TruyenHHH.com

Trans Van Nghiem Nguyen Vong Dau Tien


Lưu Diệu Văn dồn Nghiêm Hạo Tường vào góc tường, người con trai hơn 1m8, vóc dáng cao lớn vậy mà tủi hờn đến khóe miệng bất giác rủ xuống, cậu vừa mới kết thúc tập luyện với đội bóng rổ, hiện tại toàn thân đều tản ra nhiệt khí, tay phải còn ôm một quả bóng rổ.

Nghiêm Hạo Tường bị cậu ngăn lại nơi góc tường này, muốn trốn cũng trốn không thoát, anh ngước mắt nhìn Lưu Diệu Văn, trong lòng cảm thấy tội lỗi, chớp chớp đôi mắt mơ màng: "Tớ chỉ...không muốn..."

"Dù sao cũng phải có nguyên nhân.” Lưu Diệu Văn vẫn không từ bỏ ý định, hỏi lại một lần nữa: “Tại sao lại không muốn?”

Nghiêm Hạo Tường mím môi, cúi đầu không nói.

Lưu Diệu Văn thấy bộ dạng không chịu nói lời nào của anh liền nóng nảy, Alpha trời sinh khí thế rất lớn, Lưu Diệu Văn lúc này tâm tình lại vô cùng kích động, vì vậy hơi thở mạnh mẽ bá đạo của rượu whisky vô thức tràn ra sau gáy, lập tức bao trùm cả hai người, như vô tình tạo thành một tấm bình phong ngăn cách hai người với thế giới bên ngoài.

"Nghiêm Hạo Tường, tại sao hai chúng ta ở bên nhau lại không thể công khai? Có phải là cậu có ý kiến với tôi?" Lưu Diệu Văn cau mày, "Hay là yêu đương với tôi khiến cậu mất mặt?"

Nghiêm Hạo Tường là Omega, đối với pheromone rất mẫn cảm, đặc biệt là khi Lưu Diệu Văn phóng thích ra mùi rượu whisky, hai chân anh vô thức mềm đi ba phần, mùi hoa trà trắng hơi tràn ra, mang theo một chút hương vị ngọt ngào hòa quyện với rượu whisky đậm đà...

"Tớ không có ý đó” Nghiêm Hạo Tường cắn răng nói, cố đè nén cảm giác thần phục do sự khác biệt giới tính thứ hai mang lại trong nội tâm, "Tớ chỉ là cảm thấy ảnh hưởng không tốt.”

"Ảnh hưởng không tốt?" Lưu Diệu Văn bị lí do thoái thác này của anh bức đến cười, dùng lưỡi đẩy quai hàm, trong lời nói đều mang theo vài phần giễu cợt, "Trong trường học người ta yêu đương cả một đống lớn, cũng không thấy ai muốn che giấu, nhưng đến chỗ tôi với cậu thì phải giấu giấu giếm giếm, Nghiêm Hạo Tường, cậu rốt cuộc là có từng nghĩ tới tiếp tục ở bên tôi không? Hay là đối với cậu, tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao?"

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu không nói, kỳ thật anh có một bụng ủy khuất muốn nói, nhưng tính cách của anh lại không phải kiểu người có thể giải thích, rõ ràng là anh muốn lên tiếng giải thích, muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đã đến đầu môi nhưng có thế nào cũng không nói ra được.

"Được thôi," Lưu Diệu Văn cười lạnh nói, "Hội trưởng hội học sinh thật sự rất lợi hại, làm nhiều chuyện hai mặt lại còn thích chơi đùa tình cảm người khác. Được rồi, là tôi tự mình đa tình."

Lời nói của Lưu Diệu Văn như một con dao đâm vào phần mềm mại nhất trong trái tim Nghiêm Hạo Tường, anh cúi đầu không nói lời nào, chẳng qua bàn tay buông thõng hai bên đang nắm chặt thành quyền.

Nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường vẵn không mở miệng, Lưu Diệu Văn cảm thấy vô cùng chán nản, cậu "hừ" một tiếng, xoay người ôm quả bóng rời đi, cuối cùng còn ném cho Nghiêm Hạo Tường một câu: "Cậu biết không? Có thời điểm tôi cảm thấy yêu đương với cậu thật sự rất mệt mỏi, thậm chí tôi m* nó còn không biết cậu có thích tôi thật lòng hay không?"

Nói xong, Lưu Diệu Văn rời đi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com