TruyenHHH.com

Trans Till My Last Breath Kookmin

"Anh đã biết?" Cậu nói nhiều hơn cậu hỏi, cảm giác tội lỗi và phản bội như đang tuôn trào khỏi cậu, khiến cậu cảm thấy lạnh tanh hơn cậu từng cảm nhận; yếu đuối hơn cậu từng cảm nhận.

"Anh biết chứ." Chàng trai kia gật đầu, nụ cười lạnh nhạt hiện trên môi anh.

"Từ khi nào?"

"Từ khi em được chẩn đoán." Anh đáp, "Từ ngày đầu tiên."

"Anh biết và anh không hề nói với em?!"

"Cũng giống như em sắp chết và không hề nói với anh, Jungkook à!"

"Chỉ vì em không muốn anh lo lắng, Jimin.", Jungkook nói với giọng ủ rũ.

"Anh cũng không muốn em lo lắng." Jimin trả lời, cố gắng giữ thế cứng  rắn cho cả hai.

"Vậy, những lúc em nói em mệt, những lúc em nói em-"

"Anh biết. Anh biết em đang đau đớn và cố gắng che giấu cơn đau đó. Anh biết em âm thầm uống thuốc trong phòng tắm mỗi tối, và em có cuộc hẹn với bác sĩ mỗi lúc em nói có công việc cần phải đi gấp. Anh biết cả chuyện em đã xin nghỉ việc để có thể dành mọi thời gian bên cạnh anh, và anh biết-" Anh nói, hai tay đã cuộn thành nắm đấm phía sau lưng,  giống như những kí ức buồn bã đó đang trôi chảy trong trí nhớ của Jimin.

Anh không thể tiếp tục việc đó nữa. Jimin không thể tiếp tục chuyện đó nữa. Anh ấy đã dành mọi thời gian để cố gắng che đi sự thật rằng anh biết tình yêu của đời mình sẽ chết đi, hình ảnh Jungkook ngày càng xanh xao hiện hữu trước mắt anh, ngày qua ngày, và tất cả những gì mà anh có thể làm là lặng lẽ quan sát. Anh đã phải giả vờ rằng anh không hề biết chuyện gì đang xảy ra và nó đang dần giết chết Jimin. Cơn nghẹn ngào đang dần dâng trào trong vòm họng cho đến khi anh không thể nói ra từ nào nữa. Những giọt nước mắt chảy dài trên má, tất cả những cảm xúc dồn nén bao lâu nay cuối cùng cũng được phong toả.

"Em xin lỗi" Là những gì Jungkook có thể nói khi thấy Jimin như vỡ vụn trước mắt cậu.

"Đừng rời xa anh" Jimin cầu xin, giọng nói vỡ ra khi tiếng nức nở cất lên, đầu gối oằn lại khi anh ngã xuống sàn, hiện thực như đang đấm một cú trời giáng vào anh, "Làm ơn, đừng rời xa anh, Kook! Đừng bỏ anh lại một mình. Anh không thể tiếp tục sống mà thiếu em! Anh không thể- đừng xa anh. Kook, xin em." 

"Em xin lỗi." Jungkook nói, vội vã quỳ xuống ôm chặt Jimin vào lòng và đung đưa nhẹ nhàng, miệng cậu không ngừng lặp lại, "Em xin lỗi, Jimin, em xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com