Trans Tuong Lam Ban Ve Viec Nuoi Mot Ma Ca Rong
01. "Cậu sẽ trở thành con người đầu tiên chăn nuôi ma cà rồng, sau đó vang danh sử sách, tên cậu sẽ được viết vào sách giáo khoa lịch sử của huyết tộc đó, Hạ Nhi." Tống Á Hiên tràn đầy ngạc nhiên mà nói "Cậu ấy thoạt nhìn rất dính cậu."Mà vị ma cà rồng bị chăn nuôi trong lời đồn kia có chút khó chịu mà nhìn chằm chằm cái đuôi của tiên cá đang quẫy quẫy muốn tiến gần Hạ Tuấn Lâm, cả người không vui, trong lòng tính tới tính lui làm sao quét cái đuôi kia ra khỏi phạm vi quanh cậu, căn bản không để ý đối phương nói gì. "...Vậy anh ấy còn cứu nổi không?" Hạ Tuấn Lâm cũng không để ý lời trêu đùa này, cậu hỏi Đinh Trình Hâm "Tình huống như thế này sẽ kéo dài bao lâu?""Không biết, đây là lần đầu tiên gặp phải." Đinh Trình Hâm còn đang bận bịu ghi hình."Bọn họ khi nào mới đi?" Nghiêm Hạo Tường phụng phịu kéo kéo tay Hạ Tuấn Lâm, xịu mặt uể oải nói "Tôi đói bụng rồi.""...Bọn họ là tới ăn cơm đó." Hạ Tuấn Lâm yên lặng thở dài, thuần thục quay lại an ủi "Đói bụng thì ăn thôi, hôm nay không có Mao Huyết Vượng cũng không có đậu phụ thối, quản gia nói anh phải ăn đồ ăn chuyên dụng của ma cà rồng, không để tôi cho anh ăn lung tung nữa."Vị ma cà rồng nọ lại càng khó chịu, bắt lấy tay Hạ Tuấn Lâm lãnh khốc nói "Đừng nghe ông ta.""Ừm?""...Thôi được, nghe thì nghe."Chỉ là một ánh mắt nhẹ nhàng cùng với một âm tiết hỏi lại mà thôi, chưa kịp làm gì cả, thế mà hoàng tử ma cà rồng cao ngạo lại dễ dàng nhượng bộ.Nghiêm Hạo Tường nói "Tôi nghe cậu hết.""Wow."Đại pháp sư cùng những người khác cho rằng hôm nay xem đến đây là đủ rồi.02."Dựa theo lẽ thường thì tình trạng này sẽ kéo dài nửa năm." Đinh Trình Hâm bảo Hạ Tuấn Lâm "Nhưng chúng ta từ trước đến nay chưa từng thấy qua loại tình huống thế này, để an toàn thì trước tiên em nhận nuôi Nghiêm Hạo Tường..."Hạ Tuấn Lâm mặt không biểu cảm "Sau đó thì sao?""Sau đó anh với Mã Gia Kỳ và Trương Ca đi đến tháp ma pháp tìm ít sách cổ, tham khảo xem trong lịch sử có xảy ra tình huống thế này hay chưa...Nếu không nữa bọn anh sẽ về rừng Tinh linh để hỏi cây Sinh mệnh." Đinh Trình Hâm bảo đảm "Em yên tâm đi Hạ Nhi, bọn anh chắc chắn sẽ tìm ra cách giải quyết."Hạ Tuấn Lâm vẫn liệt mặt "Lúc trước các anh cũng nói đi đọc sách để tìm cách giải lời nguyền cho Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, nhưng đến giờ hai người đó vẫn dính với nhau kìa."... Hai người này lúc nãy vừa cãi nhau đánh nhau một trận, giờ đúng lúc thần chú có hiệu lực nên phải ôm nhau. Tống Á Hiên không để bụng chớp mắt, Lưu Diệu Văn thì gân cổ cãi lại "Đó là vì bọn họ tìm ra cách giải lời nguyền có tác dụng phụ! Nếu giải xong cái này lại lòi ra cái khác thì không biết đến bao giờ mới hết!""Tác dụng phụ của lời giải đó chỉ là tăng chút khẩu vị, thèm ăn thôi." Mã Gia Kỳ đoan đoan chính chính đứng đó, nhỏ giọng nói với Hạ Tuấn Lâm "Thật không dễ dàng gì Diệu Văn mới tìm ra một cái tác dụng phụ để ngăn cản bọn anh giải lời nguyền, thực ra bọn anh vẫn đáng tin cậy, Tiểu Hạ, em phải tin bọn anh."Hạ Tuấn Lâm "..."Chuyện hai người kia bị nguyền rủa là nhiều năm về trước. Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên khi còn bé được người lớn trong nhà đưa đến rừng Tinh linh để bồi dưỡng. Bởi vì bọn họ quá thích nói chuyện riêng, cãi nhau ầm ĩ làm ảnh hưởng đến kỉ luật, thầy phụ trách lớp mầm khi đó - Đinh Trình Hâm - muốn phát điên, tuỳ tiện kéo Trương Chân Nguyên - người vừa mới tốt nghiệp ở tháp ma pháp - đến để thi pháp."Ngay, lập, tức, thi pháp làm hai đứa nó trật tự!" Tinh linh hung hăng và đại pháp sư đều chịu quản chế của cây sinh mệnh, không thể tự mình ra tay dạy dỗ bọn nhỏ. Trương Chân Nguyên vừa mới tốt nghiệp thậm chí không kịp giải thích mình là thầy bói chứ không phải pháp sư, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, cẩn thận gập ghềnh thi pháp——quả nhiên làm lỗi.Rõ ràng lúc thi pháp là "Đánh nhau sẽ đau chính mình", vậy mà hiệu quả thực tế lại thành "Đánh một trận bị buộc phải ôm nhau nửa phút". Mà điều kiện để giải lời nguyền là... sau khi một trong hai người kết hôn. Chuyện này đè nén trái tim của Trương Chân Nguyên thật lâu, cho đến hôm nay vừa nhớ tới anh cũng không kìm được mà lẩm bẩm "Đây là thất bại lớn nhất, lớn nhất trong sự nghiệp của em!"Hạ Tuấn Lâm từng nghi ngờ hỏi Lưu Diệu Văn "Hai đứa thật ra cũng không muốn giải trừ lời nguyền ha?"Lưu Diệu Văn lập tức lớn tiếng phản bác "Sao có thể chứ! Chẳng lẽ em rất muốn cùng Tống Á Hiên ôm đi ôm lại à! Tống Á Hiên cái tên tiên cá này ấy hả..."Sau đó Lưu Diệu Văn không ngừng liệt kê ra những điều trong cuộc sống hằng ngày mà Tống Á Hiên khiến cậu cảm thấy không vừa mắt, chứng minh bản thân tuyệt đối không phải không muốn giải lời nguyền. Tiếng phản bác quá lớn, rất khó làm cho Hạ Tuấn Lâm không nghi ngờ cậu đang dùng âm lượng to để che giấu chột dạ trong lòng."Cùng phép thuật giải trừ cũng ổn mà nhỉ? Tác dụng phụ cũng rất nhỏ."Lưu Diệu Văn ngốc một giây, sau đó con sói con này lại kiên trì gân cổ "Em không làm, em phải chờ phương pháp giải trừ nào hoàn hảo không có tác dụng phụ cơ!""Thế kết hôn thì sao?" Hạ Tuấn Lâm suy nghĩ "Em với Tống Á Hiên, một trong hai đứa kết hôn là được, anh nhớ mang máng Đinh ca với Mã ca cũng là kết hôn dưới tình thế bắt buộc, hiện tại tình cảm cũng tốt đẹp, cưới trước yêu sau mãi không lỗi mốt..."Lưu Diệu Văn chính đáng hét lên "Sao mà được chứ! Làm sao có thể vì một lời nguyền bé tí mà bán đứng tình yêu và lần đầu kết hôn của sói được chứ?""Anh nói em với Tống Á Hiên cơ mà.""..." Âm cuối đột ngột tắt ngúm, Lưu Diệu Văn lần này ngốc lâu hơn, sau đó quay đầu đi chỗ khác, sĩ diện nói "Cũng không được."Hạ Tuấn Lâm đỡ trán, bỗng nhiên cảm thấy so với hai cái đứa này thì Nghiêm Hạo Tường đã rất tích cực phối hợp điều trị rồi. "Thôi cứ vậy đi." Mã Gia Kỳ quyết định "Diệu Văn với Á Hiên ở lại cùng với Hạ Nhi, Hạ Nhi trông Hạo Tường, anh với A Trình và Chân Nguyên đi nghĩ biện pháp giải quyết tác dụng phụ."03.Lâu đài cổ từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy. Hạ Tuấn Lâm đang giải thích với Nghiêm Hạo Tường rằng hắn không thể ngủ chung với mình "Anh là ma cà rồng, hiểu không? Anh là một hoàng tử ma cà rồng, còn tôi là hoàng tử của đế quốc, chúng ta không có quan hệ gì hiểu không? Không được ngủ cùng nhau.""Thật sự không thể sao?" Nghiêm Hạo Tường vẫn tìm cách "Chung một phòng cũng được mà.""Không được." Hạ Tuấn Lâm nói "Mọi việc đều phải lo nghĩ cho lão quản gia của anh đó, cho dù thân thể của người hầu huyết tộc đều được cải tạo rồi, nhưng cái gì cũng có giới hạn.""...""Ngoan, tôi đi hỏi quản gia chỗ ngủ của anh, tiễn anh tận giường." Mấy phút sau, Hạ Tuấn Lâm im lặng đứng nhìn cái quan tài tinh xảo trong phòng Nghiêm Hạo Tường, chần chờ nói "Ma cà rồng các anh... bình thường cũng nằm trong quan tài sao?"Nghiêm Hạo Tường lập tức đáp "Tôi không biết, tôi không muốn ngủ.""..."Mấy tiếng sau, vị ma cà rồng dựa vào mấy biểu cảm đáng thương không muốn ngủ trong quan tài của mình, thành công lừa gạt lòng trắc ẩn của hoàng tử loài người, như ý nguyện chui vào phòng của Hạ Tuấn Lâm.Lão quản gia phân phó vài tên hầu bê giường mới vào phòng, ánh mắt chờ mong nhìn Nghiêm Hạo Tường "Chủ nhân, ngài..."Hạ Tuấn Lâm không nhìn thấy cảnh này, vì cậu đã bị gọi đi giải quyết tranh chấp bên phòng Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên. Lúc đến vừa kịp cái đuôi cá màu lam quất vào mặt Lưu Diệu Văn làm cậu ta hổn hển nói muốn rút vẩy cá. Hạ Tuấn Lâm chỉ có thể để Nghiêm Hạo Tường tự trông coi việc chuyển giường vào. —Nghiêm Hạo Tường rũ đầu đứng ở cạnh cửa, lạnh mặt cúi đầu, trong tròng mắt bất giác chuyển thành màu đỏ thẫm, thoạt nhìn nguy hiểm lại dụ hoặc."Alex." Hắn trầm giọng gọi tên lão quản gia, vừa thong dong vừa ngạo mạn hỏi "Ông muốn nói gì?""..." Lão quản gia nháy mắt cứng đờ, ông ta lập tức cúi người, không dám nhìn thẳng Nghiêm Hạo Tường, dồn dập lại kìm nén nói "Chủ nhân! Chủ nhân ngài — không, tôi không muốn nói gì hết, là tôi mạo phạm, chủ nhân."Nghiêm Hạo Tường rời mắt, nhìn chăm chú vào những người hầu đang dọn giường, những tia máu đỏ thẫm trong mắt lặng yên biến mất, thoạt nhìn không có gì khác biệt."Chưa dọn xong sao?" Hạ Tuấn Lâm trở về nhìn trong phòng một cái rồi hỏi Nghiêm Hạo Tường "Tống Á Hiên muốn nướng BBQ trong trang viên của anh có được không? Chúng ta tối nay nướng thịt."Cậu vừa nói vừa nhìn lão quản gia luôn nghiêm túc, phát hiện ra vị này từ nãy giờ lâu vậy rồi mà cũng chưa lên tiếng.Ủa, có gì xảy ra hả? Cậu rõ ràng chỉ đi ra ngoài một chút giải quyết tranh chấp thôi mà.— TBC.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com