Trans Thuan Hang Cam Lua
"Chúng ta chia tay đi." Giọng nói của Lộ Dư vẫn như thế, vô cùng ngọt ngào, nhưng không tự chủ được có chút run rẩy."Tại sao... làm sao lại..." Tả Hàng lẩm bẩm một hồi, hoảng sợ lấy ra một tờ giấy, cố gắng lau đi vết nước ở khóe mắt Lộ Dư, nhưng lại cảm thấy nên giải thích gì đó trước.Cả hai đều bình tĩnh lại một lúc, lúc Tả Hàng đang định nói tiếp thì Lộ Dư đưa ngón trỏ lên miệng, khàn khàn nói một tiếng "Suỵt", ý bảo để cô nói trước. "Em biết anh có rất nhiều điều muốn hỏi, em cũng có rất nhiều điều muốn hỏi anh, nhưng giờ thì nó đã không còn quan trọng nữa."Lộ Dư nhấp một ngụm bọt trong ly rồi tiếp tục nói: "Trước tiên em hỏi anh một câu. Anh có thích em không?" Một câu hỏi vô nghĩa.Tả Hàng bối rối gật đầu.Lộ Dư cười nhẹ, lợi dụng lúc Tả Hàng không chuẩn bị đưa tay móc cổ áo anh, kéo anh đến trước mặt, trong chốc lát, mũi hai người chạm vào nhau, gần trong gang tấc. "Nghe này." Lộ Dư đặt hai ngón tay của Tả Hàng lên động mạch của mình. Đập loạn, nhịp tim tràn ngập tình yêu không thể kiểm soát. Lộ Dư thay đổi tư thế nhưng vẫn không buông Tả Hàng ra, sau đó duỗi hai ngón tay đặt lên mạch đập của anh. Nhịp tim đều đặn và bình tĩnh, bình tĩnh như đang nói chuyện với một người lạ. "Là miệng của anh yêu em, không phải trái tim của anh." Tả Hàng không nhớ sau đó Lộ Dư đã nói gì, anh chỉ nhớ cô gái say rượu lên xe vẫy tay lại với anh."Nhớ kỹ, là em đá anh. Vậy nên em hy vọng anh có thể cảm nhận được nhịp tim mình đang hoảng loạn vì ai." Cô gái quẹt son môi trên miệng, ấn ngón tay cái vào chiếc áo sơ mi trắng tinh của Tả Hàng.Khi Tả Hàng quay trở lại ký túc xá, Trương Trạch Vũ đang mải mê vọc vạch trên máy tính. Thấy có tiếng động ở cửa, cậu ta chỉ nhìn thoáng qua, chờ Tả Hàng đóng cửa mới nhàn nhã nói: "Bị đá rồi à?" "Đọc tâm thuật đỉnh quá, lần sau nếu có thể đoán trước thì báo cho tôi một tiếng trước nhé." Tả Hàng ngồi uể oải trên ghế, bánh xe của ghế trượt lùi một mét xa."Tôi đây là nhìn mặt đoán ý, không phải ma pháp huyền học." Trương Trạch Vũ bỏ máy tính xuống, chắp hai tay lại, nhàn nhã bắt chéo chân hỏi: "Chuyện thế nào?"Tả Hàng ngẩng đầu không mở mắt, một lúc sau mới tùy ý gãi gãi mái tóc rối bù của mình, hỏi ngược lại: "Cái gì mà chuyện thế nào? Cũng không cần thương tâm đến vậy chứ?"Ngày xưa lúc bạn cùng kí túc xá với Tả Hàng - Tiểu Đường bị đá, mỗi ngày đều suy đến rạc người, buổi tối nghe nhạc cũng có thể khóc, vừa than thở vừa rên rỉ. Dù lúc ấy Tả Hàng chê Tiểu Đường là đồ mít ướt ủy mị nhưng vẫn không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho cậu ta.Trước đây trong phòng ký túc xá có chơi "Lời thật lòng đại mạo hiểm", không biết ai đã hỏi liệu có người nào sau khi chia tay sẽ trở nên thảm như Tiểu Đường không. Lúc đó, mọi người đều nói là không. Trong phòng chỉ có Tả Hàng và Lộ Dư mới hẹn hò, Tiểu Đường nghiêm túc lên tiếng, vỗ vỗ vai Tả Hàng, nói rằng nếu không còn tình cảm thì nhanh chóng chia tay, không để cho bên kia có cơ hội tận dụng.Khi đó Trương Trạch Vũ cười cậu ta suy nghĩ quá nhiều, nói Tả Hàng sau khi chia tay nhất định phải ăn uống hẳn hoi, không được như Tiểu Đường, ai nói gì cũng như nước đổ lá khoai."Không phải chứ? Tôi nghĩ tôi cũng khá đau lòng đấy. Còn đặc biệt đi làm tóc, diện đồ mới, giặt giày, sạch sẽ thơm tho cuối cùng lại để chào đón một cuộc chia tay." Tả Hàng cay đắng đùa giỡn với mái tóc xoăn lọn mới làm."Có mà cậu đau lòng vì phải bỏ tiền ra tút tát lại vẻ ngoài ấy." Trương Trạch Vũ cũng lười nói chuyện với anh, quay người tiếp tục đánh máy luận văn tốt nghiệp, đánh máy một lúc, thấy Tả Hàng chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, cậu ta dừng lại, thản nhiên nói: "Thật ra việc chia tay cũng không phải là tôi đoán. Diễn đàn của trường lan truyền nói rằng Lộ Dư say rượu, bọn họ đều nói cậu đá hoa khôi rồi. Nhưng tôi đoán người bị đá thực ra là cậu." Tả Hàng dừng lại bên cửa. Trương Trạch Vũ nói xong, anh bình tĩnh đáp lại, sau đó đóng cửa rời khỏi ký túc xá.Trương Tuấn Hào trước đó gửi cho anh một tin nhắn Wechat, nói muốn gặp anh, bình thường Tả Hàng sẽ chọn bỏ qua, hôm nay không có chuyện gì, lại bất ngờ nhắn lại bảo cậu đợi mình.Đầu tiên là đi làm lại tóc. Những lọn tóc xoăn mềm lúc sáng đã bị chính Tả Hàng cào cho rối tung, ngồi trong tiệm làm tóc, anh suy nghĩ một lúc rồi quyết định để thầy Tony đổi kiểu tóc cho mình, từ xoăn lọn sang tóc con sâu.Sau đó lại thay quần áo, Lộ Dư trước đó nói thích nhìn Tả Hàng mặc quần yếm, cho nên hôm nay đổi thành quần yếm, vốn là anh thay đổi phong cách từ đơn giản đến kỹ lưỡng hơn. Tả Hàng nhìn chiếc áo sơ mi trắng có vết son trên đó. Sau nhiều lần do dự, anh ném nó đi và mặc bộ đồng phục bóng chày vào. Lúc Tả Hàng đi tới cổng trường thì Trương Tuấn Hào vừa vặn từ trong trường đi ra, chắc chắn là vừa mới tan học, trên vai còn đeo túi. Nhìn thấy Tả Hàng, Trương Tuấn Hào vẫy vẫy tay, đợi người đi tới trước mặt, cậu cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới mới nói đùa: "Anh đặc biệt ăn diện để gặp em phải không?" Tả Hàng hất bàn tay của Trương Tuấn Hào ra khỏi người mình, mắng cậu là đồ tự luyến, sau đó đột nhiên khoác vai cậu. Hành động này đột nhiên khiến thời gian của Trương Tuấn Hào như bị tạm dừng.Đã bao lâu rồi Tả Hàng chưa khoác vai cậu? Trước đây, khi đón anh từ đồn cảnh sát về hồi cấp 3, hai người thường sẽ thản nhiên đặt cánh tay lên vai đối phương, giả vờ tình thương mến thương, chỉ để thể hiện thôi, nhưng thường thì sẽ giữ tư thế này cho đến khi về đến nhà, nó mang lại cho họ một cảm giác đặc biệt. "Gì đó? Anh ngốc rồi phải không? Anh kêu em ra ngoài mà còn bắt em nghĩ xem đi đâu à?" Trương Tuấn Hào định thần lại, khoác lên mình bộ dáng giễu cợt đặc trưng của thiếu gia, vòng tay ôm lấy Tả Hàng, hai người đi về phía hoàng hôn. Ánh nắng sáng rực, gió lạnh dịu dàng. Mùi của mùa đông là mùi nhựa thông lạnh lẽo, những tinh thể băng tan, mùi gỗ chết mục nát, và mùi đặc trưng của anh ấy."Muốn chơi bi-a không?" Tả Hàng chạy theo Trương Tuấn Hào suốt một đường, cuối cùng tới một quán bi-a tư nhân, Trương Tuấn Hào gật đầu, chuyên nghiệp lấy một cây gậy bi-a và sau đó nói gì đó với nhân viên phục vụ, sắp xếp bóng trên bàn bi-a. Tiếp theo, tiếng bóng va chạm với nhau tạo ra âm thanh lớn. "Đọ thử không?" Một cảm giác háo thắng không rõ dấy lên trong lòng. Trương Tuấn Hào chớp mắt và nhìn Tả Hàng. Tả Hàng lắc đầu, cầm cây gậy bi-a đứng bên cạnh bàn, nói: "Tôi không biết chơi bi-a." "Vậy em dạy anh." Trương Tuấn Hào buông cây gậy xuống, đi vòng ra đằng sau Tả Hàng. Não cậu ta hẳn đang chứa một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo tình yêu cẩu huyết 10 vạn chữ, trước khi Tả Hàng kịp nói không, người này đã bắt đầu giảng dạy một cách nghiêm túc.Một buổi tối dạy đánh bi-a thuần túy không có gì vượt quá giới hạn. "Dạy không tồi," Sau khi quả bóng đen cuối cùng lọt lỗ, Tả Hàng đặt cây gậy trở lại kệ, nằm dài trên chiếc ghế gần đó, "Cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu một bữa, coi như học phí hôm nay."Tả Hàng giơ điện thoại di động lên, lên mạng lướt Baidu, nhìn thấy gần đó có mấy nhà hàng thích hợp, nhưng cảm thấy xem quá nhiều mắt mờ nên ném điện thoại cho Trương Tuấn Hạo để cậu tự chọn.Trương Tuấn Hào nghịch nghịch điện thoại một lúc rồi trả lại cho Tả Hàng, Tả Hàng nhìn qua thì thấy thằng nhóc này thậm chí đã thanh toán tiền luôn."Không lễ phép tí nào." Đó là một nhà hàng Trung Quốc rất bình thường, hai người chỉ gọi hai món, lúc đầu ăn ngấu nghiến mà không thèm để ý đối phương. Đến cuối bữa, khi rượu vào bụng, tốc độ ăn chậm lại, cả căn phòng đều tràn ngập sự ấm áp mơ hồ từ rượu."Anh, anh thật sự đá Lộ Dư à?" Trương Tuấn Hào mở một bình rượu mới. Tả Hàng nghe xong bất đắc dĩ hừ một tiếng, phẫn nộ, cuối cùng lắc đầu thở dài: "Tôi làm gì có bản lĩnh đấy, những cô gái xinh đẹp như vậy tôi chỉ mong sao người ta tự đổ tôi, chậc."Trương Tuấn Hào nhấp một ngụm rượu. "Ài, em bảo." Buổi trưa thấy Lộ Dư uống mấy chai rượu liên tục, lúc đó Tả Hàng lo cô gặp chuyện nên anh chỉ uống hai ly, nhưng hiện tại có Trương Tuấn Hào ở đây anh yên tâm rồi, không hề do dự chút nào."Chơi trò thành thật không?" Nói là trò thành thật nhưng thực chất Tả Hàng như kẻ say rượu, hết hỏi đông lại hỏi tây, hỏi đi hỏi lại, cuối cùng cậu muốn hỏi một câu lại bắt đầu: chờ đã, cậu vừa hỏi cái gì cơ?Được rồi, chờ thì chờ thôi, em sẽ ở đây chơi với anh.Tả Hàng hỏi những câu hỏi mà Trương Tuấn Hào mong đợi, chẳng hạn như làm thế nào anh gặp Trương Trạch Vũ, chàng trai ngồi trên ghế sofa với cậu trong bữa tiệc ngày đó là ai, và mối quan hệ giữa quán bar đó và cậu là gì. "Anh biết chuyện của Trương Trạch Vũ và Trương Cực phải không? Một tên nhút nhát không dám nói gì, cố gắng giữ mối quan hệ tốt với em để thỉnh thoảng hỏi thăm Trương Cực. Tên kia cũng hèn nhát chẳng kém, suốt ngày ở trong ký túc xá nài nỉ em giúp cậu ta tìm hiểu tình hình của đối phương. Đi đi lại lại như thế nên quen nhau luôn. Còn chàng trai kia? Đấy là anh em của em, trai thẳng đã có bạn gái rồi. Về quán bar đó... đó là tài sản đứng tên ông nội em, khi ông nội qua đời đã nói rõ rằng quán bar để lại cho em, việc kinh doanh hay bán đi thì tùy em."Nhìn thấy Tả Hàng loạng choạng đi tới, Trương Tuấn Hào không biết anh đã nghe được bao nhiêu, nhưng nhìn anh mơ mơ màng màng gật đầu giả vờ đã hiểu, thật đáng yêu. "Em có một câu hỏi." Trương Tuấn Hào vẽ số "1" lên ngực Tả Hàng, Tả Hàng suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu. "Anh có thích em không?" Có người nói rằng, bạn không bao giờ có thể đánh thức được người đang giả vờ ngủ. Gió lạnh thấu xương, hành hạ thân người, bước ra khỏi phòng điều hòa gần như say khướt. Tả Hàng có thể rõ ràng cảm nhận được Trương Tuấn Hào đang đi phía sau anh, giống như bọn họ nhiều năm trước cùng nhau từ đồn cảnh sát đi bộ đến trường, phía sau Tả Hàng luôn có một kẻ bám theo.Rõ ràng đã hiểu nhưng lại giả hồ đồ. Tả Hàng đột nhiên nhớ lại những gì Trương Trạch Vũ đã nói mình cách đây không lâu."Trương Tuấn Hào." Tả Hàng xoay người. Quả nhiên, dưới ngọn đèn đường, cậu đang đứng cách anh ba mét, chiếc áo khoác độn bông màu đen cũng đang phát sáng."Tôi không biết cậu kiên nhẫn được bao lâu. Cho đến khi tôi có thể xác định cậu là vì sự mới lạ rẻ tiền hay thật sự có thể kiên nhẫn với tôi, tôi sẽ không dao động.""Cũng hoan nghênh cậu từ bỏ bất cứ lúc nào."Sáng hôm sau, Tả Hàng bị bị đồng hồ báo thức đánh thức, sau khi tỉnh dậy cơn đau đầu do nôn nao khiến anh hơi cau mày, ngồi trên giường ba phút rồi leo xuống, Trương Trạch Vũ tình cờ quay lại với bữa sáng trên tay."Ồ, cậu còn dậy được cơ đấy. Ăn nhanh đi cho nóng. Đây có một lồng bánh bao, một tô cháo kê và một quả trứng trà, Trương Tuấn Hào mang cho cậu, cậu ta đứng ở cửa hơn nửa tiếng rồi, tôi bảo lên nhưng không nghe, bảo là sợ làm phiền cậu ngủ. À tôi vừa xem dự báo thời tiết, hôm nay lạnh lắm, dưới âm bảy độ." Trương Trạch Vũ tự cho rằng việc thêm dầu vào lửa đã khiến Tả Hàng đứng yên tại chỗ, trong tay cầm cháo kê, choáng váng một lúc."À đúng rồi, còn một cái nữa." Trương Trạch Vũ đưa bình giữ nhiệt cho Tả Hàng, "Trong đó có nước mật ong, cậu ta bảo cậu uống trước, nếu không cậu sẽ cảm thấy không thoải mái." Sau một hồi ngơ ngác, Tả Hằng ngoan ngoãn uống nước, sau khi rửa mặt xong, anh ôm túi ni lông và bắt đầu ăn.Ăn xong Tả Hàng cùng Trương Trạch Vũ xuống lầu, nhìn thấy phía sau có một bóng người quen thuộc, anh ngập ngừng gọi nhưng không ngờ lại là thật."Trương Tuấn Hào? Sao vẫn còn đứng đây, với cả hôm nay lạnh như này sao cậu mặc ít thế?" Tả Hàng bỏ mặc Trương Trạch Vũ, chạy đến bên cạnh Trương Tuấn Hào, túm vải áo cậu lắc lắc."Để anh thấy sự kiên nhẫn quý giá của em." Trương Tuấn Hào hơi cúi đầu lại gần Tả Hàng. Tả Hàng theo bản năng đẩy cậu ra, quay người tìm Trương Trạch Vũ, nhưng không ngờ cậu ta đã trực tiếp bỏ rơi anh. Tả Hàng quay đầu nhỏ giọng nói "cảm ơn" với Trương Tuấn Hào rồi đi về phía lớp học. "Sao vội thế, không đợi em à?" Trương Tuấn Hào đuổi kịp Tả Hàng, sóng bước cùng anh. "Hả? Cậu cũng có cùng đường với tôi đâu? Khoa của chúng tôi sáng nay có lớp." "Em làm việc có trách nhiệm từ đầu đến cuối đấy được không?"Trương Tuấn Hào không ngừng tán gẫu, Tả Hàng không biết diễn tả tâm tình của mình như thế nào, cũng không nghe kỹ lắm về những câu hỏi, chỉ đơn giản trả lời một vài câu rồi tiếp tục bước đi. Tả Hàng không nói gì, ôm hai cuốn sách trên tay, sóng vai cùng Trương Tuấn Hào đi về phía giảng đường. Chợt một cơn gió thổi qua tai, cuốn những chiếc túi nilon trên mặt đất lên, cuốn theo mùi thơm dịu dàng của hoa mận, cuốn lên vài đám mây vương vấn rồi biến thành những âm thanh vô tận. Trong tiếng rít của gió, Tả Hàng nghe rõ nhịp tim hoảng loạn của chính mình. ...mya.tbc....cũng tội nhỏ Lộ Dư, ngoài đời thật nếu yêu phải anh nào như anh Hàng là xác định sầu thảm luôn đấy, tại trong lòng ảnh có anh khác rồi=((
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com