Trans Tuong Lam Ban Ve Viec Nuoi Mot Ma Ca Rong
05.Không nghi ngờ gì, trận chiến xảy ra nhiều năm trước đã khiến rất nhiều vị thần ngã xuống. Trong văn hiến được các tộc ghi lại, trận chiến đó quả thực là một truyền thuyết thảm thương khiến đất trời ngả nghiêng, cho đến tận bây giờ vẫn có thể phát hiện ra những di tích ở trên phiến lục địa này, mơ hồ tái hiện lại lịch sử năm đó. Tính chính nghĩa của cuộc chiến này đến hiện tại đã không thể kiểm chứng được, là thần tộc nào gây ra tranh chấp, là ai khiến ai phải rơi đài? Giờ chỉ còn cây Sinh Mệnh trong rừng Tinh Linh là tồn tại, nhưng cũng sẽ không nói về việc này.Nhớ lại đoạn lịch sử âm u man rợ kia, Đinh Trình Hâm không kìm được phát run, theo bản năng nắm lấy tay Mã Gia Kỳ, cứ như bị thôi miệng mà lẩm bẩm "Thần linh trở về...?"Những vị thần đã chết đó còn muốn giáng xuống phiến lục địa này sao? Vậy còn bọn họ thì sao? Bọn họ, với vô số con dân của các tông tộc sẽ phải cáng đáng vận mệnh này thế nào?Mã Gia Kỳ nắm lấy bàn tay của Đinh Trình Hâm, cố gắng sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo kia "Có lẽ chỉ là dự đoán thôi. Chuyện ngày đó có thể không giống như những gì chúng ta biết hiện tại, mắt nhìn thấy cũng không có nghĩa là thật."Trên bầu trời, rồng lớn giương cổ ngân dài, một lát sau hạ xuống mặt đất — khoảnh khắc sắp sửa tiếp đất, cơ thể khổng lồ của loài rồng bỗng biến thành một thanh niên tuấn tú tóc vàng, đôi mắt thuần một màu vàng kim, lọn tóc như hai râu rồng uốn lượn. Đồng thời, bên người gã xuất hiện một thanh niên tóc đen, trận biến thân vừa rồi lớn đến mức không ai chú ý đến trên thân rồng còn có người.Người kia..."Thiên Trạch?" Tống Á Hiên là người đầu tiên cất tiếng gọi. Cậu nhìn xuống, Lý Thiên Trạch đứng ở cạnh thanh niên tóc vàng gật đầu với họ. Hạ Tuấn Lâm ra lệnh mở cổng thành cho Lý Thiên Trạch, rồng lớn trên bầu trời cũng chậm rãi rút lui. Lý Thiên Trạch dẫn thanh niên tóc vàng kia tiến vào cung điện. Bọn họ cũng lâu rồi chưa gặp Lý Thiên Trạch."Hiện tại em là một kỵ sĩ rồng." Lý Thiên Trạch hơi gật đầu "Năm đó sau khi rời khỏi tháp ma pháp thật ra cũng gặp nhiều chuyện, ổn định ở Long tộc xong cũng chưa được gặp lại mọi người. Cho đến hiện tại khi biết tin thần linh trở về mới lần nữa tìm đến đây..."Ánh mắt cậu lướt qua vòng người rồi nhanh chóng thu hồi, khoé môi hơi giương lên, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ. Kỵ sĩ rồng tinh thông khế ước, liếc mắt là có thể nhìn ra khế ước quan hệ giữa các sinh mệnh. Lý Thiên Trạch ra chiều không tỏ mà nâng chén trà "Thần linh trong tộc của mọi người không để lại tin tức gì sao?"Đương nhiên không có. Năm đó trong trận chiến bao nhiêu thần linh ngã xuống, cây Sinh Mệnh trọng thương. Nghe nói huyết tộc bất tử bất diệt, có lẽ thuỷ tổ của họ cũng cũng bị thương không kém cây Sinh Mệnh là bao. Tuổi thọ của nhân loại quá ngắn, tín ngưỡng cũng phức tạp. Tộc Thú nhân trú nơi cao nguyên, truyền thừa hiếm khi dựa vào chữ viết, không thể khảo chứng. Tộc Tiên cá trói mình nơi biển sâu, có lẽ di hài tổ tiên cũng đã ngủ yên nơi đáy biển...Lưu Diệu Văn chống cằm nói "Không có, tro cốt cũng không biết rắc đi chân trời góc biển nào rồi."Lý Thiên Trạch "..."Cậu thở dài bất đắc dĩ "Thôi được, em cũng biết được một ít tin tức ở chỗ Long tộc. Thuỷ tổ Long tộc không hoàn toàn ngã xuống, thật ra thần linh cũng khó mà chết hoàn toàn. Ngài đã thu mình về trong trứng rồi yên lặng ngủ say đến tận bây giờ. Thế mà vừa rồi Ngài hiển linh, giáng xuống thần dụ, nói chúng thần linh sắp trở về.""Đầu tiên, chúng tôi yêu cầu một lần nữa xác minh trận chiến năm xưa. Cũng không phải là nội chiến, mà là các chủng tộc tự phái ra chiến thần mạnh mẽ nhất để tham gia một trận diệt thế tự cứu."06.Thế giới này tràn ngập lòng tham, tội ác, hỗn loạn. Những thứ nhơ nhớp ấy lan tràn trên đại lục, đạt tới giới hạn thì thế giới sẽ tiến hành một trận thanh tẩy lớn, sau đó cho ra đời sinh mệnh mới, giống loài mới, tín ngưỡng mới, thần linh mới. Các thần linh bảo hộ các tộc quyến luyến con cháu của mình, nên mới chung tay góp sức chống lại thứ quy tắc này. "Đây mới là nguyên nhân khiến thần linh thi nhau ngã xuống, sau đó chúng ta tiến vào thời đại Vô Thần. Biện pháp của các vị thần là dung nhập những tội ác ấy vào cơ thể của chính mình, sau đó tự huỷ diệt để chạy trốn quy tắc của thế giới. Thần linh nào chẳng bất tử bất diệt, vậy nên họ không hề ngã xuống thật sự, sẽ có một ngày phải thức tỉnh. Luân hồi như vậy có lẽ đã lặp đi lặp lại vô số lần, trong tương lai cũng không dừng lại."Lý Thiên Trạch bổ sung "Ồ, điều kiện thức tỉnh cũng vừa lạ lùng vừa hà khắc, ví dụ như thuỷ tổ Long tộc yêu cầu mười giọt máu của sinh vật thần thoại, là như vậy."........Ra là vậy sao?Hạ Tuấn Lâm nhất thời cạn lời, không biết nói gì mới phải. Cậu nắn nắn thái dương nghỉ ngơi chốc lát, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu ra lệnh "Sinh vật thần thoại, thế nên cậu mới yêu cầu máu của Leviathan, ồ, tôi hiểu rồi, thì ra là vậy, được, không thành vấn đề...Tôi tự mình đến quốc khố lấy cho cậu, được...""Tôi và Gia Kỳ sẽ trở về để hỏi lại cây Sinh Mệnh..." Đinh Trình Hâm cũng có chút bàng hoàng, thế giới quan của tinh linh đều bị đảo loạn cả. Mà Lưu Diệu Văn lại năm lấy bả vai Tống Á Hiên, người đằng sau đành nói nhỏ vào tai cậu "Biết rồi biết rồi, anh không trốn nữa, anh sẽ trở về đáy biển để hỏi các trưởng lão!"Thì ra thần linh thật sự sẽ thức tỉnh. Hạ Tuấn Lâm ở lại trong cung điện, các trưởng lão vì thế lập tức triệu tập hội nghị, thế giới sắp xảy ra thay đổi lớn. Chờ đến khi cậu lững thững bước ra từ hội nghị mới phát hiện Nghiêm Hạo Tường vậy mà chưa quay về lâu đài cổ của hắn. "Sao anh còn chưa đi?" Hạ Tuấn Lâm mệt mỏi xoa xoa thái dương "Bọn họ đều trở về tộc đàn để hỏi trưởng bối rồi, sao huyết tộc của anh lại chẳng thấy bóng ai thế?"Nghiêm Hạo Tường tự nhiên ngồi cạnh cậu, hai mu bàn tay cọ vào nhau bèn hài lòng nói "Không cần." Hắn thuận miệng có lệ nói "Tình cảm ở trong huyết tộc thật ra rất lạnh nhạt.""..." Hạ Tuấn Lâm rất là nghi ngờ "Vậy anh—""Anh muốn ở lại bên cạnh em." Nghiêm Hạo Tường nói "Em sẽ chăm nuôi anh nhỉ? Anh dễ nuôi lắm, ma cà rồng không cần ngủ, ăn cũng ít, uống cũng không nhiều. Hơn nữa anh còn có thể triệu hoán các ma cà rồng cấp thấp, em không cần lo lắng chuyện thần linh thức tỉnh đâu. Vậy em có muốn anh không?"Hạ Tuấn Lâm yên lặng hồi lâu, thở dài nói "Anh sai rồi, Nghiêm Hạo Tường, đây không phải chuyện em có muốn anh không. Thực ra hiện tại chỉ là anh có một số vấn đề mà thôi, không lâu nữa anh sẽ thoát khỏi tình trạng này, anh sẽ hối hận, mà em không muốn anh phải hối hận. Ngạn ngữ của loài người có câu, dừng cương trước vực, quay đầu là bờ. Anh vẫn còn kịp quay đầu, đừng nên cố chấp ở chỗ này nữa."Lời còn chưa dứt, bàn tay cậu đã bị một cảm giác lạnh lẽo bao lấy. Hoàng tử ma cà rồng kiên nhẫn đáp lại "Mọi người đã nói với anh rất nhiều lần, anh biết. Nhưng không hề có chuyện dừng cương trước vực, bến bờ của anh ở đây, anh biết mình đang làm gì."Hắn chậm rãi áp trán vào mu bàn tay Hạ Tuấn Lâm, cánh môi khẽ nhúc nhích, làm cậu không thấy rõ hắn đang nói gì. Thế nhưng Hạ Tuấn Lâm nhận ra mình bị mê hoặc mất rồi, bởi vì cậu nghe thấy chính mình nói "Vậy được, anh đừng có hối hận đó."07. Chuyện quản gia lo lắng cuối cùng cũng xảy ra.Alex bắt đầu theo hầu chủ nhân của mình từ khi 30 tuổi, năm nay ông đã 330 tuổi, trong gần 300 năm ấy ông đã chứng kiến bao nhiêu lần chủ nhân ngủ say rồi thức tỉnh, nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến hôn lễ của ngài ấy. "Thế mà lại muốn tổ chức ở cung điện của nhân loại!" Ngài quản gia vốn ưu nhã giờ tức muốn hộc máu, thật sự không thể chịu được "Chẳng lẽ không phải sẽ cử hành ở lâu đài của huyết tộc cao quý hay sao?""À." Một người hầu nam nhỏ giọng giải thích "Dù sao thì người kia cũng là một vị hoàng tử mà."Quản gia Alex nhảy khỏi quan tài, hung hăng đem sổ sách ghi chép sản nghiệp ra kiểm tra một hồi, cẩn thận tự hỏi mình cần chuẩn bị cho chủ nhân bao nhiêu bảo vật kinh người để làm sính lễ. Huyết tộc tồn tại lâu đời, tài sản tích luỹ được cũng rất đồ sộ, Alex nghiến răng nghiến lợi muốn nhân sự kiện này mà tranh thủ độ tồn tại cho chủ nhân của mình.Tốt nhất là hù chết mấy nhân loại nghèo túng đó! Vẻ mặt lão quản gia vặn vẹo.
Ngược lại, đế quốc loài người bao trùm bởi bầu không khí hồ hởi vui mừng."Quá tốt rồi, chúng ta sắp có một vị hoàng tử phi da trắng như tuyết, xinh đẹp như hoa!""Nhưng hình như là một ma cà rồng đáng sợ...""Thì vẫn là hoàng tử phi! Làm dâu loài người! Người không bắt nạt người!" "Lần trước náo nhiệt thế này hình như là hôn lễ của đại pháp sư!""Đúng đó đúng đó, chờ mong quá đi!""Đã nói bọn họ sẽ kết hôn mà!""Đúng đó đúng đó!""Chỉ riêng chuyện khế ước hôn nhân thôi thì loài người chúng ta đã vượt qua chủng loài khác nhiều lắm rồi!""Đúng vậy đúng vậy!""Nhìn tộc Thú nhân đi, điện hạ của bọn họ đến giờ vẫn độc thân, vậy mà mấy tên ngốc đó vẫn còn vui mừng trước mặt tôi, cười xỉu!"Lưu Diệu Văn "..."Tai sói nhạy cảm trên đỉnh đầu dựng lên, nghi hoặc quay đầu lại nhìn thử, vẻ mặt gượng gạo hỏi "Chắc không phải đang nói em đâu nhỉ?"Trương Chân Nguyên thấy tội nghiệp, ra vẻ bình tĩnh mà an ủi "Sao lại nói em được, nhất định là em nghe nhầm.""Ò." Sói con điện hạ thật sự dễ dỗ quá mức, dễ dàng bị chuyển đề tài. Cậu oán giận nói "Hai người họ sao lại chuẩn bị ký khế ước hôn nhân vậy, cứu với! Huyết tộc không hề có dấu hiệu nào của việc thần linh tỉnh dậy sao?""Hạo Tường nói vậy đó." Trương Chân Nguyên buông tay nói "Cũng không loại trừ khả năng em ấy lười tìm nguyên nhân. Tộc Thú nhân các em cũng không phải không phát hiện được gì sao?""Tống Á Hiên bên đó cũng không có." Lưu Diệu Văn gãi gãi đầu nghi hoặc "Rõ ràng tộc Người lùn có rồi mà...""Ui là trời, hai đứa thật sự muốn kết hôn đó hả." Một nhân mã vui sướng đạp đạp gót chân, Ngao Tử Dật nhiệt liệt đề cử chính mình "Thế có cần anh đeo vòng hoa lớn mở đường cho hai đứa không? Năm đó Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm kết hôn anh đã muốn làm vậy rồi, thế mà bị Đinh Trình Hâm cự tuyệt, cậu ta chẳng hiểu vui vẻ là gì cả..."Ai cũng nhìn ra ma cà rồng kia muốn từ chối, nhưng mà Hạ Tuấn Lâm đứng phía trước đã giành đáp "Đinh ca anh ấy không hiểu thẩm mỹ, tinh linh bọn họ chính là vậy đó. Em muốn, đương nhiên muốn!"...Vì thế vị ma cà rồng cao quý chỉ có thể đem lời phản đối nuốt lại vào bụng, trầm ổn gật đầu nói "Ừm, muốn, đương nhiên muốn.""Chẹp." Đinh Trình Hâm đỡ trán, lẩm bẩm "Cứu mạng..."Tống Á Hiên ở bên cạnh cười xỉu ngang xỉu dọc, nằm vật trên vai Lưu Diệu Văn không dậy nổi. Mã Gia Kỳ đọc bảng tiến trình hôn lễ dài ơi là dài, biểu cảm thay đổi thất thường, cuối cùng cũng dừng lại ngẩng lên "Hai đứa muốn ở tường thành cao nhất đính ước trước mặt tất cả mọi người sao?"Phàm là khế ước thì đều phải dùng phép thuật. Thông thường, vì lí do an toàn, rất nhiều người sẽ lựa chọn âm thầm lập khế ước, phòng ngừa người khác dùng phép thuật ám hại."Ồ, là phong tục truyền thống của ma cà rồng bọn họ, nhưng em cũng chưa nghe bao giờ." Hạ Tuấn Lâm không để ý nói, lại hỏi thêm "Nửa năm rồi, vì sao đầu óc anh ấy hình như vẫn không ổn lắm?"Đinh Trình Hâm thẫn thờ "Vậy chắc em phải chấp nhận rằng đầu óc em ấy thật sự không ổn lắm.""..."Điện hạ tiên cá lại một lần nữa phát ra tiếng cười sắc nhọn, dường như muốn hút hết nước sông ngoài cổng thành, đáng sợ quá đi mất.
Nghi thức được cử hành vào giữa trưa, đoàn người dài dằng dặc nối nhau đi tới tường thành cao ngất. Hạ Tuấn Lâm thoáng nhìn thấy quản gia Alex trong đám đông đang kích động rơi kệ, rồi lại nhìn thấy dân chúng đang phất tay với mình. Cậu quay đầu nhìn vị ma cà rồng anh tuấn trước mặt, trong nháy mắt hoảng hốt nghĩ: Sao lại cùng một vị hoàng tử ma cà rồng đi đến bước này rồi?Đại pháp sư của cung điện thay hai người bố trí nghi thức khế ước. Mã Gia Kỳ không ngừng ngâm nga trong miệng những loại ngôn ngữ cổ xưa của các chủng tộc, ánh sáng bao trùm lấy hai người, ba giây trôi đi tưởng như dài vô tận, Hạ Tuấn Lâm bỗng dưng lảo đảo một bước, đưa tay đỡ lấy thái dương."Em..."Cậu không nói nên lời, bàng hoàng mà mờ mịt nhìn xung quanh."Khế ước kết thành." Mã Gia Kỳ nói.Hạ Tuấn Lâm giương mắt, gặp phải ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, giống như muốn khóc."Em..." Cậu nói "Em biết rồi."
08.Câu chuyện này xảy ra nhiều năm về trước, lâu đến mức góc núi tấc non đã đổi dời nhiều lần. Hạ Tuấn Lâm thích nhất là trốn trên tầng mây ngủ, tầng mây dày có thể che khuất cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ dưới cây Sinh Mệnh, chú chim lông đỏ sống ở trên cây sẽ nhảy lên vai cậu lớn tiếng ồn ào. Khi ấy, thời gian của một ngày nhiều đến không dùng hết. Có vị thần sói yêu thương thế giới này nồng nhiệt đang điên cuồng chạy loạn, có vị tiên biển đuôi vàng kim muốn tổ chức một buổi biểu diễn, ai muốn nghe mới cần đến, không cần tín đồ, đến mức bị bóng đè vì mỗi ngày đều nguỵ trang thành người ngâm thơ rong trà trộn ở trong muôn ngàn chúng sinh.Hạ Tuấn Lâm luôn sẽ bị vị huyết tộc nọ tìm được, cậu lười biếng nói anh tìm em làm gì chứ? Ngày qua ngày thật sự là quá quá quá quá dài.Thẳng cho đến ngày hôm đó bọn họ quyết định cùng nhau đối kháng với diệt thế."Dù biết là sẽ có một ngày chúng ta gặp lại," Hạ Tuấn Lâm nghiêm túc nói "nhưng mà giờ đã có chút nhớ mấy người rồi. Được rồi, để anh nghĩ xem điều kiện thức tỉnh là gì thì tốt nào."Lưu Diệu Văn đắc ý nói "Em quyết định rồi, em với Tống Á Hiên định sẽ thức tỉnh vào lúc em và anh ấy ký khế ước hôn nhân, sao nào, rất kích thích đúng không?"Hạ Tuấn Lâm vỗ tay "Ừa! Kích thích quá đi, để anh nghĩ coi..."Ánh mắt cậu băn khoăn lướt qua vòng người, những thần linh khác không nhịn được lùi về phía sau. Thần long màu vàng kim thở dài nói "Quên đi quên đi, thân phận tôi bèo bọt, cái này tôi nhận không nổi đâu nha..."Cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại trên vị huyết tộc nọ, đùa giỡn nói "Sao? Muốn cùng em định ra cái điều kiện này không?" Cậu thật ra chỉ là đùa giỡn thôi, đâu nghĩ Nghiêm Hạo Tường thế mà lại gật đầu "Được."Mà Mã Gia Kỳ với Đinh Trình Hâm, cây Sinh Mệnh với chú chim lửa đều lưu lại ở thời đại Vô Thần ấy để phù hộ cho các sinh linh, bản thể của họ không hoàn toàn ngủ say, nhưng vì chịu tổn thương nặng nề mà không thể phục hồi ký ức "Vậy điều kiện để các vị thức tỉnh đều đã định, lúc này li biệt, hẹn ngày gặp lại."............
Hạ Tuấn Lâm không biết nên có vẻ mặt gì. Cậu nhăn mũi, níu lấy cánh tay của Nghiêm Hạo Tường nói "Huyết tộc bất tử bất diệt, anh cứ thế mà một vòng ngủ rồi lại ngủ cho đến hiện tại sao?""Đúng vậy." Nghiêm Hạo Tường trả lời."Có phải anh đã sớm nhận ra em rồi không?" "Đúng vậy.""Chờ em rất lâu rồi?""Cũng không lâu.""Vậy— tác dụng phụ của lần tỉnh dậy này là gì?""Thực ra là vị giác không nhạy." Nghiêm Hạo Tường ho khẽ "Nhưng mọi người đều cho rằng ký ức anh hỗn loạn, cũng thú vị, anh không giải thích. Là anh tự nguyện muốn bị em chăm nuôi."Hạ Tuấn Lâm yên lặng một lúc lâu, cuối cùng mang giọng mũi cất tiếng "Nhưng em cảm thấy Mã ca và Đinh ca một chốc một lát cũng không tỉnh được." "Ừm?""Bởi vì ai mà biết Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên khi nào mới hoàn thành điều kiện thức tỉnh chứ." Hạ Tuấn Lâm lẩm bẩm nhỏ giọng "Em mới không thèm nói cho hai đứa nó đâu, để hai đứa tự mà lăn lộn đi."
09. Làm sao để chăn nuôi một ma cà rồng?Rất đơn giản, nếu từ trước em đã cùng hắn ký kết khế ước rồi.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com