một lần nữa).

"Tốt. Bởi vì tớ chỉ mới bắt đầu."

Ồ.

Đó là lúc cô cảm thấy một cái gì đó cứng rắn đang ấn vào âm vật của mình. Và khi Enid cởi bỏ áo ba lỗ và quần soóc, đôi mắt của Wednesday đã mở to khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Vì vậy, không chỉ là cô ấy được giao phối với ai đó, giấc mơ của cô ấy còn gợi lên rằng ai đó có một con cu to và dày.

Một alpha không hơn không kém.

Có vẻ như cô ấy không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi tất cả những điều này vì một giọt tinh dịch đã rỉ ra từ đầu khấc. Wednesday không muốn gì hơn là liếm sạch nó và hút nó xuống cổ họng của cô ấy.

Dừng lại ngay bây giờ!

Cô ấy sẽ không bao giờ - không bao giờ - làm điều đó cho ai đó. Cô sẽ không bao giờ tự làm xấu mặt mình bằng cách cho thứ đó vào miệng.

Nhưng khi bàn tay của Enid vuốt ve cái trục dày đó, cổ họng cô ấy đột nhiên khô hơn và lồn cô ấy ẩm ướt hơn.

"Đến đây."

Wednesday ra hiệu và căng cổ khi con sói tiến lên ngồi lên ngực cô. Mặt cô ấy hằm hằm để gạt tay Enid ra, khiến người sói cười khúc khích. Người bạn đời của cô đã kê thêm gối để đỡ đầu cô ấy và khi mọi thứ đã ổn thỏa, giờ đây cô đang đối mặt với con cặc ấn tượng nhất mà cô từng thấy.

Không phải cô ấy đã nhìn thấy bất kỳ ai, như cô ấy nói, cô ấy chưa bao giờ quan hệ tình dục với bất kỳ alpha, beta hay omega nào (này, cô ấy không tin vào các khuôn mẫu và quy ước xã hội. Bạn có thể quan hệ với bất kỳ ai bạn muốn.) Nhưng, điều này, cô biết, là sự hoàn hảo. Miệng cô chảy nước miếng chỉ với ý nghĩ được nếm con cặc lấp lánh của bạn tình.

Và cô rên rỉ khi ngậm thứ đó vào miệng. Cổ họng cô nhấp nhô lên xuống, cố tiếp nhận hết mức có thể trong tư thế này. Wednesday vặn còng của cô ấy để có một góc tốt hơn, để lưỡi của cô ấy liếm vào mặt dưới của trục dày và mút vào đầu khấc.

Cô đã được đền đáp bằng một tiếng rên sâu từ người bạn đời của mình. Hông của Enid giật giật và một bàn tay đưa xuống nắm lấy tóc cô. Cô nếm được một thứ gì đó mặn và ngọt khiến vị giác của cô rung lên thích thú.

Một chuỗi tiếng Hy Lạp (cô cho rằng chúng là những lời nguyền rủa.) rơi ra từ đôi môi xinh đẹp. Enid dường như đánh mất chính mình và thúc vài cú thật sâu vào cổ họng cô ấy khiến cô ấy hơi nghẹn và chảy nước mắt. Alpha chậm lại và thả lỏng tóc cô ấy một cách xin lỗi, từ từ kéo ra.

Wednesday rên rỉ khi cô ấy buộc phải giải phóng con cặc của Enid bằng một tiếng bốp. Alpha của cô vẫn chưa đến. Và cô ấy không muốn gì hơn ngoài việc Enid bắn tinh trùng đó xuống cổ họng để cô ấy có thể nuốt hết chúng và-

"Đừng nhìn tớ như thế. Tớ muốn từng hạt giống của mình bên trong cậu chứ không phải bất kỳ nơi nào khác."

Wednesday nhanh chóng đổi ý và ậm ừ đồng ý khi người bạn đời của cô di chuyển xuống, thỉnh thoảng để lại những nụ hôn. Cô hoàn toàn rên rỉ khi cảm thấy có thứ gì đó nóng và cứng chạm vào lõi mình. Con cặc trượt qua nếp gấp của cô ấy một cách dễ dàng với sự bôi trơn dồi dào từ lần cực khoái đầu tiên (cô ấy hy vọng sẽ có nhiều hơn nữa), va chạm vào âm vật của cô ấy và Wednesday không thể ngừng rên rỉ.

Cô ấy muốn con cặc của Enid ở bên trong cô ấy, khao khát nó đến mức cô ấy có thể khóc (cái gì?!). Và mỗi cú thúc của cái hông chết tiệt đó lại khiến Wednesday ngày càng điên cuồng hơn. Trông cô thế này chắc đáng thương lắm. Nhưng cô ấy không quan tâm khi alpha của cô ấy cũng ở trong tình trạng tương tự, thở hổn hển và nhe nanh, nhìn chằm chằm vào cô ấy như thể cô ấy là bữa ăn ngon nhất trên trái đất.

Enid trông như muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn nhưng không thể từ chối bản thân mình được nữa. Vì vậy, cô gái đặt con cặc của mình lên và đẩy — cuối cùng cũng — vào trong lồn của cô ấy. Wednesday hét lên và bấu móng tay thật mạnh vào lòng bàn tay khi Enid cuối cùng cũng lấp đầy cô bằng một cú thúc sâu.

Ôi chúa ơi, đây có phải là cảm giác của thiên đường không?

Enid bắt kịp tốc độ và đẩy sâu vào cô ấy không chút chậm trễ. Âm thanh của những cú lắc hông và càu nhàu vang khắp phòng. Mỗi cú trượt làm cho cái lồn của Wednesday thắt lại, phun ra khi một cú đẩy đặc biệt đập vào bức tường phía trước của cô.

"Enid!" Wednesday rên rỉ bất lực, nhe cổ cho kẻ săn mồi trên đầu cô. Người sói gầm gừ, hông của cô ấy không dừng lại, hạ xuống với một lực mạnh đến mức đẩy Wednesday nhướng lên với mỗi cú thúc. Những chiếc răng nanh sắc nhọn lướt trên làn da nhợt nhạt, cắn vào điểm mạch đập thình thịch theo từng nhịp tim của cô.

Một tiếng kêu sung sướng bật ra khỏi cổ họng cô khi Enid cắn xuống. Cô cảm thấy da mình nứt ra và một chiếc lưỡi ướt át liếm vào vết thương một cách không thương tiếc.

"H-mạnh hơn. Cậu có thể cắn tôi mạnh hơn."

"Tớ biết. Nhưng tớ sẽ không để cậu thoát ra dễ dàng như vậy đâu." Enid trả lời với một nụ cười nhếch mép. Tất nhiên, người sói đã tự mãn. Cô đang nghĩ đến một lời phản bác hoàn hảo thì một ngón tay khéo léo búng vào âm vật của cô. Toàn thân cô rùng mình đáp lại, bên trong cô co giật dữ dội trước dương vật của Enid.

"Đ-. Nếu cậu không dừng lại, tớ sẽ đến sớm." Enid thở hổn hển, hôn lên cổ Wednesday như thể không biết từ đó có tác dụng gì với cô ấy. Cô không kìm được mà nhíu lông mày, kẹp chặt cô ấy vào trong hơn nữa.

"Chết tiệt!" Alpha lớn tiếng chửi thề trước khi chiếm lấy đôi môi cô trong một nụ hôn thô bạo. Góc nhìn mới khiến cô chú ý đến một cái nút đã được hình thành và lóa mắt trước lối vào của cô. Wednesday cắn môi dưới của Enid cho đến khi cô ấy nếm được một chất lỏng vị sắt và nghiêng hông để nút thắt đi vào. Tuy nhiên, alpha ngu ngốc chỉ tiếp tục thực hiện những cú thúc ngắn và rời khỏi môi cô ấy để hôn xuống cơ thể cô ấy. Wednesday rên rỉ tuyệt vọng. Cô ấy đã ở gần - rất gần - nhưng bản năng omega của cô ấy vẫn đòi hỏi phải kéo căng ra để nút thắt để có thể vào được.

"Hãy thắt nút cho tôi, Enid. Mẹ kiếp-" Cô ấy bị dừng lại giữa chừng để phát ra một tiếng rít lớn (mà cô ấy sẽ từ chối nhận cho đến khi trút hơi thở cuối cùng) khi Enid cắn xuống - thật mạnh - vào núm vú của cô ấy. Bên trong cô rung lên vì đau đớn, biến thành khoái cảm. Móng tay cô bấu vào lòng bàn tay phía trên đầu và cô ước mình có thể làm điều đó với lưng của alpha.

"Tớ đã nói gì về việc trở thành một cô gái ngoan?"

Một cô gái ngoan? Wednesday Addams là một cô gái ngoan? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình đã nghe thấy bất cứ điều gì nực cười như thế này trong suốt cuộc đời mình. Cô ấy chắc chắn sẽ nhắc Enid rằng cô ấy biết hàng nghìn cách để giết một người sói, trong đó có một cách liên quan đến chiếc cưa máy bằng bạc.

"Tôi x-xin lỗi." Thay vào đó, Wednesday đã xin lỗi. Cô ấy đã làm gì sai? Tại sao cô ấy phải xin lỗi khi đó rõ ràng là lỗi của alpha? Chính Enid đã từ chối quan hệ tình dục đúng cách với cô ấy, từ chối nút thắt của cô ấy, từ chối những gì thuộc về cô ấy. Và bây giờ Enid đang mỉm cười. Nụ cười xinh đẹp, lộng lẫy, ngoạn mục đó-

"Nếu cậu muốn nút thắt của tớ, cậu biết phải nói gì." Cô muốn đấm cái mặt đó biết bao, muốn hất cái nụ cười cáu kỉnh (và đẹp đẽ) ra khỏi khuôn mặt đó. Cô cũng muốn hôn lên đôi môi căng mọng đó, tôn thờ vị thần nào đã tạo ra sinh vật siêu phàm này và cho cô cơ hội chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật đẹp như tượng.

Cô ấy chắc hẳn đã nói to điều đó. Bởi vì nụ cười nhếch mép đó đã biến thành một nụ cười toe toét.

"Xin lỗi, nhưng sự tâng bốc sẽ không giúp cậu có được những gì cậu muốn lần này." Làm thế nào cô ấy có thể tức giận với cô gái? Làm sao một người có vẻ đẹp và nụ cười rạng rỡ như vậy lại có thể quan hệ với cô ấy tốt đến vậy, sâu đến mức cô ấy suýt khóc chỉ vì khoái cảm tuyệt đối? Cô rên rỉ và giãy giụa khi cảm thấy những ngón tay khéo léo chết tiệt đó nắm chặt hông cô, trên đỉnh của một cú thúc đột ngột thô bạo gần như đưa cô đến mép vực.

Cô ấy cần cái này.

Cô ấy cần nút thắt của Enid chìm vào trong cô ấy và lấp đầy cô ấy bằng những hạt giống của cô gái cho đến khi cô ấy không thể chứa được nữa; không ai ngoài Enid và chỉ một mình Enid-

"Làm ơn." Một từ duy nhất rời khỏi môi cô và cô biết mình đã lạc lối. Alpha phía trên cô ấy mỉm cười đắc thắng mặc dù không phải là ác ý. Wednesday cảm thấy một bàn tay đặt trên đùi cô, nâng cả hai chân cô lên một đôi vai chắc khỏe.

Góc độ mới khiến cả hai rên lên vì sung sướng. Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt Enid đầy quyết tâm. Với mỗi lần đẩy, nút thắt trượt sâu hơn vào cơ thể cô. Môi cô lại bị chiếm lấy bởi một nụ hôn thô bạo, một chiếc lưỡi xông vào và thưởng thức hơi thở của cô.

"Làm ơn, Enid." Cô thở hổn hển trên môi của alpha. Cô không biết mình cầu xin điều gì nữa, chỉ là bất kỳ sự gần gũi nào mà cô có thể có trước khi tất cả những điều này bùng nổ. Enid dường như biết những gì cô ấy cần và mở rộng móng vuốt của mình. Và với một cái búng tay của Enid, chiếc còng kim loại đã bị cắt sạch và hai tay cô được giải thoát.

Wednesday cảm thấy máu dồn về cánh tay của cô. Cô ấy quơ quào trước mặt mình cho đến khi cô tìm thấy một đôi tay khác, chạm vào nhau và siết chặt. Đó là lúc nút thắt hoàn toàn trượt vào bên trong cô, mở rộng lối vào của cô và khóa chặt mọi thứ bên trong.

Wednesday rên rỉ, cảm thấy bên trong cô co thắt và cuối cùng cũng buôn xuôi chính mình.

"Chết tiệt, Wednesday. Cậu thật chặt." Thay vào đó, Enid thả chân xuống để quấn quanh hông và tập trung thực hiện những cú đẩy ngắn với nút thắt bên trong. Vẫn đang từ trên đỉnh đi xuống, Wednesday quàng cả hai tay qua vai alpha và kéo cô ấy lại gần. Sau những nụ hôn, những vết cắn và một cú đẩy hông khác, Wednesday cảm thấy chất lỏng nóng hổi lấp đầy cô và một tiếng gầm gừ trầm đục phát ra từ cổ họng Enid.

Wednesday lại đến với alpha của cô ấy ngay tại chỗ.

Nút thắt ngăn không cho bất cứ thứ gì thoát ra. Tinh dịch chung của họ cứ dồn dập bên trong cô ấy và Wednesday thật hạnh phúc. Một cách mơ hồ, cô nhận thấy một con cặc đang co giật bên trong mình và một cú lắc hông của Enid, khiến bức tường của cô thậm chí còn xuất tinh nhiều hơn. Một hoặc hai nụ hôn hoặc nhiều hơn nữa được đặt ở đâu đó trên khuôn mặt của cô ấy. Một bàn tay vuốt dọc thân cô, xoa bóp bất kỳ cơ bắp đau nhức nào cô có thể có.

Cô lơ lửng một lúc, tận hưởng cảm giác nóng hổi trong bụng, cảm giác no nê, thỏa mãn và được ôm chặt bởi alpha của mình. Hơi thở của họ dường như chậm lại với nhịp độ bình thường, khiến căn phòng gần như yên lặng. Sau đó, cô cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng trên môi mình.

"Cậu có sao không, γλυκιά μου (cưng)?"

Cô mở mắt ra và được chào đón bởi một cảnh tượng thiên đường. Một thiên thần đang nhìn xuống cô với một nụ cười dịu dàng. Một bàn tay đưa lên chạm vào má cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Một mớ tóc ngắn vàng óng dường như phù hợp với Enid như một vầng hào quang. Đôi môi ngọt ngào ấy thâm tím như bị thú dữ cắn (mà Wednesday coi mình chính là nó). Cô phải cố gắng giảm bớt sự thôi thúc làm trầm trọng thêm vết thương, không phải vì cô không muốn mà vì cô không thể cử động cơ thể mình được nữa.

"Cậu có cần gì không? Nước uống?"

"Không, chỉ cần cậu thôi." Wednesday lầm bầm, giữ chặt alpha. Cô cảm thấy một nụ cười trên cổ nơi Enid đã vùi mặt vào. Đến lượt Wednesday, hít vào một mùi hương quen thuộc, làm dịu nhịp tim của cô ấy trong khi từ từ đi xuống từ trên cao.

"Wednesday?"

"Vâng, cara mia?" Wednesday nhẹ nhàng hỏi. Một câu nói yêu thương bật ra khỏi môi cô thật thoải mái và dễ dàng. Cô không biết liệu đó là do tình trạng nghiện ngập của mình hay vì mọi chuyện luôn dễ dàng như vậy.

"Cậu có nghĩ rằng cha mẹ của cậu có thể nghe thấy chúng ta?" Giọng của Enid rõ ràng là xấu hổ, không giống như sự dũng cảm trước đây của cô ấy để nắm quyền chỉ huy. Wednesday cười khúc khích, đưa tay vuốt dọc tấm lưng vạm vỡ cho đến khi một cơ thể ấm áp trên người cô rùng mình.

"Chắc chắn rồi, nhưng tôi không quan tâm."

"Ôi chúa ơi, họ sẽ giết tớ mất!" Bạn có thể nói rằng Enid hiện đang trên bờ vực chuyển sang chế độ hoảng loạn hoàn toàn. Theo ý kiến ​​​​của cô ấy, điều đó là không cần thiết. Tại sao họ phải quan tâm đến việc ai đã nghe thấy họ? Dù sao họ cũng sẽ kết hôn vào ngày mai.

Điều gì đang xảy ra bây giờ? Ai sẽ kết hôn với ai?

"Bình tĩnh nào Enid. Ngày mai chúng ta sẽ kết hôn." Cô vuốt tay lên xuống lưng Enid, mô phỏng hành động 'ở đây, ngay đây' mà người ta thường dùng để xoa dịu một đứa trẻ. Enid có vẻ thư giãn một chút trước khi căng thẳng trở lại như thể cô ấy nhớ ra điều gì đó.

"Đó chính xác là lý do tại sao! Cha cậu hết lần này đến lần khác nói cô dâu chú rể gặp nhau trước ngày thành hôn là xui xẻo!"

"Tôi không phải cô dâu, cậu cũng không phải chú rể. Quan trọng hơn, tôi không tin vào phong tục cổ xưa đó và thích dành thời gian cho người bạn đời của mình hơn." Wednesday rúc sâu hơn vào vòng tay ấm áp và gừ gừ (Wednesday không hề gừ gừ!) khi alpha di chuyển nhẹ, tạo ra ma sát giữa cơ thể họ. Cô và Enid cố gắng giữ yên hông. Mùi quyện vào nhau của họ ngày càng nồng hơn, đặc quánh trong không khí và bắt đầu khiến bụng cô nóng lên trở lại.

"Wednesday, ngày mai chúng ta phải dậy sớm." Enid rên rỉ nhưng không dừng hông. Khi nút thắt đã mềm ra, alpha có thể di chuyển dương vật của mình, từ từ đẩy trở lại.

"Tôi chắc chắn chúng ta có thể quản lý điều đó." Wednesday thở hổn hển, tay đã bấu vào tấm lưng mạnh mẽ của alpha. Enid gầm gừ, quay sang nhìn cô và trao cho cô nụ hôn ngọt ngào nhất mà cô từng biết.

"Tớ yêu cậu rất nhiều, ΦΕΓΓΑΡΙ μου (mặt trăng của tớ)."

Yêu?

Đầu cô quay cuồng. Những tương tác của họ cho đến nay, mặc dù thân mật và gần như phát sốt, nhưng vẫn tràn đầy đam mê và khao khát. Cô hiểu điều đó. Giao phối là một bản năng xác thịt của con người mà cô ấy dường như không có khả năng trốn thoát. Và hôn nhân, dù nghe có vẻ đáng sợ, vẫn chỉ là một quy ước xã hội được thực hiện bởi hai người để sau đó tạm dừng vì buồn chán, phản bội và lừa dối. Chỉ một số ít người có thể tránh được điều đó và để cái chết kéo họ ra xa nhau (cô ấy vẫn chưa thấy, nhưng cha mẹ cô ấy có thể thuộc nhóm thứ hai). Cô ấy không đặc biệt bận tâm đến việc kết hôn theo nghĩa đó và cô ấy nghi ngờ rằng mình là người đã yêu cầu nó với 'bạn đời'.

Nhưng tình yêu...

Tình yêu không phải là thứ mà Wednesday nghĩ rằng cô ấy sẽ nhận được, chứ đừng nói đến việc cảm nhận. Ngoại lệ duy nhất có lẽ là gia đình cô ấy. Cô ấy biết rằng cô ấy quan tâm đến cha mẹ mình, Pugsley (thật không may), bác Fester, Thing và thậm chí cả Lurch. Cô ấy sẽ giết họ và chết vì họ nếu điều đó có nghĩa là giữ cho họ an toàn.

Nhưng cô sẽ không sống vì họ.

Trái tim cô sẽ không đập loạn xạ như thế này. Trái tim cô sẽ không xáo động khi nghĩ đến việc phải xa nhau dù chỉ một giây. Lồng ngực cô sẽ không có nguy cơ nổ tung với những cảm giác và cảm xúc ấm áp.

Đó là lúc cô nhận thấy thứ gì đó lạnh trông giống như kim loại trên ngón đeo nhẫn bên trái của mình. Cảm giác thật... đúng, thật hoàn hảo. Tay cô ấy tìm thấy tay trái của Enid và Wednesday tự áp nó vào da cô ấy. Và cô có cảm giác rằng có thể chính cô là người đã cầu hôn. Có thể là cô ấy quỳ xuống, cầu xin bàn tay của alpha.

Cô ấy nhận ra rằng cô ấy có thể làm bất cứ điều gì khi có Enid bên cạnh.

"Tôi cũng yêu cậu, mi sol, mi corazón, mi todo (mặt trời của tôi, trái tim của tôi, mọi thứ của tôi)."

Điều cuối cùng trong tâm trí cô ấy là cô ấy nóng lòng được kết hôn với tình yêu của mình trong mái ấm gia đình và dành từng phút còn lại cho nhau trong suốt quãng đời còn lại của họ.

***

Wednesday thức dậy.

Mồ hôi túa ra khắp người cô. Tim cô đập thình thịch như điên. Nhiệt độ lạnh thường ngày của cô ấy tăng lên một bậc.

Giấc mơ đó là cái quái gì vậy?

Nó rất thật như thể cô ấy thực sự là 'Wednesday' đó. Cô cảm thấy mọi cái chạm, mọi nụ hôn và mọi cảm xúc như thể đó là của riêng cô.

Giống như cô ấy thực sự yêu người sói đó.

Một người phụ nữ với nụ cười rạng rỡ trái ngược hoàn toàn với những sinh vật của Wednesday. Mái tóc vàng dài ngang vai được tô điểm nổi bật bằng màu xanh và hồng của cô ấy hoàn toàn tương phản với mái tóc dài và đen tuyền của Wednesday.

Enid

Đôi mắt xanh trong veo dịu dàng nhìn sâu vào tâm hồn cô.

Enid

Những cơ bắp săn chắc có thể dễ dàng che phủ toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn và mềm mại của chính cô ấy bằng một vòng tay ấm áp.

Enid

Những chiếc móng đầy màu sắc đó, sắc nhọn và nguy hiểm, có thể dễ dàng chẻ cô ra làm hai, nhưng lại rất dịu dàng khi nắm lấy tay cô.

Enid

Với mỗi hơi thở của cô ấy, một cái tên được lặp đi lặp lại trong đầu cô ấy như một câu thần chú. Hương thơm của mật ong, chanh và mưa vẫn còn tươi mát trong tâm trí cô.

Cậu là ai và tại sao trái tim tôi lại đập vì cậu?

Cô ấy cần câu trả lời - hàng nghìn câu trả lời - cô ấy cần biết điều gì đã xảy ra với mình và người đó là ai và Enid đang ở đâu và liệu cô ấy có bao giờ cảm nhận được nụ hôn đó nữa không-

Không, cô chỉ cần biết chuyện gì đã xảy ra với mình.

Với suy nghĩ đó, Wednesday nhanh chóng mặc quần áo. Cô không có thời gian để hoàn thiện bím tóc của mình trước khi lao xuống hành lang, tìm kiếm mẹ mình. Khi Wednesday nghe thấy giọng hát từ vườn bách thảo, cô ấy đẩy cánh cửa và xông vào đó để nhìn thấy bóng lưng của mẹ, người đang thì thầm điều gì đó với một bông hoa bệnh hoạn màu đỏ.

"Mẹ!"

Morticia xoay gót và dừng công việc chăm sóc cây trồng của mình, chiếc váy dài tay màu đen của bà gợn sóng theo chuyển động. Đôi lông mày sẫm màu của bà ấy nhướn lên khi nghe tiếng gọi nhưng nhanh chóng nở một nụ cười trên môi khi bà ấy nhìn thấy kẻ đã gây náo loạn.

"Buổi sáng tồi tệ với con, mon chéri. Con có gặp ác mộng như mình mong đợi không?" Morticia khẽ vẫy tay với cô ấy rồi quay lại, lấy một bình tưới và bắt đầu phun nước trên mảnh đất của mình.

Wednesday nghiến răng. Cô có cảm giác mẹ cô biết rất rõ đêm qua cô có giấc mơ gì. Cô sải bước vào trong vườn để đứng cạnh mẹ mình, cô tức giận khi làm như vậy.

"Ý nghĩa của việc này là gì?"

"Của việc gì con yêu? Mẹ không hiểu ý của con." Mẹ cô tiếp tục nở nụ cười hiểu biết đó và dường như có ý định tưới nước cho cả khu vườn. Wednesday cau có và nhe răng nanh, nắm chặt tay.

"Giấc mơ, chỉ cần cho con biết nó là gì." Cô không thể ngăn được sự tuyệt vọng ngấm vào giọng nói của mình.

"Mẹ đã nói với con những gì mình biết. Nó là thứ sẽ nằm ở đâu đó trong tương lai của con, con yêu." Morticia đặt bình tưới xuống và đeo găng tay vào. Những ngón tay mảnh khảnh cẩn thận đặt một miếng thịt trước một trong những cây ăn thịt. Bông hoa có răng nanh trừng mắt trước khi cắn một miếng. Thông thường, cô ấy sẽ ngạc nhiên trước cảnh tượng đó. Nhưng giờ đây, đầu óc cô chỉ toàn những câu hỏi không lời đáp.

"Nó không thể. Con- con không muốn tin điều đó." Mẹ cô ấy chắc chắn đã nhận thấy tật nói lắp bất thường của cô ấy khi bà quay đầu lại để cuối cùng tập trung vào cô ấy.

Wednesday cúi đầu xuống, giấu mặt và không để bất kỳ cảm xúc xấu hổ nào thoát ra. Một bàn tay ấm áp cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng cô, cho cô thời gian để thoát khỏi sự tiếp xúc. Việc Wednesday không né tránh cái chạm là một dấu hiệu hoàn hảo cho thấy giấc mơ đã làm cô mất phương hướng như thế nào.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy con gái?"

"Con đã thấy ai đó," Morticia hít một hơi thật mạnh, thốt ra tiếng thì thầm 'ôi trời ơi'.

"và con đã nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình với người đó." Wednesday đã chọn cách lầm bầm nói ra sự thật, mặc dù không từ ngữ nào có thể diễn tả đầy đủ trải nghiệm kỳ lạ của cô.

"Lúc đó con có hạnh phúc không?"

Cô ấy có hạnh phúc không?

Thật là một điều buồn cười để hỏi. Mẹ cô hẳn là người hiểu rõ hơn ai hết. Wednesday không bao giờ hạnh phúc. Đúng vậy, cô hài lòng khi giành chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi với cha mình. Phấn khích khi cô ấy hoàn thành một buổi chơi đàn cello dài, đánh hoàn hảo mọi phím và nốt nhạc. Hồi hộp, vâng, khi bác Fester cho cô ấy thử bộ sưu tập súng thời trung cổ mới nhất của bác.

Hạnh phúc? Chưa từng.

"Không."

"Wednesday."

"CON-"

Lưỡi cô mắc kẹt trong cổ họng khi cô cố gắng từ chối một lần nữa. Cô ấy chưa bao giờ trải nghiệm hạnh phúc trong đời, kể từ khi cô ấy còn là một đứa trẻ. Không phải là cô thiếu sót. Đó chỉ là thứ cô không thể hiểu, không thể cảm nhận được.

Nhưng sau giấc mơ đó, cô cảm thấy có gì đó thay đổi.

Khi cô nghĩ về đôi mắt xanh lấp lánh đó, trái tim kiên định thường ngày của cô bắt đầu đập nhanh hơn. Khi cô liếm môi, cô thưởng thức hương vị còn sót lại của những nụ hôn đêm qua. Khi cô hít thở và ngửi thấy mùi mật ong trong không khí từ ngôi nhà ong của mẹ mình, cô nhớ mùi hương quen thuộc chôn sâu trong não mình, mật ong, chanh và mưa.

Cô nghĩ đến nụ cười trên khuôn mặt bản thân khi cô ấy nói những lời yêu thương.

Và cô biết mình đang hạnh phúc.

"Mẹ ơi, con chỉ cần biết đó là thật hay chỉ là tưởng tượng của con thôi." Cô chọn câu trả lời đó vì cô không biết phải giải thích điều đó với mẹ mình như thế nào. Làm sao cô ấy có thể, khi ý nghĩ về việc Enid không có thật đang dần bóp nghẹt phổi của cô ấy cho đến khi cô ấy thậm chí không thể thở được?

Wednesday đang chìm xuống, sâu trong nấm mồ tuyệt vọng. Lời nguyền của gia đình cuối cùng cũng đuổi kịp cô và giờ đây trái tim cô không còn là của riêng mình nữa. Người sói đó đã gài bẫy cả tâm hồn cô chỉ với một lần chạm trán trong giấc mơ. Và bây giờ Wednesday không thể sống thêm một ngày nào nữa nếu không có hy vọng gặp lại cô ấy.

Cô nghe thấy một tiếng thở dài và cảm thấy một cái chạm vào cằm, cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt dịu dàng nhìn cô, đầy thấu hiểu và không có bất kỳ phán xét nào mà cô mong đợi lúc đầu. Wednesday dao động dưới cái nhìn chăm chú của mẹ, đe dọa sẽ làm trái tim cô ấy trào ra ngoài.

"Mẹ đã mơ thấy cha của con và mẹ đã gặp anh ấy. Nó sẽ giống như vậy đối với con."

"Nếu không phải thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu con không bao giờ gặp lại cô ấy nữa?" Sự không chắc chắn len lỏi trong giọng nói của cô. Nếu Morticia chú ý đến đại từ, cô ấy không thể hiện nó trên khuôn mặt của mình. Mẹ cô chỉ thả tay ra khỏi cằm và kéo cô vào một cái ôm thật chặt. Mặc dù Wednesday không ôm lại nhưng cô chắc rằng mẹ cô biết cô rất biết ơn vì điều đó.

"Vậy thì con không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tự mình đi tìm cô ấy."

***

Đó là 11 giờ tối khi Wednesday đặt bút xuống. Sàn phòng ngủ của cô ấy đã đầy giấy vụn ở khắp mọi nơi. Nhưng mọi nghệ sĩ đều cần thời gian để tạo ra một kiệt tác hoàn hảo.

Cô giữ tờ giấy ngược sáng và quyết định đây là cách tốt nhất cô có thể làm để ghi lại vẻ đẹp thanh tao của một người nào đó.

Đó là hình ảnh một người phụ nữ với mái tóc ngắn màu vàng và nhuộm các màu nổi bật. Đôi mắt cô ấy xanh như đại dương trong khi nụ cười của cô ấy rạng rỡ như mặt trời. Đôi môi hồng cong lên làm đôi má lúm đồng tiền hơi lộ ra. Từng chi tiết nhỏ được lưu giữ an toàn trong tâm trí của Wednesday, cô ấy phác thảo ra để đảm bảo rằng cô ấy sẽ không bao giờ quên.

Có một cái tên ở dưới cùng của bức tranh.

Enid

Một alpha và một người sói.

Bất kể Enid ở đâu, Wednesday sẽ tìm thấy cô gái. Sau đó, cô ấy sẽ mổ ngực, moi tim ra và bày lên đĩa để cô ấy ăn tiệc.

Cô treo bức tranh lên bàn và trở về giường. Sau đó, cô ấy trải phẳng chiếc chăn đen của mình và do dự một chút.

Liệu cô ấy có nhìn thấy Enid trong giấc ngủ lần nữa không?

Mẹ cô đã đề cập đến khả năng đó mặc dù khó xảy ra. Tầm nhìn của cô ấy sẽ trở lại bình thường và giấc mơ thoáng qua này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trở lại hoặc không bao giờ xuất hiện.

Wednesday nằm xuống. Tâm trí cô chạy đua dù chỉ một phần nhỏ cơ hội gặp được người bạn đời tương lai của mình, để được ngã vào vòng tay đó và được ôm mãi mãi.

Thật là một niềm hạnh phúc nhất định phải có được.

Wednesday nhắm mắt lại, khoanh tay trước ngực và từ từ để giấc ngủ bao trùm lấy mình.

Và cô ấy đã mơ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com