TruyenHHH.com

[Trans/TomHar] Everything Has Changed

Chương 1.1: Năm nhất.

svecstasy

Summary: Ở một thế giới nơi Harry và Tom cùng tuổi và được xếp vào Nhà Slytherin cùng nhau.

Harry vẫn nhớ rõ cái lần đầu tiên mà cậu gặp Tom. Cậu vừa được phân loại xong và rất háo hức để gặp tất cả bạn cùng phòng. Nhưng khi cậu nhóc bước vào, cậu chỉ thấy mỗi mình Tom. Anh ta quay lưng lại, nhưng kể cả không nhìn vào anh, Harry vẫn cảm thấy có chút gì đó đáng sợ. Mẹ của Harry luôn nói nhóc chỉ là một đứa trẻ sinh thừa tháng, nhưng Tom đã khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Nhận ra rằng anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm, Harry hắng giọng và đi tới chỗ cái rương của mình để lấy đồ. Có thể việc này là bình thường chăng? Ba của cậu có thể đã có nhiều bạn cùng phòng hơn, nhưng ông ấy được phân vào vào một Nhà hoàn toàn khác.

"Cậu là ai thế?" Một giọng nam trầm vang lên phía sau Harry.

Mặc dù cậu đã biết có người ở đấy, Harry đã nhảy dựng lên trước khi quay lại.

"Ờm," Cậu sờ soạng đôi tất đang cầm và đưa tay vò mái tóc rối bù của mình. "Tui là Harry - Harry Potter."

Tom trông có vẻ không ấn tượng lắm, nhưng anh vẫn đưa tay ra. "Tom Riddle, rất hân hạnh khi được gặp cậu."

"Yeah, rất vui được gặp bồ." Harry bắt tay Tom, bỏ qua tư thế đầy cứng nhắc của anh ta.

"Vậy," Tom nói trong khi tay họ buông xuống hai bên. "Câu chuyện của cậu là gì, Potter?"

"À thì," Harry nói, hơi giật mình. "Bồ không cần gọi tui là Potter - Tui chỉ là Harry thôi."

Cậu quay lại cái rương đựng đồ đầy lộn xộn của mình, lôi ra một khung ảnh. Cậu nhanh chóng đưa nó cho Tom, chỉ vào người đàn ông trưởng thành trong ảnh.

"Đây là ba tui, ông ấy là một trong những người thuộc họ Potter." Harry giải thích, chỉ vào người phụ nữ đứng kế. "Và đây là mẹ tui - bà ấy đã dành hết thời gian để nuôi dạy tui, nhưng bây giờ mẹ và ba đã quay lại làm Thần Sáng toàn thời gian."

Tư thế của Tom vẫn cứng nhắc và trang trọng khi mà anh nhìn ba mẹ của Harry, nhưng cụm từ 'Thần Sáng', anh ngước mắt lên nhìn cậu.

"Thần Sáng là gì?"

"À, chin nhỗi nghen." Harry lên tiếng xin lỗi. "Về cơ bản thì, họ đều là những thám tử phù thủy. Có rất nhiều vị trí bảo vệ phù thủy và các pháp sư, nhưng Thần Sáng mới là những người đối phó với những thứ thực sự khó khăn."

Cậu cười rạng rỡ với niềm tự hào khi nói về công việc mà cha mẹ của cậu đang làm, và Tom lắng nghe chuyện đó một cách thèm thuồng. Ánh mắt của anh ấy rất mãnh liệt khi anh nghe, điều này khiến Harry đỏ bừng mặt khi nhận ra điều đó.

"Tóm lại thì," Cậu đỏ mặt, vò mái tóc một lần nữa, "Xin lỗi, tui biết tui nói nhiều mà."

"Không nhiều lắm đâu... Harry à." Tom ngập ngừng đôi chút khi nói tên của nhóc. "Câu có thể kể cho tôi nhiều hơn về Thế giới Phù thủy được không?"

Tom đã lẽo đẽo theo Harry hết mấy tuần sau đó, hỏi cậu hết câu này đến câu nọ về Thế giới Phù thủy. Không phải Harry thực sự để ý, nhóc chỉ thích có ai đó để nói chuyện cùng trước khi họ bắt đầu tiết học trong một tòa lâu đài mới toanh. Trước đây Harry chưa bao giờ thực sự tự lập, nên khi có Tom ở bên thật sự rất thoải mái. Họ tới lớp cùng nhau, đi ăn cùng nhau, và ngủ cùng một phòng.

Vậy nên, nó thực sự không có gì bất ngờ khi Harry làm một vài thứ nhất định. Như việc cậu luôn chuẩn bị sẵn trà cho Tom trước khi anh kịp nghĩ tới vào mỗi buổi sáng. Và mỗi khi Tom có biểu hiện gì đó khác thường vì điều gì đó mà một học sinh nào đó nói, Harry luôn ở đấy để đánh lạc hướng Tom. Cậu không hiểu vì sao khi nói về gia đình lại khiến Tom khó chịu, nhưng Harry đủ nhạy cảm để tránh đề cập tới việc đó với Tom.

Nhưng Tom không nhận ra Harry đã chú ý đến anh nhiều như thế nào cho đến khi anh tỉnh dậy sau một cơn ác mộng và thấy Harry nhẹ nhàng xoa vai mình. Tom định đẩy cậu ra, nhưng lại do dự khi mắt anh chạm vào mắt Harry. Không hề có sự thương hại nào cả, có chút ngập ngừng, nhưng nhẹ nhàng.

"Mẹ luôn làm thế này cho tui khi tui gặp ác mộng." Harry thì thầm. "Bồ ổn chứ?"

"Hơi khát." Tom nói, giọng khàn khàn. Chắc chắn anh đã hét rất nhiều trong giấc mơ - cũng có lý.

Mặt Harry sáng bừng lên và cậu bắt đầu hành động. Tom gần như không có thời gian để cảm nhận sự trống rỗng ở chỗ của Harry, trước khi cậu kịp quay lại một cách nhanh chóng cùng với một cốc nước lớn. Harry đưa nó cho Tom, nhận ra mình đã đè lên tay của Tom trong chăn, rồi lại đỏ mặt.

"Bồ có phiền không?" Cậu thì thầm, giơ chiếc cốc ra trước mặt Tom.

"Không." Tom thấy mình đang nói, mở miệng ra để Harry đổ nước vào.

Khi anh đã uống hết nước, Harry đặt cái cốc xuống cái bàn bên cạnh, rồi đứng lên. Đó là khi cậu cảm nhận được Tom nắm lấy cổ tay mình.

"Có chuyện gì sao Tom?" Harry nói một cách lo lắng khi nhìn vào mắt Tom. "Bồ có muốn uống thêm nước không?"

"Không, tôi..." Giọng Tom như nghẹn lại. Nhưng anh không muốn Harry rời đi, không phải lúc này, khi mà anh cảm thấy bình tĩnh như vậy.

"À, tui biết rồi!" Harry nói, cùng với sự hiểu biết đang lấp lánh trong mắt cậu. "Lướt qua nè."

Tom nheo mắt đầy bối rối, nhưng anh vẫn làm theo. Harry đến bên cạnh Tom trên giường, hình ảnh nhỏ của họ vừa vặn với chiếc giường đôi một cách dễ dàng. Khi họ đã gần nhau hơn bao giờ hết, Harry bắt đầu giải thích.

"Mỗi khi tui gặp ác mộng," Cậu bắt đầu, lướt ngón tay lên xuống trên cánh tay của Tom. "Mẹ tui ngủ với tui, kể chuyện hoặc hát cho tui nghe cho đến khi tui chìm vào giấc ngủ. Bà nói rằng không có đủ chỗ ở trên giường cho những cơn ác mộng khi tụi tui ở bên nhau."

"Nó không có nghĩa." Tom lẩm bẩm. "Cơn ác mộng ở trong đầu cậu, nó thậm chí còn chả chiếm một chút không gian nào cả."

"Tui biết." Harry cười thầm. "Nhưng lúc đó tui chỉ mới ba tuổi khi mà mẹ tui nói điều đó, nên là tui tin nó."

"Đúng là một đứa trẻ ba tuổi cả tin." Tom nói móc, nhưng lại không có những câu nói độc miệng mà anh thường nói với các học sinh khác.

"Oáp, yên lặng nào," Harry ngáp. "Tui ở đây, thế chỗ cho cơn ác mộng của bồ, nên là bồ có thể ngủ rồi đó."

Tom đảo mắt, nhưng cảm thấy bản thân đang thư giãn khi Harry tiếp tục vuốt ve cánh tay anh để an ủi. Sau một vài phút, Tom lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

"Nè, ban nãy cậu có nói về việc hát ru đúng không?"

"Ngủ đi, Tom."

"Thôi được rồi! Ngủ ngon... Harry."

-

Sau đêm đó, Tom hơi dựa dẫm vào Harry một chút. Họ đã dành toàn bộ thời gian ở bên nhau, nhưng bây giờ Tom mới nhận ra điều đó.

Anh để ý thấy Harry pha trà theo đúng cách anh thích vào mỗi buổi sáng hoặc lén cho thêm một chiếc pudding vào đĩa của Tom vì cậu biết anh thích đồ ngọt đến mức nào. Tom nhận thấy cách Harry luôn gạt mọi lời xúc phạm ra khỏi anh và bản thân cậu ấy, nói những điều mà Tom biết rằng anh thực sự không quan tâm mấy như vấn đề huyết thống. Tom nhận thấy là Harry luôn đem theo vài món ăn nhẹ ở trong túi áo choàng của cậu để phòng trừ khi Tom đói - và anh biết đống đó là dành cho anh vì Harry toàn chọn những thứ mà anh ghét ăn.

Tom thấy Harry chăm chú như thế nào trong các tiết học, bao gồm môn Độc dược khi mà giáo sư rất có thành kiến với cậu. Harry nói rằng đó là chuyện của gia đình cậu, và cậu thì không quan tâm tới nói cho lắm, nhưng Tom thì có. Anh để ý. Bây giờ Tom đang chú ý tới Harry, và điều đó có nghĩa là bất cứ thứ gì Harry muốn, Tom đảm bảo sẽ có được nó cho cậu.

Và Tom đã giữ lời hứa đó trong nhiều tháng mà không để Harry phát hiện ra. Cậu không thích cái gì đó dài hơn một ngày trước khi nó xuất hiện một cách đầy 'bí ẩn'. Tom thì không có tiền để làm ra điều đó, nhưng phép thuật của anh thì có, Bất cứ khi nào Harry làm hỏng áo choàng của cậu, điều này thường xảy ra do sở thích của Tom, thì sáng hôm sau, Harry sẽ thấy nó ở chân giường, mới toanh, không một vết bẩn. Nếu Harry bị thương, đây là chuyện xảy ra như cơm bữa, thì Tom sẽ chữa cho cậu. Anh quấy rầy bà Pomfey tới mức bị cấm vào Bệnh thất đúng một tuần.

Có một lần, Harry nói về một loại bánh ngọt mà cậu thường hay ăn khi còn ở nhà. Tom bắt đầu đặt câu hỏi một cách đầy ngây thơ, như cách mẹ cậu làm ra nó và những thành phần mà bà sử dụng, Harry cũng trả lời một cách nhiệt tình.

Sáng hôm sau, Harry không thể tìm thấy Tom ở bất cứ chỗ nào mà hai người thường tới. Đang buồn tới suýt khóc thì may thay, Harry đã vô tình gặp được một gia tinh. Nó nghe Harry nói lảm nhảm đủ thứ, rồi dẫn cậu tới bếp. Tom, người phủ đầy bột mì, đang chìm vào giấc ngủ và xung quanh anh là rất nhiều các phiên bản của chiếc bánh pudding mà Harry từng nói. Trong cơn điên cuồng, Tom đã làm từ cái này tới cái khác, không chắc cái nào giống với cách mà mẹ Harry đã làm.

Vừa tức vừa cảm động, Harry đã đánh thức Tom rồi nhào tới ôm lấy anh thật chặt.

"Bồ làm tui sợ đó!" Harry khóc sướt mướt, dụi mặt vào bờ vai đính đầy bột của Tom.

Hơi buồn ngủ và đồng thời cũng có chút ngượng ngùng, Tom vỗ vai Harry.

"Xin lỗi." Anh lẩm bẩm. "Tôi chỉ muốn làm món bánh pudding mà cậu từng nói là cậu muốn ăn mà thôi."

"Hả? Gì cơ?" Harry giật mình, quay lại nhìn Tom. Cậu kiễng chân nhìn qua bả vai dính đầy bột bánh của anh và thấy một đống bánh ngọt, đây là lần đầu tiên cậu thấy nó đấy. "Ối dồi ôi, Tom!"

Harry phá ra cười, một tràng cười bán tín bán nghi. Tom cười mỉm, chỉ hơi cau có một chút thôi. Sau đó, anh đã khiến Harry phải trầm trồ kinh ngạc, khi anh lấy ra tất cả các mẫu bánh mà anh đã thực hiện. Cậu đã phải thừa nhận - tận hai tiếng sau - rằng Tom đã làm một việc đầy khó khăn.

"Tui không biết bồ có thể nướng bánh đó." Harry công nhận, sau khi cậu đã thuyết phục Tom rời khỏi bếp và dọn dẹp.

"Tôi chưa bao giờ nướng bánh trước đây." Tom ngáp, mặc dù anh đã cố gắng làm điều đó một cách kín đáo. "Nhưng cậu nói muốn ăn bánh mà."

Anh nói như thể đó là kết luận rõ ràng nhất trên đời - Harry muốn thứ gì đó, vì vậy Tom sẽ làm điều đó cho cậu. Nhưng Harry biết rõ điều đó, biết rõ rằng Tom phải trả giá bao nhiêu khi làm nó. Vì vậy, cậu quyết định cẩn thận hơn khi nói về mọi thứ, kể cả là tình cờ đi chăng nữa. Harry cũng quyết tâm, thậm chí còn hơn thế nữa, để giúp Tom cảm thấy được yêu thương.

Đến lúc này, Harry mới biết rằng Tom sống trong trại trẻ mồ côi. Cậu cũng biết rằng đó không phải là một nơi quá tốt và Tom ghét nó. Vì vậy, Harry đã viết thư cho cha mẹ mình khi cậu đưa Tom lên giường. Cậu giải thích tình huống của Tom và sau đó hỏi một vài câu. Không phải chú Sirius và chú Remus muốn nhận nuôi à? Liệu nó không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên nếu bố mẹ cậu đưa bức thư này cho họ vào lần sau khi họ ghé qua đây?

Trong trường hợp họ không nhận được những gợi ý rất tinh tế của cậu, Harry cũng viết ra địa chỉ của trại trẻ mồ côi ở cuối bức thư.

Sau khi gửi bức thư đi cùng với con cú của mình, Harry bò lên giường, đến bên cạnh Tom. Tom không thức dậy, chỉ di chuyển để nhường chỗ cho cậu. Họ đã ngủ suốt cả một buổi chiều, và đã thầm hứa rằng họ sẽ luôn ở bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com