TruyenHHH.com

Trans Vihends Ngo

"Nếu cả hai người đồng ý, thì có thể ký tên vào đây. Thời gian xét duyệt là một tháng, nếu không có vấn đề gì đặc biệt, đến thời điểm đó có thể quay lại lấy giấy quyết định."

Cả hai đều im lặng, tờ đơn trước mặt vẫn trống trơn, chưa có chữ ký nào.

Nhân viên cũng không vội, bởi vì anh ta đã gặp qua đủ mọi tình huống trong công việc này.

Dù những chuyện cá nhân có phức tạp đến đâu, khi đã viết ra giấy thì cũng cần phải rõ ràng.

Người đi cùng là Lee Yechan có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn là bực bội; vốn dĩ chuyện này không liên quan đến cậu, vậy mà cậu vẫn phải xin nghỉ để đến đây.

"Ký hay không ký đây? Hay để mình viết giúp hai người? Park Dohyeon? Son Siwoo?"

Lee Yechan kéo dài giọng, hỏi.

Người đeo kính nghe thấy tên mình thì chỉ khẽ cau mày. Người còn lại ngồi ở góc sofa trông như mất hồn. Nếu không phải vì mí mắt chớp nhanh, có lẽ chẳng ai biết người này vẫn còn sống.

Chậc, đúng là trời sinh một cặp. Sao lúc này lại im lặng trong khi nửa giờ trước còn cãi nhau ầm ĩ ở nhà. Lee Yechan trợn mắt, thầm nghĩ.

"Cả hai... Chúng tôi sắp tan làm rồi..."

"Không ly dị nữa, không ly dị nữa, hai người cứ sống với nhau đi!" Lee Yechan nhanh chân tiến lên trước, vừa lẩm bẩm vừa thu dọn đồ đạc, "Mình đúng là số khổ mới phải đi theo hai người! Còn bị trừ mất 200 tiền công!"

"Ký đi."

Cuối cùng Park Dohyeon cũng lên tiếng. Cậu vừa nói, vừa nhanh chóng ký tên lên tờ giấy trước mặt.

Son Siwoo ngồi bên cạnh như bừng tỉnh, nhìn trái nhìn phải, nhìn chỗ trống trên tờ giấy rồi cũng ký theo.

"Được rồi. Xong việc là tốt. Tiền này coi như mình chi cho bữa tiệc chia tay của hai người." Lee Yechan cười, "Đi thôi, mình mời!"

---

Park Dohyeon và Son Siwoo ly hôn.

Là bạn chung của cả hai, Lee Yechan có nhiều tiếng nói nhất trong chuyện này.

"Vậy hai người định sống thế nào trong tháng này?" Lee Yechan ngồi giữa cả hai, đũa không ngừng di chuyển, miệng cũng không ngừng nói chuyện.

"Đừng giống như lần trước mà lại chạy qua nhà mình nữa. Không ai được phép đâu." Lee Yechan buông đũa, quyết tâm tuyên bố, "Mình sẽ chặn cả hai người."

Park Dohyeon hừ một tiếng, đũa dùng một lần vẫn chưa xé. Hôm nay cậu gần như không nói gì.

"Anh sẽ về quê." Son Siwoo sẵn sàng trả lời, dù mới chỉ ăn được hai miếng.

Nhưng câu này không phải nói với Lee Yechan.

"Em sẽ dọn ra ngoài."

Người không nói gì suốt cả ngày trời cuối cùng cũng lên tiếng.

"Được rồi, hai người cứ giữ gìn sức khỏe, nhớ đừng gặp lại nhau." Lee Yechan cười khẩy, "Mình sợ một tháng sau hai người cũng chưa lấy được giấy ly hôn. Trừ khi cả hai chết, mình mới đích thân đến nhà để thắp hương."

"Đừng ngồi ngẩn ra đó nữa, mau ăn đi." Lee Yechan giúp Park Dohyeon mở đũa dùng một lần, "Bữa ăn cuối cùng đấy!"

---

Ngay từ một tháng trước, Lee Yechan đã bị tra tấn đến mức không thể chịu nổi.

Cậu để mặc Son Siwoo cuộn tròn trong chăn trên trên ghế sofa, không thèm liếc mắt đến.

Trước đây, cậu vẫn làm tròn trách nhiệm của một người bạn, nào là hòa giải, nào là khuyên nhủ, nhưng bây giờ thì không muốn nói thêm một lời nào nữa. Lee Yechan tự nhận đã nhìn thấu, hai người này chia tay rồi quay lại, quay lại rồi lại chia tay, mình chẳng qua chỉ là một phần trong vở kịch mà thôi.

Tối đến, Lee Yechan thấy Son Siwoo không ăn không uống, ngồi thừ một ngày trời, mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Vậy lần này lại vì chuyện gì?"

Son Siwoo không nói gì.

"Cãi nhau? Đánh nhau? Ngoại tình? Hay chẳng lẽ Park Dohyeon không được?"

Son Siwoo lắc đầu, vùi mặt trong chăn, vẫn không chịu ngẩng lên.

"Chỉ trong tháng này cậu đã chạy đến nhà mình ba lần rồi, hai người cũng nên dừng lại đi." Lee Yechan cũng mất kiên nhẫn, "Mình còn phải đi làm đấy."

Dù nói rằng cả hai cũng có chút xích mích nhỏ, nhưng gần đây tần suất thật sự quá nhiều. Lee Yechan có chút đau đầu, hai người bạn của cậu đã kết hôn năm năm rồi, lúc đầu ngay cả yêu xa cũng chịu đựng được, bây giờ thật không biết họ đang cãi nhau về chuyện gì.

"...Mình muốn ly hôn."

Son Siwoo để lộ đôi mắt, giọng nói như bị bóp nghẹt.

"Mau lên, ngày mai à, mình sẽ lái xe đưa cậu đi." Lee Yechan đưa cơm cuộn nóng cho Son Siwoo, "Ly hôn thì ly hôn, ăn cơm trước đã."

"...Cậu không tò mò sao?" Mắt Son Siwoo có chút đỏ.

Trái tim Lee Yechan dù cứng rắn đến đâu cũng không thể chịu nổi nữa.

"Có gì đáng hỏi. Ly hôn đối với mình cũng tốt, mọi người đều vui vẻ."

---

Đã kết hôn năm năm rồi, chuyện gì có thể dẫn đến ly hôn? Park Dohyeon cũng không biết nên nói gì.

Lúc đầu, vì không làm việc cùng một chỗ, thậm chí bị điều ra nước ngoài, hai người ít gặp mặt, nên càng trân trọng quãng thời gian ở bên nhau. Khi Park Dohyeon kết thúc công tác và trở về nước, việc đầu tiên cậu làm là tìm một căn nhà phù hợp để bắt đầu cuộc sống chung.

Nhưng sống chung dường như không tốt như tưởng tượng. Park Dohyeon thường xuyên phải tăng ca, ở nhà chỉ còn lại một mình Son Siwoo, mà công việc của Son Siwoo vốn từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thời gian kéo dài nên cũng có chút bức bối. Hai người không ít lần cãi nhau vì chuyện này.

Hay em đổi công việc, hoặc tự mình ra làm ăn? Park Dohyeon cũng từng đề nghị. Nhưng cả hai đều tự lập, không dựa vào bố mẹ, nên chuyện này đâu có đơn giản.

Son Siwoo không đồng ý, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần hiểu chuyện thêm một chút là được.

Một buổi tối, Park Dohyeon bị giữ lại họp đến khuya, Son Siwoo tan làm trở về, đối diện với phòng khách trống rỗng, đột nhiên anh cảm thấy rất mệt mỏi.

Tại sao rõ ràng đã sống chung, nhưng trái tim lại không còn gần gũi như trước?

Giống như hai người đang đi ngược chiều, càng ngày càng xa, ai cũng muốn kéo đối phương về phía mình, nhưng không nhận ra rằng sợi dây vô hình giữa cả hai đã trở nên mong manh đến mức nguy hiểm.

Đó là lần đầu tiên Son Siwoo nghĩ đến việc chia tay.

---

"Vậy ý mày là, anh ấy nghĩ rằng mày không ở bên anh ấy?" Lee Seungyong nghe nửa ngày, cố gắng nắm bắt trọng điểm.

"Gần như vậy. Anh ấy nghĩ em thường xuyên tăng ca, bỏ lại anh ấy một mình ở nhà." Park Dohyeon gật đầu đồng ý.

"Không thể nào..." Lee Seungyong gãi đầu, "Hồi hai người yêu nhau, chẳng phải thường xuyên thức trắng đêm không về ký túc xá sao?"

"Chậc, làm sao mà giống nhau được. Trước đây là hai người cùng nhau, bây giờ là mỗi người sống theo cách của mình!" Jeong Jihoon nói một câu sắc bén.

Lời này khiến Park Dohyeon cảm thấy lẫn lộn trong lòng, làm sao có thể nói là mỗi người sống riêng rẽ được? Họ ăn cơm cùng nhau, ngủ chung giường, ngoài thời gian làm việc không trùng nhau, thì cuối tuần cậu cũng cố gắng bù đắp.

"Nói thật, đều là chuyện nhỏ thôi, hai người nên ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau đi." Lee Seungyong nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì chưa từng trải qua, không đáng để như thế này đâu."

"Vô ích thôi." Park Dohyeon trông rất mệt mỏi, liên tục xoa mũi, "Chỉ cần nói chuyện là lại cãi nhau."

"Hơn nữa, giấy ly hôn cũng đã ký rồi."

Lee Seungyong và Jeong Jihoon nhìn nhau, không nói gì nữa.

"Vậy... tối nay đi chơi với mấy anh em nhé?" Jeong Jihoon thận trọng thăm dò, "Đi uống chút gì đó?"

Rõ ràng là Park Dohyeon không có tâm trạng. Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính tuần trước, cậu và Son Siwoo chưa hề gặp lại nhau. Vì công ty của Park Dohyeon có ký túc xá cho nhân viên, nên cậu chưa từng quay về ngôi nhà mà hai người từng chung sống, còn Son Siwoo thì chặn mọi liên lạc, không một tin tức gì.

Làm việc một tuần trong trạng thái mơ màng, Park Dohyeon cảm thấy mình gần như kiệt sức.

"Được rồi, đi cùng bọn anh một chút đi." Lee Seungyong vung tay mạnh mẽ, kéo Park Dohyeon đứng dậy, cả người lẫn hồn đều bị kéo đi.

"Cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà."

---

Ban đầu Son Siwoo cũng nghĩ như vậy.

Dù khó khăn đến đâu, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trái đất vẫn quay, không thể vì ly hôn mà coi như trời sập.

Vì thế, khi nhận được bức ảnh Park Dohyeon uống say đến nôn mửa vào lúc ba giờ sáng mà Lee Seungyong gửi, Son Siwoo chỉ trả lời năm chữ.

"Liên quan gì đến anh."

Ly hôn là do Son Siwoo đề nghị. Sau khi về từ nhà Lee Yechan, anh thấy Park Dohyeon vừa tan ca ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, râu ria xồm xoàm, tay cầm ly rượu.

"Lại đi gặp Lee Yechan à?"

Park Dohyeon hỏi.

Son Siwoo không trả lời, định đi thẳng vào phòng ngủ.

"Em đã nói với trưởng phòng xin nghỉ việc rồi, sẽ nghỉ vào tháng sau."

Park Dohyeon đặt ly rượu xuống, vẻ mặt lạnh lùng.

Son Siwoo dừng lại. Cơ thể gần như kiệt sức, nhưng lại bất ngờ bốc lên một ngọn lửa, thiêu đốt cả tâm can.

"Em điên rồi sao?! Đợi hoàn thành dự án này xong, em sẽ được thăng chức quản lý, em có biết không?!"

"Lúc đó em sẽ bận hơn bây giờ, còn phải đi công tác, vậy anh sẽ thế nào?"

"Anh thế nào? Ý em là anh đang cản trở em thăng tiến à?"

"Em không có ý đó, em chỉ muốn dành thêm thời gian cho anh..."

Son Siwoo mắt đẫm lệ, bàn tay nắm chặt rồi lại buông ra, cảm xúc như sắp vỡ òa.

Son Siwoo không cần sự thương hại này, đặc biệt là khi Park Dohyeon hy sinh sự nghiệp của mình.

"Không cần đâu."

Park Dohyeon không thể tin được.

"Chúng ta ly hôn đi, tiếp tục như thế này chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Gương mặt Son Siwoo hiện rõ sự quyết tuyệt.

Đêm đó, Park Dohyeon uống say mèm, còn Son Siwoo không nói gì, chỉ tự nhốt mình trong phòng ngủ. Sáng hôm sau khi anh ra ngoài, Park Dohyeon đã đi mất, chỉ còn lại một bản thỏa thuận ly hôn để sẵn trên bàn.

---

Ngày thứ ba sau khi chuyển về quê, Son Siwoo hoàn toàn mất ngủ.

Sáng sớm thức dậy, Son Siwoo bị mẹ bắt gặp. Bà suýt nghĩ rằng con trai mình bị quỷ ám, mắt thâm quầng, môi tái nhợt, nếu không phải vì còn hơi thở, chắc bà đã đi tìm thầy pháp trong làng để làm phép.

"Bây giờ áp lực công việc ở Seoul lớn vậy sao? Nói sa thải là sa thải ngay à?" Mẹ Son cảm thấy xót xa, nhớ lại ba ngày trước, khi con trai yêu quý của mình vác những túi đồ lớn về nhà, vừa bước vào cửa đã buông một câu "Con nghỉ việc rồi" rồi chui tọt vào phòng, chẳng ai dám hỏi thêm điều gì.

Son Siwoo gật đầu, ậm ừ đáp cho qua. Lần này trở về vội vàng, không kịp báo với bố mẹ, anh cũng không muốn nhắc đến lý do thực sự. Quê nhà là một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, chuyện ly hôn chỉ cần một ngày là có thể lan ra khắp nơi. Khi xưa, anh đã bất chấp mọi người phản đối mà dẫn Park Dohyeon về nhà, nên giờ đây không thể để người khác chê cười được.

Dù rằng hiện tại, chính anh cũng cảm thấy mình là một trò cười.

Anh ăn vội vài miếng cơm rồi trở về phòng ngủ bù. Trong lúc đang dọn dẹp bát đũa, mẹ Son bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Thế Dohyeon đâu? Sao hai đứa không đi cùng nhau?"

Son Siwoo, dù ba ngày không ngủ, lập tức tỉnh táo khi nghe câu hỏi đó. Anh định bịa ra một lý do, nhưng càng không muốn nhắc đến thì cơn giận giữ lại bùng lên. Không quay đầu lại, anh chỉ buông một câu khiến mẹ mình sững sờ.

"Con không biết, chắc là đã chết rồi."

---

"Thực ra, cũng không khá hơn là bao, gần giống như chết vậy", Park Dohyeon nghĩ.

Bị ép đi uống rượu suốt mấy ngày, cơ thể không chịu nổi mà kiệt quệ. Sau khi được sếp cho nghỉ ốm một ngày và cả cuối tuần, thần kinh căng thẳng của Park Dohyeon cuối cùng cũng được thư giãn.

Kết quả là cậu phải nhập viện ngay lập tức.

Thiếu ngủ, dinh dưỡng không đủ, cộng thêm ảnh hưởng của rượu, tất cả cộng lại, chỉ riêng tiền thuốc men đã tốn cả mấy trăm. Park Dohyeon ngồi trong phòng truyền dịch, nhớ lại những đêm dại dột và tự lừa dối mấy hôm trước, lắc đầu tự trách mình ngu ngốc.

Cậu thực sự đã uống say đến mức nôn mửa. Theo lời của Jeong Jihoon, sau khi nôn, cậu bất tỉnh, vừa ôm Lee Seungyong, vừa khóc, vừa kêu gào, vừa nói rằng thực ra không muốn ly hôn, vừa than phiền rằng Son Siwoo không hiểu gì cả, sao có thể nói đi là đi... Park Dohyeon đã ngắt lời Jeong Jihoon với vẻ mặt không thể tin nổi, nói rằng nếu dám bịa đặt chuyện đó cho Son Siwoo nghe, cậu sẽ xử lý cả đám bọn họ.

Jeong Jihoon cười đáp lại, đồng thời mở điện thoại lên phát bản ghi âm, một người đàn ông cao 1m80 khóc lóc thảm thiết. Park Dohyeon cảm thấy xấu hổ, thay đổi thái độ hoàn toàn, cầu xin "Jihoon hyung" rộng lượng, tối nay sẽ mời hai người đi ăn.

"Mày cũng thật là, ly hôn thì ký ngay, công việc thì bỏ ngay." Lee Seungyong không chế nhạo cậu, chỉ cảm thấy thật đáng tiếc.

Đến Lee Seungyoung còn không vui như vậy, Park Dohyeon lại có vẻ như không quan tâm, chỉ nhún vai nhẹ nhõm.

Nếu người bạn yêu không hài lòng với bạn thì cũng không cần phải cưỡng ép. Cậu cũng không muốn thấy một Son Siwoo suốt ngày khóc lóc. Ngày trước khi yêu, anh ấy vẫn luôn cười tươi như một chú khỉ nhỏ.

Cảm giác lạnh lẽo từ tay truyền đến, Park Dohyeon nhìn lên, thuốc đã hết, trong lòng cảm thấy có chút trống rỗng. Quá trình hồi tưởng chỉ mất khoảng một giờ, quy trình ly hôn của cậu và Son Siwoo chỉ kéo dài mười phút, còn thời gian để từ bỏ thì cần một tháng. Mà rõ ràng, một tháng cũng là không đủ.

Thời gian là cỗ máy không ngừng vận hành, nó đẩy mỗi người đi về phía trước để giải quyết, để sống. Park Dohyeon thỉnh thoảng mơ màng, nhớ lại lần đầu tiên đến nhà Son Siwoo, cậu hồi hộp đến đỏ mặt, tim đập mạnh đến mức bị người yêu cười nhạo. Son Siwoo an ủi cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, cậu có thể bỏ chạy trong tình huống xấu nhất. Khi nói những điều này, đôi mắt anh sáng lên, và bàn tay hai người chưa từng một lần buông ra.

Làm sao họ có thể tự tin đến vậy?

---

Một tháng nói dài thì không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Son Siwoo chưa kịp ở nhà đủ mười ngày đã phải quay về.

Anh thật sự không thể chịu nổi bầu không khí kỳ lạ và ngượng ngùng ở nhà nữa. Kể từ khi mẹ hỏi một câu bâng quơ, anh trả lời lại trong cơn giận dỗi, cả nhà bỗng chốc trở nên căng thẳng như trời sắp đổi gió.

Ví dụ như bây giờ, bố mẹ ngồi nghiêm nghị đối diện anh. Vẻ mặt họ vừa nghiêm trọng vừa lo lắng, khiến Son Siwoo là người đầu tiên bỏ cuộc. Nếu anh không nói gì, ba người có thể cứ nhìn nhau chằm chằm cả ngày mà không ai lên tiếng.

"Con và Park Dohyeon đã ly hôn rồi, ngay trước ngày con về nhà." Son Siwoo khoanh tay, khuôn mặt đầy vẻ kiên quyết, "Đừng cố thuyết phục con, giấy tờ đã ký rồi, có nói gì cũng vô ích!"

"Ít nhất con cũng phải cho bố mẹ biết lý do tại sao ly hôn chứ?" Mẹ Son cẩn thận dò hỏi.

"Chán rồi, thấy không hợp, không muốn tiếp tục nữa." Son Siwoo cau mày, rõ ràng là trả lời rất qua loa.

"Lúc trước con đâu có nói vậy khi đưa người ta về!" Bố Son trêu chọc, "Con còn nói 'Con sẽ sống với em ấy cả đời, nếu bố mẹ không đồng ý thì con không về nhà nữa!' Chà chà... Con còn thiếu mỗi bài phát biểu trước cả làng thôi!"

Son Siwoo chỉ biết bày tỏ cảm xúc đau khổ. Anh thật sự không muốn nhớ lại mình đã ngốc nghếch thế nào vào lúc đó. Tất nhiên, Son Siwoo đã yêu thì yêu hết mình, đã ghét thì ghét ra mặt. Khi yêu đến chết đi sống lại thì nhất định phải ở bên nhau, giờ ly hôn rồi cũng không có gì phải giấu giếm cả.

Nhưng lý do ly hôn, liệu có đơn giản như vậy không? Son Siwoo vẫn chưa dám nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Park Dohyeon tốt nghiệp xong liền vào làm ở công ty hiện tại, làm việc chăm chỉ, lại được cấp trên khen ngợi, tốc độ thăng tiến không ai sánh kịp. Son Siwoo tất nhiên rất tự hào và vui mừng, chỉ là những khó khăn anh đều thấy rõ, nên so với bất cứ ai, anh còn mong Park Dohyeon có được kết quả tốt hơn.

Nếu mình thực sự khiến em ấy khó xử, thà rời đi trước. Son Siwoo không hối hận về quyết định này.

---

Nếu có chuyện gì để hối hận, thì đó chính là việc sau khi nói chuyện rõ ràng với bố mẹ, hôm sau anh đã tay xách nách mang một đống đồ đến nhà Lee Yechan. Son Siwoo suýt nữa phải quỳ xuống cầu xin, Lee Yechan mới đồng ý cho anh vào nhà thay vì bị nhốt ngoài cửa. Son Siwoo cảm động đến rơi nước mắt "Đại ân đại đức này mình sẽ nhớ mãi! Chi bằng hôm nay chúng ta đi ăn mừng một bữa, mình mời!"

Rồi họ ngồi ghép bàn với chồng cũ cùng bạn của cậu ta.

"Mình đã bảo mà." Lee Yechan cười lạnh, "Làm người thì đừng có mà thất đức."

"Cũng tại cậu nhất định đòi ăn thịt nướng!" Son Siwoo lườm lại.

Tính toán đủ đường, tính trời tính đất, tính hết mọi khả năng, Son Siwoo cũng không ngờ Park Dohyeon lại xuất hiện ở đây. Để tránh gặp người quen, Son Siwoo đã cố tình chọn một quán ăn nhỏ, xa khu trung tâm. Vậy mà khi đến nơi lại được báo rằng hôm nay quán đông khách, phải ghép bàn. Ghép thì ghép, nhưng khi ngẩng đầu lên, anh thấy một khuôn mặt mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng dù có đeo kính cũng không che nổi, và Lee Seungyong đang đi cùng em ấy.

Thà để mình bị nhốt ngoài cửa còn hơn. Son Siwoo tức đến phát điên.

Phía bên kia, Park Dohyeon cũng rất ngỡ ngàng. Cậu hoàn toàn không biết Son Siwoo đã về, chỉ là hôm nay hiếm hoi không phải tăng ca, nên rủ Lee Seungyong đi ăn một bữa, còn tại sao lại đến đây thì hoàn toàn là do đồng nghiệp giới thiệu.

"Em ít nói lại đi." Lee Seungyong khá bình tĩnh. Ngạc nhiên thì ngạc nhiên thật, nhưng nơi này đã chật hẹp rồi, với lại ý trời khó cãi mà.

Lee Seungyong nháy mắt ra hiệu cho Lee Yechan. Lee Yechan là người thế nào, hiểu ngay lập tức. Cậu đứng dậy, không chút do dự, định bước ra ngoài.

"Này, này!" Son Siwoo nhanh tay giữ lại, "Ngồi xuống đi! Bữa này dù thế nào cậu cũng phải ăn hết với mình!"

"Nếu không chịu buông tay, tối nay cậu sẽ thấy hành lý của mình bị ném hết ở ngoài cửa." Lee Yechan nheo mắt, ánh mắt sắc bén như cáo.

Son Siwoo nghiến răng tức giận, nhưng việc ăn cơm với chồng cũ quả thực khiến anh phải cân nhắc giữa bữa ăn và nơi ở. Chỉ một thoáng lưỡng lự, Lee Yechan đã bước tới cửa.

Park Dohyeon bên này thì ung dung nướng thịt. Lee Seungyong biết rõ tâm trạng của bạn mình nên chỉ nhìn sang mà không nói gì thêm. Thấy Son Siwoo vẫn ồn ào, Park Dohyeon đặt kẹp nướng xuống, giọng hơi khàn.

"Siwoo à, lâu rồi không gặp."

---

Lại thức khuya.

Đó là phản ứng đầu tiên của Son Siwoo khi nghe câu nói đó. Chưa kịp nghĩ kỹ tại sao mình lại phản ứng như vậy, Park Dohyeon đã ném thêm cho anh một quả bom.

"Dự án đó xong rồi, nhưng trưởng phòng mới không phải là em."

Câu nói đó làm đầu óc Son Siwoo như ngừng hoạt động.

"Em nói gì? Không phải là em? Thế thằng nhãi nào ngồi vào vị trí đó?!"

Không còn quan tâm tới thể diện, Son Siwoo đập bàn chất vấn, như thể muốn kéo kẻ ra quyết định đó ra ngoài đánh một trận. Park Dohyeon nhìn người đang sốt ruột và tức giận trước mặt mình, bỗng bật cười.

Một tháng rồi, vẫn chẳng thay đổi chút nào.

Còn cười được nữa à! Son Siwoo thay đổi sắc mặt liên tục, giờ đây anh bắt đầu cảm thấy tủi thân. Lý do khiến anh không hối hận, chẳng phải là vì tin tưởng rằng Park Dohyeon sẽ thành công thăng chức trưởng phòng sao. Kết quả là điều đó không chỉ không xảy ra, mà người trong cuộc còn tỏ vẻ thờ ơ, nhẹ nhàng bỏ qua như không có gì. Son Siwoo vừa cảm thấy tủi thân cho mình, vừa cảm thấy không đáng cho Park Dohyeon, lại nghĩ đến một tháng qua, không kìm được mà đỏ hoe mắt.

Park Dohyeon bỗng mềm lòng, liền vội vàng từ phía đối diện chuyển sang ngồi cạnh anh. Lúc nãy Son Siwoo hét lên, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Nếu anh còn khóc, thì Park Dohyeon thật sự không biết phải làm thế nào. Cậu định xoa đầu Son Siwoo, nhưng lại nhớ ra rằng hai người đã ly hôn, chỉ có thể vỗ nhẹ vào vai, kiên nhẫn nói: "Em cũng không biết sẽ như vậy. Đây là chuyện mới xảy ra sáng nay thôi." Cấp trên dẫn một người trẻ vào, gương mặt xa lạ với vẻ tự mãn, chỉ nghe người khác giới thiệu rằng đây là trưởng phòng mới được điều từ tổng công ty đến, sau này mong mọi người hợp tác tốt. Park Dohyeon hiểu ra ngay, vốn dĩ bản thân cũng đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế, cậu liền xin phép về sớm. Có lẽ vì áy náy, cấp trên không hỏi thêm gì mà đồng ý ngay, thế nên mới có bữa ăn tối hôm nay.

Nghe xong, Son Siwoo càng tức giận hơn, rõ ràng đây là một cậu ấm được đưa từ trên xuống, chiếm mất vị trí của Park Dohyeon. Lại nhớ đến chuyện từ chức trước khi ly hôn, anh vội hỏi: "Vậy chuyện em từ chức thì sao?"

"Chỉ mới nhắc qua thôi, chưa chính thức bàn giao. Ngày hôm sau đi làm lại em đã giải thích rõ ràng rồi." Park Dohyeon đùa giỡn, "Thật sự nghỉ việc rồi thì em lấy gì mà ăn? Còn phải thỏa mãn nguyện vọng của ai đó muốn em làm quản lý bộ phận nữa chứ?"

Son Siwoo thực sự muốn nướng não của Park Dohyeon trên vỉ nướng.

Park Dohyeon không có ý định rời đi, cậu đặt miếng thịt vừa nướng chín vào bát của Son Siwoo, rồi mới quay về chỗ ngồi cũ. Hành động có chút thân mật nhưng không vượt quá giới hạn, khiến Son Siwoo cảm thấy mình có phải đang quá khắt khe không.

Thôi kệ, chỉ là ăn một bữa thôi, có mất miếng thịt nào đâu. Sau khi quyết định, Son Siwoo gọi thêm một két bia, hôm nay chủ tịch Son mời, Lee Yechan thì... tính sau! Tóm lại, quản lý Park, à không, chủ tịch Park cứ thoải mái uống!

Dù sao hai người đều ngầm hiểu rằng, ngày mai đã là ngày cuối cùng của thời hạn một tháng.

---

Bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc, Lee Yechan cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó.

Cậu đeo kính vào, bước ra phòng khách trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Nhìn thấy đống hành lý không phải của mình nằm đó, mà người thì chẳng thấy đâu, cậu cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Gọi điện cho kẻ đầu sỏ, mười cuộc mà không cuộc nào được nhấc máy, từ tiếng bận chuyển thành tắt máy, Lee Yechan muốn nổi điên.

... Aish, nếu còn lo cho thằng nhóc này nữa thì mình là chó!

Trong khi đó, một trong những kẻ đầu sỏ, Park Dohyeon, lại dậy rất sớm. Hôm nay cậu đặc biệt xin phép nghỉ làm. Lý do không gì khác, là để đi lấy giấy quyết định ly hôn. Nhưng kế hoạch ban đầu lại có chút thay đổi... Park Dohyeon liếc nhìn Son Siwoo, người vẫn đang nằm trên giường mà không có ý định thức dậy, rồi thở dài.

Tửu lượng kém thế mà còn dám uống cả nửa két. Anh ấy không sợ cậu làm gì đó sao?

Thực ra, tối qua Park Dohyeon cũng uống không ít, chỉ là tửu lượng của cậu dạo này khá lên, uống được nhiều hơn anh trai gầy gò suốt ngày chỉ biết ở trong phòng điều hòa không chịu vận động. Hai người cứ lần lượt uống hết chai này đến chai khác, đến khi không biết từ lúc nào, khuôn mặt của Son Siwoo đã đỏ bừng. Park Dohyeon khuyên: "Anh uống ít thôi." Nhưng khi đã uống quá chén thì chẳng ai nghe lời. Son Siwoo bĩu môi: "Em coi thường anh à?" khiến Park Dohyeon không dám nói thêm gì, chỉ biết lắc đầu, rồi lén rót nước vào ly của anh.

Khi quán đóng cửa, Park Dohyeon cõng Son Siwoo, người đã say mèm ra ngoài. Cậu gọi: "Siwoo ơi, Siwoo à", nhưng anh chẳng có phản ứng gì, chỉ im lặng nằm trên lưng Park Dohyeon, khẽ ngáy ngủ. Thật khéo, ông trời lại đùa dai, khi đó Park Dohyeon mới nhận ra quán rượu này cách xa công ty và nhà của Lee Yechan.

Chỉ gần mỗi căn hộ đang thuê của hai người.

Vì vậy, khi Son Siwoo tỉnh dậy sau cơn say, cảnh tượng mà anh thấy là: căn phòng quen thuộc, người quen thuộc, quần áo xa lạ, và... mùi hương quen thuộc. Son Siwoo sợ rằng mình vẫn đang mơ, nên tự véo mình một cái, "Đau quá." Khứu giác thường làm sống lại ký ức mạnh hơn cả thị giác. Hồi đại học, Son Siwoo thường xuyên đi bar uống rượu, và mỗi khi dạ dày khó chịu, Park Dohyeon sẽ nấu cháo rau xanh cho anh. Bây giờ, mùi thơm ấy đã tràn ngập khắp căn phòng. Nhìn thấy Park Dohyeon mang bát cháo vào, Son Siwoo hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

"Anh say rồi." Park Dohyeon nói ngắn gọn, đặt bát cháo lên tủ đầu giường. "Chỗ này gần nhất."

"Ò", Son Siwoo ngoan ngoãn đáp lại. Không biết có phải do thần kinh chậm phản ứng hay không, nhưng mỗi lần tỉnh dậy sau khi say, anh đều như trở về mười năm trước, từ một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi lại thành một đứa trẻ con, kéo áo người yêu để làm nũng. Giờ đây cũng vậy, Son Siwoo nhìn chăm chú vào chồng cũ, như thể chỉ thiếu điều viết chữ "Em đút anh ăn với" lên mặt.

Không ai nhắc đến chuyện thời gian. Trong phòng ngủ không có đồng hồ, thậm chí cả căn hộ cũng không. Ngày xưa, Son Siwoo bảo anh không muốn nhìn thấy thời gian trôi qua trước mắt, Park Dohyeon nghe theo, không lắp đồng hồ trong nhà. Cũng có điện thoại, nhưng khi hai người ở bên nhau thì chẳng ai nhìn điện thoại.

Chỉ cần không có khái niệm thời gian, thì không cần lo bị thời gian cản trở. Son Siwoo từ từ ăn cháo, anh không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng anh biết hôm nay là ngày gì.

Hai người im lặng, Park Dohyeon cũng không hối thúc Son Siwoo, chỉ lặng lẽ đút anh ăn từng thìa cháo. Cho đến khi bát cháo đã cạn, cậu không còn cách nào khác đành phải nói ra điều mình đang nghĩ.

"Siwoo ơi, chúng mình nên..."

"Park Dohyeon, tại sao lúc đó em lại đồng ý ly hôn với anh?" Son Siwoo không để Park Dohyeon nói hết câu.

"Vì anh không hạnh phúc." Park Dohyeon trả lời ngay không chút do dự, "Chỉ cần anh hạnh phúc, thì thế nào em cũng đồng ý."

"Thế còn anh? Tại sao anh lại đồng ý ly hôn với em?"

Park Dohyeon hỏi lại.

"Vì... vì anh không muốn em phải đau khổ khi phải lựa chọn giữa những cơ hội và anh."

Son Siwoo cúi đầu nhỏ giọng.

"Nhưng bây giờ, thấy em không được thăng chức như anh nghĩ, anh cũng không vui."

Phòng ngủ được thiết kế theo phong cách đơn giản với tông màu trắng. Khi xưa, hai người không có nhiều tiền tiết kiệm, nên để có thể ở cùng nhau, họ đã giản lược nhiều thứ phức tạp. Nhưng có một chú khỉ nhồi bông luôn được đặt ở đầu giường. Park Dohyeon đã từng đùa rằng, nếu sau này hai người chia tay, khỉ con này có thể giúp vơi bớt nỗi nhớ.

Bây giờ, Son Siwoo đang cầm con khỉ nhồi bông đó trong tay. Khỉ con tươi cười, trong khi môi anh thì đang mím chặt.

"Hay chúng mình quên nó đi nhé, được không em?"

---

"Hai đứa cậu không đi lấy giấy quyết định à???"

Lee Yechan đập bàn một cái mạnh, suýt nữa làm hỏng luôn chiếc bàn.

"Thôi mà~ Mình chỉ ngủ quên thôi..."

Son Siwoo nhanh chóng mang hết hành lý ra khỏi phòng khách.

"Cút đi!"

Lee Yechan tức giận đóng sầm cửa lại. Nhưng vẫn chưa nguôi ngoai, cậu còn giơ ngón giữa lên cho hả.

"Yechan à! Lần sau mình sẽ mời cậu ăn tối! Chủ tịch Lee...!" Son Siwoo hét lên ngoài cửa, nhưng đáp lại cậu chỉ là tiếng khóa cửa cạch cạch. Park Dohyeon đi tới, một tay xách hành lý, tay kia nắm tay Son Siwoo.

"Đi thôi, lần sau cãi nhau thì tìm người khác. Còn anh Seungyong đâu rồi?"

"À haha... Em ấy chặn anh từ lâu rồi."

Thật ra Son Siwoo không hề nói sai. Khi anh tỉnh dậy, Cục Dân Chính đã sắp đóng cửa rồi. Còn về lý do Park Dohyeon không đánh thức anh... Có lẽ là vì đã lâu rồi cậu ấy không nhìn thấy người yêu mình ngủ ngon như vậy.

"À, nhưng có một vấn đề, em đã từ chức rồi, giờ biết phải làm gì đây?"

Son Siwoo dừng bước, có chút hoang mang.

"Thì để anh nuôi em."

Park Dohyeon đáp lại một cách kiên định, dù giọng có chút bất lực.

"Được rồi, từ mai em sẽ đi tìm việc ngay!"

"Đã bảo để anh nuôi em mà!"

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người, khoảng cách giữa họ cũng ngày càng gần.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com