Trans The True Face Of A Leader Bottom Namjoon
6 chàng trai ngồi xung quay bàn và thưởng thức bữa tối trong sự bao trùm của không khí lặng im. Đôi khi họ đặt mắt của mình vào chiếc ghế trống. Tất cả đều thấy tội lỗi vì đối xử như thế với anh. Họ đã nói với anh điều anh không xứng được nghe và điều đó không đúng."Được rồi. Anh sẽ gọi cho nó." Jin nói và lấy điện thoại đặt lên tai. 1 tiếng chuông, 2 tiếng chuông, 3 tiếng chuông,... Namjoon không trả lời. Thật kỳ lạ. Anh không bao giờ rời xa điện thoại và kể cả khi anh tức giận anh cũng bắt máy."Nó không trả lời." Jin nói. Mọi người nhìn nhau với gương mặt lo lắng."Em sẽ thử gọi cho quản lý." Yoongi nói. Anh ta lấy cái điện thoại và bấm số của quản lý."Chào buổi tối Yoongi. Em cần gì à?" Quản lý hỏi
"Có. Anh có thấy Namjoon không?" Yoongi cắn móng tay tron khi hỏi "Namjoon…? À có! Cậu ấy rời khỏi đây được 1 tiếng rồi. Làm sao?" Yoongi ngừng cuộc gọi mà không trả lời và nói với người khác về thứ anh ta nghe được. Trong chớp mắt, tất cả đã mặc áo khoác và ra ngoài để tìm kiếm anh. Mọi người đã đến nơi Namjoon hay đến. Quán bar, thư viện, shop. Không có. Tất cả đã đóng cửa.Sau nửa tiếng tìm kiếm, trong nhóm chat có một tin nhắn được gửi đến từ Jungkook:"Mọi người! Đến công viên gần nhà của chúng ta đi!" Mọi người nghe theo và thấy maknae với điện thoại của Namjoon trong tay. "Em không thích tình hình như thế này đâu!" Jimin nói._________Namjoon đã tỉnh dậy nhưng anh không thấy gì. Anh đã bị bịt mắt lại và anh cố gắng nghe mọi thứ đang diễn ra gần anh. Anh chỉ biết anh đang ngồi lên thứ gì đó mềm mềm và anh đã bị còng. Namjoon cố gắng phá bỏ cái còng nhưng nó chỉ khiến anh có thêm nhiều vết thương ở cổ tay.Trong một khoảnh khắc, cánh cửa bật mở và có tiếng chân bước về phía anh. Namjoon quay đầu của về phía tiếng ồn phát ra và có một bàn tay đặt lên má anh và vuốt ve. Trưởng nhóm cố gắng duy chuyển khuôn mặt mình đi nhưng người lạ kia lại bóp lấy hai má của anh và giữ Namjoon hướng của hắn. Sức nặng của người lạ đó gần anh duy chuyển lên giường.Namjoon bắt đầu duy chuyển một cách lo lắng. Sau một lúc, anh cảm thấy có một hơi thở nóng hổi trên cổ rồi theo sau đó là hai hàm răng xiên vào da thịt. Trưởng nhóm khóc thét vì cơn đau và bắt đầu đấm đá vào không khí để thoát khỏi sự trói buộc đó. Anh nhận ra mình đã đánh trúng hắn ta khi hắn rên lên. Trong một khoảnh khắc, dường như mọi thứ đã dừng lại nhưng Namjoon không có thời gian để nắm bắt lại hơi thở vì anh cảm thấy có gì đó lạnh và nó ngay dưới lớp áo của anh.Đó là một cây dao! Hơi thở của anh dồn dập hơn trong khi con dao đang lướt dọc từ bụng đến ngực để cắt áo của anh và khiến anh trần truồng. Đầu dao dừng lại trên đầu ti bên trái trong khi có một bàn tay đang cởi quần của anh."Làm ơn… đừng…" Namjoon bắt đầu nức nở. Người đàn ông cười khúc khích và hắn ta lại tiếp tục cởi quần của anh chỉ chừa lại quần lót."Tôi yêu cái cách em cầu xin tôi." Người đàn ông nói. Namjoon thở hổn hển. Anh biết giọng nói này. Ác mộng kinh hoàng của anh. Anh bắt đầu run rẩy."Cuối cùng em đã ở đây, ở bên cạnh tôi. Chào mừng về nhà, cậu bé."
"Có. Anh có thấy Namjoon không?" Yoongi cắn móng tay tron khi hỏi "Namjoon…? À có! Cậu ấy rời khỏi đây được 1 tiếng rồi. Làm sao?" Yoongi ngừng cuộc gọi mà không trả lời và nói với người khác về thứ anh ta nghe được. Trong chớp mắt, tất cả đã mặc áo khoác và ra ngoài để tìm kiếm anh. Mọi người đã đến nơi Namjoon hay đến. Quán bar, thư viện, shop. Không có. Tất cả đã đóng cửa.Sau nửa tiếng tìm kiếm, trong nhóm chat có một tin nhắn được gửi đến từ Jungkook:"Mọi người! Đến công viên gần nhà của chúng ta đi!" Mọi người nghe theo và thấy maknae với điện thoại của Namjoon trong tay. "Em không thích tình hình như thế này đâu!" Jimin nói._________Namjoon đã tỉnh dậy nhưng anh không thấy gì. Anh đã bị bịt mắt lại và anh cố gắng nghe mọi thứ đang diễn ra gần anh. Anh chỉ biết anh đang ngồi lên thứ gì đó mềm mềm và anh đã bị còng. Namjoon cố gắng phá bỏ cái còng nhưng nó chỉ khiến anh có thêm nhiều vết thương ở cổ tay.Trong một khoảnh khắc, cánh cửa bật mở và có tiếng chân bước về phía anh. Namjoon quay đầu của về phía tiếng ồn phát ra và có một bàn tay đặt lên má anh và vuốt ve. Trưởng nhóm cố gắng duy chuyển khuôn mặt mình đi nhưng người lạ kia lại bóp lấy hai má của anh và giữ Namjoon hướng của hắn. Sức nặng của người lạ đó gần anh duy chuyển lên giường.Namjoon bắt đầu duy chuyển một cách lo lắng. Sau một lúc, anh cảm thấy có một hơi thở nóng hổi trên cổ rồi theo sau đó là hai hàm răng xiên vào da thịt. Trưởng nhóm khóc thét vì cơn đau và bắt đầu đấm đá vào không khí để thoát khỏi sự trói buộc đó. Anh nhận ra mình đã đánh trúng hắn ta khi hắn rên lên. Trong một khoảnh khắc, dường như mọi thứ đã dừng lại nhưng Namjoon không có thời gian để nắm bắt lại hơi thở vì anh cảm thấy có gì đó lạnh và nó ngay dưới lớp áo của anh.Đó là một cây dao! Hơi thở của anh dồn dập hơn trong khi con dao đang lướt dọc từ bụng đến ngực để cắt áo của anh và khiến anh trần truồng. Đầu dao dừng lại trên đầu ti bên trái trong khi có một bàn tay đang cởi quần của anh."Làm ơn… đừng…" Namjoon bắt đầu nức nở. Người đàn ông cười khúc khích và hắn ta lại tiếp tục cởi quần của anh chỉ chừa lại quần lót."Tôi yêu cái cách em cầu xin tôi." Người đàn ông nói. Namjoon thở hổn hển. Anh biết giọng nói này. Ác mộng kinh hoàng của anh. Anh bắt đầu run rẩy."Cuối cùng em đã ở đây, ở bên cạnh tôi. Chào mừng về nhà, cậu bé."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com